Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 383
Chương 383: Bổn tướng, tuân lệnh
“Rầm rầm…”
Kim Cảnh không hổ danh là cao thủ cửu phẩm đỉnh cao của võ đạo, nắm đấm tung ra không khác gì trăm ngàn tia sấm đồng thời nổ tung, vô cùng mạnh mẽ.
Không khí xung quanh giống như bị nổ tung phát ra từng đợt sấm rền, vô cùng bá đạo, uy lực của một cú đấm khiến da đầu mọi người không khỏi tê dại, mang đến cho người khác một cảm giác áp lực xuyên chín tầng mây!
“Không biết tự lượng sức mình!”
Kim Hân đã ngã lăn xuống đất còn cười trên nỗi đau của người khác, bỗng dưng trở nên vô cùng kích động.
Hắn đã từng chứng kiến sức mạnh của thằng ngốc to xác này rồi, với dáng vẻ này của Sở Phàm thì một cú đấm này chắc chắn sẽ tan xương nát thịt.
“Đáng tiếc quá”.
Ngụy Kỳ Luân cũng thầm thở dài thương tiếc, bỗng cảm thấy mất hứng.
Vốn dĩ hắn vẫn muốn chơi một vố hay ho, ai ngờ tên Kim Cảnh này ra tay không biết nặng nhẹ, một đấm này e rằng sẽ khiến đối phương đi gặp Diêm Vương ngay lập tức, làm hắn mất hứng quá…
Thế nhưng, một giây sau.
Khuôn mặt Sở Phàm không biến sắc, đối diện với một đấm như sấm chớp của Kim Cảnh, anh chỉ nhẹ nhàng lùi bước rồi đưa hai ngón tay ra vẫy nhẹ một cái.
Rầm rầm…
Một luồng khí công khổng lồ bùng nổ trong phút chốc, lúc này trong phòng có vô số bình hoa, ly rượu, đồ trang trí bằng sứ đồng loạt nổ tung, vỡ thành nhiều mảnh nhỏ.
“Vậy, vậy mà lại ngăn lại được sao?”
Kim Hân trừng to mắt không dám tin, mặt Ngụy Kỳ Luân cũng biến sắc, để lộ vẻ kinh ngạc.
Kim Cảnh trợn mắt há mồm, trong mắt tràn ngập sự tò mò và ngờ vực, ông ta không hiểu, tên gầy yếu trước mặt mình chống đỡ sức mạnh từ cú đấm của mình bằng cách nào?
“Bốn chiến tướng mạnh nhất dưới trướng Ngụy Trung Hồ chỉ được tới đây thôi sao?”
Sở Phàm khẽ nheo mắt, búng nhẹ tay một cái.
Một cái búng tay đơn giản, nhẹ nhàng…
Rầm rầm…
Cơ thể cường tráng như một ngọn núi nhỏ của Kim Cảnh phút chốc bay xa như bị pháo nổ tung, rầm rầm vài tiếng vang lên, đâm thẳng vào bốn năm bức tường xung quanh mới dừng lại.
Bộ xương đá của ông ta tan tành, cả người máu thịt mơ hồ hỗn độn, đau đớn kêu gào, vô cùng thảm thiết.
Yên lặng.
Sự yên lặng chết chóc bao trùm …
Chỉ còn lại tiếng khóc lóc gào thét thảm thiết của Kim Cảnh.
Bỗng chốc, Kim Hân sửng sốt.
Ngụy Kỳ Luân ngây người.
Đám người Lý Hải Đăng đờ đẫn.
Đám người của Hiệp hội võ thuật ở đó càng thẫn thờ.
Kim Cảnh là ai? Là một trong bốn vị chiến tướng của Hiệp hội võ thuật, tuy rằng trí thông minh đếm từ dưới lên nhưng vẫn là cao thủ đỉnh cao cửu phẩm của võ đạo!
Võ thuật vô địch đã luyện đến mức thành thạo, cơ thể ông ta là một sự tồn tại có thể chịu được đạn tên lửa loại nhỏ.
Thế mà một kẻ mạnh khủng khiếp như vậy lại bị đánh tàn phế chỉ với một cái búng tay của Sở Phàm?
Tên, tên này…
Tất cả mọi người có mặt ở đó nhất thời đều cảm thấy bầu không khí kỳ dị.
Sở Phàm chậm rãi đứng dậy, bình tĩnh nói: “Bao nhiêu năm rồi, con chó già Ngụy Trung Hồ vẫn là đồ vô dụng như ngày nào, không hề tiến bộ”.
“Chỉ biết tranh giành quyền lực, khuếch trương quy mô mà lại không chịu nghiên cứu võ đạo, đám người dưới trướng này cũng giậm chân tại chỗ, đúng là đáng buồn”.
Mọi người trong Hiệp hội võ thuật há hốc mồm, tên này còn dám nói ra những lời kiêu ngạo sỉ nhục Cửu Thiên Tế như vậy sao?
Sắc mặt Ngụy Kỳ Luân trở nên vô cùng khó coi, ánh mắt hắn như một con rắn nham hiểm nhìn chằm chằm Sở Phàm, gằn từng chữ một: “Tao cho mày thời gian ba giây để xin lỗi đền tội với bố nuôi của tao”.
“Xin lỗi? Tao nói sai gì rồi sao?”
Sở Phàm bình tĩnh liếc sang Ngụy Kỳ Luân và hỏi: “Chẳng lẽ Ngụy Trung Hồ không phải một con chó già? Không phải một tên phế vật vô dụng à?”
“Mày phải chết!”
Sắc mặt Ngụy Kỳ Luân dữ tợn điên cuồng, trong lòng hắn, bố nuôi Cửu Thiên Tế là sự tồn tại không khác gì thần thánh, mọi thứ mà hắn có được hôm nay đều nhờ bố nuôi ban cho hắn!
Sao hắn nhẫn nhịn được khi có người dám gọi Cửu Thiên Tế là ‘con chó già’, là ‘tên phế vật vô dụng’!
“Bốp!”
Choang…
Hắn ném mạnh cái ly, sau đó hơn hai trăm người lao vào phòng.
Ai nấy đều bịt kín mặt, hơi thở nham hiểm, lưỡi dao trong tay lấp lánh ánh xanh chết chóc, toả ra khí thế khủng khiếp làm người ta ngạt thở.
Vẻ mặt Ngụy Kỳ Luân hết sức dữ tợn: “Tao thừa nhận mày có thể đánh bại Kim Cảnh đúng là có bản lĩnh đấy, nhưng tao cũng cho mày biết, Hiệp hội võ thuật cũng không phải chỉ có bấy nhiêu đó thôi đâu!”
“Hai trăm vị tử sĩ này đều do Hiệp hội bí mật huấn luyện, là võ giả lục phẩm thành thạo ám khí, binh đao trong tay họ được ngâm kĩ với kịch độc, chạm độc ắt chết!”
“Cho dù mày có là cường giả cấp thần đi chăng nữa thì cũng phải mất nửa cái mạng! Mày dám sỉ nhục sự uy nghiêm của bố nuôi tao là tội lớn, tao phải lấy đầu mày bằng được để tạ tội với ông ấy”.
“Giết hắn!”
Hắn vừa ra lệnh, hơn hai trăm người đồng loạt xông lên, ánh sáng lạnh lẽo vút qua, dệt thành một cái lưới lưỡi dao, khiến người ta tim đập chân run.
Sở Phàm nheo mắt, với bản lĩnh của anh cũng cảm thấy hơi khó đối phó, xem ra đám Hiệp hội võ thuật này độc ác không chừa đường lui, dùng mọi thủ đoạn tàn độc.
“Soạt soạt soạt…”
Ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc này bỗng dưng vang tên tiếng kiếm chém dội lại như tiếng rồng kêu.
Sắc kiếm lạnh lẽo, đường ra kiếm như rồng bay.
Phập phập phập…
Mười mấy tên tử sĩ ở phía trước đồng loạt bị kiếm cứa cổ, xác chết la liệt ngã xuống.
Con ngươi Ngụy Kỳ Luân co rút lại: “Kiếm pháp quá sắc bén, là ai dám đả thương người của Hiệp hội võ thuật?”
“Là tôi”.
Một giọng nói hùng hồn vang lên, Ông Bảo khoác trên mình một bộ đồ vải bố thô sơ, thản nhiên sải bước tiến ra.
Sau lưng ông ta còn có mười mấy người mặc đồ đen, tay cầm kiếm dài, không nhiều lời, gặp người là chém.
Chẳng mấy chốc, hơn hai trăm đệ tử của Hiệp hội võ thuật đã chết hàng loạt, xác nằm vương vãi khắp nơi.
Bọn, bọn này có lai lịch thế nào vậy?
Đám người Hiệp hội võ thuật hít sâu một hơi khí lạnh, sắc mặt thay đổi rõ rệt.
Ngụy Kỳ Luân tức quá hoá rồ, gào thét lớn tiếng: “Ông là ai mà dám to gan giết người của Hiệp hội võ thuật, ông muốn chết đúng không?”
“Có giỏi thì khai tên ra đây, xem ông đây có giết cả nhà các người không”.
Ông Bảo nhìn hắn bằng ánh mắt thâm thuý, thản nhiên nói: “Tôi là Ông Bảo, một người giúp việc của phủ Vương gia Sở mà thôi”.
Rầm…
Sắc mặt Ngụy Kỳ Luân trắng bệch, hốc mắt hắn đang giật liên hồi: “Vệ sĩ bên cạnh Vương gia Sở, đại kiếm sư cửu phẩm, Ông Bảo?”
Trước khi đến đây, Cửu Thiên Tế đã dặn dò hắn kĩ càng rằng ở Yên Kinh có vài người không được đụng tới, trong đó đứng đầu là Ông Bảo!
Không chỉ là đại kiếm sư cửu phẩm với thực lực hùng mạnh duy nhất của Đông Hoa mà còn là người đại diện cho Vương gia Sở, là cánh tay phải đắc lực của Vương gia Sở!
Đây…
Da đầu Ngụy Kỳ Luân tê buốt, nhưng vẫn phải cứng rắn: “Ông nói ông là người của Vương gia Sở, có chứng cứ gì không, tôi cảnh cáo ông, giả mạo người khác là tội lớn, tôi…”
Còn chưa dứt lời, Ngụy Kỳ Luân đã ngã phịch xuống đất.
Bởi vì Ông Bảo đã lấy ra một lệnh bài được đúc chế từ huyền thiếc, trên đó có khắc một con rồng ánh tím, chính giữa là một chữ “Sở”, nét chữ như rồng bay phượng múa, khí thế áp đảo!
Lệnh bài của Nhiếp Chính Vương!
Thấy lệnh bài như thấy vua!
Bộp…
Ngụy Kỳ Luân không chút do dự quỳ rạp xuống đất, dập đầu nói: “Ngụy Kỳ Luân của Hiệp hội võ thuật, cúi lạy Nhiếp Chính Vương, Vương gia vạn phúc!”
Bụp bụp bụp...
Đám người của Hiệp hội võ thuật đồng loạt quỳ xuống, không dám thở mạnh: “Cúi lạy Nhiếp Chính Vương, Vương gia vạn phúc”.
Hiện trường rộng lớn, chỉ có mỗi Sở Phàm đứng thẳng lưng, đôi mày khẽ cau lại, dường như đã đoán được sẽ có chuyện lớn xảy ra.
Nếu không, Sở Trí Hậu cần gì phải phí sức đưa lệnh bài Nhiếp Chính Vương ra đây?
Ông Bảo mở một bản quân lệnh: “Thừa lệnh Vương gia, chỉ định nguyên thống soái cao nhất của chiến khu Tây Dã, đại tướng quân bốn sao của Đông Hoa, Quân thần của Long Hồn Sở Phàm được khôi phục chức vụ, tái nắm giữ quân quyền Tây Dã, lập tức đến Tây Dã lấy lại sông núi Đông Hoa!”
“Nay có lệnh bài Nhiếp Chính Vương làm chủ, phục tùng mệnh lệnh, thấy lệnh bài như thấy Vương gia, kẻ nào không tuân mệnh thì giết ngay lập tức!”
Ánh mắt Sở Phàm loé sáng, bước về trước một bước, thấp giọng nói: “Bổn tướng, tuân lệnh!”
Rầm…
Hiện trường phút chốc bùng nổ, như có muôn vàn sấm chớp đánh xuống.
Đầu óc Ngụy Kỳ Luân muốn nổ tung, bị doạ sợ mất hồn…
“Hắn, hắn là Quân thần của Long Hồn ư?”
Đó, đó là sự tồn tại mà Cửu Thiên Tế cũng phải sợ hãi…
Đây…
“Rầm rầm…”
Kim Cảnh không hổ danh là cao thủ cửu phẩm đỉnh cao của võ đạo, nắm đấm tung ra không khác gì trăm ngàn tia sấm đồng thời nổ tung, vô cùng mạnh mẽ.
Không khí xung quanh giống như bị nổ tung phát ra từng đợt sấm rền, vô cùng bá đạo, uy lực của một cú đấm khiến da đầu mọi người không khỏi tê dại, mang đến cho người khác một cảm giác áp lực xuyên chín tầng mây!
“Không biết tự lượng sức mình!”
Kim Hân đã ngã lăn xuống đất còn cười trên nỗi đau của người khác, bỗng dưng trở nên vô cùng kích động.
Hắn đã từng chứng kiến sức mạnh của thằng ngốc to xác này rồi, với dáng vẻ này của Sở Phàm thì một cú đấm này chắc chắn sẽ tan xương nát thịt.
“Đáng tiếc quá”.
Ngụy Kỳ Luân cũng thầm thở dài thương tiếc, bỗng cảm thấy mất hứng.
Vốn dĩ hắn vẫn muốn chơi một vố hay ho, ai ngờ tên Kim Cảnh này ra tay không biết nặng nhẹ, một đấm này e rằng sẽ khiến đối phương đi gặp Diêm Vương ngay lập tức, làm hắn mất hứng quá…
Thế nhưng, một giây sau.
Khuôn mặt Sở Phàm không biến sắc, đối diện với một đấm như sấm chớp của Kim Cảnh, anh chỉ nhẹ nhàng lùi bước rồi đưa hai ngón tay ra vẫy nhẹ một cái.
Rầm rầm…
Một luồng khí công khổng lồ bùng nổ trong phút chốc, lúc này trong phòng có vô số bình hoa, ly rượu, đồ trang trí bằng sứ đồng loạt nổ tung, vỡ thành nhiều mảnh nhỏ.
“Vậy, vậy mà lại ngăn lại được sao?”
Kim Hân trừng to mắt không dám tin, mặt Ngụy Kỳ Luân cũng biến sắc, để lộ vẻ kinh ngạc.
Kim Cảnh trợn mắt há mồm, trong mắt tràn ngập sự tò mò và ngờ vực, ông ta không hiểu, tên gầy yếu trước mặt mình chống đỡ sức mạnh từ cú đấm của mình bằng cách nào?
“Bốn chiến tướng mạnh nhất dưới trướng Ngụy Trung Hồ chỉ được tới đây thôi sao?”
Sở Phàm khẽ nheo mắt, búng nhẹ tay một cái.
Một cái búng tay đơn giản, nhẹ nhàng…
Rầm rầm…
Cơ thể cường tráng như một ngọn núi nhỏ của Kim Cảnh phút chốc bay xa như bị pháo nổ tung, rầm rầm vài tiếng vang lên, đâm thẳng vào bốn năm bức tường xung quanh mới dừng lại.
Bộ xương đá của ông ta tan tành, cả người máu thịt mơ hồ hỗn độn, đau đớn kêu gào, vô cùng thảm thiết.
Yên lặng.
Sự yên lặng chết chóc bao trùm …
Chỉ còn lại tiếng khóc lóc gào thét thảm thiết của Kim Cảnh.
Bỗng chốc, Kim Hân sửng sốt.
Ngụy Kỳ Luân ngây người.
Đám người Lý Hải Đăng đờ đẫn.
Đám người của Hiệp hội võ thuật ở đó càng thẫn thờ.
Kim Cảnh là ai? Là một trong bốn vị chiến tướng của Hiệp hội võ thuật, tuy rằng trí thông minh đếm từ dưới lên nhưng vẫn là cao thủ đỉnh cao cửu phẩm của võ đạo!
Võ thuật vô địch đã luyện đến mức thành thạo, cơ thể ông ta là một sự tồn tại có thể chịu được đạn tên lửa loại nhỏ.
Thế mà một kẻ mạnh khủng khiếp như vậy lại bị đánh tàn phế chỉ với một cái búng tay của Sở Phàm?
Tên, tên này…
Tất cả mọi người có mặt ở đó nhất thời đều cảm thấy bầu không khí kỳ dị.
Sở Phàm chậm rãi đứng dậy, bình tĩnh nói: “Bao nhiêu năm rồi, con chó già Ngụy Trung Hồ vẫn là đồ vô dụng như ngày nào, không hề tiến bộ”.
“Chỉ biết tranh giành quyền lực, khuếch trương quy mô mà lại không chịu nghiên cứu võ đạo, đám người dưới trướng này cũng giậm chân tại chỗ, đúng là đáng buồn”.
Mọi người trong Hiệp hội võ thuật há hốc mồm, tên này còn dám nói ra những lời kiêu ngạo sỉ nhục Cửu Thiên Tế như vậy sao?
Sắc mặt Ngụy Kỳ Luân trở nên vô cùng khó coi, ánh mắt hắn như một con rắn nham hiểm nhìn chằm chằm Sở Phàm, gằn từng chữ một: “Tao cho mày thời gian ba giây để xin lỗi đền tội với bố nuôi của tao”.
“Xin lỗi? Tao nói sai gì rồi sao?”
Sở Phàm bình tĩnh liếc sang Ngụy Kỳ Luân và hỏi: “Chẳng lẽ Ngụy Trung Hồ không phải một con chó già? Không phải một tên phế vật vô dụng à?”
“Mày phải chết!”
Sắc mặt Ngụy Kỳ Luân dữ tợn điên cuồng, trong lòng hắn, bố nuôi Cửu Thiên Tế là sự tồn tại không khác gì thần thánh, mọi thứ mà hắn có được hôm nay đều nhờ bố nuôi ban cho hắn!
Sao hắn nhẫn nhịn được khi có người dám gọi Cửu Thiên Tế là ‘con chó già’, là ‘tên phế vật vô dụng’!
“Bốp!”
Choang…
Hắn ném mạnh cái ly, sau đó hơn hai trăm người lao vào phòng.
Ai nấy đều bịt kín mặt, hơi thở nham hiểm, lưỡi dao trong tay lấp lánh ánh xanh chết chóc, toả ra khí thế khủng khiếp làm người ta ngạt thở.
Vẻ mặt Ngụy Kỳ Luân hết sức dữ tợn: “Tao thừa nhận mày có thể đánh bại Kim Cảnh đúng là có bản lĩnh đấy, nhưng tao cũng cho mày biết, Hiệp hội võ thuật cũng không phải chỉ có bấy nhiêu đó thôi đâu!”
“Hai trăm vị tử sĩ này đều do Hiệp hội bí mật huấn luyện, là võ giả lục phẩm thành thạo ám khí, binh đao trong tay họ được ngâm kĩ với kịch độc, chạm độc ắt chết!”
“Cho dù mày có là cường giả cấp thần đi chăng nữa thì cũng phải mất nửa cái mạng! Mày dám sỉ nhục sự uy nghiêm của bố nuôi tao là tội lớn, tao phải lấy đầu mày bằng được để tạ tội với ông ấy”.
“Giết hắn!”
Hắn vừa ra lệnh, hơn hai trăm người đồng loạt xông lên, ánh sáng lạnh lẽo vút qua, dệt thành một cái lưới lưỡi dao, khiến người ta tim đập chân run.
Sở Phàm nheo mắt, với bản lĩnh của anh cũng cảm thấy hơi khó đối phó, xem ra đám Hiệp hội võ thuật này độc ác không chừa đường lui, dùng mọi thủ đoạn tàn độc.
“Soạt soạt soạt…”
Ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc này bỗng dưng vang tên tiếng kiếm chém dội lại như tiếng rồng kêu.
Sắc kiếm lạnh lẽo, đường ra kiếm như rồng bay.
Phập phập phập…
Mười mấy tên tử sĩ ở phía trước đồng loạt bị kiếm cứa cổ, xác chết la liệt ngã xuống.
Con ngươi Ngụy Kỳ Luân co rút lại: “Kiếm pháp quá sắc bén, là ai dám đả thương người của Hiệp hội võ thuật?”
“Là tôi”.
Một giọng nói hùng hồn vang lên, Ông Bảo khoác trên mình một bộ đồ vải bố thô sơ, thản nhiên sải bước tiến ra.
Sau lưng ông ta còn có mười mấy người mặc đồ đen, tay cầm kiếm dài, không nhiều lời, gặp người là chém.
Chẳng mấy chốc, hơn hai trăm đệ tử của Hiệp hội võ thuật đã chết hàng loạt, xác nằm vương vãi khắp nơi.
Bọn, bọn này có lai lịch thế nào vậy?
Đám người Hiệp hội võ thuật hít sâu một hơi khí lạnh, sắc mặt thay đổi rõ rệt.
Ngụy Kỳ Luân tức quá hoá rồ, gào thét lớn tiếng: “Ông là ai mà dám to gan giết người của Hiệp hội võ thuật, ông muốn chết đúng không?”
“Có giỏi thì khai tên ra đây, xem ông đây có giết cả nhà các người không”.
Ông Bảo nhìn hắn bằng ánh mắt thâm thuý, thản nhiên nói: “Tôi là Ông Bảo, một người giúp việc của phủ Vương gia Sở mà thôi”.
Rầm…
Sắc mặt Ngụy Kỳ Luân trắng bệch, hốc mắt hắn đang giật liên hồi: “Vệ sĩ bên cạnh Vương gia Sở, đại kiếm sư cửu phẩm, Ông Bảo?”
Trước khi đến đây, Cửu Thiên Tế đã dặn dò hắn kĩ càng rằng ở Yên Kinh có vài người không được đụng tới, trong đó đứng đầu là Ông Bảo!
Không chỉ là đại kiếm sư cửu phẩm với thực lực hùng mạnh duy nhất của Đông Hoa mà còn là người đại diện cho Vương gia Sở, là cánh tay phải đắc lực của Vương gia Sở!
Đây…
Da đầu Ngụy Kỳ Luân tê buốt, nhưng vẫn phải cứng rắn: “Ông nói ông là người của Vương gia Sở, có chứng cứ gì không, tôi cảnh cáo ông, giả mạo người khác là tội lớn, tôi…”
Còn chưa dứt lời, Ngụy Kỳ Luân đã ngã phịch xuống đất.
Bởi vì Ông Bảo đã lấy ra một lệnh bài được đúc chế từ huyền thiếc, trên đó có khắc một con rồng ánh tím, chính giữa là một chữ “Sở”, nét chữ như rồng bay phượng múa, khí thế áp đảo!
Lệnh bài của Nhiếp Chính Vương!
Thấy lệnh bài như thấy vua!
Bộp…
Ngụy Kỳ Luân không chút do dự quỳ rạp xuống đất, dập đầu nói: “Ngụy Kỳ Luân của Hiệp hội võ thuật, cúi lạy Nhiếp Chính Vương, Vương gia vạn phúc!”
Bụp bụp bụp...
Đám người của Hiệp hội võ thuật đồng loạt quỳ xuống, không dám thở mạnh: “Cúi lạy Nhiếp Chính Vương, Vương gia vạn phúc”.
Hiện trường rộng lớn, chỉ có mỗi Sở Phàm đứng thẳng lưng, đôi mày khẽ cau lại, dường như đã đoán được sẽ có chuyện lớn xảy ra.
Nếu không, Sở Trí Hậu cần gì phải phí sức đưa lệnh bài Nhiếp Chính Vương ra đây?
Ông Bảo mở một bản quân lệnh: “Thừa lệnh Vương gia, chỉ định nguyên thống soái cao nhất của chiến khu Tây Dã, đại tướng quân bốn sao của Đông Hoa, Quân thần của Long Hồn Sở Phàm được khôi phục chức vụ, tái nắm giữ quân quyền Tây Dã, lập tức đến Tây Dã lấy lại sông núi Đông Hoa!”
“Nay có lệnh bài Nhiếp Chính Vương làm chủ, phục tùng mệnh lệnh, thấy lệnh bài như thấy Vương gia, kẻ nào không tuân mệnh thì giết ngay lập tức!”
Ánh mắt Sở Phàm loé sáng, bước về trước một bước, thấp giọng nói: “Bổn tướng, tuân lệnh!”
Rầm…
Hiện trường phút chốc bùng nổ, như có muôn vàn sấm chớp đánh xuống.
Đầu óc Ngụy Kỳ Luân muốn nổ tung, bị doạ sợ mất hồn…
“Hắn, hắn là Quân thần của Long Hồn ư?”
Đó, đó là sự tồn tại mà Cửu Thiên Tế cũng phải sợ hãi…
Đây…
Bình luận facebook