Thời tiết thành phố Nam oi bức, ngoại trừ hai ba tháng ngắn ngủi của mùa đông thì còn lại quanh năm đều là hè.
Sau khi xuyên đến thì tôi dựa theo sở thích của mình để mua đồ theo phong cách đơn giản, nhất quyết không học theo cách ăn mặc của nguyên chủ. Trước khi ra cửa thì mặc một cái áo thun rộng rãi cùng quần ngắn màu xám. Mặc sao cho bản thân thoải mái thì mặc thôi.
Thay đồ xong thì tôi đi đến gara, ngoài hai chiếc siêu xe thì tôi còn thấy có chiếc SUV màu đen ít gây chú ý. Ừm, chiếc SUV này không có lố lăng quá, tôi thích.
Theo sự chỉ dẫn của điều hướng, tôi lái xe đến khu trung tâm thương mại, bên cạnh còn có một khu ẩm thực. Mục tiêu thật sự của tôi không phải là chỗ mua sắm mà là khu ẩm thực đó đó.
Trước khi xuyên vào tiểu thuyết, mỗi ngày tôi đều đi làm ở một khu buôn bán sầm uất, nơi tôi sống cũng là đô thị phồn hoa với rất nhiều toà nhà san sát nhau. Công ty tôi tuy trả lương không cao nhưng việc lặt vặt thì không thiếu, cứ một tuần nghỉ 2 ngày lại đến tuần nghỉ 1 ngày.
Mỗi ngày tôi đều bị áp lực cuộc sống đè nặng lên đôi vai gầy, đừng nói tới đi khu ẩm thực hay ăn cao lương mỹ vị gì, ngay cả hứng thú bước ra cửa vào ngày nghỉ còn chẳng có nổi. Ngoại trừ đi làm thì việc làm duy nhất có ý nghĩa là nằm chết dí trong căn phòng tôi thuê.
Cho nên là, sau khi xuyên vào tiểu thuyết, tôi đây cam tâm làm một kẻ lang thang vô công rỗi nghề ăn uống xong thì chờ chết. Vừa bước vào khu ẩm thực thì hai mắt tôi liền toả sáng lấp lánh.
Mười phút sau, tay trái tôi cầm ly trà sữa, tay phải cầm một phần cá viên chiên lượn từ từ ở chốn thiên đàng nhân gian. Cuộc sống mà, nên trải qua thoải mái và vui vẻ như thế chứ!
“Lạc Lạc?”
Hình như tôi nghe thấy có người gọi tên nguyên chủ, nhưng tôi cũng không dám chắc “Lạc Lạc” là có phải đang gọi nguyên chủ hay không. Dù gì người ta cũng có thể là đang gọi người khác chứ đâu phải gọi tôi…nhỉ?
Tôi vẫn đang bán tín bán nghi, lúc quay đầu lại nhìn thì thấy một người phụ nữ ăn mặc sang trọng, tay cũng đang cầm ly trà sữa mỉm cười nhìn tôi.
“Lạc Lạc, đúng thật là con này!” Người phụ nữ đó đi đến bên cạnh nắm tay tôi, trông có vẻ mối quan hệ giữa bà ấy với nguyên chủ cũng thân thiết lắm.
Bà ấy nói: “Dì cũng không ngờ đột nhiên lại có thể gặp con ở đây!”
Dì? Dì nào vậy?
Tôi lục lại ký ức của nguyên chủ nhưng cũng tìm không ra gì. Chỉ khi nhìn vào mắt bà ấy vài giây thì những chuyện xảy ra giữa nguyên chủ và người đó mới hiện ra rõ ràng.
Nhưng người dì này đang đeo kính râm, haha.
Thôi bỏ đi, dù gì tôi cũng không biết bà ấy là ai, trước tiên cứ lễ phép tìm chủ đề nói chuyện cái đã: “Dì ơi, dì cũng đến đi dạo ở khu ẩm thực này sao?”
“Đúng rồi, lúc nãy dì vừa đi mua sắm với bạn ở khu thương mại kia xong, nhìn thấy bên này náo nhiệt nên cũng muốn đến tham gia chút.”
Dì ấy thân thiết nắm tay tôi, tựa như mẹ và con gái đang đi cùng trong dòng người: “À, Lạc Lạc, dì nhớ lúc trước con không thích uống trà sữa này mà. Mỗi lần đi dạo phố với con, dì đều muốn con uống cùng dì nhưng con cứ nói trà sữa này nhiều đường dễ mập.”
Tôi tự bịa một câu: “Dì ơi, đó là trước kia con chưa cảm nhận được sự ngon ngọt thật sự của trà sữa nên mới nói vậy.” Trà sữa ngon vậy mà không thích mới lạ ấy!
“Lạc Lạc, nếu đã gặp nhau rồi thì chúng ta đi chung đi.”
Tôi ngoan ngoãn: “Dạ, đi thôi dì.”
Tôi vốn nghĩ rằng một bữa tôi ăn ít nhất ba bát đã là nhiều rồi, nhưng tôi thấy dì ấy ăn còn được nhiều hơn cả tôi.
Nguyên buổi chiều nay, tôi cứ đi theo người dì không biết tên này hết cả một vòng khu ẩm thực từ hai giờ đến năm giờ, cả đoạn đường đi cũng không ngừng nói chuyện.
Đến khoảng năm giờ rưỡi thì dì ấy kêu đói nên mới hỏi tôi có ngại không nếu dì ấy gọi đứa con trai của dì, cũng đang ở gần đây đi ăn chung. Đối với một người lớn không có ác ý với mình thì tôi đương nhiên cũng nói không ngại.
Vào một nhà hàng Trung Quốc cao cấp, dì ấy bắt đầu oanh tạc người con trai của mình trên WeChat trước mặt tôi. Sau đó dì ấy mới nói hôm nay dì mời khách, tôi thích ăn gì cứ gọi.
Tôi rất tích cực trong mảng ăn uống này nhưng mà lúc nãy đi dạo khu ẩm thực đã ăn một mớ đồ ăn rồi nên bây giờ cũng không có cảm giác thèm ăn lắm. Tôi chỉ gọi một món rau và một món canh rồi đưa thực đơn qua.
Dì ấy chê tôi gọi ít món quá bèn một hơi đọc ra thêm 5 món nữa…
Vừa rồi ở bên ngoài trời nắng nên dì ấy đeo kính râm để bớt tia UV cũng dễ hiểu, còn giờ thì đang ở trong phòng rồi nên tôi nghĩ dì ấy sẽ tháo kính ra, nhưng dì ấy vẫn không tháo.
Vậy nên ở cùng với dì ấy cả chiều mà tôi vẫn không biết đây là ai.
Nhưng không sao cả, dì này rất tốt với tôi và cũng không có vẻ gì là người xấu. Dì ấy chỉ muốn trò chuyện thôi nên tôi cũng sẵn lòng tiếp lời. Dù gì trong lúc nói chuyện thì cả hai người chúng tôi đều rất vui vẻ mà.
Hai mươi phút sau thì chúng tôi đã bàn tới vài chuyện trong giới giải trí như là ai đó ngoại tình, ai đó kết hôn sinh con, ai đó bí mật yêu đương,… Đang nói hăng say thì tôi ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Hoắc Đường Trạch đứng ngay cửa phòng ăn đã được bao trọn.
Tức thì nụ cười trên mặt tôi cứng đờ.
Đến lúc này tôi mới nhận ra, người dì này chính là mẹ của Hoắc Đường Trạch – Châu Mạn Âm.
Tôi không nghĩ đến việc dì ấy là Châu Mạn Âm bởi tôi luôn tin rằng, thành phố Nam này rộng như vậy, làm gì có chuyện vừa bước ra cửa liền đụng trúng chứ? Nhưng mà…đúng thật là vừa ra ngoài liền gặp.
Thế giới này thật đáng yêu quá đi. Duyên phận giữa tôi với Châu Mạn Âm cũng kì diệu quá đi.
Hoắc Đường Trạch vừa bước vào cửa, nhìn thấy tôi ngồi kế bên Châu Mạn Âm thì biểu cảm của anh ta trầm ngâm, cố ý mở miệng: “Mẹ, thì ra ở đây còn có người ngoài.”
Châu Mạn Âm cuối cùng cũng tháo cái kính đen trên mặt bà ấy xuống, trừng mắt nhìn Hoắc Đường Trạch một cái: “Đây mà là người ngoài cái gì? Lạc Lạc là người nhà của chúng ta!”
Người đột nhiên bị điểm danh như tôi chỉ có thể tự thôi miên: Tôi không nghe thấy gì hết, tôi bị câm, tôi bị điếc.
Thân là một nữ phụ biết yêu quý mạng sống, tôi thật sự không muốn Hoắc Đường Trạch ghét tôi thêm nữa đâu, cũng không muốn một kết cục vừa bi vừa thảm, vừa khùng vừa điên giống với nguyên chủ. Tôi chỉ muốn lẳng lặng ngồi đó ăn cơm húp canh thôi mà…
Tôi nỗ lực phớt lờ câu nói của Hoắc Đường Trạch, cũng tránh né ánh mắt của anh ta. Lúc Châu Mạn Âm gắp đồ ăn cho thì tôi mỉm cười cảm ơn, còn không thì tự thân vận động. Anh ta nói không muốn thấy người ngoài là tôi, làm như tôi muốn thấy anh ta lắm vậy.
Hứ…
Anh ta cũng đâu phải tiền đâu mà người ta phải chú ý đến chứ.
Dùng xong bữa cơm thì Châu Mạn Âm cứ liên tục ám chỉ đã đến lúc Hoắc Đường Trạch nên thể hiện phong độ của mình, kêu anh ta đưa tôi về nhà.
“Đường Trạch, con nhìn đi, trời tối rồi mà còn có mưa nhỏ nữa. Con tự lái xe đến, mẹ thì có tài xế đến rước, chỉ còn lại một mình Lạc Lạc lẻ loi. Có phải con cũng nên làm gì đó không?”
Nghe thấy vậy, người luôn im lặng là tôi cũng phải lên tiếng: “Dì ơi, con cũng tự lái xe đến đây.”
Ý tôi thể hiện ra rõ ràng là: Con có thể tự về được.
Nhưng Châu Mạn Âm đang nỗ lực gán ghép vẫn kiên trì: “Trời tối rồi con tự lái xe cũng không an toàn đâu. Để Đường Trạch đưa con về thì dì cũng yên tâm hơn.”
Tôi cố gắng tìm lý do để từ chối ý tốt của dì ấy: “Dì ơi, không cần đâu mà, con…”
“Đi thôi.” Hoắc Đường Trạch đứng lên, nhìn tôi một cái rồi nhàn nhạt nói: “Tôi đưa cô về.”
Tôi kiên quyết: “Không cần đâu!”
Làm gì có chuyện trời tối thì không dám lái xe chứ, tôi thi bằng lái chứ có phải mua bằng đâu. Hơn nữa, tôi cũng không muốn ở cùng với Hoắc Đường Trạch trong một không gian hẹp như vậy.
Châu Mạn Âm cầm tay tôi, nhiệt tình cười nói: “Sao lại không cần chứ? Con cần mà. Đàn ông đưa phụ nữ về nhà cũng là lễ độ cần có thôi mà con.”
Mười phút sau ở bãi đỗ xe, tôi bị Châu Mạn Âm giữ lấy vai, bị ép ngồi vào ghế phụ. Dì ấy mỉm cười đóng cửa xe, đối mặt với Hoắc Đường Trạch cách một cánh cửa: “Tạm biệt nhé, trên đường nhớ chú ý an toàn.”
Nói xong câu ấy thì dì ấy quay sang dặn dò tôi: “Lạc Lạc, xe của con ngày mai dì sẽ cho tài xế đến lái về. Còn nữa, về đến nhà thì con nhớ gửi tin nhắn báo bình an cho dì nhé.”
Tôi cảm thấy có chút gò bó khi phải ở trong cùng một không gian với Hoắc Đường Trạch, nhưng trên mặt tôi vẫn nở nụ cười nhạt: “Dạ được ạ, tạm biệt dì.”
Ở trong xe…
Tôi cầm điện thoại cúi đầu chơi game. Level này tôi chơi rất lâu mà vẫn không được, cuối cùng vẫn phải ậm ừ bỏ qua. Sau đó thì hướng mắt ra ngoài cửa sổ.
Một người tập trung lái xe, một người tập trung ngắm cảnh đêm. Ai cũng chẳng buồn để ý đến người còn lại.
Nghĩ đi thì tôi cảm thấy cũng nên giải thích về chuyện ngày hôm nay một chút. Dù gì tôi và Châu Mạn Âm chỉ là tình cờ gặp mặt thôi mà. Tránh để cho Hoắc Đường Trạch cho rằng hôm qua tôi cố ý lừa gạt, lại lợi dụng Châu Mạn Âm để tiếp tục quấn lấy anh ta.
Nhưng nghĩ lại thì e rằng sau khi tôi tự giải thích thì anh ta cũng chỉ cho là tôi đang bịa chuyện rồi càng chán ghét thêm thôi.
Haizz…
Tôi thở dài một tiếng, cảm thấy bản thân rơi vào thế khó xử quá. Giải thích không được, không giải thích lại càng không xong.
Thôi bỏ đi, im lặng là vàng.
Tôi dịch người ra sát cửa sổ, cố gắng giữ khoảng cách đồng thời cũng giảm nhẹ sự tồn tại của mình. Theo như tính cách của nguyên chủ thì cô ta sẽ tiếp tục tìm cơ hội thân thiết với Hoắc Đường Trạch. Cố ý hay vô ý làm gì đó để câu dẫn anh ta, sau đó lại bị phản tác dụng.
“Xe của tôi có chỗ nào bẩn hay sao?”
Đối mặt với câu hỏi của Hoắc Đường Trạch, tôi chỉ trưng ra một vẻ mặt thảo mai: “Có đâu, xe của Hoắc tổng vừa thơm vừa thoải mái!”
“Vậy sao cô cứ động động đậy đậy?”
Tôi cố ý kết thúc cuộc trò chuyện: “Tôi nói tôi ngứa mông, anh tin không?”
Tôi cho rằng chỉ cần không nói chuyện với Hoắc Đường Trạch thì cũng sẽ không chọc anh ta không vui, vậy thì sẽ giảm bớt được chút ác cảm của anh ta đối với nguyên chủ.
Đương nhiên là tôi thành công rồi, trong xe hoàn toàn yên tĩnh lại.
Hai mươi phút sau tôi bình an về tới biệt thự. Trong khoảnh khắc bước xuống khỏi xe của vị tổ tông kia, tôi thấy không khí bản thân hít thở trong lành thêm được n lần.
Vào biệt thự, tôi bỏ túi lớn túi nhỏ đang cầm trên tay xuống, cởi giày rồi nhắn gửi cho Châu Mạn Âm tin nhắn báo cáo. Cơn buồn ngủ ập đến, vừa đến được giường thì hai mắt tôi cũng muốn dính chặt lại.
Làm một giấc liền tới 4 giờ chiều ngày hôm sau.
Bò dậy xong tôi liền đi lấy quần áo mới rồi bước vào phòng tắm. Tôi tiện tay úp điện thoại xuống giường, tiếng nước cũng át đi nhạc chuông điện thoại nên tôi chả nghe thấy tiếng chuông báo kéo dài suốt 36 giây.
Vừa bước ra khỏi phòng tắm thì điện thoại lại reo. Là Châu Mạn Âm gọi đến.
“Chào dì ạ.”
“Lạc Lạc!”
Nghe thấy giọng điệu nhiệt tình này, tôi đột nhiên thấy có chút bất an: “Dì ơi, con đây.”
Quả nhiên, dì ấy nói: “Lạc Lạc, tối nay con có rảnh không?”
Tôi còn chưa kịp trả lời thì dì ấy đã một hơi nói xong: “Nếu tối nay không bận gì thì con có thể qua đây đón sinh nhật với dì không? Con không trả lời gì thì dì xem là ngầm đồng ý rồi đấy nhé. Con ngoan ngoãn quá đi thôi! Ai như đứa kia trong nhà dì suốt ngày chỉ biết chọc tức dì.”
Sau đó thì Châu Mạn Âm lại nói tiếp một câu: “Tối nay bảy giờ nhé, hẹn gặp ở Hoắc gia. Không gặp không về nha con yêu.”
“…”
Trong cuộc trò chuyện này tôi hoàn toàn không có cơ hội mở miệng từ chối. Gặp, gặp quỷ chứ gặp, còn gặp nhau ở Hoắc gia. Đó không phải rõ ràng là muốn tôi xuất hiện ở Hoắc gia rồi lại đụng trúng tên nhóc Hoắc Đường Trạch kia sao?
Dù gì đó cũng là nhà của người ta, gặp phải cũng là chuyện hiển nhiên. Aaaaa, tôi đập đầu vào cái gối êm ái trên giường, vẻ mặt đau khổ.
Tôi chỉ là một nữ phụ nhỏ bé muốn hoàn thành cái kế hoạch “Nữ phụ cá muối” để bảo toàn cái mạng nhỏ của mình thôi mà. Tôi muốn tránh xa Hoắc Đường Trạch, tránh xa Châu Mạn Âm thôi mà khó vậy sao!
Ông trời ơi, van cầu ông, con còn muốn sống tiếp mà!!!
Đúng lúc này thì trên trời cũng đánh xuống một tia sấm, doạ cho kẻ đang đau khổ là tôi đây một trận mất mật. Sao mà đến cả Thiên Lôi cũng muốn bắt nạt tôi vậy…
4.
Gần 6 giờ tối, tôi bắt đầu lái xe đến Hoắc gia. Tôi là một người nói lời giữ lời, đã “đáp ứng” người ta rồi thì cho dù không bằng lòng tôi vẫn sẽ đi.
Nữ quản gia của Hoắc gia bước ra chào đón tôi, mỉm cười nói: “Chào Khương tiểu thư, phu nhân kêu tôi ra đây để đón tiếp cô.”
Cô ấy còn cố ý đưa cánh tay ra: “Khương tiểu thư, cô vịn vào tôi này, cẩn thận bậc thềm nhé.”
Tôi ấy à, chỉ cần người ta lịch sự với tôi thì tôi cũng sẽ giữ lễ lại. Tôi nhẹ nhàng trả lời: “Được rồi, cảm ơn cô đã nhắc nhở.”
Nghe được tiếng cảm ơn lại của tôi thì nữ quản gia ngây ra trong chốc lát. Vẻ mặt của cô ấy y như lúc Hứa Kính thấy tôi chỗ thang máy vậy, có chút khiếp sợ.
Ài, khỏi phải tìm hiểu nữa, nhìn thấy phản ứng này tôi liền biết trước đây nguyên chủ cũng đã từng làm khó dễ cô ấy.
Là một người đang theo đuổi sự sống vừa xuyên vào vai nữ phụ này, tôi cầu nguyện: Nguyên chủ ơi nguyên chủ, cô đừng đụng chạm đến tất cả mọi người nhé. Ít nhất cũng chừa cho tôi con đường sống với.
Quản gia có chút khó hiểu với sự lịch sự của tôi, cô ấy cố gắng gượng cười: “Khương tiểu thư, cô khách sáo quá.”
Hoắc gia là một biệt thự được thiết kế theo kiểu Trung Quốc. Vừa vào cửa liền thấy hai bức tường nối liền nhau. Trên tường được vẽ núi non sông nước bằng bút lông và mực chống thấm loại đặc biệt, sự tự nhiên làm cho lòng người thoải mái. Đi theo bức tường thì có một lối rẽ vào đến con đường đá. Khe hở giữa hai phiến đá có đầy những viên sỏi được chọn lựa cẩn thận.
Đi hết con đường đá này sẽ gặp một cây cầu thấp màu trắng chỉ đủ chứa khoảng 3 người phía trên. Cây cầu được xây ở phía trên đầm sen nên cũng mang một nét đẹp rất độc đáo. Lá sen trong ao xanh mướt, từng đóa sen vừa chớm nở, gió thổi nhẹ, trên mặt nước sóng gợn lăn tăn.
Với tư cách là một kẻ học dở sở hữu những con điểm Ngữ Văn trung bình thì tôi có xúc động hồi lâu cũng chẳng tìm ra câu thành ngữ nào để diễn tả khung cảnh này. Chỉ có thể bình dân mà khen tuyệt quá.
Theo sự hướng dẫn của quản gia thì tôi đến phòng khách và gặp được Châu Mạn Âm. Hiển nhiên cũng thấy gương mặt đang đeo kính gọng vàng của Hoắc Đường Trạch. Anh ta đang ngồi trên sô pha đọc tài liệu gì gì đó.
Tôi nhìn cảnh anh ta tập trung đọc tài liệu như vậy, trong lòng tự nhiên cũng cảm thán một câu: Trong nhà của tổng tài bá đạo không có thư phòng hay gì? Tự nhiên ngồi ở phòng khách làm việc chi vậy trời?!
Nhìn thấy tôi xuất hiện, nụ cười của Châu Mạn Âm chưa từng biến mất: “Lạc Lạc, con đến rồi!”
Tôi bị sự nhiệt tình của dì ấy dọa sợ, giọng cũng run rẩy chút ít: “Dì ơi, hôm nay là sinh nhật của dì, đây là chút quà mọn của con ạ.”
Châu Mạn Âm nhận lấy quà tôi đưa qua, không ngừng kích động: “Vẫn là Lạc Lạc nhà chúng ta hiểu chuyện!”
Dì ấy thể hiện rõ ràng, cố ý nói cho Hoắc Đường Trạch nghe: “Không như ai đó, sinh nhật của mẹ ruột mà một câu chúc cũng không có.”
Tên họ Hoắc nào đó bị điểm danh: “Mẹ, con nhớ là sinh nhật của mẹ vừa qua tháng trước rồi. Dây chuyền đá quý mẹ đang đeo trên cổ là quà sinh nhật tháng trước con vừa tặng cho mẹ.”
Hoắc Đường Trạch tiếp tục trình bày: “Đó còn là do con đấu giá bỏ ra 1 tỷ mới mua về được. Mẹ không nhớ những thứ này sao?”
Châu Mạn Âm bị chính con trai mình từng câu từng chữ làm cho cứng họng: “…”
Châu Mạn Âm trong tiểu thuyết theo hình tượng ngốc bạch ngọt nhưng không có ngốc, chỉ vừa trắng vừa ngọt ngào thôi. Chồng dì ấy cũng hết sức chiều vợ nên so với những người cùng tuổi thì tâm lý dì ấy trẻ hơn nhiều, tư duy cũng rất bay bổng. Ngoài việc thích uống trà sữa thì còn không quên dưỡng sinh.
Dì ấy nói trà sữa là uống cho vui, hồng trà thì uống để dưỡng thân thể. Nên trước khi ăn, dì ấy hay uống một ly trà sữa, ăn xong lại uống hồng trà thêm trân châu là vừa vui vừa chăm sóc sức khỏe. Suy nghĩ này người bình thường ai nghĩ ra được chứ?
Nhưng về gần cuối tiểu thuyết, lúc nam nữ chính kết hôn với nhau thì dì ấy lại bị nguyên chủ xúi giục trở thành một bà mẹ chồng khó tính, cũng không còn giữ được nét ngây thơ đáng yêu như vậy nữa.
“Sinh nhật…sinh nhật thì cũng nên tính ngày âm, ngày dương nên đáng ra phải có 2 phần quà chứ.” Dì ấy muốn tìm lại chút khí thế trước sự phản công của Hoắc Đường Trạch.
“Được, vậy vài ngày sau con sẽ bù thêm cho mẹ.” Hoắc Đường Trạch cũng không muốn làm mẹ mình mất mặt trước người ngoài nên nói xong lời đó rồi im lặng, đẩy đẩy mắt kính rồi tiếp tục đọc tài liệu.
“Lạc Lạc, dì còn có vài việc bận nên con cứ ngồi ở phòng khách này nhé. Đường Trạch, con không được về thư phòng đâu đó, ngồi ở đây giúp mẹ để ý em gái Lạc Lạc cho tốt vào.”
Sau khi đã giành lại được phần thắng thì dì ấy quay sang nắm tay tôi, nháy nháy mắt ám chỉ: Dì cho con cơ hội rồi đó, có thể chiếm được trái tim của thằng nhóc này không thì phải xem con rồi.
Châu Mạn Âm lại bắt đầu đẩy thuyền rồi. Dì ấy lại bắt đầu để cho tôi và Hoắc Đường Trạch ở chung một chỗ.
Tôi muốn chết.
Vả miệng, bậy bạ hà, tôi không có muốn chết.
Ai cũng nói tai hoạ tồn tại nghìn năm, tôi cũng không nghĩ nữ phụ ác độc như mình lại sống được tới nghìn năm nên giờ chỉ muốn yên ổn qua ngày thôi.
Sau khi Châu Mạn Âm rời đi thì trong phòng khách chỉ còn có tôi và Hoắc Đường Trạch.
Tôi ngồi trên sô pha cách anh ta rất xa. Nhìn vào cái người vẫn luôn một lòng đọc tài liệu, lại nhìn vào phòng khách không một bóng người thì tôi ngại đến mức không biết mình ngại cái gì luôn.
Tôi chỉ muốn hỏi Hoắc Đường Trạch một câu ở đây có Wifi không, cho tôi kết nối mạng được không. Nguyên chủ này thường đến Hoắc gia vậy mà cũng không biết mật khẩu Wifi.
Trên đường lái xe đến Hoắc gia thì đột nhiên điện thoại của nguyên chủ không ngừng chớp tắt, đơ ra một lúc lâu.
Trong xã hội đương thời này thì con người chỉ có hai nỗi khổ lớn. Một là khi ra ngoài bạn phát hiện điện thoại mình mất nguồn. Hai là điện thoại bạn bị trừ hết tiền do xài quá nhiều data, cuối cùng không có 4G.
Con người trong thời đại này một khi xa rời điện thoại, không có internet thì cũng sống không bằng chết, đau khổ tột cùng, buồn không kể xiết.
Điện thoại bị lag, internet cũng không dùng được nên tôi chỉ có thể ngồi thẫn thờ trên sô pha, hai mắt vô định.
Ngồi ngây ra một lúc thì tôi chú ý đến bức tranh thuỷ mặc đằng sau Hoắc Đường Trạch. Ái chà, khung cảnh hữu tình, non xanh nước biếc câu dẫn con người ta. Trong lúc rảnh thì chúng ta cũng khá thích đi bình phẩm cái đẹp mà.
Tôi rõ ràng đang ngắm bức tranh nhưng có chết không cơ chứ, Hoắc Đường Trạch lại hiểu lầm tôi đang nhìn trộm anh ta tới ngu người. Giọng nói trầm thấp vang lên trong phòng khác yên tĩnh: “Cô đang nhìn cái gì?”
“Đang nhìn bức tranh đằng sau lưng anh đó.” Tôi bình tĩnh mắt đối mắt trả lời anh ta. Trong lòng tôi không có quỷ nên cũng chẳng có gì phải sợ cả.
Cứ tiếp tục như thế cho đến rất lâu sau đó, tôi nhìn anh ta, anh ta nhìn tôi, ai cũng không chớp mắt, ai cũng không chịu thua. Có lẽ do cảm nhận được sự bình thản trong nội tâm tôi nên cuối cùng Hoắc Đường Trạch dời mắt đi chỗ khác: “Vậy cô tiếp tục thưởng thức đi.”
Tôi đắc ý nói tiếp: “Ngài Hoắc, không phải ngài tưởng rằng nãy giờ tôi cứ nhìn chằm chằm ngài chứ?”
Cho anh tự luyến nè.
Hoắc Đường Trạch không nói gì, tôi tự cho là anh ta thừa nhận rồi. Thấy anh ta im lặng như vậy, gan của tôi cũng lớn hơn, bắt đầu đi kiếm chuyện: “Nhưng mà cũng là do ánh mắt tôi nóng bỏng quá, nhìn vào cảnh vật thôi cũng ấm áp như nắng mùa xuân. Đều là lỗi của tôi hết, làm anh tự mình đa tình.”
“…” Hoắc Đường Trạch lười để ý đến tôi, tiếp tục cúi đầu đọc tài liệu.
Một phút sau.
“Hoắc tổng.”
“Cái gì?”
“Cho tôi hỏi một chút, nhà anh…”
Điện thoại của Hoắc Đường Trạch reo lên. Quý nhân bận nhiều việc, tôi hiểu mà.
Đợi sao, đợi trăng, đợi rất lâu cuối cùng tôi cũng đợi được anh ta cúp điện thoại.
“Hoắc tổng.”
Hoắc Đường Trạch nhướng mắt nhìn tôi, không biết tôi còn có âm mưu gì trong đầu nên cũng chịu khó trả lời: “Cái gì nữa?”
Tôi lịch sự: “Anh có ngại nếu tôi làm phiền anh một chút không?”
Hoắc Đường Trạch nói một câu làm tôi im miệng: “Rất ngại.”
Nhưng mà anh ta ngại là chuyện của anh ta, tôi vẫn đem những tâm tư nãy giờ ra nói thẳng bởi vì tôi sắp chán tới điên rồi.
“Hoắc tổng, anh có biết mật khẩu Wifi nhà anh là gì không?”
Sự nỗ lực gán ghép của Châu Mạn Âm cuối cũng thất bại thảm hại. Xin được mật khẩu Wifi xong thì tôi tập trung chơi điện thoại, Hoắc Đường Trạch tiếp tục đắm chìm trong tài liệu.
Không khí hết sức yên tĩnh, yên tĩnh đến mức tôi và anh ta giống như không phải người sống mà là hai cái thi thể không biết giao tiếp. Hai chúng tôi ngồi như vậy cả tiếng đồng hồ.
………
Bàn ăn của nhà họ Hoắc là kiểu bàn dài có thể ngồi được đến mười sáu người. Châu Mạn Âm đang ngồi ở ghế chính, còn tôi thì ngồi bên trái dì ấy.
Hoắc Đường Trạch không ăn cơm ở Hoắc gia, trước giờ cơm thì anh ta đã nói công ty có việc nên đi rồi. Người có mắt đều sẽ nhìn ra anh ta đang trốn tôi. Hay nói đúng hơn là anh ta không muốn nhìn thấy tôi, càng không muốn phải ngồi ăn cơm chung với tôi trên một cái bàn.
“Lạc Lạc à, con đừng nghĩ nhiều, chắc là Hoắc thị có việc thật thôi.” Châu Mạn Âm cho rằng tôi buồn bã thất vọng nên an ủi tôi. Dù sao thì trước kia nguyên chủ thích Hoắc Đường Trạch nhiều như vậy dì ấy đều nhìn thấy, nhưng sự việc bây giờ lại không như dì ấy đang nghĩ.
Trên mặt tôi không có vẻ nào là buồn cả, thậm chí còn có chút vui. Hoắc Đường Trạch không ở đây thì tôi sẽ không cần phải nhìn vào cái bản mặt lạnh như tiền của anh ta mà ăn cơm, vậy thì cũng không ảnh hưởng đến khẩu vị.
Tốt biết bao nhiêu, buồn cái gì mà buồn chứ. Tôi đây vui muốn chết.
Ăn cơm xong, Châu Mạn Âm cho người mang dĩa trái cây lên, còn dì ấy thì tự tay làm trà sữa. Dì ấy ngồi nhìn tôi ngồi ngoan ngoãn hào hứng bưng ly trà sữa lên uống bên cạnh thì cứ như mẹ chồng nhìn con dâu vậy, càng nhìn càng thích.
Dì ấy sợ sẽ để lại hình tượng mẹ chồng khó tính trong lòng tôi nên nhẹ nhàng nói: “Lạc Lạc à, hôm nay cảm ơn con qua đây cùng dì đón sinh nhật nhé.”
Tôi cười đáp: “Dì đừng khách sáo mà. Dì là bạn thân của mẹ con, quan hệ hai nhà chúng ta thân thiết vậy thì con cũng nên đến đây đón sinh nhật cùng dì.”
“Vẫn là Lạc Lạc của chúng ta có lòng.”
Tôi bị ánh mắt tràn đầy tình yêu của dì ấy nhìn đến mức toàn thân không tự nhiên, vô ý nhìn xuống đất. Hôm nay diễn xuất của tôi cũng không tệ. Tôi không làm dì ấy vui vẻ thật sự nhưng sự nhiệt tình của dì ấy đối với tôi cũng không có giảm đi chút nào.
Tôi thậm chí còn có thể cảm nhận được dì ấy lại thích tôi thêm một chút rồi, nhưng điều này cũng làm tôi khá bối rối. Dì ơi, con mong dì đừng thích con nữa, duyên phận giữa con và con trai của dì không tốt nỗi đâu.
Bình luận facebook