Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 12
Gõ xong thì đã gần 11g đêm r, t k kịp xem lại mà đăng lên luôn vậy.
Thôi t đi ngủ đây, có ai đọc giờ này thì đi ngủ sớm nhé.
Chương 33
Có lẽ là đậu phụ mà Thẩm Hi bán rất mới lạ chưa ai thấy bao giờ, giá lại rẻ hoặc là do chỗ nàng ngồi là vị trí đắc địa nên việc buôn bán rất tốt, thấy có người đầu tiên mua xong, người tiếp theo cũng tới mua một hai miếng mang về nếm thử, cả một khay đậu to thêm một rổ đậu phụ khô chưa đến nửa buổi đã bán xong rồi, nhiều người không mua được còn dặn nàng hôm sau làm nhiều hơn để mai còn mua về nếm. Thẩm Hi tươi tỉnh mà gật đầu, nói nhất định nhất định, sau đó thu dọn một chút rồi đẩy xe về nhà.
Vừa vào đến cổng, nàng gặp phải Phùng nương tử tiễn Phùng Huân ra cửa, tay Pùng Huân cầm một túi giấy. Thẩm Hi nhanh mắt liếc thấy hình dạng quen thuộc của cái túi, hình như đây là túi điểm tâm hôm trước nàng mang tặng, dù bây giờ trời không nóng như trước nhưng cũng qua lâu rồi, điểm tâm còn chưa bị hỏng sao? Cũng không sợ mang đi tặng người lại khiến người ta ăn rồi đau bụng.
Phùng Huân thấy Thẩm Hi, mắt cũng không nâng, ngẩng cao đầu mà đi rồi, làm như không thấy sự tồn tại của nàng vậy. Hắn xem thường Thẩm Hi, lại không biết nàng càng xem thường hắn. Mấy hôm nay nàng có nghe nói về người này, hơn bốn mươi tuổi còn chưa trúng cử nhân, đỗ tú tài hơn 20 năm, chưa từng kiếm được một văn tiền, suốt ngày chỉ biết với một đám người cùng hoàn cảnh mãi không thi đỗ ăn chơi đàng điếm. Tiền bạc trong nhà chỉ trông cậy vào Phùng nương tử với con dâu - hai người đều giỏi thêu thùa. Thẩm Hi rất chướng mắt loại người ăn bám trong nhà, lại còn làm vẻ phong lưu suốt ngày như hắn ta.
Phùng nương tử đưa mắt nhìn trượng phu đã đi xa, mới quay đầu lại chào hỏi: "Muội tử, ngươi vừa đi chợ về à? Ngươi định làm việc buôn bán sao?". Thẩm Hi nghĩ thầm ta có buôn bán hay không liên quan gì đến ngươi, dù sao ta cũng không nợ tiền thuê phòng đúng không? Trong lòng nói thầm nhưng nàng vẫn nhàn nhạt đáp: "Đúng vậy, ta làm ít đồ đi bán, dù sao ta là một quả phụ, không có một tướng công có khả năng, nên chỉ phải tay làm hàm nhai nuôi mình vậy". Phùng nương tử nghe vậy, kiêu ngạo mà giơ cằm lên, ánh mắt có chút coi thường: "Nhà chúng ta là thư hương môn hạ, nhất không chịu nổi mùi đồng xanh, nếu sớm biết ngươi làm việc buôn bán ta đã không cho ngươi thuê rồi. Thôi bỏ đi, coi như đáng thương ngươi là quả phụ, trước tiên cứ ở đây đi, có gì nói sau".
Làm sao vậy? Ta trả tiền thuê nhà còn phải bị ngươi xem thường? Cả cái câu 'Thư hương môn hạ' còn nói sai, chưa kể đến hơi tiền cũng nói thành mùi đồng xanh, ngươi giỏi giang văn nhã ghê? Thẩm Hi không phải người dễ bắt nạt, tất nhiên không muốn chịu thiệt, lập tức cãi lại: "Nếu Phùng nương tử đã không muốn ta ở lại nơi này, vậy trả lại tiền thuê nhà ta đã giao để chiều ta chuyển đi. Ta mới ở đây 6 ngày, tiền bao nhiêu ngươi cứ tính đi, rồi trả lại phần dư cho ta, ta không tin có tiền còn không thuê được chỗ khác?". Nghe Thẩm Hi nói cứng, còn muốn đòi lại tiền thuê, bộ dáng kiêu căng vừa nãy của Phùng nương tử biến mất không còn tăm hơi, nàng ta vươn tay vỗ trán một cái, giả vờ than: "Ôi chao, tổ yến nãy mới hầm còn chưa được bắc xuống đây, ta phải đi xem mới được". Dứt lời, vội quay đầu chạy đi, không dám nhìn Thẩm Hi một cái.
Thẩm Hi nhìn bóng dáng chạy nhanh như thỏ của nàng ta, trong lòng thật hối hận đã thuê chỗ này. Chỉ nhìn vào cái giá rẻ không được, cần phải hỏi thăm nhân phẩm chủ nhà nữa mới được. Nhìn cả nhà này, đa nghèo rớt mồng tơi rồi còn cho là mình giỏi hơn người, xem ra cuộc sống chung đụng sau này không đơn giản.
Nàng về nhà, cất kĩ đồ đạc rồi nằm lên giường ngủ bù, sáng nay dậy sớm quá, giờ nàng đã ngáp ngắn ngáp dài.
Đang thiu thiu ngủ, Thẩm Hi bỗng bị tiếng kêu thất thanh làm tỉnh giấc, tiếng kêu làm nàng nhớ lại quãng ngày đen tối lúc trước, nàng vội choàng dậy, vung chăn ra nhảy xuống giường, chân trần chạy ra hé cửa nhìn. Nàng thấy Yến nương đang chạy lòng vòng quanh sân, Phùng nương tử đang đuổi theo nàng, cái tay quơ quơ, phản xạ ánh sáng mà chớp lên, Thẩm Hi nhìn ánh sáng kia, mới nhận ra Phùng nương tử đang cầm kim đuổi theo con dâu.
Yến nương vừa khóc vừa chạy, luôn miệng xin tha: "Nương, ngài tha cho ta đi, ta lập tức dỡ chỗ sai chỉ ra thêu lại, tối nay ta không ngủ nữa, bảo đảm không làm trễ việc ngài giao mà". Phùng nương tử lại chân không dừng bước mà đuổi theo, giọng hung hãn: "Nhà ta sao lại cưới đứa ngốc như ngươi vào nhà đây, ta nói cho ngươi lá cây thêu màu xanh nhạt, ngươi lần này tới lần khác toàn thêu xanh lục, ngươi cố tình chọc tức ta phải không?". Yến nương chạy chậm, Phùng nương tử mau chân hơn, hai người lại chạy tiếp hai vòng, Phùng nương tử chạy chồm lên, vươn tay nắm được tóc Yến nương mà kéo nàng ta ngã xuống đất, sau đó giơ tay lên, đâm mấy kim lên tay Yến nương, nhìn mụ ta đâm mà Thẩm Hi nhìn lén thôi cũng thấy ghê cả người.
Yến nương kêu thảm lên, ngồi bệt dưới đất khóc lóc, nhưng không lên tiếng xin tha nữa. Phùng nương tử lại lạnh lùng nói: "Ngươi khóc tang mẹ ngươi à? Nhà ngươi vốn là bình dân hạ tiện, vin được thư hương môn hạ như nhà ta đã là phúc phận, ngươi còn không biết tốt xấu, ngày ngày chọc tức ta, nuôi ngươi tốn cơm! Nếu không phải ngươi sinh được con trai, ta đã khiến con trai sớm hưu ngươi rồi. Ngươi còn khóc, lát nữa Viễn nhi về ta bảo nó đưa ngươi về nhà ngoại". Yến nương tựa hồ rất sợ bị hưu, thút thít đứng dậy, cúi đầu không dám cãi một lời.
"Mau nấu cơm đi, nhìn cái mặt mướp đắng nhà ngươi ta lại thấy bực, trưa nay ngươi nhịn cơm, khi nào thêu xong lá cây mới được ăn". Phùng nương tử đang mắng, bỗng cánh cổng mở ra, Thẩm Hi nhìn thấy Phùng Viễn đi vào trong sân. Nàng nghĩ chắc hắn là người trẻ tuổi, biết suy nghĩ nên sẽ không để vợ bị mẹ bắt nạt, nhưng không, sự thực diễn ra làm Thẩm Hi phải giật mình. Phùng Viễn đi đến trước mặt hai người, đưa tay ra. Trong lúc Thẩm Hi đoán hắn định dìu người vợ đang đứng run rẩy như sắp ngã thì hắn ta đã dìu bà mẹ, sau đó dỗ dành: "Nương, nếu nàng có chỗ nào sai ngài cứ việc phạt nàng là được, cần gì phải nổi giận như vậy? Giận lên lỡ ngài bị làm sao thì sao? Đều tại con trai bất hiếu, không cưới một nương tử hiền huệ cho ngài, khiến ngày ngày nào cũng bực mình"
Ơ? Ơ? Ơ? Mắt Thẩm Hi trợn to như muốn rơi cả tròng mắt ra ngoài, nếu ánh mắt hóa hình được có lẽ cánh cửa đã bị xuyên thủng rồi. Như thế này cũng quá ngu hiếu đi?
Phùng nương tử được con trai đỡ vào phòng, vừa đi vừa than thở: "Con trai, tất cả là lỗi của cha mẹ, không giúp ngươi cưới được một người vợ hiền lành lại cưới cái sao chổi trở về. Nếu trước đây ngươi cưới tiểu thư nhà Tiền huyện lệnh, có trợ giúp đắc lực như vậy cũng sẽ không khiến con phải vất vả ngày ngày như bây giờ...". Phùng Viễn đã dìu Phùng nương tử vào trong nhà chính, chỉ còn một mình Yến nương bơ vơ rơi lệ trong sân, một hồi lâu, Phùng Viễn mới đi ra, đứng ngoài cửa quát nàng: "Còn không mau đi nấu cơm, nếu khiến nương bị đói bụng thì xem ta thu thập ngươi!". Nói xong, hắn ta đi vào gian nhà kề, đóng sầm cửa lại. Mà Yến nương chỉ đành lau nước mắt, im lặng đi vào bếp.
Xem xong màn kịch người vợ đáng thương bị bắt nạt, Thẩm Hi kêu thầm trong lòng, phụ nữ cổ đại đúng là khổ, trướcđây nàng xem tv thấy mấy tình huống này còn tưởng đạo diễn làm quá lên, thì ra là nàng chưa thấy qua thực tế mà thôi, đúng thật đạo diễn với biên kịch có dựa trên sự thật mà đóng phum chứ không phải khoa trương, đúng là kịch bản bắt nguồn từ cuộc sống thật. Dù có đồng tình với Yến nương nhưng Thẩm Hi vẫn yên lặng khép cửa lại, không để ý tới chuyện nhà người ta. Nhìn lại bản thân, nàng may mắn vô cùng khi xuyên tới đây không gặp phải mẹ chồng khó tính, cũng thật may khi không gặp người nam nhân không xem nàng như con người, chưa tính lúc nãy nàng chưa kịp chạy ra khuyên can, ở thời đại lấy hiếu làm đầu này nếu nàng dám làm vậy ắt hẳn quá sơ sót, không biết người ta sẽ mắng nàng ra sao đây.
Vẫn là Người mù tốt nhất, không có cha mẹ chồng lại không bắt nạt nàng, nàng muốn làm gì thì làm cái đó, mặc kệ nàng có phạm phải lỗi sai cũng không chửi nàng một câu, cuộc sống trước đây đúng là cuộc sống lí tưởng của mọi người phụ nữ. Thôi, tiếc rằng hắn đã không có ở đây....
Thẩm Hi lấy một cái áo cũ của Người mù từ trong rương ra, ôm chặt vào lòng, nhớ lại quãng thời gian hạnh phúc êm đềm trước đây, khóe mắt ươn ướt.
Sự nghiệp đậu phụ của Thẩm Hi phát triển rất tốt, người đi chợ rất thích mua, mỗi sáng nàng làm 3 khay đậu với một rổ đậu phụ khô, bán nửa buổi đã hết veo. Về sau mất tửu lâu trong trấn còn tới đặt mua đậu phụ, hơn nữa được Thẩm Hi tiết lộ công thức hai món ăn từ đậu phụ sau nhu cầu càng lớn, khiến nàng bận rộn từ sáng đến chiều không ngơi tay. Tuy bận thì bận nhưng lợi nhuận rất tốt, mỗi ngày nàng tính lãi ra cũng gần 1 lượng bạc. Được nhiều như vậy Thẩm Hi vui sướng vô cùng, bạc càng nhiều càng tốt, bây giờ thân mình nàng chưa nặng nề nên không dám lười biếng, sợ về sau bụng lớn không làm được gì.
Để có thể chuyên tâm kiếm tiền, lại sợ gặp phiền toái nên giờ Thẩm Hi hoàn toàn mặc kệ chuyện Phùng gia, nhất là sau khi thấy hoàn cảnh Yến nương bị đâm kim, nàng luôn thực hiện chính sách bế quan tỏa cảng, về đến nhà liền cửa đóng then cài, dù ngoài kia có đánh nhau đến sập trời nàng cũng yên lặng không hé cửa ra một khe. Dù sao thì mấy gian nhà ngay cạnh nhau, nàng nhìn qua cửa sổ là được, không cần lộ mặt ra làm gì. Cả nhà Phùng nương tử không thích Yến nương, nguyên nhân nàng nghe được từ trong mấy lời chửi mắng của mụ ta là Yến nương không có bối cảnh tốt, nhà mẹ đẻ nghèo túng không quyền không thế. Phụ thân Yến nương cũng là người đọc sách, cùng trường với Phùng Huân , thê tử của hai người mang thai cùng lúc nên đính hôn từ trong bụng mẹ cho hai đứa nhỏ. Về sau Phùng Huân thi đỗ tú tài, phụ thân Yến nương thì càng thi càng trượt, cuối cùng bỏ sách vở làm buôn bán, tiếc rằng làm ăn thua lỗ, cuối cùng phá sản, gia cảnh dần bần hàn. Phùng gia vốn định từ hôn, nhưng cha Yến nương lại nói rằng hai đứa nhỏ đính hôn từ nhỏ, cần giữ chữ tín, chết sống không chịu chấp nhận, Phùng gia bất đắc dĩ mới phải cưới Yến nương về. Đúng là dưa hái xanh không ngọt, từ khi thành thân tới giờ Yến nương như rơi vào hố lửa, đánh chửi là chuyện như cơm bữa, nếu mấy năm trước mà Thẩm Hi thấy thì không biết thế nào, nhưng bây giờ cả tháng trôi qua không ngày nào Phùng nương tửkhông đánh Yn, nàng ta chỉ có khóc chứ không dám trốn tránh, về sau đánh mãi Thẩm Hi cũng nhìn quen mắt.
Chuyện Thẩm Hi bán đậu phụ không phải bí ẩn gì, mấy ngày sau Phùng nương tửđã biết, vài hôm đầu mụ ta còn yên phận không làm gì, về sau không biết nghe ai bảo đậu phụ này rất đắt hàng, Phùng nương tửliền không nhịn được, ngày ngày rảnh rỗi sẽ chạy tới xem nàng, luôn chuyển đề tài tới viện làm đậu phụ, nghĩ muốn moi ra bí quyết làm đậu phụ. Thẩm Hi không ngốc, tất nhiên không bị lừa bởi mấy câu nói vụng về mà lại tự cho là thông minh kia. Ba phen bốn bận như vậy thấy Thẩm Hi không mắc mưu, Phùng nương tửliền thay đổi chiến thuật, mỗi ngày một cớ 'xin' của nàng một miếng đậu. Thẩm Hi nhìn hành vi nhỏ mọn này, dở khóc dở cười.
Chương 34
Đến giữa tháng 10, Phương tỉ khiến Trương nhị lang tới thăm t.hi, còn mang đến không ít hải sản với mấy con cá lớn cho nàng. Thời đại này không có túi nilon, túi lưới cũng không có nên mọi người muốn đựng gạo hay ngũ cốc gì đó chỉ có cho vào túi vải mang đi, một cái túi vải tốn không ít vải nên được coi là một loại tài sản của từng nhà, Thẩm Hi biết vậy nên nàng lấy cái chậu ra cho hải sản vào, dốc sạch túi để lát nữa hắn mang về. Nàng làm xong mấy việc này, ngẩng đầu lên thấy Trương nhị lang đang nhìn trân trân vào cái bụng tròn vo của nàng, bèn cười nói: "Sao vậy, bộ dáng của ta bây giờ dọa đến Trương nhị ca à? Đứa nhỏ này mồ côi cha, giờ đã sắp được 6 tháng. À phải rồi, cứ đứng nói chuyện quên mất mời Nhị ca vào phòng ngồi uống trà. Trời lạnh thế này có một chén trà nóng thì còn gì bằng".
Trương nhị lang đỏ bừng mặt, rối rít xua tay: "Không cần không cần, ta không lạnh, không cần vào nhà". Thẩm Hi biết tính hắn hay xấu hổ, không mạnh bạo không được, bèn tự quyết định: "Ngươi từ xa đến đây, nếu cả chén trà nóng cũng không uống lên, nếu mọi người trong làng có biết còn không nói ta là kẻ vong ân phụ nghĩa? Mau đi vào đi". Trương nhị lang vốn là người ăn nói vụng về, tất nhiên không nói lại t.hi, môi giật giật nhưng không nói được một lời, đành theo nàng.
Hai người đang nói chuyện, Phùng nương tửđi từ ngoài cửa vào, thấy một người nam nhân đứng trong viện, ngẩn người một chốc sau đó hỏi t.hi: "Vị này là...?". Trước mặt Trương nhị lang, Thẩm Hi không muốn lạnh nhạt với bà ta, nhưng quan hệ hai người hơi phức tạp, nàng lười giải thích nên chỉ nói: "Đây là em chồng của tỉ ta, tỉ ta nhờ hắn đến đây đưa đồ cho ta". Phùng nương tửkhông nói thêm gì, không có tiếp chuyện với Trương nhị lang, hai mắt nhìn chậu hải sản trong phòng bếp mà xoay chuyển, cười gượng nói: "Nếu là thân thích vậy các ngươi nói chuyện đi, ta có việc ra ngoài một lát". Sau đó phòng cũng không vào, vội đi ra ngoài.
Thẩm Hi không để ý đến bà ta, mời Trương nhị lang vào nhà, nàng mới vào bếp đun nước pha trà mang ra. Từ lúc Trương nhị lang vào nhà, đôi mắt không dám chuyển, đợi Thẩm Hi đi ra vội đứng dậy, ấp úng một hồi mới nói: "Ngươi trước đừng vội, cẩn thận thân thể". Thẩm Hi đặt chén trà vào mặt bàn trước mặt hắn, cười nói: "Giờ mới 6 tháng, không có việc gì. Ta ngày nào cũng vội đến không ngơi tay, không bớt được chút thời giờ về thăm mọi người. Phương tỉ với tỉ phu có khỏe không? Tiểu Hồng với Tiểu Hải vẫn ngoan chứ?"
"Tốt, đều tốt". Nói xong mấy chữ, Trương nhị lang đã hết lời có thể nói, chỉ câu nệ mà ngồi đó.
Nhìn người nam nhân ít lời trước mặt, Thẩm Hi không khỏi nhớ tới Người mù . Khi đó Người mù cũng ngồi yên như vậy suốt ngày, chỉ khác ở chỗ hắn luôn mặt không biểu tình mà ngồi trên kháng, chưa từng đỏ mặt thẹn thùng như người này.
Trong phòng yên tĩnh, Thẩm Hi chưa kịp nói gì Trương nhị lang đã ngại ngùng len lén liếc nàng một cái, thấy Thẩm Hi đang nhìn hắn, giật mình cúi đầu xuống, mặt càng đỏ hơn. Thẩm Hi hoàn hồn, ho nhẹ một tiếng, gợi chuyện: "Trương nhị ca, hôm nay ngươi tới một mình à? Tỉ phu không đi cùng ngươi?". Trương nhị lang vội vàng trả lời: "Có đến. Huynh ấy nói đi mua ít đồ cho Tiểu Hồng với Tiểu Hải, để ta tới đây rồi đi chỗ cửa tây đợi". Nàng nghe hắn nói, biết Phương tỉ chưa hết hi vọng, cố ý khiến Trương nhị lang tới đây thăm nàng, đang định nói tiếp thì Trương nhị lang đã đứng dậy: "Giờ ta phải đi, huynh ấy chắc đang chờ ta rồi".
Thẩm Hi biết hắn không chịu ở lại ăn cơm, vì vậy cũng đứng dậy nói: "Vậy ta cùng ngươi đi ra ngoài, nhân tiện mua ít điểm tâm cho Tiểu Hồng với Tiểu Hải, một tháng chưa gặp ta cũng nhớ chúng nó". Nàng nhận lấy đồ của người ta, tất phải tìm lí do đưa đáp lễ mới phải lẽ. Huống chi Phương tỉ còn thu lưu nàng, mình đến đây lại không trở về thăm họ, đúng là sơ suất.
Đi từ trong nhà ra, nàng tiện tay khóa cửa lại, để Trương nhị lang xách túi, hai người cùng nhau đi ra.
Tháng này nàng kiếm được mấy mươi lượng bạc, trong tay dư dả nên khá hào phóng, đi qua sạp hoa quả, nàng mua không ít các loại quả mùa này, lại vào cửa hàng điểm tâm mua mấy cân điểm tâm, biết Thượng Lâm thôn không thiếu hải sản nhưng hiếm thịt, lại nghĩ đến sau này có khi về Thượng Lâm thôn sin hcon ở cữ, cần giữ quan hệ tốt với nhà Tam thúc công, nên lại mua thêm mấy thứ đồ cho ông. Nhìn Trương nhị lang theo sau nàng, xách lỉnh kỉnh túi lớn gói nhỏ hộ nàng, Thẩm Hi không khỏi thở dài, vẫn là có người nam nhân thật tốt, đi dạo phố cùng nam nhân không khác gì mang xe vận tải đi cùng. Trương nhị lang đi rồi, nàng mới trở về.
Mới vào đến sân, Thẩm Hi đã nghe thấy gian nhà giữa truyền ra tiếng động huyên náo om sòm, giống như có đám người đang uống rượu. Phùng gia mời người ta tới ăn cơm? Không thể nào, nhìn dáng vẻ ngày ngày nghèo túng của nhà kia còn mời được khách?
Dù sao việc không liên quan đến mình nên Thẩm Hi không quan tâm bọn họ, mở cửa đi vào phòng. Trương nhị lang mang nhiều hải sản đến đây như vậy, nàng quyết định trưa nay ăn hải sản, món chính là bánh bao, đã hơn một tháng không được ăn hải sản, nàng đã thèm nhỏ dãi rồi.
Thẩm Hi để bánh bao xuống, đi xuống bếp định nấu hải sản, giật mình phát hiện cả chậu hải sản không cánh mà bay! Chuyện gì xảy ra???
Nàng nhớ rõ mình không được bưng chậu hải sản lên phòng chính để mà, cả chậu hải sản thêm cả nước rất nặng nên nàng không dám bưng, sợ cố sức làm ảnh hưởng đến thai nhi nên đành để chậu ở đó. Mắt Thẩm Hi như ra đa rà quét khắp nơi, sau đó nàng thấy cái chậu đựng hải sản sáng nay bị đặt trước cửa phòng bếp của Phùng gia, trong chậu chỉ còn nước lõng bõng, không thấy bóng dáng con cá nào!
Thế mà dám trộm hải sản của nàng!
Thẩm Hi tức mình, đi tới cửa bếp, đạp phăng cánh cửa, trong phòng bếp hơi nước với khói từ bếp lò bay mù mịt, hiện ra một khuôn mặt e thẹn sợ hãi, là Yến nương đang đứng cạnh nồi cá, mấy con cá lớn Trương nhị lang mang tới đã xuống nồi hết sạch.
Thấy Thẩm Hi tức giận đi tới gần, Yến nương sợ hãi lui về phía sau, nhút nhát nhỏ giọng: "Không liên quan tới ta, là mẹ chồng ta lấy". Thẩm Hi không chấp nàng, dù sao nàng ta luôn bị ngược đãi lại nhát gan, nàng chỉ nghiêm mặt hỏi: "Mẹ chồng ngươi đâu?". Yến nương vươn tay, chỉ chỉ vào gian nhà giữa, sau đó vội rụt tay lại, như sợ bị người ta bắt gặp nàng 'chỉ điểm' vậy. Thẩm Hi kệ nàng, xoay người hướng gian nhà giữa đi tới.
Thẩm Hi đi vào, vén lên màn cửa, đã thấy giữa nhà bày một cái bàn bát tiên, xung quanh ngồi 7 8 người đàn ông đang ăn uống linh đình, lớn giọng nói chuyện. Giỏi thật, một chậu hải sản lớn của nàng đã bưng lên bàn, bị ăn gần hết sạch.
Thấy nàng đi vào, một thư sinh đối diện cửa kinh ngạc hỏi: "Phùng huynh, vị này là ai vậy?". Phùng Huân thấy là nàng, không có một lời chào hỏi, thuận miệng bịa chuyện: "Là tiểu thiếp. Phụ nhân nông thôn ngu xuẩn không biết lễ tiết, khiến mọi người chê cười".
Tiểu thiếp?
Việc này liên quan đến danh phận, Thẩm Hi không muốn tùy tiện đã thành tiểu thiếp của người ta nếu hôm nay không phản bác, sợ mấy người thư sinh này chứng kiến, về sau không có lời cãi được. Nàng cười lạnh một tiếng, ôn hòa nói: "Ta đây không có phúc phận làm tiểu thiếp của tú tài lão gia, ta chỉ là một người thuê nhà của bọn họ, gian nhà thứ hai kia chính là chỗ ta bỏ tiền ra thuê. Tú tài lão gia đừng đùa quá đáng, nếu khiến tiên phu (ng chồng đã mất) biết ta tái giá, chỉ sợ đêm nay sẽ bò từ dưới đất lên tìm tú tài lão gia ngài".
Thấy Thẩm Hi cãi lại, Phùng Huân không khỏi đỏ mặt già, hắn nháy mắt với Phùng nương tử đang ở bên rót rượu, còn mình thì quay sang cầm đũa tiếp khách: "Một nông thôn ngu phụ, chúng ta không cần để ý tới nàng ta, nào, tiếp tục uống rượu". Phùng nương tử được tướng công ra hiệu, lập tức đạt bầu rượu xuống, tới cầm lấy tay t.hi, lực tay không nhỏ, Thẩm Hi không khỏi vặc lại: "Pnt, cẩn thận cái tay ngươi, ta không phải Yến nương nhà ngươi, ta còn đang mang thai đây, vạn nhất có mệnh hệ gì xảy ra, cẩn thận chọc họa lao dịch".
Phùng nương tử không dám giở trò, vội buông lỏng tay ra cười với t.hi: "Muội tử, đến, chúng ta ra ngoài nói chuyện, đừng quấy rầy bọn họ uống rượu". Thẩm Hi cũng không muốn làm ta chuyện, dù có chuyện gì vẫn để lại một đường tốt hơn, đành theo Phùng nương tử ra ngoài. Phùng nương tử tự biết chột dạ, tươi cười đầy giả tạo, cẩn thận nói: "Muội tử, hôm nay nhà ts có khách tới đột nhiên, ngươi lại có một chậu hải sản to như vậy, tỉ tỉ ta sợ ngươi ăn không hết hoặc là để lâu nó hỏng, ngươi lại có thai, ta sợ ngươi mệt mỏi nên bèn tự ý giải quyết giúp ngươi. Ngươi yên tâm, ta đã bảo Yến nương để phần lại rồi, chắc chắn đủ ngươi ăn". Dứt lời, mụ ta chạy vào phòng bếp, mang ra một cái bát nhỏ, trong đó có mấy con ốc tí hin với sò biển.
Thẩm Hi ngoài cười trong không cười đẩy cái bát ra, lạnh lùng nói: "Phùng tỉ tỉ đúng là khẩu vị nhỏ, ít đồ thế này đã đủ ăn rồi sao? Ta thì không được, dù sao ta còn đang mang thai, một người ăn cho hai người đây". Nàng nói xong, mặc kệ mụ ta mà đi thẳng vào trong bếp, nàng nhấc vung nồi lên, thấy cá đã được, bèn lấy một cái bát to, cầm muôi múc hết cá vào bát, sau đó bưng bát đi ra ngoài. Phùng nương tử thấy vậy, vội đến cản t.hi: "Muội tử, chuyện gì cũng từ từ, ngươi ngàn vạn đừng mang cá đi mà, giờ trên bàn đang chờ mang cá lên kia". Thẩm Hi sợ mụ ta xáp vào đụng phải bụng mình, bèn giơ cái bát ra đè đáy bát lên tay Pnt, mụ ta qur nhiên vội rút tay về.
Thẩm Hi điềm nhiên bưng cá về phòng, đóng sầm cửa lại, mới nói với ra ngoài với Phùng nương tử đang đuổi theo: "Nếu ta nhớ không nhầm thì số hải sản trên bàn lúc nãy với số cá này đều là của ta đúng không? Ngươi chưa hỏi gì mà đã tự ý lấy đồ của ta, có tính là ăn trộm không? Nương tử của tú tài lại ăn trộm, đây chính là chuyện lớn đây, chắc chắn mấy cô bác láng giềng sẽ thích nghe cho mà xem. À đúng rồi, ngươi nói xem, nếu chuyện này truyền đi ra, tiền đồ của tú tài lão gia có bị ảnh hưởng đến không đây? Không bị lột bỏ công danh đấy chứ?". Tú tài có 'công danh' hay không thì Thẩm Hi không biết, nhưng nàng chắc chắn Phùng nương tử cũng mù tịt như nàng, dù sao nàng nói vậy chỉ để dọa mụ ta, đỡ phải về sau còn bị mụ ta lấy tiếp đồ của mình.
Phùng nương tử giống như thật bị hai câu đe dọa kia làm sợ, không tiếp tục dây dưa, như chuột chạy qua đường mà co đầu rút cổ chạy về nhà.
Mấy chuyện lộn xộn này làm Thẩm Hi hơi phiền lòng, kiểu người gì thế không biết, còn tú tài cơ, xem ra nàng phải mau chút tìm chỗ thuê khác mà dọn đi là hơn. Nàng quyết định mai sẽ đi tìm chỗ khác, dù xa hơn chút nhưng còn đỡ, nàng lại có tiền, không sợ không có chỗ mà chuyển, dù có đắt một chút nhưng tìm được chỗ riêng không bị ai quấy rầy càng tốt. Nàng hạ quyết tâm, sau đó bắt đầu ăn cơm, một đũa cá vào miệng, mới biết tay nghề của Yến nương khá tốt, cá hầm rất ngon.
Nàng đang ngồi ăn, chợt có tiếng gõ cửa, sau đó giọng nói nhút nhát của Yến nương vang lên: "Thẩm tỉ tỉ, mở cửa cho ta với". Không muốn làm khó nữ nhân đáng thương này, Thẩm Hi đi mở cửa, để Yến nương vào phòng. Yến nương cúi đầu, một lúc lâu sau mới nhẹ giọng nói: "Thẩm tỉ tỉ, nhiều cá hầm như vậy ngươi cũng không ăn hết, chia một nửa cho ta được không? Mẹ chồng bảo ta đến, nói là nếu không lấy được cá về thì sẽ hưu ta". Lời dọa hưu về nhà mẹ đẻ ngày nào Thẩm Hi cũng nghe được, chán đến sắp chai cả lỗ tai rồi, huống chi Phùng nương tử lấy Yến nương làm cớ uy hiếp nàng, nàng cũng không sợ. Dù sao nàng một không nợ tiền phòng, hai hai không nợ tiền người ta, chắc chắn không sợ Pnt, Thẩm Hi dằn lòng, lạnh giọng nói: "Đây là chuyện nhà các ngươi, liên quan gì đến ta? Hơn nữa cả một chậu hải sản kia còn không đủ ăn hay sao? Ngươi đi nói cho mẹ chồng ngươi, bảo nàng chuẩn bị tiền tra cho ta, cả chậu hải sản kia không phải cho không".
Hiển nhiên Yến nương không có da mặt dày như Pnt, Thẩm Hi cự tuyệt xong nàng cũng đi về.
Thẩm Hi từ chối Yến nương xong lại tiếp tục ăn cơm, cảm khái trong lòng, không biết từ bao giờ nàng trở nên lạnh lùng như vậy, đúng là hoàn cảnh ác liệt sẽ khiến con người thay đổi. Nàng chưa ăn được nốt cái bánh bao, Yến nương đã trở lại, vào nhà không nói một lời đã quỳ xuống đất, khóc thút thít không ngừng.
"Mau đứng dậy đi, ngươi làm cái gì vậy?", chưa từng có ai quỳ nàng, Thẩm Hi luống cuống thật sự, vội vàng đi dìu Yn. Yến nương không chịu đứng lên, yên lặng vươn tay ra, trên mu bàn tay nàng ta là một lỗ máu chưa khô, không biết bị cái gì chọc vào. Thẩm Hi vội đi tìm mảnh vải lau sạch vết máu, lại lấy ít bông, định băng lại cầm máu cho nàng ta, nào ngờ Yến nương lại rút tay về, khóc nói: "Thẩm tỉ tỉ, không cần băng bó cho ta, cầu xin ngươi lấy cá cho ta đi, nếu không mẹ chồng ta không biết sẽ hành hạ ta thế nào đây".
Thẩm Hi thở dài, đành đi xuống nhà bếp cầm cái bát đến, sẻ mấy con cá nàng đã động đũa vào bát, vừa gắp vừa nói: "Ngươi sợ cái gì, nhìn mấy con người đáng ghét kia xem, muốn hưu thì hưu. Ngươi nhìn ta xem, không có nam nhân vẫn sống tốt đấy thôi. Ngươi lại thêu giỏi như vậy, cho dù không có bọn họ cũng sẽ sống tốt mà". Yến nương lau khô nước mắt đứng dậy tiếp lấy bát cá, nói: "Nếu con gái bị hưu về, nhà mẹ đẻ cũng mất hết mặt mũi, hơn nữa, ta còn có con trai". Nàng nói xong, bưng bát cá đi về. Thẩm Hi nhìn mu bàn tay nàng nhỏ máu, có mấy giọt đã chảy vào trong bát. Nàng không khỏi thở dài: Lũ đàn ông vô sỉ, các ngươi có biết thứ các ngươi ăn, các ngươi mặc đều dính máu của người phụ nữ không?
* Lời nói của tác giả (thấy hay, thấm nên t edit luôn): Làm phụ nữ đúng là không dễ dàng, nhất là sau khi có con. Tôi thấy làm mẹ là việc khổ cực nhất trên thế giới này, không có ngày nghỉ, không có giờ giấc làm việc và nghỉ ngơi bình thường, không có thời gian dành cho chính bản thân mình. Mệt mỏi là điều chắc chắn, ai bảo cô đã làm mẹ rồi? Còn năn nỉ mãi mới mời được mẹ chồng lên ở cùng để giúp trông cháu, cuối cùng, thôi, không nói cũng được, dù sao chỉ có một câu: Mẹ chồng nói coi con dâu như con mình, đừng dại dột mà tin!
Giờ tôi chỉ muốn được trẻ lại tầm 10 tuổi, vậy sẽ không có nhiều chuyện rắc rối phiền lòng như bây giờ...
_Lời tự sự của tác giả đang trong giai đoạn con mọn đây mà_
_T k muốn lấy chồng đâu (ノ﹏ヽ)
Chương 35
Sau chuyện hải sản hôm qua, hôm nay Thẩm Hi bát đậu phụ xong bèn đi tới chỗ người trung gian có tiếng ở đây, Tăng Phúc, nói muốn thuê một chỗ nhà riêng không chung đụng sân cổng với nhà khác. Tăng Phúc cho nàng xem mấy chỗ nhà, quả nhiên cách xa chợ hơn chỗ Phùng gia. Tuy vậy Thẩm Hi không nản, dù sao cảnh nhà như Phùng gia thật không khiến người ta lưu luyến. nàng hẹn với Tăng Phúc mai sẽ đi xem chỗ nhà gần nhất.
Trưa hôm sau Thẩm Hi mới ăn cơm trưa xong Tăng Phúc đã tới tìm nàng, đúng lúc Phùng nương tử đang ở trong sân, hắn chào mụ ta một tiếng rồi dẫn Thẩm Hi đi xem nhà. Chỗ nhà hắn giới thiệu là một ngôi nhà có 3 gian gần giống nhà Phùng gia, nửa mới nửa cũ, có một gian nhà kề ở phía Tây, sân khá hẹp. Chủ ngôi nhà là hai vợ chồng già, con họ thi đỗ Tiến sĩ, đã đón cha mẹ đi, sợ ngôi nhà để trống mau bị hỏng nên tìm người thuê. Trước đây nhà này đã có người thuê, nửa tháng sau sẽ dọn đi nên Thẩm Hi phải đợi.
Xem xong chỗ này, Tăng Phúc lại dẫn nàng đi xem mấy chỗ khác, nhưng mấy chỗ kia không phải quá xa cũng là hơi vắng vẻ nên Thẩm Hi vẫn thích nhất chỗ này. Nàng nghĩ dù sao cũng chờ nửa tháng, không lâu lắm nên chờ được, bèn quyết định chọn chỗ này.
Cáo từ Tăng Phúc xong, Thẩm Hi trở về nhà, mới vào đến cổng đã thấy Yến nương đứng ở cửa nhà bếp vẫy vẫy. Nàng không biết Yến nương có việc gì, liền đi tới. Yến nương kéo Thẩm Hi vào trong bếp, ghé vào tai nàng nói nhỏ: "Thẩm tỉ tỉ, ngươi cẩn thận một chút, sáng nay ta nghe được mẹ chồng với cha chồng của ta nói chuyện, mẹ chồng nói mỗi ngày ngươi kiếm được những 2 lượng bạc cơ, nếu dọn đi rồi tiền sẽ không có, nên cha chồng bảo bà đến nói với ngươi hắn muốn nạp ngươi làm thiếp". Thẩm Hi nghe xong sửng sốt, hai người này đã vô sỉ đến mức này sao? Nàng cảm tạ ý tốt của Yn: "Yến nương, cảm ơn ngươi nói cho ta biết. Ngươi yên tâm, họ không làm gì được ta đâu, mấy hôm sau ta sẽ dọn đi chỗ khác. Chỉ là ngươi, tính tình mềm yếu, cứ để họ bắt nạt ngươi như vậy mãi được à?".
Yến nương nghe nàng nói vậy, nước mắt rơi xuống, nàng vừa lau nước mắt vừa nói: "Sống ngày nào hay ngày đó vậy, không thì ta biết làm sao được. Mấy hôm trước ta về nhà ngoại, nói ta chịu đủ rồi, giờ phùng gia định hưu ta thì hưu đi. Lúc đó cha ta liền nổi giận, nói nhà ta không có cô nương tái giá, nếu ta bị hưu là bôi tro trát trấu lên mặt tổ tiên. Mẹ ta nói đệ đệ ta cưới vợ, phòng ở của ta không còn nữa, bảo ta cố chịu đựng, chịu chịu rồi mẹ chồng ta chết là hết khổ. Thẩm tỉ tỉ, ngươi nói ta bây giờ cả chỗ nương thân cũng không có, nếu không ở lại đây thì ta biết đi chỗ nào?".
Thẩm Hi định nói, ngươi bị hưu thì về ở cùng ta cũng được, hai ta sống nương tựa lẫn nhau. Nhưng nàng nghĩ lại, nữ nhân ở thời đại này không giống như người đời sau có thể li hôn dễ dàng, hơn nữa Yến nương còn có đứa con trai đây. Nàng đành an ủi: "Mấy hôm nữa ta sẽ chuyển đi ngôi nhà chỗ đầu phố ngoài kia, nếu ngươi có chuyện gì, cứ đến tìm ta. Cái khác không nói, mấy chuyện vặt vãnh này ta vẫn giúp được". Yến nương gật đầu đồng ý, sau đó nói: "Thẩm tỉ tỉ, vậy ngươi đi làm chuyện của mình đi, nếu bị mẹ chồng thấy được ngươi ở trong phòng bếp, sợ lại nghi ngờ ngươi vào đây lấy đồ. Nói ra không sợ ngươi chê cười, mấy thứ trong phòng bếp mẹ chồng ta nắm hết, sợ là có bao nhiêu hạt gạo cũng đếm ra được". Thẩm Hi thở dài, đi từ bếp ra.
Buổi tối nàng đang xay đỗ ngâm, chợt nghe tiếng gõ cửa. Thẩm Hi đi ra mở cửa, không ai khác chính là Pnt. Mụ ta sắc mặt không tốt lắm, đến lúc được mời vào nhà ngồi xuống, Thẩm Hi còn thấy trên mặt Phùng nương tử còn vương vết nước mắt chưa khô. Dù sao thì trượng phu của mình muốn lấy thêm người khác, ai làm vợ cũng không dễ chịu, tuy Phùng nương tử có cay nghiệt lại tham tiền nhưng cuối cùng vẫn là một phụ nữ, còn là người phụ nữ truyền thống coi chồng làm lớn nhất.
Thẩm Hi biết tỏng mụcđích của mụ ta tới đây, cố ý trêu ghẹo: "Phùng tỉ tỉ muộn thế này còn tới đây, không phải mang tiền hải sản tới cho ta đấy chứ?". Nghe điến chữ 'tiền', Phùng nương tử làm bộ như sực nhớ ra điều gì đó, ngẩng đầu cười với nàng: "Muội tử, hôm nay ta tới đây để chúc mừng ngươi". Thẩm Hi làm bộ ngạc nhiên: "Chúc? Một quả phụ như ta có việc vui đâu ra?". Nói xong, nàng đưa tay lên sờ cái bụng phình phình của mình, nói tiếp: "Nếu nói là chuyện vui, chắc chỉ có cái thai trong bụng này của ta là con trai mà thôi. Nhưng đến ngày ta sinh còn hơn mấy tháng nữa cơ, Phùng tỉ tỉ tới chúc hơi sớm rồi".
Phùng nương tử nhìn vào cái bụng của t.hi, lập tức tránh đi, sau đó nàng hơi ngập ngừng nói: "Chuyện vui ta nói không phải ý này. Lão gia nhà ta vừa ý ngươi, nên muốn nạp ngươi làm thiếp, ta có nhìn hoàng lịch, ngày 25 tháng 10 này là ngày tốt, hôm đó ngươi vào cửa là được. Sau khi ngươi vào nhà ta, ngươi vẫn ở hai gian phòng này, sáng mai ta bảo Yến nương sang đây giúp ngươi dọn dẹp trang hoàng lại. Ngươi có biết làm quần áo không? Nếu ngươi có rảnh thì tự làm một bộ áo cưới đi, nhưng không được dùng màu đỏ tươi, màu đó chỉ có chính thất (vợ cả) mới được mặc, ngươi là thiếp, còn không xứng mặc màu đó".
Ơ hay, nàng còn chưa nói gì mà đã làm ra vẻ vợ cả ở đây rồi? Còn thiếp không được dùng màu đỏ, làm như nàng vội vàng muốn làm thiếp người ta lắm không bằng!. Thẩm Hi nhướng mày, kéo dài giọng: "Thiếp...?"
Phùng nương tử không để ý tới nàng, nói tiếp: "Tuy nói về sau chúng ta là người một nhà, nhưng nói thẳng để ngươi rõ, ta là vợ cả, mọi chuyện trong nhà đều phải nghe ta. Bắt đầu từ mai Yến nương sẽ sang đây cùng ngươi làm đậu phụ với bán đậu, tiền kiếm được phải đưa hết cho ta, lúc nào ngươi muốn mua gì tiêu gì hẵng lấy với ta. Ta không phải người nhỏ mọn, tất sẽ không bạc đãi ngươi". Nghe vậy, Thẩm Hi thật hết chỗ nói rồi, cảm giác mình không thuộc về người hành tinh này, không thì sao người ta lại không nhìn thẳng vào nàng mà nói đây? Thấy Thẩm Hi không lên tiếng, Phùng nương tử lại thao thao bất tuyệt: "Còn có đứa bé trong bụng ngươi, vốn định bảo ngươi đánh thai, mang thân thể sạch sẽ đi vào Phùng gia, nhưng tháng đã lớn, sợ ảnh hưởng đến tính mạng ngươi nên trước hết cứ giữ đã. Đợi nó 4 5 tuổi sẽ đi làm người hầu cho tôn tử của ta, ngươi yên tâm, dù mang danh chủ tớ nhưng chắc chắn ta không khắt khe nó, dù sao cũng là con của ngươi".
Thẩm Hi chỉ định xem Phùng nương tử diễn kịch một vai, nhưng nghe bọn họ thế nhưng còn định tính toán cả đứa bé trong bụng nàng, nàng không nhịn nữa, giận quá mà cười mỉa: "Phùng tỉ tỉ, ngươi cả nghĩ quá rồi. Ta có nói đồng ý làm thiếp của tú tài lão gia rồi sao? Đừng nói là làm thiếp, kể cả lão gia nhà ngươi có bỏ ngươi mà cưới ta làm chính thê ta còn không chịu đây. Tuổi của hắn thừa để làm cha ta rồi, ta còn không thiếu cha để hầu hạ. Còn nữa, đứa bé trong bụng ta nhưng đáng quý lắm, không nói để nó làm người hầu cho nhà các ngươi, dù ta có làm chủ tử, ta còn chướng mắt loại nô tài như nhà ngươi ấy. Thời gian không còn sớm, Phùng tỉ tỉ, mời trở về cho". Nói xong, nàng đi tới mở cửa, ý đồ tiễn khách rõ ràng.
Phùng nương tử thấy Thẩm Hi nổi giận, không nói gì, vội đi ra ngoài.
Thẩm Hi đóng sầm cửa lại, bực tức đầy mình. Loại người gì vậy? Âm mưu chiếm tài sản của người ta còn làm ra vẻ như bố thí vậy, không biết mặt dày đến mức nào, cái gì cũng dám nói, chuyện bẩn thỉu vớ vẩn gì cũng dám làm, đúng là không biết xấu hổ.
Nàng tức giận, đẩy cối xay càng ra sức, hiệu suất công việc lại tăng hơn mọi hôm. Qua hơn một chén trà sau (t.gian để người uống hết 1 chén trà, khoảng 15'), annfg lại nghe thấy tiếng gõ cửa.
Vẫn chưa hết hi vọng à?
Thẩm Hi thở phì phì đứng dậy, mở toang cửa, lần này nàng hơi giật mình, ngoài cửa là Phùng Huân chứ không phải Pnt. Hắn vừa thấy nàng mở cửa ra, ngông nghênh đi vào ngồi xuống. Thẩm Hi lười hít chung bầu không khí với hắn, đứng ngay ở cửa để xem hắn định nói gì.
Thấy Thẩm Hi không nói chuyện, Phùng Huân tằng hắng một tiếng, làm bộ làm tịch nói: "Lý thị nói ngươi không muốn làm thiếp, ta biết ngươi đây là lòng dạ cao, không cam làm thiếp thất, muốn làm nương tử của tú tài. Việc này không dễ làm, Lý thị sinh con trai con gái cho ta, lại đưa tang cho cha mẹ ta, thao luật pháp thì không thể hưu được. Như vậy đi, ta làm chủ, khiến ngươi làm bình thê, ngang hàng với nàng ta. Đứa nhỏ trong bụng ngươi sẽ ghi vào dưới danh nghĩa của ta, đứng sau Viễn nhi, làm nhị thiếu gia Phùng gia, nhưng không thể ghi tên vào gia phả, cũng không được vào từ đường Phùng gia ta". Thẩm Hi há hốc mồm nhìn ông ta, có chút tưởng mình nghe nhầm, đây là chuyện bát nháo gì vậy? Còn có Lý thị, chính là Phùng nương tử đúng không, có lẽ lần sau thấy cần đổi giọng gọi nàng ta làm Lý tỉ tỉ mới đúng.
Phùng Huân thấy Thẩm Hi không phản ứng, còn đắc ý cho là nàng cao hứng đến ngây người, hắn nói tiếp: "Ngươi đã là bình thê, tiền bán đậu phụ có thể giữ lại một nửa, nhưng phải đưa cho Lý thị một nửa, dù sao cả nhà chúng ta đông người. Ta đi ra ngoài xã giao, mời bằng hữu yến ẩm, ngươi cũng cần tính tính". Nói xong, hắn liếc t.hi: "Ngươi yên tâm, ngươi còn trẻ như vậy, Lý thị đã là tàn hoa bại liễu, nhất định ta sẽ ngủ trong phòng ngươi nhiều chút, việc này ngươi không cần tranh giành với nàng ta".
Đây đúng là sét đánh ngang tai! Thẩm Hi bản năng ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm, nhìn xem trên đầu nàng có phải đang tụ tập cả đám Cửu thiên huyền lôi không, tiếc là chỉ có vầng trăng đang treo giữa trời, một mảnh mây đen cũng không có. Nàng cười nhẹ một tiếng, nói với Phùng Huân: "Phùng tiên sinh, dù Thẩm Hi ta cả ngày lăn lộn trong chợ nhưng cũng biết được cái gì là liêm sỉ lễ nghĩa. Tiên phu mất chưa đến nửa năm liền tái giá, Phùng tiên sinh ngài có học vấn ,xin nói cho ta biết như vậy là liêm sỉ hay vô liêm sỉ?"
Phùng Huân bị nàng hỏi khó, ngập ngừng nói: "Mọi việc không thể vơ đũa cả nắm, vơ đũa cả nắm". Thẩm Hi lại nói: "Nhà chồng ta chỉ có tiên phu là độc đinh, đứa con trong bụng ta là cốt nhục duy nhất của hắn, hậu nhân duy nhất của dòng họ, nếu sửa họ cho nó, đây có tính là chặt đứt hương khói của nhà chồng ta, cắt đứt huyết mạch nhà người?"
Thẩm Hi nói cho Phùng Huân cứng họng, không đáp nổi một câu. Nhưng hắn nhìn bộ dạng nàng dưới ánh nến lập lòe, khuôn mặt đanh lại, tăng thêm một nét đẹp quật cường, hơn nữa nàng lại xuất khẩu thành văn, hiển nhiên là có đọc sách, không phải phụ nhân ngu xuẩn như Lý thị, trong lòng càng thêm vừa ý. Hắn nhìn t.hi, càng nhìn mắt càng sáng lên.
Thẩm Hi thấy hắn thế nhưng đắm đuối nhìn nàng, trong lòng càng giận, nàng có nén lửa giận, gằn giọng: "Phùng tiên sinh mời trở về đi, đêm khuya yên tĩnh, chúng ta cô nam quả nữ vãn nên tránh để người ta hiểu lầm tốt hơn". Thấy t.h đuổi mình, Phùng Huân đứng dậy, nói với nàng: "Ngươi cứ suy nghĩ lại lời của ta, chờ đến khi ta một bước lên mây, ngươi sẽ là tiến sĩ phu nhân. Đứa nhỏ trong bụng ngươi nếu không đổi họ cũng được, cái này không khó".
Thẩm Hi nhìn chỗ tóc mai muối tiêu của hắn, không khỏi thở dài: "Phùng tiên sinh, vậy ta đành nói thẳng với ngươi vậy, ta không muốn tái giá, tình cảm của vợ chồng ta rất tốt, hắn chỉ để lại huyết mạch duy nhất này, bây giờ ta chỉ muốn nuôi lớn nó thành người, mấy chuyện khác ta không muốn dính đến". Cự tuyệt rõ như vậy Phùng Huân cũng hiểu, nhưng hắn tự nhận mình hơn người, thấy cuối cùng ánh mắt Thẩm Hi nhìn lên đầu mình, nghĩ nghĩ đã hiểu, vì vậy cười lạnh nói: "Ta xem ngươi không phải là không muốn tái giá, mà là chê ta lớn tuổi đúng không? Hừ, chủ chứa yêu sao tỉ nhi yêu tiếu, ngươi coi ta không biết gì sao?". Hắn nói xong bực dọc đi ra ngoài.
Chủ chứa yêu sao tỉ nhi yêu tiếu, lúc đầu Thẩm Hi còn chưa hiểu lời này có ý gì, về sau ngẫm nghĩ lại mới hiểu, không khỏi bực mình, thì ra hắn ta mắng nàng, còn so sánh nàng với gái thanh lâu. Nàng định tìm hắn lí luận, nhưng giờ đêm đã khuya, lại bị người ta kéo tới nhìn chắc chắn mình sẽ chịu thiệt, đành ngậm lấy bồ hòn.
*Câu trên có nghĩa là tú bà thích tiền, gái lầu xanh thích người dễ nhìn (điển hình là mấy mối tình sướt mướt máu cún giữa kĩ nữ với thư sinh -_-|||.
Chương 36
Thẩm Hi thật sự bị hai vợ chồng vô sỉ nhà này làm bực mình, nằm lăn lộn trên giường mà bực dọc, tuy nói một loại gạo nuôi trăm loại người, nhưng không thể nuôi ra loại người chỉ nhìn tiền không nhìn người như nhà kia chứ? Đang tức giận, bỗng cái bụng động đậy, như bị người ở trong đạp phải một chân vậy.
Nàng sững sờ, sau đó là mừng rỡ. Đây, đây là máy thai!
Trước đây nàng vẫn cảm nhận được trong bụng có một chút chấn động, nhưng động tĩnh lớn như vậy chính là lần đầu tiên. Thẩm Hi vui sướng đưa tay lên vuốt bụng, dịu dàng nói: "Cục cưng, có phải đồ nghịch ngợm nhà con đang đá mẹ không? Nào, con ngoan, lại đá một lần". Tiếc là đứa bé không nghe thấy, yên tĩnh lại không đá tiếp lần nào nữa.
Tuy chỉ có một lần, nhưng Thẩm Hi đã mừng rỡ đến nửa đêm, nàng nhỏ nhẹ nói rất nhiều chuyện với cục cưng, qua nửa đêm mới thiếp đi.
Hôm sau Thẩm Hi vẫn đi bán đậu phụ như bình thường, trong lòng vui sướng khôn kể. Thứ nhất là hôm qua máy thai, thứ hai là nàng kiên quyết cự tuyệt, nghĩ cũng biết Phùng Huân kia hết hi vọng rồi. Dù sao nàng còn không cho rằng mình xinh đẹp như hoa đến đâu đi, nàng mang thai, bụng lớn vượt mặt, lại làm việc vất vả còn xinh đẹp được sao? Sỡ dĩ Phùng nương tử bám riết không tha cốt chỉ vì tiền của nàng mà thôi. Bây giờ ai cũng đồn thổi mỗi ngày nàng kiếm được hơn 2 lượng bạc, vậy cả tháng gộp lại gần 60 lượng, như nhà Phùng Huân sớm giật gấu vá vai thì đúng là số tiền lớn.
Lấy P.huân mà nói, hắn nếu có tiền sẽ được ăn chơi đàng điếm, thoải mái mời bạn bè ăn ăn uống uốn, đi thanh lâu, cái giá phải trả là nhiều thêm một tiểu thiếp, mà thiếp thì chỉ là món đồ chơi, thích thì chiều một tí, không thích thì mặc kệ là được.
Còn với Pnt, mụ ta đã có con trai thì nghiễm nhiên là vợ cả, nếu có thể thuyết phục được Thẩm Hi chịu làm thiếp thì mụ ta tất nhiên sẽ không phải vất vả thêu từng cái hà bao để lấy tiền công như bây giờ, có thể lên làm phu nhân như mấy nhà giàu người ta. Tuy có khó chịu khi phải chung chồng với t.hi, nhưng nhìn lại túi tiền của t.hi, nàng ta ắt đã dễ chịu nhiều.
Cả nhà này đều khó chơi, Thẩm Hi thấy việc quan trọng bây giờ mau chút chuyển đi chỗ khác mới được, nếu không chỉ sợ đêm dài lắm mộng. Nàng về nhà cất đồ xong lại đi tìm Tăng Phúc đi xem mấy chỗ khác, cuối cùng quyết định thuê một chỗ, dù hơi xa chợ nhưng được cái chỉ có một sân một cổng, không dính líu tới ai, nhưng nhà này còn chưa dọn hết đồ, phải ba ngày sau nàng mới được vào ở.
Giải quyết xong chuyện nhà cửa, Thẩm Hi thở phào một hơi, tuy phải tốn thêm tiền nhưng bây giờ không phải lúc tính toán tiền bạc, an toàn là nhất.
Xế chiều nàng giao đậu cho các tửu lâu xong, mới vào đến cổng, chưa kịp vào sân đã nghe thấy tiếng chửi rủa của Pnt: "Cái đồ sao chổi xui xẻo, mau cút cho ta, đừng ăn vạ ở nhà ta nữa. Hưu thư đã đưa ngươi rồi, mau cút ra ngoài!"
Viết xong hưu thư rồi? Chuyện gì xảy ra vậy?
Nàng đẩy xe vào sân, thấy Phùng nương tử đang lôi kéo Yến nương ra ngoài, mà Phùng Viễn thì đứng dưới mái hiên, lạnh lùng nhìn hết thảy. Thấy Thẩm Hi tiến vào, Phùng nương tử càng lớn giọng, ra sức kéo Yn: "Ngươi đừng tưởng bở rằng được cưới hỏi đang hoàng thì thành nương tử chính phòng được, cũng không nhìn lại xem mình là cái thá gì, ta còn ngồi ở đây, ngươi xem lão nương ta ngồi không chắc? Muốn giữ ngươi lại hay hưu ngươi chỉ cần một câu của ta thôi. Mau cút đi, nhà ta không tha cho kẻ hỗn trướng không coi lão nương ta ra gì như ngươi!". Mụ ta chửi cạnh khóe, Thẩm Hi hiểu đây là đang xách mé mình đây, nhưng chuyện này nàng đã thấy nhiều, bèn mặc kệ bọn họ, vì vậy cất xe vào nhà, đóng cửa lại. Mặc kệ ngoài kia chửi bới ra sao, nàng đều đóng cửa kín mít không nói một lời.
Vốn nàng tưởng lần này cũng giống mấy lần trước, nhưng hai ngày sau vẫn không thấy bóng dáng Yến nương đâu, buổi tối đứa con trai đều khóc ầm ĩ đòi mẹ, về sau bị Phùng nương tử ôm đi, không cho ngủ lại gian nhà của hai vợ chồng trẻ. Thẩm Hi cảm thấy không ổn, không thể nào, lần này Phùng gia hưu Yến nương thật rồi? Nàng muốn tìm Phùng nương tử hỏi rõ, nhưng chỉ mới ló mặt ra mụ ta đã lườm nguýt châm chọc nàng, Thẩm Hi đành thôi. Nàng tìm mấy thím hàng xóm hỏi chuyện, thì ra Yến nương bị hưu thật, mang hưu thư về nhà mẹ đẻ rồi.
Thẩm Hi thở dài, trừ việc tiếc cho Yến nương ra cũng không làm được gì, dù sao Yến nương còn có cha mẹ huynh đệ, nàng là người ngoài không tiện nhúng tay. Về sau nàng lại hỏi thăm, nếu Yến nương thật khổ cực thì giúp nàng vậy, dù châu châu đá voi nhưng ít ra có còn hơn không.
Đến ngày thứ ba, Thẩm Hi vẫn đi chợ sớm như mọi hôm, định bán xong đậu rồi chiều nay dọn đồ, sáng mai đi chợ về rồi chuyển nhà. Nàng ra chợ sớm, trời mới tảng sáng đã ra cửa, mới đi qua một đầu hẻm, vô tình liếc mắt thấy một trong ngõ hẻm có một dáng người áo thẩm, nhìn giống như quần áo ngày thường Yến nương mặc. Chỉ nhìn thoáng qua nên nàng không để ý, đẩy xe đi qua. Dù sao ở đây người ta mặc quần áo toàn kiểu này, màu sắc nhuộm cũng giống nhau, hơn nữa mới sáng sớm ai lại đi núp ở trong ngõ hẻm lạnh lẽo này?
Thẩm Hi bán đậu xong đi về, thấy Phùng nương tử đang nói chuyện với một bà thím diêm dúa, trên đầu có cắm một đóa hoa vải màu đỏ.
"Trương mụ mụ, chuyện của con ta liền nhờ ngươi vậy".
"Phùng phu nhân, ngươi cứ yên tâm đi, ta nắm được, đảm bảo mấy hôm nữa sẽ chọn cho ngươi một nàng dâu xinh đẹp lại có tiền, ngươi cứ chờ tin tốt đi". Trương mụ mụ kia cười hơ hớ cáo từ.
Thẩm Hi ngẩn người, không thể nào, mới hưu vợ ba ngày đã tìm bà mối?
Thấy Thẩm Hi trở lại, Phùng nương tử xùy nhẹ một tiếng, quay người đi về phòng. Thẩm Hi cũng không để ý, đẩy xe vào nhà, sau đó đóng cửa cài then.
Đến bây giờ nàng thực sự thấy may mắn khi không xuyên đến thân xác nàng dâu bị ngược đãi, không thì chỉ riêng chuyện đối phó với mẹ chồng quái đản ghê gớm thôi cũng đủ nàng đau đầu.
Dù định mai dọn nhà nhưng nàng vẫn ngâm đỗ như mọi hôm, định mai vẫn đi bán đậu, chờ bán xong mới trở lại dọn nhà sau. Dù sao mỗi ngày hơn 1 lượng bạc, nếu không kiếm đúng là đáng tiếc.
Sáng sớm hôm sau Thẩm Hi lại đi bán đậu. Nàng đi tới cổng, để xe xuống rồi đi mở cổng. Cánh cửa vừa đẩy ra, pằng một tiếng, có đồ vật đánh vào mặt nàng. Thẩm Hi định thần nhìn lại, chỉ thấy một đôi chân mặc quần đỏ đang đung đưa trước mặt nàng, Thẩm Hi kinh nghi ngẩng đầu lên nhìn, một đôi mắt mở trừng trừng với cái lưỡi dài thè ra khỏi mồm.
"A aaaa! Có người chết!"
Giọng hét thê lương của Thẩm Hi phá vỡ bầu không khí yên tĩnh sáng sớm, nàng kêu xong, trước mắt bỗng tối sầm, chân mềm nhũn, ngất đi.
Người treo cổ trước cửa nhà họ Phùng không phải ai khác, chính là Yn.
Con trai Yến nương đi tiểu vào một bức tranh thêu đắt tiền, Phùng nương tử đang nóng giận, bảo Phùng Viễn viết giấy hưu thư. Yến nương bị hưu về chỉ đành trở lại nhà ngoại, nhưng cha nàng lại là kẻ cổ hủ, nói Yến nương bị hưu về làm nhà hắn mất mặt, khiến gia phong (nề nếp gia đình) bị tổn hại, không cho Yến nương vào nhà. Yến nương chờ ở ngoài cửa 3 ngày, thấy cha mẹ thật sự không nhận nàng, không có đường sống, lại trở lại Phùng gia. Nhớ lại ngày ngày Phùng nương tử ngược đãi, Phùng Viễn tuyệt tình, dứt khoát treo cổ trước cổng nhà. Tiếc rằng không dọa được ai trong Phùng gia, lại khiến Thẩm Hi bị sợ đến vỡ mật.
Những chuyện này là sau khi tỉnh dậy người ta kể lại cho t.hi. Sáng hôm đó nàng hét lên nên nhiều người nghe rõ mồn một, mọi người thấy Yến nương treo cổ tự vẫn, Thẩm Hi lại ngất đi, có người tốt bụng đưa Thẩm Hi vào phòng, lại mời đại phu tới bắt mạch, trong cái rủi có cái may, nàng bị giật mình, lại ngã trên mặt đất nhưng không bị xảy thai, chỉ là vẫn có ảnh hưởng nhất định.
Về phần thi thể của Yn, người Phùng gia nói nàng ta đã bị hưu, không tính là người của phùng gia nữa nên đưa xác về nhà ngoại của nàng, cha mẹ Yến nương lại nói nữ nhi đã xuất giá sao có thể để nhà mẹ đẻ lo liệu đám tang, lấy chiếu rách quấn một cái rồi mang ra ngoài thành đào hố chôn cất qua loa. Tất cả diễn ra trong sự thờ ơ tột độ, không có một tiếng khóc, không có ai để tang, giống như một con vật chết đi vậy. Cứ như vậy Yến nương biến mất vĩnh viễn trên cõi đời này.
Cái chết của Yến nương ảnh hưởng rất lớn đến t.hi, không chỉ vì nàng thấy xác chết đáng sợ của Yn, khiến buổi tối Thẩm Hi không thể say giấc, mà còn khiến nàng càng sợ hãi xã hội ăn thịt người không nhả xương này (câu này ng edit mượn của nam thần - Đông tà Hoàng Dược Sư), làm nàng không thể tin tưởng được ai nữa, nhân chi sơ tính bản ác, nàng đã hiểu được, càng thêm thất vọng về thế giới này.
Nếu có thể... nàng thật muốn rời khỏi chỗ này tìm tới một nơi yên tĩnh để ẩn cư, không muốn tiếp tục sống trong thế giới tàn khốc đáng ghê tởm này nữa.
Tiếc rằng đây là một nguyện vọng không tưởng, 3 ngày nghỉ ngơi lại sức xong, Thẩm Hi lại tiếp tục làm đậu để mưu sinh, tiểu nhị của các tửu lâu không ngừng tới thúc giục nàng giao đậu, khiến nàng phiền không chịu nổi.
Chỗ ở mới khá xa chợ nhưng được cái yên tĩnh không có người quấy rầy, dù mỗi ngày Thẩm Hi phải tốn thêm thời gian đi lại nhưng vẫn rất hài lòng với cuộc sống bình tĩnh như bây giờ.
Thời gian trôi nhanh, một tháng sau đã vào tháng 11, gần cuối tháng nàng có nghe tin Phùng Viễn đã định ra một mối hôn sự, hình như vì việc cưới xin tốn kha khá tiền bạc nên Phùng Huân lại tìm bà mối tới cầu hôn t.hi, định cưới nàng làm bình thê, tất nhiên bị nàng cự tuyệt. Phùng nương tử lại tới tìm nàng, lời nói ngon ngọt hứa hẹn, lại bảo nàng đưa tiền ra đổi lấy gian nhà trước đây nàng ở, nhưng Thẩm Hi không chịu, mụ ta cũng bực tức bỏ đi.
Ngày 27 tháng 11, Thẩm Hi đang ở trong nhà xay đỗ tương, chợt nghe thấy tiếng đập cửa, nàng vội đi ra mở cửa, ngoài cửa có hai người nha dịch đang đứng ở đó.
Nàng không biết có chuyện gì, trong lòng hơi thấp thỏm nhưng vẫn lấy dũng khí hỏi chuyện: "Hai vị sai gia, các ngươi tìm ai vậy?". Tên nha dịch cao gầy hất cằm: "Ngươi là Thẩm thị bán đậu phụ?"
Thẩm Hi gật đầu: "Đúng vậy".
Nha dịch béo bên cạnh liền cầm gông đeo lên cổ nàng, hung ác nói: "Vậy là được rồi, bọn ta tìm ngươi. Tiền công tử ở huyện chúng ta kiện ngươi trộm bí phương làm đậu phụ của nhà bọn họ, giờ Thẩm thị, ngươi theo huynh đệ chúng ta tới nha môn một chuyến".
Đây thật là trời giáng tai họa.
Thẩm Hi hơi bối rối, Tiền công tử là ai nàng không biết, còn nói nàng trộm bí phương nhà hắn, trời đất chứng giám, chính nàng là người làm ra đậu phụ ở thế giới này cơ mà. Không cần nghĩ ngợi sâu xa, chắc chắn nàng bị người ta vu cáo, nhấtđịnh có người ghen ghét nàng kiếm được nhiều tiền.
*Lời nói của tác giả: Chương sau lên công đường, rồi trở lại Thượng Ngư thôn, sau đó sinh con.
Sinh con xong Người mù sẽ xuất hiện, nhưng mà... tôi là mẹ kế, tất nhiên sẽ bị độc giả mắng....
Thôi t đi ngủ đây, có ai đọc giờ này thì đi ngủ sớm nhé.
Chương 33
Có lẽ là đậu phụ mà Thẩm Hi bán rất mới lạ chưa ai thấy bao giờ, giá lại rẻ hoặc là do chỗ nàng ngồi là vị trí đắc địa nên việc buôn bán rất tốt, thấy có người đầu tiên mua xong, người tiếp theo cũng tới mua một hai miếng mang về nếm thử, cả một khay đậu to thêm một rổ đậu phụ khô chưa đến nửa buổi đã bán xong rồi, nhiều người không mua được còn dặn nàng hôm sau làm nhiều hơn để mai còn mua về nếm. Thẩm Hi tươi tỉnh mà gật đầu, nói nhất định nhất định, sau đó thu dọn một chút rồi đẩy xe về nhà.
Vừa vào đến cổng, nàng gặp phải Phùng nương tử tiễn Phùng Huân ra cửa, tay Pùng Huân cầm một túi giấy. Thẩm Hi nhanh mắt liếc thấy hình dạng quen thuộc của cái túi, hình như đây là túi điểm tâm hôm trước nàng mang tặng, dù bây giờ trời không nóng như trước nhưng cũng qua lâu rồi, điểm tâm còn chưa bị hỏng sao? Cũng không sợ mang đi tặng người lại khiến người ta ăn rồi đau bụng.
Phùng Huân thấy Thẩm Hi, mắt cũng không nâng, ngẩng cao đầu mà đi rồi, làm như không thấy sự tồn tại của nàng vậy. Hắn xem thường Thẩm Hi, lại không biết nàng càng xem thường hắn. Mấy hôm nay nàng có nghe nói về người này, hơn bốn mươi tuổi còn chưa trúng cử nhân, đỗ tú tài hơn 20 năm, chưa từng kiếm được một văn tiền, suốt ngày chỉ biết với một đám người cùng hoàn cảnh mãi không thi đỗ ăn chơi đàng điếm. Tiền bạc trong nhà chỉ trông cậy vào Phùng nương tử với con dâu - hai người đều giỏi thêu thùa. Thẩm Hi rất chướng mắt loại người ăn bám trong nhà, lại còn làm vẻ phong lưu suốt ngày như hắn ta.
Phùng nương tử đưa mắt nhìn trượng phu đã đi xa, mới quay đầu lại chào hỏi: "Muội tử, ngươi vừa đi chợ về à? Ngươi định làm việc buôn bán sao?". Thẩm Hi nghĩ thầm ta có buôn bán hay không liên quan gì đến ngươi, dù sao ta cũng không nợ tiền thuê phòng đúng không? Trong lòng nói thầm nhưng nàng vẫn nhàn nhạt đáp: "Đúng vậy, ta làm ít đồ đi bán, dù sao ta là một quả phụ, không có một tướng công có khả năng, nên chỉ phải tay làm hàm nhai nuôi mình vậy". Phùng nương tử nghe vậy, kiêu ngạo mà giơ cằm lên, ánh mắt có chút coi thường: "Nhà chúng ta là thư hương môn hạ, nhất không chịu nổi mùi đồng xanh, nếu sớm biết ngươi làm việc buôn bán ta đã không cho ngươi thuê rồi. Thôi bỏ đi, coi như đáng thương ngươi là quả phụ, trước tiên cứ ở đây đi, có gì nói sau".
Làm sao vậy? Ta trả tiền thuê nhà còn phải bị ngươi xem thường? Cả cái câu 'Thư hương môn hạ' còn nói sai, chưa kể đến hơi tiền cũng nói thành mùi đồng xanh, ngươi giỏi giang văn nhã ghê? Thẩm Hi không phải người dễ bắt nạt, tất nhiên không muốn chịu thiệt, lập tức cãi lại: "Nếu Phùng nương tử đã không muốn ta ở lại nơi này, vậy trả lại tiền thuê nhà ta đã giao để chiều ta chuyển đi. Ta mới ở đây 6 ngày, tiền bao nhiêu ngươi cứ tính đi, rồi trả lại phần dư cho ta, ta không tin có tiền còn không thuê được chỗ khác?". Nghe Thẩm Hi nói cứng, còn muốn đòi lại tiền thuê, bộ dáng kiêu căng vừa nãy của Phùng nương tử biến mất không còn tăm hơi, nàng ta vươn tay vỗ trán một cái, giả vờ than: "Ôi chao, tổ yến nãy mới hầm còn chưa được bắc xuống đây, ta phải đi xem mới được". Dứt lời, vội quay đầu chạy đi, không dám nhìn Thẩm Hi một cái.
Thẩm Hi nhìn bóng dáng chạy nhanh như thỏ của nàng ta, trong lòng thật hối hận đã thuê chỗ này. Chỉ nhìn vào cái giá rẻ không được, cần phải hỏi thăm nhân phẩm chủ nhà nữa mới được. Nhìn cả nhà này, đa nghèo rớt mồng tơi rồi còn cho là mình giỏi hơn người, xem ra cuộc sống chung đụng sau này không đơn giản.
Nàng về nhà, cất kĩ đồ đạc rồi nằm lên giường ngủ bù, sáng nay dậy sớm quá, giờ nàng đã ngáp ngắn ngáp dài.
Đang thiu thiu ngủ, Thẩm Hi bỗng bị tiếng kêu thất thanh làm tỉnh giấc, tiếng kêu làm nàng nhớ lại quãng ngày đen tối lúc trước, nàng vội choàng dậy, vung chăn ra nhảy xuống giường, chân trần chạy ra hé cửa nhìn. Nàng thấy Yến nương đang chạy lòng vòng quanh sân, Phùng nương tử đang đuổi theo nàng, cái tay quơ quơ, phản xạ ánh sáng mà chớp lên, Thẩm Hi nhìn ánh sáng kia, mới nhận ra Phùng nương tử đang cầm kim đuổi theo con dâu.
Yến nương vừa khóc vừa chạy, luôn miệng xin tha: "Nương, ngài tha cho ta đi, ta lập tức dỡ chỗ sai chỉ ra thêu lại, tối nay ta không ngủ nữa, bảo đảm không làm trễ việc ngài giao mà". Phùng nương tử lại chân không dừng bước mà đuổi theo, giọng hung hãn: "Nhà ta sao lại cưới đứa ngốc như ngươi vào nhà đây, ta nói cho ngươi lá cây thêu màu xanh nhạt, ngươi lần này tới lần khác toàn thêu xanh lục, ngươi cố tình chọc tức ta phải không?". Yến nương chạy chậm, Phùng nương tử mau chân hơn, hai người lại chạy tiếp hai vòng, Phùng nương tử chạy chồm lên, vươn tay nắm được tóc Yến nương mà kéo nàng ta ngã xuống đất, sau đó giơ tay lên, đâm mấy kim lên tay Yến nương, nhìn mụ ta đâm mà Thẩm Hi nhìn lén thôi cũng thấy ghê cả người.
Yến nương kêu thảm lên, ngồi bệt dưới đất khóc lóc, nhưng không lên tiếng xin tha nữa. Phùng nương tử lại lạnh lùng nói: "Ngươi khóc tang mẹ ngươi à? Nhà ngươi vốn là bình dân hạ tiện, vin được thư hương môn hạ như nhà ta đã là phúc phận, ngươi còn không biết tốt xấu, ngày ngày chọc tức ta, nuôi ngươi tốn cơm! Nếu không phải ngươi sinh được con trai, ta đã khiến con trai sớm hưu ngươi rồi. Ngươi còn khóc, lát nữa Viễn nhi về ta bảo nó đưa ngươi về nhà ngoại". Yến nương tựa hồ rất sợ bị hưu, thút thít đứng dậy, cúi đầu không dám cãi một lời.
"Mau nấu cơm đi, nhìn cái mặt mướp đắng nhà ngươi ta lại thấy bực, trưa nay ngươi nhịn cơm, khi nào thêu xong lá cây mới được ăn". Phùng nương tử đang mắng, bỗng cánh cổng mở ra, Thẩm Hi nhìn thấy Phùng Viễn đi vào trong sân. Nàng nghĩ chắc hắn là người trẻ tuổi, biết suy nghĩ nên sẽ không để vợ bị mẹ bắt nạt, nhưng không, sự thực diễn ra làm Thẩm Hi phải giật mình. Phùng Viễn đi đến trước mặt hai người, đưa tay ra. Trong lúc Thẩm Hi đoán hắn định dìu người vợ đang đứng run rẩy như sắp ngã thì hắn ta đã dìu bà mẹ, sau đó dỗ dành: "Nương, nếu nàng có chỗ nào sai ngài cứ việc phạt nàng là được, cần gì phải nổi giận như vậy? Giận lên lỡ ngài bị làm sao thì sao? Đều tại con trai bất hiếu, không cưới một nương tử hiền huệ cho ngài, khiến ngày ngày nào cũng bực mình"
Ơ? Ơ? Ơ? Mắt Thẩm Hi trợn to như muốn rơi cả tròng mắt ra ngoài, nếu ánh mắt hóa hình được có lẽ cánh cửa đã bị xuyên thủng rồi. Như thế này cũng quá ngu hiếu đi?
Phùng nương tử được con trai đỡ vào phòng, vừa đi vừa than thở: "Con trai, tất cả là lỗi của cha mẹ, không giúp ngươi cưới được một người vợ hiền lành lại cưới cái sao chổi trở về. Nếu trước đây ngươi cưới tiểu thư nhà Tiền huyện lệnh, có trợ giúp đắc lực như vậy cũng sẽ không khiến con phải vất vả ngày ngày như bây giờ...". Phùng Viễn đã dìu Phùng nương tử vào trong nhà chính, chỉ còn một mình Yến nương bơ vơ rơi lệ trong sân, một hồi lâu, Phùng Viễn mới đi ra, đứng ngoài cửa quát nàng: "Còn không mau đi nấu cơm, nếu khiến nương bị đói bụng thì xem ta thu thập ngươi!". Nói xong, hắn ta đi vào gian nhà kề, đóng sầm cửa lại. Mà Yến nương chỉ đành lau nước mắt, im lặng đi vào bếp.
Xem xong màn kịch người vợ đáng thương bị bắt nạt, Thẩm Hi kêu thầm trong lòng, phụ nữ cổ đại đúng là khổ, trướcđây nàng xem tv thấy mấy tình huống này còn tưởng đạo diễn làm quá lên, thì ra là nàng chưa thấy qua thực tế mà thôi, đúng thật đạo diễn với biên kịch có dựa trên sự thật mà đóng phum chứ không phải khoa trương, đúng là kịch bản bắt nguồn từ cuộc sống thật. Dù có đồng tình với Yến nương nhưng Thẩm Hi vẫn yên lặng khép cửa lại, không để ý tới chuyện nhà người ta. Nhìn lại bản thân, nàng may mắn vô cùng khi xuyên tới đây không gặp phải mẹ chồng khó tính, cũng thật may khi không gặp người nam nhân không xem nàng như con người, chưa tính lúc nãy nàng chưa kịp chạy ra khuyên can, ở thời đại lấy hiếu làm đầu này nếu nàng dám làm vậy ắt hẳn quá sơ sót, không biết người ta sẽ mắng nàng ra sao đây.
Vẫn là Người mù tốt nhất, không có cha mẹ chồng lại không bắt nạt nàng, nàng muốn làm gì thì làm cái đó, mặc kệ nàng có phạm phải lỗi sai cũng không chửi nàng một câu, cuộc sống trước đây đúng là cuộc sống lí tưởng của mọi người phụ nữ. Thôi, tiếc rằng hắn đã không có ở đây....
Thẩm Hi lấy một cái áo cũ của Người mù từ trong rương ra, ôm chặt vào lòng, nhớ lại quãng thời gian hạnh phúc êm đềm trước đây, khóe mắt ươn ướt.
Sự nghiệp đậu phụ của Thẩm Hi phát triển rất tốt, người đi chợ rất thích mua, mỗi sáng nàng làm 3 khay đậu với một rổ đậu phụ khô, bán nửa buổi đã hết veo. Về sau mất tửu lâu trong trấn còn tới đặt mua đậu phụ, hơn nữa được Thẩm Hi tiết lộ công thức hai món ăn từ đậu phụ sau nhu cầu càng lớn, khiến nàng bận rộn từ sáng đến chiều không ngơi tay. Tuy bận thì bận nhưng lợi nhuận rất tốt, mỗi ngày nàng tính lãi ra cũng gần 1 lượng bạc. Được nhiều như vậy Thẩm Hi vui sướng vô cùng, bạc càng nhiều càng tốt, bây giờ thân mình nàng chưa nặng nề nên không dám lười biếng, sợ về sau bụng lớn không làm được gì.
Để có thể chuyên tâm kiếm tiền, lại sợ gặp phiền toái nên giờ Thẩm Hi hoàn toàn mặc kệ chuyện Phùng gia, nhất là sau khi thấy hoàn cảnh Yến nương bị đâm kim, nàng luôn thực hiện chính sách bế quan tỏa cảng, về đến nhà liền cửa đóng then cài, dù ngoài kia có đánh nhau đến sập trời nàng cũng yên lặng không hé cửa ra một khe. Dù sao thì mấy gian nhà ngay cạnh nhau, nàng nhìn qua cửa sổ là được, không cần lộ mặt ra làm gì. Cả nhà Phùng nương tử không thích Yến nương, nguyên nhân nàng nghe được từ trong mấy lời chửi mắng của mụ ta là Yến nương không có bối cảnh tốt, nhà mẹ đẻ nghèo túng không quyền không thế. Phụ thân Yến nương cũng là người đọc sách, cùng trường với Phùng Huân , thê tử của hai người mang thai cùng lúc nên đính hôn từ trong bụng mẹ cho hai đứa nhỏ. Về sau Phùng Huân thi đỗ tú tài, phụ thân Yến nương thì càng thi càng trượt, cuối cùng bỏ sách vở làm buôn bán, tiếc rằng làm ăn thua lỗ, cuối cùng phá sản, gia cảnh dần bần hàn. Phùng gia vốn định từ hôn, nhưng cha Yến nương lại nói rằng hai đứa nhỏ đính hôn từ nhỏ, cần giữ chữ tín, chết sống không chịu chấp nhận, Phùng gia bất đắc dĩ mới phải cưới Yến nương về. Đúng là dưa hái xanh không ngọt, từ khi thành thân tới giờ Yến nương như rơi vào hố lửa, đánh chửi là chuyện như cơm bữa, nếu mấy năm trước mà Thẩm Hi thấy thì không biết thế nào, nhưng bây giờ cả tháng trôi qua không ngày nào Phùng nương tửkhông đánh Yn, nàng ta chỉ có khóc chứ không dám trốn tránh, về sau đánh mãi Thẩm Hi cũng nhìn quen mắt.
Chuyện Thẩm Hi bán đậu phụ không phải bí ẩn gì, mấy ngày sau Phùng nương tửđã biết, vài hôm đầu mụ ta còn yên phận không làm gì, về sau không biết nghe ai bảo đậu phụ này rất đắt hàng, Phùng nương tửliền không nhịn được, ngày ngày rảnh rỗi sẽ chạy tới xem nàng, luôn chuyển đề tài tới viện làm đậu phụ, nghĩ muốn moi ra bí quyết làm đậu phụ. Thẩm Hi không ngốc, tất nhiên không bị lừa bởi mấy câu nói vụng về mà lại tự cho là thông minh kia. Ba phen bốn bận như vậy thấy Thẩm Hi không mắc mưu, Phùng nương tửliền thay đổi chiến thuật, mỗi ngày một cớ 'xin' của nàng một miếng đậu. Thẩm Hi nhìn hành vi nhỏ mọn này, dở khóc dở cười.
Chương 34
Đến giữa tháng 10, Phương tỉ khiến Trương nhị lang tới thăm t.hi, còn mang đến không ít hải sản với mấy con cá lớn cho nàng. Thời đại này không có túi nilon, túi lưới cũng không có nên mọi người muốn đựng gạo hay ngũ cốc gì đó chỉ có cho vào túi vải mang đi, một cái túi vải tốn không ít vải nên được coi là một loại tài sản của từng nhà, Thẩm Hi biết vậy nên nàng lấy cái chậu ra cho hải sản vào, dốc sạch túi để lát nữa hắn mang về. Nàng làm xong mấy việc này, ngẩng đầu lên thấy Trương nhị lang đang nhìn trân trân vào cái bụng tròn vo của nàng, bèn cười nói: "Sao vậy, bộ dáng của ta bây giờ dọa đến Trương nhị ca à? Đứa nhỏ này mồ côi cha, giờ đã sắp được 6 tháng. À phải rồi, cứ đứng nói chuyện quên mất mời Nhị ca vào phòng ngồi uống trà. Trời lạnh thế này có một chén trà nóng thì còn gì bằng".
Trương nhị lang đỏ bừng mặt, rối rít xua tay: "Không cần không cần, ta không lạnh, không cần vào nhà". Thẩm Hi biết tính hắn hay xấu hổ, không mạnh bạo không được, bèn tự quyết định: "Ngươi từ xa đến đây, nếu cả chén trà nóng cũng không uống lên, nếu mọi người trong làng có biết còn không nói ta là kẻ vong ân phụ nghĩa? Mau đi vào đi". Trương nhị lang vốn là người ăn nói vụng về, tất nhiên không nói lại t.hi, môi giật giật nhưng không nói được một lời, đành theo nàng.
Hai người đang nói chuyện, Phùng nương tửđi từ ngoài cửa vào, thấy một người nam nhân đứng trong viện, ngẩn người một chốc sau đó hỏi t.hi: "Vị này là...?". Trước mặt Trương nhị lang, Thẩm Hi không muốn lạnh nhạt với bà ta, nhưng quan hệ hai người hơi phức tạp, nàng lười giải thích nên chỉ nói: "Đây là em chồng của tỉ ta, tỉ ta nhờ hắn đến đây đưa đồ cho ta". Phùng nương tửkhông nói thêm gì, không có tiếp chuyện với Trương nhị lang, hai mắt nhìn chậu hải sản trong phòng bếp mà xoay chuyển, cười gượng nói: "Nếu là thân thích vậy các ngươi nói chuyện đi, ta có việc ra ngoài một lát". Sau đó phòng cũng không vào, vội đi ra ngoài.
Thẩm Hi không để ý đến bà ta, mời Trương nhị lang vào nhà, nàng mới vào bếp đun nước pha trà mang ra. Từ lúc Trương nhị lang vào nhà, đôi mắt không dám chuyển, đợi Thẩm Hi đi ra vội đứng dậy, ấp úng một hồi mới nói: "Ngươi trước đừng vội, cẩn thận thân thể". Thẩm Hi đặt chén trà vào mặt bàn trước mặt hắn, cười nói: "Giờ mới 6 tháng, không có việc gì. Ta ngày nào cũng vội đến không ngơi tay, không bớt được chút thời giờ về thăm mọi người. Phương tỉ với tỉ phu có khỏe không? Tiểu Hồng với Tiểu Hải vẫn ngoan chứ?"
"Tốt, đều tốt". Nói xong mấy chữ, Trương nhị lang đã hết lời có thể nói, chỉ câu nệ mà ngồi đó.
Nhìn người nam nhân ít lời trước mặt, Thẩm Hi không khỏi nhớ tới Người mù . Khi đó Người mù cũng ngồi yên như vậy suốt ngày, chỉ khác ở chỗ hắn luôn mặt không biểu tình mà ngồi trên kháng, chưa từng đỏ mặt thẹn thùng như người này.
Trong phòng yên tĩnh, Thẩm Hi chưa kịp nói gì Trương nhị lang đã ngại ngùng len lén liếc nàng một cái, thấy Thẩm Hi đang nhìn hắn, giật mình cúi đầu xuống, mặt càng đỏ hơn. Thẩm Hi hoàn hồn, ho nhẹ một tiếng, gợi chuyện: "Trương nhị ca, hôm nay ngươi tới một mình à? Tỉ phu không đi cùng ngươi?". Trương nhị lang vội vàng trả lời: "Có đến. Huynh ấy nói đi mua ít đồ cho Tiểu Hồng với Tiểu Hải, để ta tới đây rồi đi chỗ cửa tây đợi". Nàng nghe hắn nói, biết Phương tỉ chưa hết hi vọng, cố ý khiến Trương nhị lang tới đây thăm nàng, đang định nói tiếp thì Trương nhị lang đã đứng dậy: "Giờ ta phải đi, huynh ấy chắc đang chờ ta rồi".
Thẩm Hi biết hắn không chịu ở lại ăn cơm, vì vậy cũng đứng dậy nói: "Vậy ta cùng ngươi đi ra ngoài, nhân tiện mua ít điểm tâm cho Tiểu Hồng với Tiểu Hải, một tháng chưa gặp ta cũng nhớ chúng nó". Nàng nhận lấy đồ của người ta, tất phải tìm lí do đưa đáp lễ mới phải lẽ. Huống chi Phương tỉ còn thu lưu nàng, mình đến đây lại không trở về thăm họ, đúng là sơ suất.
Đi từ trong nhà ra, nàng tiện tay khóa cửa lại, để Trương nhị lang xách túi, hai người cùng nhau đi ra.
Tháng này nàng kiếm được mấy mươi lượng bạc, trong tay dư dả nên khá hào phóng, đi qua sạp hoa quả, nàng mua không ít các loại quả mùa này, lại vào cửa hàng điểm tâm mua mấy cân điểm tâm, biết Thượng Lâm thôn không thiếu hải sản nhưng hiếm thịt, lại nghĩ đến sau này có khi về Thượng Lâm thôn sin hcon ở cữ, cần giữ quan hệ tốt với nhà Tam thúc công, nên lại mua thêm mấy thứ đồ cho ông. Nhìn Trương nhị lang theo sau nàng, xách lỉnh kỉnh túi lớn gói nhỏ hộ nàng, Thẩm Hi không khỏi thở dài, vẫn là có người nam nhân thật tốt, đi dạo phố cùng nam nhân không khác gì mang xe vận tải đi cùng. Trương nhị lang đi rồi, nàng mới trở về.
Mới vào đến sân, Thẩm Hi đã nghe thấy gian nhà giữa truyền ra tiếng động huyên náo om sòm, giống như có đám người đang uống rượu. Phùng gia mời người ta tới ăn cơm? Không thể nào, nhìn dáng vẻ ngày ngày nghèo túng của nhà kia còn mời được khách?
Dù sao việc không liên quan đến mình nên Thẩm Hi không quan tâm bọn họ, mở cửa đi vào phòng. Trương nhị lang mang nhiều hải sản đến đây như vậy, nàng quyết định trưa nay ăn hải sản, món chính là bánh bao, đã hơn một tháng không được ăn hải sản, nàng đã thèm nhỏ dãi rồi.
Thẩm Hi để bánh bao xuống, đi xuống bếp định nấu hải sản, giật mình phát hiện cả chậu hải sản không cánh mà bay! Chuyện gì xảy ra???
Nàng nhớ rõ mình không được bưng chậu hải sản lên phòng chính để mà, cả chậu hải sản thêm cả nước rất nặng nên nàng không dám bưng, sợ cố sức làm ảnh hưởng đến thai nhi nên đành để chậu ở đó. Mắt Thẩm Hi như ra đa rà quét khắp nơi, sau đó nàng thấy cái chậu đựng hải sản sáng nay bị đặt trước cửa phòng bếp của Phùng gia, trong chậu chỉ còn nước lõng bõng, không thấy bóng dáng con cá nào!
Thế mà dám trộm hải sản của nàng!
Thẩm Hi tức mình, đi tới cửa bếp, đạp phăng cánh cửa, trong phòng bếp hơi nước với khói từ bếp lò bay mù mịt, hiện ra một khuôn mặt e thẹn sợ hãi, là Yến nương đang đứng cạnh nồi cá, mấy con cá lớn Trương nhị lang mang tới đã xuống nồi hết sạch.
Thấy Thẩm Hi tức giận đi tới gần, Yến nương sợ hãi lui về phía sau, nhút nhát nhỏ giọng: "Không liên quan tới ta, là mẹ chồng ta lấy". Thẩm Hi không chấp nàng, dù sao nàng ta luôn bị ngược đãi lại nhát gan, nàng chỉ nghiêm mặt hỏi: "Mẹ chồng ngươi đâu?". Yến nương vươn tay, chỉ chỉ vào gian nhà giữa, sau đó vội rụt tay lại, như sợ bị người ta bắt gặp nàng 'chỉ điểm' vậy. Thẩm Hi kệ nàng, xoay người hướng gian nhà giữa đi tới.
Thẩm Hi đi vào, vén lên màn cửa, đã thấy giữa nhà bày một cái bàn bát tiên, xung quanh ngồi 7 8 người đàn ông đang ăn uống linh đình, lớn giọng nói chuyện. Giỏi thật, một chậu hải sản lớn của nàng đã bưng lên bàn, bị ăn gần hết sạch.
Thấy nàng đi vào, một thư sinh đối diện cửa kinh ngạc hỏi: "Phùng huynh, vị này là ai vậy?". Phùng Huân thấy là nàng, không có một lời chào hỏi, thuận miệng bịa chuyện: "Là tiểu thiếp. Phụ nhân nông thôn ngu xuẩn không biết lễ tiết, khiến mọi người chê cười".
Tiểu thiếp?
Việc này liên quan đến danh phận, Thẩm Hi không muốn tùy tiện đã thành tiểu thiếp của người ta nếu hôm nay không phản bác, sợ mấy người thư sinh này chứng kiến, về sau không có lời cãi được. Nàng cười lạnh một tiếng, ôn hòa nói: "Ta đây không có phúc phận làm tiểu thiếp của tú tài lão gia, ta chỉ là một người thuê nhà của bọn họ, gian nhà thứ hai kia chính là chỗ ta bỏ tiền ra thuê. Tú tài lão gia đừng đùa quá đáng, nếu khiến tiên phu (ng chồng đã mất) biết ta tái giá, chỉ sợ đêm nay sẽ bò từ dưới đất lên tìm tú tài lão gia ngài".
Thấy Thẩm Hi cãi lại, Phùng Huân không khỏi đỏ mặt già, hắn nháy mắt với Phùng nương tử đang ở bên rót rượu, còn mình thì quay sang cầm đũa tiếp khách: "Một nông thôn ngu phụ, chúng ta không cần để ý tới nàng ta, nào, tiếp tục uống rượu". Phùng nương tử được tướng công ra hiệu, lập tức đạt bầu rượu xuống, tới cầm lấy tay t.hi, lực tay không nhỏ, Thẩm Hi không khỏi vặc lại: "Pnt, cẩn thận cái tay ngươi, ta không phải Yến nương nhà ngươi, ta còn đang mang thai đây, vạn nhất có mệnh hệ gì xảy ra, cẩn thận chọc họa lao dịch".
Phùng nương tử không dám giở trò, vội buông lỏng tay ra cười với t.hi: "Muội tử, đến, chúng ta ra ngoài nói chuyện, đừng quấy rầy bọn họ uống rượu". Thẩm Hi cũng không muốn làm ta chuyện, dù có chuyện gì vẫn để lại một đường tốt hơn, đành theo Phùng nương tử ra ngoài. Phùng nương tử tự biết chột dạ, tươi cười đầy giả tạo, cẩn thận nói: "Muội tử, hôm nay nhà ts có khách tới đột nhiên, ngươi lại có một chậu hải sản to như vậy, tỉ tỉ ta sợ ngươi ăn không hết hoặc là để lâu nó hỏng, ngươi lại có thai, ta sợ ngươi mệt mỏi nên bèn tự ý giải quyết giúp ngươi. Ngươi yên tâm, ta đã bảo Yến nương để phần lại rồi, chắc chắn đủ ngươi ăn". Dứt lời, mụ ta chạy vào phòng bếp, mang ra một cái bát nhỏ, trong đó có mấy con ốc tí hin với sò biển.
Thẩm Hi ngoài cười trong không cười đẩy cái bát ra, lạnh lùng nói: "Phùng tỉ tỉ đúng là khẩu vị nhỏ, ít đồ thế này đã đủ ăn rồi sao? Ta thì không được, dù sao ta còn đang mang thai, một người ăn cho hai người đây". Nàng nói xong, mặc kệ mụ ta mà đi thẳng vào trong bếp, nàng nhấc vung nồi lên, thấy cá đã được, bèn lấy một cái bát to, cầm muôi múc hết cá vào bát, sau đó bưng bát đi ra ngoài. Phùng nương tử thấy vậy, vội đến cản t.hi: "Muội tử, chuyện gì cũng từ từ, ngươi ngàn vạn đừng mang cá đi mà, giờ trên bàn đang chờ mang cá lên kia". Thẩm Hi sợ mụ ta xáp vào đụng phải bụng mình, bèn giơ cái bát ra đè đáy bát lên tay Pnt, mụ ta qur nhiên vội rút tay về.
Thẩm Hi điềm nhiên bưng cá về phòng, đóng sầm cửa lại, mới nói với ra ngoài với Phùng nương tử đang đuổi theo: "Nếu ta nhớ không nhầm thì số hải sản trên bàn lúc nãy với số cá này đều là của ta đúng không? Ngươi chưa hỏi gì mà đã tự ý lấy đồ của ta, có tính là ăn trộm không? Nương tử của tú tài lại ăn trộm, đây chính là chuyện lớn đây, chắc chắn mấy cô bác láng giềng sẽ thích nghe cho mà xem. À đúng rồi, ngươi nói xem, nếu chuyện này truyền đi ra, tiền đồ của tú tài lão gia có bị ảnh hưởng đến không đây? Không bị lột bỏ công danh đấy chứ?". Tú tài có 'công danh' hay không thì Thẩm Hi không biết, nhưng nàng chắc chắn Phùng nương tử cũng mù tịt như nàng, dù sao nàng nói vậy chỉ để dọa mụ ta, đỡ phải về sau còn bị mụ ta lấy tiếp đồ của mình.
Phùng nương tử giống như thật bị hai câu đe dọa kia làm sợ, không tiếp tục dây dưa, như chuột chạy qua đường mà co đầu rút cổ chạy về nhà.
Mấy chuyện lộn xộn này làm Thẩm Hi hơi phiền lòng, kiểu người gì thế không biết, còn tú tài cơ, xem ra nàng phải mau chút tìm chỗ thuê khác mà dọn đi là hơn. Nàng quyết định mai sẽ đi tìm chỗ khác, dù xa hơn chút nhưng còn đỡ, nàng lại có tiền, không sợ không có chỗ mà chuyển, dù có đắt một chút nhưng tìm được chỗ riêng không bị ai quấy rầy càng tốt. Nàng hạ quyết tâm, sau đó bắt đầu ăn cơm, một đũa cá vào miệng, mới biết tay nghề của Yến nương khá tốt, cá hầm rất ngon.
Nàng đang ngồi ăn, chợt có tiếng gõ cửa, sau đó giọng nói nhút nhát của Yến nương vang lên: "Thẩm tỉ tỉ, mở cửa cho ta với". Không muốn làm khó nữ nhân đáng thương này, Thẩm Hi đi mở cửa, để Yến nương vào phòng. Yến nương cúi đầu, một lúc lâu sau mới nhẹ giọng nói: "Thẩm tỉ tỉ, nhiều cá hầm như vậy ngươi cũng không ăn hết, chia một nửa cho ta được không? Mẹ chồng bảo ta đến, nói là nếu không lấy được cá về thì sẽ hưu ta". Lời dọa hưu về nhà mẹ đẻ ngày nào Thẩm Hi cũng nghe được, chán đến sắp chai cả lỗ tai rồi, huống chi Phùng nương tử lấy Yến nương làm cớ uy hiếp nàng, nàng cũng không sợ. Dù sao nàng một không nợ tiền phòng, hai hai không nợ tiền người ta, chắc chắn không sợ Pnt, Thẩm Hi dằn lòng, lạnh giọng nói: "Đây là chuyện nhà các ngươi, liên quan gì đến ta? Hơn nữa cả một chậu hải sản kia còn không đủ ăn hay sao? Ngươi đi nói cho mẹ chồng ngươi, bảo nàng chuẩn bị tiền tra cho ta, cả chậu hải sản kia không phải cho không".
Hiển nhiên Yến nương không có da mặt dày như Pnt, Thẩm Hi cự tuyệt xong nàng cũng đi về.
Thẩm Hi từ chối Yến nương xong lại tiếp tục ăn cơm, cảm khái trong lòng, không biết từ bao giờ nàng trở nên lạnh lùng như vậy, đúng là hoàn cảnh ác liệt sẽ khiến con người thay đổi. Nàng chưa ăn được nốt cái bánh bao, Yến nương đã trở lại, vào nhà không nói một lời đã quỳ xuống đất, khóc thút thít không ngừng.
"Mau đứng dậy đi, ngươi làm cái gì vậy?", chưa từng có ai quỳ nàng, Thẩm Hi luống cuống thật sự, vội vàng đi dìu Yn. Yến nương không chịu đứng lên, yên lặng vươn tay ra, trên mu bàn tay nàng ta là một lỗ máu chưa khô, không biết bị cái gì chọc vào. Thẩm Hi vội đi tìm mảnh vải lau sạch vết máu, lại lấy ít bông, định băng lại cầm máu cho nàng ta, nào ngờ Yến nương lại rút tay về, khóc nói: "Thẩm tỉ tỉ, không cần băng bó cho ta, cầu xin ngươi lấy cá cho ta đi, nếu không mẹ chồng ta không biết sẽ hành hạ ta thế nào đây".
Thẩm Hi thở dài, đành đi xuống nhà bếp cầm cái bát đến, sẻ mấy con cá nàng đã động đũa vào bát, vừa gắp vừa nói: "Ngươi sợ cái gì, nhìn mấy con người đáng ghét kia xem, muốn hưu thì hưu. Ngươi nhìn ta xem, không có nam nhân vẫn sống tốt đấy thôi. Ngươi lại thêu giỏi như vậy, cho dù không có bọn họ cũng sẽ sống tốt mà". Yến nương lau khô nước mắt đứng dậy tiếp lấy bát cá, nói: "Nếu con gái bị hưu về, nhà mẹ đẻ cũng mất hết mặt mũi, hơn nữa, ta còn có con trai". Nàng nói xong, bưng bát cá đi về. Thẩm Hi nhìn mu bàn tay nàng nhỏ máu, có mấy giọt đã chảy vào trong bát. Nàng không khỏi thở dài: Lũ đàn ông vô sỉ, các ngươi có biết thứ các ngươi ăn, các ngươi mặc đều dính máu của người phụ nữ không?
* Lời nói của tác giả (thấy hay, thấm nên t edit luôn): Làm phụ nữ đúng là không dễ dàng, nhất là sau khi có con. Tôi thấy làm mẹ là việc khổ cực nhất trên thế giới này, không có ngày nghỉ, không có giờ giấc làm việc và nghỉ ngơi bình thường, không có thời gian dành cho chính bản thân mình. Mệt mỏi là điều chắc chắn, ai bảo cô đã làm mẹ rồi? Còn năn nỉ mãi mới mời được mẹ chồng lên ở cùng để giúp trông cháu, cuối cùng, thôi, không nói cũng được, dù sao chỉ có một câu: Mẹ chồng nói coi con dâu như con mình, đừng dại dột mà tin!
Giờ tôi chỉ muốn được trẻ lại tầm 10 tuổi, vậy sẽ không có nhiều chuyện rắc rối phiền lòng như bây giờ...
_Lời tự sự của tác giả đang trong giai đoạn con mọn đây mà_
_T k muốn lấy chồng đâu (ノ﹏ヽ)
Chương 35
Sau chuyện hải sản hôm qua, hôm nay Thẩm Hi bát đậu phụ xong bèn đi tới chỗ người trung gian có tiếng ở đây, Tăng Phúc, nói muốn thuê một chỗ nhà riêng không chung đụng sân cổng với nhà khác. Tăng Phúc cho nàng xem mấy chỗ nhà, quả nhiên cách xa chợ hơn chỗ Phùng gia. Tuy vậy Thẩm Hi không nản, dù sao cảnh nhà như Phùng gia thật không khiến người ta lưu luyến. nàng hẹn với Tăng Phúc mai sẽ đi xem chỗ nhà gần nhất.
Trưa hôm sau Thẩm Hi mới ăn cơm trưa xong Tăng Phúc đã tới tìm nàng, đúng lúc Phùng nương tử đang ở trong sân, hắn chào mụ ta một tiếng rồi dẫn Thẩm Hi đi xem nhà. Chỗ nhà hắn giới thiệu là một ngôi nhà có 3 gian gần giống nhà Phùng gia, nửa mới nửa cũ, có một gian nhà kề ở phía Tây, sân khá hẹp. Chủ ngôi nhà là hai vợ chồng già, con họ thi đỗ Tiến sĩ, đã đón cha mẹ đi, sợ ngôi nhà để trống mau bị hỏng nên tìm người thuê. Trước đây nhà này đã có người thuê, nửa tháng sau sẽ dọn đi nên Thẩm Hi phải đợi.
Xem xong chỗ này, Tăng Phúc lại dẫn nàng đi xem mấy chỗ khác, nhưng mấy chỗ kia không phải quá xa cũng là hơi vắng vẻ nên Thẩm Hi vẫn thích nhất chỗ này. Nàng nghĩ dù sao cũng chờ nửa tháng, không lâu lắm nên chờ được, bèn quyết định chọn chỗ này.
Cáo từ Tăng Phúc xong, Thẩm Hi trở về nhà, mới vào đến cổng đã thấy Yến nương đứng ở cửa nhà bếp vẫy vẫy. Nàng không biết Yến nương có việc gì, liền đi tới. Yến nương kéo Thẩm Hi vào trong bếp, ghé vào tai nàng nói nhỏ: "Thẩm tỉ tỉ, ngươi cẩn thận một chút, sáng nay ta nghe được mẹ chồng với cha chồng của ta nói chuyện, mẹ chồng nói mỗi ngày ngươi kiếm được những 2 lượng bạc cơ, nếu dọn đi rồi tiền sẽ không có, nên cha chồng bảo bà đến nói với ngươi hắn muốn nạp ngươi làm thiếp". Thẩm Hi nghe xong sửng sốt, hai người này đã vô sỉ đến mức này sao? Nàng cảm tạ ý tốt của Yn: "Yến nương, cảm ơn ngươi nói cho ta biết. Ngươi yên tâm, họ không làm gì được ta đâu, mấy hôm sau ta sẽ dọn đi chỗ khác. Chỉ là ngươi, tính tình mềm yếu, cứ để họ bắt nạt ngươi như vậy mãi được à?".
Yến nương nghe nàng nói vậy, nước mắt rơi xuống, nàng vừa lau nước mắt vừa nói: "Sống ngày nào hay ngày đó vậy, không thì ta biết làm sao được. Mấy hôm trước ta về nhà ngoại, nói ta chịu đủ rồi, giờ phùng gia định hưu ta thì hưu đi. Lúc đó cha ta liền nổi giận, nói nhà ta không có cô nương tái giá, nếu ta bị hưu là bôi tro trát trấu lên mặt tổ tiên. Mẹ ta nói đệ đệ ta cưới vợ, phòng ở của ta không còn nữa, bảo ta cố chịu đựng, chịu chịu rồi mẹ chồng ta chết là hết khổ. Thẩm tỉ tỉ, ngươi nói ta bây giờ cả chỗ nương thân cũng không có, nếu không ở lại đây thì ta biết đi chỗ nào?".
Thẩm Hi định nói, ngươi bị hưu thì về ở cùng ta cũng được, hai ta sống nương tựa lẫn nhau. Nhưng nàng nghĩ lại, nữ nhân ở thời đại này không giống như người đời sau có thể li hôn dễ dàng, hơn nữa Yến nương còn có đứa con trai đây. Nàng đành an ủi: "Mấy hôm nữa ta sẽ chuyển đi ngôi nhà chỗ đầu phố ngoài kia, nếu ngươi có chuyện gì, cứ đến tìm ta. Cái khác không nói, mấy chuyện vặt vãnh này ta vẫn giúp được". Yến nương gật đầu đồng ý, sau đó nói: "Thẩm tỉ tỉ, vậy ngươi đi làm chuyện của mình đi, nếu bị mẹ chồng thấy được ngươi ở trong phòng bếp, sợ lại nghi ngờ ngươi vào đây lấy đồ. Nói ra không sợ ngươi chê cười, mấy thứ trong phòng bếp mẹ chồng ta nắm hết, sợ là có bao nhiêu hạt gạo cũng đếm ra được". Thẩm Hi thở dài, đi từ bếp ra.
Buổi tối nàng đang xay đỗ ngâm, chợt nghe tiếng gõ cửa. Thẩm Hi đi ra mở cửa, không ai khác chính là Pnt. Mụ ta sắc mặt không tốt lắm, đến lúc được mời vào nhà ngồi xuống, Thẩm Hi còn thấy trên mặt Phùng nương tử còn vương vết nước mắt chưa khô. Dù sao thì trượng phu của mình muốn lấy thêm người khác, ai làm vợ cũng không dễ chịu, tuy Phùng nương tử có cay nghiệt lại tham tiền nhưng cuối cùng vẫn là một phụ nữ, còn là người phụ nữ truyền thống coi chồng làm lớn nhất.
Thẩm Hi biết tỏng mụcđích của mụ ta tới đây, cố ý trêu ghẹo: "Phùng tỉ tỉ muộn thế này còn tới đây, không phải mang tiền hải sản tới cho ta đấy chứ?". Nghe điến chữ 'tiền', Phùng nương tử làm bộ như sực nhớ ra điều gì đó, ngẩng đầu cười với nàng: "Muội tử, hôm nay ta tới đây để chúc mừng ngươi". Thẩm Hi làm bộ ngạc nhiên: "Chúc? Một quả phụ như ta có việc vui đâu ra?". Nói xong, nàng đưa tay lên sờ cái bụng phình phình của mình, nói tiếp: "Nếu nói là chuyện vui, chắc chỉ có cái thai trong bụng này của ta là con trai mà thôi. Nhưng đến ngày ta sinh còn hơn mấy tháng nữa cơ, Phùng tỉ tỉ tới chúc hơi sớm rồi".
Phùng nương tử nhìn vào cái bụng của t.hi, lập tức tránh đi, sau đó nàng hơi ngập ngừng nói: "Chuyện vui ta nói không phải ý này. Lão gia nhà ta vừa ý ngươi, nên muốn nạp ngươi làm thiếp, ta có nhìn hoàng lịch, ngày 25 tháng 10 này là ngày tốt, hôm đó ngươi vào cửa là được. Sau khi ngươi vào nhà ta, ngươi vẫn ở hai gian phòng này, sáng mai ta bảo Yến nương sang đây giúp ngươi dọn dẹp trang hoàng lại. Ngươi có biết làm quần áo không? Nếu ngươi có rảnh thì tự làm một bộ áo cưới đi, nhưng không được dùng màu đỏ tươi, màu đó chỉ có chính thất (vợ cả) mới được mặc, ngươi là thiếp, còn không xứng mặc màu đó".
Ơ hay, nàng còn chưa nói gì mà đã làm ra vẻ vợ cả ở đây rồi? Còn thiếp không được dùng màu đỏ, làm như nàng vội vàng muốn làm thiếp người ta lắm không bằng!. Thẩm Hi nhướng mày, kéo dài giọng: "Thiếp...?"
Phùng nương tử không để ý tới nàng, nói tiếp: "Tuy nói về sau chúng ta là người một nhà, nhưng nói thẳng để ngươi rõ, ta là vợ cả, mọi chuyện trong nhà đều phải nghe ta. Bắt đầu từ mai Yến nương sẽ sang đây cùng ngươi làm đậu phụ với bán đậu, tiền kiếm được phải đưa hết cho ta, lúc nào ngươi muốn mua gì tiêu gì hẵng lấy với ta. Ta không phải người nhỏ mọn, tất sẽ không bạc đãi ngươi". Nghe vậy, Thẩm Hi thật hết chỗ nói rồi, cảm giác mình không thuộc về người hành tinh này, không thì sao người ta lại không nhìn thẳng vào nàng mà nói đây? Thấy Thẩm Hi không lên tiếng, Phùng nương tử lại thao thao bất tuyệt: "Còn có đứa bé trong bụng ngươi, vốn định bảo ngươi đánh thai, mang thân thể sạch sẽ đi vào Phùng gia, nhưng tháng đã lớn, sợ ảnh hưởng đến tính mạng ngươi nên trước hết cứ giữ đã. Đợi nó 4 5 tuổi sẽ đi làm người hầu cho tôn tử của ta, ngươi yên tâm, dù mang danh chủ tớ nhưng chắc chắn ta không khắt khe nó, dù sao cũng là con của ngươi".
Thẩm Hi chỉ định xem Phùng nương tử diễn kịch một vai, nhưng nghe bọn họ thế nhưng còn định tính toán cả đứa bé trong bụng nàng, nàng không nhịn nữa, giận quá mà cười mỉa: "Phùng tỉ tỉ, ngươi cả nghĩ quá rồi. Ta có nói đồng ý làm thiếp của tú tài lão gia rồi sao? Đừng nói là làm thiếp, kể cả lão gia nhà ngươi có bỏ ngươi mà cưới ta làm chính thê ta còn không chịu đây. Tuổi của hắn thừa để làm cha ta rồi, ta còn không thiếu cha để hầu hạ. Còn nữa, đứa bé trong bụng ta nhưng đáng quý lắm, không nói để nó làm người hầu cho nhà các ngươi, dù ta có làm chủ tử, ta còn chướng mắt loại nô tài như nhà ngươi ấy. Thời gian không còn sớm, Phùng tỉ tỉ, mời trở về cho". Nói xong, nàng đi tới mở cửa, ý đồ tiễn khách rõ ràng.
Phùng nương tử thấy Thẩm Hi nổi giận, không nói gì, vội đi ra ngoài.
Thẩm Hi đóng sầm cửa lại, bực tức đầy mình. Loại người gì vậy? Âm mưu chiếm tài sản của người ta còn làm ra vẻ như bố thí vậy, không biết mặt dày đến mức nào, cái gì cũng dám nói, chuyện bẩn thỉu vớ vẩn gì cũng dám làm, đúng là không biết xấu hổ.
Nàng tức giận, đẩy cối xay càng ra sức, hiệu suất công việc lại tăng hơn mọi hôm. Qua hơn một chén trà sau (t.gian để người uống hết 1 chén trà, khoảng 15'), annfg lại nghe thấy tiếng gõ cửa.
Vẫn chưa hết hi vọng à?
Thẩm Hi thở phì phì đứng dậy, mở toang cửa, lần này nàng hơi giật mình, ngoài cửa là Phùng Huân chứ không phải Pnt. Hắn vừa thấy nàng mở cửa ra, ngông nghênh đi vào ngồi xuống. Thẩm Hi lười hít chung bầu không khí với hắn, đứng ngay ở cửa để xem hắn định nói gì.
Thấy Thẩm Hi không nói chuyện, Phùng Huân tằng hắng một tiếng, làm bộ làm tịch nói: "Lý thị nói ngươi không muốn làm thiếp, ta biết ngươi đây là lòng dạ cao, không cam làm thiếp thất, muốn làm nương tử của tú tài. Việc này không dễ làm, Lý thị sinh con trai con gái cho ta, lại đưa tang cho cha mẹ ta, thao luật pháp thì không thể hưu được. Như vậy đi, ta làm chủ, khiến ngươi làm bình thê, ngang hàng với nàng ta. Đứa nhỏ trong bụng ngươi sẽ ghi vào dưới danh nghĩa của ta, đứng sau Viễn nhi, làm nhị thiếu gia Phùng gia, nhưng không thể ghi tên vào gia phả, cũng không được vào từ đường Phùng gia ta". Thẩm Hi há hốc mồm nhìn ông ta, có chút tưởng mình nghe nhầm, đây là chuyện bát nháo gì vậy? Còn có Lý thị, chính là Phùng nương tử đúng không, có lẽ lần sau thấy cần đổi giọng gọi nàng ta làm Lý tỉ tỉ mới đúng.
Phùng Huân thấy Thẩm Hi không phản ứng, còn đắc ý cho là nàng cao hứng đến ngây người, hắn nói tiếp: "Ngươi đã là bình thê, tiền bán đậu phụ có thể giữ lại một nửa, nhưng phải đưa cho Lý thị một nửa, dù sao cả nhà chúng ta đông người. Ta đi ra ngoài xã giao, mời bằng hữu yến ẩm, ngươi cũng cần tính tính". Nói xong, hắn liếc t.hi: "Ngươi yên tâm, ngươi còn trẻ như vậy, Lý thị đã là tàn hoa bại liễu, nhất định ta sẽ ngủ trong phòng ngươi nhiều chút, việc này ngươi không cần tranh giành với nàng ta".
Đây đúng là sét đánh ngang tai! Thẩm Hi bản năng ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm, nhìn xem trên đầu nàng có phải đang tụ tập cả đám Cửu thiên huyền lôi không, tiếc là chỉ có vầng trăng đang treo giữa trời, một mảnh mây đen cũng không có. Nàng cười nhẹ một tiếng, nói với Phùng Huân: "Phùng tiên sinh, dù Thẩm Hi ta cả ngày lăn lộn trong chợ nhưng cũng biết được cái gì là liêm sỉ lễ nghĩa. Tiên phu mất chưa đến nửa năm liền tái giá, Phùng tiên sinh ngài có học vấn ,xin nói cho ta biết như vậy là liêm sỉ hay vô liêm sỉ?"
Phùng Huân bị nàng hỏi khó, ngập ngừng nói: "Mọi việc không thể vơ đũa cả nắm, vơ đũa cả nắm". Thẩm Hi lại nói: "Nhà chồng ta chỉ có tiên phu là độc đinh, đứa con trong bụng ta là cốt nhục duy nhất của hắn, hậu nhân duy nhất của dòng họ, nếu sửa họ cho nó, đây có tính là chặt đứt hương khói của nhà chồng ta, cắt đứt huyết mạch nhà người?"
Thẩm Hi nói cho Phùng Huân cứng họng, không đáp nổi một câu. Nhưng hắn nhìn bộ dạng nàng dưới ánh nến lập lòe, khuôn mặt đanh lại, tăng thêm một nét đẹp quật cường, hơn nữa nàng lại xuất khẩu thành văn, hiển nhiên là có đọc sách, không phải phụ nhân ngu xuẩn như Lý thị, trong lòng càng thêm vừa ý. Hắn nhìn t.hi, càng nhìn mắt càng sáng lên.
Thẩm Hi thấy hắn thế nhưng đắm đuối nhìn nàng, trong lòng càng giận, nàng có nén lửa giận, gằn giọng: "Phùng tiên sinh mời trở về đi, đêm khuya yên tĩnh, chúng ta cô nam quả nữ vãn nên tránh để người ta hiểu lầm tốt hơn". Thấy t.h đuổi mình, Phùng Huân đứng dậy, nói với nàng: "Ngươi cứ suy nghĩ lại lời của ta, chờ đến khi ta một bước lên mây, ngươi sẽ là tiến sĩ phu nhân. Đứa nhỏ trong bụng ngươi nếu không đổi họ cũng được, cái này không khó".
Thẩm Hi nhìn chỗ tóc mai muối tiêu của hắn, không khỏi thở dài: "Phùng tiên sinh, vậy ta đành nói thẳng với ngươi vậy, ta không muốn tái giá, tình cảm của vợ chồng ta rất tốt, hắn chỉ để lại huyết mạch duy nhất này, bây giờ ta chỉ muốn nuôi lớn nó thành người, mấy chuyện khác ta không muốn dính đến". Cự tuyệt rõ như vậy Phùng Huân cũng hiểu, nhưng hắn tự nhận mình hơn người, thấy cuối cùng ánh mắt Thẩm Hi nhìn lên đầu mình, nghĩ nghĩ đã hiểu, vì vậy cười lạnh nói: "Ta xem ngươi không phải là không muốn tái giá, mà là chê ta lớn tuổi đúng không? Hừ, chủ chứa yêu sao tỉ nhi yêu tiếu, ngươi coi ta không biết gì sao?". Hắn nói xong bực dọc đi ra ngoài.
Chủ chứa yêu sao tỉ nhi yêu tiếu, lúc đầu Thẩm Hi còn chưa hiểu lời này có ý gì, về sau ngẫm nghĩ lại mới hiểu, không khỏi bực mình, thì ra hắn ta mắng nàng, còn so sánh nàng với gái thanh lâu. Nàng định tìm hắn lí luận, nhưng giờ đêm đã khuya, lại bị người ta kéo tới nhìn chắc chắn mình sẽ chịu thiệt, đành ngậm lấy bồ hòn.
*Câu trên có nghĩa là tú bà thích tiền, gái lầu xanh thích người dễ nhìn (điển hình là mấy mối tình sướt mướt máu cún giữa kĩ nữ với thư sinh -_-|||.
Chương 36
Thẩm Hi thật sự bị hai vợ chồng vô sỉ nhà này làm bực mình, nằm lăn lộn trên giường mà bực dọc, tuy nói một loại gạo nuôi trăm loại người, nhưng không thể nuôi ra loại người chỉ nhìn tiền không nhìn người như nhà kia chứ? Đang tức giận, bỗng cái bụng động đậy, như bị người ở trong đạp phải một chân vậy.
Nàng sững sờ, sau đó là mừng rỡ. Đây, đây là máy thai!
Trước đây nàng vẫn cảm nhận được trong bụng có một chút chấn động, nhưng động tĩnh lớn như vậy chính là lần đầu tiên. Thẩm Hi vui sướng đưa tay lên vuốt bụng, dịu dàng nói: "Cục cưng, có phải đồ nghịch ngợm nhà con đang đá mẹ không? Nào, con ngoan, lại đá một lần". Tiếc là đứa bé không nghe thấy, yên tĩnh lại không đá tiếp lần nào nữa.
Tuy chỉ có một lần, nhưng Thẩm Hi đã mừng rỡ đến nửa đêm, nàng nhỏ nhẹ nói rất nhiều chuyện với cục cưng, qua nửa đêm mới thiếp đi.
Hôm sau Thẩm Hi vẫn đi bán đậu phụ như bình thường, trong lòng vui sướng khôn kể. Thứ nhất là hôm qua máy thai, thứ hai là nàng kiên quyết cự tuyệt, nghĩ cũng biết Phùng Huân kia hết hi vọng rồi. Dù sao nàng còn không cho rằng mình xinh đẹp như hoa đến đâu đi, nàng mang thai, bụng lớn vượt mặt, lại làm việc vất vả còn xinh đẹp được sao? Sỡ dĩ Phùng nương tử bám riết không tha cốt chỉ vì tiền của nàng mà thôi. Bây giờ ai cũng đồn thổi mỗi ngày nàng kiếm được hơn 2 lượng bạc, vậy cả tháng gộp lại gần 60 lượng, như nhà Phùng Huân sớm giật gấu vá vai thì đúng là số tiền lớn.
Lấy P.huân mà nói, hắn nếu có tiền sẽ được ăn chơi đàng điếm, thoải mái mời bạn bè ăn ăn uống uốn, đi thanh lâu, cái giá phải trả là nhiều thêm một tiểu thiếp, mà thiếp thì chỉ là món đồ chơi, thích thì chiều một tí, không thích thì mặc kệ là được.
Còn với Pnt, mụ ta đã có con trai thì nghiễm nhiên là vợ cả, nếu có thể thuyết phục được Thẩm Hi chịu làm thiếp thì mụ ta tất nhiên sẽ không phải vất vả thêu từng cái hà bao để lấy tiền công như bây giờ, có thể lên làm phu nhân như mấy nhà giàu người ta. Tuy có khó chịu khi phải chung chồng với t.hi, nhưng nhìn lại túi tiền của t.hi, nàng ta ắt đã dễ chịu nhiều.
Cả nhà này đều khó chơi, Thẩm Hi thấy việc quan trọng bây giờ mau chút chuyển đi chỗ khác mới được, nếu không chỉ sợ đêm dài lắm mộng. Nàng về nhà cất đồ xong lại đi tìm Tăng Phúc đi xem mấy chỗ khác, cuối cùng quyết định thuê một chỗ, dù hơi xa chợ nhưng được cái chỉ có một sân một cổng, không dính líu tới ai, nhưng nhà này còn chưa dọn hết đồ, phải ba ngày sau nàng mới được vào ở.
Giải quyết xong chuyện nhà cửa, Thẩm Hi thở phào một hơi, tuy phải tốn thêm tiền nhưng bây giờ không phải lúc tính toán tiền bạc, an toàn là nhất.
Xế chiều nàng giao đậu cho các tửu lâu xong, mới vào đến cổng, chưa kịp vào sân đã nghe thấy tiếng chửi rủa của Pnt: "Cái đồ sao chổi xui xẻo, mau cút cho ta, đừng ăn vạ ở nhà ta nữa. Hưu thư đã đưa ngươi rồi, mau cút ra ngoài!"
Viết xong hưu thư rồi? Chuyện gì xảy ra vậy?
Nàng đẩy xe vào sân, thấy Phùng nương tử đang lôi kéo Yến nương ra ngoài, mà Phùng Viễn thì đứng dưới mái hiên, lạnh lùng nhìn hết thảy. Thấy Thẩm Hi tiến vào, Phùng nương tử càng lớn giọng, ra sức kéo Yn: "Ngươi đừng tưởng bở rằng được cưới hỏi đang hoàng thì thành nương tử chính phòng được, cũng không nhìn lại xem mình là cái thá gì, ta còn ngồi ở đây, ngươi xem lão nương ta ngồi không chắc? Muốn giữ ngươi lại hay hưu ngươi chỉ cần một câu của ta thôi. Mau cút đi, nhà ta không tha cho kẻ hỗn trướng không coi lão nương ta ra gì như ngươi!". Mụ ta chửi cạnh khóe, Thẩm Hi hiểu đây là đang xách mé mình đây, nhưng chuyện này nàng đã thấy nhiều, bèn mặc kệ bọn họ, vì vậy cất xe vào nhà, đóng cửa lại. Mặc kệ ngoài kia chửi bới ra sao, nàng đều đóng cửa kín mít không nói một lời.
Vốn nàng tưởng lần này cũng giống mấy lần trước, nhưng hai ngày sau vẫn không thấy bóng dáng Yến nương đâu, buổi tối đứa con trai đều khóc ầm ĩ đòi mẹ, về sau bị Phùng nương tử ôm đi, không cho ngủ lại gian nhà của hai vợ chồng trẻ. Thẩm Hi cảm thấy không ổn, không thể nào, lần này Phùng gia hưu Yến nương thật rồi? Nàng muốn tìm Phùng nương tử hỏi rõ, nhưng chỉ mới ló mặt ra mụ ta đã lườm nguýt châm chọc nàng, Thẩm Hi đành thôi. Nàng tìm mấy thím hàng xóm hỏi chuyện, thì ra Yến nương bị hưu thật, mang hưu thư về nhà mẹ đẻ rồi.
Thẩm Hi thở dài, trừ việc tiếc cho Yến nương ra cũng không làm được gì, dù sao Yến nương còn có cha mẹ huynh đệ, nàng là người ngoài không tiện nhúng tay. Về sau nàng lại hỏi thăm, nếu Yến nương thật khổ cực thì giúp nàng vậy, dù châu châu đá voi nhưng ít ra có còn hơn không.
Đến ngày thứ ba, Thẩm Hi vẫn đi chợ sớm như mọi hôm, định bán xong đậu rồi chiều nay dọn đồ, sáng mai đi chợ về rồi chuyển nhà. Nàng ra chợ sớm, trời mới tảng sáng đã ra cửa, mới đi qua một đầu hẻm, vô tình liếc mắt thấy một trong ngõ hẻm có một dáng người áo thẩm, nhìn giống như quần áo ngày thường Yến nương mặc. Chỉ nhìn thoáng qua nên nàng không để ý, đẩy xe đi qua. Dù sao ở đây người ta mặc quần áo toàn kiểu này, màu sắc nhuộm cũng giống nhau, hơn nữa mới sáng sớm ai lại đi núp ở trong ngõ hẻm lạnh lẽo này?
Thẩm Hi bán đậu xong đi về, thấy Phùng nương tử đang nói chuyện với một bà thím diêm dúa, trên đầu có cắm một đóa hoa vải màu đỏ.
"Trương mụ mụ, chuyện của con ta liền nhờ ngươi vậy".
"Phùng phu nhân, ngươi cứ yên tâm đi, ta nắm được, đảm bảo mấy hôm nữa sẽ chọn cho ngươi một nàng dâu xinh đẹp lại có tiền, ngươi cứ chờ tin tốt đi". Trương mụ mụ kia cười hơ hớ cáo từ.
Thẩm Hi ngẩn người, không thể nào, mới hưu vợ ba ngày đã tìm bà mối?
Thấy Thẩm Hi trở lại, Phùng nương tử xùy nhẹ một tiếng, quay người đi về phòng. Thẩm Hi cũng không để ý, đẩy xe vào nhà, sau đó đóng cửa cài then.
Đến bây giờ nàng thực sự thấy may mắn khi không xuyên đến thân xác nàng dâu bị ngược đãi, không thì chỉ riêng chuyện đối phó với mẹ chồng quái đản ghê gớm thôi cũng đủ nàng đau đầu.
Dù định mai dọn nhà nhưng nàng vẫn ngâm đỗ như mọi hôm, định mai vẫn đi bán đậu, chờ bán xong mới trở lại dọn nhà sau. Dù sao mỗi ngày hơn 1 lượng bạc, nếu không kiếm đúng là đáng tiếc.
Sáng sớm hôm sau Thẩm Hi lại đi bán đậu. Nàng đi tới cổng, để xe xuống rồi đi mở cổng. Cánh cửa vừa đẩy ra, pằng một tiếng, có đồ vật đánh vào mặt nàng. Thẩm Hi định thần nhìn lại, chỉ thấy một đôi chân mặc quần đỏ đang đung đưa trước mặt nàng, Thẩm Hi kinh nghi ngẩng đầu lên nhìn, một đôi mắt mở trừng trừng với cái lưỡi dài thè ra khỏi mồm.
"A aaaa! Có người chết!"
Giọng hét thê lương của Thẩm Hi phá vỡ bầu không khí yên tĩnh sáng sớm, nàng kêu xong, trước mắt bỗng tối sầm, chân mềm nhũn, ngất đi.
Người treo cổ trước cửa nhà họ Phùng không phải ai khác, chính là Yn.
Con trai Yến nương đi tiểu vào một bức tranh thêu đắt tiền, Phùng nương tử đang nóng giận, bảo Phùng Viễn viết giấy hưu thư. Yến nương bị hưu về chỉ đành trở lại nhà ngoại, nhưng cha nàng lại là kẻ cổ hủ, nói Yến nương bị hưu về làm nhà hắn mất mặt, khiến gia phong (nề nếp gia đình) bị tổn hại, không cho Yến nương vào nhà. Yến nương chờ ở ngoài cửa 3 ngày, thấy cha mẹ thật sự không nhận nàng, không có đường sống, lại trở lại Phùng gia. Nhớ lại ngày ngày Phùng nương tử ngược đãi, Phùng Viễn tuyệt tình, dứt khoát treo cổ trước cổng nhà. Tiếc rằng không dọa được ai trong Phùng gia, lại khiến Thẩm Hi bị sợ đến vỡ mật.
Những chuyện này là sau khi tỉnh dậy người ta kể lại cho t.hi. Sáng hôm đó nàng hét lên nên nhiều người nghe rõ mồn một, mọi người thấy Yến nương treo cổ tự vẫn, Thẩm Hi lại ngất đi, có người tốt bụng đưa Thẩm Hi vào phòng, lại mời đại phu tới bắt mạch, trong cái rủi có cái may, nàng bị giật mình, lại ngã trên mặt đất nhưng không bị xảy thai, chỉ là vẫn có ảnh hưởng nhất định.
Về phần thi thể của Yn, người Phùng gia nói nàng ta đã bị hưu, không tính là người của phùng gia nữa nên đưa xác về nhà ngoại của nàng, cha mẹ Yến nương lại nói nữ nhi đã xuất giá sao có thể để nhà mẹ đẻ lo liệu đám tang, lấy chiếu rách quấn một cái rồi mang ra ngoài thành đào hố chôn cất qua loa. Tất cả diễn ra trong sự thờ ơ tột độ, không có một tiếng khóc, không có ai để tang, giống như một con vật chết đi vậy. Cứ như vậy Yến nương biến mất vĩnh viễn trên cõi đời này.
Cái chết của Yến nương ảnh hưởng rất lớn đến t.hi, không chỉ vì nàng thấy xác chết đáng sợ của Yn, khiến buổi tối Thẩm Hi không thể say giấc, mà còn khiến nàng càng sợ hãi xã hội ăn thịt người không nhả xương này (câu này ng edit mượn của nam thần - Đông tà Hoàng Dược Sư), làm nàng không thể tin tưởng được ai nữa, nhân chi sơ tính bản ác, nàng đã hiểu được, càng thêm thất vọng về thế giới này.
Nếu có thể... nàng thật muốn rời khỏi chỗ này tìm tới một nơi yên tĩnh để ẩn cư, không muốn tiếp tục sống trong thế giới tàn khốc đáng ghê tởm này nữa.
Tiếc rằng đây là một nguyện vọng không tưởng, 3 ngày nghỉ ngơi lại sức xong, Thẩm Hi lại tiếp tục làm đậu để mưu sinh, tiểu nhị của các tửu lâu không ngừng tới thúc giục nàng giao đậu, khiến nàng phiền không chịu nổi.
Chỗ ở mới khá xa chợ nhưng được cái yên tĩnh không có người quấy rầy, dù mỗi ngày Thẩm Hi phải tốn thêm thời gian đi lại nhưng vẫn rất hài lòng với cuộc sống bình tĩnh như bây giờ.
Thời gian trôi nhanh, một tháng sau đã vào tháng 11, gần cuối tháng nàng có nghe tin Phùng Viễn đã định ra một mối hôn sự, hình như vì việc cưới xin tốn kha khá tiền bạc nên Phùng Huân lại tìm bà mối tới cầu hôn t.hi, định cưới nàng làm bình thê, tất nhiên bị nàng cự tuyệt. Phùng nương tử lại tới tìm nàng, lời nói ngon ngọt hứa hẹn, lại bảo nàng đưa tiền ra đổi lấy gian nhà trước đây nàng ở, nhưng Thẩm Hi không chịu, mụ ta cũng bực tức bỏ đi.
Ngày 27 tháng 11, Thẩm Hi đang ở trong nhà xay đỗ tương, chợt nghe thấy tiếng đập cửa, nàng vội đi ra mở cửa, ngoài cửa có hai người nha dịch đang đứng ở đó.
Nàng không biết có chuyện gì, trong lòng hơi thấp thỏm nhưng vẫn lấy dũng khí hỏi chuyện: "Hai vị sai gia, các ngươi tìm ai vậy?". Tên nha dịch cao gầy hất cằm: "Ngươi là Thẩm thị bán đậu phụ?"
Thẩm Hi gật đầu: "Đúng vậy".
Nha dịch béo bên cạnh liền cầm gông đeo lên cổ nàng, hung ác nói: "Vậy là được rồi, bọn ta tìm ngươi. Tiền công tử ở huyện chúng ta kiện ngươi trộm bí phương làm đậu phụ của nhà bọn họ, giờ Thẩm thị, ngươi theo huynh đệ chúng ta tới nha môn một chuyến".
Đây thật là trời giáng tai họa.
Thẩm Hi hơi bối rối, Tiền công tử là ai nàng không biết, còn nói nàng trộm bí phương nhà hắn, trời đất chứng giám, chính nàng là người làm ra đậu phụ ở thế giới này cơ mà. Không cần nghĩ ngợi sâu xa, chắc chắn nàng bị người ta vu cáo, nhấtđịnh có người ghen ghét nàng kiếm được nhiều tiền.
*Lời nói của tác giả: Chương sau lên công đường, rồi trở lại Thượng Ngư thôn, sau đó sinh con.
Sinh con xong Người mù sẽ xuất hiện, nhưng mà... tôi là mẹ kế, tất nhiên sẽ bị độc giả mắng....
Bình luận facebook