Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 79
Chợt nghe thấy giọng Cố Thành Viêm, Khả Lan hoảng hốt, quay đầu, nhìn thấy anh đang im lặng đứng cách đó không xa, sắc mặt lạnh lùng, trên người tản ra không khí lạnh.
Khả Lan liếc nhìn Dương Tử Sở, mím môi nghĩ, cuối cùng lựa chọn đi về phía Cố Thành Viêm, anh liền nhấc chân, đưa tay ôm người vào lòng.
Như muốn tuyên bố, ôm cả người xoay người rời đi.
Dương Tử Sở nhìn hai người rời đi, khóe miệng lại nở nụ cười lạnh lùng.
Rồi sau đó......
Cố Thành Viêm cũng không ở lại lâu, kéo Khả Lan rời đi.
Khả Lan cảm thấy anh không vui, ngẩng đầu nhìn anh, há miệng muốn nói chuyện, cuối cùng lại mím môi, không nói gì.
Hai người ngồi lên xe, Cố Thành Viêm không có lên tiếng, Khả Lan cũng cúi đầu không nói gì.
Im lặng hồi lâu.....
Cố Thành Viêm bỗng nhiên thò tay, muốn ôm Khả Lan vào ngực, Khả Lan lại giơ tay lên, ngăn bàn tay của anh lại.
Nhất thời, hai người cứng ngắc tại chỗ.
Hai mắt tối tăm của Cố Thành Viêm tràn đầy kinh ngạc.
Khả Lan lại nhanh chóng thu tay lại.
Trong lòng cô chợt thấy rối bời, căn môi im lặng hồi lâu......
"Trong tuổi thơ của em, có phải đã từng vô cùng thích một cô gái không?" Khả Lan ngước mắt, đột nhiên hỏi quá khứ của Cố Thành Viêm.
Hai mắt đen nhánh của cô chăm chú nhìn Cố Thành Viêm, môi đỏ mọng mím chặt, chờ câu trả lời của anh.
Cố Thành Viêm nghe Khả Lan nói, vẻ mặt hơi ngừng lại, nghiêng đầu nhìn Khả Lan, môi mỏng mím chặt, im lặng hồi lâu, rồi mới trả lời: "Phải."
Câu trả lời của Cố Thành Viêm khiến Khả Lan bỗng nhiên căng thẳng, ngón giữa khẽ run, há miệng muốn hỏi, nhưng làm thế nào cũng không thể thốt nên lời.
"Khả Lan."
Cố Thành Viêm thấy Khả Lan không nói gì, chợt kêu tên cô, đưa tay ôm cô vào trong ngực, sức lực giữa hai tay vừa phải, giống như vật quý.
"Hiện tại người mà anh quan tâm, chính là em."
Anh trầm giọng trịnh trọng nói cho cô biết.
Nhưng......Khả Lan nghe thấy Cố Thành Viêm nói, trong lòng cảm thấy mờ tối.
Những lời này nghe vào tai cảm thấy rất kỳ quái.
Hiện tại là em!
Nghĩ đến đây, Khả Lan hít một hơi, nhắm hai mắt, quyết định không hỏi câu hỏi lúc nãy muốn hỏi.
"Người mà anh từng yêu, chính là cô gái trong tấm hình ở phòng anh?"
Nói tới đây, Khả Lan cắn răng, bình ổn tâm tình, chờ anh trả lời.
Cố Thành Viêm nghe thấy Khả Lan hỏi, đôi tay bỗng nhiên siết chặt, im lặng hồi lâu, cuối cùng từ từ trả lời: "Đó đã là chuyện quá khứ."
Một câu nói hời hợt, tựa như có lẽ đã không còn quan trọng.
Nhưng, nếu như không quan trọng, tại sao tấm hình kia vẫn luôn treo trong phòng.
Nếu như không quan trọng, tại sao câu trả lời của anh lại lập lờ nước đôi như vậy!
Khả Lan cúi đầu, suy nghĩ hồi lâu, sau đó ngẩng đầu, nhìn anh, vẻ mặt thành thật nói: "Em muốn về với ông bà, anh đi cùng em đi."
Lúc này Khả Lan không muốn khai thác chuyện lúc nhỏ, cô chỉ nghĩ muốn nói cho Cố Thành Viêm, cô là cô, từ lúc cô sinh ra, đã không quen biết Cố Thành Viêm.
Cô muốn đưa anh đi xem tuổi thơ của mình, nói cho anh biết, trong tuổi thơ của anh không có sự hiện diện của anh.
Cố Thành Viêm nghe Khả Lan nói, chân mày nhíu chặt, cúi đầu nhìn cô, gật đầu, bày tỏ đồng ý cùng cô trở về.
Cố Thành Viêm gật đầu, Khả Lan lại nhếch miệng khổ sở cười, nếu như cô không phải là cô gái trong tuổi thơ của Cố Thành Viêm, giữa bọn cô, đoán chừng không cách nào tiếp tục nữa!
Lúc rời đi rất khó, sau khi rời đi sẽ rất đơn giản.
Chỉ cần tâm bình khí hòa là được.
Ầm ĩ một ngày.
Sáng sớm ngày hôm sau, ngoài phòng tuyết phủ dày, một mảnh trắng xóa.
Bão tuyết che đường, Khả Lan nghĩ kế hoạch về nhà ông bà tạm thời không cách nào hoàn thành.
Chỉ là, đài khí tượng thông báo, sau khi tuyết hết rơi sẽ có nắng, nhiệt độ sẽ ấm hơn.
Cố Thành Viêm đã sớm đến doanh trại, vốn sĩ ông Cố theo như kế hoạch ban đầu đưa Cố Thành Hiên cùng Cố Thành Thấm về Tây Nam, nhưng bão tuyết quá lớn, tạm thời thay đổi kế hoạch.
Sau khi ăn sáng xong, Khả Lan thay quần áo mùa đông, gọi điện thoại bảo Diệp Huệ cho xe tới, cô chuẩn bị tới Quật Khởi.
Gần đây xảy ra chuyện lớn như vậy, một số người ở Quật Khởi cũng bị dính líu, giờ phút này, là lúc lòng người bàng hoàng.
Thật sự cô nên đi xem một chút.
Lúc ra ngoài, Khả Lan lễ phép chào hỏi người nhà họ Cố mới đi.
Nhưng mà sự chào hỏi của cô, chỉ nhận được sự đáp lại của bà Cố, ông Cố, Cố Thành Hiên cùng Cố Thành Thấm đều không trả lời cô.
Không trả lời, Khả Lan cũng chỉ khẽ cười, nhất thời muốn thay đổi cách nhìn của người khác với cô, hoàn toàn không phải chuyện đơn giản.
Rồi sau đó, Khả Lan ra khỏi đại viện.
Ngồi lên xe, Diệp Huệ chợt đưa một tấm thẻ tới trước mặt Khả Lan.
"Khả Lan, mấy ngày trước tôi mới phát hiện, lần trước cầm nhầm thẻ nhớ của Lục trung úy! Cố thủ trưởng không tức giận với cô chứ!" Dứt lời, ánh mắt Diệp Huệ dừng trên tấm thẻ, tuy rằng hai tấm thẻ không giống nhau lắm, nhưng dung lượng lưu trữ cùng nội dung không giống nhau, thẻ này, có con dấu cùng văn bản của Lương Thị.
Diệp Huệ chợt đưa tấm thẻ ra làm Khả Lan bối rối, cô nhận tấm thẻ Diệp Huệ đưa.
Thấy con dấu của Lương Thị thì phỏng đoán nội dung có thể liên quan đến vụ án tham ô của Dương tướng quân.
Nhưng khi cô cầm thẻ nhớ đưa cho Cố Thành Viêm, khuôn mặt Cố Thành Viêm cũng không thể hiện bất ổn, hơn nữa, sau đó cũng không nhắc tới chuyện này!
Cố Thành Viêm như vậy là bao dung cô sao?
Hay là nội dung này không quan trọng, cho nên anh không có nhắc lại?
Không......Nếu như nội dung không quan trọng, ngày hôm ấy Cố Thành Viêm sẽ không gấp gáp như vậy!
Nghĩ đến đây, Khả Lan thu hồi thẻ trước, nhưng trong lòng chần chừ, có nên trả lại thẻ nhớ cho Cố Thành Viêm hay không, hoặc là nói, cô tìm người phá mật khẩu của thẻ, sau đó.....Xem nội dung bên trong một chút!
Nhưng nếu như là bí mật quân sự, để người khác thấy thì phải làm sao?
Nhưng nếu như là bí mật quân sự, tại sao lại liên quan đến Lương Tú Ly, qua tay thư ký của Lương Tú Ly?
Nghĩ đến đây, đầu óc Khả Lan trở nên rối loạn.
Lúc này......
Xe chợt dừng lại.
Cả người Khả Lan đổ về trước, ngẩng đầu, thấy một chiếc Lamborghini, đang ngăn cản chiếc xe của bọn họ.
Ngay sau đó, người từ trên xe bước xuống, Khả Lan cũng biết, chính là Kim Hạo của Kim Thị.
Sau khi Kim Hạo xuống xe, đi tới trước cửa xe, mở ra, liền thò tay lôi Khả Lan từ trên xe xuống, không nói gì, kéo cô vào trong xe mình.
Khóa cửa xe, Khả Lan còn chưa biết làm thế nào để xuống xe, Kim Hạo liền khởi động xe, rời đi như một làn khói.
Ngồi trong xe, Khả Lan cũng không tìm cách xuống xe, mà lạnh lùng nhìn Kim Hạo, lạnh lùng nói: "Anh Kim thông minh hơn người, hôm nay kéo tôi vào trong xe anh, không sợ đắc tội người quyền quý sao?" Dứt lời, Khả Lan liếc nhìn, gấp rút gọi điện thoại cho Diệp Huệ.
Kim Hạo nghe thấy Khả Lan nói, biến sắc, nghiêng đầu lạnh lùng nhìn Khả Lan, hừ một tiếng: "Nói phụ nữ không có đầu óc, thật đúng là không sai!"
"Lan Thư bị bắt, cô cảm thấy Quật Khởi còn có thể chống đỡ được bao lâu?"
"Lương Tú Ly làm việc tàn nhẫn, bà ta không những muốn vượt qua, mà là thâu tóm!"
"Nhân lúc chuyện còn chưa tới mức không thể cứu vãn, chúng ta làm cuộc mua bán được chứ?"
Kim Hạo nói tới đây, chợt đem xe quẹo vào một con hẻm nhỏ, dừng xe, nhìn về phía Khả Lan.
Khả Lan nghe Kim Hạo nói, vẻ mặt hơi lạnh, sau đó lấy điện thoại di động, gọi cho Diệp Huệ, nói là có việc cần bàn với Kim Hạo! Bảo Diệp Huệ tới Quật Khởi trước.
Mặc dù Diệp Huệ gấp gáp, nhưng nghe Khả Lan nói như vậy, liền không gọi cho thủ trưởng nữa!
Mà nếu Kim Hạo nói tới chuyện mua bán, là anh ta muốn tìm đường sống trong cõi chết, rất là liều!
Quật Khởi đã rối thành một đống gai, xem như vượt qua việc ảnh hưởng sau khi Lan Thư bị bắt, nhưng sau đó cũng sẽ không tốt bao nhiêu.
Chẳng thà để Quật Khởi đến ngân hàng xin vay, lại một lần nữa điều hòa chi phí, lúc cổ phiếu của Lương Thị còn chưa tăng đến cao điểm, mua vào hàng loạt, hơn nữa công thêm tài chính của Kim Thị!
Lương Tú Ly cầm trong tay 42% cổ phần, nếu như bọn họ có thể mua vào 30% trở lên, như vậy, tiến vào hội đồng quản trị của Lương Thị, mới chân chính gọi là mở màn cho một màn kịch hay.
Dĩ nhiên, Lương Tú Ly thông minh như vậy, chắc chắn sẽ không để bọn họ tùy ý nắm giữ lượng lớn!
Cho nên, bọn họ cần mua vào với từng nhóm nhỏ!
Mặc dù là biện pháp tốt, nhưng cũng chỉ là một chiêu nhỏ, trong lòng Khả Lan không đồng ý.
Nhưng cẩn thận nghĩ lại, lại rất đồng ý.
Chuyện Lan Thư, mặc dù vẫn trong giai đoạn giữ bí mật, nhưng người nghe phong phanh, đa số đều đoạn tuyệt quan hệ với Lan Thư, sợ bị liên lụy đến vụ án tham ô.
Đừng nói Quật Khởi, ngay cả "Danh Tước" cũng có vấn đề.
Cho nên, Lương Thị có núi dựa lớn như vậy, ổn định như vậy, không bằng tiếng vào hội đồng quản trị của Lương Thị!
Cuối cùng Khả Lan đồng ý với ý tưởng của Kim Hạo, thầm nghĩ, cô không có quyền lực, chuyện này, phải được sự đồng ý của ông chủ.
Nhưng mà, ông chủ là người làm ăn, tự nhiên biết, lúc này bỏ rơi gánh nặng Quật Khởi, là điều tốt nhất.
Rồi sau đó, Kim Hạo đưa Khả Lan về Quật Khởi, lúc tới nới, nhìn thấy một chiếc xe đậu trong bãi đỗ xe, có người nói cho Khả Lan biết, ông chủ giấu mặt của cô đến rồi!
Khả Lan nhìn chiếc xe của ông chủ, không phải là chiếc BMW như cô tưởng tượng, mà là xe Rambo Zinin, loại xe thể thao mui trần!
Thấy xe của ông chủ, đầu Khả Lan chợt run lên!
Trong đầu suy nghĩ bộ dáng lái xe của ông chủ!
Còn muốn nghĩ, xe thể thao này ghế tài xế nhỏ hẹp, cơ thể ông chủ có thể nhét được vào không?
Nghĩ đến đây, khóe miệng Khả Lan chợt run rẩy!
Đây là già rồi còn muốn chạy theo mô đen sao?
Vào thang máy, lên lầu, Khả Lan chợt nhìn thấy bên ngoài thang máy thoáng qua bóng dáng quen thuộc, không thấy rõ, thang máy đã đóng cửa, dần dần lên cao!
Cô thầm nghĩ trong đầu, rồi lại lắc đầu, cảm thấy rất không có khả năng!
Sau khi lên lầu, Khả Lan mới ra khỏi thang máy, liền cảm thấy không khí ở Quật Khởi rất nặng nề đè nén, những hộ vệ mặc áo đen liên tục đi lại bên ngoài.
Mà Diệp Huệ tới Quật Khởi trước cô, sớm đã đứng ngoài thang máy đợi cô.
Thấy Khả Lan tới, không nói gì, liền lôi kéo Khả Lan, đi về phía phòng làm việc.
"Nghe nói là ông chủ muốn gặp cô, thật kiêu căng." Dứt lời, Diệp Huệ ngước mắt nhìn hộ vệ mặc áo đen đứng trước phòng, lời nói chợt dừng lại.
Khả Lan vừa nghe Diệp Huệ nói như vậy, trong lòng chợt cảm thấy khẩn trương.
Xem ra, Lan Thư xảy ra chuyện, ông chủ tự mình ra tay!
Cô cũng muốn xem một chút, rốt cuộc ông chủ này có dáng dấp thế nào!
Khả Lan liếc nhìn Dương Tử Sở, mím môi nghĩ, cuối cùng lựa chọn đi về phía Cố Thành Viêm, anh liền nhấc chân, đưa tay ôm người vào lòng.
Như muốn tuyên bố, ôm cả người xoay người rời đi.
Dương Tử Sở nhìn hai người rời đi, khóe miệng lại nở nụ cười lạnh lùng.
Rồi sau đó......
Cố Thành Viêm cũng không ở lại lâu, kéo Khả Lan rời đi.
Khả Lan cảm thấy anh không vui, ngẩng đầu nhìn anh, há miệng muốn nói chuyện, cuối cùng lại mím môi, không nói gì.
Hai người ngồi lên xe, Cố Thành Viêm không có lên tiếng, Khả Lan cũng cúi đầu không nói gì.
Im lặng hồi lâu.....
Cố Thành Viêm bỗng nhiên thò tay, muốn ôm Khả Lan vào ngực, Khả Lan lại giơ tay lên, ngăn bàn tay của anh lại.
Nhất thời, hai người cứng ngắc tại chỗ.
Hai mắt tối tăm của Cố Thành Viêm tràn đầy kinh ngạc.
Khả Lan lại nhanh chóng thu tay lại.
Trong lòng cô chợt thấy rối bời, căn môi im lặng hồi lâu......
"Trong tuổi thơ của em, có phải đã từng vô cùng thích một cô gái không?" Khả Lan ngước mắt, đột nhiên hỏi quá khứ của Cố Thành Viêm.
Hai mắt đen nhánh của cô chăm chú nhìn Cố Thành Viêm, môi đỏ mọng mím chặt, chờ câu trả lời của anh.
Cố Thành Viêm nghe Khả Lan nói, vẻ mặt hơi ngừng lại, nghiêng đầu nhìn Khả Lan, môi mỏng mím chặt, im lặng hồi lâu, rồi mới trả lời: "Phải."
Câu trả lời của Cố Thành Viêm khiến Khả Lan bỗng nhiên căng thẳng, ngón giữa khẽ run, há miệng muốn hỏi, nhưng làm thế nào cũng không thể thốt nên lời.
"Khả Lan."
Cố Thành Viêm thấy Khả Lan không nói gì, chợt kêu tên cô, đưa tay ôm cô vào trong ngực, sức lực giữa hai tay vừa phải, giống như vật quý.
"Hiện tại người mà anh quan tâm, chính là em."
Anh trầm giọng trịnh trọng nói cho cô biết.
Nhưng......Khả Lan nghe thấy Cố Thành Viêm nói, trong lòng cảm thấy mờ tối.
Những lời này nghe vào tai cảm thấy rất kỳ quái.
Hiện tại là em!
Nghĩ đến đây, Khả Lan hít một hơi, nhắm hai mắt, quyết định không hỏi câu hỏi lúc nãy muốn hỏi.
"Người mà anh từng yêu, chính là cô gái trong tấm hình ở phòng anh?"
Nói tới đây, Khả Lan cắn răng, bình ổn tâm tình, chờ anh trả lời.
Cố Thành Viêm nghe thấy Khả Lan hỏi, đôi tay bỗng nhiên siết chặt, im lặng hồi lâu, cuối cùng từ từ trả lời: "Đó đã là chuyện quá khứ."
Một câu nói hời hợt, tựa như có lẽ đã không còn quan trọng.
Nhưng, nếu như không quan trọng, tại sao tấm hình kia vẫn luôn treo trong phòng.
Nếu như không quan trọng, tại sao câu trả lời của anh lại lập lờ nước đôi như vậy!
Khả Lan cúi đầu, suy nghĩ hồi lâu, sau đó ngẩng đầu, nhìn anh, vẻ mặt thành thật nói: "Em muốn về với ông bà, anh đi cùng em đi."
Lúc này Khả Lan không muốn khai thác chuyện lúc nhỏ, cô chỉ nghĩ muốn nói cho Cố Thành Viêm, cô là cô, từ lúc cô sinh ra, đã không quen biết Cố Thành Viêm.
Cô muốn đưa anh đi xem tuổi thơ của mình, nói cho anh biết, trong tuổi thơ của anh không có sự hiện diện của anh.
Cố Thành Viêm nghe Khả Lan nói, chân mày nhíu chặt, cúi đầu nhìn cô, gật đầu, bày tỏ đồng ý cùng cô trở về.
Cố Thành Viêm gật đầu, Khả Lan lại nhếch miệng khổ sở cười, nếu như cô không phải là cô gái trong tuổi thơ của Cố Thành Viêm, giữa bọn cô, đoán chừng không cách nào tiếp tục nữa!
Lúc rời đi rất khó, sau khi rời đi sẽ rất đơn giản.
Chỉ cần tâm bình khí hòa là được.
Ầm ĩ một ngày.
Sáng sớm ngày hôm sau, ngoài phòng tuyết phủ dày, một mảnh trắng xóa.
Bão tuyết che đường, Khả Lan nghĩ kế hoạch về nhà ông bà tạm thời không cách nào hoàn thành.
Chỉ là, đài khí tượng thông báo, sau khi tuyết hết rơi sẽ có nắng, nhiệt độ sẽ ấm hơn.
Cố Thành Viêm đã sớm đến doanh trại, vốn sĩ ông Cố theo như kế hoạch ban đầu đưa Cố Thành Hiên cùng Cố Thành Thấm về Tây Nam, nhưng bão tuyết quá lớn, tạm thời thay đổi kế hoạch.
Sau khi ăn sáng xong, Khả Lan thay quần áo mùa đông, gọi điện thoại bảo Diệp Huệ cho xe tới, cô chuẩn bị tới Quật Khởi.
Gần đây xảy ra chuyện lớn như vậy, một số người ở Quật Khởi cũng bị dính líu, giờ phút này, là lúc lòng người bàng hoàng.
Thật sự cô nên đi xem một chút.
Lúc ra ngoài, Khả Lan lễ phép chào hỏi người nhà họ Cố mới đi.
Nhưng mà sự chào hỏi của cô, chỉ nhận được sự đáp lại của bà Cố, ông Cố, Cố Thành Hiên cùng Cố Thành Thấm đều không trả lời cô.
Không trả lời, Khả Lan cũng chỉ khẽ cười, nhất thời muốn thay đổi cách nhìn của người khác với cô, hoàn toàn không phải chuyện đơn giản.
Rồi sau đó, Khả Lan ra khỏi đại viện.
Ngồi lên xe, Diệp Huệ chợt đưa một tấm thẻ tới trước mặt Khả Lan.
"Khả Lan, mấy ngày trước tôi mới phát hiện, lần trước cầm nhầm thẻ nhớ của Lục trung úy! Cố thủ trưởng không tức giận với cô chứ!" Dứt lời, ánh mắt Diệp Huệ dừng trên tấm thẻ, tuy rằng hai tấm thẻ không giống nhau lắm, nhưng dung lượng lưu trữ cùng nội dung không giống nhau, thẻ này, có con dấu cùng văn bản của Lương Thị.
Diệp Huệ chợt đưa tấm thẻ ra làm Khả Lan bối rối, cô nhận tấm thẻ Diệp Huệ đưa.
Thấy con dấu của Lương Thị thì phỏng đoán nội dung có thể liên quan đến vụ án tham ô của Dương tướng quân.
Nhưng khi cô cầm thẻ nhớ đưa cho Cố Thành Viêm, khuôn mặt Cố Thành Viêm cũng không thể hiện bất ổn, hơn nữa, sau đó cũng không nhắc tới chuyện này!
Cố Thành Viêm như vậy là bao dung cô sao?
Hay là nội dung này không quan trọng, cho nên anh không có nhắc lại?
Không......Nếu như nội dung không quan trọng, ngày hôm ấy Cố Thành Viêm sẽ không gấp gáp như vậy!
Nghĩ đến đây, Khả Lan thu hồi thẻ trước, nhưng trong lòng chần chừ, có nên trả lại thẻ nhớ cho Cố Thành Viêm hay không, hoặc là nói, cô tìm người phá mật khẩu của thẻ, sau đó.....Xem nội dung bên trong một chút!
Nhưng nếu như là bí mật quân sự, để người khác thấy thì phải làm sao?
Nhưng nếu như là bí mật quân sự, tại sao lại liên quan đến Lương Tú Ly, qua tay thư ký của Lương Tú Ly?
Nghĩ đến đây, đầu óc Khả Lan trở nên rối loạn.
Lúc này......
Xe chợt dừng lại.
Cả người Khả Lan đổ về trước, ngẩng đầu, thấy một chiếc Lamborghini, đang ngăn cản chiếc xe của bọn họ.
Ngay sau đó, người từ trên xe bước xuống, Khả Lan cũng biết, chính là Kim Hạo của Kim Thị.
Sau khi Kim Hạo xuống xe, đi tới trước cửa xe, mở ra, liền thò tay lôi Khả Lan từ trên xe xuống, không nói gì, kéo cô vào trong xe mình.
Khóa cửa xe, Khả Lan còn chưa biết làm thế nào để xuống xe, Kim Hạo liền khởi động xe, rời đi như một làn khói.
Ngồi trong xe, Khả Lan cũng không tìm cách xuống xe, mà lạnh lùng nhìn Kim Hạo, lạnh lùng nói: "Anh Kim thông minh hơn người, hôm nay kéo tôi vào trong xe anh, không sợ đắc tội người quyền quý sao?" Dứt lời, Khả Lan liếc nhìn, gấp rút gọi điện thoại cho Diệp Huệ.
Kim Hạo nghe thấy Khả Lan nói, biến sắc, nghiêng đầu lạnh lùng nhìn Khả Lan, hừ một tiếng: "Nói phụ nữ không có đầu óc, thật đúng là không sai!"
"Lan Thư bị bắt, cô cảm thấy Quật Khởi còn có thể chống đỡ được bao lâu?"
"Lương Tú Ly làm việc tàn nhẫn, bà ta không những muốn vượt qua, mà là thâu tóm!"
"Nhân lúc chuyện còn chưa tới mức không thể cứu vãn, chúng ta làm cuộc mua bán được chứ?"
Kim Hạo nói tới đây, chợt đem xe quẹo vào một con hẻm nhỏ, dừng xe, nhìn về phía Khả Lan.
Khả Lan nghe Kim Hạo nói, vẻ mặt hơi lạnh, sau đó lấy điện thoại di động, gọi cho Diệp Huệ, nói là có việc cần bàn với Kim Hạo! Bảo Diệp Huệ tới Quật Khởi trước.
Mặc dù Diệp Huệ gấp gáp, nhưng nghe Khả Lan nói như vậy, liền không gọi cho thủ trưởng nữa!
Mà nếu Kim Hạo nói tới chuyện mua bán, là anh ta muốn tìm đường sống trong cõi chết, rất là liều!
Quật Khởi đã rối thành một đống gai, xem như vượt qua việc ảnh hưởng sau khi Lan Thư bị bắt, nhưng sau đó cũng sẽ không tốt bao nhiêu.
Chẳng thà để Quật Khởi đến ngân hàng xin vay, lại một lần nữa điều hòa chi phí, lúc cổ phiếu của Lương Thị còn chưa tăng đến cao điểm, mua vào hàng loạt, hơn nữa công thêm tài chính của Kim Thị!
Lương Tú Ly cầm trong tay 42% cổ phần, nếu như bọn họ có thể mua vào 30% trở lên, như vậy, tiến vào hội đồng quản trị của Lương Thị, mới chân chính gọi là mở màn cho một màn kịch hay.
Dĩ nhiên, Lương Tú Ly thông minh như vậy, chắc chắn sẽ không để bọn họ tùy ý nắm giữ lượng lớn!
Cho nên, bọn họ cần mua vào với từng nhóm nhỏ!
Mặc dù là biện pháp tốt, nhưng cũng chỉ là một chiêu nhỏ, trong lòng Khả Lan không đồng ý.
Nhưng cẩn thận nghĩ lại, lại rất đồng ý.
Chuyện Lan Thư, mặc dù vẫn trong giai đoạn giữ bí mật, nhưng người nghe phong phanh, đa số đều đoạn tuyệt quan hệ với Lan Thư, sợ bị liên lụy đến vụ án tham ô.
Đừng nói Quật Khởi, ngay cả "Danh Tước" cũng có vấn đề.
Cho nên, Lương Thị có núi dựa lớn như vậy, ổn định như vậy, không bằng tiếng vào hội đồng quản trị của Lương Thị!
Cuối cùng Khả Lan đồng ý với ý tưởng của Kim Hạo, thầm nghĩ, cô không có quyền lực, chuyện này, phải được sự đồng ý của ông chủ.
Nhưng mà, ông chủ là người làm ăn, tự nhiên biết, lúc này bỏ rơi gánh nặng Quật Khởi, là điều tốt nhất.
Rồi sau đó, Kim Hạo đưa Khả Lan về Quật Khởi, lúc tới nới, nhìn thấy một chiếc xe đậu trong bãi đỗ xe, có người nói cho Khả Lan biết, ông chủ giấu mặt của cô đến rồi!
Khả Lan nhìn chiếc xe của ông chủ, không phải là chiếc BMW như cô tưởng tượng, mà là xe Rambo Zinin, loại xe thể thao mui trần!
Thấy xe của ông chủ, đầu Khả Lan chợt run lên!
Trong đầu suy nghĩ bộ dáng lái xe của ông chủ!
Còn muốn nghĩ, xe thể thao này ghế tài xế nhỏ hẹp, cơ thể ông chủ có thể nhét được vào không?
Nghĩ đến đây, khóe miệng Khả Lan chợt run rẩy!
Đây là già rồi còn muốn chạy theo mô đen sao?
Vào thang máy, lên lầu, Khả Lan chợt nhìn thấy bên ngoài thang máy thoáng qua bóng dáng quen thuộc, không thấy rõ, thang máy đã đóng cửa, dần dần lên cao!
Cô thầm nghĩ trong đầu, rồi lại lắc đầu, cảm thấy rất không có khả năng!
Sau khi lên lầu, Khả Lan mới ra khỏi thang máy, liền cảm thấy không khí ở Quật Khởi rất nặng nề đè nén, những hộ vệ mặc áo đen liên tục đi lại bên ngoài.
Mà Diệp Huệ tới Quật Khởi trước cô, sớm đã đứng ngoài thang máy đợi cô.
Thấy Khả Lan tới, không nói gì, liền lôi kéo Khả Lan, đi về phía phòng làm việc.
"Nghe nói là ông chủ muốn gặp cô, thật kiêu căng." Dứt lời, Diệp Huệ ngước mắt nhìn hộ vệ mặc áo đen đứng trước phòng, lời nói chợt dừng lại.
Khả Lan vừa nghe Diệp Huệ nói như vậy, trong lòng chợt cảm thấy khẩn trương.
Xem ra, Lan Thư xảy ra chuyện, ông chủ tự mình ra tay!
Cô cũng muốn xem một chút, rốt cuộc ông chủ này có dáng dấp thế nào!
Bình luận facebook