Giản Diệc Thừa nhờ Sơ Ngữ chọn món, cô chọn đại vài món vì dù sao “Túy ông chi ý bất bại tửu” (1), cô chẳng phải chỉ đơn giản muốn tìm Giản Diệc Thừa ăn cơm.
(1) Túy ông say không phải say vì rượu.
Sơ Ngữ trả thực đơn lại cho phục vụ, “Đừng bỏ tỏi và tiêu. Anh ấy bị dị ứng với những món này!”
“Vâng!”
Tâm tình của Giản Diệc Thừa bỗng chốc sung sướng hẳn lên, không ngờ đã nhiều năm rồi nhưng cô vẫn nhớ.
Trong lúc chờ món ăn, Sơ Ngữ gọi thêm hai chai nước suối, vừa uống vừa tán gẫu với Giản Diệc Thừa.
“Mấy ngày nay cậu bận lắm à?”
“Cũng bình thường, vụ án đang theo dõi vẫn chưa kết thúc.”
“Là vụ lần trước kia sao?”
Giản Diệc Thừa gật đầu: “Ừm!”
Sơ Ngữ nở nụ cười, “Tớ không ngờ cậu lại chọn nghề cảnh sát, nghề này cực lắm phải không?”
“Cũng tàm tạm, không cực.” Giản Diệc Thừa cầm ly nước, ngồi nghiêm chỉnh như cậu học sinh ba tốt trả lời câu hỏi của giáo viên.
Sơ Ngữ: “Cậu không nói tớ cũng biết, làm cảnh sát thoải mái thế nào được. Rất bận, có khi phải tăng ca suốt đêm, gặp biết bao nguy hiểm. Còn gì nữa nhỉ, mấy tay biến thái, giết người một cách điên cuồng… Công việc tuyệt đối không thể nào ung dung được!”
Giản Diệc Thừa bật cười: “Cũng đâu phải lúc nào cũng gặp mấy tên giết người biến thái.”
Giản Diệc Thừa rất hiếm khi cười, và nụ cười vô tình này của anh làm cho Sơ Ngữ có cảm giác như “tuyết tan xuân về” khiến cô quên đi cách trả lời máy móc kia của anh.
“Đúng rồi, khi cậu bắt gặp những thi thể thối rữa … cậu không sợ sao?” Sơ Ngữ làm bộ hiếu kỳ.
“Quen rồi sẽ đỡ hơn!”
“Có thể quen ư?” Sơ Ngữ tỏ ra khâm phục, tiện đà nhớ ra gì đó, cười cười: “Tớ cũng vậy. Hồi học y bên Học viện, trong khóa học giải phẫu cơ thể người, lần đầu tiên tớ nhìn thấy tiêu bản thi thể cả tuần không dám ăn thịt. Sau này quen rồi, bọn tớ có thể ở phòng thí nghiệm giải phẫu ăn điểm tâm ngon lành.”
“Bọn con trai to gan hơn, có một lần hai tên cầm xương sọ quăng qua quăng lại. Thế nhưng sau khi thầy trông thấy liền mắng cho bọn họ một trận, thầy nói chủ nhân của những bộ xương sọ này muốn cống hiến cơ thể của chính mình phục vụ cho y học, nên chúng ta phải kính trọng những người ấy. Thật sự lúc đó tớ mới biết những bộ xương sọ trưng bày trong phòng thí nghiệm kia là thật, tớ luôn cho rằng đó là mô hình.” Sơ Ngữ càng nói càng hăng say, “Lúc đó tớ sợ hết hồn, vứt luôn bộ xương sọ đang cầm trên tay lên bàn. May là xương sọ cứng, không mẻ, chứ nếu không tớ sẽ bị thầy mắng chết!”
Giản Diệc Thừa nghe cô kể lại mẩu chuyện vui thời còn đi học, đáy mắt anh đong đầy ý cười, nhìn cô trìu mến.
Sơ Ngữ nhận ra được ánh mắt của anh, ngại ngùng lên tiếng, “Đang ăn cơm nhắc đến chuyện này hình như hơi vô duyên nhỉ?”
“Không sao!” Khi bọn họ phá án thứ gì mà chưa từng thấy, còn kinh khủng và ghê rợn hơn nhiều.
Sơ Ngữ nở nụ cười dịu dàng, nhưng trong lòng cô hơi sốt ruột. Sao anh không có biểu cảm gì thế này? Cô đã ám chỉ rõ rõ ràng ràng như vậy mà vẫn chưa hiểu ra à?
Đúng lúc này món ăn được dọn lên, Sơ Ngữ đành im lặng ăn cơm trước.
Ngày hôm nay cô hẹn Giản Diệc Thừa là muốn nói cho anh nghe một chút manh mối liên quan đến vụ án Tống Duyệt. Thật ra cô không tính nói vì cô tin cảnh sát sẽ nhanh chóng kết án vụ này. Nhưng mà bây giờ nhìn lại có lẽ bọn họ gặp phải phiền phức nên cô nghĩ cách nhắc khéo cho Giản Diệc Thừa. Tuy nhiên hình như Giản Diệc Thừa không hiểu ra ngụ ý trong câu chuyện của cô. Những việc như thế này cô lại không thể nào nói rõ, vì cô không biết cách giải thích làm sao mình biết được những chuyện này.
Mãi cho đến khi ăn cơm xong, Giản Diệc Thừa đưa cô về nhà Sơ Ngữ vẫn chưa tìm được cơ hội nhắc lại với Giản Diệc Thừa nên đành thôi.
Sau khi Giản Diệc Thừa đưa Sơ Ngữ về nhà, anh quay lại Cục cảnh sát.
“A! Tiểu Giản, cậu chờ một chút!”
Khi Giản Diệc Thừa đi ngang qua phòng pháp y, pháp y Lý gọi anh lại: “Vừa vặn, nhờ cậu chuyển báo cáo nghiệm thi này cho đội trưởng Lý, tôi đỡ phải mang qua.”
“Được!” Giản Diệc Thừa nhận lấy liếc mắt nhìn, “Là của Tống Duyệt?”
“Ừ! Cơ mà… chẳng có giá trị lắm đâu, thiếu rất nhiều xương, chỉ còn xương chậu, xương ống chân và tay. Có lẽ là do chó gặm không được nên mới để lại.” Pháp y Lý thuận miệng trả lời.
Giản Diệc Thừa cầm báo cáo, vẻ mặt đăm chiêu, đi được vài bước bỗng nhiên quay lại hỏi, “Còn xương sọ đâu? Không phải xương sọ cũng rất cứng ư?”
“Đúng! Tôi cũng đang bực đây. Xương sọ cứng như vậy, chó không thể gặm được, vậy nó biến đi đâu? Tôi nghĩ khả năng có một địa điểm quăng thi khác mà chúng ta chưa tìm ra.”
Giản Diệc Thừa gật đầu, không lên tiếng, cầm báo cáo rời đi.
*Những tiêu bản sọ người giải phẫu trong phòng thí nghiệm là thật à! Tớ còn cho rằng nó là mô hình thôi đấy!*
Giản Diệc Thừa đi được một đoạn bỗng nhiên nhớ lại câu nói này của Sơ Ngữ.
Ngay lập tức Giản Diệc Thừa nghĩ ra được điều đó, anh chạy nhanh đến phòng kỹ thuật. Lâm Lang cũng đang ở đó coi camera.
“Cậu xem camera ở khu nào vậy?”
Lâm Lang trả lời, “Căn số 16 khu biệt thự Nam Sơn. Phía nhà Hình Thiên Hải không có camera nên tớ coi thử từ bên nhà này xem có tra ra manh mối nào không.”
“Cậu khoan coi khu này, trước tiên cậu điều tra giúp tớ ở Học viện y học Giang Thành đi.”
“Được, cậu muốn xem khu nào?”
“Trước cửa phòng làm việc của Hình Thiên Hải.”
“Camera ở đó hư rồi, chưa sửa.”
Giản Diệc Thừa nhíu mày: “Còn ở cổng lớn của học viện?”
“Hình như cái này thì có!”
Lâm Lang vừa nói vừa trích xuất phần camera mà Giản Diệc Thừa vừa nhắc đến, “Bắt đầu coi từ ngày mấy?”
“Ngày 5 và ngày 8 tháng 9.”
“Ờ! Tại sao lại là hai ngày này?”
“Sau lễ khai giảng chỉ có hai ngày này là Hình Thiên Hải có tiết dạy.”
“Được!”
Từng hình ảnh lướt qua, hai người tập trung vào màn hình, không bỏ qua bất kì chi tiết nào.
“Dừng lại!” Giản Diệc Thừa bỗng nhiên lên tiếng, Lâm Lang ấn nút tạm dừng. Trên màn ảnh Hình Thiên Hải một tay cầm bưu kiện, một tay cầm tờ chuyển phát nhanh mỉm cười chào các sinh viên.
“Sao vậy? Có điểm bất thường?” Lâm Lang thực sự không nhìn ra nó có vấn đề gì.
“Cậu xem tay phải hắn đang cầm cái gì?”
“Chuyển phát nhanh, trên đó còn ghi rõ hai chữ Thuận Phong kìa!” Lâm Lang chỉ vào màn hình.
“Bưu kiện chuyển phát nhanh này …” Giản Diệc Thừa chỉ tay, trầm giọng nói: “Cậu cảm thấy có để vừa phần xương sọ của một người phụ nữ trưởng thành không?”
Bình luận facebook