Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 39
Ánh trăng như nước......
Sau khi Khả Lan cùng Cố Thành Viêm vào phòng.
Cô xoay người, đi rót nước cho Cố thủ trưởng.
Lúc này Cố Thành Viêm đang ngồi trên chiếc ghế giữa phòng, vẻ mặt lạnh lùng, hai mắt cụp xuống, giống như đang có tâm sự.
Khả Lan ngồi bên mép giường, ngước mắt, con ngươi đen nhánh, nhìn thẳng Cố thủ trưởng.
"Hôm nay cảm ơn anh."
Khả Lan nói cảm ơn, trong lòng suy nghĩ, làm thế nào để nói về chuyện của Dương tướng quân.
Cô không thích lo chuyện bao đồng, chẳng qua là cảm thấy, tham ô là chuyện lớn.
Huống chi cô cũng có lòng riêng.
"Hả?......Muốn cảm ơn tôi thế nào?"
Cố Thành Viêm nghe thấy Khả Lan nói cảm ơn, chân mày khẽ nhíu, hai mắt nheo lại, cười như không cười nhìn Khả Lan.
"... .......Hả?"
Khả Lan kinh ngạc, nhất thời nghẹn lời, không biết phải trả lời thế nào.
Cảm ơn thế nào?
Cô thật sự chưa từng nghĩ tới, phải cảm ơn thế nào!
Một lúc sau......
"Lấy thân báo đáp?" Sắc mặt Cố Thành Viêm bình tĩnh.
Sắc mặt Khả Lan hơi trầm xuống.
Sao cô chưa bao giờ phát hiện ta, Cố thủ trưởng cũng có tế bào hài hước.
Lấy thân báo đáp?
Không giống những lời mà Cố thủ trưởng có thể nói ra.
"A......A....." Khả Lan xấu hổ cười, không trả lời.
Cô cúi đầu, nghĩ sâu xa, sau đó ngẩng đầu, nhìn về phía Cố thủ trưởng, chuyển vấn đề sang chuyện Dương tướng quân: "Dương tướng quân đột nhiên đẩy đổ tháp rượu, thật sự là kích động."
Sau khi Khả Lan nói xong, âm cao âm thấp, không rõ nhưng hy vọng Cố thủ trưởng có thể nghe thấy ý tứ của cô.
Cố Thành Viêm vẫn còn đang hứng thú sau khi hỏi Khả Lan làm thế nào cảm ơn anh.
Lúc này nghe Khả Lan nói, không khỏi híp mắt, nhìn về phía Lâm Khả Lan.
Anh biết hôm nay không thể thoát được chuyện Dương tướng quân.
Nhưng Lâm Khả Lan quan tâm tới chuyện này làm gì?
Chẳng lẽ, một cô gái nhỏ bé như cô lại dám nghi ngờ Dương tướng quân?
Lá gan thật to!
Khả Lan thấy Cố thủ trưởng híp mắt, không lên tiếng, trong lòng nóng vội.
Trong lòng Cố thủ trưởng đang nghĩ gì.
Không phải là không quan tâm đến Dương tướng quân chứ.
Không......Theo lý thuyết, Cố thủ trưởng, không giống loại người làm việc có đầu không có đuôi.
Anh không định điều tra kỹ chuyện này sao?
Cho nên, Khả Lan mới muốn hỏi Cố thủ trưởng.
Mà cô nói những lời này, cũng không có ý gì khác, chỉ muốn Cố thủ trưởng thả đám người Vưu Kỷ Mỹ ra.
Cô bán tình người cho công ty PR, chuyện hợp đồng với công ty, dĩ nhiên cô biết rõ ràng.
Dĩ nhiên, cần có sự phối hợp của Cố thủ trưởng.
Nhất cử lượng tiện, nhìn như đơn giản.
Nhưng tới trước mặt Cố thủ trưởng, lại có vẻ như không có chút đầu mối nào.
Trong lòng Khả Lan cảm thấy bối rối không biết thế nào cho phải.
Nhưng......Cô phải kiên định.
"Chuyện ngày hôm nay, anh không cảm thấy kỳ quái sao?" Khả Lan thấy Cố thủ trưởng không nói gì, chỉ có thể thở dài, tiếp tục nói.
Nói đến phần sau, Khả Lan lại hơi chột dạ.
Có lẽ trong lòng Cố thủ trưởng đã sớm đoán ra rồi.
Đã sớm nghi ngờ Dương tướng quân, chỉ là hôm nay thất thủ.
Nhưng mà......Lại không giống.
Nếu như Cố thủ trưởng đã sớm nghi ngờ Dương tướng quân thì hôm nay làm sao lại làm loạn lên như vậy chứ.
Hôm nay đối với Cố thủ trưởng mà nói, chính là bứt dây động rừng!
Vì vạy, Khả Lan cảm thấy, cô vẫn phải làm rõ chuyện này.
Có cơ hội, không thể bỏ qua!
"Hả? Cô nói xem." Cố Thành Viêm nghe thấy Khả Lan nói, cơ thể hơi nhích lại gần, lên tiếng hỏi lại Khả Lan.
Anh cũng muốn nghe một chút, Lâm Khả Lan phát hiện ra đầu mối gì.
Mà Lâm Khả Lan, thấy bộ dáng bình tĩnh của Cố thủ trưởng, trong lòng khẽ run.
Rõ ràng vẻ mặt bình tĩnh tự nhiên, bộ dáng thoải mái, nhưng lại khiến người ta cảm thấy lạnh run lên.
Chỉ là......
Đã đến nước này, cô phải nói hết.
"Hôm nay là tiệc về hưu của Dương tướng quân, nếu như Dương tướng quân không ngầm cho phép, ai ngu ngốc mà đứng trước họng súng?" Khả Lan nói xong, ngồi thẳng người, nhìn thẳng Cố thủ trưởng, nhưng trong lòng không ngừng run rẩy.
Cô nói Cố thủ trưởng vào phòng, lại nói đến chuyện này, thật sự có chút mạo hiểm.
Nhưng......Cô cảm thấy Cố thủ trưởng sẽ giúp cô một tay!
Nghĩ đến đây, trong lòng Khả Lan lại trống không.
Tại sao cô có thể khẳng định Cố thủ trưởng sẽ giúp cô?
Là bởi vì tình vợ chồng?
Nếu như giữa cô và anh xảy ra quan hệ, vẫn có thể niệm tình cũ.
Nhưng mấu chốt là, giữa hai người không có chuyện gì xảy ra, chỉ có ấp ấp ôm ôm, ngủ mấy ngày.
Tại sao Cố thủ trưởng lại muốn giúp chứ!
Nghĩ như thế, ý chí kiên định của Khả Lan, bỗng nhiên phai mờ, nhưng chần chừ, vẫn nói ra.
"Cục trưởng kia, có thể leo lên địa vị đó, hiển nhiên không phải ngu ngốc, càng sẽ không ngốc đến nỗi gây chuyện trong bữa tiệc của Dương tướng quân, cho nên......" Khả Lan nhíu mày, dừng một chút, hình như suy nghĩ gì xem phải nói thế nào.
Nhưng trong lòng cô lại khẽ run.
To gan phân tích chuyện quan trọng như vậy, can thiệp quá nhiều rồi!
"Cho nên, những chuyện ngày hôm nay, đều là do Dương tướng quân tự biên tự diễn hay sao?" Cố Thành Viêm nghe Khả Lan nói, giọng nói trầm thấp, tiếp tục hỏi Khả Lan.
Tròng mắt của anh tối tăm, thoáng qua một tia kinh ngạc cùng thưởng thức.
Lá gan Lâm Khả Lan khá to, dám cả gan nghi ngờ Dương tướng quân.
Chẳng lẽ cô không sợ, anh cùng phe với Dường tướng quân.
Cô nói những lời này, sẽ tự gây họa cho mình?
Dĩ nhiên, anh còn thật sự không nhìn ra, Lâm Khả Lan thật sự rất thông minh.
Không giống bình hoa, một bình hoa để cắm hoa tươi.
Sáng chói hơn.
"......A!" Khả Lan nghe thấy Cố thủ trưởng nói, trong lòng chần chừ gật đầu.
Ý của cô chính là như vậy!
"Cô không sợ biết quá nhiều, gây phiền toái cho mình sao?" Hình như Cố Thành Viêm cũng không để ý chuyện hôm nay, chỉ cảm thấy lá gan của Lâm Khả Lan thật lớn.
Lúc này mới chính là Lâm Khả Lan!
Nhìn qua có vẻ yếu mềm nhưng lại thông minh và kiên cường.
Không tệ.
"Tôi không thể sợ." Khả Lan trả lời câu nói của Cố thủ trưởng.
Cô kiên nhẫn, cũng đã từng sợ, nhưng tất cả mọi chuyện, đều ép cô tới đường cùng, cho nên, cô không thể sợ.
Cô đi từng bước một vì chiến thắng.
Sợ.....Chỉ có thể ngã thê thảm không nỡ nhìn.
Cô chỉ sợ duy nhất một điều, chính là mẹ rời khỏi mình, khiến cô trở nên cơ cực không có nơi nương tựa.
Lát sau......
"Không bằng Cố thủ trưởng thả những cô gái phạm tội hôm nay ra, có lẽ, còn có thể thả dây câu."
Khả Lan ngẩng đầu, nhìn thẳng Cố thủ trưởng, đề nghị.
Hy vọng Cố thủ trưởng thả người.
Nhưng......Cố Thành Viêm sau khi nghe thấy cô nói, giờ mới hiểu được, Khả Lan làm như vậy thật ra là có tầm nhìn.
Để cho anh yên tâm.
Đây là cô nghĩ cách cứu các chị em của mình?
Vẫn không buông?
Thật ra thì những thứ này không quan trọng, vốn dĩ Cố Thành Viêm không định bắt những người kia.
Như Khả Lan nói.
Thả những người kia có thể thả dây câu.
Cón có một điều nữa là, tội mại dâm, chưa có tư cách vào nhà tù của quân đội.
Sau khi Khả Lan cùng Cố Thành Viêm vào phòng.
Cô xoay người, đi rót nước cho Cố thủ trưởng.
Lúc này Cố Thành Viêm đang ngồi trên chiếc ghế giữa phòng, vẻ mặt lạnh lùng, hai mắt cụp xuống, giống như đang có tâm sự.
Khả Lan ngồi bên mép giường, ngước mắt, con ngươi đen nhánh, nhìn thẳng Cố thủ trưởng.
"Hôm nay cảm ơn anh."
Khả Lan nói cảm ơn, trong lòng suy nghĩ, làm thế nào để nói về chuyện của Dương tướng quân.
Cô không thích lo chuyện bao đồng, chẳng qua là cảm thấy, tham ô là chuyện lớn.
Huống chi cô cũng có lòng riêng.
"Hả?......Muốn cảm ơn tôi thế nào?"
Cố Thành Viêm nghe thấy Khả Lan nói cảm ơn, chân mày khẽ nhíu, hai mắt nheo lại, cười như không cười nhìn Khả Lan.
"... .......Hả?"
Khả Lan kinh ngạc, nhất thời nghẹn lời, không biết phải trả lời thế nào.
Cảm ơn thế nào?
Cô thật sự chưa từng nghĩ tới, phải cảm ơn thế nào!
Một lúc sau......
"Lấy thân báo đáp?" Sắc mặt Cố Thành Viêm bình tĩnh.
Sắc mặt Khả Lan hơi trầm xuống.
Sao cô chưa bao giờ phát hiện ta, Cố thủ trưởng cũng có tế bào hài hước.
Lấy thân báo đáp?
Không giống những lời mà Cố thủ trưởng có thể nói ra.
"A......A....." Khả Lan xấu hổ cười, không trả lời.
Cô cúi đầu, nghĩ sâu xa, sau đó ngẩng đầu, nhìn về phía Cố thủ trưởng, chuyển vấn đề sang chuyện Dương tướng quân: "Dương tướng quân đột nhiên đẩy đổ tháp rượu, thật sự là kích động."
Sau khi Khả Lan nói xong, âm cao âm thấp, không rõ nhưng hy vọng Cố thủ trưởng có thể nghe thấy ý tứ của cô.
Cố Thành Viêm vẫn còn đang hứng thú sau khi hỏi Khả Lan làm thế nào cảm ơn anh.
Lúc này nghe Khả Lan nói, không khỏi híp mắt, nhìn về phía Lâm Khả Lan.
Anh biết hôm nay không thể thoát được chuyện Dương tướng quân.
Nhưng Lâm Khả Lan quan tâm tới chuyện này làm gì?
Chẳng lẽ, một cô gái nhỏ bé như cô lại dám nghi ngờ Dương tướng quân?
Lá gan thật to!
Khả Lan thấy Cố thủ trưởng híp mắt, không lên tiếng, trong lòng nóng vội.
Trong lòng Cố thủ trưởng đang nghĩ gì.
Không phải là không quan tâm đến Dương tướng quân chứ.
Không......Theo lý thuyết, Cố thủ trưởng, không giống loại người làm việc có đầu không có đuôi.
Anh không định điều tra kỹ chuyện này sao?
Cho nên, Khả Lan mới muốn hỏi Cố thủ trưởng.
Mà cô nói những lời này, cũng không có ý gì khác, chỉ muốn Cố thủ trưởng thả đám người Vưu Kỷ Mỹ ra.
Cô bán tình người cho công ty PR, chuyện hợp đồng với công ty, dĩ nhiên cô biết rõ ràng.
Dĩ nhiên, cần có sự phối hợp của Cố thủ trưởng.
Nhất cử lượng tiện, nhìn như đơn giản.
Nhưng tới trước mặt Cố thủ trưởng, lại có vẻ như không có chút đầu mối nào.
Trong lòng Khả Lan cảm thấy bối rối không biết thế nào cho phải.
Nhưng......Cô phải kiên định.
"Chuyện ngày hôm nay, anh không cảm thấy kỳ quái sao?" Khả Lan thấy Cố thủ trưởng không nói gì, chỉ có thể thở dài, tiếp tục nói.
Nói đến phần sau, Khả Lan lại hơi chột dạ.
Có lẽ trong lòng Cố thủ trưởng đã sớm đoán ra rồi.
Đã sớm nghi ngờ Dương tướng quân, chỉ là hôm nay thất thủ.
Nhưng mà......Lại không giống.
Nếu như Cố thủ trưởng đã sớm nghi ngờ Dương tướng quân thì hôm nay làm sao lại làm loạn lên như vậy chứ.
Hôm nay đối với Cố thủ trưởng mà nói, chính là bứt dây động rừng!
Vì vạy, Khả Lan cảm thấy, cô vẫn phải làm rõ chuyện này.
Có cơ hội, không thể bỏ qua!
"Hả? Cô nói xem." Cố Thành Viêm nghe thấy Khả Lan nói, cơ thể hơi nhích lại gần, lên tiếng hỏi lại Khả Lan.
Anh cũng muốn nghe một chút, Lâm Khả Lan phát hiện ra đầu mối gì.
Mà Lâm Khả Lan, thấy bộ dáng bình tĩnh của Cố thủ trưởng, trong lòng khẽ run.
Rõ ràng vẻ mặt bình tĩnh tự nhiên, bộ dáng thoải mái, nhưng lại khiến người ta cảm thấy lạnh run lên.
Chỉ là......
Đã đến nước này, cô phải nói hết.
"Hôm nay là tiệc về hưu của Dương tướng quân, nếu như Dương tướng quân không ngầm cho phép, ai ngu ngốc mà đứng trước họng súng?" Khả Lan nói xong, ngồi thẳng người, nhìn thẳng Cố thủ trưởng, nhưng trong lòng không ngừng run rẩy.
Cô nói Cố thủ trưởng vào phòng, lại nói đến chuyện này, thật sự có chút mạo hiểm.
Nhưng......Cô cảm thấy Cố thủ trưởng sẽ giúp cô một tay!
Nghĩ đến đây, trong lòng Khả Lan lại trống không.
Tại sao cô có thể khẳng định Cố thủ trưởng sẽ giúp cô?
Là bởi vì tình vợ chồng?
Nếu như giữa cô và anh xảy ra quan hệ, vẫn có thể niệm tình cũ.
Nhưng mấu chốt là, giữa hai người không có chuyện gì xảy ra, chỉ có ấp ấp ôm ôm, ngủ mấy ngày.
Tại sao Cố thủ trưởng lại muốn giúp chứ!
Nghĩ như thế, ý chí kiên định của Khả Lan, bỗng nhiên phai mờ, nhưng chần chừ, vẫn nói ra.
"Cục trưởng kia, có thể leo lên địa vị đó, hiển nhiên không phải ngu ngốc, càng sẽ không ngốc đến nỗi gây chuyện trong bữa tiệc của Dương tướng quân, cho nên......" Khả Lan nhíu mày, dừng một chút, hình như suy nghĩ gì xem phải nói thế nào.
Nhưng trong lòng cô lại khẽ run.
To gan phân tích chuyện quan trọng như vậy, can thiệp quá nhiều rồi!
"Cho nên, những chuyện ngày hôm nay, đều là do Dương tướng quân tự biên tự diễn hay sao?" Cố Thành Viêm nghe Khả Lan nói, giọng nói trầm thấp, tiếp tục hỏi Khả Lan.
Tròng mắt của anh tối tăm, thoáng qua một tia kinh ngạc cùng thưởng thức.
Lá gan Lâm Khả Lan khá to, dám cả gan nghi ngờ Dương tướng quân.
Chẳng lẽ cô không sợ, anh cùng phe với Dường tướng quân.
Cô nói những lời này, sẽ tự gây họa cho mình?
Dĩ nhiên, anh còn thật sự không nhìn ra, Lâm Khả Lan thật sự rất thông minh.
Không giống bình hoa, một bình hoa để cắm hoa tươi.
Sáng chói hơn.
"......A!" Khả Lan nghe thấy Cố thủ trưởng nói, trong lòng chần chừ gật đầu.
Ý của cô chính là như vậy!
"Cô không sợ biết quá nhiều, gây phiền toái cho mình sao?" Hình như Cố Thành Viêm cũng không để ý chuyện hôm nay, chỉ cảm thấy lá gan của Lâm Khả Lan thật lớn.
Lúc này mới chính là Lâm Khả Lan!
Nhìn qua có vẻ yếu mềm nhưng lại thông minh và kiên cường.
Không tệ.
"Tôi không thể sợ." Khả Lan trả lời câu nói của Cố thủ trưởng.
Cô kiên nhẫn, cũng đã từng sợ, nhưng tất cả mọi chuyện, đều ép cô tới đường cùng, cho nên, cô không thể sợ.
Cô đi từng bước một vì chiến thắng.
Sợ.....Chỉ có thể ngã thê thảm không nỡ nhìn.
Cô chỉ sợ duy nhất một điều, chính là mẹ rời khỏi mình, khiến cô trở nên cơ cực không có nơi nương tựa.
Lát sau......
"Không bằng Cố thủ trưởng thả những cô gái phạm tội hôm nay ra, có lẽ, còn có thể thả dây câu."
Khả Lan ngẩng đầu, nhìn thẳng Cố thủ trưởng, đề nghị.
Hy vọng Cố thủ trưởng thả người.
Nhưng......Cố Thành Viêm sau khi nghe thấy cô nói, giờ mới hiểu được, Khả Lan làm như vậy thật ra là có tầm nhìn.
Để cho anh yên tâm.
Đây là cô nghĩ cách cứu các chị em của mình?
Vẫn không buông?
Thật ra thì những thứ này không quan trọng, vốn dĩ Cố Thành Viêm không định bắt những người kia.
Như Khả Lan nói.
Thả những người kia có thể thả dây câu.
Cón có một điều nữa là, tội mại dâm, chưa có tư cách vào nhà tù của quân đội.
Bình luận facebook