Khi Sơ Ngữ từ bệnh viện đi ra đã chín giờ, đang tính gọi xe thì nghe có tiếng gọi.
“Sơ Ngữ!”
Sơ Ngữ quay đầu nhìn, thì ra là Giản Diệc Thừa.
“Cậu vẫn chờ ở đây chưa đi sao?” Sơ Ngữ hết sức kinh ngạc.
Giản Diệc Thừa khẽ lắc đầu, “Không! Tớ vừa vặn có việc đi ngang qua. Đi thôi, tớ đưa cậu về, trễ rồi, về nhà một mình không an toàn.”
Sơ Ngữ bán tính bán nghi, sao cô nhớ khi Giản Diệc Thừa đưa cô đến đậu tại vị trí này? Anh đi một vòng quay lại vẫn ngừng đúng ở đây luôn ư?
Tuy nghĩ vậy nhưng Sơ Ngữ vẫn mở cửa ghế phụ lái ngồi vào trong. Trong lúc trò chuyện Giản Diệc Thừa cho biết anh đang công tác trong đội hình sự tại Cục Cảnh Sát thành phố. Nếu anh là cảnh sát, chuyện của Tôn Hồng Mân nói cho anh sẽ có tác dụng chứ?
Giản Diệc Thừa chăm chú lái xe, ánh đèn đường lúc sáng lúc tối, gương mặt anh nhìn không rõ, chỉ phác họa đường nét tuấn tú. Đôi môi mỏng của anh khẽ mím, tầm mắt chuyên chú, lặng yên tựa như một bức tranh.
Sơ Ngữ chớp chớp mắt, cô biết anh từ năm cấp ba cũng vì bởi Giản Diệc Thừa cực kỳ đẹp trai, không ngờ qua nhiều năm nét tuấn tú ấy không hề mất đi mà còn tăng thêm khí chất lạnh lùng trầm ổn, càng ngày càng thu hút.
Sơ Ngữ đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, cân nhắc cách dùng từ, giả bộ thuận miệng nói: “Vừa rồi ở trong bệnh viện tớ nghe mọi người kể…”
Sơ Ngữ kể lại sơ lược câu chuyện của dì nằm cùng phòng với mẹ cô cho Giản Diệc Thừa nghe, rồi làm bộ nghi ngờ: “Cậu thấy kỳ lạ không? Lý Cường chẳng có nghề ngỗng, cả ngày uống rượu gây sự, trong nhà dựa hết vào Tôn Hồng Mân, vậy từ đâu anh ta lại đi mua cho mình số tiền bảo hiểm lớn đến như vậy?”
Giản Diệc Thừa cũng làm cảnh sát, khi nghe Sơ Ngữ nói anh cũng thấy có vài điểm khả nghi, anh cũng đã hiểu ý câu hỏi của cô, anh khẽ gật đầu: “Ừm, rất kỳ lạ, để tớ quay về cảnh cục tra kỹ lại hồ sơ.”
Sơ Ngữ yên lòng, khi Giản Diệc Thừa đã nói vậy, anh chắc chắn sẽ điều tra chân tướng sự việc. Nếu Tôn Hồng Mân có thai với người đàn ông khác đã nói rõ quan hệ của bọn họ khá mật thiết, chỉ cần theo dõi là tra ra manh mối.
Giản Diệc Thừa lái xe đến trước cổng tiểu khu Giang Hoa: “Cậu ở block nhà nào tớ đưa cậu đến phía dưới lầu luôn!”
Sơ Ngữ vội đáp, “Không cần, không cần. Phiền cậu quá, để tớ ở đây được rồi!”
“Không sao, gần đây khu Ngô Đồng xảy ra một vụ án, một mình cậu đi về tớ không an tâm!” Giản Diệc Thừa muốn nói đến vụ án ở tiểu khu đối diện, anh không dám kể rõ sợ dọa đến Sơ Ngữ.
Thế nhưng Sơ Ngữ biết anh đang nhắc đến chuyện gì, chính là Thẩm Tinh, là cô gái sống một mình kia…
Ngay lập tức Sơ Ngữ lạnh buốt sống lưng, liền gật đầu đồng ý: “Khu B6, phiền cậu!”
Xe đưa Sơ Ngữ đến dưới lầu, Sơ Ngữ xuống xe chào tạm biệt: “Tớ về đây. Cậu về đi, lái xe cẩn thận!”
“Ừm!” Giản Diệc Thừa gật đầu, nhưng vẫn đứng sát bên cạnh xe không nhúc nhích. Anh nhìn Sơ Ngữ tiến vào tòa nhà, rồi nhẩm đếm, thấy đèn lầu tám sáng lên anh mới mở cửa lên xe.
Khi Sơ Ngữ kéo rèm cửa sổ, ánh mắt vô tình nhìn xuống bắt gặp Giản Diệc Thừa vẫn đứng đó.
Trong bóng đêm, anh khoác chiếc áo màu xám, dáng người cao lớn, cô độc. Vì khoảng cách quá xa nên Sơ Ngữ không trông thấy rõ nét mặt của anh, chỉ cảm nhận một bóng người cô đơn trong màn đêm.
Sơ Ngữ run lên, nhìn anh lái xe rời đi. Đại Miêu chẳng biết nhảy lên bệ cửa sổ từ bao giờ, nói một câu chứa nhiều ẩn ý: “Miêu dám cá với chị anh ấy thích chị!”
Tim Sơ Ngữ chợt khựng lại, cô vỗ nhẹ lên đầu nó: “Đừng nói nhảm, đó là ý thức trách nhiệm của một người cảnh sát. Có lẽ là vì vụ án của Thẩm Tinh ở khu đối diện nên cậu ấy phải đợi khi chị về đến tận nhà cậu ấy mới an tâm.”
Đại Miêu ồ lên: “Chị dám cược không? 10 con cá, em cược anh ấy thích chị!”
Sơ Ngữ bật cười, Đại Miêu không buông tha bất kỳ cơ hội dụ ăn nào. Cô vào phòng tắm rửa mặt, không quay đầu nhìn Đại Miêu, nói: “Không cược! Chị cũng đâu ăn được cá!”
“Meo~~~~~” Đại Miêu nhảy khỏi bệ cửa sổ, nằm sóng xoài trên nền nhà, giả chết.
Khi trời vừa sáng Giản Diệc Thừa đã đến Cục Cảnh Sát, anh mau chóng tìm hồ sơ vụ án của Lý Cường. Vì Lý Cường ngộ độc rượu, khi phát hiện và đưa đến bệnh viện thì đã quá trễ. Bác sĩ nói xuất hiện cơ thể anh ta xuất hiện phản ứng ngộ độc acetaldedyde, kết hợp trước đó Lý Cường say sưa rượu chè tối ngày nên mọi người không hề nghi ngờ về cái chết của anh ta, cảnh sát chỉ đến ghi chép lại chứ không lập án.
Giản Diệc Thừa đọc lại bản ghi nhận sự việc không phát hiện đầu mối hữu dụng, thế nhưng trực giác nói cho anh biết vụ này nhất định có vấn đề. Ngay cả người bình thường còn thấy khoản tiền bảo hiểm kếch xù của Lý Cường kia hoàn toàn không hợp lý, làm sao anh lại không nhìn ra?
Đúng như dự đoán, trong sáng hôm ấy nhân viên công ty bảo hiểm đến báo án, bọn họ đã dò hỏi quanh khu vực Lý Cường sinh sống, thông qua điều tra bọn họ cảm thấy Lý Cường có khả năng lừa gạt tiền bảo hiểm. Ngoài ra, bọn họ còn cung cấp thêm một đầu mối quan trọng, đứa con trong bụng của Tôn Hồng Mân có khả năng không phải là con của Lý Cường mà là cô ta ngoại tình.
Như vậy, Giản Diệc Thừa cũng chẳng cần lén lút điều tra, trong đội trực tiếp thành lập hồ sơ vụ án.
Sơ Ngữ nhận được điện thoại của Giản Diệc Thừa, anh báo đã phá án, cô rất kinh ngạc, “Nhanh như thế sao?”
Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói lành lạnh của Giản Diệc Thừa, “Người của bên công ty bảo hiểm đến báo án, nói Tôn Hồng Mân lừa gạt tiền bảo hiểm, cũng cung cấp chứng cứ cho thấy Tôn Hồng Mân ngoại tình. Bên tớ điều tra theo manh mối này phát hiện Tôn Hồng Mân cố ý giết người ….”
Để chứng minh mình vô tội, ngay tại thời điểm biết tin Lý Cường chết, cô ta bất tỉnh tại chỗ, sau đó mọi người biết cô ta có thai. Tiếp theo để nhận được số tiền bồi thường của bảo hiểm cô ta đã trình diễn tiết mục sống chết phải lưu lại huyết mạch duy nhất cho chồng.
Người nhà họ Lý quá cảm động, quả nhiên hứa sẽ cho mẹ con cô ta toàn bộ số tiền bảo hiểm. Tuy nhiên cũng bởi vì lý do này, người nhà họ Lý lo lắng vì cái chết của Lý Cường Tôn Hồng Mân sẽ chịu nhiều đả kích, ảnh hưởng đến bào thai nên bắt cô ta nằm viện theo dõi.
Do đó, Tôn Hồng Mân không có cơ hội về nhà phi tang phần cơm nước kia, cảnh sát thu được chứng cứ ngay tại hiện trường.
Sơ Ngữ thổn thức, lưới pháp luật tuy thưa nhưng khó lọt, làm chuyện xấu chắc chắn sẽ lộ ra sơ sót.
Cô lại cảm thấy hành vi trước đó của mình thật thừa thãi, rõ ràng cho dù không có cô vẫn có người báo án mà! Cũng không đúng, nếu như tất cả mọi người đều có suy nghĩ giống cô, đối mặt với bọn tội phạm cũng giữ yên lặng, chỉ lo cho bản thân mình… rồi đợi đến khi mình gặp chuyện sẽ có người giúp đỡ sao?
Sơ Ngữ vừa cúp điện thoại, màn hình di động lóe sáng, weibo nhận được lời mời kết bạn. Sơ Ngữ mở ra xem, thì ra là Giản Diệc Thừa, cô ấn đồng ý.
Giản Diệc Thừa cũng đang chăm chú nhìn dòng chữ trên di động: Bạn đã kết bạn với Sơ Ngữ, bây giờ có thể trò chuyện.”
Anh do dự một lúc lâu rốt cuộc gửi đi một icon cười ruồi.
Sơ Ngữ: ?
Khó có thể tưởng tượng được nét mặt này áp lên gương mặt của Giản Diệc Thừa sẽ trông như thế nào, Sơ Ngữ nghĩ không ra nhưng biết chắc có lẽ trông rất buồn cười.
Cô nghĩ một chút rồi nhắn cho anh: Nói mời cậu một bữa, vậy mà lần trước để lỡ mất, hôm nào rảnh nhất định phải hẹn lại.
Vừa gửi đi, đối phương lập tức nhắn lại: Được!
Bên phía Giản Diệc Thừa, sau khi nhắn xong một từ này anh giận bản thân mình hết sức, trả lời nhanh như vậy, lại chỉ có một chữ… cô sẽ nghĩ là anh đang cố tình chờ cô mời anh ăn…
Anh vội nhắn thêm một câu: Tớ mời cậu!
Sơ Ngữ: Đừng dành với tớ. Cậu đến đây làm việc, tớ phải tận lực là một người dân bản địa tốt bụng.
Giản Diệc Thừa: Ok! Cậu đãi tớ, sau này tớ mời cậu lại một bữa.
Sơ Ngữ: Vậy cũng được.
Trong cửa tiệm không có ai, Sơ Ngữ nằm trên xích đu tán gẫu với Giản Diệc Thừa. Đại Miêu đang nằm trên song cửa thở dài một hơi: Phụ nữ ấy mà, một khi ôm khư khư chiếc điện thoại, rồi cười khúc khích thì chắc chắn sẽ chẳng cách lưới tình bao xa.
Đúng lúc này ngoài cửa tiệm có người gõ cửa, là nhân viên giao thức ăn cầm hộp đồ ăn đi vào: “Xin hỏi, chị là chị Sơ Ngữ ạ?”
Trước khi Sơ Ngữ kịp đứng dậy thì Đại Miêu đã nhảy phắt đến phía người giao hàng, quanh quẩn bên chân cậu ta: “Meo~~~~ Đúng rồi, cá của Miêu đã tới rồi!”
Đáng tiếc anh giao nhận không hiểu tiếng mèo, đi đến trước mặt Sơ Ngữ. Sơ Ngữ đưa tay nhận túi thức ăn: “Tôi là Sơ Ngữ, cám ơn cậu!”
Cậu ta nhoẻn miệng cười lộ ra hàm răng trắng bóng tựa ánh mặt trời: “Không cần khách sáo. Nếu như không phiền, xin chị đánh giá cho em mấy sao!”
“Dĩ nhiên! Nhất định sẽ tặng sao cho cậu!” Sơ Ngữ thấy cậu thanh niên trước mặt mình khá nhỏ, chắc tầm 18-19 tuổi, nụ cười rất tươi, cô nói thêm, “Lái xe chậm một chút, nhớ chú ý an toàn!”
Cậu ta sững người, rồi mỉm cười, “Vâng, cám ơn tỷ tỷ*!”
Một câu nói lại có thêm một đệ đệ*!
Sơ Ngữ chợt cảm thấy rất vui, tiễn cậu ta ra khỏi cửa tiệm.
Vừa quay vào đã bắt gặp cảnh Đại Miêu đang khều khều hộp cơm, cô vừa bực vừa buồn cười, cốc nhẹ lên đầu nó một cái: “Lát ăn xong phải nhớ đi bộ một vòng, nếu không lần sau không cho em ăn nữa!”
“Meo~~~~”
“Làm nũng cũng không được!”
Sơ Ngữ rất thích gọi đồ ăn ở tiệm này, không phải họ nấu ngon mà họ bán hàng rất có tâm, có thực đơn riêng cho mèo và chó. Chó mèo có hệ tiêu hóa không giống con người, có nhiều thứ con người ăn được nhưng lại không thích hợp với chúng, cửa tiệm này làm hẳn thức ăn dành riêng cho bọn chúng nên được rất nhiều chủ nhân hoan nghênh.
Đại Miêu và Nhị Lang thần trước đây là thú hoang, khi được cô nhận về nuôi dưỡng lại không quen ăn thức ăn dành riêng cho chúng nhưng lại rất thích ăn đồ ăn của người, nên cô chọn quán này để order cho bọn chúng.
Ăn cơm xong, Đại Miêu bắt gặp ánh mắt nửa cười nửa không của Sơ Ngữ, nó đành phải lê bước chân ra ngoài vận động cho tiêu cơm, Sơ Ngữ còn cố tình đeo cho nó chiếc đồng hồ đếm bước ở cổ.
“Đừng lười biếng, điện thoại của chị sẽ quan sát được quãng đường em đã đi. Chỉ cần để chị thấy em lười biếng, tìm một chỗ tắm nắng thì trong vòng một tháng đừng mơ được ăn cá!”
Sơ Ngữ biết nó rất thích nằm trên lưng Nhị Lang thần, nên yêu cầu Nhị Lang thần ở cửa hàng. Trước khi nhận nuôi, chúng cũng lăn lộn kiếm ăn ở khu này nên khá quen thuộc, chắc chắn không xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Đại Miêu biết lần này Sơ Ngữ làm thật, “chú” cố tình lê những bước thật chậm mục đích để Sơ Ngữ động lòng trách ẩn… nhưng tuyệt nhiên cô không hề nhúc nhích, Đại Miêu hết cách đành phải ngậm ngùi bước những bước giảm béo.
Sơ Ngữ mở bản đồ, vừa lướt điện thoại vừa quan sát con đường di chuyển của Đại Miêu.
Khởi đầu khá tốt, nhưng chưa đến 5 phút dấu chấm đỏ trên bản đồ bất động, rồi dừng ở vị trí này hơn 20 phút mới bắt đầu quay về.
Sơ Ngữ ung dung nhìn Đại Miêu từ từ bước vào cửa: “Sao? Chị không đi theo là em lười biếng đúng không? Nhưng … chị có thể trông thấy hết, em dừng ở thương trường Bách Nghiệp hơn 20 phút…”
Đại Miêu không cảm thấy xấu hổ vì bị cô vạch trần, mà bình tĩnh lên tiếng: “Ngôn Ngôn có chuyện này không biết có nên nói cho chị không?”
“Chuyện gì?”
“Chuyện giết người chặt xác!”
Bình luận facebook