• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Chiến Thần Lưu Manh - Trần Thanh (3 Viewers)

  • Chương 446-450

Chương 446: Đức cao vọng trọng

Nhà họ Quý không chỉ là một gia đình chạm khắc ngọc mà còn bắt đầu kinh doanh các loại ngọc, tuy nhiên, một khi một nghệ nhân trở thành một doanh nhân, tay nghề giảm sút và tính cách cũng thay đổi theo, không còn là một người thợ thủ công đơn thuần nữa.

Một khi một gia đình như vậy có mong muốn, nghĩa là nảy sinh dục vọng, chắc chắn sẽ bị điều khiển bởi những người khác.

Và công ty đồ trang sức của Phương Minh Sinh là công ty mà gia đình họ Quý có mối quan hệ hợp tác sâu sắc, nhưng có vẻ như Phương Minh Sinh không hài lòng lắm.

"Chủ tịch Phương, anh đến rồi, mau vào trong đi", Quý Chiêm Quân bước nhanh tới cười nói.

"Hóa ra là chủ tịch Quý. Tiệc sinh nhật của bố anh Quý tôi nhất định phải đến, đây là quà của tôi gửi đến chú Quý. Tôi đặt nó ở đây trước”, Phương Minh Sinh vừa vẫy tay, sau lưng có người đưa ra một hộp quà rất sang trọng.

“Chủ tịch Phương, ý của anh là gì?”, Quý Chiêm Quân nhìn thấy hành động của Phương Minh Sinh, trong lòng có nghi hoặc bối rối hỏi.

"Không có ý gì, xem ra tôi không đủ tư cách bước chân vào cổng nhà họ Quý", Phương Minh Sinh nói nhẹ.

“Anh Phương đang nói đùa, nếu anh không đủ tư cách thì còn ai đủ tư cách?”, Quý Chiêm Quân thần sắc kinh ngạc, sau đó nhanh chóng cười nói.

“Hừ, cô chủ của chúng tôi còn không vào được, anh cho rằng tôi có thể vào được sao?”, Phương Minh Sinh cười một cái, sau đó đứng bên cạnh Tuyên Hoàng như Đổng Thiên Hải trước đó.

Nhìn thấy cảnh này, ba người nhà họ Quý đều chết lặng, không ngờ Tuyên Hoàng lại có thể có quan hệ nhiều như vậy, không lẽ họ biết Tuyên Hoàng là con cháu nhà họ Tuyên sao? Cho nên mới đi theo.

Tuy nhiên, nhà họ Tuyên đã lâm vào cảnh sa cơ, không còn chỗ để phát triển thêm nữa, có ngu cũng biết lúc này còn không thể hợp tác với nhà họ Tuyên chứ đừng nói là xem là chủ.

Đây vẫn chưa phải là điều khiến ba người họ Quý tuyệt vọng nhất, sau đó mấy vị đức cao vọng trọng của thành phố Đông Hải lại đến, hoặc là người đứng đầu của một số lĩnh vực và ông chủ của các công ty niêm yết.

Mà những người này cũng không ngoại lệ, vừa tặng quà, sau đó liền đứng ở phía sau Tuyên Hoàng, giống như đã bàn bạc từ trước.

Điều này khiến Quý Chiêm Quân hoảng sợ, ông ta có thể thấy trước rằng nếu chuyện này không được xử lý đúng cách thì nhà họ Quý chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng nặng nề, sợ rằng đến lúc đó nhà họ Quý sẽ thực sự kết thúc.

Những người hóng hớt xung quanh đều rất phấn khích, cốt truyện có thể nói là tréo ngoe, không ai có thể nghĩ rằng Tuyên Hoàng vốn yếu thế cuối cùng lại trực tiếp đè bẹp nhà họ Quý.

Vốn dĩ họ cho rằng Tuyên Hoàng là người ăn bám nhà họ Quý, không ngờ ngược lại, xuất thân của Tuyên Hoàng này còn mạnh hơn cả nhà họ Quý, người ta sao có thể ăn bám được nhà họ Quý được?

“Những…những người này không phải là anh tìm đến đấy chứ?”, Nam Cung Yến vốn vẫn đang lo lắng cho Tuyên Hoàng nhìn thấy cảnh này, trong mắt lóe lên vẻ kinh ngạc hỏi.

"Anh không tìm những người này, nhưng có lẽ họ được anh Tăng tìm đến. Không ngờ anh ta lại làm phô trương đến vậy".

Trần Thanh bất lực lắc đầu, anh chỉ vừa nói với anh Tăng một câu, nhưng cũng không bảo anh ta làm thành thế này.

Có điều, hiệu quả như nhau, bằng cách này, anh muốn xem thử còn ai dám làm trò khỉ gì nữa.

Quý Chiêm Quân lúc này sắc mặt xanh mét, rất nhiều người có địa vị cao lại gọi Tuyên Hoàng là cô chủ, đây chỉ đúng là đánh vào mặt Quý Chiêm Quân ông ta, đánh vào mặt nhà họ Quý.

Suy cho cùng, Quý Chiêm Quân vừa nói xong, bắt Tuyên Hoàng lạy ba lạy trước khi vào nhà Quý.

Tuyên Hoàng lúc này mới bình tĩnh lại, lập tức nhìn về phía Trần Thanh, nếu ai có thể làm được chuyện này, thì chỉ có Trần Thanh.

Khi nhìn thấy Trần Thanh nháy mắt với mình, trong lòng cô ấy vô cùng cảm động.

Cô ấy không ngờ rằng lúc đầu chỉ nói như vậy, Trần Thanh thực sự lại làm cho mình nhiều chuyện như vậy.

“Quý Chiêm Quân, bây giờ ông nghĩ có thể ngăn cản tôi sao?”, sau khi Tuyên Hoàng biết Trần Thanh đã làm những chuyện này cho cô ấy, cô ấy mới yên tâm.

Nếu đã vậy mà vẫn không thể vào được, thì thật có lỗi với sự sắp xếp của Trần Thanh.

Vì vậy, cô ấy nhìn thẳng vào Quý Chiêm Quân và hỏi một cách thờ ơ, giống như một công chúa kiêu hãnh.

"Cô ra vẻ gì mà ra vẻ? Nếu không phải dựa vào nhiều người giúp đỡ như vậy thì cô là cái thá gì? Chỉ dựa vào cô mà có thể vào được cổng nhà họ Quý tôi sao?", đôi mắt Quý Hiểu Hiểu càng lúc càng phẫn nộ và ghen tị. Khi Tuyên Hoàng vô cùng kiêu hãnh nói ra câu ấy, Quý Hiểu Hiểu không thể nhịn được nữa, trực tiếp hét lên.

"Đúng, cô là cái thá gì? Hôm nay dù cho cô có vào được cổng nhà họ Quý, cũng không phải dựa vào bản lĩnh của mình mà bước vào".

Quý Thanh cũng tức giận hét lên. Anh ta đương nhiên không cam tâm. Anh ta sắp khiến Tuyên Hoàng nếm mùi sỉ nhục, không ngờ nửa chừng lại mọc ra nhiều kẻ ngán đường như vậy.

"Hai đứa im đi", Lý Chiêm Quân vốn dĩ tức giận, còn chưa kịp ngăn cản con trai và con gái. Kết quả là con trai và con gái của ông ta lại nói ra những câu như thế này.

Quả nhiên, sau khi Quý Thanh và Quý Hiểu Hiểu nói một tràng như vậy, những người đứng đằng sau Tuyên Hoàng đột nhiên ngẩng đầu lên và nhìn Quý Thanh và Quý Hiểu Hiểu một cách dữ dằn, như muốn ăn tươi nuốt sống.

"Cháu Tuyên Hoàng, cháu tới chúc sinh nhật ông, chuyện này đương nhiên không thành vấn đề, vào trong đi".

Răng của Quý Chiêm Quân gần như bị nghiền nát, nhưng ông ta vẫn nói với nụ cười trên môi.

"Sớm như vậy có phải tốt hơn không. Làm khó coi như vậy, giờ thì mất hết cả mặt, lỗ biết bao nhiêu”, Tuyên Hoàng hừ lạnh, sau đó chế nhạo nói.

Nghe những gì Tuyên Hoàng nói, ba người nhà họ Quý chỉ có thể nghe, lửa giận trong lòng sắp tuôn ra, nhưng vẫn không dám phát tát.

"Phụt…"

"Haha..."

Mọi người xung quanh nghe Tuyên Hoàng nói xong đều phá lên cười, lúc này cũng chẳng buồn xem nhà họ Quý có quyền thế không, nhà họ Quý thật sự mất mặt quá rồi.

Sau đó, Tuyên Hoàng và Trần Thanh ba người bước vào trong, Đổng Thiên Hải, Phương Minh Sinh và những người khác theo sát phía sau.

"Tuyên Hoàng, khẩu khí của em thật sự rất mạnh", Nam Cung Yến bước tới, nắm lấy tay Tuyên Hoàng cười nói.

"Chị Yến, chị không biết đấy thôi. Vừa rồi em lo muốn chết. Anh rể đã đánh một trận lớn như vậy, cũng không nói với em một tiếng, làm em sợ gần chết", Tuyên Hoàng đối mặt với Trần Thanh và Nam Cung Yến, ngay lập tức thể hiện cử chỉ của cô gái nhỏ, vỗ ngực và nói với một nỗi sợ hãi kéo dài trên khuôn mặt.

"Haha... Vậy em làm rất tốt đấy, chị thực sự không biết gia tộc nào mà lại có thể nuôi dạy nên một cô gái nhỏ như em", Nam Cung Yến cười nói. Mặc dù cô đã nghe Trần Thanh và Tuyên Hoàng nói về nhà họ Tuyên trước đó, nhưng cô không biết nhà họ Tuyên là như thế nào.

"Chị Yến, đợi tiệc sinh nhật xong xuôi rồi em sẽ nói với chị", Tuyên Hoàng nhìn Nam Cung Yến với vẻ xấu hổ, dù sao thì cô ấy cũng không có ý định che giấu.

Chương 447: Cương trực thẳng thắn

Phía sau bọn họ có một đám người vây quanh, ba người bọn họ đi tới phòng khách chính của bữa tiệc mừng thọ. Lúc này phòng khách chính của tiệc đã kín người ngồi, hiển nhiên những người này đã tới nhà họ Quý từ lâu, cũng là muốn thể hiện một chút thành ý.

“Chúng ta đi tìm một chỗ ngồi xuống đi”, nhìn thấy phòng khách chính của bữa tiệc mừng thọ đã được ngồi kín, chỉ có một cái bàn còn thừa vài chỗ phía bên phải trong góc, lúc này ba người họ mới đi về hướng đó.

Mà đám người Đổng Thiên Hải và Phương Minh Sinh nhận được mệnh lệnh của Trần Thanh, sau khi đi tới phòng khách chính của tiệc mừng thọ, bọn họ lập tức phân tán nhau ra ngồi khắp nơi, không ngồi chung một chỗ với ba người Trần Thanh.

Ba người Trần Thanh đến nhưng cũng không thu hút sự chú ý của mọi người, dù sao thì người đến người đi quá nhiều. Cho dù có người kinh ngạc vì khuôn mặt xinh đẹp của Nam Cung Yến và Tuyên Hoàng nhưng ở trong trường hợp này căn bản là không có ai dám làm ra chuyện gì.

Nhưng thật ra sau khi đám người Đổng Thiên Hải và Phương Minh Sinh đi tới thì đã có người đi theo chân bọn họ đi chào hỏi, nói chuyện hàn huyên. Rõ ràng bọn họ đều coi tiệc mừng thọ là nơi kết nối các mối quan hệ, nơi kết giao với các nhân tài.

“Chờ một lát nữa, chúng ta để quà tặng lại, sau đó lập tức rời đi chứ em không thích bầu không khí như vậy”, Tuyên Hoàng nhìn những vị khách ở xung quanh, còn có những người nhà họ Quý là chủ trì đang bận rộn ở mấy cái bàn quanh đó, trong lòng Tuyên Hoàng cảm thấy không thoải mái.

“Được rồi, chờ đến khi người được chúc thọ đi ra ngoài, em dâng quà lên tặng xong thì chúng ta sẽ đi ngay lập tức”, đương nhiên Nam Cung Yến nhìn ra được nỗi bất an của Tuyên Hoàng. Lúc này cô nắm lấy tay cô ta, an ủi nói.

Quý Chiêm Quân là gia chủ nhà họ Quý nhưng thật ra cũng không đến phòng khách chính của tiệc mừng thọ, dù sao thì chuyện vừa rồi thật sự là quá mất mặt. Bọn họ không muốn bị người khác chế giễu vào lúc này.

Mà Tạ Thu cũng vào theo, khi anh ta liếc nhìn ba người Trần Thanh, trong mắt anh ta mang theo sự kiêng kỵ nồng đậm, đã không còn dáng vẻ kiêu ngạo lúc đứng ở cửa ra vào trước đó nữa.

Con người cũng được chia thành các loại khác nhau, nếu Tuyên Hoàng có thể có mối quan hệ giao thiệp như vậy thì địa vị cô ta phải cao quý đến mức nào, chỉ sợ người đàn ông duy nhất trong ba người cũng không hề đơn giản.

Sớm biết vậy thì anh ta đã không ló mặt ra, kẻ nổi tiếng thì càng dễ bị ghen ghét, lúc này trong lòng anh ta tràn ngập sự hối hận. Sau khi dâng quà tặng xong anh ta phải nhanh chóng rời đi, cũng không muốn sau khi tiệc mừng thọ kết thúc lại bị mất mặt thêm lần nữa.

Đương nhiên Trần Thanh cũng nhìn thấy Tạ Thu, khi anh nhìn thấy ánh mắt né tránh kia của anh ta thì lập tức hiểu rõ, đối phương đã không còn kiêu ngạo nữa rồi nên anh cũng lười dây dưa với một tên hề nhảy nhót như vậy.

Sau khi phòng khách chính đã ngồi đầy, người nhà họ Quý bắt đầu theo thứ tự đi vào phòng.

“Cảm ơn mọi người đã tới tham dự tiệc mừng thọ bảy mươi tuổi của ông cụ nhà chúng tôi, xin mời ông cụ lên sân khấu”, đúng lúc đó, Quý Chiêm Quân đi lên, trên mặt mang theo một nụ cười, ông ta nói.

Giống như chuyện vừa phát sinh ở cửa ra vào không ảnh hưởng gì đến ông ta, chỉ là mỗi khi ánh mắt của ông ta quét qua đám người Trần Thanh thì đều mang theo sự lạnh lẽo.

Rõ ràng với tính cách của Quý Chiêm Quân thì không có khả năng quên đi chuyện vừa rồi, chỉ là tiệc mừng thọ của ông cụ còn quan trọng hơn, ông ta không thể bởi vì chuyện vừa rồi mà làm chậm trễ chuyện lớn của ông cụ.

Rất nhanh sau đó, Quý Thanh và Quý Hiểu Hiểu đã đỡ một ông lão tóc trắng đi vào trong đại sảnh, tâm trạng của ông cụ không được tốt cho lắm, hơn nữa cũng không thích tiệc mừng thọ này.

Thấy ông cụ đi đến, Tuyên Hoàng lập tức kích động đứng lên, chỉ là trong mắt còn lộ ra vẻ đau lòng.

Cô ta không ngờ rằng ông nội thứ hai đã già như thế, đến bước đi còn cần người nâng đỡ, thật sự là bất ngờ ngoài sức tưởng tượng của cô ta.

Phải biết rằng ông nội của cô ta bây giờ càng già càng dẻo dai, vậy mà ông nội thứ hai lại có cảm giác giống như người già đang gần đất xa trời.

Nhìn thấy Quý Vân Hải xuất hiện, Trần Thanh nhíu mày, bởi vì anh cảm nhận được bầu không khí lạnh lẽo ở trên người Quý Vân Hải, anh nhìn thấy màu xanh ở mí mắt của ông ta thì lập tức hiểu rõ.

Người nhà họ Quý nhanh chóng đỡ Quý Vân Hải ngồi lên ghế chủ tọa, chỉ có điều là có cảm giác ông ta khá buồn ngủ.

Sau đó mọi người lần lượt đi tới dâng lên những quà tặng có giá trị không nhỏ, chỉ có điều Quý Vân Hải còn không thèm nhìn lấy một cái, chỉ có Quý Chiêm Quân và người nhà họ Quý lên ứng phó.

Đến các khách mời cũng đều cảm thấy có chút kỳ quái. Rõ ràng tất cả mọi người đều cảm thấy Quý Vân Hải hơi là lạ, chỉ có điều chủ của bữa tiệc mừng thọ này vẫn còn ở bên trên nên không ai dám nói ra điều gì.

“Anh Quý, anh làm sao vậy? Tổ chức tiệc mừng thọ mà sao lại có dáng vẻ ỉu xìu như vậy chứ?”, một ông lão có tuổi tác không khác mấy so với Quý Vân Hải đi tới, ra hiệu cho con cháu của mình dâng quà lên.

Người khác không dám nói nhưng mà ông ta lại không quan tâm đến chuyện này.

“Ông Hạ, tại sao ông lại đích thân tới đây, mời ngồi”, nhìn thấy người tới, sắc mặt Quý Chiêm Quân lập tức biến đổi, mặc dù ông ta mời Hạ Thanh Minh đến nhưng vốn dĩ ông ta không hề hy vọng Hạ Thanh Minh sẽ tới.

Phải biết rằng Hạ Thanh Minh và ông cụ nhà ông ta là bạn thân, hơn nữa cho tới tận bây giờ, Hạ Thanh Minh vẫn là một người cương trực thẳng thắn, có lời gì thì sẽ nói ra lời đó, không quanh co lòng vòng.

“Tôi và anh em của mình nói chuyện còn có phần của anh sao? Đi sang một bên”, Hạ Thanh Minh bỗng quay sang trừng Quý Chiêm Quân, sau đó cất bước lớn đi tới trước mặt Quý Vân Hải.

“Đi gọi bác sĩ Lý tới đây”, Hạ Thanh Minh cũng mặc kệ bây giờ đang ở trong trường hợp nào, với địa vị là ông cụ nhà họ Hạ, Hạ Thanh Minh ông có quyền làm như vậy.

Sắc mặt của Quý Chiêm Quân và đám người nhà họ Quý đều vô cùng khó coi, bọn họ không ngờ rằng Hạ Thanh Minh lại gọi bác sĩ đến vào lúc này, lẽ nào ngay cả tiền mời bác sĩ nhà họ Quý cũng không có để mời đến hay sao?

Mà những vị khách xung quanh nhìn thấy hành động của Hạ Thanh Minh thì lập tức đều lộ ra vẻ mặt rất hứng thú, dù sao thì Hạ Thanh Minh cũng làm chuyện mà bọn họ không dám làm. Bọn họ cũng rất tò mò rốt cuộc Quý Vân Hải này bị làm sao?

Mãi cho tới bây giờ, Quý Vân Hải vẫn không có phản ứng gì như cũ, vẫn là dáng vẻ buồn ngủ, ánh mắt hơi dại ra, căn bản là không phản ứng lại với lời nói của Hạ Thanh Minh.

“Anh rể, ông nội thứ hai của em thế nào vậy? Không phải là đổ bệnh chứ?”, nhìn thấy dáng vẻ của ông nội thứ hai, Tuyên Hoàng lập tức trở nên gấp gáp, lúc này quay đầu lại hỏi Trần Thanh.

“Ông ấy không bị bệnh”, Trần Thanh lắc lắc đầu, mặc dù anh biết rõ chuyện của Quý Vân Hải nhưng anh không thể khiến cho Tuyên Hoàng lo lắng như vậy được. Lúc đầu anh định quay đầu mặc kệ rồi nhưng sau đó lại muốn giúp Quý Vân Hải trị liệu một chút.

“Không bị bệnh, vậy tại sao ông ấy lại như vậy?”, Tuyên Hoàng vừa nghe Trần Thanh nói không bị bệnh thì lập tức thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại vô cùng lo lắng mà hỏi lại.

Trần Thanh còn chưa kịp nói chuyện thì một bác sĩ mặc áo dài trắng đi vào, tuổi của vị bác sĩ này cũng không lớn lắm, chỉ hơn ba mươi tuổi, thế nhưng trong mắt anh ta lại mang theo một chút kiêu ngạo.

Chỉ có điều người ở đây không giàu sang thì cũng cao quý, sự kiêu ngạo của anh ta cũng không dám thể hiện ra ngoài quá nhiều.

“Bác sĩ Lý, anh nhìn ông ấy hộ tôi một chút, rốt cuộc là như thế nào?”, Hạ Thanh Minh nhìn người vừa tới, lúc này ông ta mới dặn dò anh ta.

“Vâng thưa ông Hạ”, Lý Ba gật đầu, lúc này mới đi tới bên cạnh Quý Vân Hải, chuẩn bị tiến hành kiểm tra cho ông ta.

“Ông Hạ, đây chính là tiệc mừng thọ của bố tôi, chúng ta làm như vậy có vẻ không được tốt lắm đâu”, lúc này Quý Chiêm Quân đi qua, ngăn cản Lý Ba đang muốn làm kiểm tra, nói với Hạ Thanh Minh.

Chương 448: Nửa đường còn xuất hiện một kẻ ngáng chân

Sau khi Hạ Thanh Minh nghe thấy Quý Chiêm Quân nói, ông ta bỗng nhiên trợn mắt, trực tiếp bước nhanh tới trước mặt Quý Chiêm Quân, lạnh lùng nói: “Anh của tôi thành ra cái bộ dạng này mà anh cũng không mang anh ấy đi bệnh viện, còn muốn làm tiệc mừng thọ gì đó, đây là có ý gì?”

“Anh đừng nói chuyện nữa, hiện tại tôi phải kiểm tra cho anh tôi, nếu như anh muốn ngăn cản tôi thì cũng đừng trách tôi không khách khí mà đại náo nhà họ Quý của anh”, nhìn thấy Quý Chiêm Quân đang muốn nói cái gì đó, Hạ Thanh Minh trực tiếp chặn miệng ông ta lại, không chút nể nang.

“Kiểm tra đi, nếu ai ngăn cản lại thì tôi cũng không ngại cắt đứt đôi chân của người đó đâu”, Hạ Thanh Minh không để hề ý đến ánh mắt của Quý Chiêm Quân, ông ta trực tiếp vung tay lên, la lớn.

Lý Ba gật đầu, lúc này bắt đầu kiểm tra cho Quý Vân Hải.

“Ông Hạ, tôi coi ông là bậc bề trên cho nên không muốn trở mặt với ông. Nếu như kiểm tra ra bố tôi thật sự ngã bệnh thì đợi đến lúc bố của tôi ổn rồi, tôi cam tâm tình nguyện chịu phạt. Nhưng mà nếu như bố tôi không sinh bệnh thì ông tính như thế nào?”

Quý Chiêm Quân cũng là một người có lòng dạ độc ác, nhìn thấy Hạ Thanh Minh như vậy, ông ta quyết định không thèm đếm xỉa đến cái gì hết mà hố Hạ Thanh Minh một cái.

Dù sao thì lúc trước người kia cũng đã nói cho dù là máy móc hiện đại nhất cũng không thể kiểm tra được tình trạng hiện tại của cha ông ta. Ông ta không tin một người bác sĩ trẻ tuổi như vậy có thể làm ra được trò trống gì.

“Anh thật sự không ra gì cả, bộ dạng của bố anh đã thành như vậy mà anh vẫn còn có tâm trạng chuẩn bị tiệc mừng thọ. Được, tôi cũng đồng ý đánh cược với anh, ngược lại tôi muốn xem xem, chờ sau khi có kết quả anh còn có thể nói được cái gì nữa”.

Nghe thấy lời nói của Quý Chiêm Quân, Hạ Thanh Minh trợn tròn mắt, sau đó lạnh lùng nói.

Nghe Hạ Thanh Minh nói vậy, Quý Chiêm Quân cũng không nói gì thêm, chỉ là trong mắt ông ta xuất hiện tia lạnh lẽo.

Đầu tiên Lý Ba kiểm tra tổng quan cho Quý Vân Hải nhưng cũng không phát hiện ra có vấn đề gì không đúng, sau đó anh ta bắt mạch cho ông ta cũng không phát hiện ra điều gì.

Điều này khiến cho Lý Ba nhíu mày ngay lập tức, lấy kỹ thuật chữa bệnh của anh ta thì có thể cảm thấy được Quý Vân Hải là lạ nhưng sau khi kiểm tra một lượt lại không phát hiện bất kỳ vấn đề gì. Điều này khiến cho Lý Ba có chút hoài nghi đối với kỹ thuật chữa bệnh của mình.

“Thế nào?”, Hạ Thanh Minh nhìn thấy sau khi kiểm tra xong, Lý Ba vẫn đứng đờ ra đó mà cau mày nên ông ta mở miệng hỏi.

“Ông Hạ, kỹ thuật chữa bệnh của tôi không đủ dùng, không thể kiểm tra được điều gì, nhưng mà tôi cảm thấy tình trạng của ông cụ Quý này chắc chắn không ổn lắm. Nếu như muốn biết rõ về tình trạng cơ thể của ông cụ Quý thì phải đi bệnh viện kiểm tra toàn bộ các bộ phận”, Lý Ba lắc đầu, sau đó bất đắc dĩ nói.

“Nói bậy, nếu như y thuật của anh không tốt thì nhà họ Hạ tôi còn mời anh về làm bác sĩ riêng làm gì. Đã như vậy thì đưa đến bệnh viện kiểm tra đầy đủ một lần đi”, Hạ Thanh Minh lại trợn mắt, sau đó lập tức chuẩn bị cho người đưa Quý Vân Hải đến bệnh viện.

“Ông Hạ, không cần đi bệnh viện”, lúc này Quý Chiêm Quân đột nhiên mở miệng, sau đó ông ta dặn dò người làm cầm một xấp giấy tờ in lên đưa cho Hạ Thanh Minh.

“Đây là cái gì? Tôi xem không hiểu”, căn bản là Hạ Thanh Minh còn không thèm nhận, đương nhiên ông ta có thể biết đây là kết quả kiểm tra của bệnh viện.

Lúc này ông ta ra hiệu cho Lý Ba tiếp nhận những tờ kết quả kiểm tra kia.

Sau khi Lý Ba tiếp nhận những tờ kết quả kiểm tra kia, anh ta xem qua một lượt, chỉ là càng xem anh ta nhíu mày càng chặt.

“Ông Hạ, tôi đã xem hết những kết quả kiểm tra này của bệnh viện, dữ liệu cho thấy tất cả đều bình thường, mà ngày kiểm tra lại là ngày hôm qua cũng không có sự thay đổi quá lớn”, Lý Ba bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó nói với Hạ Thanh Minh.

Nghe thấy Lý Ba nói, Hạ Thanh Minh lại nhíu mày, ông ta không ngờ rằng kết quả lại như thế này.

Lẽ nào cảm giác của ông ta sai rồi?

“Ông Hạ, nếu đã kiểm tra xong thì mời ông vào chỗ đi, tôi có thể hiểu được những lo lắng của ông Hạ. Nhưng mà ông Hạ à, ông làm loạn một trận như thế, làm như con cháu chúng tôi đều bất hiếu hết vậy, ông nói xem bây giờ nên làm cái gì?”

Quý Chiêm Quân nghe thấy kết quả này thì cũng không cảm thấy bất ngờ, sau đó ông ta lạnh lùng nói với Hạ Thanh Minh.

“Tôi…”, vẻ mặt Hạ Thanh Minh lạnh lẽo, lúc này muốn nói cái gì đó.

“Hay là để tôi đến xem qua một chút?”, lúc Hạ Thanh Minh đang muốn cúi đầu vì cảm thấy đuối lý thì một âm thanh đột nhiên truyền đến.

Đám người Quý Chiêm Quân vốn còn đang đợi đến lúc Hạ Thanh Minh cúi đầu, kết quả không ngờ tới là nửa đường còn xuất hiện một kẻ ngáng chân, lúc này ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn sang.

Vốn dĩ Trần Thanh cũng không muốn đứng ra, nhưng anh không muốn một người già công trực thẳng thắn như vậy chịu oan ức, hơn nữa cũng vừa khéo khiến cho Tuyên Hoàng yên tâm lại.

Đương nhiên, chủ yếu là do anh không thích Quý Chiêm Quân và những người con cháu của nhà họ Quý, mỗi một người đều cực kỳ dối trá, chỉ cần nhìn qua cũng đã khiến người ta chán ghét.

Cho nên anh mới đứng ra.

“Cậu là ai? Nếu như tới tham dự bữa tiệc mừng thọ thì xin mời ngồi xuống, nếu muốn tới quấy rối thì đừng trách nhà họ Quý chúng tôi không khách khí”, lúc này cơn tức trong lòng Quý Chiêm Quân vô cùng lớn, đặc biệt là khi nhìn người đàn ông đi cùng Tuyên Hoàng kia, cho nên khi nói chuyện cũng không thèm nể nang gì.

“Ông Hạ, chào ông, tôi tên Trần Thanh, là một kẻ hèn mọn bất tài, cũng là một tên bác sĩ quèn, nếu như không ngại thì có thể cho tôi xem qua tình trạng của ông cụ Quý được không?”, Trần Thanh vốn không thèm để ý đến Quý Chiêm Quân, trực tiếp chắp tay, mở miệng xin phép Hạ Thanh Minh.

“À, đương nhiên là không ngại, nhưng mà cậu có nắm chắc không?”, vẻ mặt của Hạ Thanh Minh hơi biến đổi, đứng ra vào lúc này nếu không phải kẻ ngu thì chính là người có kỹ thuật chữa bệnh cao siêu.

Nhưng mà nhìn người trẻ tuổi này không giống một kẻ ngu, như vậy thì chính là người tự tin có kỹ thuật chữa bệnh cao siêu.

Đã như vậy thì ông ta cũng không để ý việc cho thêm một người đến xem bệnh.

“Đương nhiên là không có vấn đề gì, tôi nghĩ hẳn là gia chủ nhà họ Quý cũng sẽ không bận tâm chứ”, trong ánh mắt Hạ Thanh Minh mang theo một tia mong chờ, sau đó ông ta nhìn về phía Quý Chiêm Quân.

“Đương nhiên tôi không để ý, xin mời”, ý lạnh trong mắt Quý Chiêm Quân càng ngày càng rõ. Mẹ lão già này, ngược lại ông ta muốn xem người trẻ tuổi này có thể nhìn ra được cái gì hay không, nếu như không nhìn ra được thì cũng đừng trách ông ta không khách khí.

Trần Thanh mang theo ý tứ sâu xa nhìn thoáng qua đám người Quý Chiêm Quân, sau đó anh đi tới trước mặt Quý Vân Hải, bắt đầu bắt mạch cho ông ta.

Không đến một phút, Trần Thanh đã buông lỏng tay.

Thực ra vừa rồi anh bắt mạch chỉ là làm dáng một chút thôi, tình trạng của Quý Vân Hải như thế nào, anh đã nắm rõ trong lòng.

“Ông Hạ, các vị, tôi đã biết tình trạng của ông cụ Quý rồi”, Trần Thanh ngẩng đầu lên, nhìn về phía Hạ Thanh Minh, sau đó lại quét mắt một lượt qua tất cả mọi người, tự tin cao giọng nói.

“Ồ? Tình trạng thế nào?”, nghe thấy lời nói của Trần Thanh, hai mắt Hạ Thanh Minh lập tức tỏa sáng, sau đó ông ta vội vàng mở miệng hỏi.

“Chỉ là… Những lời tôi nói ra chỉ sợ sẽ khiến không ít người không vui”, Trần Thanh hứng thú nhìn thoáng qua đám người Quý Chiêm Quân, sau đó lại nói với ông Hạ.

”Hừ, cậu cứ ăn ngay nói thật, ngược lại tôi muốn xem xem ai dám làm gì”, đương nhiên Hạ Thanh Minh thấy được ánh mắt Trần Thanh liếc tới chỗ nào nên ông ta lạnh giọng quát lên.

Chương 449: Ngân châm chuyển thành màu đen

“Được, vậy thì tôi sẽ nói”, Trần Thanh gật đầu, sau đó nhìn về phía mọi người nói: “Ông cụ Quý không bị bệnh, thật ra các dữ liệu về cơ thể của ông cụ Quý đều vô cùng tốt”.

Nghe thấy Trần Thanh nói vậy, trái tim vốn đang treo lơ lửng của Quý Chiêm Quân lập tức được thả xuống, ông ta thở phào nhẹ nhõm. Vừa rồi ông ta còn sợ rằng tên nhóc này nhìn ra được điều gì, không ngờ tự mình sợ bóng sợ gió một hồi.

Mà vẻ mặt Hạ Thanh Minh lại tối sầm lại, lộ ra vẻ thất vọng.

Hiển nhiên kết quả này khiến cho ông ta tức giận.

Lúc này các khách mời xung quanh cũng đều hơi ngẩn ra, sau đó mọi ánh mắt nhìn về phía Hạ Thanh Minh đều trở nên kì quái. Đây là ông Hạ cậy già lên mặt, vậy mà lại quấy rối tiệc mừng thọ của nhà họ Quý, đây không phải là cố tình gây sự thì còn là gì.

“Mọi người không được sốt ruột, lời tôi nói còn chưa hết mà. Mặc dù dữ liệu về cơ thể của ông cụ Quý đều rất khỏe mạnh nhưng thân thể của ông ấy lại không khỏe mạnh”, Trần Thanh nhìn thấy vẻ mặt của tất cả mọi người, sau đó lại mở miệng nói một lần nữa.

“Có ý gì?”, nghe thấy Trần Thanh nói ra một kết quả khác với tất cả mọi người, Hạ Thanh Minh lập tức hơi sửng sốt, sau đó vẻ mặt ông ta trở nên khẩn thiết, ông ta hỏi.

“Ý ở đây là ông cụ Quý không phải bị bệnh mà là trúng độc”, hai mắt Trần Thanh nhìn về phía Quý Chiêm Quân, anh nói ra từng chữ từng chữ một.

“Ồ…”

Nghe thấy lời này của Trần Thanh, toàn bộ khách mời ở đây, kể cả Hạ Thanh Minh và Tuyên Hoàng đều ồ lên.

“Chuyện này… Sao có thể có chuyện đó?”

“Nếu như đúng là trúng độc vậy thì bệnh viện và bác sĩ Lý vừa rồi phải kiểm tra ra được chứ?”

“Tôi thấy tên nhóc này đang muốn lấy lòng mọi người đấy”.

“Nếu như thật sự muốn dùng những lời nói như vậy khiến mọi người quan tâm thì chỉ sợ cậu ta đã tính sai rồi”.

“Không sai, chỉ sợ Quý Chiêm Quân sẽ không bỏ qua cho tên nhóc này”.

Các khách mời xung quanh đều có ý nghĩ đầu tiên là không tin, dù sao bây giờ máy móc đã hiện đại đến mức nào rồi, làm gì có chuyện trúng độc mà không biết.

Trong lòng Hạ Thanh Minh cũng không ngừng khiếp sợ, ông ta không nghĩ đến người trẻ tuổi tên Trần Thanh này lại đưa ra một kết quả như vậy.

Tuy nhiên, trong lòng ông ta vẫn có chút tin tưởng, dù sao thì tình trạng của Quý Vân Hải đang bày ra trước mắt, nhất định là đã xảy ra vấn đề gì đó rồi.

Lúc này, Quý Chiêm Quân lại có chút bối rối, ông ta không nghĩ tới Trần Thanh lại thật sự nhìn ra được.

Không phải đã nói rằng không có người nào có khả năng nhìn ra được sao?

Lúc này Tuyên Hoàng đã cuống lên, cô ta nhanh chóng đi tới trước mặt Trần Thanh, nhìn anh rồi hỏi: “Anh rể, anh nói thật sao? Ông nội thứ hai của em thật sự trúng độc sao?”

“Đúng là trúng độc”, Trần Thanh gật đầu, rất chắc chắn nói.

“Cậu nhóc, cậu phải thật cẩn thận, nghĩ thông suốt đã rồi hẵng nói”, lúc này Hạ Thanh Minh mới mở miệng ra nói.

“Gia chủ nhà họ Quý, điều hòa nơi này vẫn đang bật ở mức mát lạnh như vậy, tại sao đầu ông lại chảy đầy mồ hôi thế kia? Là chột dạ sao?”, đột nhiên Trần Thanh nhìn về phía Quý Chiêm Quân, trong câu hỏi còn mang theo một chút trêu tức.

Vào lúc này, ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn vào Quý Chiêm Quân, chỉ thấy đầu Quý Chiêm Quân chảy đầy mồ hôi, phía sau lưng áo của ông ta giống như đã ướt đẫm.

Nhìn thấy dáng vẻ của Quý Chiêm Quân, tất cả mọi người đều hoài nghi không phải là Quý Chiêm Quân thực sự chột dạ đấy chứ.

Đồng thời, một ý nghĩa đáng sợ nảy sinh trong đầu bọn họ.

“Cậu nói linh tinh cái gì vậy? Tôi đâu có chột dạ, tôi đây là thận hư, cơ thể không tốt”, vẻ mặt Quý Chiêm Quân vô cùng hoảng hốt, sau đó ông ta nhanh chóng bình tĩnh lại, nói ra một cái cớ sứt sẹo.

“Cơ thể không tốt thì nên đi bệnh viện, thận không tốt thì mua một ít đồ kia của động vật về mà ăn, có thể bồi bổ dần dần cho ông”, Trần Thanh từ tốn nói.

“Cậu…”, nghe thấy những gì Trần Thanh nói, Quý Chiêm Quân lập tức đỏ cả mặt, ông ta hận không thể một đao chém chết Trần Thanh.

“Ông Hạ, tôi đương nhiên sẽ phụ trách với những lời nói của mình, nếu như các vị không tin thì tôi có thể cho mọi người xem chứng cứ”, Trần Thanh chắp tay, nói chắc như đinh đóng cột.

“Được, cậu nghĩ gì thì làm đó đi, tôi đảm bảo cho cậu”, Hạ Thanh Minh hít sâu một hơi, lúc này mới gật đầu nói.

“Cảm ơn”, đương nhiên Trần Thanh biết rõ có sự đảm bảo của Hạ Thanh Minh thì cho dù Quý Chiêm Quân thật sự muốn làm gì cũng là không thể nào.

Sở dĩ nhà họ Quý có thể như ngày hôm nay đều nhờ vào ông cụ Quý Vân Hải này. Mặc dù người nhà họ Quý có những mối quan hệ rất rộng nhưng cũng là quan hệ với ông cụ, không liên quan gì đến Quý Chiêm Quân cả.

Cho nên, Hạ Thanh Minh muốn làm gì thì Quý Chiêm Quân cũng không có khả năng ngăn cản.

“Các vị, ai mang theo ngân châm thì xin hãy cho tôi mượn dùng một chút”, Trần Thanh nói với tất cả các vị khách mời.

“Ở chỗ tôi có ngân châm, không biết có thể dùng được hay không?”, Trần Thanh vừa mới nói xong, Lý Ba đột nhiên lên tiếng. Sau đó anh ta lấy một túi da đựng bộ kim ngân châm ở trong hòm thuốc của mình, sau khi mở ra, bên trong là đủ loại ngân châm có độ dài dài ngắn hoặc kiểu dáng khác nhau.

“Vô cùng được, cảm ơn”, Trần Thanh chắp tay nói.

“Không cần khách khí”, lúc này trong lòng Lý Ba tràn ngập tò mò, anh ta muốn biết người trước mặt, Trần Thanh này rốt cuộc đã dùng biện pháp gì chứng minh ông cụ thật sự trúng độc.

Sau đó Trần Thanh rút một cây ngân châm có độ dài tầm trung ra, nắm lấy một ngón tay của Quý Vân Hải, tiếp theo anh đâm cây ngân châm châm vào đầu ngón tay.

Máu tươi đỏ sẫm chảy từ trên đầu ngón tay xuống, mà Trần Thanh đã lấy một cái bát ra hứng từ lâu rồi.

“Mau nhìn xem, ngân châm đã biến thành màu đen rồi”.

Đúng lúc đó, có người tinh mắt thấy được nửa đầu cây ngân châm Trần Thanh cầm trong tay đều biến thành màu đen như mực, nhìn qua vô cùng đáng sợ.

“Quả nhiên là có độc”.

Lúc này, ánh mắt của tất cả mọi người nhìn về phía Trần Thanh đều trở nên kính nể vô cùng, bọn họ không ngờ chỉ là kiểm tra đơn giản mà anh có thể kiểm tra ra Quý Vân Hải trúng độc.

Phải biết rằng khi đi kiểm tra ở bệnh viện chắc chắn có kiểm tra máu, nhưng cũng không thể kiểm tra ra được kết quả gì.

“Các vị không nên gấp gáp, có rất nhiều cách có thể làm cho ngân châm biến thành màu đen, trúng độc chỉ là một trong những cách đó”, Trần Thanh nhìn thấy tất cả mọi người đều có chút kích động thì tranh thủ thời gian nói ra.

“Đi tìm cho tôi một ít vật còn sống”, lúc này sắc mặt Hạ Thanh Minh vô cùng âm trầm, ông ta phân phó với người mà mình đưa đến.

“Nếu như bên trong máu ông cụ Quý có chứa kịch độc thì những tờ giấy kết quả kiểm tra của bệnh viện kia là như thế nào?”, lúc này Lý Ba vô cùng khó hiểu, anh ta mở miệng hỏi.

Anh ta vô cùng kính nể Trần Thanh, anh ta không ngờ rằng lại có người trẻ tuổi như vậy mà có thành tựu như thế này, kỹ thuật chữa bệnh còn giỏi hơn so với mình.

“Thật ra nếu như dùng máy móc hiện đại để kiểm tra đo lường máu của ông cụ Quý thì sẽ không thể ra được kết quả đấy đâu, vấn đề này đợi sau này tôi sẽ giải thích rõ ràng với mọi người”, Trần Thanh cũng không giải thích cặn kẽ mà chỉ nói ra một câu như vậy.

Đúng lúc đó, người đi ra ngoài bắt những đồ vật sống đã quay trở về, gà sống, vịt sống đều có, còn có một vài con chuột, một vài loại côn trùng, có thể nói là từ lớn đến nhỏ không thiếu cái gì cả.

“Các vị, trước hết chúng ta hãy thử một chút, nhìn xem cấp bậc độc dược trong máu ông cụ Quý rốt cuộc là gì”, sau đó Trần Thanh dùng ngân châm đâm ra một ít máu tươi rồi nhỏ lên một con sâu nhỏ ở trên bàn.

Chương 450: Độc tính quá mạnh

Sau khi máu tươi trên ngân châm nhỏ xuống con sâu nhỏ, chỉ thấy nó run rẩy mấy lần, sau đó cứng ngắc, không động đậy nữa.

“Thử con khác đi”, Trần Thanh lại tìm một ít sâu bọ và động vật nhỏ, kết quả đều y như cũ, tất cả đều chết hết.

Sau khi mọi người thấy cảnh này thì tất cả đều hít một ngụm khí lạnh, độc tính quá mạnh, chỉ một giọt máu đã khiến những động vật nhỏ này chết rồi, quả là bá đạo đến vô lý, “chết ngay tức khắc” cũng không ngoa.

“Bây giờ không cần tôi giải thích lại nữa chứ, ông cụ Quý chính là trúng độc”, Trần Thanh thả ngân châm trong tay xuống, thản nhiên nói.

“Quý Chiêm Quân, anh giỏi thật đấy”, Hạ Thanh Minh lạnh lùng nhìn Quý Chiêm Quân, hận không thể tát một phát cho ông ta chết luôn.

“Ông Hạ, không phải ông bị thằng nhóc này dùng thuật che mắt làm mù quáng rồi đó chứ? Nếu như trong cơ thể bố tôi có loại kịch độc này thật thì bố tôi chẳng thể yên lành ở đây thế này mà đi đời nhà ma từ lâu rồi”, Quý Chiêm Quân là người âm hiểm, nhanh chóng tìm ra kẽ hở trong chuyện này, trực tiếp nắm sơ hở này cắn ngược lại Trần Thanh một cái.

Quả nhiên, mọi người vốn cảm thấy Quý Chiêm Quân đáng ghét, nghe ông ta nói thế thì tất cả nhìn về phía Trần Thanh, đặc biệt là Hạ Thanh Minh, ánh mắt cực kỳ bất thiện.

“Tôi tin anh ấy, anh ấy không có động cơ hại ông nội thứ hai, cho dù anh ấy hại ông thì được cái gì chứ?”, bỗng nhiên Tuyên Hoàng mở miệng, giải thích cho Trần Thanh.

“Hừ, cậu ta không muốn hại ông cụ, mà là muốn hại tôi, nếu như ông cụ trúng độc thật thì chẳng phải đang nói đứa con trai là tôi đây không làm được gì sao? Cô bảo người bên ngoài nhìn tôi thế nào? Tôi còn có thể làm gia chủ nhà họ Quý thế nào nữa đây?”, Quý Chiêm Quân hừ lạnh một tiếng, phản bác không chút khách khí.

“Được rồi, các ông đã có nghi ngờ trong lòng thì tôi cũng nhọc lòng giải thích với các ông một chút”, Trần Thanh thấy cảnh này thì nhất thời không biết phải làm sao, lắc đầu.

Anh đã biết từ sớm, nếu như anh đứng ra thì nhất định sẽ gặp phiền phức, nhưng mà anh không thể không đứng ra.

“Máu trong cơ thể ông cụ Quý có kịch độc, đây là điều không thể nghi ngờ, mọi người có thể tìm một người đáng tin tưởng tới thử, xem xem tôi nói thật hay không”, lúc này Trần Thanh nhìn về phía ánh mắt không có ý tốt của Hạ Thanh Minh, thản nhiên nói.

“Được, tôi tới thử”, Hạ Thanh Minh quyết định, bất luận thế nào thì ngày hôm nay ông ta phải làm rõ sự thật trong chuyện này, nếu không thì ông ta sẽ có lỗi với ơn đức của người bạn tốt ủa mình.

Hạ Thanh Minh nói xong thì đi thẳng tới trước mặt Quý Vân Hải, đâm vào một đầu ngón tay của Quý Vân Hải, rất nhanh sau đó vài giọt máu tươi chảy ra.

Sau đó, Hạ Thanh Minh dùng giọt máu mà tự ông ta lấy ra đi làm thí nghiệm, mà những vật thí nghiệm kia đều chết hết cả, điều này khiến địch ý của ông ta với Trần Thanh đã biết mất hoàn toàn.

Trần Thanh cũng không bất ngờ, lúc này, anh nhìn mọi người, cất cao giọng nói: “Tôi biết mọi người vẫn còn nghi ngờ, vì sao trong cơ thể ông cụ có máu độc mà ông ấy vẫn còn sống, vậy để tôi phổ cập cho mọi người một chút”.

“Chắc là mọi người đều biết trong các loại thuốc có những loại tương sinh tương khắc với nhau, mà độc dược cũng có những loại tương sinh tương khắc”.

“Có câu, lấy độc trị độc, có nghĩa là dùng một chất độc để chữa trị cơ thể bị trúng độc”.

“Mà tình trạng của ông cụ Quý phức tạp hơn một chút, độc trong người ông cụ Quý hòa trộn vào nhau đã đạt đến trạng thái cân bằng, có thể khiến người ta đần độn, nhưng lại không để người đó mất mạng”.

“Nhưng mà, một khi sự cân bằng này bị phá vỡ, e rằng ông cụ Quý sẽ bị độc chết trong nháy mắt. Vì vậy, vừa nãy chúng ta chỉ lấy một vài giọt máu độc, nếu như lấy nhiều hơn thì sẽ phá hỏng sự cân bằng đó”.

Trần Thanh chậm rãi nói, không chột dạ chút nào mà vô cùng bình thản.

Vốn dĩ Quý Chiêm Quân cho rằng Trần Thanh chỉ là mèo mù đụng chuột chết, mới có thể thử nghiệm ra ông cụ trúng độc, sau khi nghe anh nói xong, trong lòng Quý Chiêm Quân xuất hiện cảm giác không ổn.

Ông ta nhọc lòng tính toán mấy thứ này, sẽ không bị thằng nhóc này phá hỏng đó chứ.

Mọi người xung quanh nghe Trần Thanh nói xong thì đã hiểu ra, ánh mắt nhìn Trần Thanh ngập tràn kính phục.

“Anh bạn Trần Thanh, xin lỗi nhé, vừa nãy hiểu lầm cậu, ông già này xin lỗi cậu”, Hạ Thanh Minh là một người cầm lên được thì hạ xuống được, trực tiếp cúi đầu nhận sai với Trần Thanh trước mặt nhiều người như vậy.

“Ông Hạ không cần như vậy, quá quan tâm ắt loạn, ông Hạ quá để tâm tới ông Quý thôi, ông Quý có một người bạn già như ông cũng là có phúc lớn”, Trần Thanh nhanh chóng xua tay, nói.

“Trần Thanh, nếu anh đã có thể nhận ra đó là độc gì thì cũng có phương pháp giải độc chứ? Em cầu xin anh, cứu ông nội hai của em đi,” Tuyên Hoàng nghe Trần Thanh giải thích xong thì tiến lên nắm tay Trần Thanh, van nài nói.

“Đừng gấp, nhất định anh sẽ dốc hết sức mình”, Trần Thanh vỗ tay cô ta, sau đó ra hiệu cho Nam Cung Yến kéo Tuyên Hoàng sang một bên.

“Anh bạn Trần Thanh, nếu cậu có thể nhìn ra thì chắc hẳn cũng có phương pháp giải độc, xin cậu giúp cho”, trong mắt Hạ Thanh Minh lộ ra vẻ kích động, sau đó nói.

“Không sai, chỉ cần cậu có thể cứu ông cụ nhà chúng tôi, nhà họ Quý chúng tôi nhất định sẽ cảm ơn cậu đàng hoàng, mười triệu, đây là một khoản tiền rất lớn đó, đủ cho cậu sống thoải mái nửa đời sau”, Quý Chiêm Quân làm gia chủ nhà họ Quý, lúc này phải tích cực một chút, nhưng mà, lời ông ta nói ra lại khiến người khác cực kỳ không thoải mái.

Nhưng những người xung quanh đều tỏ vẻ kỳ lạ, sao lúc này Quý Chiêm Quân còn kiêu ngạo như vậy chứ?

Trừ phi, ông ta không muốn cho Trần Thanh cứu ông cụ nhà bọn họ.

Nghĩ đến khả năng này, tất cả mọi người đều giật nảy mình, nhìn Quý Chiêm Quân với ánh mắt tràn đầy khó hiểu.

“Mười triệu, đường đường là nhà họ Quý cũng thật hào phóng. Ông chắc chắn muốn để tôi cứu ông cụ Quý chứ?” Trần Thanh cười lạnh một tiếng, ánh mắt xem thường.

“Gia chủ Quý cũng am hiểu về dược liệu sao?”, đột nhiên Trần Thanh hỏi một câu chẳng liên quan gì.

“Không”, Quý Chiêm Quân hơi sửng sốt, trả lời theo bản năng.

“Nếu không, thế tại sao trên người ông có mùi thuốc? Hơn nữa, còn đúng là mùi thuốc độc mà ông cụ trúng nữa”, Trần Thanh thản nhiên nói.

“Cậu nói nhăng nói quậy gì đấy? Sao trên người tôi lại có mùi thuốc độc mà bố tôi trúng được? Cậu mà nói bậy nữa, có tin tôi gọi người đuổi cậu ra ngoài luôn không?”, nghe thấy lời Trần Thanh nói, nhất thời Quý Chiêm Quân trở nên hoảng loạn, tay vô thức sờ túi ở hông mình.

Đương nhiên Trần Thanh nhìn thấy động tác đó, nhất thời vui mừng, anh cũng không muốn dùng đôi mắt xuyên thấu coi thân thể của một người đàn ông, may là tố chất tâm lý của Quý Chiêm Quân không đủ mạnh, chưa đánh đã khai rồi.

“Ông lấy thứ ở trong túi quần mình ra cho mọi người xem”, Trần Thanh không đợi ông ta phản ứng, trực tiếp mở miệng nói.

Lúc Trần Thanh nói ra câu này, tay Quý Chiêm Quân vẫn đang đặt ở túi ở mông mình, ngay lập tức ngây người ra.

Các khách mời và Hạ Thanh Minh đều nhìn thấy động tác của Quý Chiêm Quân.

Quý Chiêm Quân cứng đờ, đối diện với ánh mắt của mọi người, ông ta trực tiếp rụt tay trở lại.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Ác Ma Chiến Thần
  • Đang cập nhật..
Thiết Soái Chiến Thần
  • Đang cập nhật..
Giang Long chiến thần
Giang Long chiến thần
Hộ Quốc Chiến Thần
  • Đang cập nhật..

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom