Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1151 Dừng tay hết cho tôi!”
“Đúng vậy!” Hổ nghiêm nghị nói: “Đại ca tôi chính là Hộ quốc chiến soái, nếu như ông không muốn chết thì ngoan ngoãn đưa người rời khỏi đây, nếu không thì tự gánh lấy hậu quả!”
Dứt lời.
Đàn em của Trương Tử Hào nhìn nhau, nét mặt mỗi người đều hiện rõ vẻ sợ hãi.
Chuyện đùa sao, góp tay vào việc bắn chết con của Hộ quốc chiến soái thì chắc chắn phạm tội chết rồi!
“Đại ca, hay là... chúng ta về đi” Một đàn em nhút nhát nói: “Hộ quốc chiến soái, đó chắc là vị tướng được chủ của Long Quốc yêu thích rồi, phải có tới cả triệu đại quân dưới sự chỉ huy của anh ta, chúng ta đụng không nổi đâu đại ca”
“Đúng vậy đại ca, Hộ quốc chiến soái là người mà chúng ta không thể chọc được đâu, hay là về thôi, không nên đi gây sự với Tôn sát thần nếu không hậu quả vô cùng nghiêm trọng đấy”
Đàn em khuyên ngăn tới tấp.
“Đừng có sợ!” Trương Tử Hào đột nhiên can đảm hét lên: “Hơn nữa cũng chưa biết có phải là sự thật hay không, cho dù là thật đi nữa thì có làm sao
nào?”
“Hộ quốc chiến soái đã bị cách chức từ lâu rồi, bây giờ chỉ là tên tướng không có lại lịch, cũng không có thực quyền, số lượng đàn em vẫn không bằng ông đây đâu, chúng ta còn cần phải sợ sao?”
“Còn nữa, chống lưng cho chúng ta có Hội Thiên Địa, sợ gì một tên Hộ quốc chiến soái bị cách chức làm trò chứ?”
“Với lại, nói không chừng là tên nhóc này vì muốn bảo vệ mạng sống mà cố ý bịa một cái lai lịch có thể là có cho Tiêu Thanh để hù dọa chúng ta thôi.”
“Cho nên không cần lo sợ, càng không thể mắc lừa, trời có sập thì cứ để ông đây gánh!”
Nghe ông ta nói như vậy, đám đàn em dần dần bình tĩnh trở lại.
Sau đó, Trương Tử Hào lại ngạo mạn mà hét lên: “Ông đây đếm ba tiếng, nếu như mày vẫn không chịu vứt hai đứa nhóc súc sinh kia qua đây, vậy thì đừng trách ông đây độc ác mà giết chết tất cả các người!”
"Ba!"
"Hai!"
“Một!”
Đếm ngược xong.
“Bà nội nó!”
Trương Tử Hào sắc mặt giận dữ, dùng tiếng anh nói: “Tát Mãn, Bào Nhĩ, hai người lên cho tôi, giết chết hai đứa nhỏ trước rồi nói!”
"Ok!" Hai cao thủ Nam Dương lập tức chạy về phía Hổ. “Trương Tử Hào, con mẹ nó.” Lồng ngực của Hổ tức giận như sắp nổ tung rồi.
Nhưng khi thấy hai tên cao thủ Nam Dương đã sắp đến gần, Hổ vì để bé Lạc và bé Doanh không bị thương nên lập tức bỏ bé Lạc và bé Doanh xuống đất rồi chạy lên tiếp hai tên cao thủ Nam Dương.
Bằng bằng bằng!
Chỉ vài chiêu, Hổ bị một cú đấm vào ngực và ngã ra xa mười mét, miệng phun ra một dòng máu tươi.
“Hổ!”
Lưu Ngọc Huyên đau lòng xé ruột kêu lên. "Ha ha!"
Trương Tử Hào vui mừng hả dạ. “Bắn cho tôi, đem hai đứa nhóc súc sinh đánh thành cái sàng cho tôi!” “Vâng!”.
Mấy tay súng lần lượt giơ súng lên. Lúc này một tiếng hét lớn vang lên. “Dừng tay! Dừng tay hết cho tôi!”
Sau đó liền thấy một nhóm lực lượng cảnh sát chạy lại, còn có rất nhiều vệ sĩ của giải trí Ưng Hoàng, Cố An Kỳ cũng có trong nhóm người đó.
“Ser, mọi người là đang làm gì đây?” Trương Tử Hào nhìn giám đốc hỏi.
Sở trường nói: “Anh Hào, người nào làm thì người đó gánh không liên quan tới người khác, các người là xã hội đen cho nên chắc hẳn hiểu được đạo lý này nhất, tôi cũng biết được ân oán giữa bố hai đứa bé này và anh rồi, nhưng mà có việc gì thì anh cứ đi tìm bố hai đứa bé, đừng cầm súng chỉ trỏ về hai đứa bé, mau kêu người thu súng về đi” .
Trương Tử Hào cười ha ha: “Ser, bình thường tôi cũng rất nể mặt anh, hi vọng anh cũng có thể cho tôi chút mặt mũi đừng nhúng tay vào việc này, nếu như Trương Tử Hào tôi tức giận, vậy sau này Ser xử lý không xong án đâu.”
Cố An Kỳ chạy ra, giận dữ nói: “Trương Tử Hào, Tiêu Đại sư đã không muốn lấy mạng ông thì ông nên biết điều mà thắp nhang cầu khẩn đi, còn dám giết con của Tiêu Đại sư, ông chán sống rồi có phải không?”
“Con mẹ nó! Ông đây cho con đàn bà mày chết trước!” Trương Tử Hào giơ tay nã một phát súng. Bằng!
Dứt lời.
Đàn em của Trương Tử Hào nhìn nhau, nét mặt mỗi người đều hiện rõ vẻ sợ hãi.
Chuyện đùa sao, góp tay vào việc bắn chết con của Hộ quốc chiến soái thì chắc chắn phạm tội chết rồi!
“Đại ca, hay là... chúng ta về đi” Một đàn em nhút nhát nói: “Hộ quốc chiến soái, đó chắc là vị tướng được chủ của Long Quốc yêu thích rồi, phải có tới cả triệu đại quân dưới sự chỉ huy của anh ta, chúng ta đụng không nổi đâu đại ca”
“Đúng vậy đại ca, Hộ quốc chiến soái là người mà chúng ta không thể chọc được đâu, hay là về thôi, không nên đi gây sự với Tôn sát thần nếu không hậu quả vô cùng nghiêm trọng đấy”
Đàn em khuyên ngăn tới tấp.
“Đừng có sợ!” Trương Tử Hào đột nhiên can đảm hét lên: “Hơn nữa cũng chưa biết có phải là sự thật hay không, cho dù là thật đi nữa thì có làm sao
nào?”
“Hộ quốc chiến soái đã bị cách chức từ lâu rồi, bây giờ chỉ là tên tướng không có lại lịch, cũng không có thực quyền, số lượng đàn em vẫn không bằng ông đây đâu, chúng ta còn cần phải sợ sao?”
“Còn nữa, chống lưng cho chúng ta có Hội Thiên Địa, sợ gì một tên Hộ quốc chiến soái bị cách chức làm trò chứ?”
“Với lại, nói không chừng là tên nhóc này vì muốn bảo vệ mạng sống mà cố ý bịa một cái lai lịch có thể là có cho Tiêu Thanh để hù dọa chúng ta thôi.”
“Cho nên không cần lo sợ, càng không thể mắc lừa, trời có sập thì cứ để ông đây gánh!”
Nghe ông ta nói như vậy, đám đàn em dần dần bình tĩnh trở lại.
Sau đó, Trương Tử Hào lại ngạo mạn mà hét lên: “Ông đây đếm ba tiếng, nếu như mày vẫn không chịu vứt hai đứa nhóc súc sinh kia qua đây, vậy thì đừng trách ông đây độc ác mà giết chết tất cả các người!”
"Ba!"
"Hai!"
“Một!”
Đếm ngược xong.
“Bà nội nó!”
Trương Tử Hào sắc mặt giận dữ, dùng tiếng anh nói: “Tát Mãn, Bào Nhĩ, hai người lên cho tôi, giết chết hai đứa nhỏ trước rồi nói!”
"Ok!" Hai cao thủ Nam Dương lập tức chạy về phía Hổ. “Trương Tử Hào, con mẹ nó.” Lồng ngực của Hổ tức giận như sắp nổ tung rồi.
Nhưng khi thấy hai tên cao thủ Nam Dương đã sắp đến gần, Hổ vì để bé Lạc và bé Doanh không bị thương nên lập tức bỏ bé Lạc và bé Doanh xuống đất rồi chạy lên tiếp hai tên cao thủ Nam Dương.
Bằng bằng bằng!
Chỉ vài chiêu, Hổ bị một cú đấm vào ngực và ngã ra xa mười mét, miệng phun ra một dòng máu tươi.
“Hổ!”
Lưu Ngọc Huyên đau lòng xé ruột kêu lên. "Ha ha!"
Trương Tử Hào vui mừng hả dạ. “Bắn cho tôi, đem hai đứa nhóc súc sinh đánh thành cái sàng cho tôi!” “Vâng!”.
Mấy tay súng lần lượt giơ súng lên. Lúc này một tiếng hét lớn vang lên. “Dừng tay! Dừng tay hết cho tôi!”
Sau đó liền thấy một nhóm lực lượng cảnh sát chạy lại, còn có rất nhiều vệ sĩ của giải trí Ưng Hoàng, Cố An Kỳ cũng có trong nhóm người đó.
“Ser, mọi người là đang làm gì đây?” Trương Tử Hào nhìn giám đốc hỏi.
Sở trường nói: “Anh Hào, người nào làm thì người đó gánh không liên quan tới người khác, các người là xã hội đen cho nên chắc hẳn hiểu được đạo lý này nhất, tôi cũng biết được ân oán giữa bố hai đứa bé này và anh rồi, nhưng mà có việc gì thì anh cứ đi tìm bố hai đứa bé, đừng cầm súng chỉ trỏ về hai đứa bé, mau kêu người thu súng về đi” .
Trương Tử Hào cười ha ha: “Ser, bình thường tôi cũng rất nể mặt anh, hi vọng anh cũng có thể cho tôi chút mặt mũi đừng nhúng tay vào việc này, nếu như Trương Tử Hào tôi tức giận, vậy sau này Ser xử lý không xong án đâu.”
Cố An Kỳ chạy ra, giận dữ nói: “Trương Tử Hào, Tiêu Đại sư đã không muốn lấy mạng ông thì ông nên biết điều mà thắp nhang cầu khẩn đi, còn dám giết con của Tiêu Đại sư, ông chán sống rồi có phải không?”
“Con mẹ nó! Ông đây cho con đàn bà mày chết trước!” Trương Tử Hào giơ tay nã một phát súng. Bằng!
Bình luận facebook