Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 382
Chương 382: Quân phục Thương Long
Cùng lúc đó, tại phủ Vương gia Sở nguy nga tráng lệ tọa lạc giữa lòng thành phố Yên Kinh.
Trong phòng sách, cái bóng cao lớn của Sở Trí Hậu đổ trên bàn làm việc, múa bút viết gì đó. Bên ngoài, từng quân lệnh khẩn cấp vang lên, cực kỳ cấp bách!
"Báo, biên giới Tây Dã đã hoàn toàn khai chiến, quân ta gặp phải tập kích, tổn thất mất ba trạm gác, thương vong nghiêm trọng!"
Ông Bảo đứng sau lưng Sở Trí Hậu thấy tim mình hẫng đi một nhịp, tay chân lạnh toát.
Cuối cùng, chiến tranh vẫn nổ ra.
Nét mặt cương nghị của Sở Trí Hậu vẫn bình tĩnh, thân hình vững chãi như núi không động đậy gì.
"Báo, chủ soái đại quân Tây Hạ đích thân thống lĩnh trăm nghìn quân hãm thành, chúng ta không thể chống cự nổi".
"Tây Hạ công phá liên tiếp mười ba thành, Tây Dã cấp báo, dự đoán không thể cầm cự quá ba ngày!"
Ầm...
Ông Bảo thấy như sét đánh bên tai, sắc mặt tái nhợt. Ông ta không ngờ Tây Hạ lại tấn công mạnh mẽ đến vậy, chỉ trong vòng ba tiếng đồng hồ ngắn ngủi mà đã khiến Tây Dã lâm vào tình trạng thất thủ!
Quân Tây Dã từng là cánh quân giàu khí chất nam nhi nhất, từng là cánh quân át chủ bài để nước Đông Hoa kiêu ngạo. Ấy thế mà, sau khi Sở Phàm giải ngũ giao ra binh quyền lại lụn bại đến cỡ này!
Đại quân ba trăm nghìn người đấy, cho dù là ba trăm nghìn cái óc heo thì cũng phải gắng gượng chống đỡ cho được mười ngày chứ!
Đám cấp cao kia dùng não để chứa cái quái gì thế!
Sở Trí Hậu hơi khựng lại, đôi mắt sắc như kiếm liếc nhìn lính báo tin: "Ba trăm nghìn quân mà rệu rã chỉ trong ba tiếng đồng hồ? chủ tịch tỉnh Tây Dã và đặc sứ cử sang đó đang làm gì cả thế?"
"Chuyện này..."
Lính trinh sát né tránh ánh mắt của ông ta, sợ sệt báo cáo: "Đặc sứ và các cấp cao của Tây Dã đang tranh thủ cơ hội đàm phán với bên Tây Hạ, nỗ lực giảm thiểu tổn thất xuống mức thấp nhất".
"Cạch!"
Sở Trí Hậu vứt luôn cây bút xuống đất.
"Người ta đánh tới cửa nhà, muốn giết cả nhà cậu, cưỡng hiếp vợ cậu mà cậu còn muốn đàm phán với người ta à?!"
Sở Trí Hậu tức giận đùng đùng, cảm giác áp bức như ông trời nổi cơn thịnh nộ khiến người khác không dám nhìn thẳng: "Trước nay có chiến tranh mới có hòa bình! Đàm phán sao? Đó chỉ là tấm bình phong che đi sự nhu nhược, đớn hèn và sợ chết của bọn chúng thôi, một đám tầm thường hại nước!"
Bàn tay ông ta phất lên như sấm rền gió cuốn:
"Ba mệnh lệnh, lập tức truyền đi".
"Thứ nhất, lập tức cách chức tất cả cấp cao tham gia việc đàm phán của Tây Dã. Nói với bọn họ, từ hôm nay chỉ được chiến đấu, không cho phép đàm phán! Ai dám nhắc đến đàm phán thì lập tức chém với tội danh làm loạn lòng quân!"
"Thứ hai, lấy danh nghĩa của tôi, báo tin cho tên Hoàng Thượng bé nhỏ của Tây Hạ rằng Sở Trí Hậu tôi đã từng diệt mười bảy nước trong vòng một đêm, nếu không muốn trở thành tên vua thứ mười tám mất nước thì biến đi cho tôi".
"Thứ ba, mệnh lệnh quân đội Đông Hoa phục chức cho Quân thần của Long Hồn - Sở Phàm, nắm lại binh quyền Tây Dã! Cầm lệnh bài Nhiếp Chính Vương của tôi, thấy lệnh bài như thấy tôi, ai không phục, chém ngay lập tức!"
Ba mệnh lệnh liên tiếp được Sở Trí Hậu đưa ra, từng chữ sắc bén như dao khiến người ta thấy khiếp đảm!
Điều khiến người ta kích động nhất chính là việc phục hồi quân quyền cho Quân thần của Long Hồn. Vị chiến thần từng dẫn dắt quân Tây Dã lên vị trí không gì địch nổi lại tái xuất, là chuyện chấn động đến cỡ nào cơ chứ!
Ánh mắt Sở Trí Hậu bình tĩnh, tiếp tục nói: "Ông Bảo, ông đích thân đi một chuyến, lấy bộ "quân phục Thương Long" của tôi từ tổng bộ quân đội ra cho thằng nhóc kia mặc. Nói với nó nếu không lấy ra được khí phách "kẻ xúc phạm uy nghiêm đất nước của tôi, dù ở xa mấy cũng phải giết" thì đập đầu chết luôn đi cho xong!"
"Rõ, thưa Vương gia!"
Đám người ông Bảo vô cùng chấn động, lòng tự tin nhân lên gấp bội.
Bộ quân phục Thương Long chính là bộ mà năm xưa Vương gia Sở đăng đài bái tướng, chinh phạt liên tiếp mười bảy nước đã mặc, khắp thế giới chỉ có một bộ mà thôi!
Có thể tưởng tượng được người ta chấn động và được cổ vũ thế nào khi bộ quân phục này lại lần nữa xuất hiện.
Ông Bảo vội vàng chuẩn bị hết mọi thứ, nhưng lúc biết được Sở Phàm đang gặp phải chuyện gì thì hơi ngẩn người ra.
"Tiểu Thiên Tế của Hiệp hội võ thuật? Ngụy Kỳ Luân? Thứ thấp hèn gì mà dám ngông cuồng trước mặt Đại Thế tử chứ?"
Ông ta cười khẩy, mắt ánh lên sát khí: "Con chó hoạn già Ngụy Trung Hồ này đúng là không biết điều. Tưởng rằng tiếp nhận Hiệp hội võ thuật từ tay Nhị gia là có thể vô địch thiên hạ à?"
"Hôm nay sẽ cho ông biết thế nào là quyền thế chọc trời!"
Ông Bảo liếc nhìn bộ quân phục Thương Long được niêm phong, ánh mắt nóng rực.
Lúc này, tại khách sạn Quốc Tế nằm trong khu resort.
Chưa đến mười phút, Sở Phàm đã tới được căn phòng Kim Hân nói.
"Cậu Sở!"
Sở Phàm vừa vào cửa đã thấy đám người Lý Hải Đăng bị đánh máu me đầm đìa. Họ quỳ trên đất nhìn Sở Phàm với nhiều cảm xúc phức tạp trong lòng và cả sự cảm động.
Không cần bàn đến chuyện Sở Phàm có thể cứu được bọn họ ra hay không, chỉ riêng việc anh một thân một mình đến đây cứu họ là đã đủ khiến họ trung thành với anh cả đời.
Ngụy Kỳ Luân cũng thấy khá thú vị, bắt đầu quan sát Sở Phàm từ trên xuống dưới.
Mắt Sở Phàm ánh lên sát khí nhưng vẫn bình tĩnh nói: "Yên tâm đi, tôi sẽ giúp các ông báo thù".
"Báo thù? Ha ha, Sở Phàm, bây giờ tới chính cái mạng của mày cũng khó giữ, còn muốn báo thù giúp bọn chúng sao?", Kim Hân cười dữ tợn, khinh bỉ chỉ vào mặt Sở Phàm quát:
"Quỳ xuống mày!"
"Anh ấy là Tiểu Thiên Tế của Hiệp hội võ thuật, cậu chủ Ngụy Trung Hồ, mau quỳ xuống xinh tha đi".
Ầm...
Một giây sau, Sở Phàm đã nhấc chân đá bay Kim Hân, hắn bay vút đi như một viên đạn rồi đập mạnh vào một cái bàn, đau đớn thống thiết rên la.
"Ồn ào, chủ nói chuyện với nhau, có chỗ cho con chó như mày chõ mõm vào à? Thứ ngu dốt không biết tốt xấu".
"Mày...", Kim Hân phun một ngụm máu, tức xanh mặt. Hắn không ngờ Sở Phàm lại ngang ngược đến vậy.
Trước mặt ông chủ Ngụy Kỳ Luân của hắn mà dám đánh hắn sao?
Đánh chó phải ngó mặt chủ đấy!
Ngụy Kỳ Luân nheo mắt, quan sát Sở Phàm từ trên xuống dưới, nói bằng giọng điệu trịch thượng: "Mày chính là Sở Phàm đấy à? Khá lắm".
"Khá là có khí phách đấy, chẳng trách đám chó chết này lại đi theo mày".
"Nhưng thứ mày không nên làm nhất chính là chọc giận Hiệp hội võ thuật của bọn tao. Nền tảng và sự hùng mạnh của Hiệp hội võ thuật không phải là thứ mày có thể tưởng tượng được, càng không phải là thứ con kiến hôi như mày có thể đối đầu được đâu".
Sở Phàm hờ hững ngồi xuống một cái ghế: "Tiếp tục".
Tiếp tục? Thái độ gì đây?
Thằng oắt này làm màu quá rồi đấy.
Cả đám người trong Hiệp hội võ thuật ngơ ngác nhìn nhau.
Mắt Ngụy Kỳ Luân long lên, sắc mặt trầm xuống. Hắn liếc Sở Phàm một cái rồi bày bộ đồ mãng bào thêu Kỳ Lân của mình ra: "Bộ đồ này của tao thế nào?"
"Cũng tạm, nhưng mày mặc không hợp", Sở Phàm liếc hắn.
"Hửm?"
Sở Phàm bình tĩnh nói: "Chút nữa mày quỳ xuống xin tha sẽ vướng víu lắm đấy".
Tất cả những ai có mặt ở đó đều kinh hãi.
Thằng oắt này ngông cuồng quá rồi đấy!
Mắt Ngụy Kỳ Luân tràn đầy sát khí, cười khẩy: "Vốn còn định vờn với mày cho vui, nhưng mày đã không thức thời như thế thì tao chỉ đành trừng phạt mày để mày biết rằng không thể động chạm vào tôn nghiêm của Hiệp hội võ thuật".
"Kim Cảnh, đập gãy hai chân của hắn".
Hắn đanh giọng ra lệnh, Kim Cảnh thân hình sừng sững đứng một bên lập tức nhếch miệng cười, ý chí chiến đấu nồng đượm trong đôi mắt.
Dù ông ta không thông minh lắm, nhưng là cao thủ võ đạo cửu phẩm, ông ta cũng có thể cảm nhận được hơi thở mạnh mẽ trên người Sở Phàm, điều này kích thích sự hưng phấn của ông ta!
Gừ!
Ông ta gầm lên một tiếng như một con thú dữ khiến màng nhĩ mọi người đau như sắp thủng, bụi trên trần nhà bay lả tả xuống, cứ như động đất.
Ầm!
Một giây sau, ông ta tung quyền ra, uy phong lẫm liệt, thế không thể cản!
Cùng lúc đó, tại phủ Vương gia Sở nguy nga tráng lệ tọa lạc giữa lòng thành phố Yên Kinh.
Trong phòng sách, cái bóng cao lớn của Sở Trí Hậu đổ trên bàn làm việc, múa bút viết gì đó. Bên ngoài, từng quân lệnh khẩn cấp vang lên, cực kỳ cấp bách!
"Báo, biên giới Tây Dã đã hoàn toàn khai chiến, quân ta gặp phải tập kích, tổn thất mất ba trạm gác, thương vong nghiêm trọng!"
Ông Bảo đứng sau lưng Sở Trí Hậu thấy tim mình hẫng đi một nhịp, tay chân lạnh toát.
Cuối cùng, chiến tranh vẫn nổ ra.
Nét mặt cương nghị của Sở Trí Hậu vẫn bình tĩnh, thân hình vững chãi như núi không động đậy gì.
"Báo, chủ soái đại quân Tây Hạ đích thân thống lĩnh trăm nghìn quân hãm thành, chúng ta không thể chống cự nổi".
"Tây Hạ công phá liên tiếp mười ba thành, Tây Dã cấp báo, dự đoán không thể cầm cự quá ba ngày!"
Ầm...
Ông Bảo thấy như sét đánh bên tai, sắc mặt tái nhợt. Ông ta không ngờ Tây Hạ lại tấn công mạnh mẽ đến vậy, chỉ trong vòng ba tiếng đồng hồ ngắn ngủi mà đã khiến Tây Dã lâm vào tình trạng thất thủ!
Quân Tây Dã từng là cánh quân giàu khí chất nam nhi nhất, từng là cánh quân át chủ bài để nước Đông Hoa kiêu ngạo. Ấy thế mà, sau khi Sở Phàm giải ngũ giao ra binh quyền lại lụn bại đến cỡ này!
Đại quân ba trăm nghìn người đấy, cho dù là ba trăm nghìn cái óc heo thì cũng phải gắng gượng chống đỡ cho được mười ngày chứ!
Đám cấp cao kia dùng não để chứa cái quái gì thế!
Sở Trí Hậu hơi khựng lại, đôi mắt sắc như kiếm liếc nhìn lính báo tin: "Ba trăm nghìn quân mà rệu rã chỉ trong ba tiếng đồng hồ? chủ tịch tỉnh Tây Dã và đặc sứ cử sang đó đang làm gì cả thế?"
"Chuyện này..."
Lính trinh sát né tránh ánh mắt của ông ta, sợ sệt báo cáo: "Đặc sứ và các cấp cao của Tây Dã đang tranh thủ cơ hội đàm phán với bên Tây Hạ, nỗ lực giảm thiểu tổn thất xuống mức thấp nhất".
"Cạch!"
Sở Trí Hậu vứt luôn cây bút xuống đất.
"Người ta đánh tới cửa nhà, muốn giết cả nhà cậu, cưỡng hiếp vợ cậu mà cậu còn muốn đàm phán với người ta à?!"
Sở Trí Hậu tức giận đùng đùng, cảm giác áp bức như ông trời nổi cơn thịnh nộ khiến người khác không dám nhìn thẳng: "Trước nay có chiến tranh mới có hòa bình! Đàm phán sao? Đó chỉ là tấm bình phong che đi sự nhu nhược, đớn hèn và sợ chết của bọn chúng thôi, một đám tầm thường hại nước!"
Bàn tay ông ta phất lên như sấm rền gió cuốn:
"Ba mệnh lệnh, lập tức truyền đi".
"Thứ nhất, lập tức cách chức tất cả cấp cao tham gia việc đàm phán của Tây Dã. Nói với bọn họ, từ hôm nay chỉ được chiến đấu, không cho phép đàm phán! Ai dám nhắc đến đàm phán thì lập tức chém với tội danh làm loạn lòng quân!"
"Thứ hai, lấy danh nghĩa của tôi, báo tin cho tên Hoàng Thượng bé nhỏ của Tây Hạ rằng Sở Trí Hậu tôi đã từng diệt mười bảy nước trong vòng một đêm, nếu không muốn trở thành tên vua thứ mười tám mất nước thì biến đi cho tôi".
"Thứ ba, mệnh lệnh quân đội Đông Hoa phục chức cho Quân thần của Long Hồn - Sở Phàm, nắm lại binh quyền Tây Dã! Cầm lệnh bài Nhiếp Chính Vương của tôi, thấy lệnh bài như thấy tôi, ai không phục, chém ngay lập tức!"
Ba mệnh lệnh liên tiếp được Sở Trí Hậu đưa ra, từng chữ sắc bén như dao khiến người ta thấy khiếp đảm!
Điều khiến người ta kích động nhất chính là việc phục hồi quân quyền cho Quân thần của Long Hồn. Vị chiến thần từng dẫn dắt quân Tây Dã lên vị trí không gì địch nổi lại tái xuất, là chuyện chấn động đến cỡ nào cơ chứ!
Ánh mắt Sở Trí Hậu bình tĩnh, tiếp tục nói: "Ông Bảo, ông đích thân đi một chuyến, lấy bộ "quân phục Thương Long" của tôi từ tổng bộ quân đội ra cho thằng nhóc kia mặc. Nói với nó nếu không lấy ra được khí phách "kẻ xúc phạm uy nghiêm đất nước của tôi, dù ở xa mấy cũng phải giết" thì đập đầu chết luôn đi cho xong!"
"Rõ, thưa Vương gia!"
Đám người ông Bảo vô cùng chấn động, lòng tự tin nhân lên gấp bội.
Bộ quân phục Thương Long chính là bộ mà năm xưa Vương gia Sở đăng đài bái tướng, chinh phạt liên tiếp mười bảy nước đã mặc, khắp thế giới chỉ có một bộ mà thôi!
Có thể tưởng tượng được người ta chấn động và được cổ vũ thế nào khi bộ quân phục này lại lần nữa xuất hiện.
Ông Bảo vội vàng chuẩn bị hết mọi thứ, nhưng lúc biết được Sở Phàm đang gặp phải chuyện gì thì hơi ngẩn người ra.
"Tiểu Thiên Tế của Hiệp hội võ thuật? Ngụy Kỳ Luân? Thứ thấp hèn gì mà dám ngông cuồng trước mặt Đại Thế tử chứ?"
Ông ta cười khẩy, mắt ánh lên sát khí: "Con chó hoạn già Ngụy Trung Hồ này đúng là không biết điều. Tưởng rằng tiếp nhận Hiệp hội võ thuật từ tay Nhị gia là có thể vô địch thiên hạ à?"
"Hôm nay sẽ cho ông biết thế nào là quyền thế chọc trời!"
Ông Bảo liếc nhìn bộ quân phục Thương Long được niêm phong, ánh mắt nóng rực.
Lúc này, tại khách sạn Quốc Tế nằm trong khu resort.
Chưa đến mười phút, Sở Phàm đã tới được căn phòng Kim Hân nói.
"Cậu Sở!"
Sở Phàm vừa vào cửa đã thấy đám người Lý Hải Đăng bị đánh máu me đầm đìa. Họ quỳ trên đất nhìn Sở Phàm với nhiều cảm xúc phức tạp trong lòng và cả sự cảm động.
Không cần bàn đến chuyện Sở Phàm có thể cứu được bọn họ ra hay không, chỉ riêng việc anh một thân một mình đến đây cứu họ là đã đủ khiến họ trung thành với anh cả đời.
Ngụy Kỳ Luân cũng thấy khá thú vị, bắt đầu quan sát Sở Phàm từ trên xuống dưới.
Mắt Sở Phàm ánh lên sát khí nhưng vẫn bình tĩnh nói: "Yên tâm đi, tôi sẽ giúp các ông báo thù".
"Báo thù? Ha ha, Sở Phàm, bây giờ tới chính cái mạng của mày cũng khó giữ, còn muốn báo thù giúp bọn chúng sao?", Kim Hân cười dữ tợn, khinh bỉ chỉ vào mặt Sở Phàm quát:
"Quỳ xuống mày!"
"Anh ấy là Tiểu Thiên Tế của Hiệp hội võ thuật, cậu chủ Ngụy Trung Hồ, mau quỳ xuống xinh tha đi".
Ầm...
Một giây sau, Sở Phàm đã nhấc chân đá bay Kim Hân, hắn bay vút đi như một viên đạn rồi đập mạnh vào một cái bàn, đau đớn thống thiết rên la.
"Ồn ào, chủ nói chuyện với nhau, có chỗ cho con chó như mày chõ mõm vào à? Thứ ngu dốt không biết tốt xấu".
"Mày...", Kim Hân phun một ngụm máu, tức xanh mặt. Hắn không ngờ Sở Phàm lại ngang ngược đến vậy.
Trước mặt ông chủ Ngụy Kỳ Luân của hắn mà dám đánh hắn sao?
Đánh chó phải ngó mặt chủ đấy!
Ngụy Kỳ Luân nheo mắt, quan sát Sở Phàm từ trên xuống dưới, nói bằng giọng điệu trịch thượng: "Mày chính là Sở Phàm đấy à? Khá lắm".
"Khá là có khí phách đấy, chẳng trách đám chó chết này lại đi theo mày".
"Nhưng thứ mày không nên làm nhất chính là chọc giận Hiệp hội võ thuật của bọn tao. Nền tảng và sự hùng mạnh của Hiệp hội võ thuật không phải là thứ mày có thể tưởng tượng được, càng không phải là thứ con kiến hôi như mày có thể đối đầu được đâu".
Sở Phàm hờ hững ngồi xuống một cái ghế: "Tiếp tục".
Tiếp tục? Thái độ gì đây?
Thằng oắt này làm màu quá rồi đấy.
Cả đám người trong Hiệp hội võ thuật ngơ ngác nhìn nhau.
Mắt Ngụy Kỳ Luân long lên, sắc mặt trầm xuống. Hắn liếc Sở Phàm một cái rồi bày bộ đồ mãng bào thêu Kỳ Lân của mình ra: "Bộ đồ này của tao thế nào?"
"Cũng tạm, nhưng mày mặc không hợp", Sở Phàm liếc hắn.
"Hửm?"
Sở Phàm bình tĩnh nói: "Chút nữa mày quỳ xuống xin tha sẽ vướng víu lắm đấy".
Tất cả những ai có mặt ở đó đều kinh hãi.
Thằng oắt này ngông cuồng quá rồi đấy!
Mắt Ngụy Kỳ Luân tràn đầy sát khí, cười khẩy: "Vốn còn định vờn với mày cho vui, nhưng mày đã không thức thời như thế thì tao chỉ đành trừng phạt mày để mày biết rằng không thể động chạm vào tôn nghiêm của Hiệp hội võ thuật".
"Kim Cảnh, đập gãy hai chân của hắn".
Hắn đanh giọng ra lệnh, Kim Cảnh thân hình sừng sững đứng một bên lập tức nhếch miệng cười, ý chí chiến đấu nồng đượm trong đôi mắt.
Dù ông ta không thông minh lắm, nhưng là cao thủ võ đạo cửu phẩm, ông ta cũng có thể cảm nhận được hơi thở mạnh mẽ trên người Sở Phàm, điều này kích thích sự hưng phấn của ông ta!
Gừ!
Ông ta gầm lên một tiếng như một con thú dữ khiến màng nhĩ mọi người đau như sắp thủng, bụi trên trần nhà bay lả tả xuống, cứ như động đất.
Ầm!
Một giây sau, ông ta tung quyền ra, uy phong lẫm liệt, thế không thể cản!
Bình luận facebook