Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-308
CHƯƠNG 286: NGƯỜI XƯA
CHƯƠNG 286: NGƯỜI XƯA
Tôi cùng Lâm Yến Nhi không hẹn mà cùng lui về sau, nhưng vì áp lực từ thai rồng kia ép xuống khiến mỗi hành động của tôi đều cực kì khó khăn.
Cũng may đây là cuộc chiến giữa tôi và Lâm Yến Nhi, mặc dù tôi di chuyển rất khó khăn thì Lâm Yến Nhi cũng không khá hơn chút nào. Thậm chí có lẽ vì trên người tôi còn tràn ngập yêu khí, có chút tương tự với long khí, cho nên tình cảnh của tôi còn khá hơn Lâm Yến Nhi một chút.
Tôi cố gắng hết sức cũng đã lui được về phía sau hai bước còn Lâm Yến Nhi liền thảm. Cô ta nghiến răng cố gắng lui về, người còn thả ra một tầng âm khí dày để bảo vệ mình khỏi sức ép từ thai rồng. Nhưng âm khí cùng long khí nóng bỏng vừa vặn tương trùng, khi âm khí bị hòa trộn lẫn khiến trong nháy mắt khí lực của Lâm Yến Nhi bị suy yếu mất phần, hai chân thật giống như bị dính chặt vào mặt đất vậy.
Đến khi cô ta nhận ra mình sai lầm thì đã không còn kịp nữa, lúc này quả cầu thịt đen kia đang không ngừng run rẩy, luồng khí màu đen xung quanh giống như cũng đang hô hấp, thu nhỏ lại phồng to, cùng với mỗi lần hô hấp thì thai rồng lại lớn hơn một chút.
Không bao lâu sau thai rồng phát sinh biến hóa, từ bên trong đột nhiên nhô ra một cái đầu giống như đầu rắn, liều mạng phá xuyên quả cầu thịt từ bên trong giống như muốn thoát ra.
Chúng tôi đều biết thứ bên trong là thứ gì, sau khi nó ra sẽ có hậu quả gì. Nhưng lúc này chúng tôi giống như con kiến hôi, không có bất kỳ cách gì có thể ngăn cản nó.
Bất chợt tôi cùng Lâm Yến Nhi đưa mắt nhìn nhau, chúng tôi đều thấy được trong mắt đối phương sự kinh sợ hoảng loạn. Cũng may tình cảnh của tôi so với Lâm Yến Nhi khá hơn một chút, bây giờ cô ta cách thai rồng chỉ khoảng một bước, rồng con sau khi đi ra nhất định sẽ ăn cô ta trước.
Nhân lúc Lâm Yến Nhi không thể nhúc nhích, tôi sử dụng hết sức bình sinh đi về phía Tô Mộc. Bây giờ anh ấy vẫn đang dốc toàn lực hấp thu long khí, căn bản không phát hiện được bên ngoài có biến hóa nhưng nhìn Lâm Yến Nhi bị thai rồng áp chế thành như vậy tôi cũng biết thai rồng đối với Tô Mộc cũng không tốt đẹp gì.
“Tô Mộc! Anh tỉnh lại đi, đi mau!” Tai tôi vẫn còn chưa nghe được âm thanh, không biết được mình kêu lên có lớn được bao nhiêu, nhưng lúc này tôi đã không còn lo nghĩ nhiều được như vậy, vừa cố gắng hướng về phía Tô Mộc vừa gân giọng hét to.
Mặc kệ tôi kêu gào thế nào Tô Mộc vẫn giống như không nghe thấy gì, vẫn không có chút gì cả.
Tôi đã mệt muốn hộc máu mà cũng chỉ đi về phía Tô Mộc chưa được nửa mét, ngay khi tôi toàn tâm toàn ý di chuyển về phía trước thì sau lưng tôt đột nhiên lại lần nữa truyền đến tiếng rống nghịch thiên của rồng. Lần này tiếng rống của nó hoàn toàn khác vừa rồi, âm thanh vô cùng rõ ràng, cũng không hề có chút mơ mơ hồ hồ, giống như âm thanh kia ngay tại bên tai tôi!
Tôi lại có thể nghe thấy âm thanh!
Tôi thầm vui mừng trong lòng, nhưng sau đó tim tôi liền run lên, cảm giác được một khí tức nguy hiểm từ đằng sau đang nhanh chóng bay về phía tôi.
Tôi liền quay đầu nhìn lại, nhìn một cái suýt chút nữa tôi khóc ra thành tiếng. Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì mà Lâm Yến Nhi gần nó hơn nhưng hết lần này tới lần khác nó xông thẳng về phía tôi?!
Lúc này sau lưng tôi là một quái vật dài màu đen, quái vật kia nhìn qua giống như Thuồng luồng tiên, nhưng dáng vẻ so với Thuồng luồng tiên xấu đi không ít. Hai con mắt lớn chừng hạt đậu ở hai bên đầu, trên trán còn nhô ra hai cục u màu đen nhìn rất ghê tởm.
Khiến tôi kinh hãi nhất là hai chiếc răng đen cứng như dao, so với quỷ trảo của Lâm Yến Nhi còn sắc bén hơn mấy phần, lóe lên ánh đen đầy quỷ dị. Nếu như bị nó cắn một cái e rằng xương của tôi cũng có thể vỡ thành từng mảnh vụn.
Chớp mắt quái vật kia đã bay đến ngay sau lưng tôi, cái miệng đen nhánh há to táp tới tôi.
Tôi thật sự đã thấy tử thần mỉm cười vẫy tay, bây giờ muốn tránh cũng không còn thực tế, chỉ có thể cố gắng tránh xa Tô Mộc một chút, tránh cho không liên lụy đến Tô Mộc.
‘Choang!’ Ngay khi tôi cho rằng tôi đã làm mồi cho con rồng đen kia thì phía sau đột nhiên truyền đến tiếng kim loại va chạm, còn không chờ tôi kịp hiểu chuyện gì đã xảy ra thì một tiếng rống thảm thiết tê tâm liệt phế phát ra từ phía sau tôi, âm thanh kia vang khắp chín tầng trời khiến toàn bộ long mạch rung chuyển.
Tôi kinh sợ phải che lỗ tai lại, rất sợ âm thanh kia khiến tôi bị thủng màng nhĩ.
Cùng lúc đó một cổ khí tức vừa quen thuộc vừa xa lạ đột nhiên bao trùm, giống như bị núi Thái Sơn đè xuống vậy, so với áp lực của con rồng kia lại càng bá đạo mãnh liệt hơn.
Tôi thật không biết nên nói gì cho phải, Thái Lan quả thật đúng là nơi đầm rồng hang hổ, trong mấy giờ ngắn ngủi tôi đã liên tiếp gặp hai khí tức lợi hại như vậy ở Thái Lan.
Cũng may áp lực mới này dường như đối với tôi tương đối thân thiện, ít nhất so với khí tức tản ra từ con rồng vừa rồi khiến tôi thoải mái hơn rất nhiều.
Hơn nữa dưới áp lực từ khí tức này ngay cả con rồng đen kia cũng không bay nổi, bị áp chế đè xuống mặt đất, mặc dù mặt nó đầy dữ tợn nhưng cố hết sức dường như cũng không phản kháng được. Ít nhất lúc này mạng tôi tạm thời giữ được.
Xác định được con rồng kia không bay nổi tôi mới nhìn bốn phía xung quanh, nhìn xem ai xuất hiện ở thời khắc nguy hiểm như vậy cứu tôi.
Vốn tôi cho rằng ra tay là Thuồng luồng tiên hoặc Tô Mộc, bọn họ hấp thu đủ long khí thực lực sẽ tăng vọt cho nên tôi mới không có chuyện gì. Nhưng lúc này bọn họ vẫn không có bất kỳ thay đổi gì, vẫn duy trì tư thế hấp thu long khí, hiển nhiên là chưa tỉnh lại. Mà Lâm Yến Nhi cùng Đao Minh lại càng không thể, lúc này bọn họ so với con rồng đen kia cũng không hề hơn, cũng bị tê liệt trên mặt đất không dậy được. Đặc biệt là Lâm Yến Nhi, không nghỉ người không dậy được mà cả cơ thể còn đang run rẩy, ngay cả gương mặt siêu phàm thoát tục giờ phút này cũng nhăn nhó giống như phản ứng lúc Tô Mộc gặp hồn tiệm.
Khoan đã, hồn tiệm?!
Trong đầu tôi khi nghĩ đến hai chữ này bỗng nhiên toàn thân run một cái.
Không sai, chính là hồn tiệm.
Chẳng trách áp lực này vừa quen thuộc vừa xa lạ, đây rõ ràng chính là tiệm khí trên người hồn tiệm.
Chỉ là tiệm khí lúc này so với trên người Chu Lan lúc trước mãnh liệt hơn trăm lần, hai bọn họ vốn không phải là một cấp bậc.
Trong lòng tôi liền nôn nao lo sợ, mặc dù tiệm khí kia vừa rồi đã cứu tôi một mạng nhưng lúc này tại sao có thể có hồn tiệm xuất hiện?
Hơn nữa nơi này chính là long mạch, ngay cả rồng con mà tiệm khí kia cũng áp chế được thì hồn tiệm này lợi hại tới mức nào?
Ngay khi tôi còn đang suy nghĩ thì con rồng đen bên cạnh tôi lại phát sinh biến hóa, thân thể nhỏ dài đột nhiên kịch liệt quằn quại, gương mặt xấu xí lại càng dữ tợn, toàn bộ bị co rút lại dính chung một chỗ, thật giống như biến dị.
Tôi sợ hãi tim cũng suýt rớt ra ngoài, cũng may tôi còn trẻ sức khỏe tốt nếu không liên tiếp bị nhiều phen kinh sợ như vậy đã sớm ngất đi.
Con rồng đen kia vặn vẹo một lúc, sau đó từ trong miệng phun ra một làn khói màu xám tro dày đặc. Lúc này tôi mới phát hiện trong miệng rồng đã trống trơn, hàm răng đen nhánh sắc nhọn vừa rồi một cái cũng không còn.
Khi tôi còn đang kinh sợ hàm răng kia làm sao biến mất thì làn khói màu xám tro vừa rồi rồng con phun ra đã dần dần tràn ngập tụ lại thành một hình người. Người kia ăn mặc kiểu thư sinh thời cổ đại, người cao xấp xỉ hai mét, dáng dấp thanh tú, trong tay còn cầm một chiếc quạt màu vàng, động tác chơi đùa với quạt rất tiêu sái đang từng bước một đi về phía tôi.
CHƯƠNG 286: NGƯỜI XƯA
Tôi cùng Lâm Yến Nhi không hẹn mà cùng lui về sau, nhưng vì áp lực từ thai rồng kia ép xuống khiến mỗi hành động của tôi đều cực kì khó khăn.
Cũng may đây là cuộc chiến giữa tôi và Lâm Yến Nhi, mặc dù tôi di chuyển rất khó khăn thì Lâm Yến Nhi cũng không khá hơn chút nào. Thậm chí có lẽ vì trên người tôi còn tràn ngập yêu khí, có chút tương tự với long khí, cho nên tình cảnh của tôi còn khá hơn Lâm Yến Nhi một chút.
Tôi cố gắng hết sức cũng đã lui được về phía sau hai bước còn Lâm Yến Nhi liền thảm. Cô ta nghiến răng cố gắng lui về, người còn thả ra một tầng âm khí dày để bảo vệ mình khỏi sức ép từ thai rồng. Nhưng âm khí cùng long khí nóng bỏng vừa vặn tương trùng, khi âm khí bị hòa trộn lẫn khiến trong nháy mắt khí lực của Lâm Yến Nhi bị suy yếu mất phần, hai chân thật giống như bị dính chặt vào mặt đất vậy.
Đến khi cô ta nhận ra mình sai lầm thì đã không còn kịp nữa, lúc này quả cầu thịt đen kia đang không ngừng run rẩy, luồng khí màu đen xung quanh giống như cũng đang hô hấp, thu nhỏ lại phồng to, cùng với mỗi lần hô hấp thì thai rồng lại lớn hơn một chút.
Không bao lâu sau thai rồng phát sinh biến hóa, từ bên trong đột nhiên nhô ra một cái đầu giống như đầu rắn, liều mạng phá xuyên quả cầu thịt từ bên trong giống như muốn thoát ra.
Chúng tôi đều biết thứ bên trong là thứ gì, sau khi nó ra sẽ có hậu quả gì. Nhưng lúc này chúng tôi giống như con kiến hôi, không có bất kỳ cách gì có thể ngăn cản nó.
Bất chợt tôi cùng Lâm Yến Nhi đưa mắt nhìn nhau, chúng tôi đều thấy được trong mắt đối phương sự kinh sợ hoảng loạn. Cũng may tình cảnh của tôi so với Lâm Yến Nhi khá hơn một chút, bây giờ cô ta cách thai rồng chỉ khoảng một bước, rồng con sau khi đi ra nhất định sẽ ăn cô ta trước.
Nhân lúc Lâm Yến Nhi không thể nhúc nhích, tôi sử dụng hết sức bình sinh đi về phía Tô Mộc. Bây giờ anh ấy vẫn đang dốc toàn lực hấp thu long khí, căn bản không phát hiện được bên ngoài có biến hóa nhưng nhìn Lâm Yến Nhi bị thai rồng áp chế thành như vậy tôi cũng biết thai rồng đối với Tô Mộc cũng không tốt đẹp gì.
“Tô Mộc! Anh tỉnh lại đi, đi mau!” Tai tôi vẫn còn chưa nghe được âm thanh, không biết được mình kêu lên có lớn được bao nhiêu, nhưng lúc này tôi đã không còn lo nghĩ nhiều được như vậy, vừa cố gắng hướng về phía Tô Mộc vừa gân giọng hét to.
Mặc kệ tôi kêu gào thế nào Tô Mộc vẫn giống như không nghe thấy gì, vẫn không có chút gì cả.
Tôi đã mệt muốn hộc máu mà cũng chỉ đi về phía Tô Mộc chưa được nửa mét, ngay khi tôi toàn tâm toàn ý di chuyển về phía trước thì sau lưng tôt đột nhiên lại lần nữa truyền đến tiếng rống nghịch thiên của rồng. Lần này tiếng rống của nó hoàn toàn khác vừa rồi, âm thanh vô cùng rõ ràng, cũng không hề có chút mơ mơ hồ hồ, giống như âm thanh kia ngay tại bên tai tôi!
Tôi lại có thể nghe thấy âm thanh!
Tôi thầm vui mừng trong lòng, nhưng sau đó tim tôi liền run lên, cảm giác được một khí tức nguy hiểm từ đằng sau đang nhanh chóng bay về phía tôi.
Tôi liền quay đầu nhìn lại, nhìn một cái suýt chút nữa tôi khóc ra thành tiếng. Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì mà Lâm Yến Nhi gần nó hơn nhưng hết lần này tới lần khác nó xông thẳng về phía tôi?!
Lúc này sau lưng tôi là một quái vật dài màu đen, quái vật kia nhìn qua giống như Thuồng luồng tiên, nhưng dáng vẻ so với Thuồng luồng tiên xấu đi không ít. Hai con mắt lớn chừng hạt đậu ở hai bên đầu, trên trán còn nhô ra hai cục u màu đen nhìn rất ghê tởm.
Khiến tôi kinh hãi nhất là hai chiếc răng đen cứng như dao, so với quỷ trảo của Lâm Yến Nhi còn sắc bén hơn mấy phần, lóe lên ánh đen đầy quỷ dị. Nếu như bị nó cắn một cái e rằng xương của tôi cũng có thể vỡ thành từng mảnh vụn.
Chớp mắt quái vật kia đã bay đến ngay sau lưng tôi, cái miệng đen nhánh há to táp tới tôi.
Tôi thật sự đã thấy tử thần mỉm cười vẫy tay, bây giờ muốn tránh cũng không còn thực tế, chỉ có thể cố gắng tránh xa Tô Mộc một chút, tránh cho không liên lụy đến Tô Mộc.
‘Choang!’ Ngay khi tôi cho rằng tôi đã làm mồi cho con rồng đen kia thì phía sau đột nhiên truyền đến tiếng kim loại va chạm, còn không chờ tôi kịp hiểu chuyện gì đã xảy ra thì một tiếng rống thảm thiết tê tâm liệt phế phát ra từ phía sau tôi, âm thanh kia vang khắp chín tầng trời khiến toàn bộ long mạch rung chuyển.
Tôi kinh sợ phải che lỗ tai lại, rất sợ âm thanh kia khiến tôi bị thủng màng nhĩ.
Cùng lúc đó một cổ khí tức vừa quen thuộc vừa xa lạ đột nhiên bao trùm, giống như bị núi Thái Sơn đè xuống vậy, so với áp lực của con rồng kia lại càng bá đạo mãnh liệt hơn.
Tôi thật không biết nên nói gì cho phải, Thái Lan quả thật đúng là nơi đầm rồng hang hổ, trong mấy giờ ngắn ngủi tôi đã liên tiếp gặp hai khí tức lợi hại như vậy ở Thái Lan.
Cũng may áp lực mới này dường như đối với tôi tương đối thân thiện, ít nhất so với khí tức tản ra từ con rồng vừa rồi khiến tôi thoải mái hơn rất nhiều.
Hơn nữa dưới áp lực từ khí tức này ngay cả con rồng đen kia cũng không bay nổi, bị áp chế đè xuống mặt đất, mặc dù mặt nó đầy dữ tợn nhưng cố hết sức dường như cũng không phản kháng được. Ít nhất lúc này mạng tôi tạm thời giữ được.
Xác định được con rồng kia không bay nổi tôi mới nhìn bốn phía xung quanh, nhìn xem ai xuất hiện ở thời khắc nguy hiểm như vậy cứu tôi.
Vốn tôi cho rằng ra tay là Thuồng luồng tiên hoặc Tô Mộc, bọn họ hấp thu đủ long khí thực lực sẽ tăng vọt cho nên tôi mới không có chuyện gì. Nhưng lúc này bọn họ vẫn không có bất kỳ thay đổi gì, vẫn duy trì tư thế hấp thu long khí, hiển nhiên là chưa tỉnh lại. Mà Lâm Yến Nhi cùng Đao Minh lại càng không thể, lúc này bọn họ so với con rồng đen kia cũng không hề hơn, cũng bị tê liệt trên mặt đất không dậy được. Đặc biệt là Lâm Yến Nhi, không nghỉ người không dậy được mà cả cơ thể còn đang run rẩy, ngay cả gương mặt siêu phàm thoát tục giờ phút này cũng nhăn nhó giống như phản ứng lúc Tô Mộc gặp hồn tiệm.
Khoan đã, hồn tiệm?!
Trong đầu tôi khi nghĩ đến hai chữ này bỗng nhiên toàn thân run một cái.
Không sai, chính là hồn tiệm.
Chẳng trách áp lực này vừa quen thuộc vừa xa lạ, đây rõ ràng chính là tiệm khí trên người hồn tiệm.
Chỉ là tiệm khí lúc này so với trên người Chu Lan lúc trước mãnh liệt hơn trăm lần, hai bọn họ vốn không phải là một cấp bậc.
Trong lòng tôi liền nôn nao lo sợ, mặc dù tiệm khí kia vừa rồi đã cứu tôi một mạng nhưng lúc này tại sao có thể có hồn tiệm xuất hiện?
Hơn nữa nơi này chính là long mạch, ngay cả rồng con mà tiệm khí kia cũng áp chế được thì hồn tiệm này lợi hại tới mức nào?
Ngay khi tôi còn đang suy nghĩ thì con rồng đen bên cạnh tôi lại phát sinh biến hóa, thân thể nhỏ dài đột nhiên kịch liệt quằn quại, gương mặt xấu xí lại càng dữ tợn, toàn bộ bị co rút lại dính chung một chỗ, thật giống như biến dị.
Tôi sợ hãi tim cũng suýt rớt ra ngoài, cũng may tôi còn trẻ sức khỏe tốt nếu không liên tiếp bị nhiều phen kinh sợ như vậy đã sớm ngất đi.
Con rồng đen kia vặn vẹo một lúc, sau đó từ trong miệng phun ra một làn khói màu xám tro dày đặc. Lúc này tôi mới phát hiện trong miệng rồng đã trống trơn, hàm răng đen nhánh sắc nhọn vừa rồi một cái cũng không còn.
Khi tôi còn đang kinh sợ hàm răng kia làm sao biến mất thì làn khói màu xám tro vừa rồi rồng con phun ra đã dần dần tràn ngập tụ lại thành một hình người. Người kia ăn mặc kiểu thư sinh thời cổ đại, người cao xấp xỉ hai mét, dáng dấp thanh tú, trong tay còn cầm một chiếc quạt màu vàng, động tác chơi đùa với quạt rất tiêu sái đang từng bước một đi về phía tôi.
Bình luận facebook