Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1193 “Đừng đánh nữa! Rút lui!
Lão giả đó bị một quyền này đẩy lùi về sau bảy tám bước, chỉ cảm thấy cổ họng ngọt ngọt, phun một ngụm máu ra ngoài, kinh hoàng hét lớn: “Người nước ngoài này kinh khủng quá! Bà chủ mau bảo anh ta đừng đến gây rối nữa, nếu anh ta còn gây rồi thì bọn tôi cũng không phải là đối thủ của anh ta!”
"Ha ha!" Người mặc đồ đen cười to.
“Nếu đã biết không phải là đối thủ của tôi mà còn không mau chóng rút lui, tôi đếm ngược từ mười trở xuống, nếu còn không rút lui thì tôi sẽ không nương tay với mấy người đâu”.
Nói xong, anh ta bắt đầu đếm ngược. "Mười!"
"Chin!" "Anh này, chúng tôi không chọc anh, tại sao anh lại ngăn cản chúng tôi?” Hoàng Bích Linh hỏi.
Người mặc đồ đen trả lời: “Vì một Cẩm Châu bình yên thì mọi người đều có trách nhiệm, mấy người đã làm ảnh hưởng đến sự yên tĩnh của Cẩm Châu, khiến cho chó gà không yên, đương nhiên là tôi phải quản rồi.”
Nói xong, anh ta tiếp tục đếm ngược. "Tám!"
"Bảy!".
"Anh đừng có xen vào, chúng tôi giải quyết nhanh những người này xong, sau đó sẽ lập tức rời khỏi đây được không?" Hoàng Bích Linh lại hỏi.
"Không được." Người mặc đồ đen nói: “Để tôi nhìn thấy thì mấy người đừng hòng giết được ai, dám giết một người, tôi cũng sẽ giết một người của mấy người, giết hai người thì tôi cũng giết hai người, tóm lại mấy người giết bao nhiêu người, tôi sẽ giết lại bấy nhiêu người, tôi nói được làm được, không sợ chết thì cứ thử đi”
"Sáu!"
"Năm!"
"Hai!"
"Một!"
"Rút!"
Hoàng Bích Linh vội vàng hét lên: “Đừng đánh nữa! Rút lui! Mau rút lui!”
Không thuyết phục được người mặc đồ đen, mà thực lực của người mặc đồ đen lại rất khủng bố, với bản lĩnh hiện tại của bọn họ, Hoàng Bích Linh không dám đi trêu chọc người mặc đồ đen này. Nếu như chọc giận anh ta, bà ta biết hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
Vì để bảo toàn tính mạng, bà ta chỉ có thể nhún nhường người mặc đồ đen. Ngay sau đó, hai cao thủ yểm trợ cho mấy người Hoàng Bích Linh rút lui.
“Mục Thiên Lam, Tiêu Thanh, hai vợ chồng chó mà các người đợi đó cho tôi, mấy người trốn được mùng một nhưng không trốn được mười lăm đầu, sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày, tôi khiến cho hai vợ chồng chó mà các người chết rất thảm, không tin thì cứ đợi đó cho tôi, ngày đó sẽ không xa đâu!”
Tần Phong vừa rút lui vừa hét lên đầy giận dữ.
Vốn dĩ có thể giết chết Mục Thiên Lam và hai đứa con của cô một cách dễ dàng.
Kết quả là lại xuất hiện một Trình Giảo Kim giữa đường. Đúng là khiến người ta tức chết! "Ô ô ô!"
Nhìn thấy đám người Hoàng Bích Linh rút lui, tất cả mọi người ở Cẩm Châu đều sôi trào.
Tiêu Thanh cũng nhanh chóng đi đến trước mặt người mặc đồ đen, chắp tay rồi nói bằng tiếng Anh: “Cảm ơn anh đã giúp đỡ, không biết tên của anh là gì?”
Người mặc đồ đen vẫy vẫy tay, chỉ thốt ra hai chữ: “Thôi khỏi.” Sau đó, lập tức đạp gió bay đi. “Này! Anh.”
Tiêu Thanh rất tò mò không biết người mặc đồ đen này là ai, nhưng người mặc đồ đen đã đi xa rồi.
Anh cảm thấy nếu nhìn từ dáng vẻ của người mặc đồ đen này thì không giống như người nước ngoài, lại dùng tiếng bụng, không để lộ khuôn mặt, có thể thấy được người mặc đồ đen không muốn người ta biết anh ta là ai.
Cho nên anh cũng không đuổi theo. “Vậy rốt cuộc người mặc đồ đen đó là ai?” Tiêu Thanh rất khó hiểu. "Chẳng lẽ là thái công của nhà họ Hoắc?".
Anh mang theo sự nghi ngờ này rồi đi đến trước mặt Mục Thiên Lam, hỏi thăm tình hình của Mục Thiên Lam và bọn trẻ, sau đó đỡ Mao Lập Phương và Hổ lên rồi mới đi đến trước mặt Hoắc Vạn Niên, hỏi: “Ông cụ Hoắc, ông có biết người mặc đồ đen này là ai không?”
Hoắc Vạn Niên ôm ngực ho khan vài tiếng, lắc đầu nói: “Tôi thực sự không biết người mặc đồ đen này là ai, dựa theo thực lực của anh ta thì ít nhất cũng đã đạt đến Thần Cảnh, nhưng khắp cả Cẩm Châu này không có cao thủ đạt đến Thần Cảnh”
“Hơn nữa, tôi cảm thấy người mặc áo đen này không phải là người nước ngoài, chỉ là không muốn người ta biết thân phận của anh ta, cho nên mới nói tiếng Anh và dùng tiếng bụng và che mặt”
Tiêu Thanh gật gật đầu, cũng có cùng suy nghĩ với ông ta. "Đúng rồi."
Tiêu Thanh lại hỏi: “Nhà họ Tần này có lai lịch gì, sao lại có nhiều cao thủ như vậy?”
Hoắc Vạn Niên trầm ngâm mấy giây, nói: “Ở đây rất bất tiện, đến nhà tôi đi, tôi sẽ từ từ nói cho cậu”
"Ha ha!" Người mặc đồ đen cười to.
“Nếu đã biết không phải là đối thủ của tôi mà còn không mau chóng rút lui, tôi đếm ngược từ mười trở xuống, nếu còn không rút lui thì tôi sẽ không nương tay với mấy người đâu”.
Nói xong, anh ta bắt đầu đếm ngược. "Mười!"
"Chin!" "Anh này, chúng tôi không chọc anh, tại sao anh lại ngăn cản chúng tôi?” Hoàng Bích Linh hỏi.
Người mặc đồ đen trả lời: “Vì một Cẩm Châu bình yên thì mọi người đều có trách nhiệm, mấy người đã làm ảnh hưởng đến sự yên tĩnh của Cẩm Châu, khiến cho chó gà không yên, đương nhiên là tôi phải quản rồi.”
Nói xong, anh ta tiếp tục đếm ngược. "Tám!"
"Bảy!".
"Anh đừng có xen vào, chúng tôi giải quyết nhanh những người này xong, sau đó sẽ lập tức rời khỏi đây được không?" Hoàng Bích Linh lại hỏi.
"Không được." Người mặc đồ đen nói: “Để tôi nhìn thấy thì mấy người đừng hòng giết được ai, dám giết một người, tôi cũng sẽ giết một người của mấy người, giết hai người thì tôi cũng giết hai người, tóm lại mấy người giết bao nhiêu người, tôi sẽ giết lại bấy nhiêu người, tôi nói được làm được, không sợ chết thì cứ thử đi”
"Sáu!"
"Năm!"
"Hai!"
"Một!"
"Rút!"
Hoàng Bích Linh vội vàng hét lên: “Đừng đánh nữa! Rút lui! Mau rút lui!”
Không thuyết phục được người mặc đồ đen, mà thực lực của người mặc đồ đen lại rất khủng bố, với bản lĩnh hiện tại của bọn họ, Hoàng Bích Linh không dám đi trêu chọc người mặc đồ đen này. Nếu như chọc giận anh ta, bà ta biết hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
Vì để bảo toàn tính mạng, bà ta chỉ có thể nhún nhường người mặc đồ đen. Ngay sau đó, hai cao thủ yểm trợ cho mấy người Hoàng Bích Linh rút lui.
“Mục Thiên Lam, Tiêu Thanh, hai vợ chồng chó mà các người đợi đó cho tôi, mấy người trốn được mùng một nhưng không trốn được mười lăm đầu, sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày, tôi khiến cho hai vợ chồng chó mà các người chết rất thảm, không tin thì cứ đợi đó cho tôi, ngày đó sẽ không xa đâu!”
Tần Phong vừa rút lui vừa hét lên đầy giận dữ.
Vốn dĩ có thể giết chết Mục Thiên Lam và hai đứa con của cô một cách dễ dàng.
Kết quả là lại xuất hiện một Trình Giảo Kim giữa đường. Đúng là khiến người ta tức chết! "Ô ô ô!"
Nhìn thấy đám người Hoàng Bích Linh rút lui, tất cả mọi người ở Cẩm Châu đều sôi trào.
Tiêu Thanh cũng nhanh chóng đi đến trước mặt người mặc đồ đen, chắp tay rồi nói bằng tiếng Anh: “Cảm ơn anh đã giúp đỡ, không biết tên của anh là gì?”
Người mặc đồ đen vẫy vẫy tay, chỉ thốt ra hai chữ: “Thôi khỏi.” Sau đó, lập tức đạp gió bay đi. “Này! Anh.”
Tiêu Thanh rất tò mò không biết người mặc đồ đen này là ai, nhưng người mặc đồ đen đã đi xa rồi.
Anh cảm thấy nếu nhìn từ dáng vẻ của người mặc đồ đen này thì không giống như người nước ngoài, lại dùng tiếng bụng, không để lộ khuôn mặt, có thể thấy được người mặc đồ đen không muốn người ta biết anh ta là ai.
Cho nên anh cũng không đuổi theo. “Vậy rốt cuộc người mặc đồ đen đó là ai?” Tiêu Thanh rất khó hiểu. "Chẳng lẽ là thái công của nhà họ Hoắc?".
Anh mang theo sự nghi ngờ này rồi đi đến trước mặt Mục Thiên Lam, hỏi thăm tình hình của Mục Thiên Lam và bọn trẻ, sau đó đỡ Mao Lập Phương và Hổ lên rồi mới đi đến trước mặt Hoắc Vạn Niên, hỏi: “Ông cụ Hoắc, ông có biết người mặc đồ đen này là ai không?”
Hoắc Vạn Niên ôm ngực ho khan vài tiếng, lắc đầu nói: “Tôi thực sự không biết người mặc đồ đen này là ai, dựa theo thực lực của anh ta thì ít nhất cũng đã đạt đến Thần Cảnh, nhưng khắp cả Cẩm Châu này không có cao thủ đạt đến Thần Cảnh”
“Hơn nữa, tôi cảm thấy người mặc áo đen này không phải là người nước ngoài, chỉ là không muốn người ta biết thân phận của anh ta, cho nên mới nói tiếng Anh và dùng tiếng bụng và che mặt”
Tiêu Thanh gật gật đầu, cũng có cùng suy nghĩ với ông ta. "Đúng rồi."
Tiêu Thanh lại hỏi: “Nhà họ Tần này có lai lịch gì, sao lại có nhiều cao thủ như vậy?”
Hoắc Vạn Niên trầm ngâm mấy giây, nói: “Ở đây rất bất tiện, đến nhà tôi đi, tôi sẽ từ từ nói cho cậu”
Bình luận facebook