Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-310
CHƯƠNG 288: SINH LÒNG ĐỘC ÁC
CHƯƠNG 288: SINH LÒNG ĐỘC ÁC
“A?”
Bầu không khí bỗng nhiên có chút lúng túng, quan hệ giữa bọn họ quá không thể tưởng tượng nội, khiến tôi có chút hoa mắt chóng mặt, hỏi Tô Mộc: “Anh không phải cháu chắt ông ấy vậy tại sao anh lại phải gọi ông ấy là cụ tổ?”
“Cái này sẽ nói với em sau.” Tô Mộc nói, vừa nói anh ấy vừa dùng ánh mắt truyền ý, để tôi hiểu không nên hỏi nữa.
Có thể nhận ra trước mặt người thư sinh này Tô Mộc tương đối lo lắng, có lẽ sợ nói ra câu gì khiến người này tức giận.
Cũng phải, con rồng đen kia vừa sinh ra đã khiến Lâm Yến Nhi không thể động đậy được, bây giờ thư sinh này dễ dàng đánh gục rồng con chứng tỏ thực lực của ông ta nếu so với Tô Mộc không biết hơn bao nhiêu lần, huống chi ông ta lại là hồn tiệm vốn đã khắc với Tô Mộc.
Tôi cũng không dám tìm rủi ro trước mặt ông ta, liền dựa theo ý của Tô Mộc, ngoan ngoãn chào người thư sinh một cái, gọi cụ tổ một tiếng, coi như là chào hỏi với ông ta.
Sau khi tôi chào xong, Tô Mộc hỏi thư sinh kia có thể cho tôi lui xuống được không, lần này phạm sai lầm là một mình anh ấy, anh ấy không muốn lộ vẻ yếu ớt trước mặt tôi, chi bằng cho tôi lui trước, có lời gì bọn họ nói riêng.
Thư sinh kia không lên tiếng, trên mặt vẫn nở nụ cười nhàn nhạt như cũ nhìn Tô Mộc, thật giống như Tô Mộc thiếu nợ ông ta ba chục triệu không chịu trả.
Thấy thư sinh kia không nói lời nào, Tô Mộc coi như thư sinh kia ngầm đồng ý với đề nghị của anh ấy, vung tay lên một cái một đoàn âm khí liền đập ở trong không khí, kết giới vừa rồi nháy mắt lại xuất hiện. Chờ đến khi tôi mở mắt lại thì tôi đã ở một nơi đầy gạch ngói vụn, cùng ở đó với tôi còn có Lâm Yến Nhi và Đao Minh.
Tô Mộc này, rốt cuộc vẫn là không chịu để Lâm Yến Nhi ở lại trong long mạch đối mặt với hồn tiệm.
Trong lòng tôi có chút không vui, nhưng lúc này tôi căn bản không còn tâm tư ghen, trong lòng đều đang lo lắng cho Tô Mộc. Thư sinh kia mặc dù cùng Tô Mộc có chút giao tinh, đối với Tô Mộc cũng không có ác ý gì nhưng hiển nhiên ông ta có ý khiển trách Tô Mộc, hơn nữa Tô Mộc cũng nhận sai đối với ông ta, chờ sự trừng phạt của ông ta. Thư sinh kia lợi hại như vậy, ông ta sẽ trừng phạt Tô Mộc thế nào?
Khi tôi còn đang lo lắng đầy bụng thì bên người đột nhiên truyền tới một giọng lạnh như băng, hỏi tôi: “Nói, người vừa tới lai lịch thế nào? Làm sao khí thế trên người lại kinh người như vậy? Khí tức trên người hắn chỉ tản mát ra thôi cũng đã khiến cho ta choáng đầu hoa mắt?”
Người nói chính là Lâm Yến Nhi, sắc mặt cô ta vốn đã nhợt nhạt, lúc này bị tích khí chấn nhiếp khiến mặt tái xanh, nhìn qua hồn phách có chút nhàn nhạt giống như tùy lúc có thể bị tản mất.
Cũng may bản thân cô ta có tu vi quá mạnh mới có thể miễn cưỡng chống đỡ, tiếp tục nói chuyện với tôi.
Nhìn cô ta bây giờ hẳn không còn sức để đối phó với tôi nữa.
Tôi hơi thở phào nhẹ nhõm, cô ta không còn uy hiếp được tôi thì tôi cũng không cần sợ cô ta, sự bẫn mãn trong lòng tôi đối với cô ta cũng bộc phát, cười lạnh nói: “Cô không biết hồn tiệm? Ông ta chính là thiên địch của quỷ, ngươi bây giờ chỉ đơn giản là váng đầu hoa mắt sao? Sợ rằng hồn phách cũng sắp tan biến, nói thật cho cô, ở trước mặt hồn tiệm thì quỷ vật lợi hại hơn cô cũng phải dập đầu cầu xin tha thứ, bây giờ cô còn có thể nói chuyện đã là nên cảm ơn trời đất.”
Nghe được hai từ hồn tiệm, người Lâm Yến Nhi rùng mình một cái, sắc mặt nhợt nhạt hơn mất phần. Nhưng hiển nhiên cô ta không quá tin tưởng tôi, ánh mắt nhìn tôi đầy hồ nghi, nói: “Trên thế giới thật sự tồn tại hồn tiệm? Nếu như ông ta thật sự là hồn tiệm thì tại sao Tô Mộc gần ông ta như vậy lại không có phản ứng gì?”
Quả thật tôi muốn cười, nói với Lâm Yến Nhi cô ta hỏi vấn đề này liền giống như người còn sống chúng ta hỏi trên thế giới này có ma quỷ không vậy, nếu cô ta đã là quỷ vậy thì hồn tiệm chẳng lẽ còn không tồn tại sao?
Còn tại sao Tô Mộc lại không bị sao, cái này lại càng dễ hiểu, bởi vì hồn tiệm kia là thân thích của Tô Mộc, cùng một phe với chúng tôi cho nên vừa rồi ông ta mới cứu mạng tôi ngay trước miệng của con rồng.
Nói xong mặt tôi còn hiện lên vẻ tự đắc, khuyên bảo Lâm Yến Nhi có ý đồ xấu gì thì tốt nhất nên dừng lại, thực lực hồn tiệm vừa rồi cô ta cũng thấy, nếu như lúc này gây chuyện với chúng tôi thì nhất định hồn tiệm sẽ không bỏ qua cho cô ta.
Lâm Yến Nhi không lên tiếng, xung quanh cô ta vẫn tản ra mùi vị uy hiếp nhưng bây giờ cô ta đã bị thương nặng, ngay cả Đao Minh sắc mặt cũng không quá tốt, dĩ nhiên không dám gây chuyện với tôi. Nghĩ vậy nên tôi cho rằng tôi đã nói đến mức này thì bọn họ cũng nên rút lui.
Nhưng ngoài dự liệu của tôi, bọn họ không có chút ý nào là muốn rút lui. Sau khi biết được thư sinh kia là hồn tiệm, Lâm Yến Nhi liền lui về phía sau, tìm một chỗ tương đối bằng phẳng ngồi xuống nhắm mắt một lòng một dạ chữa thương.
Lần này liền đến phiên tôi lo lắng, vốn nghĩ mượn danh tiếng hồn tiệm để hù dọa cô ta, mặc dù tôi không ưa cô ta từ rất lâu rồi nhưng quả thật tôi không đủ sức gây khó dễ cho cô ta. Bây giờ cô ta lại chữa thương ngay bên cạnh tội, lỡ như một lát cô ta hồi phục, hồn tiệm cùng Tô Mộc chưa đi ra thì không phải tôi sẽ bị cô ta làm thịt?
Nghĩ đến cục diện có thể phát sinh tôi bỗng nhiên nổi lên một suy nghĩ to gan độc ác.
Có nên thừa dịp bây giờ đánh lén cô ta hay không?
Cô ta suýt chút nữa giết chết tôi, hơn nữa năm đó chính là cô ta làm hại cả nhà Tô Mộc bị diệt khẩu, bây giờ tôi đánh lén cô ta hẳn cũng không tính là thừa dịp người gặp nguy đi?
Huống chi cho dù tôi thừa dịp người khác gặp nguy thì thế nào, so với cô ta thì tôi đã là quá nhân từ!
Trong lòng suy nghĩ, xung quanh thân thể tôi đã không tự chủ bao trùm một tầng yêu khí, yêu khí kia chạm phải âm khí vừa rồi Lâm Yến Nhi tỏa ra liền tóe lên tia lửa đùng đùng, nhìn qua có vẻ rất lợi hại.
Chỉ tiếc gây động tĩnh quá lớn, tôi vừa kéo yêu khí ra thì Lâm Yến Nhi liền chú ý tới hành động của tôi, chợt mở mắt, mặt lạnh như băng nhìn tôi.
Tôi có chút lúng túng, muốn thừa dịp Lâm Yến Nhi đang chữa thương mà đánh lén, bây giờ thì hay rồi, bị người ta bắt tại trận.
Nhưng bây giờ tôi cũng không để ý nhiều như vậy, cơ hội khó có được, tôi đưa mắt trực tiếp nhìn vào ánh mắt Lâm Yến Nhi, cũng không nói gì với cô ta, điều khiển yêu khí biến thành hình một con dao lao về phía cô ta.
Sắc mặt Lâm Yến Nhi cả kinh, có lẽ cô ta không nghĩ tôi có gan ra tay với cô ta, nhưng bất chợt người cô ta lóe lên biến mất tránh đòn tấn công của tôi, sau đó xuất hiện ở sau lưng tôi, nói: “Ngươi nhất định phải ra tay với ta sao? Mặc dù bây giờ ta bị thương nhẹ nhưng với bản lãnh của ngươi còn chưa thể khiến ta tổn thương được. Ngươi không sợ sau khi thương thế của lành lại ta sẽ giết ngươi?”
“Cho dù bây giờ tôi không đánh lén cô thì cô cũng chưa từng khách khí với tôi, nếu không phải mấy lần tôi tốt số đã bị cô giết nhiều lần.” Tôi cười lạnh nói.
Vốn vừa rồi tôi ra tay cũng không chắc chắn lắm, bây giờ thấy Lâm Yến Nhi chẳng qua chỉ né tránh mà không đánh trả, trong nháy mắt lòng tin của tôi tăng lên nhiều, bước nhanh xống về hướng Lâm Yến Nhi.
Sắc mặt Lâm Yến Nhi có chút khó coi, né tránh vài lần động tác của cô ta rõ ràng chậm chạp hơn một ít, rơi vào thế yếu. Ngay khi tôi sắp vọt tới trước mặt cô ta thì bỗng nhiếu mắt cô ta lóe lên, cũng không né mà ngược lại nghênh đón tôi, nói: “Ngươi thật sự cho rằng ta bị thương thì ngươi có thể giết được ta? Ta là vợ được cưới hỏi đàng hoàng của Tô Mộc, cùng anh ấy mai táng chung huyệt hơn một trăm năm, anh ấy sẽ không để cho ngươi giết ta. Không tin hai chúng ta đánh cuộc?”
“Ai muốn cùng cô đánh cuộc, lúc này còn nói lời này còn có ý nghĩa sao?” Tôi cười lạnh một tiếng. Tô Mộc ghét cô ta thế nào tôi cũng biết, lúc sắp chết Lâm Yến Nhi vẫn nghĩ biện pháp phá đám tình cảm giữa tôi và Tô Mộc, thật là buồn cười.
Vừa nói tôi đã ép tới gần trước mặt cô ta, con dao yêu khí trong tay hướng về tim cô ta đâm tới.
“Dương Dương, dừng tay!”
CHƯƠNG 288: SINH LÒNG ĐỘC ÁC
“A?”
Bầu không khí bỗng nhiên có chút lúng túng, quan hệ giữa bọn họ quá không thể tưởng tượng nội, khiến tôi có chút hoa mắt chóng mặt, hỏi Tô Mộc: “Anh không phải cháu chắt ông ấy vậy tại sao anh lại phải gọi ông ấy là cụ tổ?”
“Cái này sẽ nói với em sau.” Tô Mộc nói, vừa nói anh ấy vừa dùng ánh mắt truyền ý, để tôi hiểu không nên hỏi nữa.
Có thể nhận ra trước mặt người thư sinh này Tô Mộc tương đối lo lắng, có lẽ sợ nói ra câu gì khiến người này tức giận.
Cũng phải, con rồng đen kia vừa sinh ra đã khiến Lâm Yến Nhi không thể động đậy được, bây giờ thư sinh này dễ dàng đánh gục rồng con chứng tỏ thực lực của ông ta nếu so với Tô Mộc không biết hơn bao nhiêu lần, huống chi ông ta lại là hồn tiệm vốn đã khắc với Tô Mộc.
Tôi cũng không dám tìm rủi ro trước mặt ông ta, liền dựa theo ý của Tô Mộc, ngoan ngoãn chào người thư sinh một cái, gọi cụ tổ một tiếng, coi như là chào hỏi với ông ta.
Sau khi tôi chào xong, Tô Mộc hỏi thư sinh kia có thể cho tôi lui xuống được không, lần này phạm sai lầm là một mình anh ấy, anh ấy không muốn lộ vẻ yếu ớt trước mặt tôi, chi bằng cho tôi lui trước, có lời gì bọn họ nói riêng.
Thư sinh kia không lên tiếng, trên mặt vẫn nở nụ cười nhàn nhạt như cũ nhìn Tô Mộc, thật giống như Tô Mộc thiếu nợ ông ta ba chục triệu không chịu trả.
Thấy thư sinh kia không nói lời nào, Tô Mộc coi như thư sinh kia ngầm đồng ý với đề nghị của anh ấy, vung tay lên một cái một đoàn âm khí liền đập ở trong không khí, kết giới vừa rồi nháy mắt lại xuất hiện. Chờ đến khi tôi mở mắt lại thì tôi đã ở một nơi đầy gạch ngói vụn, cùng ở đó với tôi còn có Lâm Yến Nhi và Đao Minh.
Tô Mộc này, rốt cuộc vẫn là không chịu để Lâm Yến Nhi ở lại trong long mạch đối mặt với hồn tiệm.
Trong lòng tôi có chút không vui, nhưng lúc này tôi căn bản không còn tâm tư ghen, trong lòng đều đang lo lắng cho Tô Mộc. Thư sinh kia mặc dù cùng Tô Mộc có chút giao tinh, đối với Tô Mộc cũng không có ác ý gì nhưng hiển nhiên ông ta có ý khiển trách Tô Mộc, hơn nữa Tô Mộc cũng nhận sai đối với ông ta, chờ sự trừng phạt của ông ta. Thư sinh kia lợi hại như vậy, ông ta sẽ trừng phạt Tô Mộc thế nào?
Khi tôi còn đang lo lắng đầy bụng thì bên người đột nhiên truyền tới một giọng lạnh như băng, hỏi tôi: “Nói, người vừa tới lai lịch thế nào? Làm sao khí thế trên người lại kinh người như vậy? Khí tức trên người hắn chỉ tản mát ra thôi cũng đã khiến cho ta choáng đầu hoa mắt?”
Người nói chính là Lâm Yến Nhi, sắc mặt cô ta vốn đã nhợt nhạt, lúc này bị tích khí chấn nhiếp khiến mặt tái xanh, nhìn qua hồn phách có chút nhàn nhạt giống như tùy lúc có thể bị tản mất.
Cũng may bản thân cô ta có tu vi quá mạnh mới có thể miễn cưỡng chống đỡ, tiếp tục nói chuyện với tôi.
Nhìn cô ta bây giờ hẳn không còn sức để đối phó với tôi nữa.
Tôi hơi thở phào nhẹ nhõm, cô ta không còn uy hiếp được tôi thì tôi cũng không cần sợ cô ta, sự bẫn mãn trong lòng tôi đối với cô ta cũng bộc phát, cười lạnh nói: “Cô không biết hồn tiệm? Ông ta chính là thiên địch của quỷ, ngươi bây giờ chỉ đơn giản là váng đầu hoa mắt sao? Sợ rằng hồn phách cũng sắp tan biến, nói thật cho cô, ở trước mặt hồn tiệm thì quỷ vật lợi hại hơn cô cũng phải dập đầu cầu xin tha thứ, bây giờ cô còn có thể nói chuyện đã là nên cảm ơn trời đất.”
Nghe được hai từ hồn tiệm, người Lâm Yến Nhi rùng mình một cái, sắc mặt nhợt nhạt hơn mất phần. Nhưng hiển nhiên cô ta không quá tin tưởng tôi, ánh mắt nhìn tôi đầy hồ nghi, nói: “Trên thế giới thật sự tồn tại hồn tiệm? Nếu như ông ta thật sự là hồn tiệm thì tại sao Tô Mộc gần ông ta như vậy lại không có phản ứng gì?”
Quả thật tôi muốn cười, nói với Lâm Yến Nhi cô ta hỏi vấn đề này liền giống như người còn sống chúng ta hỏi trên thế giới này có ma quỷ không vậy, nếu cô ta đã là quỷ vậy thì hồn tiệm chẳng lẽ còn không tồn tại sao?
Còn tại sao Tô Mộc lại không bị sao, cái này lại càng dễ hiểu, bởi vì hồn tiệm kia là thân thích của Tô Mộc, cùng một phe với chúng tôi cho nên vừa rồi ông ta mới cứu mạng tôi ngay trước miệng của con rồng.
Nói xong mặt tôi còn hiện lên vẻ tự đắc, khuyên bảo Lâm Yến Nhi có ý đồ xấu gì thì tốt nhất nên dừng lại, thực lực hồn tiệm vừa rồi cô ta cũng thấy, nếu như lúc này gây chuyện với chúng tôi thì nhất định hồn tiệm sẽ không bỏ qua cho cô ta.
Lâm Yến Nhi không lên tiếng, xung quanh cô ta vẫn tản ra mùi vị uy hiếp nhưng bây giờ cô ta đã bị thương nặng, ngay cả Đao Minh sắc mặt cũng không quá tốt, dĩ nhiên không dám gây chuyện với tôi. Nghĩ vậy nên tôi cho rằng tôi đã nói đến mức này thì bọn họ cũng nên rút lui.
Nhưng ngoài dự liệu của tôi, bọn họ không có chút ý nào là muốn rút lui. Sau khi biết được thư sinh kia là hồn tiệm, Lâm Yến Nhi liền lui về phía sau, tìm một chỗ tương đối bằng phẳng ngồi xuống nhắm mắt một lòng một dạ chữa thương.
Lần này liền đến phiên tôi lo lắng, vốn nghĩ mượn danh tiếng hồn tiệm để hù dọa cô ta, mặc dù tôi không ưa cô ta từ rất lâu rồi nhưng quả thật tôi không đủ sức gây khó dễ cho cô ta. Bây giờ cô ta lại chữa thương ngay bên cạnh tội, lỡ như một lát cô ta hồi phục, hồn tiệm cùng Tô Mộc chưa đi ra thì không phải tôi sẽ bị cô ta làm thịt?
Nghĩ đến cục diện có thể phát sinh tôi bỗng nhiên nổi lên một suy nghĩ to gan độc ác.
Có nên thừa dịp bây giờ đánh lén cô ta hay không?
Cô ta suýt chút nữa giết chết tôi, hơn nữa năm đó chính là cô ta làm hại cả nhà Tô Mộc bị diệt khẩu, bây giờ tôi đánh lén cô ta hẳn cũng không tính là thừa dịp người gặp nguy đi?
Huống chi cho dù tôi thừa dịp người khác gặp nguy thì thế nào, so với cô ta thì tôi đã là quá nhân từ!
Trong lòng suy nghĩ, xung quanh thân thể tôi đã không tự chủ bao trùm một tầng yêu khí, yêu khí kia chạm phải âm khí vừa rồi Lâm Yến Nhi tỏa ra liền tóe lên tia lửa đùng đùng, nhìn qua có vẻ rất lợi hại.
Chỉ tiếc gây động tĩnh quá lớn, tôi vừa kéo yêu khí ra thì Lâm Yến Nhi liền chú ý tới hành động của tôi, chợt mở mắt, mặt lạnh như băng nhìn tôi.
Tôi có chút lúng túng, muốn thừa dịp Lâm Yến Nhi đang chữa thương mà đánh lén, bây giờ thì hay rồi, bị người ta bắt tại trận.
Nhưng bây giờ tôi cũng không để ý nhiều như vậy, cơ hội khó có được, tôi đưa mắt trực tiếp nhìn vào ánh mắt Lâm Yến Nhi, cũng không nói gì với cô ta, điều khiển yêu khí biến thành hình một con dao lao về phía cô ta.
Sắc mặt Lâm Yến Nhi cả kinh, có lẽ cô ta không nghĩ tôi có gan ra tay với cô ta, nhưng bất chợt người cô ta lóe lên biến mất tránh đòn tấn công của tôi, sau đó xuất hiện ở sau lưng tôi, nói: “Ngươi nhất định phải ra tay với ta sao? Mặc dù bây giờ ta bị thương nhẹ nhưng với bản lãnh của ngươi còn chưa thể khiến ta tổn thương được. Ngươi không sợ sau khi thương thế của lành lại ta sẽ giết ngươi?”
“Cho dù bây giờ tôi không đánh lén cô thì cô cũng chưa từng khách khí với tôi, nếu không phải mấy lần tôi tốt số đã bị cô giết nhiều lần.” Tôi cười lạnh nói.
Vốn vừa rồi tôi ra tay cũng không chắc chắn lắm, bây giờ thấy Lâm Yến Nhi chẳng qua chỉ né tránh mà không đánh trả, trong nháy mắt lòng tin của tôi tăng lên nhiều, bước nhanh xống về hướng Lâm Yến Nhi.
Sắc mặt Lâm Yến Nhi có chút khó coi, né tránh vài lần động tác của cô ta rõ ràng chậm chạp hơn một ít, rơi vào thế yếu. Ngay khi tôi sắp vọt tới trước mặt cô ta thì bỗng nhiếu mắt cô ta lóe lên, cũng không né mà ngược lại nghênh đón tôi, nói: “Ngươi thật sự cho rằng ta bị thương thì ngươi có thể giết được ta? Ta là vợ được cưới hỏi đàng hoàng của Tô Mộc, cùng anh ấy mai táng chung huyệt hơn một trăm năm, anh ấy sẽ không để cho ngươi giết ta. Không tin hai chúng ta đánh cuộc?”
“Ai muốn cùng cô đánh cuộc, lúc này còn nói lời này còn có ý nghĩa sao?” Tôi cười lạnh một tiếng. Tô Mộc ghét cô ta thế nào tôi cũng biết, lúc sắp chết Lâm Yến Nhi vẫn nghĩ biện pháp phá đám tình cảm giữa tôi và Tô Mộc, thật là buồn cười.
Vừa nói tôi đã ép tới gần trước mặt cô ta, con dao yêu khí trong tay hướng về tim cô ta đâm tới.
“Dương Dương, dừng tay!”
Bình luận facebook