Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 0
Sau tết trung thu, thời tiết từ từ chuyển lạnh, đôi lúc bất chợt sẽ có một cơn gió thổi qua, khiến cho những cô gái xinh đẹp còn mặc đồ mùa hè đi trên đường không khỏi rùng mình một cái.
Khả Lan kéo kéo chiếc áo khoác mới mua, vuốt lại sợi tóc rối trên trán, hít sâu, nhấc chân, đi vào quán cà phê.
Trong quán cà phê tiếng dương cầm du dương, khung cảnh yên bình, là khung cảnh mà Khả Lan cực kỳ ít thấy.
Đối tượng xem mắt là một quân nhân, hơn ba mươi tuổi, lúc trước vì sự nghiệp, năm nào cũng ở trong quân đội, nên vẫn chưa lập gia đình, bây giờ lớn tuổi, nhu cầu cấp bách chính là tìm một cô vợ.
Quân nhân là người miền nam, không thích nữ quân nhân giống như mình, cho nên nhờ họ hàng thân thích ở xa, tìm giúp xem có đối tượng nào thích hợp hay không.
Yêu cầu của quân nhân rất đơn giản, một, muốn tìm một cô gái ôn hòa đoan trang; hai, phải còn trinh.
Có lẽ với yêu cầu này, đối với phần lớn phụ nữ hiện đại, sẽ cảm thấy quân nhân này là một người biến thái, nhưng đối với Khả Lan mà nói, đây chính là một cơ hội.
Cô đang cần một khoản tiền lớn, mà vị quân nhân kia cũng hứa hẹn, nếu như hai bên vừa mắt, lại còn trinh, anh ta sẽ trả một trăm vạn tiền mừng.
Một trăm vạn! Cô có thể đưa mẹ đang bệnh nặng ra nước ngoài, sử dụng công cụ tiên tiến nhất để chữa trị.
Khả Lan đứng ở cửa quán cà phê, mắt nhìn bốn phía, sau khi nhìn thấy người đàn ông mặc quân phục, không chút do dự đi tới, khẽ nở nụ cười mà cô đã không ngừng đứng trước gương luyện tập hàng trăm lần, nhẹ nhàng ngồi xuống, cố gắng tỏ rõ vẻ ôn hòa.
Vì để cho hợp khẩu vị của quân nhân, cô đặc biệt hỏi qua dì Vương người mai mối, tất cả sở thích của quân nhân.
Thật ra thì dì Vương cũng không hiểu rõ quân nhân này lắm, chỉ nghe họ hàng nhắc tới, liền thấy Khả Lan rất thích hợp, trong lúc nói chuyện phiếm liền nói với Khả Lan.
Nhưng không ngờ Khả Lan lại đồng ý ngay.
Nếu Khả Lan đồng ý, quân nhân kia lại có thể tìm được người thích hợp, cho nên dì Vương liền nói Khả Lan thử một chút.
Mặc dù chênh lệch mười mấy tuổi, nhưng bây giờ cũng không ít cô gái vì muốn gả vào nơi tốt, cũng đều đồng ý gả cho người lớn hơn mình hai mươi, ba mươi tuổi?
Nếu chuyện của Khả Lan và quân nhân kia thành công, đối với Khả Lan cũng tốt.
"Xin hỏi có phải Cố thủ trưởng không?" Trước lúc Khả Lan ra cửa, sáng sớm dì Vương đã dặn, mặc dù quân nhân chỉ là trưởng doanh trại, nhưng rất thích người khác gọi mình là thủ trưởng.
Vốn dĩ người đàn ông vẫn đang cúi đầu quấy cà phê, nghe thấy giọng nói dịu dàng, không khỏi ngẩng đầu.
Đôi mắt đen thâm thúy tựa như biển, vẻ mặt bình thường, anh khẽ quét mắt nhìn Khả Lan, khuôn mặt bất động, trên mặt cũng không có bất kỳ biểu hiện nào.
Khả Lan cho rằng, một thủ trưởng hơn ba mươi tuổi, phải có cảm giác như một người trung niên, nhưng người đàn ông trước mặt cô lúc này, hoàn toàn không giống như cô tưởng tượng.
Khuôn mặt đẹp trai, vẻ mặt tự nhiên, đôi mắt sâu và đen giống như Tinh Hải, anh ngồi thẳng, bộ quân phục toát ra vẻ nghiêm túc, mặc dù không mở miệng, cả người lại toát ra vẻ khí thế tự nhiên.
Thủ trưởng thật đúng là không giống với những người khác.
Hình như anh hơi hoàn mỹ, nếu không phải anh mặc quân phục, Khả Lan cho rằng mình nhận nhầm người rồi.
"Ha ha....." Khả Lan xấu hổ cười, biết mình nói nhiều, sẽ khiến cho đối phương ghét, nhưng, trong quán cà phê, chỉ có một người đàn ông mặc quân phục, anh không phải Cố thủ trưởng, vậy anh là ai chứ?
Sau khi Khả Lan cười xong, đưa tay vẫy vẫy nhân viên phục vụ, gọi một ly cà phê, sau đó ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt, trong lòng không khỏi có chút cảm giác kỳ quái.
Rõ ràng dáng dấp vô cùng đẹp trai, hơn nữa còn là thủ trưởng, hoàn mỹ đến không chê vào đâu được, sao lại có thể không tìm được vợ chứ?
Chẳng lẽ, do tính tình hướng nội sao? Hay là bởi vì cái kia......chỉ cần gái còn trinh?
Đây xem như là thích sạch sẽ sao? Ừ......Nhìn cũng giống là như vậy.
"Điều kiện của tôi, chắc Cố thủ trưởng cũng đã nghe người giới thiệu nói rồi."
Khả Lan tiếp tục mở miệng, không muốn quanh quo lòng vòng, từ trong túi xách lấy ra giấy giám định gái còn trinh của bệnh viện, đặt lên bàn, đẩy tới trước mặt người đàn ông ngồi đối diện.
Vẻ mặt người đàn ông vẫn lạnh nhạt như cũ, bình tĩnh nhận đồ mà Khả Lan đẩy tới, mở ra nhìn, vẻ mặt hơi động, rồi sau đó để xuống nói: "Bình thường cô Lâm có sở thích gì?"
Rốt cuộc Cố thủ trưởng cũng mở miệng nói chuyện, điều này làm cho Khả Lan hòa hoãn không ít.
Cô nở nụ cười đã luyện tập nhuần nhuyễn: "Thích gấm Tô Châu, phác thảo, đàn tranh, đàn cổ......"
Khả Lan nói tới đây, trong đầu hiện lên một tia bất đắc dĩ, chỉ vì kiếm tiền, bình thường cô làm đủ mọi việc, cô làm gì có thời gian bồi dưỡng những sở thích của mình chứ.
Nếu không phải vì lần xem mắt này có thể thành công, sợ rằng cả đời này cô cũng sẽ không đụng tới gấm Tô Châu, phác thảo, đàn tranh, đàn cổ.
Người đàn ông không ngờ Lâm Khả Lan sẽ nói đến các loại gấm Tô Châu, đôi mắt thâm trầm bình tĩnh, chợt thoáng qua kinh ngạc, ánh mắt bắt đầu nhìn thẳng Lâm Khả Lan, sau khi nhìn cô từ trên xuống dưới đánh giá một lần, khóe miệng bắt đầu nở nụ cười.
Lúc này vừa đúng lúc phục vụ đưa cà phê tới, ánh mắt lơ đãng liến nhìn nội dung trong giấy giám định, sắc mặt thoáng qua vẻ khinh bỉ.
Khả Lan thấy cà phê đặt lên bàn, cầm cái muỗng lên nhẹ nhàng khuấy, động tác ôn hòa đoan trang cùng ưu nhã, cực kỳ giống một phụ nữ quý phái.
Mà từng cử động của Khả Lan, đều bị người đàn ông thu hết vào mắt.
"Tôi đối với cô Lâm tương đối hài lòng." Người đàn ông thản nhiên nói, hơi gật đầu.
Lời nói của anh súc tích, nhưng mà như vậy hai mắt Khả Lan cũng sáng lên.
Nói như vậy, chuyện này có quá mức?
Cô mong đợi ngẩng đầu, nhìn người đàn ông mặc quân phục, hai mắt đen nhánh, sau thẳm giống như một hồ nước, bề ngoài yên tĩnh. Vĩnh viễn làm cho người ta không thể thấy sự mãnh liệt ở phía dưới.
"Tôi đối với Cố thủ trưởng cũng rất hài lòng." Lâm Khả Lan cảm thấy may mắn trong lòng, Cố thủ trưởng là một người đàn ông đẹp trai, chứ không phải một người ông đầu trọc.
Đối mặt với người đàn ông như vậy, ít nhất cuộc sống của cô sau này, sẽ không quá khó chịu.
Đối với câu trả lời của Lâm Khả Lan, người đàn ông bề ngoài hình như hài lòng, gật đầu một cái, ánh mắt dừng lại trên mặt Khả Lan, nhếch miệng nở nụ cười như có như không.
Khả Lan thấy Cố thủ trưởng từ nãy tới giờ không nói gì, trong lòng cũng buồn bực, ngẩng đầu nhìn Cố thủ trưởng, lại nói: "Ý của Cố thủ trưởng là?"
Khả Lan thận trọng hỏi, trong lòng thấp thỏm.
Mặc dù mọi người đến đây với mục đích riêng, nhưng từ nãy tới giờ đều là cô tự nói tự diễn, khó tránh khỏi cảm thấy lúng túng.
"Kết hôn, đúng không?"
Hình như Cố thủ trưởng nhìn thấu tâm tư Lâm Khả Nhi, khóe miệng nhếch thành một đường cong, không e dè nói ra suy nghĩ trong lòng Lâm Khả Nhi, con ngươi đen như mực, mơ hồ thoát ra chút sắc lạnh.
Trong lòng như đang ra quyết định, tính toán gì đó, hoặc là đang giễu cợt.
"Hả?... ....Ừ!" Lâm Khả Nhi nghe thấy Cố thủ trưởng nói, cảm thấy có chút kinh ngạc, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu một cái, tỏ vẻ quả thật như thế.
Người đàn ông mặc quân phục cũng không trả lời cô......mà đột nhiên đứng dậy, bóng dáng cao lớn rắn rỏi, khiến Khả Lan không khỏi hít sâu một hơi, một người như Cố thủ trưởng, sao lại không tìm được vợ chứ? Chẳng lẽ bởi vì yêu cầu cô gái phải còn trinh đó sao?
Khả Lan thấy Cố thủ trưởng đứng dậy, cũng vội vàng đứng theo, Cố thủ trưởng nhìn cô một cái, không nói thêm gì, chỉ cất bước đi ra ngoài.
Cố thủ trưởng đi ra bên ngoài quán cà phê, cô đi theo phía sau, mặc dù cô không hiểu Cố thủ trưởng muốn làm gì, nhưng cô biết, Cố thủ trưởng nói đúng câu trả lời mà cô muốn, nhưng không cho cô biết số điện thoại, hoặc phương thức liên lạc nào khác.
Cô cũng không muốn kết thúc ở đây, dù sao, mẹ cô vẫn còn ở bệnh viện, chờ cô đem tiền về cứu mạng!
Hai người một trước một sau đi ra khỏi quán cà phê, đi vào bãi đậu xe, Cố thủ trưởng dừng lại trước một chiếc xe Jeep, đứng thẳng, khiến không khí vô hình trở nên khẩn trương.
Mặc dù Khả Lan không hiểu, nhưng vẫn đứng im như cũ không bước đi.
"Cố thủ trưởng muốn đi đâu? Anh không hài lòng về tôi sao?" Tầm nhìn của Khả Lan rất rõ, vì một triệu tệ, nếu như Cố thủ trưởng không hài lòng, cô có thể nghĩ cách khác.
Hèn mọn bán mình, cũng không phải là lựa chọn duy nhất của cô.
Người đàn ông mặc quân phục nhìn về phía cô, khóe miệng nở nụ cười đùa giỡn: "Có đem theo hộ khẩu không?"
Khả Lan nghe thấy vậy, hơi dừng lại, nhất thời không hiểu, nhưng ngay lúc đó liền phản ứng kịp, vội vàng móc hộ khẩu trong túi xách ra, dì Vương nói, nếu như chọn trúng, đối phương có thể ngay lập tức đi đăng ký kết hôn, sau đó đưa cô về doanh trại.
Cho nên, trước khi đi, Khả Lan đã chuẩn bị đầy đủ giấy tờ để đăng ký kết hôn.
Người đàn ông mặc quân phục nhận lấy hộ khẩu trong tay Khả Lan, miệng nở nụ cười lạnh: "Rất tốt." Giúp Khả Lan mở cửa xe, ý bảo cô lên xe.
Khả Lan nghe lời lên xe, nhìn người đàn ông mặc quân phục cầm hộ khẩu của cô, lái xe, đi về phía cục dân chính.
Đối với việc kết hôn vội này, mặc dù Khả Lan cảm thấy cực kỳ áp lực, nhưng cô cũng biết rõ, trong quân đội, nếu muốn ly hôn, sẽ ảnh hưởng rất lớn tới sự nghiệp của một quân nhân.
Cho nên, lúc này Khả Lan cảm thấy, cô đang suy nghĩ trước, sau này phải đối xử với Cố thủ trưởng thế nào, để qua hết nửa đời sau.
Kết hôn nhanh như tia chớp, đối với Khả Lan mà nói, thật sự khiến cô kinh ngạc, sau khi nhận giấy đăng ký kết hôn, cô vẫn có cảm giác không thật.
Vậy mà nhìn tên tuổi trong giấy đăng ký kết hôn, Lâm Khả Nhi có chút lâng lâng.
Cố Thành Viêm, Lâm Khả Nhi.
Không phải nói tên Cố thủ trưởng chỉ có hai chữ sao? Sao lại biến thành ba? Dì Vương nhớ nhầm sao? Hay là tên thường gọi và tên trên giấy khai sinh khác nhau?
Đối với chuyện tên tuổi, Khả Lan cũng không hỏi nhiều, sau khi nhận giấy đăng ký kết hôn, nhìn Cố Thành Viêm: "Như vậy, chúng ta đã là vợ chồng hợp pháp, tiền mừng mà anh nói, có phải nên......"
Khả Lan nói đến cuối, không nhịn được hoảng sợ nhìn Cố Thành Viêm, đối với người đàn ông trước mặt này, dù sao cô cũng hơi hoảng sợ.
Huống chi, cô cũng không thích bản thân mình lúc này, nhỏ giọng nói, sẽ cảm giác bản thân giống như một kỹ nữ.
Hình như Cố Thành Viêm muốn đổi ý chuyện tiền mừng, quay đầu nhìn Lâm Khả Nhi, chân mày nhíu lại.
"Cái gì?"
Mục đích của Lâm Khả Nhi thật sự là tiền mừng, tự nhiên sẽ không buông tha.
"Trước khi kết hôn anh nói sẽ đưa một trăm vạn tiền mừng." Lâm Khả Lan nói thẳng, nếu như cô cứ như vậy đi cùng Cố Thành Viêm, mẹ cô phải làm sao chứ?
Tiền, cô cần một khoản tiền lớn, bảo vệ tính mạng người thân của mình.
Hình như Cố Thành Viêm cảm thấy bất mãn đối với việc lập tức đòi tiền mừng của Khả Lan, chân mày khẽ nhíu, nhưng cuối cùng không nói thêm gì, gọi điện thoại, hình như cho người đem tiền tới đây, xe dừng lại bên đường, hai người cũng im lặng.
Khả Lan kéo kéo chiếc áo khoác mới mua, vuốt lại sợi tóc rối trên trán, hít sâu, nhấc chân, đi vào quán cà phê.
Trong quán cà phê tiếng dương cầm du dương, khung cảnh yên bình, là khung cảnh mà Khả Lan cực kỳ ít thấy.
Đối tượng xem mắt là một quân nhân, hơn ba mươi tuổi, lúc trước vì sự nghiệp, năm nào cũng ở trong quân đội, nên vẫn chưa lập gia đình, bây giờ lớn tuổi, nhu cầu cấp bách chính là tìm một cô vợ.
Quân nhân là người miền nam, không thích nữ quân nhân giống như mình, cho nên nhờ họ hàng thân thích ở xa, tìm giúp xem có đối tượng nào thích hợp hay không.
Yêu cầu của quân nhân rất đơn giản, một, muốn tìm một cô gái ôn hòa đoan trang; hai, phải còn trinh.
Có lẽ với yêu cầu này, đối với phần lớn phụ nữ hiện đại, sẽ cảm thấy quân nhân này là một người biến thái, nhưng đối với Khả Lan mà nói, đây chính là một cơ hội.
Cô đang cần một khoản tiền lớn, mà vị quân nhân kia cũng hứa hẹn, nếu như hai bên vừa mắt, lại còn trinh, anh ta sẽ trả một trăm vạn tiền mừng.
Một trăm vạn! Cô có thể đưa mẹ đang bệnh nặng ra nước ngoài, sử dụng công cụ tiên tiến nhất để chữa trị.
Khả Lan đứng ở cửa quán cà phê, mắt nhìn bốn phía, sau khi nhìn thấy người đàn ông mặc quân phục, không chút do dự đi tới, khẽ nở nụ cười mà cô đã không ngừng đứng trước gương luyện tập hàng trăm lần, nhẹ nhàng ngồi xuống, cố gắng tỏ rõ vẻ ôn hòa.
Vì để cho hợp khẩu vị của quân nhân, cô đặc biệt hỏi qua dì Vương người mai mối, tất cả sở thích của quân nhân.
Thật ra thì dì Vương cũng không hiểu rõ quân nhân này lắm, chỉ nghe họ hàng nhắc tới, liền thấy Khả Lan rất thích hợp, trong lúc nói chuyện phiếm liền nói với Khả Lan.
Nhưng không ngờ Khả Lan lại đồng ý ngay.
Nếu Khả Lan đồng ý, quân nhân kia lại có thể tìm được người thích hợp, cho nên dì Vương liền nói Khả Lan thử một chút.
Mặc dù chênh lệch mười mấy tuổi, nhưng bây giờ cũng không ít cô gái vì muốn gả vào nơi tốt, cũng đều đồng ý gả cho người lớn hơn mình hai mươi, ba mươi tuổi?
Nếu chuyện của Khả Lan và quân nhân kia thành công, đối với Khả Lan cũng tốt.
"Xin hỏi có phải Cố thủ trưởng không?" Trước lúc Khả Lan ra cửa, sáng sớm dì Vương đã dặn, mặc dù quân nhân chỉ là trưởng doanh trại, nhưng rất thích người khác gọi mình là thủ trưởng.
Vốn dĩ người đàn ông vẫn đang cúi đầu quấy cà phê, nghe thấy giọng nói dịu dàng, không khỏi ngẩng đầu.
Đôi mắt đen thâm thúy tựa như biển, vẻ mặt bình thường, anh khẽ quét mắt nhìn Khả Lan, khuôn mặt bất động, trên mặt cũng không có bất kỳ biểu hiện nào.
Khả Lan cho rằng, một thủ trưởng hơn ba mươi tuổi, phải có cảm giác như một người trung niên, nhưng người đàn ông trước mặt cô lúc này, hoàn toàn không giống như cô tưởng tượng.
Khuôn mặt đẹp trai, vẻ mặt tự nhiên, đôi mắt sâu và đen giống như Tinh Hải, anh ngồi thẳng, bộ quân phục toát ra vẻ nghiêm túc, mặc dù không mở miệng, cả người lại toát ra vẻ khí thế tự nhiên.
Thủ trưởng thật đúng là không giống với những người khác.
Hình như anh hơi hoàn mỹ, nếu không phải anh mặc quân phục, Khả Lan cho rằng mình nhận nhầm người rồi.
"Ha ha....." Khả Lan xấu hổ cười, biết mình nói nhiều, sẽ khiến cho đối phương ghét, nhưng, trong quán cà phê, chỉ có một người đàn ông mặc quân phục, anh không phải Cố thủ trưởng, vậy anh là ai chứ?
Sau khi Khả Lan cười xong, đưa tay vẫy vẫy nhân viên phục vụ, gọi một ly cà phê, sau đó ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt, trong lòng không khỏi có chút cảm giác kỳ quái.
Rõ ràng dáng dấp vô cùng đẹp trai, hơn nữa còn là thủ trưởng, hoàn mỹ đến không chê vào đâu được, sao lại có thể không tìm được vợ chứ?
Chẳng lẽ, do tính tình hướng nội sao? Hay là bởi vì cái kia......chỉ cần gái còn trinh?
Đây xem như là thích sạch sẽ sao? Ừ......Nhìn cũng giống là như vậy.
"Điều kiện của tôi, chắc Cố thủ trưởng cũng đã nghe người giới thiệu nói rồi."
Khả Lan tiếp tục mở miệng, không muốn quanh quo lòng vòng, từ trong túi xách lấy ra giấy giám định gái còn trinh của bệnh viện, đặt lên bàn, đẩy tới trước mặt người đàn ông ngồi đối diện.
Vẻ mặt người đàn ông vẫn lạnh nhạt như cũ, bình tĩnh nhận đồ mà Khả Lan đẩy tới, mở ra nhìn, vẻ mặt hơi động, rồi sau đó để xuống nói: "Bình thường cô Lâm có sở thích gì?"
Rốt cuộc Cố thủ trưởng cũng mở miệng nói chuyện, điều này làm cho Khả Lan hòa hoãn không ít.
Cô nở nụ cười đã luyện tập nhuần nhuyễn: "Thích gấm Tô Châu, phác thảo, đàn tranh, đàn cổ......"
Khả Lan nói tới đây, trong đầu hiện lên một tia bất đắc dĩ, chỉ vì kiếm tiền, bình thường cô làm đủ mọi việc, cô làm gì có thời gian bồi dưỡng những sở thích của mình chứ.
Nếu không phải vì lần xem mắt này có thể thành công, sợ rằng cả đời này cô cũng sẽ không đụng tới gấm Tô Châu, phác thảo, đàn tranh, đàn cổ.
Người đàn ông không ngờ Lâm Khả Lan sẽ nói đến các loại gấm Tô Châu, đôi mắt thâm trầm bình tĩnh, chợt thoáng qua kinh ngạc, ánh mắt bắt đầu nhìn thẳng Lâm Khả Lan, sau khi nhìn cô từ trên xuống dưới đánh giá một lần, khóe miệng bắt đầu nở nụ cười.
Lúc này vừa đúng lúc phục vụ đưa cà phê tới, ánh mắt lơ đãng liến nhìn nội dung trong giấy giám định, sắc mặt thoáng qua vẻ khinh bỉ.
Khả Lan thấy cà phê đặt lên bàn, cầm cái muỗng lên nhẹ nhàng khuấy, động tác ôn hòa đoan trang cùng ưu nhã, cực kỳ giống một phụ nữ quý phái.
Mà từng cử động của Khả Lan, đều bị người đàn ông thu hết vào mắt.
"Tôi đối với cô Lâm tương đối hài lòng." Người đàn ông thản nhiên nói, hơi gật đầu.
Lời nói của anh súc tích, nhưng mà như vậy hai mắt Khả Lan cũng sáng lên.
Nói như vậy, chuyện này có quá mức?
Cô mong đợi ngẩng đầu, nhìn người đàn ông mặc quân phục, hai mắt đen nhánh, sau thẳm giống như một hồ nước, bề ngoài yên tĩnh. Vĩnh viễn làm cho người ta không thể thấy sự mãnh liệt ở phía dưới.
"Tôi đối với Cố thủ trưởng cũng rất hài lòng." Lâm Khả Lan cảm thấy may mắn trong lòng, Cố thủ trưởng là một người đàn ông đẹp trai, chứ không phải một người ông đầu trọc.
Đối mặt với người đàn ông như vậy, ít nhất cuộc sống của cô sau này, sẽ không quá khó chịu.
Đối với câu trả lời của Lâm Khả Lan, người đàn ông bề ngoài hình như hài lòng, gật đầu một cái, ánh mắt dừng lại trên mặt Khả Lan, nhếch miệng nở nụ cười như có như không.
Khả Lan thấy Cố thủ trưởng từ nãy tới giờ không nói gì, trong lòng cũng buồn bực, ngẩng đầu nhìn Cố thủ trưởng, lại nói: "Ý của Cố thủ trưởng là?"
Khả Lan thận trọng hỏi, trong lòng thấp thỏm.
Mặc dù mọi người đến đây với mục đích riêng, nhưng từ nãy tới giờ đều là cô tự nói tự diễn, khó tránh khỏi cảm thấy lúng túng.
"Kết hôn, đúng không?"
Hình như Cố thủ trưởng nhìn thấu tâm tư Lâm Khả Nhi, khóe miệng nhếch thành một đường cong, không e dè nói ra suy nghĩ trong lòng Lâm Khả Nhi, con ngươi đen như mực, mơ hồ thoát ra chút sắc lạnh.
Trong lòng như đang ra quyết định, tính toán gì đó, hoặc là đang giễu cợt.
"Hả?... ....Ừ!" Lâm Khả Nhi nghe thấy Cố thủ trưởng nói, cảm thấy có chút kinh ngạc, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu một cái, tỏ vẻ quả thật như thế.
Người đàn ông mặc quân phục cũng không trả lời cô......mà đột nhiên đứng dậy, bóng dáng cao lớn rắn rỏi, khiến Khả Lan không khỏi hít sâu một hơi, một người như Cố thủ trưởng, sao lại không tìm được vợ chứ? Chẳng lẽ bởi vì yêu cầu cô gái phải còn trinh đó sao?
Khả Lan thấy Cố thủ trưởng đứng dậy, cũng vội vàng đứng theo, Cố thủ trưởng nhìn cô một cái, không nói thêm gì, chỉ cất bước đi ra ngoài.
Cố thủ trưởng đi ra bên ngoài quán cà phê, cô đi theo phía sau, mặc dù cô không hiểu Cố thủ trưởng muốn làm gì, nhưng cô biết, Cố thủ trưởng nói đúng câu trả lời mà cô muốn, nhưng không cho cô biết số điện thoại, hoặc phương thức liên lạc nào khác.
Cô cũng không muốn kết thúc ở đây, dù sao, mẹ cô vẫn còn ở bệnh viện, chờ cô đem tiền về cứu mạng!
Hai người một trước một sau đi ra khỏi quán cà phê, đi vào bãi đậu xe, Cố thủ trưởng dừng lại trước một chiếc xe Jeep, đứng thẳng, khiến không khí vô hình trở nên khẩn trương.
Mặc dù Khả Lan không hiểu, nhưng vẫn đứng im như cũ không bước đi.
"Cố thủ trưởng muốn đi đâu? Anh không hài lòng về tôi sao?" Tầm nhìn của Khả Lan rất rõ, vì một triệu tệ, nếu như Cố thủ trưởng không hài lòng, cô có thể nghĩ cách khác.
Hèn mọn bán mình, cũng không phải là lựa chọn duy nhất của cô.
Người đàn ông mặc quân phục nhìn về phía cô, khóe miệng nở nụ cười đùa giỡn: "Có đem theo hộ khẩu không?"
Khả Lan nghe thấy vậy, hơi dừng lại, nhất thời không hiểu, nhưng ngay lúc đó liền phản ứng kịp, vội vàng móc hộ khẩu trong túi xách ra, dì Vương nói, nếu như chọn trúng, đối phương có thể ngay lập tức đi đăng ký kết hôn, sau đó đưa cô về doanh trại.
Cho nên, trước khi đi, Khả Lan đã chuẩn bị đầy đủ giấy tờ để đăng ký kết hôn.
Người đàn ông mặc quân phục nhận lấy hộ khẩu trong tay Khả Lan, miệng nở nụ cười lạnh: "Rất tốt." Giúp Khả Lan mở cửa xe, ý bảo cô lên xe.
Khả Lan nghe lời lên xe, nhìn người đàn ông mặc quân phục cầm hộ khẩu của cô, lái xe, đi về phía cục dân chính.
Đối với việc kết hôn vội này, mặc dù Khả Lan cảm thấy cực kỳ áp lực, nhưng cô cũng biết rõ, trong quân đội, nếu muốn ly hôn, sẽ ảnh hưởng rất lớn tới sự nghiệp của một quân nhân.
Cho nên, lúc này Khả Lan cảm thấy, cô đang suy nghĩ trước, sau này phải đối xử với Cố thủ trưởng thế nào, để qua hết nửa đời sau.
Kết hôn nhanh như tia chớp, đối với Khả Lan mà nói, thật sự khiến cô kinh ngạc, sau khi nhận giấy đăng ký kết hôn, cô vẫn có cảm giác không thật.
Vậy mà nhìn tên tuổi trong giấy đăng ký kết hôn, Lâm Khả Nhi có chút lâng lâng.
Cố Thành Viêm, Lâm Khả Nhi.
Không phải nói tên Cố thủ trưởng chỉ có hai chữ sao? Sao lại biến thành ba? Dì Vương nhớ nhầm sao? Hay là tên thường gọi và tên trên giấy khai sinh khác nhau?
Đối với chuyện tên tuổi, Khả Lan cũng không hỏi nhiều, sau khi nhận giấy đăng ký kết hôn, nhìn Cố Thành Viêm: "Như vậy, chúng ta đã là vợ chồng hợp pháp, tiền mừng mà anh nói, có phải nên......"
Khả Lan nói đến cuối, không nhịn được hoảng sợ nhìn Cố Thành Viêm, đối với người đàn ông trước mặt này, dù sao cô cũng hơi hoảng sợ.
Huống chi, cô cũng không thích bản thân mình lúc này, nhỏ giọng nói, sẽ cảm giác bản thân giống như một kỹ nữ.
Hình như Cố Thành Viêm muốn đổi ý chuyện tiền mừng, quay đầu nhìn Lâm Khả Nhi, chân mày nhíu lại.
"Cái gì?"
Mục đích của Lâm Khả Nhi thật sự là tiền mừng, tự nhiên sẽ không buông tha.
"Trước khi kết hôn anh nói sẽ đưa một trăm vạn tiền mừng." Lâm Khả Lan nói thẳng, nếu như cô cứ như vậy đi cùng Cố Thành Viêm, mẹ cô phải làm sao chứ?
Tiền, cô cần một khoản tiền lớn, bảo vệ tính mạng người thân của mình.
Hình như Cố Thành Viêm cảm thấy bất mãn đối với việc lập tức đòi tiền mừng của Khả Lan, chân mày khẽ nhíu, nhưng cuối cùng không nói thêm gì, gọi điện thoại, hình như cho người đem tiền tới đây, xe dừng lại bên đường, hai người cũng im lặng.
Bình luận facebook