Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-309
CHƯƠNG 287: TỔ TIÊN
CHƯƠNG 287: TỔ TIÊN
“Anh…” Tôi nhìn thư sinh kia run rẩy nói.
Vốn tôi định nói anh đừng tới đây, tôi rất lợi hại.
Nhưng lúc này tôi ở trước mặt anh ta giống như chuột gặp mèo vậy, căn bản không còn chút mạnh mẽ nào, thậm chí ngay cả một câu đầy đủ cũng không nói ra được.
Anh ta thấy tôi lên tiếng, ánh mắt liền nhìn thẳng vào mắt tôi, cười lạnh nói: “Nhà họ Tô không còn ai sao, truyền tới truyền lui gia chủ lại đặt lên người một tiểu cô nương, lại là người Tô Mộc lừa gạt để kết âm hôn. Đã sớm biết Tô Ninh không có bản lãnh nhưng không nghĩ hắn lại có thể bôi xấu Nhà họ Tô thành như vậy.”
Vừa nói thư sinh kia còn lắc đầu liên tục, thật giống như giao Nhà họ Tô vào tay tôi là xong đời vậy.
Tôi liền không vui, đây đã là thời đại gì rồi, đã sớm là gái trai bình đẳng, không biết từ đâu xuất hiện một người cổ đại bắt đầu nói ẩu nói tả.
Nhưng cho dù tôi không vui cũng chỉ dám phản kháng ở trong lòng một chút, miệng căn bản không dám lên tiếng, rất sợ nói gì không đúng sẽ chọc giận thư sinh này. Anh ta ngay cả con rồng đen kia cũng có thể khống chế thì đối phó với tôi còn không phải suy nghĩ.
Cũng may anh ta nói mấy câu với tôi xong liền chuyển sự chú ý lên người Tô Mộc. Từ việc anh ta vừa mới cứu tôi, hơn nưa xem ra anh ta với tình hình của Nhà họ Tô quen thuộc như vậy thì người này là bạn không phải địch.
Chỉ là anh ta là hồn tiệm, vốn là khắc tinh của Tô Mộc, anh ta ở gần Tô Mộc như vậy có được không?
Nghĩ đến lần trước Chu Lan khiến Tô Mộc thảm hại như vậy tôi liền không nhịn được, la lớn: “Anh đứng lại đó! Không được đi về phía trước nữa, anh là hồn tiệm, ở gần anh ấy quá sẽ khiến anh ấy bị thương!”
Nói xong tôi liền ngây ngẩn, không nghĩ tới cuống cuồng vậy mà âm thanh lại không run, hơn nữa giọng điệu tương đối lớn lối, không biết vừa rồi tôi ăn gan hùm gan báo ở đâu mà có thể nói như vậy.
Quả nhiên, thư sinh kia vừa nghe thấy tôi nói liền dừng bước, anh ta hơi quay đầu nhìn tôi, trên mặt mang theo một tia khinh thường, nói: “Ngươi lại có thể nhìn ra ta là hồn tiệm? Xem ra còn không vô dụng như vậy. Chẳng qua thực lực của ngươi quá kém, thân là gia chủ Nhà họ Tô mà lại bị một con rắn nhỏ chưa hoàn toàn chui ra khỏi trứng đuổi chạy khắp nơi. Nếu ta là ngươi đã sớm dùng một tấm biển quảng cáo tự che lấy mình cho rồi.”
“Tại sao phải dùng tấm biển quảng cáo khổng lồ?” Tôi nói theo bản năng, dùng tấm biển quảng cáo để bịt mặt thì không cần phải to cũng vẫn chết đi?
“Bởi vì mặt ngươi quá to, biển quảng cáo bình thường không che hết được.” Thư sinh kia nói.
…
Tôi trong nháy mắt bị nghẹn không biết nên nói cái gì cho phải, không nghĩ tới lời của người cổ xưa lại độc mồm độc miệng như vậy, tôi với anh ta không thù không oán vậy mà anh ta cứ như vậy rủa tôi.
Hơn nữa quả trứng kia ấp ra không hoàn toàn là con rắn nhỏ mà!
Đây chính là rồng! Cho dù nó còn nhỏ thì nó vẫn là rồng!
Hơn nữa ai quy định gia chủ Nhà họ Tô thì nhất định phải lợi hại? Tôi tự nhiên được được gia chủ Nhà họ Tô thì có ai từng chỉ bảo cho tôi?
Tôi thật oan muốn chết, nhưng trước mặt người này ngay cả dũng khí giãi bày tôi cũng không có, chỉ lấy hết can đảm hỏi anh ta: “Rốt cuộc ngài là ai? Hình như rất quen thuộc với Nhà họ Tô, có thể phiền ngài tự giới thiệu cho tôi một chút, sau này tôi cũng có thể cần báo đáp ân cứu mạng cho ai.”
“Ngươi nhận ra ta là hồn tiệm mà không biết ta là ai?” Thư sinh kia sửng sốt một chút, trên mặt hiện lên vẻ kinh ngạc.
Tôi quả thật không biết phải nói gì nữa, bây giờ tôi đã không nhịn được một chút xem thường, cũng không biết từ đâu lại có người như vậy, anh ta rất nổi tiếng sao? Dựa vào cái gì mà tôi nhận ra anh ta là hồn tiệm sẽ phải biết anh ta là ai.
Thấy tôi không lên tiếng, người kia thật giống như bị làm nhục vậy, khóe miệng khẽ cười nhạt trực tiếp đi về hướng Tô Mộc.
Anh ta thật sự đi tới trước mặt Tô Mộc, vậy không phải Tô Mộc sẽ bị tiệm khí gây thương tổn mà thành tàn phế?
Nhưng bây giờ tôi muốn ngăn cản cũng không còn kịp rồi, động tác người kia rất nhanh, sau mấy bước đã đứng bên cạnh Tô Mộc, chiếc quạt bằng đồng trong tay anh ta bỗng nhiên vung lên, đầu quạt như mũi kiếm chỉ thắng một cái hướng tới cổ Tô Mộc.
“Không được!” Tôi liền kêu lên, mắt nhìn Tô Mộc bây giờ không còn chút sức lực nào để đánh trả, hơn nữa người kia tuyệt đối có thể áp đảo anh ấy. Mắt tôi đã đỏ au, trong lòng dâng lên một sự tức giận.
Cùng sự tức giận trào lên kia là một dòng yêu khí mạnh mẽ bay ra, nhanh chóng biến thành hình dáng một con dao vun vút bắn về phía người kia, ngay cả chính tôi cũng không không chế được.
Nhưng người kia không chút lo lắng, trơ mắt nhìn con dao bay tới trước mặt anh ta. Ngay khi con dao sắp cắm vào thân thể anh ta thì bỗng nhiên ‘choang’ một tiếng giòn dã, con dao kia giống như thủy tinh bị vỡ thành nhiều mảnh, rơi rào rào trên mặt đất.
“A ha, một yêu hạch, loài người có thể tu luyện tới mức này coi như không tệ, cũng coi là xứng với danh hiệu gia chủ Nhà họ Tô.” Người kia lạnh nhạt nói.
Nói xong anh ta vẫn không chịu buông ta cho Tô Mộc, đưa tay ra bóp cổ Tô Mộc, lạnh lùng nói: “Còn chưa chịu tỉnh lại? Còn tiếp tục bất tỉnh thì ta liền cho vợ ngươi cùng xuống chăm sóc sức khỏe cho ngươi.”
“Cụ tổ, chuyện này không có liên quan tới Dương Dương, đều là chủ ý của con, là con tham sống muốn hồi sinh, người có gì bất mãn cứ trừng phạt con.” Tô Mộc bỗng nhiên mở miệng nói.
Tôi nhất thời bị sợ hết hồn, nhìn Tô Mộc khó tin, anh ấy tỉnh lúc nào?
Còn có, anh ấy vừa gọi người thư sinh kia là cụ tổ, cụ tổ là có ý gì?
Chẳng lẽ thư sinh là này người Nhà họ Tô, là lão tổ tông của Tô mộc?
Trong nháy mắt tôi thấy mơ hồ, hai mắt nhìn chằm chằm động tĩnh của Tô Mộc bên đó.
Anh đã mở to mắt nhìn thư sinh nọ, sau đó tránh khỏi tay thư sinh rồi cung kính khụy gối, ba quỳ chin lạy, sau đó vẫy tay ra hiệu tôi cũng bước qua.
Cơ thể tôi đã cứng nhắc, nhưng tôi thấy vui khi thấy Tô Mộc tỉnh lại, sự xuất hiện của thư sinh so với con rồng đen vừa nãy thì tốt hơn nhiều, ít ra tôi và Tô Mộc còn sống, không bị giết đến hồn phi phách tán.
Tôi bước đến bên người Tô Mộc, lo lắng nhìn anh một vòng rồi hỏi anh thấy thế nào, có bị ảnh hưởng bởi tiệm khí hay không?
“Không sao.” Tô Mộc nở một nụ cười nhạt, kéo tay tôi đứng trước mặt thư sinh nói: “Anh giới thiệu cho em một chút, đây là tổ tiên nhà họ Tô, nếu như không có ông thì cũng không có nhà họ Tô như bây giờ, Em còn nhớ sứ mệnh nhà họ Tô không? đó là kế thừa ý nguyện của tổ tiên, thủ hộ hòa hợp giữa âm và dương, giữ gìn trật tự âm dương.”
“Ha Ha, đã người còn nhớ rõ tôt huấn, sao còn đến đây phục sinh sống lại, người bảo ta nên trừng phạt ngươi thế nào đây?” Thư sinh cười lạnh nói.
Ánh mắt ông ta nhìn Tô Mộc như nghiền ngẫm, dù giọng nói rét căm căm nhưng tôi lại để ý thấy, từ khi tôi bước đến cạnh Tô Mộc thì luồng tiệm khí mạnh mẽ đã biến mất không tăm không tích rồi, dường như đã bị ông ta thu lại.
Thì ra ông ta vốn không có ý định rat ay với Tô Mộc.
Tôi thở phào, sau khi xác định ông ta không có uy hiếp gì, tôi nhìn ông ta đã thân thiện hơn nhiều: “Cụ tổ, dù sao Tô Mộc cũng cháu chắt chút của cụ, nể máu mủ ruột thừa mong cụ đừng phạt anh, huống chi anh vì không muốn vi phạm tổ huấn đã cố ý đến Thái Lan xa xôi này thử sống lại, cũng không lợi dụng sách cấm nhà họ Tô, khi còn sống anh chỉ mới sống hơn hai mươi năm xuân xanh, không được trải nghiệm nhiều trong cuộc đời, ngài từ bi mà tha cho anh một lần, đợi anh ấy chết già cũng vẫn có thể giữ gìn cân bằng âm dương mà...”
“Dương Dương.” Tôi còn đang nói thì Tô Mộc đột nhiên gọi tên tôi, ngăn cản tôi nói tiếp, anh thấp giọng nói: “Cụ tổ không có quan hệ máu mú gì với anh, anh không phải chắt trai ông ấy, em không cần xin tha vì anh.”
CHƯƠNG 287: TỔ TIÊN
“Anh…” Tôi nhìn thư sinh kia run rẩy nói.
Vốn tôi định nói anh đừng tới đây, tôi rất lợi hại.
Nhưng lúc này tôi ở trước mặt anh ta giống như chuột gặp mèo vậy, căn bản không còn chút mạnh mẽ nào, thậm chí ngay cả một câu đầy đủ cũng không nói ra được.
Anh ta thấy tôi lên tiếng, ánh mắt liền nhìn thẳng vào mắt tôi, cười lạnh nói: “Nhà họ Tô không còn ai sao, truyền tới truyền lui gia chủ lại đặt lên người một tiểu cô nương, lại là người Tô Mộc lừa gạt để kết âm hôn. Đã sớm biết Tô Ninh không có bản lãnh nhưng không nghĩ hắn lại có thể bôi xấu Nhà họ Tô thành như vậy.”
Vừa nói thư sinh kia còn lắc đầu liên tục, thật giống như giao Nhà họ Tô vào tay tôi là xong đời vậy.
Tôi liền không vui, đây đã là thời đại gì rồi, đã sớm là gái trai bình đẳng, không biết từ đâu xuất hiện một người cổ đại bắt đầu nói ẩu nói tả.
Nhưng cho dù tôi không vui cũng chỉ dám phản kháng ở trong lòng một chút, miệng căn bản không dám lên tiếng, rất sợ nói gì không đúng sẽ chọc giận thư sinh này. Anh ta ngay cả con rồng đen kia cũng có thể khống chế thì đối phó với tôi còn không phải suy nghĩ.
Cũng may anh ta nói mấy câu với tôi xong liền chuyển sự chú ý lên người Tô Mộc. Từ việc anh ta vừa mới cứu tôi, hơn nưa xem ra anh ta với tình hình của Nhà họ Tô quen thuộc như vậy thì người này là bạn không phải địch.
Chỉ là anh ta là hồn tiệm, vốn là khắc tinh của Tô Mộc, anh ta ở gần Tô Mộc như vậy có được không?
Nghĩ đến lần trước Chu Lan khiến Tô Mộc thảm hại như vậy tôi liền không nhịn được, la lớn: “Anh đứng lại đó! Không được đi về phía trước nữa, anh là hồn tiệm, ở gần anh ấy quá sẽ khiến anh ấy bị thương!”
Nói xong tôi liền ngây ngẩn, không nghĩ tới cuống cuồng vậy mà âm thanh lại không run, hơn nữa giọng điệu tương đối lớn lối, không biết vừa rồi tôi ăn gan hùm gan báo ở đâu mà có thể nói như vậy.
Quả nhiên, thư sinh kia vừa nghe thấy tôi nói liền dừng bước, anh ta hơi quay đầu nhìn tôi, trên mặt mang theo một tia khinh thường, nói: “Ngươi lại có thể nhìn ra ta là hồn tiệm? Xem ra còn không vô dụng như vậy. Chẳng qua thực lực của ngươi quá kém, thân là gia chủ Nhà họ Tô mà lại bị một con rắn nhỏ chưa hoàn toàn chui ra khỏi trứng đuổi chạy khắp nơi. Nếu ta là ngươi đã sớm dùng một tấm biển quảng cáo tự che lấy mình cho rồi.”
“Tại sao phải dùng tấm biển quảng cáo khổng lồ?” Tôi nói theo bản năng, dùng tấm biển quảng cáo để bịt mặt thì không cần phải to cũng vẫn chết đi?
“Bởi vì mặt ngươi quá to, biển quảng cáo bình thường không che hết được.” Thư sinh kia nói.
…
Tôi trong nháy mắt bị nghẹn không biết nên nói cái gì cho phải, không nghĩ tới lời của người cổ xưa lại độc mồm độc miệng như vậy, tôi với anh ta không thù không oán vậy mà anh ta cứ như vậy rủa tôi.
Hơn nữa quả trứng kia ấp ra không hoàn toàn là con rắn nhỏ mà!
Đây chính là rồng! Cho dù nó còn nhỏ thì nó vẫn là rồng!
Hơn nữa ai quy định gia chủ Nhà họ Tô thì nhất định phải lợi hại? Tôi tự nhiên được được gia chủ Nhà họ Tô thì có ai từng chỉ bảo cho tôi?
Tôi thật oan muốn chết, nhưng trước mặt người này ngay cả dũng khí giãi bày tôi cũng không có, chỉ lấy hết can đảm hỏi anh ta: “Rốt cuộc ngài là ai? Hình như rất quen thuộc với Nhà họ Tô, có thể phiền ngài tự giới thiệu cho tôi một chút, sau này tôi cũng có thể cần báo đáp ân cứu mạng cho ai.”
“Ngươi nhận ra ta là hồn tiệm mà không biết ta là ai?” Thư sinh kia sửng sốt một chút, trên mặt hiện lên vẻ kinh ngạc.
Tôi quả thật không biết phải nói gì nữa, bây giờ tôi đã không nhịn được một chút xem thường, cũng không biết từ đâu lại có người như vậy, anh ta rất nổi tiếng sao? Dựa vào cái gì mà tôi nhận ra anh ta là hồn tiệm sẽ phải biết anh ta là ai.
Thấy tôi không lên tiếng, người kia thật giống như bị làm nhục vậy, khóe miệng khẽ cười nhạt trực tiếp đi về hướng Tô Mộc.
Anh ta thật sự đi tới trước mặt Tô Mộc, vậy không phải Tô Mộc sẽ bị tiệm khí gây thương tổn mà thành tàn phế?
Nhưng bây giờ tôi muốn ngăn cản cũng không còn kịp rồi, động tác người kia rất nhanh, sau mấy bước đã đứng bên cạnh Tô Mộc, chiếc quạt bằng đồng trong tay anh ta bỗng nhiên vung lên, đầu quạt như mũi kiếm chỉ thắng một cái hướng tới cổ Tô Mộc.
“Không được!” Tôi liền kêu lên, mắt nhìn Tô Mộc bây giờ không còn chút sức lực nào để đánh trả, hơn nữa người kia tuyệt đối có thể áp đảo anh ấy. Mắt tôi đã đỏ au, trong lòng dâng lên một sự tức giận.
Cùng sự tức giận trào lên kia là một dòng yêu khí mạnh mẽ bay ra, nhanh chóng biến thành hình dáng một con dao vun vút bắn về phía người kia, ngay cả chính tôi cũng không không chế được.
Nhưng người kia không chút lo lắng, trơ mắt nhìn con dao bay tới trước mặt anh ta. Ngay khi con dao sắp cắm vào thân thể anh ta thì bỗng nhiên ‘choang’ một tiếng giòn dã, con dao kia giống như thủy tinh bị vỡ thành nhiều mảnh, rơi rào rào trên mặt đất.
“A ha, một yêu hạch, loài người có thể tu luyện tới mức này coi như không tệ, cũng coi là xứng với danh hiệu gia chủ Nhà họ Tô.” Người kia lạnh nhạt nói.
Nói xong anh ta vẫn không chịu buông ta cho Tô Mộc, đưa tay ra bóp cổ Tô Mộc, lạnh lùng nói: “Còn chưa chịu tỉnh lại? Còn tiếp tục bất tỉnh thì ta liền cho vợ ngươi cùng xuống chăm sóc sức khỏe cho ngươi.”
“Cụ tổ, chuyện này không có liên quan tới Dương Dương, đều là chủ ý của con, là con tham sống muốn hồi sinh, người có gì bất mãn cứ trừng phạt con.” Tô Mộc bỗng nhiên mở miệng nói.
Tôi nhất thời bị sợ hết hồn, nhìn Tô Mộc khó tin, anh ấy tỉnh lúc nào?
Còn có, anh ấy vừa gọi người thư sinh kia là cụ tổ, cụ tổ là có ý gì?
Chẳng lẽ thư sinh là này người Nhà họ Tô, là lão tổ tông của Tô mộc?
Trong nháy mắt tôi thấy mơ hồ, hai mắt nhìn chằm chằm động tĩnh của Tô Mộc bên đó.
Anh đã mở to mắt nhìn thư sinh nọ, sau đó tránh khỏi tay thư sinh rồi cung kính khụy gối, ba quỳ chin lạy, sau đó vẫy tay ra hiệu tôi cũng bước qua.
Cơ thể tôi đã cứng nhắc, nhưng tôi thấy vui khi thấy Tô Mộc tỉnh lại, sự xuất hiện của thư sinh so với con rồng đen vừa nãy thì tốt hơn nhiều, ít ra tôi và Tô Mộc còn sống, không bị giết đến hồn phi phách tán.
Tôi bước đến bên người Tô Mộc, lo lắng nhìn anh một vòng rồi hỏi anh thấy thế nào, có bị ảnh hưởng bởi tiệm khí hay không?
“Không sao.” Tô Mộc nở một nụ cười nhạt, kéo tay tôi đứng trước mặt thư sinh nói: “Anh giới thiệu cho em một chút, đây là tổ tiên nhà họ Tô, nếu như không có ông thì cũng không có nhà họ Tô như bây giờ, Em còn nhớ sứ mệnh nhà họ Tô không? đó là kế thừa ý nguyện của tổ tiên, thủ hộ hòa hợp giữa âm và dương, giữ gìn trật tự âm dương.”
“Ha Ha, đã người còn nhớ rõ tôt huấn, sao còn đến đây phục sinh sống lại, người bảo ta nên trừng phạt ngươi thế nào đây?” Thư sinh cười lạnh nói.
Ánh mắt ông ta nhìn Tô Mộc như nghiền ngẫm, dù giọng nói rét căm căm nhưng tôi lại để ý thấy, từ khi tôi bước đến cạnh Tô Mộc thì luồng tiệm khí mạnh mẽ đã biến mất không tăm không tích rồi, dường như đã bị ông ta thu lại.
Thì ra ông ta vốn không có ý định rat ay với Tô Mộc.
Tôi thở phào, sau khi xác định ông ta không có uy hiếp gì, tôi nhìn ông ta đã thân thiện hơn nhiều: “Cụ tổ, dù sao Tô Mộc cũng cháu chắt chút của cụ, nể máu mủ ruột thừa mong cụ đừng phạt anh, huống chi anh vì không muốn vi phạm tổ huấn đã cố ý đến Thái Lan xa xôi này thử sống lại, cũng không lợi dụng sách cấm nhà họ Tô, khi còn sống anh chỉ mới sống hơn hai mươi năm xuân xanh, không được trải nghiệm nhiều trong cuộc đời, ngài từ bi mà tha cho anh một lần, đợi anh ấy chết già cũng vẫn có thể giữ gìn cân bằng âm dương mà...”
“Dương Dương.” Tôi còn đang nói thì Tô Mộc đột nhiên gọi tên tôi, ngăn cản tôi nói tiếp, anh thấp giọng nói: “Cụ tổ không có quan hệ máu mú gì với anh, anh không phải chắt trai ông ấy, em không cần xin tha vì anh.”
Bình luận facebook