Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-233
Chương 213: Đá vãng sinh(hai)
Chương 213: Đá vãng sinh(hai)
Tôi nhất thời bị chiếc nhẫn này hấp dẫn. Khi còn bé không ít lần mơ tưởng cảnh lớn lên sẽ kết hôn, nhẫn cưới sẽ là một chiếc nhẫn kim cương lớn sáng chói, không nghĩ tới Tô Mộc vậy mà sẽ đưa cho tôi một chiếc nhẫn trân châu đặc biệt như vậy, lại là trân châu màu đen.
Ước mơ chiếc nhẫn kim cương trong nháy mắt tan biến, tôi cảm thấy chiếc nhẫn này mới thích hợp nhất với tôi, nó giống như Tô Mộc vậy, khiêm tốn nhưng rất đẹp, đẹp gấp mười ngàn lần so với vẻ đẹp sáng chói khoa trương của nhẫn kim cương!
Lòng tôi thầm vui sướng, khóe miệng không tự chủ được cong lên mỉm cười, cẩn thận đem chiếc nhẫn đeo vào tay.
“Cẩn thận!” Ngay khi chiếc nhẫn tiếp xúc với ngón tay tôi thì đột nhiên có tiếng Tô Mộc vang vào tai tôi.
Tôi sửng sốt một chút, quay đầu lại tìm Tô Mộc, quả thật anh ấy xuất hiện trên sân thượng phía sau. Nhưng tôi còn chưa kịp mừng rỡ thì trước mặt tôi đột nhiên nổi lên một trận gió lớn, gió lớn thổi qua trước mặt những đứa trẻ nhà họ Diệp, không tới một giây sau đã tạo thành một lỗ nhỏ đen ngòm.
“Mau bỏ chiếc nhẫn xuống!” Chớp mắt Tô Mộc đã chạy đến bên cạnh tôi, nắm lấy tay tôi hét lên.
“A? Ừ.” Tôi gật đầu lập tức phản ứng lại, vội tháo chiếc nhẫn trên tay.
Chiếc nhẫn mới vừa rồi còn rất bình thường lúc này lại phảng phất như có lực hút vậy, dính chặt vào ngón tay tôi, mặc cho tôi dùng sức thế nào cũng không kéo ra được.
Trong thoáng chốc lỗ đen phía trước đã rộng ra đến nửa mét, gió cũng ngày càng lớn kèm theo khí tức lạnh như băng thổi tới mặt tôi thật giống như bị dao cắt vậy.
Lúc này biệt thự đã bị lỗ đen chia làm hai phần, tôi bị gió thổi không mở mắt ra được, cho dù vậy tôi vẫn mơ hồ thấy những đứa trẻ đối diện đang bị gió thổi lảo đảo, đã sắp bị gió cuốn vào trong lỗ đen.
Tôi vội vàng đẩy Tô Mộc một cái, tỏ ý bảo anh ấy giữ những đứa trẻ đối diện lại, còn tôi càng ra sức dùng cả tay lẫn răng đem tháo chiếc
nhẫn ra, da tay tôi cũng sắp trầy chiếc nhẫn mới lỏng ra một ít, bị tôi kéo ra ngoài rơi xuống đất.
Tiếng gió ngừng lại dần, lỗ đen trước mắt cũng liền thu nhỏ lại, sau đó rất nhanh chóng biến mất không thấy.
Cho dù như vậy đám trẻ Diệp gia đã thiếu mất một đứa, lỗ đen kia như quái vật ăn thịt người, nếu không phải vừa rồi Tô Mộc nhanh tay lẹ mắt giữ được những đứa trẻ khác có lẽ bây giờ bọn chúng sẽ không còn lại dù chỉ một đứa.
“Vừa rồi là thế nào? Chiếc nhẫn này rốt cuộc là thứ gì? Tại sao lại gọi ra gió lớn như vậy? Quá đáng sợ!” Tôi vẫn còn sợ hãi nhìn Tô Mộc, sau khi rút chiếc nhẫn ra tôi tôi vẫn không dám chạm vào chiếc nhẫn kia, đem chiếc nhẫn ném xa xa.
“Chuyện này lát nữa sẽ nói cho em, trước tiên em để lại chiếc nhẫn vào trong hộp Tử Ngọc, sau đó tới giúp anh ổn định hồn phách những đứa trẻ này lại, vừa rồi bọn chúng bị kinh sợ, hồn phách đã sớm rời cơ thể.” Tô Mộc nói.
Tôi đáp một tiếng, sau đó dựa theo phương pháp Tô Mộc chỉ liền đem số ít âm khí trên người truyền tới hồn phách những đứa trẻ kia, giúp bọn chúng ổn định hồn phách
Sau khi giải quyết xong cho những đứa trẻ của Diệp gia, Tô Mộc kéo tay tôi mang tôi ngồi trên ghế sa lon, trong mặt hiện lên một tia dịu dàng, nói: “Thật xin lỗi.”
“Tại sao đột nhiên lại nói như vậy?” Tôi nghe Tô Mộc nói có chút sửng sốt.
Anh ấy cũng không phải là người sẽ dễ dàng nói xin lỗi.
“Hôm nay là sinh nhật em mà anh lại tới trễ, hơn nữa hai ngày trước anh còn mắng em, em còn giận anh không?” Tô Mộc nói.
“Không giận, lúc ấy anh mắng em cũng không phải là có nguyên nhân sao. Em đã biết anh luôn đi theo sau lưng bảo vệ em, chẳng qua là sau này nếu anh có kế hoạch gì có thể nói trước cho em một tiếng được không, mỗi lần gặp nguy hiểm cũng đẩy em đi, rất khiến người ta thương tâm.” Tôi nói.
“Ừm.” Tô Mộc gật đầu một cái, khóe miệng hiện lên một tia cưng chiều, tay cũng đưa lên mặt tôi nhẹ nhàng vuốt ve: “Em yên tâm, sau này anh sẽ không lại để cho em gặp phải nguy hiểm.”
Nói xong anh ấy ôm tôi vào ngực, ngón tay thon dài cầm lên chiếc hộp Tử Ngọc chứa chiếc nhẫn, nhìn nhẫn như có điều gì suy nghĩ, sau đó hỏi tôi: “Ba anh lúc giao chiếc nhẫn này cho em không nói cho em đây là đồ gì sao?”
“Không có.” Tôi ngước đầu nhìn anh ấy, nói với anh ấy tôi vốn cho là đây là nhẫn cầu hôn anh ấy chuẩn bị cho tôi, ai biết chiếc nhẫn này lại có uy lực lợi hại như vậy.
Nói xong tôi chợt nhớ tới, chỉ chiếc nhẫn khảm hạt trân châu đen kia hỏi Tô Mộc: “Đây chẳng lẽ không phải là một viên trân châu mà là làm bằng đá? Tô Đoàn lúc trước có nói cha mẹ anh lên là định truyền cho em một gia bảo, chính là cái này?”
“Thằng nhóc nhiều chuyện.” Mặt Tô Mộc tối sầm, nhỏ giọng mắng Tô Đoàn một câu rồi mới gật đầu nói: “Không sai, đây quả thật chính là đồ quan trọng nhất của Nhà họ Tô, phía trên này khảm cũng không phải là trân châu đen mà là đá vãng sinh. Chỉ cần đeo chiếc nhẫn này trên tay thì đá vãng sinh sẽ được kích hoạt, từ hư không sẽ tạo ra một lối đi đến cửa sinh.
“Em cũng biết, âm phủ có rất nhiều giới luật, đối với quỷ quản lý cũng rất nghiêm khắc, chỉ có những quỷ hồn chết bình thường được âm sai dẫn đường đi âm phủ mới có thể tiến vào sinh tử luân hồi, còn những hồn phách không lành lặn hoàn toàn như tự sát, chết đuối, treo cổ cùng với những cái chết bất ngờ, tất cả cũng sẽ bởi vì oán khí trên người quá nặng mà không được vào âm phủ, biến thành cô hồn dã quỷ.”
“Bọn họ cuối cùng chỉ có hai khả năng, một là không chống cự được dương khí ở dương gian, tự mình biến mất hoặc sẽ bị những quỷ khác cắn nuốt hết, một cái khác nếu có lòng dạ độc ác sẽ thông qua hút tính khí người hoặc những phương pháp khác ở dương gian tu luyện, gây nhiễu loạn trật tự dương gian, thậm chí lợi hại thì sẽ thông qua phương pháp đoạt xác sống lại.
Trên thế giới này mỗi ngày nhiều người chết như vậy, cho dù bây giờ là thời đại hòa bình cũng chỉ có hai phần ba hồn phách có thể chết bình thường, tiến vào âm phủ chờ đầu thai. Một phần ba còn lại thì toàn bộ bị ở lại dương gian, lai vãng khắp nơi, vào ban đêm sẽ thế nào em suy nghĩ một chút...”
“Anh đừng nói nữa.”'Tôi đột nhiên rùng mình một cái ngắt lời Tô Mộc.
Trước kia tôi vẫn cho là trên thế giới không có quỷ, cho dù gặp Tô Mộc cũng chỉ là ngoại lệ, dẫu sao anh ấy là thông qua cùng tôi làm chuyện đó mới kết thành âm hôn để đi tới dương gian, quỷ có được cơ duyên xảo hợp như vây mới có thể ở lại dương gian.
Nhưng như Tô Mộc vừa nói, vậy chẳng phải khắp nơi trong dương gian đều là quỷ, từ xưa tới nay nhiều người chết oan như vậy, huống chi trước kia còn có chiến loạn. Dựa theo cái tỷ lệ này, mỗi đời người đều có một phần ba ở lại dương gian, cùng với quá khứ như vậy chẳngphải ở dương gian quỷ sẽ nhiều hơn người sao?”
Ban ngày có mặt trời thì còn khá tốt, đến buổi tối tất cả quỷ đều ra ngoài lang thang, đó nhất định phải có hàng trăm con quỷ đi lại.
Không đúng! Là ngàn quỷ! Hàng ngàn con quỷ! Đầy đường đều là quỷ!
Tôi càng nghĩ càng sợ. Tô Mộc thấy sắc mặt tôi không tốt đột nhiên mỉm cười xấu xa, ngón tay đưa lên cằm tôi nói: “Em cũng không cần quá lo lắng, để anh nói xong đã. Những quỷ chết oan này nếu như không có người quản thì quả thực bây giờ dương gian đã sớm chật ních quỷ, cũng may tổ tiên loài người lúc đầu có không ít dị sĩ tài giỏi, bọn họ liên minh với nhau cách mỗi một đoạn thời gian liền sẽ làm trận đem toàn bộ quỷ ở dương gian đi tới cửa sinh đi đầu thai. Lúc ấy tổ tiên Nhà họ Tô chính là một thành viên trong liên minh đó. Sau đó vì đưa nhiều quỷ nên bọn họ bị âm sai để mắt tới, toàn bộ thành viên trong liên minh chết thảm, chỉ có một mình Nhà họ Tô thoát chết trong đường tơ kẽ tóc, cũng chính khi đó tổ tiên Nhà họ Tô lấy đi được đá vãng sinh, người ấy vẫn tiếp tục thừa kế sứ mệnh của đồng minh, trăm ngàn năm qua đều là Nhà họ Tô gánh vác sứ mệnh đem quỷ chết oan đưa đi đầu thai.”
Nói xong ánh mắt Tô Mộc nhìn lại lên người tôi, ngón tay khẽ di chuyển trên mặt tôi, dịu dàng nói: “Bây giờ Nhà họ Tô cũng sa sút, em thật sự nguyện ý nhận lấy đá vãng sinh, gánh vác trách nhiệm nặng nề như vậy sao?”
Chương 213: Đá vãng sinh(hai)
Tôi nhất thời bị chiếc nhẫn này hấp dẫn. Khi còn bé không ít lần mơ tưởng cảnh lớn lên sẽ kết hôn, nhẫn cưới sẽ là một chiếc nhẫn kim cương lớn sáng chói, không nghĩ tới Tô Mộc vậy mà sẽ đưa cho tôi một chiếc nhẫn trân châu đặc biệt như vậy, lại là trân châu màu đen.
Ước mơ chiếc nhẫn kim cương trong nháy mắt tan biến, tôi cảm thấy chiếc nhẫn này mới thích hợp nhất với tôi, nó giống như Tô Mộc vậy, khiêm tốn nhưng rất đẹp, đẹp gấp mười ngàn lần so với vẻ đẹp sáng chói khoa trương của nhẫn kim cương!
Lòng tôi thầm vui sướng, khóe miệng không tự chủ được cong lên mỉm cười, cẩn thận đem chiếc nhẫn đeo vào tay.
“Cẩn thận!” Ngay khi chiếc nhẫn tiếp xúc với ngón tay tôi thì đột nhiên có tiếng Tô Mộc vang vào tai tôi.
Tôi sửng sốt một chút, quay đầu lại tìm Tô Mộc, quả thật anh ấy xuất hiện trên sân thượng phía sau. Nhưng tôi còn chưa kịp mừng rỡ thì trước mặt tôi đột nhiên nổi lên một trận gió lớn, gió lớn thổi qua trước mặt những đứa trẻ nhà họ Diệp, không tới một giây sau đã tạo thành một lỗ nhỏ đen ngòm.
“Mau bỏ chiếc nhẫn xuống!” Chớp mắt Tô Mộc đã chạy đến bên cạnh tôi, nắm lấy tay tôi hét lên.
“A? Ừ.” Tôi gật đầu lập tức phản ứng lại, vội tháo chiếc nhẫn trên tay.
Chiếc nhẫn mới vừa rồi còn rất bình thường lúc này lại phảng phất như có lực hút vậy, dính chặt vào ngón tay tôi, mặc cho tôi dùng sức thế nào cũng không kéo ra được.
Trong thoáng chốc lỗ đen phía trước đã rộng ra đến nửa mét, gió cũng ngày càng lớn kèm theo khí tức lạnh như băng thổi tới mặt tôi thật giống như bị dao cắt vậy.
Lúc này biệt thự đã bị lỗ đen chia làm hai phần, tôi bị gió thổi không mở mắt ra được, cho dù vậy tôi vẫn mơ hồ thấy những đứa trẻ đối diện đang bị gió thổi lảo đảo, đã sắp bị gió cuốn vào trong lỗ đen.
Tôi vội vàng đẩy Tô Mộc một cái, tỏ ý bảo anh ấy giữ những đứa trẻ đối diện lại, còn tôi càng ra sức dùng cả tay lẫn răng đem tháo chiếc
nhẫn ra, da tay tôi cũng sắp trầy chiếc nhẫn mới lỏng ra một ít, bị tôi kéo ra ngoài rơi xuống đất.
Tiếng gió ngừng lại dần, lỗ đen trước mắt cũng liền thu nhỏ lại, sau đó rất nhanh chóng biến mất không thấy.
Cho dù như vậy đám trẻ Diệp gia đã thiếu mất một đứa, lỗ đen kia như quái vật ăn thịt người, nếu không phải vừa rồi Tô Mộc nhanh tay lẹ mắt giữ được những đứa trẻ khác có lẽ bây giờ bọn chúng sẽ không còn lại dù chỉ một đứa.
“Vừa rồi là thế nào? Chiếc nhẫn này rốt cuộc là thứ gì? Tại sao lại gọi ra gió lớn như vậy? Quá đáng sợ!” Tôi vẫn còn sợ hãi nhìn Tô Mộc, sau khi rút chiếc nhẫn ra tôi tôi vẫn không dám chạm vào chiếc nhẫn kia, đem chiếc nhẫn ném xa xa.
“Chuyện này lát nữa sẽ nói cho em, trước tiên em để lại chiếc nhẫn vào trong hộp Tử Ngọc, sau đó tới giúp anh ổn định hồn phách những đứa trẻ này lại, vừa rồi bọn chúng bị kinh sợ, hồn phách đã sớm rời cơ thể.” Tô Mộc nói.
Tôi đáp một tiếng, sau đó dựa theo phương pháp Tô Mộc chỉ liền đem số ít âm khí trên người truyền tới hồn phách những đứa trẻ kia, giúp bọn chúng ổn định hồn phách
Sau khi giải quyết xong cho những đứa trẻ của Diệp gia, Tô Mộc kéo tay tôi mang tôi ngồi trên ghế sa lon, trong mặt hiện lên một tia dịu dàng, nói: “Thật xin lỗi.”
“Tại sao đột nhiên lại nói như vậy?” Tôi nghe Tô Mộc nói có chút sửng sốt.
Anh ấy cũng không phải là người sẽ dễ dàng nói xin lỗi.
“Hôm nay là sinh nhật em mà anh lại tới trễ, hơn nữa hai ngày trước anh còn mắng em, em còn giận anh không?” Tô Mộc nói.
“Không giận, lúc ấy anh mắng em cũng không phải là có nguyên nhân sao. Em đã biết anh luôn đi theo sau lưng bảo vệ em, chẳng qua là sau này nếu anh có kế hoạch gì có thể nói trước cho em một tiếng được không, mỗi lần gặp nguy hiểm cũng đẩy em đi, rất khiến người ta thương tâm.” Tôi nói.
“Ừm.” Tô Mộc gật đầu một cái, khóe miệng hiện lên một tia cưng chiều, tay cũng đưa lên mặt tôi nhẹ nhàng vuốt ve: “Em yên tâm, sau này anh sẽ không lại để cho em gặp phải nguy hiểm.”
Nói xong anh ấy ôm tôi vào ngực, ngón tay thon dài cầm lên chiếc hộp Tử Ngọc chứa chiếc nhẫn, nhìn nhẫn như có điều gì suy nghĩ, sau đó hỏi tôi: “Ba anh lúc giao chiếc nhẫn này cho em không nói cho em đây là đồ gì sao?”
“Không có.” Tôi ngước đầu nhìn anh ấy, nói với anh ấy tôi vốn cho là đây là nhẫn cầu hôn anh ấy chuẩn bị cho tôi, ai biết chiếc nhẫn này lại có uy lực lợi hại như vậy.
Nói xong tôi chợt nhớ tới, chỉ chiếc nhẫn khảm hạt trân châu đen kia hỏi Tô Mộc: “Đây chẳng lẽ không phải là một viên trân châu mà là làm bằng đá? Tô Đoàn lúc trước có nói cha mẹ anh lên là định truyền cho em một gia bảo, chính là cái này?”
“Thằng nhóc nhiều chuyện.” Mặt Tô Mộc tối sầm, nhỏ giọng mắng Tô Đoàn một câu rồi mới gật đầu nói: “Không sai, đây quả thật chính là đồ quan trọng nhất của Nhà họ Tô, phía trên này khảm cũng không phải là trân châu đen mà là đá vãng sinh. Chỉ cần đeo chiếc nhẫn này trên tay thì đá vãng sinh sẽ được kích hoạt, từ hư không sẽ tạo ra một lối đi đến cửa sinh.
“Em cũng biết, âm phủ có rất nhiều giới luật, đối với quỷ quản lý cũng rất nghiêm khắc, chỉ có những quỷ hồn chết bình thường được âm sai dẫn đường đi âm phủ mới có thể tiến vào sinh tử luân hồi, còn những hồn phách không lành lặn hoàn toàn như tự sát, chết đuối, treo cổ cùng với những cái chết bất ngờ, tất cả cũng sẽ bởi vì oán khí trên người quá nặng mà không được vào âm phủ, biến thành cô hồn dã quỷ.”
“Bọn họ cuối cùng chỉ có hai khả năng, một là không chống cự được dương khí ở dương gian, tự mình biến mất hoặc sẽ bị những quỷ khác cắn nuốt hết, một cái khác nếu có lòng dạ độc ác sẽ thông qua hút tính khí người hoặc những phương pháp khác ở dương gian tu luyện, gây nhiễu loạn trật tự dương gian, thậm chí lợi hại thì sẽ thông qua phương pháp đoạt xác sống lại.
Trên thế giới này mỗi ngày nhiều người chết như vậy, cho dù bây giờ là thời đại hòa bình cũng chỉ có hai phần ba hồn phách có thể chết bình thường, tiến vào âm phủ chờ đầu thai. Một phần ba còn lại thì toàn bộ bị ở lại dương gian, lai vãng khắp nơi, vào ban đêm sẽ thế nào em suy nghĩ một chút...”
“Anh đừng nói nữa.”'Tôi đột nhiên rùng mình một cái ngắt lời Tô Mộc.
Trước kia tôi vẫn cho là trên thế giới không có quỷ, cho dù gặp Tô Mộc cũng chỉ là ngoại lệ, dẫu sao anh ấy là thông qua cùng tôi làm chuyện đó mới kết thành âm hôn để đi tới dương gian, quỷ có được cơ duyên xảo hợp như vây mới có thể ở lại dương gian.
Nhưng như Tô Mộc vừa nói, vậy chẳng phải khắp nơi trong dương gian đều là quỷ, từ xưa tới nay nhiều người chết oan như vậy, huống chi trước kia còn có chiến loạn. Dựa theo cái tỷ lệ này, mỗi đời người đều có một phần ba ở lại dương gian, cùng với quá khứ như vậy chẳngphải ở dương gian quỷ sẽ nhiều hơn người sao?”
Ban ngày có mặt trời thì còn khá tốt, đến buổi tối tất cả quỷ đều ra ngoài lang thang, đó nhất định phải có hàng trăm con quỷ đi lại.
Không đúng! Là ngàn quỷ! Hàng ngàn con quỷ! Đầy đường đều là quỷ!
Tôi càng nghĩ càng sợ. Tô Mộc thấy sắc mặt tôi không tốt đột nhiên mỉm cười xấu xa, ngón tay đưa lên cằm tôi nói: “Em cũng không cần quá lo lắng, để anh nói xong đã. Những quỷ chết oan này nếu như không có người quản thì quả thực bây giờ dương gian đã sớm chật ních quỷ, cũng may tổ tiên loài người lúc đầu có không ít dị sĩ tài giỏi, bọn họ liên minh với nhau cách mỗi một đoạn thời gian liền sẽ làm trận đem toàn bộ quỷ ở dương gian đi tới cửa sinh đi đầu thai. Lúc ấy tổ tiên Nhà họ Tô chính là một thành viên trong liên minh đó. Sau đó vì đưa nhiều quỷ nên bọn họ bị âm sai để mắt tới, toàn bộ thành viên trong liên minh chết thảm, chỉ có một mình Nhà họ Tô thoát chết trong đường tơ kẽ tóc, cũng chính khi đó tổ tiên Nhà họ Tô lấy đi được đá vãng sinh, người ấy vẫn tiếp tục thừa kế sứ mệnh của đồng minh, trăm ngàn năm qua đều là Nhà họ Tô gánh vác sứ mệnh đem quỷ chết oan đưa đi đầu thai.”
Nói xong ánh mắt Tô Mộc nhìn lại lên người tôi, ngón tay khẽ di chuyển trên mặt tôi, dịu dàng nói: “Bây giờ Nhà họ Tô cũng sa sút, em thật sự nguyện ý nhận lấy đá vãng sinh, gánh vác trách nhiệm nặng nề như vậy sao?”
Bình luận facebook