Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1194 Ngôi nhà này đẹp quá!”.
Nhà họ Hoắc được coi là gia tộc cao quý nhất ở Cẩm Châu, ở nơi được mệnh danh là tấc đất tấc vàng này, biệt phủ của nhà họ Hoặc có diện tích hơn một trăm mẫu, kiến trúc theo lối hoàng cung ngày xưa, chỉ cần như vậy thôi cũng đủ để chứng minh vị thế và tiền tài của nhà họ Hoắc kinh khủng đến mức nào!
“Oa! Bố ơi! Ngôi nhà này đẹp quá!”.
Vừa mới bước xuống xe, bé Doanh đã bị biệt phủ xa hoa của nhà họ Hoắc làm cho choáng ngợp.
Cô bé nói bằng giọng non nớt của trẻ con: “Khi nào bé Doanh lớn lên, bé Doanh nhất định sẽ xây cho bố mẹ một ngôi nhà lớn như vậy, đẹp như vậy!”
Phụt!
Mục Thiên Lam không nhịn được cười.
Con nhỏ này thấy cái gì, liền nói sau này sẽ cho bố mẹ cái đấy, cũng không cần cân nhắc xem sau khi lớn lên có thể cho được hay không. Nhưng dù sao thì cũng là một miếng bánh ngọt, nó sẽ khiến cho người ta cảm thấy yêu thích, sẽ có cảm giác là sau này, khi nhóc con này lớn lên, con bé nhất định sẽ hiếu thuận với bố mę.
Ngược lại, bé Lạc lại không như vậy. Đối với vật chất, bé Lạc không biểu hiện ra thái độ gì cả.
Bé Lạc sẽ chỉ nói, sau này khi cậu bé lớn lên, cậu bé nhất định sẽ bảo vệ bố mẹ, rất có khí phách của một người con trai.
Tóm lại, cả hai đứa bé đều rất ngoan, đều rất hiếu thuận, lúc nào trong đầu cũng chỉ nghĩ đến bố mẹ.
Mặc dù bé Doanh làm cho Mục Thiên Lam cảm thấy rất buồn cười nhưng không thể không thừa nhận, ở trong lòng, cô cảm thấy rất ấm áp!
“Ha ha” Hoắc Vạn Niên cởi mở cười một tiếng, phân phó: “Cẩn Đình! Đưa bà Tiêu và hai đứa bé đi thăm quan nhà họ Hoắc của chúng ta một chút”.
Sau đó, ông ta làm dấu mời với Tiêu Thanh: “Tiêu đại sư! Mời tới bên này” Tiêu Thanh được mời tới một tòa nhà với kiến trúc xa hoa.
“Tiêu đại sư! Cậu chờ tôi một chút, chuyện liên quan đến chuyện của nhà họ Tần thì ông cụ của nhà chúng tôi mới là người hiểu rõ nhất. Tôi sẽ cho người gọi ông cụ xuống nói chuyện với cậu” Hoắc Vạn Niên cười nói.
“Được.” Tiêu Thanh gật đầu, rồi ngồi xuống sô pha. Hoắc Vạn Niên đi lên lầu. Chỉ một lát sau, ông ta dẫn theo một người có mái tóc bạc trắng, tay cầm gậy
đầu hổ được chạm khắc tinh xảo đi xuống.
Ông cụ này nhìn qua ít nhất cũng phải gần một trăm tuổi.
Nhưng dáng đi của ông ta vẫn rất hùng dũng, xem ra trước kia, ông ta chính là một người rất mạnh mẽ.
“Sớm đã nghe nói cụ Hoắc là một cao thủ của Cẩm Châu. Hôm nay mới có dịp gặp mặt, quả nhiên danh bất hư truyền, có thể nói là chạy như bay, càng lớn tuổi càng dẻo dai.” Tiêu Thanh đứng dậy, chắp tay cười nói.
“Ha ha!” Cụ Hoắc bật cười, chắp tay nói: “Nghe Vạn Niên nhà tôi nói, Tiêu đại sự đây là người giỏi nhất trong thế hệ trẻ ngày nay, hôm nay gặp mặt, quả nhiên là không tầm thường, không hổ là người giỏi nhất!”.
“Cụ Hoắc đã quá khen rồi!” Sau đó, hai người ngồi xuống, mặt đối mặt với nhau. Hoắc Vạn Niên pha trà cho hai người.
Trò chuyện được một vài câu, Tiêu Thanh hỏi: “Theo như ông Hoắc nói thì cụ Hoắc đây hiểu rất rõ về nhà họ Tần ở Thâm Thành, không biết cụ Hoặc có thể nói cho tôi biết được không?”
Cụ Hoắc gật đầu nói: “Cậu có biết Thiên Vương Điện không?”
“Oa! Bố ơi! Ngôi nhà này đẹp quá!”.
Vừa mới bước xuống xe, bé Doanh đã bị biệt phủ xa hoa của nhà họ Hoắc làm cho choáng ngợp.
Cô bé nói bằng giọng non nớt của trẻ con: “Khi nào bé Doanh lớn lên, bé Doanh nhất định sẽ xây cho bố mẹ một ngôi nhà lớn như vậy, đẹp như vậy!”
Phụt!
Mục Thiên Lam không nhịn được cười.
Con nhỏ này thấy cái gì, liền nói sau này sẽ cho bố mẹ cái đấy, cũng không cần cân nhắc xem sau khi lớn lên có thể cho được hay không. Nhưng dù sao thì cũng là một miếng bánh ngọt, nó sẽ khiến cho người ta cảm thấy yêu thích, sẽ có cảm giác là sau này, khi nhóc con này lớn lên, con bé nhất định sẽ hiếu thuận với bố mę.
Ngược lại, bé Lạc lại không như vậy. Đối với vật chất, bé Lạc không biểu hiện ra thái độ gì cả.
Bé Lạc sẽ chỉ nói, sau này khi cậu bé lớn lên, cậu bé nhất định sẽ bảo vệ bố mẹ, rất có khí phách của một người con trai.
Tóm lại, cả hai đứa bé đều rất ngoan, đều rất hiếu thuận, lúc nào trong đầu cũng chỉ nghĩ đến bố mẹ.
Mặc dù bé Doanh làm cho Mục Thiên Lam cảm thấy rất buồn cười nhưng không thể không thừa nhận, ở trong lòng, cô cảm thấy rất ấm áp!
“Ha ha” Hoắc Vạn Niên cởi mở cười một tiếng, phân phó: “Cẩn Đình! Đưa bà Tiêu và hai đứa bé đi thăm quan nhà họ Hoắc của chúng ta một chút”.
Sau đó, ông ta làm dấu mời với Tiêu Thanh: “Tiêu đại sư! Mời tới bên này” Tiêu Thanh được mời tới một tòa nhà với kiến trúc xa hoa.
“Tiêu đại sư! Cậu chờ tôi một chút, chuyện liên quan đến chuyện của nhà họ Tần thì ông cụ của nhà chúng tôi mới là người hiểu rõ nhất. Tôi sẽ cho người gọi ông cụ xuống nói chuyện với cậu” Hoắc Vạn Niên cười nói.
“Được.” Tiêu Thanh gật đầu, rồi ngồi xuống sô pha. Hoắc Vạn Niên đi lên lầu. Chỉ một lát sau, ông ta dẫn theo một người có mái tóc bạc trắng, tay cầm gậy
đầu hổ được chạm khắc tinh xảo đi xuống.
Ông cụ này nhìn qua ít nhất cũng phải gần một trăm tuổi.
Nhưng dáng đi của ông ta vẫn rất hùng dũng, xem ra trước kia, ông ta chính là một người rất mạnh mẽ.
“Sớm đã nghe nói cụ Hoắc là một cao thủ của Cẩm Châu. Hôm nay mới có dịp gặp mặt, quả nhiên danh bất hư truyền, có thể nói là chạy như bay, càng lớn tuổi càng dẻo dai.” Tiêu Thanh đứng dậy, chắp tay cười nói.
“Ha ha!” Cụ Hoắc bật cười, chắp tay nói: “Nghe Vạn Niên nhà tôi nói, Tiêu đại sự đây là người giỏi nhất trong thế hệ trẻ ngày nay, hôm nay gặp mặt, quả nhiên là không tầm thường, không hổ là người giỏi nhất!”.
“Cụ Hoắc đã quá khen rồi!” Sau đó, hai người ngồi xuống, mặt đối mặt với nhau. Hoắc Vạn Niên pha trà cho hai người.
Trò chuyện được một vài câu, Tiêu Thanh hỏi: “Theo như ông Hoắc nói thì cụ Hoắc đây hiểu rất rõ về nhà họ Tần ở Thâm Thành, không biết cụ Hoặc có thể nói cho tôi biết được không?”
Cụ Hoắc gật đầu nói: “Cậu có biết Thiên Vương Điện không?”
Bình luận facebook