Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 5
Chương 5 : Ta là Đông Phương Nguyệt Bạch
Bạch Nhược Hi trợn tròn mắt nhìn kẻ đang đứng phía trước mình.
Tác phong uy lãnh, vân vũ, khảng khái mà đầy quyền uy, khoan thai mà vương trượng, tiêu soái.
Khí thế bất phàm như thế này, quả thực là lần đầu cô được chứng kiến.
Thế nhưng cả người hắn lại được bủa vây một tầng u ám như đến từ cõi âm, không ngừng phát ra những cơn lạnh buốt, phả vào người Bạch Nhược Hi khiến cô khẽ ôm mình run rẩy.
A Mạn Cửu Minh đã nhìn rõ người ở phía trước. Ông ta thu lại đầu lâu, lớp khí đen dày đặc trên người cũng nhanh chóng tan ra, trông hiền dịu hơn trước hẳn.
Copy từ web τАмliлh247.мe
- Đông Phương, người nói cô gái hỗn láo này là thê tử của người?
Trong giọng nói của A Mạn Cửu Minh vẫn còn chất chứa sự hoài nghi thấy rõ. Ông ta nhìn về phía Bạch Nhược Hi bằng ánh mắt dò xét, cẩn thận đánh giá một lượt từ trên xuống dưới.
Kẻ tên Đông Phương kia gật nhẹ đầu.
A Mạn Cửu Minh vẫn còn một chút hoài nghi. Tuy nhiên ông ta cũng không muốn tranh cãi thêm với Đông Phương nữa, liền hừ lạnh một tiếng.
Bạch Nhược Hi ngồi yên trong góc, ánh mắt ngơ ngác không hiểu chuyện gì, định bụng tranh thủ lúc hai người này đang mải nói chuyện sẽ thừa cơ chạy trốn.
Nếu cô còn chần chừ ngồi đây lúc nữa, chắc chắn số hồn phách còn lại sẽ bị bọn họ tịch thu, đem xuống Âm Phủ mà làm quỷ hồn.
Gã đàn ông bí ẩn tên Đông Phương kia vẫn quay lưng lại phía cô, gật đầu xác nhận:
- A Mạn Cửu Minh! Ngài hãy về Âm giới trước đi. Một lát nữa ta sẽ quay trở lại báo cáo.
Vù...vù!!!
Đọc tiếp tại TАмliπh247.me nhé !
Một luồng gió lạnh cực mạnh lại nổi lên, lốc xoáy cao lớn cuộn trào thành từng đợt sóng có sức công phá đến kinh hồn.
Bạch Nhược Hi tức khắc cảm thấy cơn lạnh xuyên thấu toàn bộ cơ thể. Cô theo phản xạ đưa tay lên che mặt, tâm trạng vô cùng sợ hãi.
- Ông ấy đi rồi, ngươi hãy mở mắt ra đi!
Nghe tiếng gọi, Bạch Nhược Hi dần dần hé mắt ra nhìn. Quả đúng như những gì kẻ kia nói, A Mạn Cửu Minh đã rời đi, hiện tại chỉ còn mình cô cùng gã đàn ông bí ẩn kia ở lại.
Đến lúc này, Bạch Nhược Hi mới nhìn rõ ngoại hình của hắn.
Phải nói tướng mạo của hắn thuộc vào hàng độc nhất vô nhị mới được!
Ngũ quan sắc nét, lông mày rậm, bờ môi có chút hồng mọng, đẹp một vẻ đẹp bất di bất phàm, cuốn hút đến mức cực điểm.
Trông thấy Bạch Nhược Hi vẫn còn đang nhìn chằm chằm vào mình, kẻ kia khẽ hừ lạnh, đoạn hắn bước từng bước chậm rãi đến bên cạnh cô, ung dung phẩy tay một cái.
Tức thì cả người Bạch Nhược Hi đều tự động bay lên, như bị ai đứng sau điều khiển, bay về phía hắn.
- A...! Mau thả tôi ra. Anh là ai?!!!
Bạch Nhược Hi bị kéo sát đến gần hắn, gần tới mức cô có thể cảm nhận rõ ràng từng hơi thở lạnh lẽo của hắn đang không ngừng phả vào trong lồng ngực của mình.
Ánh mắt hắn có chút sắc đỏ, nhìn cô một cách thâm trầm đầy khó hiểu.
- Cô dám bỏ trốn ta, tự tay phá hủy buổi lễ thành thân của chúng ta, khiến ta nhục mặt, ê chề trước bao quỷ hồn. Cô thử nói xem, tội trạng này của cô phải trừng phạt như thế nào cho đúng?
Bạch Nhược Hi nghe hắn nói một tràng mà không thể hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra. Cô lắc đầu nguầy nguậy, dứt khoát không chịu thừa nhận những điều nhảm nhí mà hắn đang khua môi múa mép.
- Anh đang ăn nói hàm hồ gì vậy? Tôi và anh không quen biết, mau thả tôi ra!
Lập tức, gương mặt của hắn mỗi lúc một thêm méo mó, quỷ dị, từ trong cổ họng phát ra những tiếng gầm gừ khàn đục, tựa như hắn sắp xé Bạch Nhược Hi thành trăm mảnh.
- Ta là Đông Phương Nguyệt Bạch, phu quân của cô. Cô đã quên hay cố tình không chịu thừa nhận?
Đông Phương Nguyệt Bạch?
Ngay khi hắn nhắc đến cái tên này, thâm tâm Bạch Nhược Hi chợt khẽ rung động. Có một chút gì đó vừa quen thuộc, vừa lạ lẫm đang không ngừng thét gào trong lòng cô. Cảm giác kỳ lạ này, Bạch Nhược Hi hoàn toàn không thể trả lời rõ.
Cô lên tiếng phản bác:
- Tôi là Bạch Nhược Hi, tôi không phải là thê tử của anh như anh nói. Anh... anh tìm nhầm người rồi.
Cô càng nói, lông mày Đông Phương càng thêm chau lại. Hắn đem cô dí sát vào người mình. Với khoảng cách gần như thế này, Bạch Nhược Hi có thể cảm nhận rõ từng hơi thở nam tính, lạnh lẽo của hắn phả lên hai má cô.
Đông Phương nhìn chằm chằm về phía Bạch Nhược Hi, gằn giọng nói chậm từng tiếng:
- Cô là thê tử của ta. Bạch Nhược Hi, cô đã được gả cho ta. Cô còn dám cãi?
Bạch Nhược Hi có chút hoảng loạn. Cô không muốn dây dưa thêm nữa với Đông Phương Nguyệt Bạch, liền nhân lúc hắn buông lỏng bàn tay đang giam giữ cô ra, bèn co chân bốn cẳng chạy như bay.
- Khốn khiếp, dám chạy trốn phu quân?!
Hắn vừa gầm lên, vừa vận khí nội lực, một luồng khói đỏ quạch tức tối bay ra, bủa vây lấy toàn bộ hồn phách của Bạch Nhược Hi.
Bạch Nhược Hi tự tức cảm thấy hồn phách như bị xuyên thủng, đau đớn đến mức không tự chủ được mà nôn tiếp ra một ngụm máu đen lớn.
Sự việc hỗn loạn lúc này lại hoàn toàn không gây chú ý với đám người trong phòng xác.
A Thông ở phía dưới đã bớt đau thương, khẽ hít sâu một hơi mà chật vật đứng dậy.
Anh nhìn thi thể của Bạch Nhược Hi một cách đầy trìu mến, nước mắt đã ngừng chảy, nở nụ cười chua chát mà nói:
- Hi Hi, tạm biệt em. Anh...yêu em!!!
Nước mắt Bạch Nhược Hi chảy tràn xuống gò má. Chỉ đến lúc chết cô mới cảm nhận được tấm chân tình thực sự mà A Thông dành tặng cho mình trong những năm vừa qua.
Đột nhiên, cô chợt nhớ lại, cô đã hứa với A Thông, nếu lần này thành công, nhất định cô sẽ đồng ý làm bạn gái của anh.
Vậy mà...
- A Thông, em ở đây. Em vẫn ở đây...
Bạch Nhược Hi vừa nói, vừa lao cả người xuống phía bên dưới. Cô vòng hai tay, ôm lấy A Thông, nước mắt không ngừng chảy xuống.
Hắn chỉ cần phẩy tay một cái, cả người tức khắc đã đứng ngay trước mặt Bạch Nhược Hi.
- Ngươi đáng tội chết!
Nói đoạn, hắn hung hăng tạo khí thành một vòng tròn lớn, đoạn hút hồn phách của Bạch Nhược Hi vào bên trong ống tay áo.
Sau đó cả người khẽ lắc một cái, lập tức biết mất ngay trong màn đêm tối tăm.
----------------------------
Bạch Nhược Hi trợn tròn mắt nhìn kẻ đang đứng phía trước mình.
Tác phong uy lãnh, vân vũ, khảng khái mà đầy quyền uy, khoan thai mà vương trượng, tiêu soái.
Khí thế bất phàm như thế này, quả thực là lần đầu cô được chứng kiến.
Thế nhưng cả người hắn lại được bủa vây một tầng u ám như đến từ cõi âm, không ngừng phát ra những cơn lạnh buốt, phả vào người Bạch Nhược Hi khiến cô khẽ ôm mình run rẩy.
A Mạn Cửu Minh đã nhìn rõ người ở phía trước. Ông ta thu lại đầu lâu, lớp khí đen dày đặc trên người cũng nhanh chóng tan ra, trông hiền dịu hơn trước hẳn.
Copy từ web τАмliлh247.мe
- Đông Phương, người nói cô gái hỗn láo này là thê tử của người?
Trong giọng nói của A Mạn Cửu Minh vẫn còn chất chứa sự hoài nghi thấy rõ. Ông ta nhìn về phía Bạch Nhược Hi bằng ánh mắt dò xét, cẩn thận đánh giá một lượt từ trên xuống dưới.
Kẻ tên Đông Phương kia gật nhẹ đầu.
A Mạn Cửu Minh vẫn còn một chút hoài nghi. Tuy nhiên ông ta cũng không muốn tranh cãi thêm với Đông Phương nữa, liền hừ lạnh một tiếng.
Bạch Nhược Hi ngồi yên trong góc, ánh mắt ngơ ngác không hiểu chuyện gì, định bụng tranh thủ lúc hai người này đang mải nói chuyện sẽ thừa cơ chạy trốn.
Nếu cô còn chần chừ ngồi đây lúc nữa, chắc chắn số hồn phách còn lại sẽ bị bọn họ tịch thu, đem xuống Âm Phủ mà làm quỷ hồn.
Gã đàn ông bí ẩn tên Đông Phương kia vẫn quay lưng lại phía cô, gật đầu xác nhận:
- A Mạn Cửu Minh! Ngài hãy về Âm giới trước đi. Một lát nữa ta sẽ quay trở lại báo cáo.
Vù...vù!!!
Đọc tiếp tại TАмliπh247.me nhé !
Một luồng gió lạnh cực mạnh lại nổi lên, lốc xoáy cao lớn cuộn trào thành từng đợt sóng có sức công phá đến kinh hồn.
Bạch Nhược Hi tức khắc cảm thấy cơn lạnh xuyên thấu toàn bộ cơ thể. Cô theo phản xạ đưa tay lên che mặt, tâm trạng vô cùng sợ hãi.
- Ông ấy đi rồi, ngươi hãy mở mắt ra đi!
Nghe tiếng gọi, Bạch Nhược Hi dần dần hé mắt ra nhìn. Quả đúng như những gì kẻ kia nói, A Mạn Cửu Minh đã rời đi, hiện tại chỉ còn mình cô cùng gã đàn ông bí ẩn kia ở lại.
Đến lúc này, Bạch Nhược Hi mới nhìn rõ ngoại hình của hắn.
Phải nói tướng mạo của hắn thuộc vào hàng độc nhất vô nhị mới được!
Ngũ quan sắc nét, lông mày rậm, bờ môi có chút hồng mọng, đẹp một vẻ đẹp bất di bất phàm, cuốn hút đến mức cực điểm.
Trông thấy Bạch Nhược Hi vẫn còn đang nhìn chằm chằm vào mình, kẻ kia khẽ hừ lạnh, đoạn hắn bước từng bước chậm rãi đến bên cạnh cô, ung dung phẩy tay một cái.
Tức thì cả người Bạch Nhược Hi đều tự động bay lên, như bị ai đứng sau điều khiển, bay về phía hắn.
- A...! Mau thả tôi ra. Anh là ai?!!!
Bạch Nhược Hi bị kéo sát đến gần hắn, gần tới mức cô có thể cảm nhận rõ ràng từng hơi thở lạnh lẽo của hắn đang không ngừng phả vào trong lồng ngực của mình.
Ánh mắt hắn có chút sắc đỏ, nhìn cô một cách thâm trầm đầy khó hiểu.
- Cô dám bỏ trốn ta, tự tay phá hủy buổi lễ thành thân của chúng ta, khiến ta nhục mặt, ê chề trước bao quỷ hồn. Cô thử nói xem, tội trạng này của cô phải trừng phạt như thế nào cho đúng?
Bạch Nhược Hi nghe hắn nói một tràng mà không thể hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra. Cô lắc đầu nguầy nguậy, dứt khoát không chịu thừa nhận những điều nhảm nhí mà hắn đang khua môi múa mép.
- Anh đang ăn nói hàm hồ gì vậy? Tôi và anh không quen biết, mau thả tôi ra!
Lập tức, gương mặt của hắn mỗi lúc một thêm méo mó, quỷ dị, từ trong cổ họng phát ra những tiếng gầm gừ khàn đục, tựa như hắn sắp xé Bạch Nhược Hi thành trăm mảnh.
- Ta là Đông Phương Nguyệt Bạch, phu quân của cô. Cô đã quên hay cố tình không chịu thừa nhận?
Đông Phương Nguyệt Bạch?
Ngay khi hắn nhắc đến cái tên này, thâm tâm Bạch Nhược Hi chợt khẽ rung động. Có một chút gì đó vừa quen thuộc, vừa lạ lẫm đang không ngừng thét gào trong lòng cô. Cảm giác kỳ lạ này, Bạch Nhược Hi hoàn toàn không thể trả lời rõ.
Cô lên tiếng phản bác:
- Tôi là Bạch Nhược Hi, tôi không phải là thê tử của anh như anh nói. Anh... anh tìm nhầm người rồi.
Cô càng nói, lông mày Đông Phương càng thêm chau lại. Hắn đem cô dí sát vào người mình. Với khoảng cách gần như thế này, Bạch Nhược Hi có thể cảm nhận rõ từng hơi thở nam tính, lạnh lẽo của hắn phả lên hai má cô.
Đông Phương nhìn chằm chằm về phía Bạch Nhược Hi, gằn giọng nói chậm từng tiếng:
- Cô là thê tử của ta. Bạch Nhược Hi, cô đã được gả cho ta. Cô còn dám cãi?
Bạch Nhược Hi có chút hoảng loạn. Cô không muốn dây dưa thêm nữa với Đông Phương Nguyệt Bạch, liền nhân lúc hắn buông lỏng bàn tay đang giam giữ cô ra, bèn co chân bốn cẳng chạy như bay.
- Khốn khiếp, dám chạy trốn phu quân?!
Hắn vừa gầm lên, vừa vận khí nội lực, một luồng khói đỏ quạch tức tối bay ra, bủa vây lấy toàn bộ hồn phách của Bạch Nhược Hi.
Bạch Nhược Hi tự tức cảm thấy hồn phách như bị xuyên thủng, đau đớn đến mức không tự chủ được mà nôn tiếp ra một ngụm máu đen lớn.
Sự việc hỗn loạn lúc này lại hoàn toàn không gây chú ý với đám người trong phòng xác.
A Thông ở phía dưới đã bớt đau thương, khẽ hít sâu một hơi mà chật vật đứng dậy.
Anh nhìn thi thể của Bạch Nhược Hi một cách đầy trìu mến, nước mắt đã ngừng chảy, nở nụ cười chua chát mà nói:
- Hi Hi, tạm biệt em. Anh...yêu em!!!
Nước mắt Bạch Nhược Hi chảy tràn xuống gò má. Chỉ đến lúc chết cô mới cảm nhận được tấm chân tình thực sự mà A Thông dành tặng cho mình trong những năm vừa qua.
Đột nhiên, cô chợt nhớ lại, cô đã hứa với A Thông, nếu lần này thành công, nhất định cô sẽ đồng ý làm bạn gái của anh.
Vậy mà...
- A Thông, em ở đây. Em vẫn ở đây...
Bạch Nhược Hi vừa nói, vừa lao cả người xuống phía bên dưới. Cô vòng hai tay, ôm lấy A Thông, nước mắt không ngừng chảy xuống.
Hắn chỉ cần phẩy tay một cái, cả người tức khắc đã đứng ngay trước mặt Bạch Nhược Hi.
- Ngươi đáng tội chết!
Nói đoạn, hắn hung hăng tạo khí thành một vòng tròn lớn, đoạn hút hồn phách của Bạch Nhược Hi vào bên trong ống tay áo.
Sau đó cả người khẽ lắc một cái, lập tức biết mất ngay trong màn đêm tối tăm.
----------------------------
Bình luận facebook