Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1150 “Vậy thì tốt”
Nghe thấy vậy, toàn thân của Lưu Ngọc Huyên như chấn động, cảm giác chết chóc lập tức bao trùm toàn thân.
Cô ấy vô thức nhìn về hướng phát ra âm thanh đó.
Tám chín tay súng trước đó xuất hiện ở khoảng cách từ hai mươi đến ba mươi mét lần lượt chĩa súng về phía bọn họ.
“Đừng nổ súng! Đừng mà!”
Lưu Ngọc Huyên kinh hãi đến mức sắc mặt tái nhợt, cũng không thể đứng dậy chạy trốn nổi, cô ấy liền ôm hai cục cưng vào trong lòng, cơ thể run bần bật.
"Ha ha!"
Có tay súng cười lớn.
“Người phụ nữ này, cơ thể gầy yếu của cô không thể bảo vệ nối hai đứa nhóc súc sinh này đâu, cứ đợi ông đây đập các người thành cái sàng luôn
đi!"
Lời vừa dứt.
Bằng bằng bằng! Tiếng súng dày đặc vang lên. “Toi rồi toi rồi, lần này toi thiệt rồi!”
Lưu Ngọc Huyên ôm chặt hai cục cưng trong lòng, run bần bật, khóc không ra nước mắt, cô ấy đã nhìn thấy thần chết đang vẫy tay gọi cô ấy rồi.
Trong nháy mắt, khi viên đạn sắp bay tới trúng lưng của Lưu Ngọc Huyên.
Thì đột nhiên!
Có một bóng người lao đến chắn sau lưng của Lưu Ngọc Huyên, luồng khí mạnh tỏa ra khiến viên đạn bị chặn lại, sau đó viên đạn bị bắn ngược trở về khiến hai người chết và vài người bị thương.
Chính là Hổ!
Cả người anh đầy rẫy những vết thương.
Tuy nhiên, anh vẫn rất nhanh nhẹn, nhanh chóng lao tới giết chết hết bảy tám tay súng kia.
Nghe thấy tiếng động, Lưu Ngọc Huyên quay đầu lại nhìn. “Hu hu... Hổ, là anh à” Cô ấy lập tức bật khóc vì vui mừng.
“Là tôi, Ngọc Huyên” Hổ chạy qua thấy trên chân Lưu Ngọc Huyên có máu, gấp gáp hỏi: “Ngọc Huyên, em bị thương rồi?”
Lưu Ngọc Huyên gật đầu nói: “Chân bị bắn một phát, không cần lo lắng, anh không sao chứ Hổ?”
“Tôi không sao, bé Lạc và bé Doanh sao rồi? Có bị thương không?”
“Không có, hai cục cưng chỉ bị côn trùng cắn thì không có vết thương to tát gì cả”
“Vậy thì tốt”
Hổ thở phào nhẹ nhõm, ngồi xổm trên mặt đất: “Ngọc Huyên, trèo lên lưng tôi đi, tôi cõng em và ôm bé Lạc bé Doanh rời khỏi đây”.
Lưu Ngọc Huyên lắc đầu: “Anh bị thương nặng như vậy, tôi vẫn có thể đi được, anh ôm bé Lạc và bé Doanh đi, chúng ta cùng rời khỏi đây.”
Hổ cũng không muốn kéo dài thời gian nữa, ôm bé Lạc và bé Doanh rồi dẫn Lưu Ngọc Huyên chạy đi.
Nhưng chạy không được bao lâu thì tên cao thủ Đông Nam Á Tát Mãn kia đột nhiên xuất hiện trước mặt Hổ, chặn đường không cho Hổ đi.
“Không xong rồi!” Sắc mặt Hổ lập tức thay đổi, xoay người muốn đổi hướng khác để chạy.
Kết quả Trương Tử Hào dẫn theo một nhóm người xuất hiện phía sau lưng anh.
“Chạy đi, con mẹ nó chạy đi!”
Trương Tử Hào ngạo mạn nói: “Diêm Vương muốn các người chết lúc mười hai giờ thì ai dám để các người sống tới năm giờ sáng hả? Tương đương, Trương Tử Hào ông đây muốn các người chết thì các người nghĩ có thể chạy được sao?”
Hổ biết rõ, dù có chạy cũng chạy không thoát, bèn nói: “Trương Tử Hào đúng không? Gan cũng lớn dữ, đến cả con của đại ca chúng tôi cũng dám bắn, ông có biết đại ca chúng tôi là người như thế nào không?”
Trương Tử Hào nổi nóng: “Tôi quan tâm đại ca mấy người là ai chắc, con mẹ nó dám xúc phạm ông đây, bắn xuyên phổi ông đây xém chút nữa là mất mạng thì ông đây dảm giết chết cả nhà kẻ đó”.
Sau đó, ông ta hét lên: “Đưa hai đứa nhỏ súc sinh kia lại đây, ông đây chỉ cần mạng của hai đứa súc sinh này, nếu không nghe lời ông đây mà cương quyết bảo vệ hai đứa súc sinh đó thì ông đây sẽ giết luôn các người!”.
Hổ gào lên: “Trương Tử Hào, con mẹ ông ngoan ngoãn nghe lời tôi, đại ca tôi là Hộ quốc chiến soái, nếu ông dám động vào một sợi tóc của con đại ca thì đại ca tôi cam đoan với ông rằng ông chết mà không có đất chôn!”.
“Cái gì!”
Nghe Hồ nói vậy, Trương Tử Hào cùng với đàn em của ông ta nhảy dựng lên vì sốc.
“Mày không đùa với ông đây đó chứ? Thằng Tiêu Thanh đó là Hộ quốc chiến soái?”
Trương Tử Hào có chút sợ hãi.
Ông ta đương nhiên biết Hộ quốc chiến soái là một nhân vật vô cùng máu mặt, lúc trước khi ông ta chưa gia nhập vào Liên minh Thiên Địa, bốn chữ Hộ quốc chiến soái này đã đủ khiến ông ta khiếp sợ.
Cô ấy vô thức nhìn về hướng phát ra âm thanh đó.
Tám chín tay súng trước đó xuất hiện ở khoảng cách từ hai mươi đến ba mươi mét lần lượt chĩa súng về phía bọn họ.
“Đừng nổ súng! Đừng mà!”
Lưu Ngọc Huyên kinh hãi đến mức sắc mặt tái nhợt, cũng không thể đứng dậy chạy trốn nổi, cô ấy liền ôm hai cục cưng vào trong lòng, cơ thể run bần bật.
"Ha ha!"
Có tay súng cười lớn.
“Người phụ nữ này, cơ thể gầy yếu của cô không thể bảo vệ nối hai đứa nhóc súc sinh này đâu, cứ đợi ông đây đập các người thành cái sàng luôn
đi!"
Lời vừa dứt.
Bằng bằng bằng! Tiếng súng dày đặc vang lên. “Toi rồi toi rồi, lần này toi thiệt rồi!”
Lưu Ngọc Huyên ôm chặt hai cục cưng trong lòng, run bần bật, khóc không ra nước mắt, cô ấy đã nhìn thấy thần chết đang vẫy tay gọi cô ấy rồi.
Trong nháy mắt, khi viên đạn sắp bay tới trúng lưng của Lưu Ngọc Huyên.
Thì đột nhiên!
Có một bóng người lao đến chắn sau lưng của Lưu Ngọc Huyên, luồng khí mạnh tỏa ra khiến viên đạn bị chặn lại, sau đó viên đạn bị bắn ngược trở về khiến hai người chết và vài người bị thương.
Chính là Hổ!
Cả người anh đầy rẫy những vết thương.
Tuy nhiên, anh vẫn rất nhanh nhẹn, nhanh chóng lao tới giết chết hết bảy tám tay súng kia.
Nghe thấy tiếng động, Lưu Ngọc Huyên quay đầu lại nhìn. “Hu hu... Hổ, là anh à” Cô ấy lập tức bật khóc vì vui mừng.
“Là tôi, Ngọc Huyên” Hổ chạy qua thấy trên chân Lưu Ngọc Huyên có máu, gấp gáp hỏi: “Ngọc Huyên, em bị thương rồi?”
Lưu Ngọc Huyên gật đầu nói: “Chân bị bắn một phát, không cần lo lắng, anh không sao chứ Hổ?”
“Tôi không sao, bé Lạc và bé Doanh sao rồi? Có bị thương không?”
“Không có, hai cục cưng chỉ bị côn trùng cắn thì không có vết thương to tát gì cả”
“Vậy thì tốt”
Hổ thở phào nhẹ nhõm, ngồi xổm trên mặt đất: “Ngọc Huyên, trèo lên lưng tôi đi, tôi cõng em và ôm bé Lạc bé Doanh rời khỏi đây”.
Lưu Ngọc Huyên lắc đầu: “Anh bị thương nặng như vậy, tôi vẫn có thể đi được, anh ôm bé Lạc và bé Doanh đi, chúng ta cùng rời khỏi đây.”
Hổ cũng không muốn kéo dài thời gian nữa, ôm bé Lạc và bé Doanh rồi dẫn Lưu Ngọc Huyên chạy đi.
Nhưng chạy không được bao lâu thì tên cao thủ Đông Nam Á Tát Mãn kia đột nhiên xuất hiện trước mặt Hổ, chặn đường không cho Hổ đi.
“Không xong rồi!” Sắc mặt Hổ lập tức thay đổi, xoay người muốn đổi hướng khác để chạy.
Kết quả Trương Tử Hào dẫn theo một nhóm người xuất hiện phía sau lưng anh.
“Chạy đi, con mẹ nó chạy đi!”
Trương Tử Hào ngạo mạn nói: “Diêm Vương muốn các người chết lúc mười hai giờ thì ai dám để các người sống tới năm giờ sáng hả? Tương đương, Trương Tử Hào ông đây muốn các người chết thì các người nghĩ có thể chạy được sao?”
Hổ biết rõ, dù có chạy cũng chạy không thoát, bèn nói: “Trương Tử Hào đúng không? Gan cũng lớn dữ, đến cả con của đại ca chúng tôi cũng dám bắn, ông có biết đại ca chúng tôi là người như thế nào không?”
Trương Tử Hào nổi nóng: “Tôi quan tâm đại ca mấy người là ai chắc, con mẹ nó dám xúc phạm ông đây, bắn xuyên phổi ông đây xém chút nữa là mất mạng thì ông đây dảm giết chết cả nhà kẻ đó”.
Sau đó, ông ta hét lên: “Đưa hai đứa nhỏ súc sinh kia lại đây, ông đây chỉ cần mạng của hai đứa súc sinh này, nếu không nghe lời ông đây mà cương quyết bảo vệ hai đứa súc sinh đó thì ông đây sẽ giết luôn các người!”.
Hổ gào lên: “Trương Tử Hào, con mẹ ông ngoan ngoãn nghe lời tôi, đại ca tôi là Hộ quốc chiến soái, nếu ông dám động vào một sợi tóc của con đại ca thì đại ca tôi cam đoan với ông rằng ông chết mà không có đất chôn!”.
“Cái gì!”
Nghe Hồ nói vậy, Trương Tử Hào cùng với đàn em của ông ta nhảy dựng lên vì sốc.
“Mày không đùa với ông đây đó chứ? Thằng Tiêu Thanh đó là Hộ quốc chiến soái?”
Trương Tử Hào có chút sợ hãi.
Ông ta đương nhiên biết Hộ quốc chiến soái là một nhân vật vô cùng máu mặt, lúc trước khi ông ta chưa gia nhập vào Liên minh Thiên Địa, bốn chữ Hộ quốc chiến soái này đã đủ khiến ông ta khiếp sợ.