Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 88
Bị bỏ thuốc, đánh bất tỉnh, hoàn toàn ngoài dự đoán của Khả Lan.
Theo lý thuyết, đây là lãnh địa của ông chủ Lãnh, không ai dám làm loạn.
Nhưng lại có người cố tình làm như vậy.
Sau khi bữa tiệc từ thiện kết thúc......
Diệp Huệ tìm bóng dáng Khả Lan bốn phía, gấp đến nỗi như kiến bò trên chảo nóng.
Kim Hạo cũng xem như là bạn làm ăn của Khả Lan, lúc này bạn làm ăn mất tích, anh ta tự nhiên cũng giúp tìm kiếm.
Mọi người tản đi, Diệp Huệ cùng hai người vẫn đi quanh trong biệt thự, bị Mộ Dung Triển thấy được, liền nghĩ cách cho người đưa bọn họ ra ngoài.
Diệp Huệ cùng Kim Hạo bị Mộ Dung Triển đuổi ra ngoài biệt thự, trong lòng bỗng hoài nghi về sự mất tích của Khả Lan, đứng bên ngoài thật lâu không chịu rời đi.
Diệp Huệ vội vã gọi điện thoại cho Cố thủ trưởng, điện thoại lại tắt máy.
Kim Hạo chần chừ, không dám tìm người giúp, đây là nhà họ Lãnh.
Mà ở trên lầu hai của nhà họ Lãnh, ông chủ Lãnh vừa mới mở cửa phòng, liền nhìn thấy trên giường ở trong phòng đột nhiên có một cô gái.....Lâm Khả Lan.
Thấy Lâm Khả Lan, trong lòng anh ta có cảm giác nóng nảy.
Tên nhóc này, đùa kiểu gì vậy!
"Tiểu Triển."
Ông chủ Lãnh xoay người ra cửa, kêu Mộ Dung Triển, dám đùa kiểu này, ở đây, trừ tiểu Triển ra không còn ai khác.
Mộ Dung Triển nghe thấy ông chủ cua mình lớn tiếng kêu, nhấc chân, đang muốn đi về phía ông chủ, nhưng chần chừ, lại dừng bước.
Thời điểm này, ông chủ gọi anh ta làm gì.
Mộ Dung Triển không lập tức xuất hiện, ông chủ Lãnh lại trầm giọng kêu "tiểu Triển"
Lại một lần nữa nghe tiếng ông chủ kêu, Mộ Dung Triển không dám nghĩ tại sao nữa, bước nhanh đi về phía phòng của ông chủ, lúc nhìn khuôn mặt ông chủ không vui, cậu cảm thấy lạnh cả sống lưng.
"Đưa cô ấy về."
Ông chủ Lãnh thấy Mộ Dung Triển tới, không nói gì nhiều, đẩy cửa phòng, bảo Mộ Dung Triển đưa người về.
Mộ Dung Triển nghe ông chủ nói, lại không đồng ý.
Dù gì cũng là đàn ông, sao thấy phụ nữ lại không động lòng?
Mộ Dung Triển vẫn còn chần chừ, không muốn đen người đi.
Bên kia sắc mặt ông chủ đã trầm xuống, gọi một tiếng "tiểu Triển".
Khiến vẻ mặt Mộ Dung Triển run lên.
"Ông chủ, đã cho uống thuốc."
Mộ Dung Triển vội vàng nói, theo bản năng nhìn tình huống trong phòng.
Cô gái trong phòng đang ngủ say, không có biểu hiện bị cho uống thuốc, chẳng lẽ, thuốc này có tác dụng chậm?
Ông chủ nghe thấy Mộ Dung Triển nói như vậy, vẻ mặt âm trầm, quay đầu nhìn cô gái nằm trong phòng, thấy không có phản ứng gì, lại nói: "Trước tiên cứ đưa cô ấy về." Dứt lời, anh ta xoay người đang chuẩn bị đi về phía phòng làm việc.
Nhưng một giọng nói lạnh lùng vang lên.
"Đưa về làm gì? Nhà họ Cố không có gì tốt."
Dứt lời, ông Lãnh ngồi trên xe lăn, do bị bệnh nên được y tá chăm sóc đẩy tới.
Cơ thể ông như một cư sĩ, lông mày tóc trắng, cầm hai viên phỉ thúy trong tay,
khẽ nhíu mày, có chút không vui.
Ông chủ Lãnh nghe ông Lãnh nói, nhíu mày lại, xoay người, đẩy ông Lãnh đi vào phòng.
Đóng cửa lại, ông Lãnh lại lên tiếng.
"Tiểu Viêm, ông ngoại đều là vì muốn tốt cho hai đứa."
Ông Lãnh cho Lâm Khả Lan uống thuốc kích trứng để nhanh mang thai.
Hai mươi sáu năm trước, con gái ông, cháu gái ông đều rời ông mà đi, hiện tại, ông chỉ muốn nhân khẩu thịnh vượng.
......
Lúc Khả Lan khôi phục tri giác, đầu óc trầm trầm, sau gáy càng thêm đau.
Tiềm thức của cô dừng lại lúc trước giai đoạn nguy hiểm, vừa có tri giác, cả người liền bắt đầu giãy giạu, cho đến khi hoàn toàn tỉnh táo.
Không ngờ phát hiện ra, mình đã về nhà họ Cố.
Không chỉ quay về nhà họ Cố, bên cạnh cô, còn có bóng dáng quen thuộc......Cố Thành Viêm.
Nhìn thấy Cố Thành Viêm, Khả Lan lại giật mình, vừa rồi không phải đang ở nhà họ Lãnh sao?
Hình như Cố Thành Viêm mới vừa tỉnh lại, mở hai mắt, từ trên giường bò dậy, mở đèn ở đầu giường, nhìn về phía Khả Lan nói: "Sao vậy? Gặp ác mộng sao?"
Một câu không nhẹ không nặng, bình tĩnh tự nhiên.
Nhưng lời này lọt vào tai Khả Lan, lại cảm thấy càng thêm nghi ngờ.
Cô xác định, cô đến biệt thự ở lưng chừng núi, càng xác định hơn nữa là cảm giác đau đớn ở sau gáy, bởi vi bị người ta đánh mà có.
Vậy tình huống hiện tại là thế nào?
Nghĩ đến đây, Khả Lan lắc đầu nói: "Không có" Dứt lời, Khả Lan nằm lại trên giường, Cố Thành Viêm tắt đèn.
Nhưng, mới vừa nằm xuống, Khả Lan lại mở miệng hỏi: "Không phải anh tới doanh trại sao? Anh về lúc nào?"
Trong đêm tối, Khả Lan nhìn bóng dáng của Cố Thành Viêm trong bóng tối.
Cố Thành Viêm nghe Khả Lan nói, lật người ôm cô vào lòng: "Vừa mới về."
Giọng nói anh có vẻ lười biếng, tựa như cực kỳ mệt mỏi, nặng nề.
Nghe thấy anh trả lời, Khả Lan rũ hai mắt, suy nghĩ.
Nếu như Cố Thành Viêm vừa quay về, cô về bằng cách nào, khẳng định Cố Thành Viêm không biết.
"Lúc anh quay về, em......đang ngủ?" Khả Lan thử dò xét.
Cố Thành Viêm nghe Khả Lan nói, cơ thể giật giật, càng ôm chặt hơn, gật đầu "Ừ" một tiếng, liền không trả lời nữa.
Khả Lan cảm thấy anh như vậy, liền không nói gì nữa, khép hai mắt, khó hiểu, làm cô khó có thể ngủ.
Nghi ngờ đến sáng.
......
Trời vừa sáng, Khả Lan liền rời giường.
Cố thành Viêm hình như cực kỳ mệt mỏi, cô rời giường thì Cố Thành Viêm vẫn còn đang trong giấc mộng.
Khả Lan không quấy rầy Cố Thành Viêm, rời giường, liền xuống lầu, hỏi dì Lưu, hôm qua cô về nhà thế nào.
Dì Lưu nói cho cô biết, là Diệp Huệ đưa cô về, những thứ khác bà không rõ lắm.
Không hỏi được gì từ dì Lưu, Khả Lan cũng không hỏi nhiều.
Nhìn đồng hồ, trở về phòng cầm túi xách, Cố Thành Viêm vẫn còn đang ngủ.
Khó có khi nào Cố Thành Viêm ngủ nhiều như vậy, chắc là do quá mệt, mới như vậy.
Khả Lan nhìn anh, thở dài, lúc này mới xoay người đi làm.
Diệp Huệ đãm sớm chờ Khả Lan ở bên ngoài.
Khả Lan ngồi lên xe, mở miệng liền hỏi Diệp Huệ chuyện ngày hôm qua.
"Hôm qua đã xảy ra chuyện gì?"
Dứt lời Khả Lan nhìn Diệp Huệ.
Mà Diệp Huệ sau khi nghe Khả Lan hỏi như vậy, thành thật trả lời: "Hôm qua cô đi nhà vệ sinh, sau đó không thấy đâu nữa."
"Tôi cùng Kim Hạo muốn ở trong biệt thự tìm cô, lại bị Mộ Dung Triển đuổi ra ngoài."
Theo lý thuyết, đây là lãnh địa của ông chủ Lãnh, không ai dám làm loạn.
Nhưng lại có người cố tình làm như vậy.
Sau khi bữa tiệc từ thiện kết thúc......
Diệp Huệ tìm bóng dáng Khả Lan bốn phía, gấp đến nỗi như kiến bò trên chảo nóng.
Kim Hạo cũng xem như là bạn làm ăn của Khả Lan, lúc này bạn làm ăn mất tích, anh ta tự nhiên cũng giúp tìm kiếm.
Mọi người tản đi, Diệp Huệ cùng hai người vẫn đi quanh trong biệt thự, bị Mộ Dung Triển thấy được, liền nghĩ cách cho người đưa bọn họ ra ngoài.
Diệp Huệ cùng Kim Hạo bị Mộ Dung Triển đuổi ra ngoài biệt thự, trong lòng bỗng hoài nghi về sự mất tích của Khả Lan, đứng bên ngoài thật lâu không chịu rời đi.
Diệp Huệ vội vã gọi điện thoại cho Cố thủ trưởng, điện thoại lại tắt máy.
Kim Hạo chần chừ, không dám tìm người giúp, đây là nhà họ Lãnh.
Mà ở trên lầu hai của nhà họ Lãnh, ông chủ Lãnh vừa mới mở cửa phòng, liền nhìn thấy trên giường ở trong phòng đột nhiên có một cô gái.....Lâm Khả Lan.
Thấy Lâm Khả Lan, trong lòng anh ta có cảm giác nóng nảy.
Tên nhóc này, đùa kiểu gì vậy!
"Tiểu Triển."
Ông chủ Lãnh xoay người ra cửa, kêu Mộ Dung Triển, dám đùa kiểu này, ở đây, trừ tiểu Triển ra không còn ai khác.
Mộ Dung Triển nghe thấy ông chủ cua mình lớn tiếng kêu, nhấc chân, đang muốn đi về phía ông chủ, nhưng chần chừ, lại dừng bước.
Thời điểm này, ông chủ gọi anh ta làm gì.
Mộ Dung Triển không lập tức xuất hiện, ông chủ Lãnh lại trầm giọng kêu "tiểu Triển"
Lại một lần nữa nghe tiếng ông chủ kêu, Mộ Dung Triển không dám nghĩ tại sao nữa, bước nhanh đi về phía phòng của ông chủ, lúc nhìn khuôn mặt ông chủ không vui, cậu cảm thấy lạnh cả sống lưng.
"Đưa cô ấy về."
Ông chủ Lãnh thấy Mộ Dung Triển tới, không nói gì nhiều, đẩy cửa phòng, bảo Mộ Dung Triển đưa người về.
Mộ Dung Triển nghe ông chủ nói, lại không đồng ý.
Dù gì cũng là đàn ông, sao thấy phụ nữ lại không động lòng?
Mộ Dung Triển vẫn còn chần chừ, không muốn đen người đi.
Bên kia sắc mặt ông chủ đã trầm xuống, gọi một tiếng "tiểu Triển".
Khiến vẻ mặt Mộ Dung Triển run lên.
"Ông chủ, đã cho uống thuốc."
Mộ Dung Triển vội vàng nói, theo bản năng nhìn tình huống trong phòng.
Cô gái trong phòng đang ngủ say, không có biểu hiện bị cho uống thuốc, chẳng lẽ, thuốc này có tác dụng chậm?
Ông chủ nghe thấy Mộ Dung Triển nói như vậy, vẻ mặt âm trầm, quay đầu nhìn cô gái nằm trong phòng, thấy không có phản ứng gì, lại nói: "Trước tiên cứ đưa cô ấy về." Dứt lời, anh ta xoay người đang chuẩn bị đi về phía phòng làm việc.
Nhưng một giọng nói lạnh lùng vang lên.
"Đưa về làm gì? Nhà họ Cố không có gì tốt."
Dứt lời, ông Lãnh ngồi trên xe lăn, do bị bệnh nên được y tá chăm sóc đẩy tới.
Cơ thể ông như một cư sĩ, lông mày tóc trắng, cầm hai viên phỉ thúy trong tay,
khẽ nhíu mày, có chút không vui.
Ông chủ Lãnh nghe ông Lãnh nói, nhíu mày lại, xoay người, đẩy ông Lãnh đi vào phòng.
Đóng cửa lại, ông Lãnh lại lên tiếng.
"Tiểu Viêm, ông ngoại đều là vì muốn tốt cho hai đứa."
Ông Lãnh cho Lâm Khả Lan uống thuốc kích trứng để nhanh mang thai.
Hai mươi sáu năm trước, con gái ông, cháu gái ông đều rời ông mà đi, hiện tại, ông chỉ muốn nhân khẩu thịnh vượng.
......
Lúc Khả Lan khôi phục tri giác, đầu óc trầm trầm, sau gáy càng thêm đau.
Tiềm thức của cô dừng lại lúc trước giai đoạn nguy hiểm, vừa có tri giác, cả người liền bắt đầu giãy giạu, cho đến khi hoàn toàn tỉnh táo.
Không ngờ phát hiện ra, mình đã về nhà họ Cố.
Không chỉ quay về nhà họ Cố, bên cạnh cô, còn có bóng dáng quen thuộc......Cố Thành Viêm.
Nhìn thấy Cố Thành Viêm, Khả Lan lại giật mình, vừa rồi không phải đang ở nhà họ Lãnh sao?
Hình như Cố Thành Viêm mới vừa tỉnh lại, mở hai mắt, từ trên giường bò dậy, mở đèn ở đầu giường, nhìn về phía Khả Lan nói: "Sao vậy? Gặp ác mộng sao?"
Một câu không nhẹ không nặng, bình tĩnh tự nhiên.
Nhưng lời này lọt vào tai Khả Lan, lại cảm thấy càng thêm nghi ngờ.
Cô xác định, cô đến biệt thự ở lưng chừng núi, càng xác định hơn nữa là cảm giác đau đớn ở sau gáy, bởi vi bị người ta đánh mà có.
Vậy tình huống hiện tại là thế nào?
Nghĩ đến đây, Khả Lan lắc đầu nói: "Không có" Dứt lời, Khả Lan nằm lại trên giường, Cố Thành Viêm tắt đèn.
Nhưng, mới vừa nằm xuống, Khả Lan lại mở miệng hỏi: "Không phải anh tới doanh trại sao? Anh về lúc nào?"
Trong đêm tối, Khả Lan nhìn bóng dáng của Cố Thành Viêm trong bóng tối.
Cố Thành Viêm nghe Khả Lan nói, lật người ôm cô vào lòng: "Vừa mới về."
Giọng nói anh có vẻ lười biếng, tựa như cực kỳ mệt mỏi, nặng nề.
Nghe thấy anh trả lời, Khả Lan rũ hai mắt, suy nghĩ.
Nếu như Cố Thành Viêm vừa quay về, cô về bằng cách nào, khẳng định Cố Thành Viêm không biết.
"Lúc anh quay về, em......đang ngủ?" Khả Lan thử dò xét.
Cố Thành Viêm nghe Khả Lan nói, cơ thể giật giật, càng ôm chặt hơn, gật đầu "Ừ" một tiếng, liền không trả lời nữa.
Khả Lan cảm thấy anh như vậy, liền không nói gì nữa, khép hai mắt, khó hiểu, làm cô khó có thể ngủ.
Nghi ngờ đến sáng.
......
Trời vừa sáng, Khả Lan liền rời giường.
Cố thành Viêm hình như cực kỳ mệt mỏi, cô rời giường thì Cố Thành Viêm vẫn còn đang trong giấc mộng.
Khả Lan không quấy rầy Cố Thành Viêm, rời giường, liền xuống lầu, hỏi dì Lưu, hôm qua cô về nhà thế nào.
Dì Lưu nói cho cô biết, là Diệp Huệ đưa cô về, những thứ khác bà không rõ lắm.
Không hỏi được gì từ dì Lưu, Khả Lan cũng không hỏi nhiều.
Nhìn đồng hồ, trở về phòng cầm túi xách, Cố Thành Viêm vẫn còn đang ngủ.
Khó có khi nào Cố Thành Viêm ngủ nhiều như vậy, chắc là do quá mệt, mới như vậy.
Khả Lan nhìn anh, thở dài, lúc này mới xoay người đi làm.
Diệp Huệ đãm sớm chờ Khả Lan ở bên ngoài.
Khả Lan ngồi lên xe, mở miệng liền hỏi Diệp Huệ chuyện ngày hôm qua.
"Hôm qua đã xảy ra chuyện gì?"
Dứt lời Khả Lan nhìn Diệp Huệ.
Mà Diệp Huệ sau khi nghe Khả Lan hỏi như vậy, thành thật trả lời: "Hôm qua cô đi nhà vệ sinh, sau đó không thấy đâu nữa."
"Tôi cùng Kim Hạo muốn ở trong biệt thự tìm cô, lại bị Mộ Dung Triển đuổi ra ngoài."
Bình luận facebook