Tôi đứng như trời trồng cả buổi, dùng ánh mắt đánh giá người đàn ông đang đứng trước mặt, sau đó hỏi một câu: “Anh trai này, chút nữa làm sao thanh toán vậy?”
Trả tiền theo tiếng hay là số lần nhỉ?
Vòng eo rắn rỏi, cơ thể trông cũng rất dẻo dai đó, chỉ là không biết thể lực như nào.
Khuôn mặt vốn đang bình tĩnh của anh ta lập tức phủ lên một tầng giận dữ. Anh ta lau tóc rồi ném cái khăn lên giường bên cạnh, nghiêm giọng hỏi tôi: “Sao cô vẫn còn ở đây?”
Lúc tôi ngẩng đầu lên cùng anh ta mắt đối mắt, kí ức giữa anh ta và nguyên chủ hệt như bản trình chiếu PowerPoint, hiện lên không ngừng trong đầu tôi.
Tôi xuyên sách rồi. Xuyên vào vai nữ phụ ác độc trong quyển tiểu thuyết Mary sue(1) tôi từng xem, Khương Lạc.
(1): tiểu thuyết có nhân vật hư cấu tài giỏi hoặc hoàn hảo đến vô lý.
Mẹ ruột của nữ phụ và mẹ ruột của Hoắc Đường Trạch là bạn tốt lâu năm, nhờ vào mối quan hệ như vậy nên nữ phụ và Hoắc Đường Trạch cũng tự nhiên quen biết nhau.
Nữ phụ này vào năm 19 tuổi đã tỏ tình với Hoắc Đường Trạch. Sau khi bị anh ta từ chối, cái tính nết kiêu ngạo của cô ta cũng không dễ dàng chịu thua, mỗi khi có cơ hội liền chạy đến Hoắc gia quấn lấy Hoắc Đường Trạch. Mà Hoắc Đường Trạch, nể tình hai vị kia, cũng chịu khó nhẫn nhịn cô ta.
Sau này thì ba Hoắc qua đời, Hoắc Đường Trạch kế thừa tập đoàn Hoắc thị. Vào năm thứ ba anh ta tiếp quản Hoắc thị, mẹ Hoắc có “gợi ý” cho Hoắc Đường Trạch rằng bà mong con dâu của bà sẽ là nữ phụ này. Nhưng anh ta lại nói một câu không có khả năng, rồi hoàn toàn không nhắc lại nó.
Cô nữ phụ này, vì giành được trái tim của anh ta mà bắt đầu con đường làm yêu tinh của mình. Gây đủ sóng gió, làm trời làm đất, một khóc, hai nháo, ba thắt cổ, dùng sắc đẹp quyến rũ, hay quá đáng hơn là có ý đồ hạ dược Hoắc Đường Trạch.
Chưa hết, cô ta còn dùng những trò vặt vãnh để hãm hại nữ chính Tô Thanh Hâm. Cứ cách một ngày lại bày một trò, nhưng chung quy cũng chỉ tăng thêm độ chán ghét trong lòng Hoắc Đường Trạch.
Cuối cùng thì cô ta vì yêu mà sinh hận, bắt tay với tên phản diện khác trong sách để lấy cắp tài liệu thương nghiệp bí mật của Hoắc thị. Nhưng xui là bị Hoắc Đường Trạch bắt được, anh ta phế một tay của cô ta rồi cho vào viện tâm thần.
Là người bình thường duy nhất trong bệnh viện tâm thần trừ bác sĩ và y tá ra, bị nhốt ba năm thì cô ta điên thật luôn. Cuộc đời sau này của cô ta không khùng một chút thì cũng điên một chút. Hu hu hu…
Tôi âm thầm rơi lệ trong tim: Những việc cô nữ phụ độc ác này làm thật không giống việc con người có thể bày ra mà!
Kí ức của nguyên chủ nói cho tôi biết, “tôi” xuất hiện ở đây là do bản thân cố ý theo đuôi Hoắc Đường Trạch đến. Nhưng cũng chính lúc nãy tôi lại xem người ta thành trai bao.
Nguyên chủ bám theo anh ta đi công tác, vào ở cùng một khách sạn với người ta. Thừa dịp đêm khuya thang vắng liền mặc chiếc váy ngủ hở hang đến gõ cửa phòng, xong còn dựa vào cửa mãi không chịu đi. Vẻ mặt cứng rắn như liều chết muốn cưỡng gian con trai nhà lành.
Lúc đó Hoắc Đường Trạch cũng không muốn dây dưa với nguyên chủ: “Khương Lạc, tôi không muốn sau khi bước ra khỏi phòng tắm còn nhìn thấy cô ở đây. Nếu còn không đi, hậu quả cô tự chịu.”
Nói xong câu này thì anh ta xoay người vào phòng tắm. Sau đó tôi liền xuyên vào người Khương Lạc.
Tôi lấy hai tay che mắt, thật cmn muốn khóc mà…Nhưng nước mắt cứ chảy ngược vào trong, khóc không ra lệ!
Cái chuyện xuyên sách máu chó như này sao lại rơi trúng đầu tôi chứ!
“Khương Lạc.”
Đột nhiên Hoắc Đường Trạch gọi làm tôi hết cả hồn: “Làm…làm sao?”
“Tôi nhớ đã cảnh cáo cô không chỉ một lần, đừng ỷ vào mẹ tôi thích cô thì cô liền được nước lấn tới, bà ấy thích cô nhưng tôi thì không. Đây cũng không phải là lần đầu cô bám theo tôi đi công tác, cũng không phải lần đầu cô ăn mặc thiếu vải đến câu dẫn tôi. Con người mà, cũng phải biết một vừa hai phải đi.”
Hoắc Đường Trạch nói ra một đoạn dài thật dài, từng lời từng chữ chẳng có chữ nào là đe dọa hết nhưng tôi luôn cảm thấy có sự uy hiếp vô hình nào đó. Trời ơi, áp lực quá đi!
Bị nam chính nghiêm túc cảnh cáo rồi, cái mạng nhỏ này cũng thật đáng lo ngại mà!
Hoắc Đường Trạch nhìn tôi đang thả hồn theo mây gió, nhíu mày: “Cô có đang nghe tôi nói không vậy?”
Tôi hồi thần, cả khuôn mặt đều viết lên hai chữ chân thành. Khung cảnh đó nhìn sao cũng giống học sinh tiểu học làm sai bị giáo viên chủ nhiệm bắt lên văn phòng phê bình.
Tôi gật gật đầu, ngoan ngoãn đáp: “Có nghe có nghe, tôi lúc nãy đang rất nghiêm túc nghe anh nói đó.”
“Vậy cô có hiểu ý tứ những lời tôi nói không?”
Tôi hiểu. Hiểu hết. Tôi rất thấu hiểu.
Quyển tiểu thuyết Mary sue này tôi đã xem qua vài năm rồi, không nhớ từng chi tiết nhưng vẫn nhớ được cốt truyện chính. Tôi đây đương nhiên biết nam chính đang cảnh cáo mình đừng làm trò quỷ nữa, nếu không…
Tôi nhớ lại cảnh nguyên chủ bị phế đi cánh tay.
Trong một nhà kho bỏ hoang, Hoắc Đường Trạch cho vệ sĩ đẩy nguyên chủ xuống đất, dùng đầu gối áp lên lưng cô ta, tay phải để khuỵu xuống, tay trái bị giữ chặt. Không lâu sau, cùng với tiếng hét của nguyên chủ thì cánh tay trái đó cũng trẹo rồi gãy hẳn.
………
Tôi không phải nguyên chủ, tôi thậm chí cũng không muốn thừa hưởng cái sự điên rồ và những trò xấu xa của cô ta, tôi chỉ muốn ăn rồi đợi đến lúc chết mà thôi. Thắp nén nhang, mong tổ tiên phù hộ.
Tôi giơ ba ngón tay lên, thành thật thề: “Tôi hiểu mà, tôi bảo đảm sau này sẽ không bám lấy anh nữa. Nếu không…”
“Tôi đi ra đường sẽ bị phân chim đập trúng chết!”
“Ăn mì gói cũng không có gói gia vị, bị đói chết!”
“Sống ở đời cứ lùi xe lại trúng vào cửa gara, bị nhục chết!”
Hoắc Đường Trạch nghe thấy câu “sẽ không bám lấy anh nữa” từ miệng tôi thì nở nụ cười nhạt, hiển nhiên anh ta không tin: “Sau này cô thật sự sẽ không bám lấy tôi nữa?”
Tôi nghĩ Hoắc Đường Trạch đang cố tình gây khó dễ cho tôi: “Tôi phải làm gì thì anh mới tin tôi nói được làm được?”
Hoắc Đường Trạch nhìn tôi chằm chằm, không nói chuyện. Vẻ mặt anh ta khi lạnh lùng không nói, khí thế khiếp người thật giống với Diêm La mới bò lên từ địa ngục.
Tôi nghĩ nếu chụp biểu cảm hung thần ác sát như này của anh ta ra thành meme xong in ra rồi dán lên cửa, có khi còn có tác dụng mạnh hơn gương bát quái nữa.
Bị anh ta nhìn vào toàn thân lẫn tóc, tôi thận trọng mở miệng: “Anh trai, anh muốn sao?”
“…”
“Anh trai, anh im lặng chi vậy, nói chuyện đi chứ…”
“…”
Giọng điệu Hoắc Đường Trạch không vui, trong đôi mắt đen là sự xa cách và chán ghét dễ nhận ra: “Đừng hỏi tôi muốn thế nào, nói cho tôi biết mục đích tối nay cô đến quyến rũ tôi là gì trước đã.”
Vấn đề này thôi sao? Rất dễ đáp.
Nguyên chủ cố chấp muốn gả cho Hoắc Đường Trạch như thế, chủ yếu là do trong nhà cô ta đã nghèo túng rồi, tài sản cũng hết bảy tám phần. Vậy nên cô ta mới coi trọng cái vị trí bà Hoắc mà vô số người ở thành phố Nam này mơ ước. Nguyên chủ thích Hoắc Đường Trạch nhưng càng yêu tiền bạc và quyền lực của anh ta hơn.
Dưới góc độ của nữ phụ, tôi trả lời Hoắc Đường Trạch: “Mục đích là muốn dùng nhan sắc ngủ với anh, mẫu bằng tử quý(3) lên làm bà Hoắc.”
(3): mẹ vinh hiển nhờ con.
Nghe được câu trả lời của tôi, anh ta khẽ mím khoé miệng, ánh mắt giễu cợt: “Mẫu bằng tử quý, cô đang hoang tưởng hả?”
“…”
Tôi bây giờ cũng không có tâm trạng đâu mà đi mơ mộng hão huyền.
Một lúc sau, Hoắc Đường Trạch hỏi tôi tiếp: “Trừ việc muốn quyến rũ tôi thì cô còn muốn gì nữa?”
Đối với những lời vô nghĩa của anh ta, tôi dùng lời lẽ trong cương có nhu, âm điệu vang dội trả lời: “Tôi còn muốn được sống sót!”
Tôi không muốn kế thừa cái kết cục bi thảm của nguyên chủ đâu, càng không muốn bị nhốt trong bệnh viện tâm thần.
Sợ anh ta hiểu lầm, tôi còn nói thêm một câu: “Đương nhiên là tôi vừa muốn sống vừa không muốn câu dẫn anh nữa.”
Hoắc Đường Trạch khẽ cau mày, ánh mắt sắc bén nhìn tôi. Vẻ mặt anh ta dường như đang cho rằng tôi muốn lừa anh ta cho qua chuyện.
“Tôi không có nói dối đâu, tôi thật sự…”
Để chứng minh rằng mình không nói dối thì kẻ đang ngồi là tôi đây đứng bật dậy. Phạm vi chuyển động của cơ thể có chút lớn, điều hoà trong phòng cũng đang bật nên tôi có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo ở lồng ngực. Tôi vô thức đưa tay lên che ngực, sợ lộ ra cảnh xuân tươi đẹp.
Hết cách, cái bộ đồ ngủ quái quỷ này của nguyên chủ lộ nhiều quá!
Động tác đưa tay che ngực của tôi quá bắt mắt nên đã thành công thu hút sự chú ý của Hoắc Đường Trạch, mặc dù anh ta vốn không muốn.
Anh ta phát ngôn một câu làm tôi đau lòng hết sức: “Không cần che, dù gì cô cũng không có.”
“…” Đệt!!!
Dù sao thì trước khi xuyên tôi cũng chỉ có A. Biết sao được chứ, người gầy thường không có ngực mà. Nhưng nguyên chủ nhìn sao cũng là A+, cái tên đàn ông mắt mù chết tiệt này!
Thôi bỏ đi, tôi đây người lớn trọng trách lớn, không có cùng đẳng cấp với tên mù Hoắc Đường Trạch.
Tôi kéo phần áo trước ngực lên, chuẩn bị rời đi.
Theo như trong tiểu thuyết thì tối nay, nữ phụ ác độc là tôi đây sẽ phớt lờ lời cảnh cáo của nam chính trước khi vào phòng tắm. Sau khi anh ta trở ra thì tôi vẫn đứng ở trong phòng, cầm ly rượu đã bỏ thuốc vừa ép buộc vừa dụ dỗ anh ta uống. Xong xuôi thì chỉ cần chờ dược tính phát tác thì chuyện gì tới cũng sẽ tới.
Dù gì thì đoạn trước trong tiểu thuyết đã viết như thế đó, chỉ là đến đoạn sau thì kế hoạch của nguyên chủ đã bị Hoắc Đường Trạch phát hiện, sau đó thì bị anh ta tống ra khỏi phòng.
Về sau nữa, lúc nam nữ chính đang bên nhau vui vẻ thì nữ phụ vẫn chưa chết tâm, luôn âm thầm tìm cơ hội ra tay với nam chính. Cô ta tận tâm tận lực diễn cho tròn vai nữ phụ độc ác, lấy sự nghiệp phá hoại tình cảm của người ta ra làm trọng.
Nhưng mà tôi thì lại không có rảnh tới mức đi phá hoại tình cảm của nam nữ chính.
Xuyên vào tiểu thuyết thì thôi đi, đã vậy còn xuyên vào vai nữ phụ ác độc. Bây giờ con đường sống duy nhất là nỗ lực sinh tồn qua ngày, tránh xa nam nữ chính, tránh xa hết tất cả nguy hiểm.
Trước khi tôi rời đi thì Hoắc Đường Trạch còn tiện tay tặng cho tôi một cái áo choàng tắm: “Mặc vào.”
Tôi nhìn xuống cái váy ngắn cũn cỡn ít vải của mình, âm thầm nhận lấy, nhỏ giọng nói cảm ơn.
Nguyên chủ ở khách sạn này cũng có thuê một phòng riêng. Dựa theo trí nhớ, tôi ấn nút thang máy đi đến tầng tương ứng rồi nhưng lại không tìm thấy thẻ phòng.
Thẻ phòng chắc rơi ngay chỗ Hoắc Đường Trạch rồi nhỉ?
Vừa nghĩ đến vẻ mặt hung dữ muốn đòi mệnh của anh ta, tôi liền dẹp ý nghĩ quay lại đó lấy, chỉ trực tiếp ấn nút thang máy đi xuống sảnh tìm chị lễ tân xinh đẹp.
Lúc này tôi thấy rất biết ơn cái áo choàng tắm của Hoắc Đường Trạch. Nhờ nó mà tôi không trở thành sinh vật kì lạ nhờ bộ váy ngủ siêu cấp gợi cảm đó để người ta nhòm ngó dưới sảnh.
“Chào cô, cho hỏi tôi có thể giúp gì cho cô ạ?”
“Chào chị, tôi không tìm thấy thẻ phòng.”
Chị gái lễ tân sau khi tìm hiểu tình hình thì cô ấy gọi quản lý ra.
2.
Năm phút sau, tôi thuận lợi quay trở về phòng mình. Vừa vào phòng liền nhìn thấy cái giường lớn mềm mại, tôi như cá gặp nước lập tức bay tới, yên lặng nằm nghĩ chuyện nhân sinh.
Nếu như nói hôm nay là ngày tâm trạng tôi tồi tệ nhất thì cũng không đúng.
Trước khi xuyên vào tiểu thuyết, bố mẹ tôi đã ly hôn, mỗi người đều xây dựng một tổ ấm mới. Bố tôi trọng nam khinh nữ nên không thích tôi. Mẹ tôi thì có chồng mới và con cái nên căn bản cũng chẳng còn thời gian đâu mà để ý con gái đầu của bà.
Xuyên thành nữ phụ ác độc như này, đối với tôi cũng chỉ là đổi một nơi khác, một thân phận khác để tiếp tục sống qua ngày mà thôi. Ảnh hưởng cũng không lớn lắm.
Nếu như nói là vui thì cũng không có bao nhiêu. Bởi vì, xuyên thì xuyên đi, mắc gì cho tôi xuyên vào vai nữ phụ ác độc chi vậy?! Đã vậy còn là một người ngu ngốc nữa.
Này là đang xem thường ai chứ! Tức ghê! Điên mất thôi!
Ngay lúc tôi đang bực mình thì điện thoại được nguyên chủ đặt trên sô pha đối diện giường bỗng rung lên. Tôi đi chân trần trên thảm bước đến rồi cầm điện thoại lên.
Trên màn hình có hai thông báo mới, một là tin nhắn trên Weibo, còn lại là tin nhắn Alipay vừa gửi mười phút trước, nhắc tôi nên vào trang trại cho gà ăn rồi.
Trước khi tôi xuyên vào sách thì cũng có trồng cây nuôi gà trên Alipay. Trong vô thức, tôi đặt ngón tay mình lên dấu vân tay trên màn hình để mở khoá, mở khoá thành công. Sau khi cho gà ăn xong, tôi quay về trang chủ, lại tiện tay lượn vào xem thử tình hình tài chính của “bản thân”.
Được của ló! Nhìn vào dãy số 0 chói lọi trong tổng tài sản của chủ sở hữu ban đầu, tôi đã phải đếm hết sức nghiêm túc: “Đơn vị, chục, trăm, nghìn, vạn, mười vạn, trăm vạn…”
Vừa vặn đếm đến 5 triệu. Ủa? Này có được gọi là nghèo chưa? Đủ làm người ta tuyệt vọng chưa?
Đối với một người làm việc ở thành phố lớn đã 2 năm nhưng chỉ có trong tay 3 vạn tiền tiết kiệm như tôi thì, đây chính là một khoản tiền siêu to khổng lồ đó!
Tôi…
Đột nhiên không muốn nỗ lực nữa!
Nguyên chủ ơi là nguyên chủ, nhà cô lụi bại vẫn có 5 triệu trong tay, cầm số tiền này sao cô vẫn còn muốn đi chọc Hoắc Đường Trạch, còn muốn gả cho anh ta chi vậy? Một thân một mình như này có phải tốt hơn không?!
Sau khi xác nhận số tiền này đúng thật khoảng hơn 5 triệu chứ không phải do mắt tôi bị nhoè, tôi đặt điện thoại xuống rồi cầm theo bộ đồ mới vào phòng tắm. Cởi bộ đồ ngủ phản cảm kia treo lên, tôi vừa ngâm nga theo nhạc vừa ngâm bồn nghĩ chuyện thế gian.
Các vai phụ thường được tác giả miêu tả ham ăn lười làm, chỉ có nhan sắc chứ không có não. Tôi nghĩ hoài cũng không ra sao cô nữ phụ này lại lọt vào mắt xanh của mẹ Hoắc Đường Trạch? Bà ấy còn muốn tác hợp hai người để cô ta thành con dâu mình nữa…
Nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng tôi đi đến kết luận rằng, yêu ai yêu cả đường đi lối về. Do Hoắc phu nhân và mẹ của nữ phụ là bạn tốt, nhờ đó mà bà ấy cũng đặc biệt thiên vị con gái của bạn mình.
Nhưng có chỗ vẫn nghĩ không thông, sao nữ phụ này cứ nhất định phải bị viết cho làm mấy trò ngu ngốc vậy chứ? Haizz, thôi cứ cho là nữ phụ chỉ để làm nền cho nữ chính, nên cô ta mới bị cưỡng ép giảm trí thông minh xuống dưới mức bình thường như này luôn đi.
Có lẽ tôi xuyên đến đây là để cứu vớt chỉ số IQ rung động lòng người của chị em nữ phụ trong này đó. Tôi tự tin hất cằm lên, ừm, nhất định là vậy rồi!
Nửa tiếng sau…
Lúc tôi ngâm bồn đến mức sắp ngủ gục luôn rồi, lại nhờ vào tiếng thúc giục của sự mệt mỏi nghiêm trọng cùng tiếng gọi của chiếc giường mềm mại kia, tôi mới miễn cưỡng bò ra được khỏi bồn tắm.
Đi ra khỏi phòng tắm, tôi lại hết buồn ngủ nên cầm điện thoại lên tìm bộ phim ma để thôi miên bản thân, kích thích giấc ngủ hơn.
Nhưng trước khi bật phim lên xem, tôi đột nhiên nhớ ra vẫn còn một việc quan trọng phải làm. Thân là nữ phụ, con đường giữ cái mạng nhỏ chỉ có thể là: Trân quý sinh mệnh, tránh xa nam nữ chính.
Việc đầu tiên cần làm để tránh xa nam chính là làm cho anh ta hoàn toàn biến mất trong thế giới của mình. Tôi thoát khỏi trình duyệt xem phim, vào WeChat thì liền thấy [Anh Đường Trạch] trong cuộc trò chuyện hàng đầu.
Trong mớ tin nhắn giữa hai người thì tất cả đều là của nguyên chủ gửi, còn Hoắc Đường Trạch như bị câm bị mù bị điếc, một tin cũng không trả lời lại.
Hoắc Đường Trạch này hẳn đã chán nguyên chủ đến mức dùng mắt thường cũng nhận ra.
Là một nữ phụ đang nỗ lực sinh tồn, tôi block WeChat của Hoắc Đường Trạch. Xong lại mở danh bạ điện thoại, xoá hết mọi cách để liên lạc với anh ta.
Thật ra mà nói thì nữ phụ này xuất thân cũng không phải kém, nếu gia đình không sa sút thì cô ta cũng là một phú bà. Ba ruột của nguyên chủ là một nhà đầu tư người HongKong, còn mẹ của cô ta thì họ Khương, tên Duẫn Lương.
Khương Duẫn Lương ly hôn chồng mình vào năm nữ phụ 10 tuổi, mang theo con gái cùng một phần tài sản đi về thành phố Nam. Bà ấy rất thương con gái mình, điều này cũng tạo nên tính cách kiêu ngạo của cô ta. Đến khi nữ phụ 21 tuổi thì bà ấy đã không may gặp nạn rồi ra đi khi đi du lịch nước ngoài.
Sau khi bà ấy mất thì tất cả tài sản đều chuyển sang cho nữ phụ đứng tên. Đáng tiếc là cô nữ phụ này tiêu tiền như nước, phá hoại tiền của. Thừa kế được 5 tỷ của mẹ nhưng chỉ vỏn vẹn 3 năm đã phung phí chỉ còn lại hơn 5 triệu, một căn biệt thự và hai chiếc siêu xe.
Từ 5 tỷ còn 5 triệu, thật đúng với danh phá gia chi nữ.
Sáng hôm sau, tôi thu dọn đồ đạc rồi đẩy vali đi đến quầy lễ tân trả phòng. Thang máy vừa đến tầng của tôi, ting một tiếng mở cửa, tôi nhìn thấy bên trong có hai người đàn ông. Một trong đó là Hoắc Đường Trạch.
Còn người đứng đằng sau anh ta thì tôi nghĩ là trợ lý Hứa Kính.
Hứa Kính nhìn thấy tôi thì mặt đơ cả ra, tay ấn nút thang máy run run, cuối cùng miệng mới phun ra được một câu: “Khương tiểu thư, chào buổi sáng.”
Theo như tiểu thuyết thì chỉ khi ở trước mặt Hoắc phu nhân và Hoắc Đường Trạch, nữ phụ mới có dáng vẻ dịu dàng săn sóc, bao dung rộng lượng. Còn đối với người ngoài thì cô ta hoàn toàn bộc lộ bản chất là một người con gái cay nghiệt, thích dựa vào sự yêu thích của Hoắc phu nhân mà gây khó dễ cho Hứa Kính.
Chẳng trách vừa rồi Hứa Kính nhìn sợ hãi như vậy.
Nhưng mà nữ phụ này đúng là ngốc thật, cô ta không biết đến việc diễn kịch phải diễn cho tới nơi tới chốn, chỉ ngây thơ diễn trước mặt Hoắc phu nhân và Hoắc Đường Trạch.
Này thì có tác dụng quỷ gì chứ, nếu Hứa Kính muốn trả thù cô ta thì chỉ cần nói vài lời không tốt trước mặt Hoắc Đường Trạch. Chỉ như vậy liền có thể hạ thấp hình tượng của cô ta trong lòng Hoắc Đường Trạch rồi, dù gì cũng là thư ký bên cạnh mà.
Nhưng mà hiển nhiên là, hình tượng của nữ phụ trong lòng Hoắc Đường Trạch đã sớm bể tan tành rồi.
Nghe được tiếng gọi Khương tiểu thư của Hứa Kính, Hoắc Đường Trạch liền chuyển tầm mắt từ đồng hồ về phía tôi, mặt không cảm xúc. Ánh mắt của anh ta muốn có bao nhiêu kỳ thị liền có bấy nhiêu.
Tôi cầm lấy điện thoại ra soi lại mặt mình, xem vài lần cũng không biết sao anh ta lại kì thị mình. Hôm nay tôi ăn mặc cũng đẹp lắm mà, trên mặt cũng không có dính cái gì.
Mặt của nguyên chủ vốn dĩ cũng không tệ. Da trắng mịn, khuôn mặt này không cần quá dựa dẫm vào mỹ phẩm nên hôm nay tôi cũng không có trang điểm gì. Son không tô, tóc cũng xõa xuống lười buộc lên.
Ài, tôi chợt nhớ ra, Hoắc Đường Trạch ghét nguyên chủ không phải là chuyện ngày một ngày hai mà là nhờ tích lũy lâu dài mới được như vậy.
Thử nghĩ xem, nếu tôi vướng vào một người đàn ông phiền phức như nguyên chủ, chắc tôi không chỉ xem thường mà còn đi thuê người đánh anh ta luôn quá. Nhập vai nghĩ như vậy, tôi đột nhiên nhận ra Hoắc Đường Trạch còn chưa bỏ tiền thuê người đập cho nguyên chủ một trận đã là nhân từ rồi.
Hứa Kính lúc nãy vừa chào tôi một tiếng, tôi cũng lịch sự mở miệng ra đáp: “Trợ lý Hứa, buổi sáng tốt lành.”
Về phần Hoắc Đường Trạch đứng bên cạnh Hứa Kính thì tôi trực tiếp bỏ qua nhe. Không phải tôi thô lỗ hay không muốn chào hỏi anh ta đâu, tôi chỉ sợ mọi người lại hiểu lầm tôi cố tình níu kéo, câu dẫn anh ta. Điều đó không hay chút nào, vậy nên từ đầu đến cuối tôi đều cố gắng không để ý đến sự tồn tại của anh ta.
Hứa Kính nghe được lời đáp của tôi, chỉ cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, vừa thành kính vừa sợ hãi nhìn tôi, một lát mới vội vàng nói: “Chào cô chào cô.”
“…”
Trách nguyên chủ tồi quá nhé, nhìn xem doạ trợ lý Hứa của chúng ta thành cái dạng gì rồi. Vẻ lịch sự và dịu dàng của tôi đối với Hứa Kính thì khủng khiếp giống như hồng thuỷ mãnh thú vậy.
Hứa Kính hỏi tiếp: “Khương tiểu thư, cô muốn vào thang máy không?”
Hoắc Đường Trạch không muốn nhìn thấy tôi, tôi cũng không muốn nhìn anh ta, càng khỏi nói đến đi cùng thang máy. Tôi đẩy vali, âm thầm lùi lại một bước: “Tôi không gấp, các anh đi trước đi.”
Ánh mắt Hứa Kính nhìn tôi như nhìn thấy người ngoài hành tinh, anh ta sợ hãi trả lời: “Vâng ạ, vậy tạm biệt Khương tiểu thư.”
Hứa Kính thả ngón tay nãy giờ luôn giữ nút thang máy, cửa thang máy cũng tự động đóng lại. Tôi cũng nhàn nhã nghịch điện thoại chờ lượt tiếp theo.
………
Sau khi trả phòng, tôi bắt một chiếc taxi đi ra sân bay, điểm đến của máy bay là sân bay thành phố Nam cách đây hai tỉnh. Đáp xuống sân bay, tôi lại bắt taxi đi đến khu biệt thự Minh Tịnh, nơi tụ tập của giới nhà giàu ở thành phố này.
Căn biệt thự trong khu này là quà của Khương Duẫn Lương tặng cho cô ta vào sinh nhật năm 18 tuổi. Mỗi năm đến sinh nhật nữ phụ thì mẹ cô ta đều sẽ tặng quà, nào là nhà cửa, xe cộ, tiền bạc,…
Không cần nghi ngờ, tình yêu của người mẹ giàu có chính là đơn giản và tinh khiết nhất.
Nhưng cũng cản không được nữ phụ này phá của!
Nhà cửa cũng chỉ còn căn biệt thự này thôi, nếu không thì tôi đã đủ điều kiện trả lời cho chủ đề mà tôi từng thấy trên web: [Trải nghiệm làm chủ những căn nhà cho thuê ra sao?]
Cho dù là thế nào thì với 5 triệu trong tay này, tôi muốn nói tiếng tạm biệt với cuộc đời của kẻ nghèo khổ.
Lý tưởng sống tuyệt vời của tôi là gì?
Ăn no chờ chết! Làm con cá muối nằm phơi thây ra đó!
Về đến biệt thự tôi liền ngủ bù một giấc. Tỉnh lại thì viết vài hướng dẫn chi tiết dành cho chuyến phiêu lưu xuyên vào tiểu thuyết của tôi, đặt tên là [Kế hoạch của nữ phụ cá muối].
Thứ nhất, tôi cần sống tốt kiếp này.
Thứ hai, yêu quý sinh mệnh, tránh xa nam nữ chính. Không chủ động đi chọc nam chính Hoắc Đường Trạch, không chủ động đi quậy nữ chính Tô Thanh Hâm. Tránh hai người đó xa được bao nhiêu liền đi xa bấy nhiêu.
Thứ ba, không chỉ tránh xa hai người kia mà còn phải tránh xa Châu Mạn Âm. Châu Mạn Âm chính là mẹ của Hoắc Đường Trạch, nữ chủ nhân của Hoắc gia, Hoắc phu nhân.
Trong tiểu thuyết thì bà ấy là vật cản lớn nhất ngăn không cho nam nữ chính yêu nhau.
Sau khi Hoắc Đường Trạch cưới Tô Thanh Hâm thì chỉ riêng phần mẹ chồng nàng dâu đã chiếm hết một phần ba trong số nghìn chương truyện, cộng thêm sự phá hoại của nữ phụ ác độc thì vở kịch bốn người này hết sức gay cấn. Thân là người đọc thôi mà lúc đó tôi cũng cảm thấy sợ hôn nhân và mẹ chồng luôn.
Tôi cảm thấy tránh xa Châu Mạn Âm thì ít nhiều cũng tránh được sóng gió từ Hoắc Đường Trạch. Dù sao thì bà ấy rảnh rỗi liền thích thúc đẩy cho nguyên chủ và anh ta ở bên nhau, nhìn chung cũng đã tốn trăm phương ngàn kế tính toán. Sau đó thì sự căm ghét và mong tôi chết của anh ta chỉ có tăng theo số nhân chứ không giảm.
Còn điều thứ tư, chưa biết, chờ ghi sau.
Tối hôm đó tôi đã ăn thêm hai bát cơm rang hải sản vì đã lập nên được một dự án ghê gớm đến vậy.
Nhưng mà điều tôi không nghĩ tới là, cái kế hoạch nữ phụ của tôi, chỉ cần đến ngày thứ ba liền phá sản, đã vậy còn hết sức ngoài ý muốn…
Bình luận facebook