Rất nhanh có được kết quả ADN, so sánh với ADN của bố mẹ Tống Duyệt giống đến 99.99%.
“Nói cách khác, có thể xác định nạn nhân là Tống Duyệt, vợ của Hình Thiên Hải. Do Tống Duyệt ngoại tình nên cả hai ly hôn, không loại trừ trường hợp Hình Thiên Hải ra tay trả thù.”
“Mặt khác, phần thi thể chúng ta tìm được vẫn chưa trọn vẹn, chỉ được tầm 60%, chúng ta hoài nghi có một địa điểm quăng thi thể khác.”
“Có thể xác định được thời gian tử vong không?” Lý Trường Phong hỏi.
“Tạm thời vẫn chưa. Phần thi thể này nằm trong tủ lạnh, khi chúng ta tìm được thì phần thịt vẫn còn chưa rã đông. Các phương pháp phán đoán thời gian tử vong hầu như không có giá trị, pháp y chỉ đưa ra phạm vi tử vong tầm hơn 2 tuần nhưng không quá 7 tuần.”
“Phạm vi quá rộng, điều tra theo hướng này rất khó khăn!” Lý Trường Phong cau mày, “Như vậy, trước tiên chúng ta tìm cho ra địa điểm quăng những phần thi thể còn lại, điều tra camera khu vực quanh đó xem có người nào khả nghi không. Còn nữa, mau tìm ra hiện trường đầu tiên xảy ra án mạng.”
“Vâng!”
“Liên hệ ba mẹ Tống Duyệt, bạn bè coi xem có biết cô ta về nước khi nào không, tại sao về nước, sau khi về nước làm gì, có thù hằn với ai không!”
“Dạ vâng đội trưởng Lý!”
Lý Trường Phong nói xong nhìn một lượt, “Còn bổ sung gì nữa không?”
“Đội trưởng Lý!” Lâm Lang mở miệng, “Không điều tra chú chó báo án kia sao? Chó không thể thành tinh, nó mang hài cốt Tống Duyệt đến Cục Cảnh Sát báo án chứng tỏ có người sai khiến nó. Nói không chừng người đó chính là nhân chứng mục kích, vì lo sợ nên không dám lộ diện.”
Lý Trường Phong gật đầu: “Quả thật có khả năng này, cậu đi điều tra đi!”
“Vâng!”
Giản Diệc Thừa bỗng nhiên lên tiếng: “Tớ đi cùng với cậu, tớ biết chú chó này là của ai.”
*
Lâm Lang vừa lái xe vừa nói: “Tớ tưởng còn phải trích xuất mấy cái camera mới tìm được ướng đi của nó … không ngờ! Nếu cậu nói vậy thì chúng ta bớt việc rồi, nhưng sao cậu biết chú chó ấy là của ai?”
Giản Diệc Thừa: “Tớ từng gặp nó ở nhà một người bạn cũ, chắc là chú chó cô ấy nuôi.”
“Ồ! Ở thành phố Giang cậu cũng có bạn học cũ à?” Anh ấy bỗng nhiên nhớ ra điều gì đó, “À! Phải rồi năm cấp ba cậu học bên Nhất Trung mà! Có bạn ở đây cũng không lạ.”
Năm cấp ba Lâm Lang cũng từng nghe đến cái tên Giản Diệc Thừa. Khi đó anh ấy học ở trường Nhị Trung, thường nghe mọi người nhắc đến ở Nhất Trung có một anh chàng soái nứt trời, học giỏi toàn diện, hầu hết các nữ sinh đều thầm thương trộm nhớ, còn nam sinh thì coi là tình địch.
Thời học sinh thường thích có được “hào quang” trong một lãnh vực nào đó và đi theo suốt quãng đường thiếu niên, chỉ không ngờ sau này khi làm việc Giản Diệc Thừa vẫn duy trì sự ưu tú như vậy. Lâm Lang thở dài một hơi, “Tớ coi như không thoát khỏi cái bóng của cậu.”
Giản Diệc Thừa không nói tiếp, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, ra lệnh: “Đến rồi, đỗ xe ở phía bên kia.”
Lâm Lang vội đạp thắng, “Sao cậu không nói sớm!”
*
Khi Sơ Ngữ trông thấy Giản Diệc Thừa bước vào, cô kinh ngạc không thôi: “Giản Diệc Thừa, sao cậu lại qua đây?”
“Có chút việc!” Tầm mắt anh chuyển từ trên người Sơ Ngữ qua Nhị Lang thần. Sơ Ngữ lập tức hiểu ý của anh.
Việc nên đến tóm lại sẽ đến, chỉ là… cô không ngờ người đó là Giản Diệc Thừa. Sơ Ngữ cũng không hoảng hốt, trong lòng vô cùng bình tĩnh, nở nụ cười: “Vào đi, để tớ rót nước.”
Giản Diệc Thừa gật đầu, anh ngồi xuống ghế salon, quét mắt nhìn cửa hàng một vòng, rồi liếc đến chỗ A Bố, anh không ngờ chú chó này cũng ở đây.
Đúng lúc này, Lâm Lang từ bên ngoài chạy vào, “Sao cậu không đợi tớ, chỗ này thậy sự khó tìm chỗ đậu xe quá!” Vừa dứt lời, ngẩng đầu liền nhìn thấy Sơ Ngữ, Lâm Lang ngẩn người, “Hả… cậu là Sơ Ngữ?”
Sơ Ngữ nhìn người đối diện: “Tôi là Sơ Ngữ, anh là…”
Trong trí nhớ của cô hình như không có người này.
Lâm Lang vội nói: “Có lẽ cậu không biết tớ, tớ là Lâm Lang, học bên Nhị Trung. Trong kỳ thi liên trường năm 12 cậu và tớ ở cùng phòng, tớ ngồi ngay sau cậu!” Thấy Sơ Ngữ vẫn đang lơ ngơ, anh ấy nói thêm, “Là người làm đổ nước trong kỳ thi tiếng anh, làm ướt bài thi nên bị giáo viên la đó… Cậu quên rồi sao?”
Sơ Ngữ: “Á! Là cậu sao, tớ nhớ ra rồi!” Năm lớp 12 có biết bao nhiêu kỳ thi, cô không thể nào nhớ được người ngồi sau mình là ai, nhưng nếu nhắc đến người làm đổ nước bị giáo viên mắng thì cô có ấn tượng.
Bình thường trong những cuộc thi quan trọng nếu lỡ có làm gì sai các thầy cô chẳng bao giờ la rầy vì sợ ảnh hưởng đến tâm lý thí sinh. Thế nhưng giám thị lại chính là giáo viên chủ nhiệm của cậu bạn đó nên không dằn được mắng cho cậu một trận, nhưng cậu ấy vẫn cười cười nói đùa với cô vài câu. Chuyện này cô nhớ mình còn kể lại cho Giản Diệc Thừa nghe.
“Sao trùng hợp lại gặp nhau ở đây!” Sơ Ngữ rót thêm ly nước, mời anh ấy ngồi xuống.
Lâm Lang cũng đang hưng phấn, không ngờ được gặp lại nữ thần của Nhất Trung. Tuy nhiên khi anh ấy vừa há miệng thì bị Giản Diệc Thừa cắt ngang, “Vào chuyện chính đi!”
Lâm Lang đành phải nuốt những lời muốn nói vào bụng, lấy bản ghi chép, quay sang Sơ Ngữ nở nụ cười thân thiện: “À! Hôm nay bọn tớ tới đây nhờ cậu hỗ trợ một vài thông tin, cậu đừng lo lắng, biết gì thì nói là được!”
Sơ Ngữ gật đầu: “Được chứ!”
“Hai con chó này là do cậu nuôi sao?”
“Nhị Lang thần thì đúng, còn con Labrador thì không phải. Hôm qua nó ngất ở trước cửa tiệm của tớ nên tớ đưa nó về nhà trị liệu.”
“Chiều hôm qua tầm hơn năm giờ chiều, chú chó mực này, cũng chính là Nhị Lang thần nhà cậu đi đâu? Cậu có đi theo nó không?”
“Chiều hôm qua…” Sơ Ngữ giả bộ như đang nhớ lại, “Tớ không biết nó đi đâu. Chú chó này trước đây là chú chó lang thang, sau khi tớ đem về nhà nuôi nó cũng hay chạy ra ngoài chơi, đến giờ cơm thì chạy về, tớ cũng không quản nó. Sao vậy cậu? Nó gây sự?” Rồi kích động đứng phắt dậy, “Không phải nó cắn người chứ?!”
“Không có, không có…” Lâm Lang đáp, “Nó còn lập công, cậu đừng lo!”
Sơ Ngữ thở phào nhẹ nhõm, “Như vậy cũng tốt, tớ tưởng nó chạy ra ngoài rồi làm người ta bị thương. Nó lập công gì vậy cậu?”
Lâm Lang do dự một chút: “Hiện tại không tiện nói, sau này cậu sẽ biết!” Anh ấy không nói cho Sơ Ngữ vì thứ nhất không thể tiết lộ tiến trình của vụ án cho người ngoài, nếu cô không biết vụ án phân thây của Tống Duyệt thì tốt nhất cũng đừng để cô liên lụy; thứ hai, anh ấy sợ kể án phân thây sẽ dọa cô sợ, vừa nghe thôi cũng thấy tàn nhẫn.
“Còn một việc nữa. Tuần trước chính Nhị Lang thần đã dắt bọn tớ đến tiểu khu Hinh Uyển, tại đó bọn tớ phát hiện án mạng, vụ này cậu biết không?”
Sơ Ngữ gật đầu: “Vụ này tớ biết, là tớ kêu nó đi!”
Lâm Lang kinh ngạc: “Cậu biết? Nói như vậy cậu chính là người đầu tiên phát hiện vụ án?”
“Không phải, làm sao tớ dám chứ!” Sơ Ngữ khẽ cười, “Mũi tớ khá thính, khi đi ngang qua khu nhà đó cảm thấy có mùi lạ nên nhờ Nhị Lang thần đưa cảnh sát đến xem thế nào.”
“Tại sao cậu không tự báo án?”
“Vì tớ không xác định, cảnh sát sẽ quy tội báo án giả, gây trở ngại công vụ. Vì vậy, tớ cho Nhị Lang thần đi, nếu chỉ là hiểu lầm thì cảnh sát cũng chẳng thèm so đo với một con chó, đúng không?” Sơ Ngữ giảo hoạt.
Lâm Lang dở khóc dở cười: “Được rồi! Bọn tớ dĩ nhiên chẳng tính toán với một con chó, tuy nhiên bình thường nếu chó làm ra việc gì thì sẽ truy cứu trách nhiệm của chủ. Sau này cậu cứ trực tiếp đến tìm cảnh sát, cảnh sát đâu ngang ngạnh như vậy, làm khó dễ sự nhiệt tình của người dân.”
“Tớ biết rồi!”
Lâm Lang hỏi xong, thì Giản Diệc Thừa im lặng từ nãy đến giờ đột ngột lên tiếng, “Con Labrador này té xỉu trước cửa tiệm của cậu khi nào?”
Sơ Ngữ: “Khoảng hơn năm giờ một chút, vì khi đó tớ đang chuẩn bị đóng cửa tiệm nên nhớ rất rõ.”
Hơn năm giờ một chút, và Nhị Lang thần đến Cục Cảnh Sát tầm 5 giờ 10 phút, gần như là xuất phát từ địa điểm này. Giản Diệc Thừa gật đầu: "Tớ biết rồi. Cảnh sát có thể đưa chú chó này về Cục Cảnh Sát không? Có thể nó biết một chuyện, bọn tớ cần sự giúp đỡ của nó.”
“Được, nhưng thể lực của nó vẫn còn yếu, đừng để nó mệt quá!”
Khi tạm biệt, Giản Diệc Thừa quay sang nói với Sơ Ngữ, “Ngày hôm nay tớ bận rồi để tối mai mình ăn cơm nhé!”
Sơ Ngữ sửng sốt, không hiểu sao anh lại nói đến chuyện này, nhưng hôm trước cũng đã bàn về đề tài này nên cô cũng chẳng nghĩ nhiều mà đồng ý ngay, “Được!”
Sau đó Giản Diệc Thừa kéo tay Lâm Lang rời đi, không cho anh ấy cơ hội lên tiếng. Mãi cho đến khi ngồi an vị trên xe, Lâm Lang mới oán thán: “Đi nhanh như vậy làm gì? Tớ còn chưa kịp chào cậu ấy!”
Dứt lời, Lâm Lang liếc sang Giản Diệc Thừa đầy ngờ vực, “Sao tớ cảm thấy giữa cậu và Sơ Ngữ có cái gì đó?” Rủ nhau đi ăn mà chẳng thèm hỏi người ta có bận hay không, nếu không thân thiết thì làm sao dám nói như thế!
Giản Diệc Thừa nhướn mày, giọng nhẹ như mây, “Cậu cho rằng vì sao tớ lại muốn thuyên chuyển đến thành phố Giang?”
“Vì sao ư?” Lâm Lang hỏi lại.
Giản Diệc Thừa chỉ hỏi nhưng không thèm để ý đến anh ấy, tựa lưng vào thành ghế nhắm mắt dưỡng thần: “Đi khu biệt thự Nam Sơn.”
“Ờ!” Lâm Lang đáp theo bản năng. Trong đầu anh ấy vẫn đang suy nghĩ câu hỏi của Giản Diệc Thừa…
Tại sao lại điều đến đây? Lâm Lang suy nghĩ một lúc lâu bỗng nhiên tỉnh ngộ… lẽ nào là vì Sơ Ngữ?
Đúng rồi! Chắc chắn là như thế! Chả trách anh biết Nhị Lang thần là chó của Sơ Ngữ, còn rất thân thiết với cô. Còn nữa, trong vụ án Thẩm Tinh Lâm Lang tình cờ bắt gặp anh thường hay đến đường Ngô Đồng. Không phải Sơ Ngữ vừa nói nhà cô ở tiểu khu Giang Hoa phía đường Ngô Đồng kia sao? Thì ra Giản Diệc Thừa ở đó chờ Sơ Ngữ!
Tự cho bản thân biết được một bí mật động trời, anh ấy bật cười: “Được lắm lão Giản, có khí phách!” Tầm ngẩm tầm ngầm bắt được nữ thần Nhất Trung.
Giản Diệc Thừa cụp mắt, không lên tiếng, đưa mắt nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ.
“À! Chúng ta đi khu biệt thự Nam Sơn làm gì?”
“Dẫn nó tìm hiện trường án mạng.” Giản Diệc Thừa chỉ A Bố ngồi phía sau.
*
“Lợi dụng lúc Hình Thiên Hải chưa được thả, chúng ta hành động mau lên!” Lâm Lang vừa đeo găng tay vừa nói.
Giản Diệc Thừa cũng ngồi xuống, sờ sờ đầu A Bố: “A Bố đúng không? Đưa chúng tôi đến nơi Tống Duyệt bị sát hại.”
A Bố nghẹn ngào rên khẽ, rồi chạy về hướng tầng trên. Thật sự nó không hiểu lắm người đàn ông trước mặt nói gì, nhưng trước khi đi Sơ Ngữ đã dặn phải đưa họ đến nơi chủ của nó bị sát hại, và nơi đã nuôi hai con chó kia.
Giản Diệc Thừa và Lâm Lang theo nó lên lầu hai, dừng ở phòng vệ sinh, “Chính là chỗ này sao?”
A Bố sủa một tiếng, rồi chạy xuống bếp.
“Ý nó là sao?” Lâm Lang hỏi.
“Khả năng hiện trường gây án không chỉ một chỗ.”
Tiếp sau đó, A Bố lại dắt bọn họ ra khỏi căn biệt thự, đi về phía hoa viên. Ở góc sân có một chuồng chó, bên trong nuôi hai con chó ngao rất hung dữ. Khi Giản Diệc Thừa và Lâm Lang vừa tiến đến, chúng nó sủa lên inh ỏi.
“Dọa tớ chết mất, con chó này dữ quá! A Bố đưa chúng ta đến đây làm gì?”
Giản Diệc Thừa không đáp, từ từ đến gần hai con chó, cau mày quan sát tỉ mỉ. Lâm Lang thấy anh đang trầm tư suy nghĩ cũng không xen vào, chỉ đứng yên bên cạnh quan sát nhưng thế nào đi nữa anh ấy cũng chẳng tìm được bất kỳ điều gì.
Lát sau rốt cục Giản Diệc Thừa cũng lên tiếng, thanh âm lạnh đi: “Tớ nghĩ tớ biết những phần thi thể chưa tìm được kia ở đâu rồi!”
“Ở đâu?”
“Trong bụng chúng nó!”
Bình luận facebook