Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1177 Tiêu đại sư!”
Hoắc Cẩn Huy cười nói: “Yên tâm đi, ông nội tôi giữ sĩ diện cho Tiêu đại sự như vậy, Tiêu đại sư cũng sẽ giữ thể diện cho ông nội tôi, sẽ không ghét chúng tôi đâu?
Nghe anh ta nói như vậy, mọi người đều yên tâm rồi.
Sau đó, đám thiếu gia này nhao nhao đứng dậy, đưa mắt liếc nhìn xung quanh tìm kiếm Tiêu đại sư.
Mà lúc này, Tiêu Thanh đang lau tay và lau miệng sạch sẽ cho bé Lạc và bé Doanh, anh ôm bé Doanh vào lòng và nói với Mục Thiên Lam: “Vợ à, chúng ta ra sân thôi, chồng dẫn em đi làm quen với đại ca hàng đầu của Cẩm Châu.”
“Hả?”
Mục Thiên Lam lập tức kinh ngạc, cô hoài nghi nhìn Tiêu Thanh: “Anh... là Tiêu đại sự sao?”
“Đúng rồi đó.”
Tiêu Thanh cười gật đầu. Mục Thiên Lam sửng sốt vì điều đó, đầu như trống rỗng. Chồng của mình là đại sự biết chiêu lối dẫn điện sao? Sao lại như thế được?
Quả thực cô không dám tin đây là sự thật.
“Hi hi!” Đạo trưởng Mao cười nói: “Phu nhân, lão nô chính là yêu đạo ấy, bị Tiêu đại sự làm cho thuần phục, cũng chính là bị chồng cô thuần phục, cho nên chồng cô, chính là Tiêu đại sư”.
Mục Thiên Lam mắt chữ a mồm chữ o, không tin vào những gì vừa nghe được.
Thì ra chồng của mình chính là Tiêu đại sự mà đám người Hoắc Cẩn Huy khoe khoang tôn sùng!
Thật buồn cười, những người này cho chồng cô vào tội chết, còn nói phải gọi là Tiêu đại sự, dùng điện đánh chết chồng cô.
Phụt!
Tấu hài thật, cô không nhịn nổi mà bật cười thành tiếng.
“Thiên Lam, ra ngoài mau lên, tớ rất muốn biết khi những tên thiếu gia kia biết được Tiêu Thanh là Tiêu đại sư thì sẽ có biểu cảm như thế nào?” Lưu Ngọc Huyên cười nói.
“Ừ ừ!”
Mục Thiên Lam gật đầu.
Cô cũng rất muốn biết những tên thiếu gia kia sẽ có biểu cảm như thế nào!”
Vì vậy, cô ôm bé Lạc và vai kề vai cùng Tiêu Thanh bước trên tấm thảm đỏ.
“Các người xem! Vị này có phải Tiêu đại sư không?” Có người lập tức chỉ vào phía Tiêu Thanh rồi la lên.
Ngay lập tức ánh nhìn của tất cả mọi người đều tập trung vào người Tiêu Thanh.
Vừa nhìn một cái!
"Ôi mẹ ơi!”
Diệp Hoan nhìn thấy Tiêu Thanh, suýt chút nữa không đứng vững mà té xuống đất, sắc mặt vô cùng hoảng sợ nói: “Hoắc thiếu gia, hắn... hắn chính là Tiêu đại sư đó!”
Không chỉ có mỗi Diệp Hoan mà ngay cả đám người của Lý Khải Phi đều ngây ra như tượng.
“Sao thế được.” Hoắc Cẩn Huy cười nói: “Cái tên này không thể nào là Tiêu đại sư, bởi vì Tiêu đại sự biết luyện thuốc, hơn nữa nếu anh ta là Tiêu đại sư, em gái tôi đã nói cho tôi biết từ lâu rồi, mà em ấy cũng không nói tôi đã đắc tội với Tiêu đại sự, cho nên anh ta chắc chắn không phải, chỉ là giả mạo mà thôi.”
Nghe anh ta nói xong, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
“Này!” Hoắc Cẩn Huy chỉ Tiêu Thanh, anh ta quát lên: “Ông nội tôi kêu Tiêu đại sự ra mặt, không phải kêu vợ chồng các người ra mặt, sao vợ chồng hai người ồn ào vậy, còn không mau quay về vị trí của mình đi!”
Nhưng không ngờ, giọng nói anh ta bỗng trầm xuống. Tiêu đại sư!”
Có một đại ca nhận ra Tiêu Thanh nên nhanh chóng đứng dậy chắp tay. Ngay sau đó.
Những nhân vật tại to mặt lớn khu giải trí Hoắc Trường Đình, Hoàng Kim Châu Bá Nhân, đám người vua tàu biển Lưu Chẩn Quân đẳng cấp của Cẩm Châu đều nhốn nhao đứng dậy quay về hướng Tiêu Thanh hô to:
“Tiêu đại sư!”
“Tiêu đại sư!”
“Tiêu đại sư!”
Nghe anh ta nói như vậy, mọi người đều yên tâm rồi.
Sau đó, đám thiếu gia này nhao nhao đứng dậy, đưa mắt liếc nhìn xung quanh tìm kiếm Tiêu đại sư.
Mà lúc này, Tiêu Thanh đang lau tay và lau miệng sạch sẽ cho bé Lạc và bé Doanh, anh ôm bé Doanh vào lòng và nói với Mục Thiên Lam: “Vợ à, chúng ta ra sân thôi, chồng dẫn em đi làm quen với đại ca hàng đầu của Cẩm Châu.”
“Hả?”
Mục Thiên Lam lập tức kinh ngạc, cô hoài nghi nhìn Tiêu Thanh: “Anh... là Tiêu đại sự sao?”
“Đúng rồi đó.”
Tiêu Thanh cười gật đầu. Mục Thiên Lam sửng sốt vì điều đó, đầu như trống rỗng. Chồng của mình là đại sự biết chiêu lối dẫn điện sao? Sao lại như thế được?
Quả thực cô không dám tin đây là sự thật.
“Hi hi!” Đạo trưởng Mao cười nói: “Phu nhân, lão nô chính là yêu đạo ấy, bị Tiêu đại sự làm cho thuần phục, cũng chính là bị chồng cô thuần phục, cho nên chồng cô, chính là Tiêu đại sư”.
Mục Thiên Lam mắt chữ a mồm chữ o, không tin vào những gì vừa nghe được.
Thì ra chồng của mình chính là Tiêu đại sự mà đám người Hoắc Cẩn Huy khoe khoang tôn sùng!
Thật buồn cười, những người này cho chồng cô vào tội chết, còn nói phải gọi là Tiêu đại sự, dùng điện đánh chết chồng cô.
Phụt!
Tấu hài thật, cô không nhịn nổi mà bật cười thành tiếng.
“Thiên Lam, ra ngoài mau lên, tớ rất muốn biết khi những tên thiếu gia kia biết được Tiêu Thanh là Tiêu đại sư thì sẽ có biểu cảm như thế nào?” Lưu Ngọc Huyên cười nói.
“Ừ ừ!”
Mục Thiên Lam gật đầu.
Cô cũng rất muốn biết những tên thiếu gia kia sẽ có biểu cảm như thế nào!”
Vì vậy, cô ôm bé Lạc và vai kề vai cùng Tiêu Thanh bước trên tấm thảm đỏ.
“Các người xem! Vị này có phải Tiêu đại sư không?” Có người lập tức chỉ vào phía Tiêu Thanh rồi la lên.
Ngay lập tức ánh nhìn của tất cả mọi người đều tập trung vào người Tiêu Thanh.
Vừa nhìn một cái!
"Ôi mẹ ơi!”
Diệp Hoan nhìn thấy Tiêu Thanh, suýt chút nữa không đứng vững mà té xuống đất, sắc mặt vô cùng hoảng sợ nói: “Hoắc thiếu gia, hắn... hắn chính là Tiêu đại sư đó!”
Không chỉ có mỗi Diệp Hoan mà ngay cả đám người của Lý Khải Phi đều ngây ra như tượng.
“Sao thế được.” Hoắc Cẩn Huy cười nói: “Cái tên này không thể nào là Tiêu đại sư, bởi vì Tiêu đại sự biết luyện thuốc, hơn nữa nếu anh ta là Tiêu đại sư, em gái tôi đã nói cho tôi biết từ lâu rồi, mà em ấy cũng không nói tôi đã đắc tội với Tiêu đại sự, cho nên anh ta chắc chắn không phải, chỉ là giả mạo mà thôi.”
Nghe anh ta nói xong, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
“Này!” Hoắc Cẩn Huy chỉ Tiêu Thanh, anh ta quát lên: “Ông nội tôi kêu Tiêu đại sự ra mặt, không phải kêu vợ chồng các người ra mặt, sao vợ chồng hai người ồn ào vậy, còn không mau quay về vị trí của mình đi!”
Nhưng không ngờ, giọng nói anh ta bỗng trầm xuống. Tiêu đại sư!”
Có một đại ca nhận ra Tiêu Thanh nên nhanh chóng đứng dậy chắp tay. Ngay sau đó.
Những nhân vật tại to mặt lớn khu giải trí Hoắc Trường Đình, Hoàng Kim Châu Bá Nhân, đám người vua tàu biển Lưu Chẩn Quân đẳng cấp của Cẩm Châu đều nhốn nhao đứng dậy quay về hướng Tiêu Thanh hô to:
“Tiêu đại sư!”
“Tiêu đại sư!”
“Tiêu đại sư!”