• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Cô Chủ Nhỏ Tiệm Thú Cưng (1 Viewer)

  • CHƯƠNG 9

45393109_491071101383557_3506515238662963200_n.png

“Tớ luôn cảm thấy có gì đó không đúng!” Trên đường về cảnh cục, Giản Diệc Thừa im lặng một lúc lâu mới lên tiếng.

“Chỗ nào không đúng? Không phải là chú Labrador không tìm được nhà, muốn chúng ta đưa về sao?” Lâm Lang vừa lái xe vừa đáp, “Tớ nói cậu ấy… Đừng suy nghĩ nhiều quá, một con chó báo án với chúng ta nhưng chúng ta không thể coi con nào cũng biết báo án, đúng không? Làm gì trùng hợp như vậy. Nhưng mà, nếu muốn nhắc tới thì cũng phải công nhận nếu con chó nào cũng thông minh như vậy thì cảnh sát chúng ta đỡ hơn một chút.”

Lâm Lang càng nói càng hăng, “Cậu nghĩ đi, tất cả động vật trong thành phố sẽ là tay trong của chúng ta, nơi nào phát sinh án mạng, hung thủ lẩn trốn ở đâu…. Chỉ cần chúng ta muốn biết đều có động vật nói cho chúng ta nghe… Má ơi! Quá đỉnh!”

Lâm Lang huyên thuyên cả lúc nhưng không nghe người nào đó đáp lại, anh ấy nghiêng đầu nhìn Giản Diệc Thừa đang nhíu mày trầm tư suy nghĩ.

“Nghĩ gì vậy?” Lâm Lang thuận miệng hỏi.

“Tớ đang nghĩ…” Giản Diệc Thừa chậm rãi lên tiếng, “Con Labrador ấy tự mình chạy về nhà, dĩ nhiên đâu phải vì tìm không được nhà mới đến tìm chúng ta.”

“Không phải chứ người anh em, cậu đang phân tích hành vi của loài chó thật à? Đó là chó chẳng phải người, cậu lại lấy suy nghĩ con người áp đặt lên tư duy của bọn nó?” Lâm Lang không tin nổi.

Giản Diệc Thừa cũng chẳng phản bác, “Còn nữa, cậu không thấy người đàn ông ấy bình tĩnh quá mức sao? Người bình thường nếu gặp cảnh sát đột nhiên tới nhà, cho dù không phạm tội cũng sẽ cảm thấy căng thẳng. Đó không phải là chột dạ, mà chỉ là một cảm xúc lo lắng bộc phát. Tuy nhiên người đàn ông ấy không hề có phản ứng này, từ đầu đến cuối đều cực kỳ trấn tĩnh.”

Lâm Lang không để ý lắm, “Lỡ người ta có tố chất tâm lý vững thì sao? Cậu nhìn bộ dạng đĩnh đạc của anh ta đi… Chắc chắn còn gặp phải nhiều việc to tát hơn nhiều, hai cảnh sát nhỏ nhoi như chúng ta thì tính gì?”

Giản Diệc Thừa lắc đầu, “Hắn không phải mang bộ dạng trấn tĩnh, mà… Tớ không diễn tả được hắn lạ ở điểm nào nhưng trực giác cho tớ biết người này khẳng định có vấn đề.”

Lâm Lang nở nụ cười, “A Giản à… Phá án không thể dựa vào trực giác, cần phải có chứng cứ.”

Giản Diệc Thừa không nói nữa nhưng anh thầm dự định sẽ đi điều tra thêm về người đàn ông này.

Khi Nhị Lang thần quay về nhà đã gần 5 giờ chiều, mặt trời sắp lặn.

“Thế nào? Cảnh sát phát hiện thi thể của Tống Duyệt chưa?” Sơ Ngữ vội hỏi.

Nhị Lang thần thở hồng hộc cho thấy nó phải chạy một quãng đường khá xa. Sơ Ngữ nhanh chân lấy nước cho nó uống, “Trước tiên nghỉ ngơi đã, lát rồi kể sau.”

Chờ đến khi Nhị Lang thần thuận khí mới mở miệng nói: “Chưa! Cảnh sát không vào nhà A Bố. Hung thủ mà A Bố nói đang ở nhà, hắn nói A Bố là con chó nhà hắn đi lạc nên cảnh sát liền nghĩ có lẽ A Bố muốn tìm bọn họ giúp đỡ nên không lục soát nhà hắn.”

Sơ Ngữ sửng sốt: “Tại sao lại như vậy?”

Cảnh sát gặp hung thủ nhưng không phát hiện thi thể, ý là… Bọn cô đã không báo án thành công mà còn đánh rắn động cỏ?

Mặt Sơ Ngữ trắng bệch, cả người lạnh run, bần thần ngồi trên ghế salon. Làm sao bây giờ? Lòng tốt của cô gây họa rồi ư?

Nhận ra được tinh thần cô biến chuyển, Đại Miêu nhảy phắt đến bên cạnh, giọng lo lắng: “Ngôn Ngôn, chị không sao chứ?”

Nhị Lang thần cũng đi đến bên chân cô sượt sượt.

Sơ Ngữ đột nhiên bình tĩnh lại, vuốt đầu chúng nó: “Chị không sao. Chị đã không cân nhắc kỹ nên mới gây ra chuyện lớn!”

Động vật và con người dù sao cũng không giống nhau, bọn nó không cách nào nói ra được nhu cầu của bản thân, và những cảnh sát kia hiển nhiên không có được năng lực giống như cô, làm sao có thể nghe được tiếng nói của động vật… Cho nên cách mọi người giải quyết sự việc như vậy là rất bình thường: A Bố đi lạc nên nhờ cảnh sát hỗ trợ; đó không phải là suy đoán hợp lý nhất sao?

Chẳng ai ngờ được là A Bố muốn báo án.

Huống hồ chi cảnh sát không thể vô duyên vô cớ xông vào lục soát nhà dân? Nếu thật sự có người dân tố cáo thì bọn họ xông vào không nói, đằng này lại là một con chó…

Cẩn thận mấy cũng mắc phải sơ sót. Sơ Ngữ thật sự không ngờ sự việc tiến triển đến nước này. Cô không phải là nhân viên cảnh vụ chuyên nghiệp, đương nhiên làm việc có phần khiếm khuyết. Tuy nhiên, bây giờ không phải là lúc ân hận sầu não, việc cấp bách chính là làm thế nào để cứu vãn tình hình.

Nếu như cô là hung thủ, sau khi cảnh sát đến nhà, chuyện đầu tiên sẽ làm chính là hủy thi diệt tích, thanh lý toàn bộ đống thịt trong tủ lạnh.

Nếu đúng là như vậy, độ khó sẽ tăng lên gấp nhiều lần.

“Ngôn Ngôn! Hay là chúng ta qua nhà đó xem coi hắn muốn làm gì!” Nhị Lang thần đề nghị.

“Đừng! Không an toàn! Đó là tên hung thủ biến thái giết người phân thây. Người hắn còn dám giết thì nói chi đến động vật!” Sơ Ngữ chợt nhớ ra điều gì đó: “A Bố đâu? Nó đi theo cảnh sát rồi sao?”

“Không có! A Bố bị chủ nhân của nó gọi vào nhà. Em thấy nó rất sợ, không biết có sao không nữa?”

Sơ Ngữ giật mình, “Hỏng bét rồi, A Bố có thể bị Hình Thiên Hải đánh chết!”

Cô ngẫm nghĩ một lát rồi quyết định: “Thế này đi… Mặc kệ cảnh sát có thể tra ra được chị hay không, trước nhất chúng ta nên đi báo án!”

Mặc dù A Bố chỉ là một con chó nhưng trong mắt Sơ Ngữ nó cũng là một sinh mệnh. Đặc biệt là sau khi cô có thể nghe hiểu tiếng động vật thì những con vật này trong mắt cô chẳng khác gì con người. Chúng cũng có suy nghĩ, có vui buồn sướng khổ, mỗi một con vật đều có cá tính rõ ràng… Bây giờ bảo cô trơ mắt nhìn A Bố chết, cô không làm được.

Sơ Ngữ đang lục đục chuẩn bị đi Cục Cảnh Sát báo án, Đại Miêu chợt reo lên, “Ngôn Ngôn chị nhìn đi, A Bố về rồi!”

Sơ Ngữ giật mình, quay phắt ra cửa, từ con đường đối diện, một con chó đang lao như điên đến… không phải A Bố thì là ai?

Sơ Ngữ cực kỳ vui mừng, ra mở cửa: “A Bố, em trốn ra được à?”

A Bố không trả lời, vừa đến nơi nó đã không còn chút sức lực, ngồi xuống. Sơ Ngữ bây giờ mới phát hiện cả người nó mướt mồ hôi, thở hổn hển, tứ chi co giật, chóp mũi khô khốc… Sơ Ngữ lập tức đoán được nó bị mất nước, mau chóng chuẩn bị truyền dịch cho nó.

Cùng lúc này, A Bố cố gắng há miệng, từ trong miệng rớt ra một tảng thịt be bét máu, trơ cả xương. Sơ Ngữ tê tần da đầu, hỏi ngay: “Đây là thi thể của Tống Duyệt?”

A Bố không gật đầu nổi, chỉ khẽ chớp mắt.

“A Bố! Em giỏi lắm!” Có thể đưa được một phần thi thể của Tống Duyệt ra ngoài thì cũng đã đủ chứng cứ khiến cảnh sát tin tưởng tính chất nghiêm trọng của vụ án. Không cần phải giải thích nhiều cảnh sát cũng điều tra ra được.

Sơ Ngữ lập tức quay sang Nhị Lang thần, “A Bố kiệt sức rồi, chị phải chữa trị cho nó. Nhị Lang thần, phiền em đến Cục Cảnh Sát một chuyến đưa cái này đến trước mặt cảnh sát.”

“Được! Ngôn Ngôn để em đi!”

Nhị Lang thần ngoạm lấy phần xương và thịt A Bố vừa nhả ra, xoay người chuẩn bị rời đi.

Sơ Ngữ bỗng nhiên gọi lại, “Khoan đã…”

Nhị Lang thần quay lại nhìn cô, Sơ Ngữ xoắn xuýt một lúc lâu mới lên tiếng: “Thôi em đi đi, đi đường cẩn thận.”

Nhị Lang thần vọt đi.

Sơ Ngữ vốn muốn dặn Nhị Lang thần tránh mặt Giản Diệc Thừa, dù sao lần gặp vừa rồi anh cũng trông thấy cô, Đại Miêu và Nhị Lang thần, nhất định sẽ nhận ra nó là chú chó cô nuôi. Tuy nhiên cô ngẫm đi nghĩ lại rồi lại thôi, cảnh sát có khả năng trinh sát giỏi như vậy, họ muốn tra ra thứ gì đó thì cô chẳng thể nào che giấu nổi. Cứ thuận theo tự nhiên, “Quân tới tướng chạy, nước đến đất ngăn” (1), tra ra cô đã rồi tính.

(1) Câu gốc – 兵来将挡,水来土掩: Binh lai tướng đáng, thủy lai thổ yểm, quân đến tướng chặn, nước đến đất ngăn –> bất kể đối phương sử dụng thủ đoạn nào, đều linh hoạt có biện pháp tương ứng để đối phó.

Nhị Lang thần chạy nhanh đến Cục Cảnh Sát. Lần này đã quen đường nên thuận lợi hơn nhiều, khi nó đến Cục Cảnh Sát thì đã đến giờ tan ca.

Lâm Lang vừa đưa mắt nhìn đã trông thấy Nhị Lang thần, “Ơ! Chào chú, chú lại đến sao? Sao, lần trước giúp bọn anh phá được án lớn muốn đến lĩnh thưởng? Ha ha ha… Để khen thưởng cho chú, anh mời chú mọt bữa!” Rồi anh ấy quay sang Lý Trường Phong: “Đội trưởng Lý, chi luôn phần cho chú em này được không?”

Bên cạnh có người trêu: “Ha ha ha! Tiểu Lâm, cậu muốn lấy chuyện khen thưởng chú chó để được ăn quỵt một bữa à?”

Cả nhóm phá lên cười, Lý Trường Phong nở nụ cười, “Được! Cậu không cần nhắc khéo, bữa này tôi mời! Đi thôi, đi hết, cùng nhau ăn một bữa thật ngon!”

“Thịnh tình xin nhận, đội trưởng Lý hiếm có khi nào rộng tay như vậy nếu không làm thịt một bữa thì quả đáng tiếc! Nào quán nhậu, xông pha!”

“Làm gì… quán nhậu lúc nào chẳng đi được? Chọn nơi xuềnh xoàng như vậy chẳng phải xem thường đội trưởng Lý à?”

Ngay trong lúc mọi người đang hứng thú thảo luận nơi tụ tập, một giọng nói tỉnh táo, cực kỳ nghiêm túc vang lên: “E rằng… Bữa tiệc này của mọi người không thành rồi…”

Mọi người quay đầu lại, Giản Diệc Thừa đang ngồi xổm xuống bên cạnh con chó mực kia, trước mặt nó là tảng thịt xương be bét máu. Giản Diệc Thừa đeo găng tay xem xét tỉ mỉ, nhướn mắt nói với mọi người: “Là xương bánh chè của người!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom