• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Cô dâu bỏ trốn của quỷ vương (7 Viewers)

  • Chương 4

Chương 4 : Nghịch thiên

Sự thật mà cô không dám tin cuối cùng cũng đành phải chấp nhận. Ngay khi con người ta chết, linh hồn lập tức tách xác, thế nhưng hồn phách vẫn không hề hay biết bản thân đã trở thành một cái xác vô thức.


Bạch Nhược Hi cũng như thế. Chỉ đến bây giờ, phải tận mắt chứng kiến thi thể của mình, cô mới hoàn toàn tin vào sự thật phũ phàng này.


Bạch Nhược Hi đang trơ mắt nhìn vài vị cảnh sát kia bước tới bên cạnh thi thể của mình, đoạn đưa tay kéo mạnh tấm vải che mặt xuống.


- Chúng ta cần phải giải phẫu thi thể để xác định nguyên nhân tử vong!


Nam cảnh sát với mái tóc húi cua chép chép miệng lên tiếng:


- Không phải các người đã biết nguyên nhân trực tiếp gây ra cái chết cho cô ấy là do bị đâm thủng tim hay sao?



Copy từ web τАмliлh247.мe


A Thông từ bên ngoài vội vàng chạy tới, đưa tay ngăn không cho cảnh sát đem thi thể Bạch Nhược Hi đi.


Một vị nữ cảnh sát khoảng chừng hơn bốn mươi tuổi bước đến bên cạnh anh, cố gắng thuyết phục:


- Bác sĩ Thông, đây là các bước tiến hành trong thủ tục điều tra của chúng tôi. Chúng tôi phải làm thế thì mới điều tra được hung thủ đã giết chết cô ấy chứ!


A Thông vẫn quả quyết lắc đầu:


- Tôi là bác sĩ, người hiểu nguyên nhân cái chết của bệnh nhân hơn ai hết không thể bằng tôi. Tôi không cho phép các người mổ thi thể của Nhược Hi.


Ngừng một lát, anh nói tiếp:


- Các vị, Nhược Hi không có người thân. Tôi xin phép đứng ra bảo lãnh cho thi thể của cô ấy. Các vị hãy cứ tiến hành các bước tiếp theo đi.


Sở dĩ A Thông không muốn để cảnh sát giải phẫu là bởi vì anh muốn Bạch Nhược Hi dù sống hay chết vẫn luôn xinh đẹp nhất.


Nữ bác sĩ vẫn hết mực khuyên can:



Đọc tiếp tại TАмliπh247.me nhé !


- Bác sĩ Thông, xin anh hãy phối hợp điều tra với chúng tôi. Nếu không tiến bành giải phẫu, chúng tôi không thể xác định chuẩn xác thời gian tử vong, càng không thể sàng lọc được đối tượng tình nghi.


A Thông hết nhìn thi thể của Bạch Nhược Hi, lại nhìn về phía cảnh sát, tâm tư hết sức hỗn loạn.


Hai bàn tay anh nắm chặt, từng tơ máu hiện lên rõ ràng trên làn da đã có phần tái nhợt. Ngay khi anh chuẩn bị gật đầu đồng ý, từ phía ngoài cửa liền có một vị cảnh sát khác bước vào.


Nhìn quân phục trên người anh ta, A Thông có thể đoán ra vai vế của vị này không phải hạng tầm thường.


Những người cảnh sát thấy anh ta bèn đồng loạt cúi đầu chào hỏi:


- Cảnh sát Mạc!


Vị này là Mạc Phú, cảnh sát trưởng của phòng điều tra tội phạm thành phố. Mạc Phú bắt tay chào hỏi A Thông cùng ông Lưu, sau đó tiến thẳng tới bên thi thể của Bạch Nhược Hi để quan sát kỹ lưỡng.


- Mận Nghi, tình hình thế nào rồi?


Mận Nghi là tên gọi của nữa cảnh sát. Cô ái ngại nhìn về phía A Thông, thuật lại toàn bộ mọi chuyện cho Mạc Phú nghe.


Ồ!


Mạc Phú có chút kinh ngạc:


- Bác sĩ A Thông là không muốn chúng tôi giải phẫu thi thể của nạn nhân Bạch Nhược Hi?


A Thông cắn môi, gật gật đầu.


- Nguyên nhân trực tiếp dẫn tới cái chết của cô ấy đã được tôi trình bày rất rõ với cảnh sát các anh. Vết thương chí mạng đâm thủng tim, ngoài ra không hề có thêm ngoại thương nào tác động nữa.


Mạc Phú khoanh tay, trầm tư suy nghĩ một hồi, cuối cùng đành gật đầu đồng ý.


Trước sự ương bướng của anh, cảnh sát cũng phải hoàn toàn bất lực.


Ngay khi họ vừa đi, A Thông đã gục xuống dưới bàn khóc lóc thảm thiết.


Đến giờ phút này, anh không thể chịu đựng được nữa.


Cái gì cần phải bộc phát thì cứ thế mà bộc phát đi!


Hồn phách của Bạch Nhược Hi chậm rãi tiến đến gần A Thông, đau đớn mà vuốt nhẹ lên đôi má ướt nhẹp của anh.


Thế nhưng, cô chỉ chạm vào khoảng không vô định, cảm tưởng như có thể xuyên thấu qua cơ thể của A Thông.


Bỗng dưng, từ phía sau lưng Bạch Nhược Hi, một luồng gió lạnh buốt đập thẳng vào lưng của cô, khiến cô giật mình mà vội vàng quay phắt lại.


Bầu trời ngoài kia không ngừng vần vũ, mây đen kéo đến ầm ầm, cuộn trào thành từng luồng khí dày đặc, tựa như những con rồng đang gào thét mà gầm rú.


Toàn thân Bạch Nhược Hi lạnh toát, cảm giác tê tái chạy từ trên đỉnh đầu xuống tận sống lưng.


Vậy mà, trái ngược hẳn với tình trạng của cô hiện tại, A Thông lại hoàn toàn không hề đoái hoài gì tới hiện tượng lạ thường bên ngoài.


Chẳng lẽ, chỉ mình Bạch Nhược Hi có thể thấy được sự thay đổi bất thường của thời tiết hay sao?


Cô chăm chú nhìn chằm chằm lên bầu trời, đoạn thấy từ trong đám mây vần vũ kia, một bóng người mặc áo choàng đen, trên tay cầm một chiếc đầu lâu, từ từ bay xuống bên cạnh cô.


Bạch Nhược Hi hoảng hốt lùi ra phía sau, toan chạy trốn liền cảm tưởng như hồn phách không thể cử động nổi, chỉ có thể đứng im mà nhìn y tiến gần sát bên cạnh mình.


- Cô đã chết rồi. Ta phải đem hồn phách của cô xuống Âm Phủ.


Ông ta chính là Thần Đoạt Hồn, có nhiệm vụ thu thập hồn phách người chết, đem trở về Âm Phủ để luân hồi chuyển kiếp.


Bạch Nhược Hi không muốn đầu thai. Cô còn rất nhiều việc chưa hoàn thành xong hết. Hơn nữa, còn phải tìm ra được hung thủ đã hãm hại mình, không thể để cho hắn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.


Bạch Nhược Hi lắc đầu lia lịa, thẳng thắn đáp lại Thần Đoạt Hồn:


- Tôi sẽ không theo ông xuống dưới đó. Phiền ông có thể cho tôi thời gian thêm mấy ngày nữa được hay không? Tôi còn phải tìm ra kẻ đã giết mình!


Rầm!!!


Một luồng gió cực mạnh trực tiếp đáp thẳng vào hồn phách của Bạch Nhược Hi, khiến cô đau đớn cùng cực, ngã ngửa ra phía sau, tự khắc nôn ra một ngụm máu đen đặc sệt.


- Hỗn láo!


Thần Đoạt Hồn trừng mắt quát lớn.


- Cô đã chết, mọi việc trên dương gian này đều không còn liên quan tới cô nữa. Nếu cô không chịu đi, ta sẽ trực tiếp đánh tan hồn phách của cô, đời đời kiếp kiếp đừng hòng mong trùng sinh!


Những lời đe dọa này của Thần Đoạt Hồn vẫn không khiến lý trí của Bạch Nhược Hi lung lay dù chỉ một lần.


Cô nhếch miệng cười khẩy, rành rọt nói từng câu, từng chữ:


- Bạch Nhược Hi tôi lúc sống hay khi chết vẫn đều chung một tính cách. Nếu ông vẫn muốn ép buộc tôi, thì hãy trực tiếp đánh tan hồn phách này đi!





Thần Đoạt Hồn thu đầu lâu về, hai mắt vằn đỏ mà quát lớn.


- Haha...!


Từ dưới mặt đất, một bóng đen cao lớn nhanh chóng trồi lên, đứng quay lưng lại phía Bạch Nhược Hi, đối mặt trực tiếp với Thần Đoạt Hồn.


- A Mạn Cửu Minh, thê tử của ta, hãy để cho ta tự phán xét!


----------------------------
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom