Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1179 Mẹ phải báo thù cho con!"
"Trốn thì không trốn được, đến đối mặt đi mọi người, nói không chừng Tiêu đại sư sẽ nể mặt nhà chúng ta nên không trừng trị chúng ta." Lý Khải Phi nói khẽ.
Mọi người còn có thể làm gì bây giờ, chỉ có thể bất chấp khó khăn mà đi đối mặt.
Rất nhanh, bọn họ đã tới bên cạnh Tiêu Thanh. Hoắc Vạn Niên cười hô hố, chỉ vào Hoắc Cẩn Huy nói: "Tiêu đại sư, đây là..."
"Tôi biết anh ta, Hoắc Cẩn Huy, rất ngang bướng, kêu bảo vệ không cho bọn tôi vào, suýt chút nữa thì tôi không vào được." Tiêu Thanh nói.
"Cái gì?"
Hoắc Vạn Niên sợ ngây người!
Rất nhanh đã có người hô to: "Ông cụ Hoắc, vừa nãy tôi mới thấy cậu Hoắc kêu bảo vệ đuổi Tiêu đại sư ra ngoài, may mà các ông xuất hiện kịp thời, nếu không thì bảo vệ đã sớm ra tay với Tiêu đại sư rồi."
Nghe thấy thế, Hoắc Vạn Niên trợn tròn hai mắt ngay lập tức, ánh mắt ông ta nhìn Hoắc Cẩn Huy có thể phun ra lửa.
Hừ hừ!
Hoắc Cẩn Huy bị dọa đến nỗi quỳ xuống ngay tại chỗ, anh ta khóc lóc giải thích: "Ông nội, cháu không biết anh ta là Tiêu đại sư, nếu như cháu biết thì có cho cháu một nghìn lá gan cháu cũng không dám đắc tội anh ta đâu!"
Chát!
Hoắc Vạn Niên tát anh ta một cái, ông ta nghiêm nghị quát: "Mày, cái đồ súc vật, tạo hết lòng hết dạ để tạo quan hệ với Tiêu đại sư, mày lại đắc tội với Tiêu đại sư để đẩy tao vào chỗ chết, tao hỏi mày, có phải mày chán sống rồi hay không?".
Lúc này Lý Học Đạo quát lên: "Khải Phi, cháu có đặc tội với Tiêu đại sự không? Nếu có thì mau chóng quỳ xuống cho ông!"
Lý Học Đạo vừa dứt lời, Lý Khải Phi lập tức quỳ xuống.
Ngay sau đó!
Bịch bịch bịch! Các cậu chủ cô chủ đều quỳ xuống cùng với Hoắc Cẩn Huy.
"Ôi.." Hoắc Cẩn Huy vô cùng sợ hãi, khóc đến nỗi nước mắt đầm đìa, anh ta ngẩng đầu nhìn Tiêu Thanh van xin: "Tiêu đại sự, tôi sai rồi, anh bảo ông nội đừng đánh tôi có được không? Tôi lau giày cho anh."
Dứt lời, anh ta dùng tay áo lau giày cho Tiêu Thanh.
"Há há há!"Bé Doanh và bé Lạc nhìn thấy bộ dáng kinh hãi của anh ta thì đều cười hớn hở.
"Còn dám nói để Tiêu đại sư dùng lôi đánh chết tôi không?” Tiêu Thanh cười hỏi.
"Không dám! Không dám nữa đâu, Tiêu đại sư!" Đám người Hoắc Cẩn Huy đồng loạt lắc đầu.
Mục Thiên Lam cũng cười một hồi rồi nói với Tiêu Thanh: "Tiêu Thanh, ông cụ Hoắc, ông cụ Chu, ông cụ Lưu và ông cụ Lý đều giữ thể diện cho chúng ta như vậy, chúng ta cũng phải nể mặt bọn họ chứ, đừng chấp nhặt với bọn họ, khiến cho những đại ca này mất thể diện, dù sao bọn họ cũng chưa gây ra chuyện gì làm tổn thương nghiêm trọng tới chúng ta, đừng so đo với bọn họ."
"Được." Tiêu Thanh gật đầu: "Đứng lên hết đi, không có lần sau đâu đấy."
Tiêu Thanh vừa dứt lời, đám người Hoắc Cẩn Huy như được đại xá, cùng nhau dập đầu cảm ơn.
Mà lúc này, mấy chiếc xe con biển số Thâm Thành dừng lại ở bãi đỗ xe của bệnh viện.
Một quý phụ dẫn theo một đám người vội vã đi vào bệnh viện. Bọn họ nhanh chóng đi vào phòng bệnh.
Tân Phong nằm la oai oái ở trên giường, vừa nhìn thấy quý phụ thì anh ta lấy lại tinh thần ngay tức thì.
"Mẹ, mẹ tới rồi! Con trai của mẹ bị đánh rất thê thảm đó mẹ! Mẹ phải báo thù cho con!"
Mọi người còn có thể làm gì bây giờ, chỉ có thể bất chấp khó khăn mà đi đối mặt.
Rất nhanh, bọn họ đã tới bên cạnh Tiêu Thanh. Hoắc Vạn Niên cười hô hố, chỉ vào Hoắc Cẩn Huy nói: "Tiêu đại sư, đây là..."
"Tôi biết anh ta, Hoắc Cẩn Huy, rất ngang bướng, kêu bảo vệ không cho bọn tôi vào, suýt chút nữa thì tôi không vào được." Tiêu Thanh nói.
"Cái gì?"
Hoắc Vạn Niên sợ ngây người!
Rất nhanh đã có người hô to: "Ông cụ Hoắc, vừa nãy tôi mới thấy cậu Hoắc kêu bảo vệ đuổi Tiêu đại sư ra ngoài, may mà các ông xuất hiện kịp thời, nếu không thì bảo vệ đã sớm ra tay với Tiêu đại sư rồi."
Nghe thấy thế, Hoắc Vạn Niên trợn tròn hai mắt ngay lập tức, ánh mắt ông ta nhìn Hoắc Cẩn Huy có thể phun ra lửa.
Hừ hừ!
Hoắc Cẩn Huy bị dọa đến nỗi quỳ xuống ngay tại chỗ, anh ta khóc lóc giải thích: "Ông nội, cháu không biết anh ta là Tiêu đại sư, nếu như cháu biết thì có cho cháu một nghìn lá gan cháu cũng không dám đắc tội anh ta đâu!"
Chát!
Hoắc Vạn Niên tát anh ta một cái, ông ta nghiêm nghị quát: "Mày, cái đồ súc vật, tạo hết lòng hết dạ để tạo quan hệ với Tiêu đại sư, mày lại đắc tội với Tiêu đại sư để đẩy tao vào chỗ chết, tao hỏi mày, có phải mày chán sống rồi hay không?".
Lúc này Lý Học Đạo quát lên: "Khải Phi, cháu có đặc tội với Tiêu đại sự không? Nếu có thì mau chóng quỳ xuống cho ông!"
Lý Học Đạo vừa dứt lời, Lý Khải Phi lập tức quỳ xuống.
Ngay sau đó!
Bịch bịch bịch! Các cậu chủ cô chủ đều quỳ xuống cùng với Hoắc Cẩn Huy.
"Ôi.." Hoắc Cẩn Huy vô cùng sợ hãi, khóc đến nỗi nước mắt đầm đìa, anh ta ngẩng đầu nhìn Tiêu Thanh van xin: "Tiêu đại sự, tôi sai rồi, anh bảo ông nội đừng đánh tôi có được không? Tôi lau giày cho anh."
Dứt lời, anh ta dùng tay áo lau giày cho Tiêu Thanh.
"Há há há!"Bé Doanh và bé Lạc nhìn thấy bộ dáng kinh hãi của anh ta thì đều cười hớn hở.
"Còn dám nói để Tiêu đại sư dùng lôi đánh chết tôi không?” Tiêu Thanh cười hỏi.
"Không dám! Không dám nữa đâu, Tiêu đại sư!" Đám người Hoắc Cẩn Huy đồng loạt lắc đầu.
Mục Thiên Lam cũng cười một hồi rồi nói với Tiêu Thanh: "Tiêu Thanh, ông cụ Hoắc, ông cụ Chu, ông cụ Lưu và ông cụ Lý đều giữ thể diện cho chúng ta như vậy, chúng ta cũng phải nể mặt bọn họ chứ, đừng chấp nhặt với bọn họ, khiến cho những đại ca này mất thể diện, dù sao bọn họ cũng chưa gây ra chuyện gì làm tổn thương nghiêm trọng tới chúng ta, đừng so đo với bọn họ."
"Được." Tiêu Thanh gật đầu: "Đứng lên hết đi, không có lần sau đâu đấy."
Tiêu Thanh vừa dứt lời, đám người Hoắc Cẩn Huy như được đại xá, cùng nhau dập đầu cảm ơn.
Mà lúc này, mấy chiếc xe con biển số Thâm Thành dừng lại ở bãi đỗ xe của bệnh viện.
Một quý phụ dẫn theo một đám người vội vã đi vào bệnh viện. Bọn họ nhanh chóng đi vào phòng bệnh.
Tân Phong nằm la oai oái ở trên giường, vừa nhìn thấy quý phụ thì anh ta lấy lại tinh thần ngay tức thì.
"Mẹ, mẹ tới rồi! Con trai của mẹ bị đánh rất thê thảm đó mẹ! Mẹ phải báo thù cho con!"
Bình luận facebook