• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Chiến Thần Lưu Manh - Trần Thanh (7 Viewers)

  • Chương 441-445

Chương 441: Đồ vật yêu thích

“Thế này nhé, nếu như anh nhường thứ này lại cho tôi thì tôi có thể tự làm chủ mà đưa một vật quý trong kho cất đồ quý báu của chú tôi trao đổi với anh”, đột nhiên Mã Siêu tiến đến bên cạnh Trần Thanh, nhỏ giọng hứa hẹn.

“Thật ngại quá, tôi không có hứng thú”, Trần Thanh lại không hề cảm thấy hứng thú, lúc bấy giờ ôm cái hộp đi ra ngoài.

“Ấy, khoan đi đã, có chuyện gì thì từ từ thương lượng”, Mã Siêu nhìn thấy Trần Thanh muốn đi thì nhất thời cuống lên, lập tức vươn tay ra muốn giữ Trần Thanh lại.

Trần Thanh nhanh chóng né, nhưng vào lúc này, cái nhẫn ngọc kia bỗng nhiên lại từ trên ngón tay của anh ta rơi xuống đất.

“Lạch cạch…”

Cái nhẫn ngọc màu xanh biếc trực tiếp rơi xuống, vỡ nát.

Hiển nhiên là những người xung quanh không ngờ sẽ có kết quả như vậy, còn Trần Thanh lại chỉ sửng sốt một chút, sau đó cười lạnh.

Người khác không nhìn thấy nhưng sao anh có thể không chú ý đến cái nhẫn ngọc ở trong tay của Mã Siêu chính là do anh ta tự tháo ra, sau đó giả vờ đụng vào anh rồi làm rơi.

“Thằng nhãi, mày đụng vỡ nhẫn ngọc của tao rồi, mày phải bồi thường cho tao, nếu không bồi thường tiền cho tao thì đừng mong rời khỏi đây”, trong mắt của Mã Siêu hiện lên vẻ thật sự đau lòng, phải biết rằng cái nhẫn ngọc này đúng thật là vật yêu thích của anh ta, bây giờ vì quả đào mừng thọ kia mà làm hỏng, tất nhiên anh ta vô cùng đau lòng rồi.

Tất cả đều là vì món đồ kia, chỉ cần lấy được món đồ đó, nói hủy cái nhẫn ngọc là hủy.

“Thật ngại quá, vừa rồi tôi không có đụng trúng anh, cho nên là bản thân anh không cẩn thận làm rơi xuống đất thôi", đối mặt với sự vu khống của Mã Siêu, Trần Thanh trực tiếp lên tiếng vạch trần.

Nghe thấy Trần Thanh nói vậy, Mã Siêu lập tức giận dữ, không nhịn được nói: “Tất cả mọi người đều nhìn thấy, chính là do mày đụng hỏng nhẫn ngọc của tao mà mày còn muốn ngụy biện sao. Là do mày không muốn bồi thường nhẫn ngọc cho tao thôi, hôm nay nếu mày không bồi thường tiền nhẫn ngọc cho tao thì đừng mong rời khỏi đây”.

“Đã quay lại hết chưa?”, Trần Thanh vốn không để ý đến Mã Siêu mà chỉ liếc mắt nhìn về phía Nam Cung Yến và Tuyên Hoàng.

“Yên tâm đi, đã sớm quay lại rồi, vô cùng rõ ràng, đảm bảo có thể nhìn rõ cả cọng lông tơ, em cũng đã nghĩ xong tiêu đề rồi, cậu cả của nhà họ Mã vì tranh đoạt vật yêu thích mà không tiếc tự hủy nhẫn ngọc, giá họa cho người khác. Quả thật là quá tuyệt vời”.

Đột nhiên Tuyên Hoàng cầm điện thoại đi ra, nói một cách vô cùng khoa trương.

“Khốn kiếp, coi như mày lợi hại", nhìn thấy Tuyên Hoàng cầm điện thoại quay video lại, sắc mặt của Mã Siêu trở nên khó coi, tất nhiên anh ta không ngờ rằng còn có một màn như thế này.

Lần này thì hay rồi, vừa lỗ mất cái nhẫn ngọc vừa mất mặt, còn không có cách nào bắt chẹt người khác.

“Đi thôi", Trần Thanh cười lạnh một cái, sau đó dẫn Tuyên Hoàng và Nam Cung Yến đi ra ngoài, lần này Mã Siêu không dám đuổi theo nữa.

“Bọn mày chờ đó cho tao, chỉ cần bọn mày còn ở trên cái đất Long Hải này thì tao nhất định sẽ khiến cho ngày tháng của bọn mày đau khổ đến không muốn sống nữa", Mã Siêu chỉ vào bóng lưng của Trần Thanh, giận dữ hét.

“Được, tôi sẽ chờ, tuyệt đối đừng khiến cho tôi thất vọng nhé", Trần Thanh xoay đầu lại, lạnh lùng trả lời.

“Hay lắm, mày gan đấy", Mã Siêu tức giận muốn điên lên, sau đó móc điện thoại di động của mình từ trong túi ra, gọi một cuộc điện thoại.

“Anh rể, quả đào mừng thọ này rất quý giá sao?”, Tuyên Hoàng tò mò cầm lấy cái hộp chứa đào mừng thọ trong tay của Trần Thanh, quả đào mừng thọ này cũng không phải là loại lớn, chỉ một bàn tay là có thể nắm chặt rồi, nhưng mà vẻ ngoài của quả đào này vẫn khá giống cái loại dơ bẩn kia.

“Bây giờ không quý giá, nếu như bây giờ quý giá thì e là không đến phiên anh nhặt được món hời này đâu", Trần Thanh lại lắc đầu nói.

“Anh rể, anh rể tốt, anh mau nói một chút đi, trong này có điều bí ẩn gì?”, Tuyên Hoàng nghe thấy vậy thì lập tức nổi lên lòng hiếu kỳ, vội vàng hỏi.

Nam Cung Yến ở bên cạnh cũng rất tò mò, quả đào mừng thọ này nhìn qua cũng không phải là thứ tốt lành gì, sao lại quý giá như vậy được?

“Mau nói đi, nếu như anh không nói thì đêm nay em sẽ ở chung với chị Yến", Tuyên Hoàng nhìn thấy Trần Thanh vẫn còn đơ ra đó thì không nhịn được hầm hừ nói.

“Liên quan gì đến chị chứ", Nam Cung Yến đột nhiên bị nhắc đến thì lập tức liếc mắt, tức giận nói.

“Đừng có gấp, cái này không nói rõ được, chờ anh trở về rửa sạch quả đào mừng thọ này trở lại hình dạng ban đầu cho hai người xem thì hai người sẽ biết thôi", Trần Thanh vội vàng đầu hàng, Tuyên Hoàng uy hiếp bằng chuyện này quả thật là có hiệu quả.

“Được, vậy mau trở về thôi", Nam Cung Yến không muốn nói thêm gì nữa, nhanh chóng túm Tuyên Hoàng lên xe.

Trần Thanh nhanh chóng đuổi theo, lúc đi ngang qua một cái thùng rác, ngoại trừ quả đào mừng thọ ra, Trần Thanh trực tiếp vứt hết những vật khác vào trong.

“Anh rể, mấy thứ kia nhìn cũng rất đẹp mắt, sao lại vứt hết vậy? Những thứ đó không phải là đồ cổ sao?”, nhìn thấy Trần Thanh vứt hết mấy thứ nhỏ vụn lặt vặt kia đi, Tuyên Hoàng không nhịn được hỏi.

Trong nhận thức của cô ấy, đồ mà anh rể mua sao có thể không phải là đồ tốt chứ?

“Dù vậy thì cũng là thứ không đáng tiền, cũng chỉ là phép che mắt để mua được đào mừng thọ này thôi, nếu như em chỉ mua riêng quả đào mừng thọ này thì dựa vào mắt nhìn của những cửa hàng nhỏ này nhất định sẽ phát hiện ra được chỗ khác thường, đến lúc đó đoán chừng sẽ nâng giá lên cao tận trời, thậm chí có thể không bán cho chúng ta", lúc này Trần Thanh giải thích.

“Còn có nhiều chuyện như vậy nữa sao", nghe Trần Thanh nói vậy, Tuyên Hoàng lập tức mở to hai mắt ra nhìn.

“Nếu không thì em cho rằng không có hai ba món nghề mà đi lăn lộn trên con đường này, sớm muộn gì cũng bị lừa đến không còn cả cái quần đùi", Trần Thanh nói.

Lúc này vẻ mặt của Nam Cung Yến ngạc nhiên nhìn Trần Thanh, cô phát hiện ra, càng ngày Trần Thanh càng có nhiều thứ hay ho hơn, sao trước kia cô không phát hiện ra anh có tài như vậy chứ?

Tất nhiên năng lực nhận biết của Trần Thanh cảm nhận được Nam Cung Yến đang quan sát anh, hiển nhiên là nhìn bằng ánh mắt sùng bái, điều này khiến cho Trần Thanh vô cùng hưởng thụ.

Xem ra bản thân mình phải mau chóng đột phá lên võ đạo tông sư, nếu không thì chuyện này mình chỉ có thể đứng xa mà nhìn chứ không thể…

Trên đường trở về, Trần Thanh tiện đường mua một vài thứ, mang một đống đồ về nhà.

Sau khi trở về, trong lòng hai người Nam Cung Yến và Tuyên Hoàng đều tràn đầy mong đợi nhìn Trần Thanh.

Trần Thanh cũng không tiếp tục thừa nước đục thả câu, sau khi điều chế nước thuốc xong thì mới thả quả đào mừng thọ kia vào trong nước thuốc.

Sau khi bỏ đào mừng thọ vào, nước thuốc bắt đầu từ từ thấm vào trong, sau đó bên ngoài của đào mừng thọ bắt đầu nổi lên từng cái bong bóng nhỏ.

Trần Thanh tỉ mỉ chú ý quá trình thanh tẩy đào mừng thọ bằng đôi mắt nhìn xuyên thấu, đợi đến sau khi mấy thứ bẩn thỉu ở mặt ngoài của đào mừng thọ được rửa sạch hết, Trần Thanh nhanh chóng vớt đào mừng thọ ra, thả vào trong một cái chậu khác.

“Đã xong chưa?”, sau khi nhìn thấy Trần Thanh vớt nó ra ngoài, Tuyên Hoàng gấp gáp hỏi.

“Vẫn chưa xong đâu, đừng có gấp", Trần Thanh lắc đầu.

Sau đó, trong lòng Trần Thanh khẽ động, lúc này anh đang bao phủ quả đào mừng thọ bằng đôi mắt nhìn xuyên thấu màu xanh biếc của mình. Đào mừng thọ được thanh tẩy xong đã khôi phục lại dáng vẻ ban đầu, nhưng mà dưới luồng ánh sáng màu xanh đậm thì bên ngoài của quả đào mừng thọ này bắt đầu xảy ra một chút biến hóa.

Sau khi Trần Thanh cảm nhận được quả đào mừng thọ này biến hóa xong thì nhất thời trong lòng khiếp sợ không thôi.

Chương 442: Đầm rồng hang hổ

Anh không ngờ rằng lần này đôi mắt xuyên thấu của mình lại có thể tiến hóa đến mức hiệu quả thần kỳ thế này. Vốn dĩ quả đào mừng thọ đã được rửa sạch sẽ, thế nhưng bản thân chất ngọc của quả đào mừng thọ này vẫn không đạt được đến mức màu xanh của ngọc lục bảo. Tuy nhiên màu xanh biếc ở phần bên dưới không chỉ đạt đến mức màu xanh của ngọc lục bảo mà trong đó còn có một số hư hỏng nhỏ đã được sửa chữa.

“Được rồi, mọi người có thể lấy ra nhìn”, Trần Thanh dùng đôi mắt xuyên thấu này xem qua quả đào mừng thọ, lúc này anh tránh người ra để cho hai người bọn họ làm việc.

Nghe được lời nói của Trần Thanh, lúc này hai người bọn họ mới cùng nhau vươn tay ra lấy quả đào mừng thọ trong nước kia lên.

“Chuyện này… Đây là sự thật sao?”, sau khi hai người bọn họ vớt quả đào mừng thọ ra ngoài, trong mắt cả hai đều lộ ra vẻ khiếp sợ.

Chỉ thấy trong tay hai người bọn họ đang nâng quả đào mừng thọ lên, lúc này nó không còn dáng vẻ tối tăm dơ bẩn như trước nữa, trái lại trông nó giống hệt một quả đào thật đang chín, hơn nữa còn là loại mới hái từ trên cây xuống.

Nếu như không phải các cô đã biết trước từ lâu rằng đào mừng thọ là cái này thì chỉ sợ đều cho rằng Trần Thanh treo đầu dê bán thịt chó, lấy một quả đào thật sự tới đây rồi bỏ vào trong nước.

“Quá thần kỳ, đây chính là quà mừng thọ tốt nhất”, lúc này Tuyên Hoàng cực kỳ hưng phấn, cô ta không ngờ rằng Trần Thanh lại có thủ đoạn như vậy, chính là biến thứ tầm thường thành thứ thần kỳ.

“Trời ạ, nếu như không phải tận mắt em nhìn thấy anh bỏ vào thì em thật sự đã cho rằng anh lén lút thay thế bằng một quả đào thật đấy”, Nam Cung Yến cũng khiếp sợ mà nhìn Trần Thanh. Trong mắt cô không hề che giấu một chút sùng bái nào của mình đối với Trần Thanh, anh quả thật chính là một người chồng hoàn mỹ.

Tại sao lúc trước mình lại chán ghét anh như vậy chứ?

“Đây chính là dáng vẻ chân chính của nó, chỉ sợ chủ nhân của quả đào mừng thọ này không muốn nó gây nên sự chú ý của người khác cho nên mới dùng chút thủ đoạn để che dấu đi dáng vẻ chân chính. Nhưng điều này ngược lại mang đến tiện nghi cho chúng ta”, Trần Thanh vẫy vẫy tay, cười nói.

“Nhưng mà anh rể à, em cũng không có tiền để mua lại một quả đào mừng thọ như thế đâu”, Tuyên Hoàng tha thiết nhìn vào quả đào mừng thọ trong tay mình, buồn bực nói.

“Nói những lời ngốc nghếch gì vậy, đây vốn là quà anh mua cho em để làm lễ mừng thọ mà, nếu như em ngại thì phải tu luyện thật tốt, sau này gặp phải chuyện như vậy thì trực tiếp tát một cái để giải quyết”, Trần Thanh trừng mắt liếc cô ta một cái sau đó nói.

“Dạ vâng, anh rể, về sau anh chính là chồng của chị gái em, anh thật tốt mà anh rể”, nghe được lời Trần Thanh nói, Tuyên Hoàng bỗng nhiên cảm thấy cực kỳ hài lòng, cô ta hưng phấn nói.

“Ý của em là trước đây anh là anh rể giả à?”, nhìn thấy dáng vẻ này của Tuyên Hoàng, Trần Thanh không nhịn được nhổ nước bọt, nói.

“Trước đây cũng là anh rể, không phải do em quá phấn khích à”, Tuyên Hoàng bỗng nhiên lè lưỡi rồi xoay người lại ôm Nam Cung Yến, nói với Trần Thanh.

“Đúng rồi, chị, anh rể, chủ nhật tuần này hai người có rảnh không? Có thể theo em đến tham gia tiệc mừng thọ của một trưởng bối được không? Em không dám đi một mình”, vẻ mặt Tuyên Hoàng có chút ảm đạm, sau đó nói với Trần Thanh và Nam Cung Yến bằng thái độ cầu khẩn.

“Tham gia tiệc mừng thọ thôi mà, làm sao mà cứ như kiểu sắp phải vào đầm rồng hang hổ vậy?”, nghe được lời nói của Tuyên Hoàng, Trần Thanh không nhịn được hỏi lại.

“Đúng đấy, có phải có điều bí mật gì khó nói không? Em có thể nói với bọn chị”, Nam Cung Yến cũng nhìn ra tâm trạng của Tuyên Hoàng không quá tốt, điều này có vẻ không đúng cho lắm.

“Không có chuyện gì, thật ra em có thể tự đi một mình”, Tuyên Hoàng nghe thấy bọn họ hỏi dò thì hấp tấp xua tay.

“Tuyên Hoàng, có phải em không còn coi chị là chị gái của em đúng không? Nếu như em thật sự coi chị là chị gái của em thì khi có chuyện phải nói cho chị biết, chúng ta cùng nhau nghĩ cách giải quyết”, nhìn thấy dáng vẻ của Tuyên Hoàng lúc này, Nam Cung Yến kéo lấy tay cô ta, nhẹ giọng nói.

“Em…”, nhìn thấy ánh mắt ân cần của Nam Cung Yến và Trần Thanh, lúc này Tuyên Hoàng mới cảm thấy hơi ấm áp trong lòng, cô ta chậm rãi nói ra chuyện đã xảy ra.

Hóa ra, lần này người mà Tuyên Hoàng cần gặp mặt chính là ông nội thứ hai của cô ta. Ông nội thứ hai của cô ta tên là Quý Vân Hải, có vị trí vô cùng to lớn ở thành phố Long Hải.

Lúc trước Qúy Vân Hải đối xử với Tuyên Hoàng vô cùng tốt, ông ta là trưởng bối mà cô ta tôn kính nhất, chỉ là sau đó cháu trai của Quý Vân Hải làm ra vài việc ảnh hưởng xấu đến gia tộc nên hai người làm loạn lên, vô cùng không vui.

Cuối cùng, Quý Vân Hải cảm thấy xấu hổ với gia tộc nên dẫn theo đám người dòng dõi kia di chuyển đến thành phố Long Hải.

Lần này sở dĩ Tuyên Hoàng đến thành phố Long Hải cũng là bởi vì ngày mừng thọ của Quý Vân Hải, tuy rằng Quý Vân Hải đã tách rời gia tộc nhưng ông ta vẫn đối xử với Tuyên Hoàng không tồi.

Tiệc mừng thọ của Quý Vân Hải, Tuyên Hoàng nhất định phải đến chúc thọ.

Chỉ là Tuyên Hoàng lo rằng trước khi cô ta gặp được ông nội thứ hai Quý Vân Hải thì cô ta sẽ bị những người họ Quý khác gây khó dễ.

“Tuyên Hoàng, tại sao ông nội thứ hai của em lại không cùng họ với em vậy?”, Nam Cung Yến không nhịn được tò mò, bèn hỏi.

“Để anh trả lời câu hỏi này của em, thật ra cái họ Tuyên này bắt nguồn từ họ Cơ, chỉ là sau mấy lần thay đổi vương triều, dòng họ cũng bị biến hóa đi rất nhiều lần, chắc là hiện tại vẫn có họ Cơ, họ Tuyên, họ Quý, mấy họ lớn”, Trần Thanh nói.

“Tại sao anh lại biết rõ về nhà em như vậy?”, Tuyên Hoàng không nhịn được kinh ngạc, hỏi.

“Không phải em nói em không có nhà à, em ở cô nhi viện cơ mà”, Trần Thanh đưa tay ra gõ một cái trên cái trán trơn bóng của cô ta, không vui nói.

“Ai nha, đau”, Tuyên Hoàng gào lên một tiếng đau đớn, vội vàng tránh khỏi cú đánh của Trần Thanh, cô ta nói tiếp: “Còn không phải vì đây là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau à, làm gì có khả năng chuyện gì em cũng đều nói cho anh chứ”.

“Lần đầu tiên gặp mặt mà em đã dám chạy về phía nhà chúng ta, cũng không sợ chúng ta là người xấu à”, Trần Thanh có chút không biết phải làm thế nào với Tuyên Hoàng, cô nhóc này thật sự là một đứa nhỏ to gan.

“Anh thì em không biết, nhưng em có thể chắc chắn chị Yến là người tốt”, Tuyên Hoàng cười hì một tiếng, ôm lấy Nam Cung Yến mà nói.

Có tin tức về lễ mừng thọ nên tâm trạng của Tuyên Hoàng tự nhiên cũng tốt hơn rất nhiều, hơn nữa vì có Trần Thanh và Nam Cung Yến chọc cười nên cô ta không phải suy nghĩ thêm về những chuyện này nữa.

Thời gian trôi qua rất nhanh, nhoáng cái đã đến chủ nhật, trời vừa sáng Tuyên Hoàng đã rời khỏi giường, sắc mặt cô ta rất khó coi, trên khuôn mặt tràn đầy lo lắng bất an.

“Làm sao vậy? Căng thẳng à, đừng lo lắng quá, yên tâm đi có chúng ta giúp đỡ em”, lúc này Nam Cung Yến cũng đã rửa mặt thay quần áo xong, đi xuống dưới phòng khách thì nhìn thấy sắc mặt căng thẳng của Tuyên Hoàng.

“Chị, chị cảm thấy nếu như em tới thì có bị những người họ Quý kia đánh văng ra ngoài hay không? Em thật sự muốn đến thăm ông nội thứ hai một lúc”, Tuyên Hoàng lo lắng hỏi.

“Yên tâm đi, có anh ở đây, không nơi nào của thành phố Long Hải này mà chúng ta không đến được”, đúng lúc đó, giọng nói của Trần Thanh đột nhiên truyền đến.

“Chỉ biết khoác lác”, Nam Cung Yến và Tuyên Hoàng nhìn nhau, sau đó cười nhạo nói.

“Có phải khoác lác hay không thì đợi đến đó mọi người sẽ biết”, nghe thấy hai người bọn họ không tin mình, Trần Thanh bất đắc dĩ thở dài nói.

Sau khi biết chuyện của Tuyên Hoàng, Trần Thanh cũng đã chuẩn bị sẵn sàng.

Sau đó, Trần Thanh làm một bữa sáng đơn giản, sau khi ba người ăn xong thì lái xe đi tới nhà họ Quý.

Chương 443: Trời cao đất dày

Tuy rằng nhà họ Quý không lớn mạnh bằng nhà của Hạ Thương Chu nhưng cũng là một gia tộc lớn điêu khắc ngọc, trên lĩnh vực điêu khắc ngọc luôn được kể đến đầu tiên, vì thế tài lực của nhà họ Quý không thua bất kỳ gia tộc nào.

Hơn nữa, toàn bộ người nhà họ Quý ở thành phố Long Hải đều rất giỏi, dựa vào mạng lưới giao thiệp đời đời tích lũy, cho dù là gia tộc lớn như Hạ Thương Chu cũng không thể bằng người nhà họ Quý quan hệ rộng rãi được.

Vì thế lễ mừng thọ của ông lão nhà họ Quý tất nhiên cũng mời toàn bộ thế lực của thành phố Long Hải đến, chỉ có điều cũng không phải tất cả những người có thế lực đều có tư cách được nhà họ Quý mời, mà những người không được mời kia chỉ có thể đứng chờ đợi ở bên ngoài đại viện của nhà họ Quý.

Tuy là như vậy, nhưng vẫn có rất nhiều thế lực không mời mà tới đứng chờ đợi ở trước cửa.

Một vài đại diện của những thế lực được mời tới đều vô cùng kiêu ngạo, ngẩng đầu ưỡn ngực đi tới cửa đại viện nhà họ Quý, cung kính đưa thiệp mời ra sau đó được người nhà họ Quý mời vào bên trong.

Mà những người đứng ở ngoài cửa kia chỉ có thể đứng nhìn những người này đi vào bằng ánh mắt hâm mộ, hận không thể thay thế thân thể của người kia.

“Cũng thật náo nhiệt”, ba người Trần Thanh đi tới đằng sau của đại viện nhà họ Quý, bỗng nhiên bị những người ở ngoài kia dọa cho sợ hết hồn.

“Hết cách rồi, bản thân ông nội thứ hai đã vô cùng nổi tiếng với bên ngoài, đi tới thành phố Long Hải chỉ mất mấy năm đã đưa nhà họ Quý trở thành thế lực lớn mạnh như vậy thì đương nhiên ông ấy cũng rất lợi hại”, Tuyên Hoàng mở miệng nói.

Chỉ có điều cô ta không nói sở dĩ ông nội thứ hai Quý Vân Hải có được thành tựu như thế này không đơn thuần là bản thân ông ta tự nỗ lực mà còn do nhà họ Cơ đời đời tích lũy.

Nếu không thì cho dù người này có thủ đoạn hay mạnh mẽ đến đâu cũng không thể chỉ bằng thời gian mấy năm mà đưa sự kinh doanh của gia tộc lên như thế này, bước vào trong hàng ngũ những gia tộc lớn.

“Đi thôi, chúng ta cũng vào xem xem”, lúc này Trần Thanh dẫn theo hai người bọn họ đi về phía cửa lớn.

Lúc những người đứng ngoài cửa nhìn thấy một nam hai nữ đang tiến lại gần thì bỗng nhiên tất cả đều cảm thấy rất phấn chấn, trên khuôn mặt bọn họ tràn ngập sự giễu cợt.

Bởi vì vốn dĩ những người này cũng không thèm để ý đến đến ba người, tuy rằng người đàn ông vô cùng đẹp trai lại còn có khí chất, nhưng tiêu điểm ở đây nhất định là hai người phụ nữ bên cạnh.

Thực sự quá xinh đẹp, nếu như thành phố Long Hải xuất hiện hai người phụ nữ xinh đẹp như vậy thì nhất định mọi người đều biết, sẽ rất huyên náo. Nhưng hiện tại bọn họ đều không nhận ra hai người này, điều này nói rõ rằng hai người này không phải là người của thành phố Long Hải.

“Thật ngại quá, xin mời các vị lấy thiệp mời ra ạ”, tiếp tân ngoài cửa nhìn thấy ba người Trần Thanh đến thì mở miệng hỏi.

“Thiệp mời? Còn… Còn cần cả thiệp mời sao?”, Tuyên Hoàng sửng sốt, cô ta chỉ muốn tới chúc thọ ông nội thứ hai thôi, căn bản cũng không nghĩ tới còn có chuyện cần thiệp mời.

“Không có thiệp mời thật sao? Vậy thì đi ra bên ngoài đi, đừng đứng ở cửa, chặn hết đường của khách quý rồi”, sắc mặt của người tiếp tân kia bỗng thay đổi, sau đó lạnh lùng nhìn ba người Trần Thanh, quát lên.

Những người không có thiệp mời ở xung quanh cũng bắt đầu cười nhạo, rõ ràng bọn họ vô cùng xem thường ba con người đến sau không biết trời cao đất dày này.

“Hai người đẹp này, chỗ này có tôi có một thiệp mời, có thể đưa hai người vào, nếu như không ngại thì tôi có thể đưa”, đúng lúc đó có một âm thanh tràn đầy từ tính truyền đến.

Những người xung quanh còn đang muốn trào phúng hai người bọn họ mấy câu, sau khi nhìn thấy người nói câu này là ai thì vội vàng ngậm miệng lại.

“Không cần”, Nam Cung Yến có thể nở nụ cười đối với đám người Trần Thanh, nhưng khi người khác đến gần, cô lại khôi phục về khí chất của nữ thần băng tuyết.

“Tôi tên là Tuyên Hoàng, Quý Vân Hải là ông nội thứ hai của tôi, mong anh vào thông báo một tiếng”, Tuyên Hoàng cắn răng, mở miệng nói.

Tuyên Hoàng vốn chỉ muốn lén lút đi vào sao đó để lễ vật mừng thọ lại rồi rời đi.

Nhưng bây giờ ngay cả cửa cũng không thể vào được, cô ta chỉ có thể khai báo thân phận của mình.

“Này, cô thật to gan, lại dám gọi thẳng tên thật của ông lão nhà họ Quý, tôi thấy có vẻ như cô không muốn sống nữa rồi”, người tiếp tân kia vừa nghe xong thì bỗng nhiên sợ hết hồn, sau đó mới có chút phản ứng lại, giận tím mặt.

“Bảo anh vào thông báo thì cứ vào thông báo đi, đừng nói linh tinh nữa, có tin tôi cho anh vào viện nằm hay không?”, lúc này Trần Thanh lại đứng dậy, lạnh lùng nhìn người tiếp tân kia và nói.

Bị Trần Thanh dọa, người tiếp tân kia vô cùng sợ hãi, hơn nữa trong mắt của Trần Thanh còn có một vệt đỏ tỏa ra sát khí, càng làm anh ta sợ muốn vỡ mật.

Không sai, vào buổi tối ngày hôm qua Trần Thanh đã hấp thu máu sát khí của con hổ trấn trạch kia, vậy nên thực lực của anh cũng tăng thêm một bậc, khoảng cách để tới gần Thiên Tiên đỉnh cũng gần hơn một bước.

Mà anh vẫn chưa thể khống chế được việc hấp thu máu sát khí, vì thế sẽ có lúc Trần Thanh không khống chế được tâm trạng của mình, máu sát khí cũng không tự chủ được mà trào ra.

Thân là người tiếp tân bình thường đương nhiên sẽ không chịu nổi sát khí khủng bố như vậy.

“Còn không mau vào thông báo?”, Trần Thanh lạnh lùng quát một tiếng, trực tiếp đánh vào thần kinh của người tiếp tân.

Vốn dĩ người tiếp tân này đã bị Trần Thanh dọa cho sợ mất mật, lúc này bị Trần Thanh quát một tiếng như vậy thì sợ đến mức chạy vội vào bên trong.

Những người xung quanh thấy cảnh này đều há hốc mồm.

Phải biết rằng trước đó, người tiếp tân này kiêu ngạo như thế nào, đưa thiệp mời ra thì còn có thể nói chuyện, nhưng nếu không có thiệp mời thì người này sẽ trực tiếp lạnh mặt, căn bản là không có thái độ tốt.

Vốn dĩ bọn họ còn tưởng rằng đối với một nam hai nữ này cũng sẽ như vậy nhưng không ngờ rằng người tiếp tân lại bị dọa cho biến thành cái bộ dạng này.

Mà sắc mặt của người đàn ông đến gần bọn họ lúc trước đã tái xanh lại, rõ ràng anh ta không hề nghĩ tới việc đối phương không nể mặt mình. Tóm lại, dưới ánh nhìn của anh ta chỉ có hai cô gái bên cạnh người đàn ông kia.

Nghĩ đến đây, ánh mắt anh ta nhìn Trần Thanh tràn ngập sự lạnh lẽo.

“Người anh em này, tôi tên là Tạ Thu, không biết có thể kết bạn được không?”, Tạ Thu bày ra một dáng vẻ mà anh ta cho là vô cùng hiền hòa, nói với Trần Thanh.

“Không có hứng thú”, đối với những người tự cho mình là thông minh, từ xưa đến này Trần Thanh đều không có kiên trì tiếp chuyện, với thân phận của anh căn bản cũng không cần phản ứng với tên này.

Vốn đang tự cho rằng mình là người đã xuống nước, tự mình muốn kết bạn với người này trước, nhất định sẽ khiến cho tên này cảm động đến rơi nước mắt.

Nhưng Tạ Thu không ngờ rằng tên này chính là một tảng đá trong hầm cầu, vừa thối vừa cứng.

“Tôi nói này, người anh em này thật mạnh mẽ mà, lại dám từ chối việc cậu Tạ Thu lấy lòng”.

“Nếu như cậu Tạ Thu kết bạn với tôi, tôi nhất định sẽ đồng ý”.

“Anh coi lại mình đi, anh là cái cấp bậc gì chứ, có thể so sánh được với cậu Tạ Thu sao?”

“Cái tên này không biết so sánh gì hết, thật muốn đánh cho anh ta một trận”.

Những người xung quanh thấy cảnh này đều ồ lên, rõ ràng không có ai nghĩ tới người trẻ tuổi này lại từ chối việc chủ động lấy lòng của Tạ Thu.

“Hừ, ngày hôm nay là tiệc mừng thọ của ông lão nhà họ Quý, tôi tạm thời không chấp nhất với anh, đợi tiệc mừng thọ kết thúc, chúng ta sẽ tính món nợ này”, sắc mặt Tạ Thu tái xanh, lúc này uy nghiêm đáng sợ nói.

Chương 444: Cọc gỗ

"Được rồi, tôi đợi anh, chỉ mong sau khi tiệc sinh nhật kết thúc, anh vẫn có dũng khí đứng trước mặt tôi nói những điều này”, Trần Thanh kỳ quái nhìn hắn, trong mắt hiện lên một chút ý tứ hàm xúc không rõ.

Tạ Thu cười lạnh, khoác loác thì ai không làm được, nhưng anh ta muốn xem thử xem tên kiêu ngạo này có khả năng gì mà có thể khiến mình không có dũng khí đứng trước mặt cậu ta.

Đúng lúc này, người hầu bỏ chạy thảm hại lúc nãy quay lại cùng một đôi nam nữ.

"Đây không phải là cậu Qúy Thanh và cô Qúy Hiểu Hiểu sao? Ba người này rất nổi tiếng sao? Lại có thể khiến hai người này đích thân đến nghênh đón".

Những người bên ngoài nhìn thấy cảnh này đều sững sờ, phải biết Qúy Thanh và Qúy Hiểu Hiểu đều là con cháu xuất chúng của nhà họ Qúy, còn là dòng dõi chính tông, có thể nói là có địa vị cao quý.

Chẳng lẽ ba người trẻ tuổi này thật sự có lai lịch đến vậy sao?

Nghĩ đến đây, những người đã cười nhạo ba người Trần Thanh vội vàng ngậm miệng lại, vì sợ bọn họ sẽ gặp phiền phức.

“Ôi chao, đây không phải là chị Hoàng sao, sao chị có thời gian đến chỗ nhỏ bé này của chúng tôi?”, Qúy Hiểu Hiểu nhìn thấy Tuyên Hoàng ở cửa, đột nhiên hai mắt sáng lên, giọng điệu đầy chế nhạo.

“Em Hiểu Hiểu, tôi đến đây để chúc mừng sinh nhật ông nội hai, cũng mong em châm chước một chút", sắc mặt Tuyên Hoàng thay đổi ngay lập tức sau khi nghe xong những lời Qúy Hiểu Hiểu nói, cô ấy nghiến răng và bước về phía trước nói.

"Cũng đừng nói, ông nội của tôi không phải là ông nội hai của chị. Chị không liên quan gì đến nhà họ Qúy chúng tôi hết. Đừng nhận họ hàng gì ở đây. Nhà chúng tôi nhận không nổi”, Qúy Thanh chế nhạo và trực tiếp chặn đường Tuyên Hoàng.

Những người xung quanh vẫn còn có chút không rõ ràng về mối quan hệ giữa ba người với nhà họ Qúy, nhưng sau khi nghe thấy cuộc nói chuyện này, mắt họ bỗng nhiên sáng lên.

Có vẻ như mặc dù ba người này là người thân của nhà họ Qúy, nhưng dường như nhà họ Qúy không nhận ra những người này, chẳng trách được, đại gia tộc như nhà họ Qúy, ngay cả những người họ hàng không quen không biết cũng dám chạy tới để nhận họ hàng.

Rốt cuộc thì nếu như có thể nhận được một chút sự giúp đỡ từ nhà họ Qúy thì việc lên như diều gặp gió sẽ không còn xa.

"Thật không biết xấu hổ, người ta còn không nhận ra các người, các người còn mặt dày đến nhận người thân".

"Đúng thế, cậu Lê, mau đuổi họ ra ngoài đi”.

“Loại họ hàng như vậy thật sự rất bất lực, nếu là tôi, thì tôi đều không ra mặt, trực tiếp kêu người đuổi họ ra ngoài rồi".

Để lấy lòng cô cậu nhà họ Qúy, những người xung quanh ngay lập tức bắt đầu lên tiếng phản đối và kích động.

Qúy Thanh và Qúy Hiểu Hiểu rất thích giây phút này, không ngờ Tuyên Hoàng này lại xuất hiện ở đây khiến họ bất ngờ phấn khích lên, đây là cơ hội tốt để trả thù.

Vì vậy Qúy Thanh và Qúy Hiểu Hiểu mới chủ động đến nghe những lời khen ngợi từ những người xung quanh, họ cực kỳ thích thú.

Từ khi rời khỏi nhà họ Cơ, nhà họ Qúy đã nghĩ đến việc tìm chủ nhân xả giận, nhưng luôn bị ông lớn Lê Vân Hải chèn ép, bây giờ người đã tìm tới tận cửa, nếu còn không xả giận, thì thật có lỗi với những năm tháng nhẫn nhịn của bọn họ.

Cả Trần Thanh và Nam Cung Yến đều không lên tiếng trước, mà để xem mọi thứ diễn biến như thế nào trước.

"Thật ngại quá, người tôi muốn gặp là ông nội hai, không liên quan gì đến mấy người. Mấy người là cái thá gì? Mà dám dạy dỗ tôi”, Tuyên Hoàng liếc nhìn Trần Thanh, sau đó giọng điệu đột nhiên cứng lại, trực tiếp đanh lại.

Khi nói lời này, vẻ mặt của Tuyên Hoàng không còn giống như cô gái nhỏ lúc trước, mà giống như là một người khác, trong mắt có chút kiêu ngạo, đột nhiên tiến lên một bước.

Qúy Thanh và Qúy Hiểu Hiểu vốn dĩ khá đắc ý, nhưng họ đột nhiên bị khí thế của Tuyên Hoàng làm cho sửng sốt, đối mặt với Tuyên Hoàng trước mặt, hai người theo bản năng lùi lại hai bước và nhường đường.

"Hừm, tôi muốn xem thử ai dám ngăn cản tôi", Tuyên Hoàng lúc này giống như một cô công chúa nhỏ, ngày thường rất tốt bụng và hòa nhã, nhưng khi tức giận, cô ấy có thể tỏ ra hung dữ.

Những người xung quanh đều sững sờ, không ngờ lại có sự thay đổi như vậy, đối mặt với Tuyên Hoàng mạnh mẽ, Qúy Thanh và Qúy Hiểu Hiểu thực sự đã nhượng bộ.

Qúy Thanh và Qúy Hiểu Hiểu sắc mặt ngay lập tức xanh mét, hai người họ đã bị Tuyên Hoàng ép lui, hơn nữa còn là ở ngay cửa nhà mình, đây thật sự là điều ô nhục.

"Người đâu, tống khứ con nhóc hôi hám này ra cho tôi, cánh cửa nhà họ Qúy của chúng tôi sẽ không bao giờ mở cho cô đâu”.

"Qúy Hiểu Hiểu phản ứng lại, ngay lập tức thét lên, hét vào mặt những người theo sau cô ta.

Sau khi nghe thấy những lời của Qúy Hiểu Hiểu, những người đó phản ứng ngay lập tức, lập tức bao vây cô ấy, dường như đang cố gắng ép cô ấy ra ngoài.

"Thử xem, xem trình độ của em thế nào rồi“, đúng lúc Tuyên Hoàng muốn nhờ Trần Thanh giúp đỡ, giọng nói của Trần Thanh đột nhiên lọt vào tai cô.

Tuyên Hoàng chưa từng động tay với ai kể từ khi cô ấy theo Trần Thanh tu luyện, lúc này nghe Trần Thanh nói như vậy, cô ấy đột nhiên trở nên căng thẳng.

"Bình tĩnh, cứ coi chúng như những chiếc cọc gỗ, tùy tiện ra tay.

"Giọng nói của Trần Thanh lại đến bên tai Tuyên Hoàng, Tuyên Hoàng vốn dĩ vẫn còn hơi bối rối, không biết phải bắt đầu như thế nào, cũng nhanh chóng bình tĩnh lại.

“Chúng ta có cần giúp không?”, Nam Cung Yến đột nhiên hỏi một cách lo lắng khi thấy những người này vây quanh Tuyên Hoàng.

"Đừng lo lắng, để cô ấy tự mình thử xem, nếu ngay cả những người bình thường này cũng không đối phó được, vậy thì khoảng thời gian tu luyện này quá là lãng phí”, Trần Thanh lắc đầu, ngăn cản dự định muốn giúp đỡ của Nam Cung Yến.

"Các người tránh ra cho tôi, nếu không, đừng trách tôi không khách sáo”, Tuyên Hoàng buộc chính mình bình tĩnh lại, sau đó bắt chước điệu bộ của Trần Thanh, lạnh lùng nói.

"Mấy người là đồ ngốc hết à? Mau đá con nhóc đáng chết này ra ngoài cho tôi, nếu không, mấy người có thể cuốn gói ra đi được rồi", khuôn mặt xinh đẹp của Qúy Hiểu Hiểu đầy bạo lực, sau đó cô ta hét lên một cách ác độc.

Nghe thấy những lời của Qúy Hiểu Hiểu, lúc đầu hơi do dự không biết có nên hành động với một cô gái yếu đuối như vậy không? Bây giờ chỉ có thể ra tay rồi.

Ngay lập tức một người trong số họ đột nhiên nắm lấy vai Tuyên Hoàng, cố gắng nắm lấy cô ấy, rồi đưa đi.

Đối mặt với sự ra tay của gã đàn ông này, đôi mắt Tuyên Hoàng lộ ra vẻ kinh ngạc, sau đó xoay người tránh đòn tấn công của gã to lớn, hắn chưa kịp phản ứng thì Tuyên Hoàng đã đột ngột đá một phát.

Gã đàn ông không hề nghĩ rằng Tuyên Hoàng có thể tránh được hai tay của mình, cú đá của Tuyên Hoàng rất đột ngột, góc độ rất sắc bén, trực tiếp đá vào chỗ uốn cong của chân gã, gã còn chưa kịp phản ứng, cả người đột nhiên nghiêng về phía trước rồi quỳ xuống đất.

Tuyên Hoàng vẫn không tha, nhân lúc này, giẫm một phát lên lưng gã đàn ông này, cả người bay lên không trung, chân phải vẽ một vòng trên không, đám người vốn đã vây quanh, trực tiếp bị Tuyên Hoàng một chân đạp trúng.

Chương 445: Ông trùm đồ trang sức

Mọi người xung quanh đều không ngờ rằng một cô gái nhỏ bé yếu ớt lại có thể cứng rắn như vậy khi đối mặt với năm sáu người đàn ông cường tráng.

Ngoại trừ gã đầu tiên vừa rồi chỉ bị đạp xuống đất, mặt mấy gã khác đều bị giày da cứng của Tuyên Hoàng đá đến sưng tấy, có người còn rụng cả răng.

Quý Thanh và Quý Hiểu Hiểu bất ngờ há hốc mồm và nhìn cảnh tượng đó với vẻ khó tin.

Đây có phải là cô gái yếu đuối ngày trước không?

Mặc dù Tuyên Hoàng lớn hơn Quý Thanh và Quý Hiểu Hiểu một chút nhưng khi còn nhỏ họ đã bắt nạt Tuyên Hoàng, người mà họ bắt nạt từ nhỏ đến lớn đột nhiên trở nên mạnh mẽ đến mức họ không thể chấp nhận được.

"Còn có ai muốn ngăn cản tôi?”, Tuyên Hoàng lúc đầu hơi căng thẳng, nhưng khi nhìn thấy kết quả hành động của bản thân, trong mắt chợt lộ ra vẻ kinh ngạc, nhưng vẻ mặt lại rất bình tĩnh.

Lúc này, không ai dám nói nữa, ngay cả Quý Thanh và Quý Hiểu Hiểu cũng không dám nói nữa.

"Đây không phải là cháu gái Tuyên Hoàng sao? Lần đầu tiên đến nhà chúng tôi, đã động tay động chân như vậy không được hay cho lắm nhỉ".

”Đúng lúc này, một giọng nói có phần khắc nghiệt truyền đến".

Một người đàn ông trung niên mặc bộ đồ thời Đường đỏ sậm từ từ bước tới, chặn đường Tuyên Hoàng lần nữa.

Nhìn thấy người đàn ông trung niên mặc bộ đồ thời Đường màu đỏ này, trong mắt Tuyên Hoàng chợt hiện lên một tia lạnh lùng cùng hận ý, hiển nhiên ký ức mà người đàn ông này mang lại cho Tuyên Hoàng không được tốt.

"Sao thế? Nhìn thấy chú cũng không biết chào hỏi. Mới vài năm đã quên chú rồi sao?", thấy Tuyên Hoàng sững sờ, người đàn ông trung niên vẫn nở nụ cười dịu dàng nói.

"Chú à? Hừ, Quý Chiêm Đông, ông xứng sao? Hôm nay tôi đến đây để tặng quà sinh nhật cho ông nội hai. Tôi không muốn có bất cứ giao tiếp nào với mấy người, tránh đường ra đi“, nhìn ông chú có vẻ lịch lãm này, Tuyên Hoàng cười lạnh, trực tiếp đanh lại.

Trần Thanh và Nam Cung Yến nhìn nhau, xem ra nguyên nhân vì sao người dòng họ Quý này lại rời khỏi dòng họ chính, e rằng không tránh khỏi có liên quan với Quý Chiêm Quân này.

"Hỗn láo, cô còn dám nói chuyện với bố tôi như vậy, có thể tùy tiện gọi cả họ tên bố tôi sao?”, Quý Thanh và Quý Hiểu Hiểu nghe Tuyên Hoàng nói vậy, lập tức khó chịu, tức giận nói.

"Sao? Các người muốn tôi nói cho mọi người biết những gì các người đã làm sao?" Tuyên Hoàng lạnh lùng nhìn anh em nhà họ Quý, không hề nể nang nói thẳng.

Nghe những gì Tuyên Hoàng nói, hai anh em im bặt ngay lập tức, nhưng ánh mắt nhìn Tuyên Hoàng lại trở nên phẫn uất hơn.

Một tia lạnh lùng thoáng qua trong mắt Quý Chiêm Quân, sau đó ông ta nói với vẻ dịu dàng: "Có vẻ như cháu gái Tuyên Hoàng đã hiểu lầm tôi chuyện gì đấy, nhưng hôm nay là sinh nhật của bố tôi. Cô muốn vào cũng không phải là không thể, nhưng phải lạy ba lạy trước cửa nhà họ Quý chúng tôi".

Vốn dĩ anh em nhà họ Quý vẫn rất khó hiểu khi nghe thấy bố cho Tuyên Hoàng vào, nhưng nghe những lời này thì tất cả đều trở nên vui sướng, họ muốn xem thử Tuyên Hoàng có thực sự hiếu thuận hay không.

Muốn vào thì phải quỳ lạy, lúc đó gia tộc chính sẽ cúi đầu trước nhánh họ Quý, chuyện này có ý nghĩa vô cùng lớn.

Nếu cô ấy không muốn lạy thì có nghĩa là cô ấy không có hiếu, và mọi thứ đều là do cô ấy giả vờ.

Nghĩ đến điều này, anh em nhà họ Quý đều hết sức ngưỡng mộ bố mình, họ không ngờ rằng chính sự đơn giản này lại đưa Tuyên Hoàng vào tình thế khó xử.

Nghe được lời nói của Quý Chiêm Quân, khuôn mặt của Tuyên Hoàng đột nhiên lộ ra vẻ tức giận, hiển nhiên cô ấy không ngờ rằng Quý Chiêm Quân lại vô liêm sỉ như vậy, cái này là đang nhử mồi đây mà.

Sắc mặt Tuyên Hoàng xanh mét, khẽ cắn môi, lộ ra vẻ ngoài ý muốn.

Khi Nam Cung Yến nhìn thấy bộ dạng của Tuyên Hoàng, đột nhiên lộ ra vẻ không thể chịu đựng được, khi cô muốn tiến lên một bước.

"Đừng vội, đợi chút đã", Trần Thanh kéo Nam Cung Yến lại và lắc đầu với cô ấy, ra hiệu cho cô đừng vội.

“Lẽ nào chúng ta giương mắt nhìn Tuyên Hoàng bị làm nhục sao?”, Nam Cung Yến không biết Trần Thanh đang toan tính điều gì, nhưng cô không thể chỉ đứng nhìn Tuyên Hoàng bị những người này sỉ nhục như vậy.

“Thật là đặc sắc, không ngờ bên ngoài lại có thể xem được tin tức nóng hổi như này”.

“Có vẻ như có một mối quan hệ không thể giải thích được giữa hai người”.

"May quá, tôi đã không đi trước, nếu không thì đã không xem được".

"Không biết cô gái nhỏ này sẽ làm gì?"

“Bắt một cô gái nhỏ như vậy phải quỳ lạy, đây là đang sỉ nhục người ta mà".

“Ai bảo cô ấy xúc phạm đến nhà họ Quý chứ?"

Mọi người xung quanh lúc này đều đang bàn tán xôn xao, hiển nhiên cũng ngứa mắt Tuyên Hoàng, dù sao đây cũng là sân nhà họ Quý.

Tạ Thu lúc này chế nhạo, anh ta muốn xem người thanh niên này có dám đối đầu nhà họ Quý vì người bạn đồng hành của anh hay không.

"Cô ơi, sao cô lại ở đây? Cô không đi vào sao?", ngay lúc Tuyên Hoàng đang tiến thoái lưỡng nan thì một giọng nói truyền đến.

Mọi người nhìn sang, chỉ thấy một người đàn ông trung niên có tướng mạo phúc hậu, khuôn mặt tròn trịa đi tới, cung kính nói với Tuyên Hoàng.

"Chúa ơi, đây không phải là Đổng Thiên Hải của tập đoàn Đổng Hải sao? Tại sao ông ấy lại đến đây?"

"Đổng Thiên Hải nổi tiếng là người cứng rắn, nguồn quặng kim loại hiếm dưới tay ông ấy có thể nói là duy nhất. Kiếm được phải nói là đầy túi".

"Nhưng mà, Đổng Thiên Hải lại gọi Tuyên Hoàng này là cô, Tuyên Hoàng này rốt cuộc là ai?"

Khi những người xung quanh nhìn thấy người tới, họ đều ồ lên cảm thán, và sau đó ánh mắt nhìn Tuyên Hoàng trở nên hoàn toàn khác.

Còn sắc mặt người nhà họ Quý trông có vẻ hơi khó coi, Đổng Thiên Hải này được nhà họ Quý mời đến dự tiệc sinh nhật, không ngờ lại quen biết Tuyên Hoàng.

Điều quan trọng nhất là một ông lớn như Đổng Thiên Hải lại rất tôn trọng Tuyên Hoàng.

Đổng Thiên Hải này nhất định không phải là dòng máu của nhà họ Tuyên, rốt cuộc thì nhà họ Tuyên chỉ còn lại duy nhất Tuyên Hoàng này, sớm muộn gì cũng sẽ bị tiêu diệt, sẽ không ai đặt cược vào nhà họ Tuyên.

"Tôi...", Tuyên Hoàng lúc này có chút sững sờ, cô ấy vốn dĩ không quen biết người này, sao lại tỏ ra quen biết?

"Cô ơi, sao cô lại ở đây vào một ngày nắng nóng như vậy? Vào trong đi", đúng lúc này, một người đàn ông gầy gò khác tươi cười đi tới trước hỏi Tuyên Hoàng, có điều ánh mắt lại lạnh lùng nhìn Quý Chiêm Quân, ánh mắt không thiện cảm.

Khi Quý Chiêm Quân nhìn thấy người khách, ông ta đổ mồ hôi lạnh, không vì điều gì khác, một phần công việc kinh doanh của nhà họ Quý có liên quan đến vị khách này.

Người này là Phương Minh Sinh, ông trùm đồ trang sức ở thành phố Long Hải. Doanh nghiệp của ông ấy bao phủ toàn bộ khu vực Giang Bắc, có điều trụ sở chính của công ty ông ấy ở thành phố Long Hải mà thôi.

Phương Minh Sinh được mệnh danh là hổ mặt cười vì ông ấy mỉm cười khi đối mặt với mọi người, nhưng nếu ai đó bị mê hoặc trước nụ cười của ông ấy, e rằng sẽ phải chịu thiệt thòi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Ác Ma Chiến Thần
  • Đang cập nhật..
Thiết Soái Chiến Thần
  • Đang cập nhật..
Giang Long chiến thần
Giang Long chiến thần
Hộ Quốc Chiến Thần
  • Đang cập nhật..

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom