Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1192 Anh rất tuyệt vọng!
Tiêu Thanh xé gán xé phổi hét lớn, đôi mắt của anh như sắp nứt ra, muốn xông qua đó để cứu vợ con nhưng hai ông già này thật sự quá mạnh, cho dù anh đã bùng nổ tiềm năng của mình nhưng vẫn không thể thoát khỏi vòng vây của hai người này, ngược lại còn bị đẩy lùi ra xa.
Anh rất tuyệt vọng!
Mục Thiên Lam cũng tuyệt vọng nhắm chặt mắt lại, hét lớn: “Tiêu Thanh, kiếp sau em vẫn sẽ là vợ anh! Vẫn sẽ sinh con cho anh!”.
Thấy viên đạn sắp bắn trúng ấn đường của Mục Thiên Lam. Trong nháy mắt, chỉ nghe thấy một tiếng vèo.
Một luồng ánh sáng vụt qua, đánh vào đầu viên đạn khiến đầu viên đạn vỡ tan tành.
Tiếp theo đó, một giọng nói kỳ quặc vang lên. “Anh không cảm thấy việc ra tay với một người đẹp yếu ớt rất mất mặt sao?”
Giây sau đó! Chỉ thấy một người bịt mặt mặc đồ đen, xuất hiện trước mặt Mục Thiên Lam.
Bởi vì người này nói tiếng Anh nên Tần Phong lập tức nổi giận đáp lại bằng tiếng Anh: “Anh là ai, thảo mặt nạ xuống cho tôi!”
- Người mặc đồ đen dùng tiếng bụng: “Tôi là người ra đường thấy bất công thì ra tay giúp đỡ, dẫn người của mấy người rời đi đi, nếu không tôi sẽ không khách sáo.”
Hoàng Bích Linh nghe hiểu được tiếng Anh, trên mặt lộ ra vẻ giận dữ: “Hãy giết tên người nước ngoài lừa bịp này cho tôi!”
Vừa dứt lời, hai cao thủ Hóa Kình có sừng của nhà họ Tân, một trái một phải lao vào người đàn ông mặc đồ đen.
"Haizz!" Người mặc đồ đen thở dài. "Tại sao lại muốn chết trước mặt người nước ngoài như tôi chứ?"
Lời nói vừa dứt, hai bàn tay đánh ra hai chưởng, đánh lên người hai cao thủ nhà họ Tần khiến hai người họ bay ra ngoài, ngã xuống đất rồi hộc máu, đứng dậy cũng không nổi, dường như xương cốt toàn thân đã bị đánh gãy.
"Trời ạ!" Cơ thể Tân Phong run rẩy, suýt chút nữa thì ngã xuống đất, trong ánh mắt tràn ngập sự khiếp sợ.
Hoàng Bích Linh cũng bị dọa một trận, loạng choạng lùi về sau mấy bước. "Phù!" Rất nhiều người đều thở phào nhẹ nhõm.
“Cũng may là người nước ngoài này xuất hiện kịp thời, nếu không thì bà Tiêu chết chắc rồi!”
"Đúng vậy, người nước ngoài này đến thật đúng lúc!" "Quan trọng là thực lực của người ngoại quốc này rất mạnh!" Nhiều người bàn tán xôn xao.
Tiêu Thanh cũng thở phào nhẹ nhõm, hét lên bằng tiếng Anh: “Cảm ơn, xin anh hãy tiếp tục bảo vệ người nhà của tôi, nếu có thể giết được bọn họ thì càng tốt!”.
Hoàng Bích Linh nghe xong, thân hình run rẩy, vội vàng hét lên: “Để một người đến đối phó với người nước ngoài này đi, một trong hai cao thủ đó qua đây!”.
Rất nhanh, có một ông già có cảnh giới Thần Cảnh, thoát ra rồi đánh úp về phía người nước ngoài này.
"Người nước ngoài đáng chết, đỡ một chưởng của tôi đi!"
Ông già này đã dùng hết sức lực, hét lớn một tiếng, đánh ra một chưởng vô cùng mạnh mẽ.
"Hừ!" Người mặc đồ đen hừ lạnh: “Đúng là lấy thúng úp voi!” Nói xong, anh ta nhảy vọt lên, nghênh đón một chưởng đó. Ầm! Một tiếng nổ lớn khiến cho mặt đất rung chuyển.
Ông già Thần Cảnh đó bị một chưởng đó làm chấn động lùi lại bốn năm bước, mà người mặc đồ đen đó vẫn vững vàng như núi Thái Sơn.
Từng ực!".
Tần Phong, Hoàng Bích Linh và đám người nhà họ Tần đều nuốt xuống một ngụm nước bọt, bọn họ đều bị thực lực của người mặc đồ đen này làm cho choáng ngợp.
"Người mặc đồ đen này quá mạnh!" Tất cả mọi người ở Cẩm Châu vừa phấn khích lại vừa kích động.
Lúc này người mặc đồ đen nói: “Không phục, chúng ta lại đánh một chương tiếp”
Ông già đó nghiến chặt răng, nắm chặt nắm đấm, tức giận hét lên: “Lại một lần nữa!”
Lời nói vừa dứt, ông ta điên cuồng đánh ra một quyền như sao băng cắt ngang qua bầu trời đêm, đập về phía người mặc đồ đen.
Hai tay của người mặc đồ đen nắm chặt, trên người tản mát ra hơi thở lạnh lẽo, đánh ra một quyền nghênh đón một quyền của ông ta.
Ầm!
Anh rất tuyệt vọng!
Mục Thiên Lam cũng tuyệt vọng nhắm chặt mắt lại, hét lớn: “Tiêu Thanh, kiếp sau em vẫn sẽ là vợ anh! Vẫn sẽ sinh con cho anh!”.
Thấy viên đạn sắp bắn trúng ấn đường của Mục Thiên Lam. Trong nháy mắt, chỉ nghe thấy một tiếng vèo.
Một luồng ánh sáng vụt qua, đánh vào đầu viên đạn khiến đầu viên đạn vỡ tan tành.
Tiếp theo đó, một giọng nói kỳ quặc vang lên. “Anh không cảm thấy việc ra tay với một người đẹp yếu ớt rất mất mặt sao?”
Giây sau đó! Chỉ thấy một người bịt mặt mặc đồ đen, xuất hiện trước mặt Mục Thiên Lam.
Bởi vì người này nói tiếng Anh nên Tần Phong lập tức nổi giận đáp lại bằng tiếng Anh: “Anh là ai, thảo mặt nạ xuống cho tôi!”
- Người mặc đồ đen dùng tiếng bụng: “Tôi là người ra đường thấy bất công thì ra tay giúp đỡ, dẫn người của mấy người rời đi đi, nếu không tôi sẽ không khách sáo.”
Hoàng Bích Linh nghe hiểu được tiếng Anh, trên mặt lộ ra vẻ giận dữ: “Hãy giết tên người nước ngoài lừa bịp này cho tôi!”
Vừa dứt lời, hai cao thủ Hóa Kình có sừng của nhà họ Tân, một trái một phải lao vào người đàn ông mặc đồ đen.
"Haizz!" Người mặc đồ đen thở dài. "Tại sao lại muốn chết trước mặt người nước ngoài như tôi chứ?"
Lời nói vừa dứt, hai bàn tay đánh ra hai chưởng, đánh lên người hai cao thủ nhà họ Tần khiến hai người họ bay ra ngoài, ngã xuống đất rồi hộc máu, đứng dậy cũng không nổi, dường như xương cốt toàn thân đã bị đánh gãy.
"Trời ạ!" Cơ thể Tân Phong run rẩy, suýt chút nữa thì ngã xuống đất, trong ánh mắt tràn ngập sự khiếp sợ.
Hoàng Bích Linh cũng bị dọa một trận, loạng choạng lùi về sau mấy bước. "Phù!" Rất nhiều người đều thở phào nhẹ nhõm.
“Cũng may là người nước ngoài này xuất hiện kịp thời, nếu không thì bà Tiêu chết chắc rồi!”
"Đúng vậy, người nước ngoài này đến thật đúng lúc!" "Quan trọng là thực lực của người ngoại quốc này rất mạnh!" Nhiều người bàn tán xôn xao.
Tiêu Thanh cũng thở phào nhẹ nhõm, hét lên bằng tiếng Anh: “Cảm ơn, xin anh hãy tiếp tục bảo vệ người nhà của tôi, nếu có thể giết được bọn họ thì càng tốt!”.
Hoàng Bích Linh nghe xong, thân hình run rẩy, vội vàng hét lên: “Để một người đến đối phó với người nước ngoài này đi, một trong hai cao thủ đó qua đây!”.
Rất nhanh, có một ông già có cảnh giới Thần Cảnh, thoát ra rồi đánh úp về phía người nước ngoài này.
"Người nước ngoài đáng chết, đỡ một chưởng của tôi đi!"
Ông già này đã dùng hết sức lực, hét lớn một tiếng, đánh ra một chưởng vô cùng mạnh mẽ.
"Hừ!" Người mặc đồ đen hừ lạnh: “Đúng là lấy thúng úp voi!” Nói xong, anh ta nhảy vọt lên, nghênh đón một chưởng đó. Ầm! Một tiếng nổ lớn khiến cho mặt đất rung chuyển.
Ông già Thần Cảnh đó bị một chưởng đó làm chấn động lùi lại bốn năm bước, mà người mặc đồ đen đó vẫn vững vàng như núi Thái Sơn.
Từng ực!".
Tần Phong, Hoàng Bích Linh và đám người nhà họ Tần đều nuốt xuống một ngụm nước bọt, bọn họ đều bị thực lực của người mặc đồ đen này làm cho choáng ngợp.
"Người mặc đồ đen này quá mạnh!" Tất cả mọi người ở Cẩm Châu vừa phấn khích lại vừa kích động.
Lúc này người mặc đồ đen nói: “Không phục, chúng ta lại đánh một chương tiếp”
Ông già đó nghiến chặt răng, nắm chặt nắm đấm, tức giận hét lên: “Lại một lần nữa!”
Lời nói vừa dứt, ông ta điên cuồng đánh ra một quyền như sao băng cắt ngang qua bầu trời đêm, đập về phía người mặc đồ đen.
Hai tay của người mặc đồ đen nắm chặt, trên người tản mát ra hơi thở lạnh lẽo, đánh ra một quyền nghênh đón một quyền của ông ta.
Ầm!