Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 115
Cố Thành Viêm mím môi im lặng hồi lâu, cúi đầu nhìn Khả Lan, hé miệng nói: "Có chuyện gì em nói đi."
Anh mở miệng, hy vọng Khả Lan có thể nói hết những suy nghĩ trong lòng mình.
Nhưng chuyện đã thành ra thế này, anh hy vọng có thể cùng với Khả Lan nói rõ mọi chuyện.
Khả Lan nghe anh nói, ánh mắt hơi dừng lại, há miệng muốn trả lời rồi lại chần chừ không nói.
Cô có thể có chuyện gì?
Nói cô hận Lương Tú Ly nhiều thế nào, thấy Lương Tú Ly chết rồi, trong long cô thật vui mừng sao?
Nói những lời này ra chỉ càng làm cho mọi người thêm phiền não, cần gì phải nói ra?
Một lát sau.
Khả Lan giùng giằng từ trong ngực anh đứng dậy, ánh mắt dừng trên mặt anh nói: "Em nhớ mẹ." Khả Lan đột nhiên thay đổi đề tài.
Tính toán ngày tháng, đã lâu rồi cô chưa gặp mẹ.
"Chúng ta đi thăm mẹ đi." Khả Lan tiếp tục nói.
Lương Tú Ly chết đi khiến cho cô nhận ra một chuyện, phải biết quý trọng những thứ trước mắt.
Nhưng lời nói của Khả Lan lại làm cho ánh mắt của Cố Thành Viêm u ám, anh không vội vã trả lời cô....mà đưa tay kéo cô qua, mím môi cuối cùng chỉ gật đầu trả lời cô.
"Ừ."
Sau khi Lương Tú Ly xảy ra chuyện khiến cả thành phố xôn xao, chủ tịch của tập đoàn Lương Thị chết đi khiến cho mọi người ở khắp nơi chú ý.
Quân đội không có giải thích gì, Lương Thị chỉ nói là chuyện ngoài ý muốn.
Ầm ĩ mấy ngày chuyện của Lương Tú Ly liền được che giấu đi, dần dần mọi người cũng dần lãng quên.
Đối với cái chết của Lương Tú ly ông Cố và bà Cố cảm thấy rất áy náy, bọn họ không thể hoàn thành chuyện bọn họ đồng ý với ông Lương.
Ông Lương vào bệnh viện, bổi vì nóng giận huyết áp tăng lên, lần này thật sự trúng gió không biết có thể tỉnh lại hay không.
Mỗi ngày người nhà họ Cố đều luân phiên nhau tới trông ông Lương, những năm này ông Lương ở nhà họ Cố, mọi người dù sao cũng có chút tình cảm với ông.
Ngày nhìn như bình tĩnh và bận rộn.
Lương Tú Ly chết đi kéo theo việc chứng khoán của Lương Thị bị biến động, Kim Hạo nhắc nhở Khả Lan lúc này nên lộ diện rồi.
Khả Lan tiến tới hội đồng quản trị của Lương Thị, vốn dĩ tưởng rằng sẽ xuôi gió xuôi nước nhưng ngày đầu tiên cô vào hội đồng quản trị liền nhìn thấy Lương Bảo Nhi.
Lúc Khả Lan nhìn thấy Lương Bảo Nhi là hôm giao thừa, lúc ấy mặt cô ta xám như tro tàn.
Nhưng lúc này Lương Bảo Nhi dường như khôi phục lại bộ dáng cũ, dung nhan tỏa sáng.
Con gái kế thừa sản nghiệp của mẹ, Lương Bảo Nhi muốn thông qua hội đồng quản trị thừa kế địa vị ban đầu của Lương Tú Ly.
Nhưng......
Hội đồng quản trị cho rằng Lương Bảo Nhi còn quá trẻ, từ đó đề cử Lâm Khải Nghiệp làm chủ tịch của Lương Thị.
Lâm Khải Nghiệp từ giám đốc thăng lên thành chủ tịch, nguyên nhân chủ yếu là vì ông là người giám hộ của Lương Bảo Nhi, cổ phần mà Lương Tú Ly để lại chi phối rất nhiều.
Dĩ nhiên trong này có dính dáng đến chuyện xưa hay không thì không có ai biết.
Nhưng mà hiện tại Lương Thị thay đổi người mới.
Từ lúc bắt đầu đến lúc kết thúc cuộc họp hội đồng quản trị Khả Lan chỉ ngồi một bên lẳng lặng nghe các thế lực tranh chấp, cho đến khi kết thúc lúc này Khả Lan mới đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Nhưng......
Cô bị Lương Bảo Nhi ngăn cản đường đi.
"Chị thật là lợi hại có thể hại chết người còn có thể làm như không có chuyện gì ngồi ở trong hội đồng quản trị, chị không sợ oan hồn lấy mạng sao?" Giọng nói của Lương Bảo Nhi trầm thấp sắc sảo ánh mắt nhìn Khả Lan rất lạnh lùng.
Khả Lan nghiêng đầu, ánh mắt dừng trên người Lương Bảo Nhi, thở dài không để ý tới.
Lương Bảo Nhi bị làm lơ trong lòng dâng lên lửa giận, đôi tay nắm chặt thành quyền, lạnh lùng nhìn chằm chằm Khả Lan, lại không mở miệng nữa.
Lúc này không giống như ngày xưa, bây giờ cô ta thật sự không bằng Lâm Khả Lan.
Chỉ là không sao, cô ta sẽ không để Lâm Khả Lan trôi qua tốt hơn.
Khả Lan không để ý tới Lương Bảo Nhi, Lương Bảo Nhi cũng không gây khó khăn gì thêm, nghiêng đầu rời đi.
Ngược lại Lâm Khải Nghiêp đột nhiên ngăn cản Khả Lan.
"Khả Lan."
Bộ dáng Lâm Khải Nghiệp vẫn như trong ấn tượng của Khả Lan, nhưng mà lúc này vẻ mặt Lâm Khải Nghiệp hồng hào, mặt mày tuấn tú như trước.
"Tổng giám đốc Lâm có gì chỉ dạy?"
Khả Lan lạnh giọng trả lời Lâm Khải Nghiệp.
Bây giờ Lâm Khải Nghiệp xem như là mặc áo gấm, từ hai bàn tay trắng nghèo rớt mồng tơi trở thành chủ tịch như ngày hôm nay.
Lời nói của Khả Lan khiến cho vẻ mặt Lâm Khải Nghiệp hơi dừng lại, sắc mặt trở nên lúng túng.
Lát sau Lâm Khải Nghiệp liền khôi phục sắc mặt như bình thường, khóe miệng khẽ nở nụ cười: "Chúng ta là ba con, ăn một bữa cơm cùng ba đi."
Giọng nói Lâm Khải Nghiệp không nhanh không chậm, trong giọng nói lộ ra vẻ quan tâm, muốn mời Khả Lan cùng ăn cơm.
Đột nhiên nhận được lời mời của Lâm Khải Nghiệp khiến Khả Lan giật mình, ba con?
Nếu như Lâm Khải Nghiệp thật sự xem cô là con gái, lúc đầu cũng sẽ không bỏ rơi hai mẹ con cô, tự sinh tự diệt, nhiều năm qua chẳng quan tâm.
Bây giờ muốn cứu vãn? Không cảm thấy quá muộn sao!
"Được."
Khả Lan muốn từ chối nhưng lại muốn nghe xem rốt cuộc Lâm Khải Nghiệp sẽ nói gì với cô nên đồng ý.
Hình như Lâm Khải Nghiệp không ngờ rằng Khả Lan sẽ đồng ý, khuôn mặt lộ vẻ vui mừng.
Lương Bảo Nhi thấy Lâm Khải Nghiệp và Khả Lân đi ăn cơm, sắc mặt càng trở nên âm trầm; cô ta và Lâm Khả Lan đều là con gái của Lâm Khải Nghiệp, Lâm Khải Nghiệp sẽ đứng về phía ai?
Trên đường vẫn chưa hết không khí của năm mới, ven đường có thể nhìn thấy bóng dáng vui mừng của trẻ con.
Khả Lan cùng Lâm Khải Nghiệp đi tới quán ăn.
Hiếm khi hai người mới có thể cùng ngồi ăn một bữa cơm, nhưng tâm tình hoàn toàn không giống tình cảm cha con như bình thường.
"Tình cảm giữa con và tiểu Viêm vẫn tốt chứ?"
Lâm Khải Nghiệp mở miệng trước hỏi Khả Lan.
Sắc mặt hiền hòa, giọng nói chầm chậm, bày ra bộ dáng cực kỳ quan tâm.
Khả Lan nghe Lâm Khải Nghiệp hỏi khẽ nhíu mày, sau đó lại tươi cười trả lời: "Vẫn tốt." Dứt lời Khả Lan cầm ly nước trên bàn nhấp một hớp chờ đợi câu nói tiếp theo của Lâm Khải Nghiệp.
"Thời gian hai đứa ở chung với nhau cũng không ngắn, hai đứa phải tổ chức hôn lễ chứ." Lâm Khải Nghiệp nghe thấy câu trả lời có chút xa lánh của Khả Lan, khuôn mặt lộ vẻ lúng túng.
Nhưng lúc này trong tim của ông ta không có cảm giác áy náy của người làm cha, ngược lại muốn dựa vào quan hệ của Lâm Khả Lan và Cố Thành Viêm củng cố địa vị của mình ở Lương Thị.
Nhiều năm qua Lương Tú Ly cũng chỉ xem ông ta như công cụ trả thù, hiện tại Lương Tú Ly chết rồi, ông ta muốn nắm quyền ở Lương Thị, đến lúc đó muốn gió có gió, muốn mưa có mưa.
Lời nói của Lâm Khải Nghiệp khiến cơ thể Khả Lan bỗng nhiên cứng đờ, nói tới hôn lễ Khả Lan cũng bối rối.
Có hôn lễ, theo như quy tắc của người nhà họ Cố chắc chắn sẽ không để cho cô làm việc ở Lương Thị, lấy chồng theo chồng đã thành thông lệ.
Nhưng bây giờ vẫn chưa tới lúc.
"Làm cha mẹ cũng hy vọng con cái của mình có một gia đình hạnh phúc." Lâm Khải Nghiệp thấy Khả Lan không trả lời lại mở miệng nói tiếp.
Dứt lời Lâm Khải Nghiệp cúi đầu đôi tay nắm chặt tựa như áy náy.
Nhưng mà lời của Lâm Khải Nghiệp rơi vào tai Khả Lan liền trở nên cực kỳ chói tai.
Im lặng.
Khả Lan đột nhiên đứng dậy cầm ly nước trong tay hất vào mặt Lâm Khải Nghiệp, hừ lạnh một tiếng.
"Gia đình hạnh phúc? Nói thật dễ nghe, ông làm Trần Thế Mỹ, vinh hoa phú quý, còn tôi với mẹ thì sao? Bị ông xem thường nhiều năm, ông có quan tâm tới dù chỉ là một lần hay không?" Khả Lan nói tới đây liền nở nụ cười lạnh.
Bây giờ nói những lời như thế có ích lợi gì?
Trong lòng Lâm Khải Nghiệp chưa từng tồn tại người con gái là cô, hiện tại cũng chỉ là vì lợi ích nên ông ta mới như vậy.
Khả Lan đột nhiên nhắc tới Dương Tố Phương khiến khuôn mặt vốn bình tĩnh của Lâm Khải Nghiệp bỗng nhiên nhíu chặt.
Ông ta cúi đầu im lặng, sau đó lại ngẩng đầu nhìn Khả Lan, há miệng muốn nói chuyện nhưng lời đến miệng lại không thể nói ra một chữ.
Không khí trong phòng nhất thời trở nên cực kỳ đè nén.
Lúc này Khả Lan cảm thấy không có khẩu vị, phiền lòng.
Xoay người muốn bỏ đi.
Lúc này cửa phòng đột nhiên bị mở ra.
Người mở cửa là một phụ nữ chừng hai mươi tuổi, từ bên ngoài đi tới trước mặt Lâm Khải Nghiệp.
"Tổng giám đốc Lâm thì ra anh ở đây, em nhớ anh muốn chết." Người phụ nữ nũng nịu sà vào lòng Lâm Khải Nghiệp.
Lâm Khải Nghiệp theo bản năng đưa mắt nhìn Khả Lan, sau đó kéo người phụ nữ ở trong lòng mình ra, sắc mặt càng khó chịu hơn, há miệng muốn giải thích.
Khả Lan đã rời khỏi phòng.
"Ai cho cô tới."
Thấy Khả Lan đi xa, Lâm Khải Nghiệp chỉ có thể phát tiết lên người phụ nữ này.
Lúc đầu khi ôm nhầm con, ông ta có thể nhìn thấu Khả Lan và Cố Thành Viêm là thanh mai trúc mã, ông ta cho rằng đổi người trở lại, duyên phận của hai người sẽ kết thúc.
Nhưng mà không ngờ vẫn có thể đến với nhau.
Sớm biết Lâm Khả Lan có thể leo lên cây đại thụ như vậy, năm đó ông ta sẽ không đối xử với Khả Lan như vậy.
Nhưng mà không sao, nói thế nào ông ta cũng là cha ruột của Lâm Khả Lan, từ nhỏ lòng dạ của đứa nhỏ này đã mềm.
Bởi vì Lâm Khải Nghiệp, tâm tình của Khả Lan hoàn toàn bị phá hư.
Rời khỏi quán ăn Khả Lan vừa đúng lúc nhìn thấy Lục Hiểu Phong.
Hình như Lục Hiểu Phong đặc biệt tới tìm cô, vừa nhìn thấy cô ra ngoài liền lập tức đi tới đón.
"Chị dâu, đại ca đang chờ chị đấy."
Đây là lần đầu tiên trong năm mới Lục Hiểu Phong gặp Lâm Khả Lan, trước đó vài ngày cậu ta vẫn còn lo lắng chuyện đại ca và chị dâu cãi nhau.
Bây giờ nhìn thấy hai người tái hợp, cậu ta đột nhiên cảm thấy yên tâm.
Biết Cố Thành Viêm tới Khả Lan càng tăng nhanh bước chân, theo Lục Hiểu Phong đi về phía Cố Thành Viêm.
Anh đang ngồi trong xe, hình như không thiếu thời gian đợi Khả Lan, thấy cô đi tới, quay đầu nhìn về phía Khả Lan, khóe miệng nở nụ cười cưng chiều.
Khả Lan nhìn thấy bộ dáng của anh, khóe miệng khẽ nở nụ cười, nhấc chân ngồi lên xe.
Mới vừa lên xe, anh liền đưa tay ôm eo cô, đôi tay nhẹ nhàng dùng sức ôm cô vào trong ngực.
Khả Lan nương theo Cố Thành Viêm, từ trong lòng anh ngẩng đầu, con ngươi đảo lòng vòng hỏi "Sao anh lại tới đây?" Khả Lan cùng Lâm Khải Nghiệp tới quán ăn là quyết định tạm thời, tại sao Cố Thành Viêm lại ở đây?
Chẳng lẽ anh cài máy theo dõi lên người cô sao?
Nghĩ đến đây ánh mắt Khả Lan đột nhiên chìm xuống, mím môi nhìn anh, khuôn mặt lộ vẻ không vui.
Cố Thành Viêm nghe Khả Lan hỏi khẽ cười, mơn trớn mái tóc của cô, nhẹ giọng nói: "Lúc đến Lương Thị vừa đúng lúc nhìn thấy em lên xe của Lâm Khải Nghiệp, cũng muốn đi tới nhưng đó lại là ba ruột của em, anh không muốn quấy rầy." Dứt lời anh đưa tay nhéo mũi cô.
Mặc dù nhìn thấy sự hoài nghi trong đôi mắt cô, trong lòng trừ ngoài ý muốn càng thêm không hy vọng cô tức giận.
Anh mở miệng, hy vọng Khả Lan có thể nói hết những suy nghĩ trong lòng mình.
Nhưng chuyện đã thành ra thế này, anh hy vọng có thể cùng với Khả Lan nói rõ mọi chuyện.
Khả Lan nghe anh nói, ánh mắt hơi dừng lại, há miệng muốn trả lời rồi lại chần chừ không nói.
Cô có thể có chuyện gì?
Nói cô hận Lương Tú Ly nhiều thế nào, thấy Lương Tú Ly chết rồi, trong long cô thật vui mừng sao?
Nói những lời này ra chỉ càng làm cho mọi người thêm phiền não, cần gì phải nói ra?
Một lát sau.
Khả Lan giùng giằng từ trong ngực anh đứng dậy, ánh mắt dừng trên mặt anh nói: "Em nhớ mẹ." Khả Lan đột nhiên thay đổi đề tài.
Tính toán ngày tháng, đã lâu rồi cô chưa gặp mẹ.
"Chúng ta đi thăm mẹ đi." Khả Lan tiếp tục nói.
Lương Tú Ly chết đi khiến cho cô nhận ra một chuyện, phải biết quý trọng những thứ trước mắt.
Nhưng lời nói của Khả Lan lại làm cho ánh mắt của Cố Thành Viêm u ám, anh không vội vã trả lời cô....mà đưa tay kéo cô qua, mím môi cuối cùng chỉ gật đầu trả lời cô.
"Ừ."
Sau khi Lương Tú Ly xảy ra chuyện khiến cả thành phố xôn xao, chủ tịch của tập đoàn Lương Thị chết đi khiến cho mọi người ở khắp nơi chú ý.
Quân đội không có giải thích gì, Lương Thị chỉ nói là chuyện ngoài ý muốn.
Ầm ĩ mấy ngày chuyện của Lương Tú Ly liền được che giấu đi, dần dần mọi người cũng dần lãng quên.
Đối với cái chết của Lương Tú ly ông Cố và bà Cố cảm thấy rất áy náy, bọn họ không thể hoàn thành chuyện bọn họ đồng ý với ông Lương.
Ông Lương vào bệnh viện, bổi vì nóng giận huyết áp tăng lên, lần này thật sự trúng gió không biết có thể tỉnh lại hay không.
Mỗi ngày người nhà họ Cố đều luân phiên nhau tới trông ông Lương, những năm này ông Lương ở nhà họ Cố, mọi người dù sao cũng có chút tình cảm với ông.
Ngày nhìn như bình tĩnh và bận rộn.
Lương Tú Ly chết đi kéo theo việc chứng khoán của Lương Thị bị biến động, Kim Hạo nhắc nhở Khả Lan lúc này nên lộ diện rồi.
Khả Lan tiến tới hội đồng quản trị của Lương Thị, vốn dĩ tưởng rằng sẽ xuôi gió xuôi nước nhưng ngày đầu tiên cô vào hội đồng quản trị liền nhìn thấy Lương Bảo Nhi.
Lúc Khả Lan nhìn thấy Lương Bảo Nhi là hôm giao thừa, lúc ấy mặt cô ta xám như tro tàn.
Nhưng lúc này Lương Bảo Nhi dường như khôi phục lại bộ dáng cũ, dung nhan tỏa sáng.
Con gái kế thừa sản nghiệp của mẹ, Lương Bảo Nhi muốn thông qua hội đồng quản trị thừa kế địa vị ban đầu của Lương Tú Ly.
Nhưng......
Hội đồng quản trị cho rằng Lương Bảo Nhi còn quá trẻ, từ đó đề cử Lâm Khải Nghiệp làm chủ tịch của Lương Thị.
Lâm Khải Nghiệp từ giám đốc thăng lên thành chủ tịch, nguyên nhân chủ yếu là vì ông là người giám hộ của Lương Bảo Nhi, cổ phần mà Lương Tú Ly để lại chi phối rất nhiều.
Dĩ nhiên trong này có dính dáng đến chuyện xưa hay không thì không có ai biết.
Nhưng mà hiện tại Lương Thị thay đổi người mới.
Từ lúc bắt đầu đến lúc kết thúc cuộc họp hội đồng quản trị Khả Lan chỉ ngồi một bên lẳng lặng nghe các thế lực tranh chấp, cho đến khi kết thúc lúc này Khả Lan mới đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Nhưng......
Cô bị Lương Bảo Nhi ngăn cản đường đi.
"Chị thật là lợi hại có thể hại chết người còn có thể làm như không có chuyện gì ngồi ở trong hội đồng quản trị, chị không sợ oan hồn lấy mạng sao?" Giọng nói của Lương Bảo Nhi trầm thấp sắc sảo ánh mắt nhìn Khả Lan rất lạnh lùng.
Khả Lan nghiêng đầu, ánh mắt dừng trên người Lương Bảo Nhi, thở dài không để ý tới.
Lương Bảo Nhi bị làm lơ trong lòng dâng lên lửa giận, đôi tay nắm chặt thành quyền, lạnh lùng nhìn chằm chằm Khả Lan, lại không mở miệng nữa.
Lúc này không giống như ngày xưa, bây giờ cô ta thật sự không bằng Lâm Khả Lan.
Chỉ là không sao, cô ta sẽ không để Lâm Khả Lan trôi qua tốt hơn.
Khả Lan không để ý tới Lương Bảo Nhi, Lương Bảo Nhi cũng không gây khó khăn gì thêm, nghiêng đầu rời đi.
Ngược lại Lâm Khải Nghiêp đột nhiên ngăn cản Khả Lan.
"Khả Lan."
Bộ dáng Lâm Khải Nghiệp vẫn như trong ấn tượng của Khả Lan, nhưng mà lúc này vẻ mặt Lâm Khải Nghiệp hồng hào, mặt mày tuấn tú như trước.
"Tổng giám đốc Lâm có gì chỉ dạy?"
Khả Lan lạnh giọng trả lời Lâm Khải Nghiệp.
Bây giờ Lâm Khải Nghiệp xem như là mặc áo gấm, từ hai bàn tay trắng nghèo rớt mồng tơi trở thành chủ tịch như ngày hôm nay.
Lời nói của Khả Lan khiến cho vẻ mặt Lâm Khải Nghiệp hơi dừng lại, sắc mặt trở nên lúng túng.
Lát sau Lâm Khải Nghiệp liền khôi phục sắc mặt như bình thường, khóe miệng khẽ nở nụ cười: "Chúng ta là ba con, ăn một bữa cơm cùng ba đi."
Giọng nói Lâm Khải Nghiệp không nhanh không chậm, trong giọng nói lộ ra vẻ quan tâm, muốn mời Khả Lan cùng ăn cơm.
Đột nhiên nhận được lời mời của Lâm Khải Nghiệp khiến Khả Lan giật mình, ba con?
Nếu như Lâm Khải Nghiệp thật sự xem cô là con gái, lúc đầu cũng sẽ không bỏ rơi hai mẹ con cô, tự sinh tự diệt, nhiều năm qua chẳng quan tâm.
Bây giờ muốn cứu vãn? Không cảm thấy quá muộn sao!
"Được."
Khả Lan muốn từ chối nhưng lại muốn nghe xem rốt cuộc Lâm Khải Nghiệp sẽ nói gì với cô nên đồng ý.
Hình như Lâm Khải Nghiệp không ngờ rằng Khả Lan sẽ đồng ý, khuôn mặt lộ vẻ vui mừng.
Lương Bảo Nhi thấy Lâm Khải Nghiệp và Khả Lân đi ăn cơm, sắc mặt càng trở nên âm trầm; cô ta và Lâm Khả Lan đều là con gái của Lâm Khải Nghiệp, Lâm Khải Nghiệp sẽ đứng về phía ai?
Trên đường vẫn chưa hết không khí của năm mới, ven đường có thể nhìn thấy bóng dáng vui mừng của trẻ con.
Khả Lan cùng Lâm Khải Nghiệp đi tới quán ăn.
Hiếm khi hai người mới có thể cùng ngồi ăn một bữa cơm, nhưng tâm tình hoàn toàn không giống tình cảm cha con như bình thường.
"Tình cảm giữa con và tiểu Viêm vẫn tốt chứ?"
Lâm Khải Nghiệp mở miệng trước hỏi Khả Lan.
Sắc mặt hiền hòa, giọng nói chầm chậm, bày ra bộ dáng cực kỳ quan tâm.
Khả Lan nghe Lâm Khải Nghiệp hỏi khẽ nhíu mày, sau đó lại tươi cười trả lời: "Vẫn tốt." Dứt lời Khả Lan cầm ly nước trên bàn nhấp một hớp chờ đợi câu nói tiếp theo của Lâm Khải Nghiệp.
"Thời gian hai đứa ở chung với nhau cũng không ngắn, hai đứa phải tổ chức hôn lễ chứ." Lâm Khải Nghiệp nghe thấy câu trả lời có chút xa lánh của Khả Lan, khuôn mặt lộ vẻ lúng túng.
Nhưng lúc này trong tim của ông ta không có cảm giác áy náy của người làm cha, ngược lại muốn dựa vào quan hệ của Lâm Khả Lan và Cố Thành Viêm củng cố địa vị của mình ở Lương Thị.
Nhiều năm qua Lương Tú Ly cũng chỉ xem ông ta như công cụ trả thù, hiện tại Lương Tú Ly chết rồi, ông ta muốn nắm quyền ở Lương Thị, đến lúc đó muốn gió có gió, muốn mưa có mưa.
Lời nói của Lâm Khải Nghiệp khiến cơ thể Khả Lan bỗng nhiên cứng đờ, nói tới hôn lễ Khả Lan cũng bối rối.
Có hôn lễ, theo như quy tắc của người nhà họ Cố chắc chắn sẽ không để cho cô làm việc ở Lương Thị, lấy chồng theo chồng đã thành thông lệ.
Nhưng bây giờ vẫn chưa tới lúc.
"Làm cha mẹ cũng hy vọng con cái của mình có một gia đình hạnh phúc." Lâm Khải Nghiệp thấy Khả Lan không trả lời lại mở miệng nói tiếp.
Dứt lời Lâm Khải Nghiệp cúi đầu đôi tay nắm chặt tựa như áy náy.
Nhưng mà lời của Lâm Khải Nghiệp rơi vào tai Khả Lan liền trở nên cực kỳ chói tai.
Im lặng.
Khả Lan đột nhiên đứng dậy cầm ly nước trong tay hất vào mặt Lâm Khải Nghiệp, hừ lạnh một tiếng.
"Gia đình hạnh phúc? Nói thật dễ nghe, ông làm Trần Thế Mỹ, vinh hoa phú quý, còn tôi với mẹ thì sao? Bị ông xem thường nhiều năm, ông có quan tâm tới dù chỉ là một lần hay không?" Khả Lan nói tới đây liền nở nụ cười lạnh.
Bây giờ nói những lời như thế có ích lợi gì?
Trong lòng Lâm Khải Nghiệp chưa từng tồn tại người con gái là cô, hiện tại cũng chỉ là vì lợi ích nên ông ta mới như vậy.
Khả Lan đột nhiên nhắc tới Dương Tố Phương khiến khuôn mặt vốn bình tĩnh của Lâm Khải Nghiệp bỗng nhiên nhíu chặt.
Ông ta cúi đầu im lặng, sau đó lại ngẩng đầu nhìn Khả Lan, há miệng muốn nói chuyện nhưng lời đến miệng lại không thể nói ra một chữ.
Không khí trong phòng nhất thời trở nên cực kỳ đè nén.
Lúc này Khả Lan cảm thấy không có khẩu vị, phiền lòng.
Xoay người muốn bỏ đi.
Lúc này cửa phòng đột nhiên bị mở ra.
Người mở cửa là một phụ nữ chừng hai mươi tuổi, từ bên ngoài đi tới trước mặt Lâm Khải Nghiệp.
"Tổng giám đốc Lâm thì ra anh ở đây, em nhớ anh muốn chết." Người phụ nữ nũng nịu sà vào lòng Lâm Khải Nghiệp.
Lâm Khải Nghiệp theo bản năng đưa mắt nhìn Khả Lan, sau đó kéo người phụ nữ ở trong lòng mình ra, sắc mặt càng khó chịu hơn, há miệng muốn giải thích.
Khả Lan đã rời khỏi phòng.
"Ai cho cô tới."
Thấy Khả Lan đi xa, Lâm Khải Nghiệp chỉ có thể phát tiết lên người phụ nữ này.
Lúc đầu khi ôm nhầm con, ông ta có thể nhìn thấu Khả Lan và Cố Thành Viêm là thanh mai trúc mã, ông ta cho rằng đổi người trở lại, duyên phận của hai người sẽ kết thúc.
Nhưng mà không ngờ vẫn có thể đến với nhau.
Sớm biết Lâm Khả Lan có thể leo lên cây đại thụ như vậy, năm đó ông ta sẽ không đối xử với Khả Lan như vậy.
Nhưng mà không sao, nói thế nào ông ta cũng là cha ruột của Lâm Khả Lan, từ nhỏ lòng dạ của đứa nhỏ này đã mềm.
Bởi vì Lâm Khải Nghiệp, tâm tình của Khả Lan hoàn toàn bị phá hư.
Rời khỏi quán ăn Khả Lan vừa đúng lúc nhìn thấy Lục Hiểu Phong.
Hình như Lục Hiểu Phong đặc biệt tới tìm cô, vừa nhìn thấy cô ra ngoài liền lập tức đi tới đón.
"Chị dâu, đại ca đang chờ chị đấy."
Đây là lần đầu tiên trong năm mới Lục Hiểu Phong gặp Lâm Khả Lan, trước đó vài ngày cậu ta vẫn còn lo lắng chuyện đại ca và chị dâu cãi nhau.
Bây giờ nhìn thấy hai người tái hợp, cậu ta đột nhiên cảm thấy yên tâm.
Biết Cố Thành Viêm tới Khả Lan càng tăng nhanh bước chân, theo Lục Hiểu Phong đi về phía Cố Thành Viêm.
Anh đang ngồi trong xe, hình như không thiếu thời gian đợi Khả Lan, thấy cô đi tới, quay đầu nhìn về phía Khả Lan, khóe miệng nở nụ cười cưng chiều.
Khả Lan nhìn thấy bộ dáng của anh, khóe miệng khẽ nở nụ cười, nhấc chân ngồi lên xe.
Mới vừa lên xe, anh liền đưa tay ôm eo cô, đôi tay nhẹ nhàng dùng sức ôm cô vào trong ngực.
Khả Lan nương theo Cố Thành Viêm, từ trong lòng anh ngẩng đầu, con ngươi đảo lòng vòng hỏi "Sao anh lại tới đây?" Khả Lan cùng Lâm Khải Nghiệp tới quán ăn là quyết định tạm thời, tại sao Cố Thành Viêm lại ở đây?
Chẳng lẽ anh cài máy theo dõi lên người cô sao?
Nghĩ đến đây ánh mắt Khả Lan đột nhiên chìm xuống, mím môi nhìn anh, khuôn mặt lộ vẻ không vui.
Cố Thành Viêm nghe Khả Lan hỏi khẽ cười, mơn trớn mái tóc của cô, nhẹ giọng nói: "Lúc đến Lương Thị vừa đúng lúc nhìn thấy em lên xe của Lâm Khải Nghiệp, cũng muốn đi tới nhưng đó lại là ba ruột của em, anh không muốn quấy rầy." Dứt lời anh đưa tay nhéo mũi cô.
Mặc dù nhìn thấy sự hoài nghi trong đôi mắt cô, trong lòng trừ ngoài ý muốn càng thêm không hy vọng cô tức giận.
Bình luận facebook