Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1181 Đúng như dự đoán!
"Con dẫn mẹ đi, con muốn tự tay làm thịt anh ta!"
Tần Phong không nuốt trôi được cục tức này, lập tức đi xuống giường bệnh, dẫn đám phu nhân rời khỏi bệnh viện, đến chỗ ở của Mục Hải Long.
Lúc này, ở nhà Mục Hải Long.
"Anh Hải Long, em có cần phải đến chăm sóc cậu Tần không? Nếu cứ trốn tránh không đi tìm anh ta thì anh ta có nghi ngờ em là người hại anh ta, sau đó đi trả thù em không?" Mục Hải Linh sợ hãi hỏi.
"Không đâu. Mục Hải Long nói: "Cậu Tần bị đánh thê thảm như thế, em mà đi tìm cậu ta thì chính em đang đi tìm đường chết. Em phải làm như không biết chuyện gì, đợi cậu ta gọi điện cho em, cậu ta sẽ chất vấn em trong điện thoại rồi sau đó em phủ nhận, nói rằng em không biết gì cả. Nếu em đi tìm cậu ta thì cậu ta sẽ ở trước mặt mà hỏi em, có thể sẽ ra tay với em"
"Cho nên em cứ coi như không biết chuyện gì, cũng không đi tìm cậu ta, đợi cậu ta tới tìm em, đó là cách tốt nhất để bảo vệ bản thân"
"Như vậy có được không anh Hải Long?" Mục Hải Linh vẫn hơi sợ hãi.
Dù sao loại cậu chủ cao cấp như Tần Phong bị đánh đến thê thảm như vậy, lại còn là do cô ta hại, cô ta không sợ thì là giả đấy.
"Đương nhiên" Mục Hải Long cười, vỗ vai Mục Hải Linh, nói: "Anh Hải Long của em nghĩ kể đùa giỡn Tiêu Thanh, Mục Thiên Lam và Tân Phong ở trong lòng bàn tay, lời của anh mà em còn không tin thì em tin ai?"
"Hải Linh, anh Hải Long của con chính là Gia Cát Lái thế, nghe cậu ấy nhất định không sai!" Trương Thanh Hoa nói, cười khà khà: "Hải Long, Hải Linh đã giúp cậu hoàn thành kế hoạch, Tiêu Thanh đánh cậu Tần thành như thế, chắc chắn cầu Tần sẽ không tha cho Tiêu Thanh"
"Nếu đã đạt được mục đích thì có phải cậu nên đưa ba nghìn tỷ mà cậu đồng ý cho Hải Linh rồi không?"
Lý Nam Hương nghe thấy câu này thì nói ngay: "Thanh Hoa, đừng sốt ruột như vậy, đây mới chỉ là bắt đầu, Tiêu Thanh còn chưa chết đâu, gấp gáp đòi tiền như thế làm gì?"
"Với lại những thứ mà cô đang dùng, có thứ gì không phải là Hải Long chi tiền?" Trương Thanh Hoa mất hứng: "Ý của chị dâu cả là muốn đợi đến lúc Tiêu Thanh
chết rồi mới đưa tiền, Tiêu Thanh không chết thì không đưa à?"
"Chưa chết thì có nghĩa là nhiệm vụ của Hải Linh còn chưa hoàn thành, đưa tiền cái gì chứ?" Lý Nam Hương trợn mắt lên.
Mục Hải Linh tức giận đứng dậy: "Con bất chấp nguy hiểm lớn như vậy để dẫn Tần Phong và Tiêu Thanh vào cuộc, cho bọn họ chó cắn chó, bác dâu cả lại không muốn giao ra một đồng, như vậy có quả đáng không?"
Lý Nam Hướng đang muốn nói gì đó thì Mục Hải Long ngăn bà ta lại, cười nói với Mục Hải Linh: "Em gái, em xem em lại tức giận rồi, anh cũng không nói là không đưa tiền cho em, tức giận cái gì chứ?"
"Bây giờ anh đưa cho em sáu trăm tỷ trước, đợi đến lúc Tiêu Thanh chết rồi thì đưa nốt hai nghìn bốn trăm tỷ cho em được chưa?"
"Vậy thì còn tạm được" Mục Hải Linh nói số thẻ ngay tức thì.
Mục Hải Long chuyển cho cô ta sáu trăm tỷ, để cho cô ta vui vẻ không đòi hỏi nữa.
Đúng lúc này "Uỳnh" một tiếng, đột nhiên cửa phòng bị đá văng ra.
Một người phụ nữ trang điểm như một vị phu nhân dẫn theo một đám người đi vào với vẻ mặt lạnh lùng.
Tập trung nhìn lại!
Ngay tức khắc, cả người Mục Hải Long và Mục Hải Linh run lên.
Bởi vì bọn họ thấy Tần Phong quấn băng vải, đầu thì giống như đầu heo cũng đứng trong đó, hơn nữa trong mắt tràn ngập sự tức giận.
Trong lòng đám người Mục Hải Long lập tức có cảm giác chẳng lành.
Đúng như dự đoán!
Một giây sau!
Bọn họ nghe thấy Tần Phong quát to: "Mục Hải Long! Mục Hải Linh! Cái thứ anh em chó má bọn mày! Hai tao thật thê thảm! Hôm nay tao muốn bọn mày chết không có chỗ chôn!"
Tần Phong không nuốt trôi được cục tức này, lập tức đi xuống giường bệnh, dẫn đám phu nhân rời khỏi bệnh viện, đến chỗ ở của Mục Hải Long.
Lúc này, ở nhà Mục Hải Long.
"Anh Hải Long, em có cần phải đến chăm sóc cậu Tần không? Nếu cứ trốn tránh không đi tìm anh ta thì anh ta có nghi ngờ em là người hại anh ta, sau đó đi trả thù em không?" Mục Hải Linh sợ hãi hỏi.
"Không đâu. Mục Hải Long nói: "Cậu Tần bị đánh thê thảm như thế, em mà đi tìm cậu ta thì chính em đang đi tìm đường chết. Em phải làm như không biết chuyện gì, đợi cậu ta gọi điện cho em, cậu ta sẽ chất vấn em trong điện thoại rồi sau đó em phủ nhận, nói rằng em không biết gì cả. Nếu em đi tìm cậu ta thì cậu ta sẽ ở trước mặt mà hỏi em, có thể sẽ ra tay với em"
"Cho nên em cứ coi như không biết chuyện gì, cũng không đi tìm cậu ta, đợi cậu ta tới tìm em, đó là cách tốt nhất để bảo vệ bản thân"
"Như vậy có được không anh Hải Long?" Mục Hải Linh vẫn hơi sợ hãi.
Dù sao loại cậu chủ cao cấp như Tần Phong bị đánh đến thê thảm như vậy, lại còn là do cô ta hại, cô ta không sợ thì là giả đấy.
"Đương nhiên" Mục Hải Long cười, vỗ vai Mục Hải Linh, nói: "Anh Hải Long của em nghĩ kể đùa giỡn Tiêu Thanh, Mục Thiên Lam và Tân Phong ở trong lòng bàn tay, lời của anh mà em còn không tin thì em tin ai?"
"Hải Linh, anh Hải Long của con chính là Gia Cát Lái thế, nghe cậu ấy nhất định không sai!" Trương Thanh Hoa nói, cười khà khà: "Hải Long, Hải Linh đã giúp cậu hoàn thành kế hoạch, Tiêu Thanh đánh cậu Tần thành như thế, chắc chắn cầu Tần sẽ không tha cho Tiêu Thanh"
"Nếu đã đạt được mục đích thì có phải cậu nên đưa ba nghìn tỷ mà cậu đồng ý cho Hải Linh rồi không?"
Lý Nam Hương nghe thấy câu này thì nói ngay: "Thanh Hoa, đừng sốt ruột như vậy, đây mới chỉ là bắt đầu, Tiêu Thanh còn chưa chết đâu, gấp gáp đòi tiền như thế làm gì?"
"Với lại những thứ mà cô đang dùng, có thứ gì không phải là Hải Long chi tiền?" Trương Thanh Hoa mất hứng: "Ý của chị dâu cả là muốn đợi đến lúc Tiêu Thanh
chết rồi mới đưa tiền, Tiêu Thanh không chết thì không đưa à?"
"Chưa chết thì có nghĩa là nhiệm vụ của Hải Linh còn chưa hoàn thành, đưa tiền cái gì chứ?" Lý Nam Hương trợn mắt lên.
Mục Hải Linh tức giận đứng dậy: "Con bất chấp nguy hiểm lớn như vậy để dẫn Tần Phong và Tiêu Thanh vào cuộc, cho bọn họ chó cắn chó, bác dâu cả lại không muốn giao ra một đồng, như vậy có quả đáng không?"
Lý Nam Hướng đang muốn nói gì đó thì Mục Hải Long ngăn bà ta lại, cười nói với Mục Hải Linh: "Em gái, em xem em lại tức giận rồi, anh cũng không nói là không đưa tiền cho em, tức giận cái gì chứ?"
"Bây giờ anh đưa cho em sáu trăm tỷ trước, đợi đến lúc Tiêu Thanh chết rồi thì đưa nốt hai nghìn bốn trăm tỷ cho em được chưa?"
"Vậy thì còn tạm được" Mục Hải Linh nói số thẻ ngay tức thì.
Mục Hải Long chuyển cho cô ta sáu trăm tỷ, để cho cô ta vui vẻ không đòi hỏi nữa.
Đúng lúc này "Uỳnh" một tiếng, đột nhiên cửa phòng bị đá văng ra.
Một người phụ nữ trang điểm như một vị phu nhân dẫn theo một đám người đi vào với vẻ mặt lạnh lùng.
Tập trung nhìn lại!
Ngay tức khắc, cả người Mục Hải Long và Mục Hải Linh run lên.
Bởi vì bọn họ thấy Tần Phong quấn băng vải, đầu thì giống như đầu heo cũng đứng trong đó, hơn nữa trong mắt tràn ngập sự tức giận.
Trong lòng đám người Mục Hải Long lập tức có cảm giác chẳng lành.
Đúng như dự đoán!
Một giây sau!
Bọn họ nghe thấy Tần Phong quát to: "Mục Hải Long! Mục Hải Linh! Cái thứ anh em chó má bọn mày! Hai tao thật thê thảm! Hôm nay tao muốn bọn mày chết không có chỗ chôn!"
Bình luận facebook