Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1153 Nhưng cũng không có nghĩa là nó vô địch.
*Chương có nội dung hình ảnh
Tiêu Thanh đến rồi!
Trông thấy cảnh này, tim anh như muốn nổ tung, anh ngắt một ngọn cỏ cấp tốc ném ra ngoài.
Vào!
Tốc độ của ngọn cỏ nhanh gấp mười lần tốc độ của viên đạn, nó rít gào vạch phá không khí mà phóng ra. Khi viên đạn sắp bắn trúng vào ấn đường của bé Lạc thì ngọn cỏ đập vào viên đạn theo hình chữ “I”. Sau cùng viên. đạn và ngọn cỏ bị ghim chặt trên thân cây.
"Ai?" Tất cả mọi người cùng nhìn về hướng mà ngọn cỏ bay tới. Chỉ thấy một bóng người lao nhanh về phía bên này tựa như hổ dữ. “Bố! Bố đến rồi!”. Sau khi nhận ra bố mình, bé Doanh và bé Lạc phấn khích vỗ tay. “Hu hu... Tiêu Thanh, cuối cùng anh cũng đến rồi!” Lưu Ngọc Huyền cũng mừng đến phát khóc.
Phù!
Cố An Kỳ và Hổ đều thở phào nhẹ nhõm. Thấy Tiêu Thanh đã đến, hai người bọn họ cũng yên tâm phần nào, vì bị thương nặng nên lúc này đang thả lỏng nằm trên mặt đất.
Toàn thân Trương Tử Hào run lên bần bật, hét lớn: “Tát Mãn! Giết cậu ta đi! Mau giết cậu ta cho tôi!”
Sắc mặt của tên cao thủ Nam Dương được gọi là Tát Mãn kia giận dữ, bỗng nhiên anh ta bứng một thân cây đại thụ có đường kính ba mươi xăng tin mét ném về phía Tiêu Thanh.
Tiêu Thanh đạp một cước khiến cái cây bay ngược trở lại, đập về phía Tát Mãn.
Dành! Tát Mãn vung một quyền đập gãy thân cây, thân cây gãy thành hai khúc rơi xuống đất.
Chẳng mấy chốc, Tiêu Thanh đã đến gần Tát Mãn.
Có lẽ do nhìn ra được thực lực của Tiêu Thanh rất mạnh, Tát Mãn lập tức bấm một chỉ quyết, khóe môi nhanh chóng động đậy.
Một giây sau!
Đột nhiên đầu của ông ta bay ra khỏi người, miệng há to phóng về phía Tiêu Thanh.
Đúng thế! Đầu của ông ta tách ra khỏi thân bay ra ngoài, trông vô cùng quỷ dị. “A!" Đám người Lưu Ngọc Huyên nhìn thấy cảnh này thì kinh hãi hét lên. Bọn họ có bao giờ nhìn thấy cảnh tượng đầu lìa khỏi cổ đâu?
Chỉ cảm thấy quá đáng sợ, quả kinh hãi, quá dọa người, ngay cả bé Doanh cũng sợ đến mức vùi mặt mình vào lưng anh trai.
“Em đừng sợ, có anh ở đây.”
Bé Lạc ôm bé Doanh vào lòng, vỗ nhẹ vào lưng em gái để an ủi cô bé như một chàng trai ấm áp.
“Đầu lìa khỏi xác?”
Tiêu Thanh khẽ cau mày.
Đầu lìa khỏi xác là một chi thuật đỉnh cao của Nam Dương, bọn họ có thể làm cho đầu mình rời khỏi cơ thể và bay đến một chỗ rất xa.
Đầu lìa khỏi xác cực kỳ khủng bố, một khi bị cái đầu cắn trúng thì sẽ ngã xuống, không bao lâu sau bọn họ sẽ phải chết trong đau đớn.
Tuy nhiên Tiêu Thanh cũng là một người xuất sắc và to gan, huống hồ anh đang nôn nóng muốn cứu con mình cho nên không quan tâm được nhiều như vậy, anh đã mạnh vào cái đầu đang phóng nhanh tới.
Bich!
Cái đầu bị đá văng ra ngoài, đập vào một thân cây. Thân cây to đến nỗi một người trưởng thành mới có thể ôm trọn, thế mà lại bị cái đầu đập gãy, nhưng đầu thì không hề hấn gì.
Thấy Tiêu Thanh đến gần, một cao thủ khác của Nam Dương tên là Bào Nhĩ cũng sử dụng chi thuật đầu lìa khỏi xác.
Bịch bịch bịch!
Hai cái đầu thay nhau tấn công Tiêu Thanh đều bị anh đạp bay, nhưng độ cứng cáp của chúng không thua kém kim cương là bao, cho dù Tiêu Thanh có dùng hết sức cũng không thể đánh bể được nó, chỉ có thể khiến mặt mũi bầm dập, răng rụng mấy cái mà thôi.
Bởi vì đầu lìa khỏi xác có độ cứng cao nên nó rất khó bị đập vỡ. Nhưng cũng không có nghĩa là nó vô địch.
Chỉ cần thân
Tiêu Thanh đến rồi!
Trông thấy cảnh này, tim anh như muốn nổ tung, anh ngắt một ngọn cỏ cấp tốc ném ra ngoài.
Vào!
Tốc độ của ngọn cỏ nhanh gấp mười lần tốc độ của viên đạn, nó rít gào vạch phá không khí mà phóng ra. Khi viên đạn sắp bắn trúng vào ấn đường của bé Lạc thì ngọn cỏ đập vào viên đạn theo hình chữ “I”. Sau cùng viên. đạn và ngọn cỏ bị ghim chặt trên thân cây.
"Ai?" Tất cả mọi người cùng nhìn về hướng mà ngọn cỏ bay tới. Chỉ thấy một bóng người lao nhanh về phía bên này tựa như hổ dữ. “Bố! Bố đến rồi!”. Sau khi nhận ra bố mình, bé Doanh và bé Lạc phấn khích vỗ tay. “Hu hu... Tiêu Thanh, cuối cùng anh cũng đến rồi!” Lưu Ngọc Huyền cũng mừng đến phát khóc.
Phù!
Cố An Kỳ và Hổ đều thở phào nhẹ nhõm. Thấy Tiêu Thanh đã đến, hai người bọn họ cũng yên tâm phần nào, vì bị thương nặng nên lúc này đang thả lỏng nằm trên mặt đất.
Toàn thân Trương Tử Hào run lên bần bật, hét lớn: “Tát Mãn! Giết cậu ta đi! Mau giết cậu ta cho tôi!”
Sắc mặt của tên cao thủ Nam Dương được gọi là Tát Mãn kia giận dữ, bỗng nhiên anh ta bứng một thân cây đại thụ có đường kính ba mươi xăng tin mét ném về phía Tiêu Thanh.
Tiêu Thanh đạp một cước khiến cái cây bay ngược trở lại, đập về phía Tát Mãn.
Dành! Tát Mãn vung một quyền đập gãy thân cây, thân cây gãy thành hai khúc rơi xuống đất.
Chẳng mấy chốc, Tiêu Thanh đã đến gần Tát Mãn.
Có lẽ do nhìn ra được thực lực của Tiêu Thanh rất mạnh, Tát Mãn lập tức bấm một chỉ quyết, khóe môi nhanh chóng động đậy.
Một giây sau!
Đột nhiên đầu của ông ta bay ra khỏi người, miệng há to phóng về phía Tiêu Thanh.
Đúng thế! Đầu của ông ta tách ra khỏi thân bay ra ngoài, trông vô cùng quỷ dị. “A!" Đám người Lưu Ngọc Huyên nhìn thấy cảnh này thì kinh hãi hét lên. Bọn họ có bao giờ nhìn thấy cảnh tượng đầu lìa khỏi cổ đâu?
Chỉ cảm thấy quá đáng sợ, quả kinh hãi, quá dọa người, ngay cả bé Doanh cũng sợ đến mức vùi mặt mình vào lưng anh trai.
“Em đừng sợ, có anh ở đây.”
Bé Lạc ôm bé Doanh vào lòng, vỗ nhẹ vào lưng em gái để an ủi cô bé như một chàng trai ấm áp.
“Đầu lìa khỏi xác?”
Tiêu Thanh khẽ cau mày.
Đầu lìa khỏi xác là một chi thuật đỉnh cao của Nam Dương, bọn họ có thể làm cho đầu mình rời khỏi cơ thể và bay đến một chỗ rất xa.
Đầu lìa khỏi xác cực kỳ khủng bố, một khi bị cái đầu cắn trúng thì sẽ ngã xuống, không bao lâu sau bọn họ sẽ phải chết trong đau đớn.
Tuy nhiên Tiêu Thanh cũng là một người xuất sắc và to gan, huống hồ anh đang nôn nóng muốn cứu con mình cho nên không quan tâm được nhiều như vậy, anh đã mạnh vào cái đầu đang phóng nhanh tới.
Bich!
Cái đầu bị đá văng ra ngoài, đập vào một thân cây. Thân cây to đến nỗi một người trưởng thành mới có thể ôm trọn, thế mà lại bị cái đầu đập gãy, nhưng đầu thì không hề hấn gì.
Thấy Tiêu Thanh đến gần, một cao thủ khác của Nam Dương tên là Bào Nhĩ cũng sử dụng chi thuật đầu lìa khỏi xác.
Bịch bịch bịch!
Hai cái đầu thay nhau tấn công Tiêu Thanh đều bị anh đạp bay, nhưng độ cứng cáp của chúng không thua kém kim cương là bao, cho dù Tiêu Thanh có dùng hết sức cũng không thể đánh bể được nó, chỉ có thể khiến mặt mũi bầm dập, răng rụng mấy cái mà thôi.
Bởi vì đầu lìa khỏi xác có độ cứng cao nên nó rất khó bị đập vỡ. Nhưng cũng không có nghĩa là nó vô địch.
Chỉ cần thân