Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-388
CHƯƠNG 366: THẦN SA ĐỌA
CHƯƠNG 366: THẦN SA ĐỌA
Từ lầu hai truyền tới tiếng lật sách nhanh chóng, có cả tiếng cười điên cuồng của mục sư Blake.
Tôi liền chạy nhanh lên lầu hai, quả nhiên trên đó có Blake, ông ta ngồi trước một chiếc bàn lớn đang đọc sách, xung quanh đều chất đầy sách rất bừa bộn.
Vốn là một người rất thanh lịch nhưng chỉ mấy ngày không gặp lúc này mục sư Blake đã giống như một kẻ mười năm lang thang vậy.
“Người…” Thấy tôi vô căn vô cứ xuất hiện trước mặt, ánh mắt Blake chăm chăm nhìn tôi giống như trông thấy quỷ.Nhìn tôi nửa ngày ông ta mới cười lớn, lảo đảo lắc lư đi tới gần tôi, một tay nắm chặt tay tôi, nói: “Thần phương Đông, ngài phải nhanh rời khỏi thiên sứ sa đọa đó, nhanh lên!”
“Ông nói ai là thiên sứ sa đọa? Tô Mộc sao?” Tôi cau mày nói.
Mục sư Blake gật đầu mạnh, vốn ông ta còn đang cười, nghe thấy tên Tô Mộc toàn thân ông ta liền run một cái, biểu tình trên mặt biến thành hoảng sợ tột độ giống như nghe thấy tên ác ma.
Tôi sợ ông ta lại chạy trốn liền đưa tay nắm lấy cổ tay ông ta, hỏi: “Ông có ý gì? Tại sao Tô Mộc lại là thiên sứ sa đọa? Còn có tại sao Tô Mộc lại vượt qua 21 gram, không phải ông nói anh ấy chỉ có 3 gram hay sao? Rốt cuộc là thế nào?”
“Tới đây, tự ngài xem, nơi này đều có.” Mục sư Blake thấy tôi tóm được ông ta lại càng kinh sợ hơn, thậm chí chân cũng không đứng thẳng. Miệng vừa nói vừa lục lọi trong đống sách trên bàn lấy ra một quyển sách có bìa bằng da trâu trông rất cổ, đưa cho tôi: “Đây là tài liệu quý hiếm trong giáo hội, năm xưa chỉ có giáo hoàng mới có thể kiểm tra, bây giờ tôi đều giao cho ngài. Mong ngài mang thiên sứ sa đọa đi, đừng tiếp tục ở lại đất nước chúng tôi. Cầu xin ngài.”
“Ông cứ bình tĩnh trước đã.” Tôi thấy ông ta càng điên cuồng hơn, không thể làm gì khác hơn là rút một tia yêu khí trong cơ thể ra quấn lấy ông ta, cưỡng chế ông ta tỉnh táo lại.
Sau đó tôi mở cuốn sách cổ mục sư Blake đưa cho, bên trong đều là những chữ viết cổ quái tôi không hiểu được.
Ở bên cạnh còn hình minh họa, may mắn là tôi miễn cưỡng xem có thể hiểu được một chút. Hình vẽ một người đàn ông thời nhà Thanh, đầu để đuôi sam, hẳn là chỉ một người đàn ông Trung Quốc. Người đàn ông Trung Quốc sau khi chết hồn phách chia làm hai phần, một phần cường tráng và một phần nhỏ yếu, cả người đầy khói mù màu đen giống như được mọc ra từ mặt đất.
Bên cạnh phần hồn phách nhỏ yếu màu đen kia ghi rõ số 3, hẳn là ghi chú phần hồn phách này chỉ có 3 gram, nhưng ở chỗ đó lại có phần ghi ghi chép chép rồi được gạch chân bằng mực màu đỏ.
Các hình vẽ phía sau như một câu chuyện, hồn phách đen kia thấy hồn phách cường tráng liền phát sinh biến hóa, bắt đầu đại khai sát giới, trở nên đặc biệt kinh khủng.
Vẽ đến nơi này liền hết, phía sau hẳn vẫn còn những những tờ sau đó đã bị người khác xé.
Tôi khép sách lại, nhìn mục sư Blake lúc này đã tỉnh táo một chút, liền hỏi: “Ý của ông là, Tô Mộc chính là hồn phách đen trong bức tranh này? Hồn phách của anh ấy bị chia làm hai cho nên hồn phách không hoàn chỉnh?”
“Phải, phải!” Mục sư Blake chăm chú nhìn tôi rồi gật đầu.
“Cho nên ông mới nói hồn phách anh ấy chỉ có 3 gram? Nhưng trong bức tranh này 3 gram kia bị gạch đi, đây là tại sao?” Tôi hỏi.
“Hắn là Thượng Đế, không, hắn là thần, là thần phương Đông như ngài, nhưng hắn là thần xấu xa.” Mục sư Blake kích động nói.
Tôi nhất thời bối rối, hỏi mục sư Blake: “Ông không lầm chứ? Ông nói Tô Mộc là thần? Còn là hồn phách không hoàn chỉnh của một thần xấu xa?”
“Không sai!” Mục sư Blake lại gật đầu một cái.
“Không thể nào, nếu Tô Mộc là hồn phách không hoàn chỉnh thì anh ấy không thể nào tu luyện được thành lệ quỷ, huống chi anh ấy không hề thích giết chóc. Từ khi tôi biết anh ấy chưa từng thấy anh ấy giết lung tung dù chỉ một người, thậm chí còn đã cứu người khác.” Tôi nhất thời không bình tĩnh, tức giận nói.
Tôi không cho phép người khác nói Tô Mộc như vậy, vừa rồi dáng vẻ mục sư Blake cầu xin tôi mang Tô Mộc đi giống như cầu tôi mang tai họa đi vậy.
Còn có, ông ta dựa vào cái gì mà chỉ xem mấy bức hình này đã khẳng định Tô Mộc là thần xấu xa, ông ta có chứng cứ gì?
Blake không nghĩ tới tôi đột nhiên nổi giận, dọa đến ngơ người, cso điều được yêu khí của tôi nâng đỡ, tâm tình của ông ta coi như ổn định, sửng sốt một lát nói: "nguyên nhân anh ta không giết người thìbây giờ tôi còn không rõ, nhưng là ghi chép của giáo hội sẽ không sai, anh ta là sát thần, chỉ cần nhìn thấy một nửa hồn phách còn lại, tinh thần của anh ta liền sẽ bị khống chế, sau đó giết người không gớm tay, mà hồn phách của anh ta sẽ còn bị một nửa hồn khác chiếm đoạt, cuối cùng biến thành một ác ma từ đầu đến chân , đem hủy diệt đến cho nhân gian."
Nói xong ông ta rung mình một cái.
Ta bị ông ta làm phát bực, ông ta sốt sắng gọi điện thoại cho tôi là vì nói với tôi Tô Mộc là mối họa lớn?
Mà ông ta cũng sắp điên rồi, quả thực là lời nói vô căn cứ!
Thái độ của tôi lạnh đi mấy phần, đem thu hồi lại yêu khí đang chống đỡ cho ông ta, nói: “Tô Mộc có phải ác ma hay không tôi càng rõ ràng hơn ông. Anh ấy chỉ dẫn tôi tới đây chơi mấy ngày, sẽ không mang tai họa đến cho New Zealand các ông. Chờ ba ngày sau tôi nhất định sẽ đem anh ấy rời đi, không cần ông nói nhiều. Mục sư hãy tự bảo trọng, cáo từ!”
Nói xong người tôi lóe lên, sẽ phải rời khỏi đây.
Trong khoảnh khắc tôi rời đi đó tôi còn nghe được tiếng Blake nói vội vàng bằng tiếng Anh, hình như nói ác ma rời khỏi bản thể sẽ không sống qua được mười ngày.
Có điều lời của ông ta tôi cũng không để ý tới, một giây kế tiếp tôi đã ở trong phòng khách sạn.
Còn đứng chưa vững, cửa phòng truyền tới tiếng vang nhỏ, Tô Mộc tay cầm một túi lớn đẩy cửa đi vào, trong túi chứa đầy các loại thuốc men.“Anh mua rất nhiều thuốc, em xem loại nào sẽ có tác dụng. Hoặc anh giúp em xoa bóp một chút?” Tô Mộc đi nhanh tới, đưa tay sờ vào trán tôi muốn đo nhiệt độ một chút.
Chỉ là tay anh ấy vừa chạm vào thì mặt anh ấy liền lộ ra vẻ lúng túng, cười một tiếng rồi thu hồi lại.
Bởi vì tay anh ấy quá lạnh, sờ vào tôi nhất định sẽ cảm thấy rất nóng, cho dù nhiệt độ cơ thể tôi là bình thường thì anh ấy sờ cũng sẽ cảm thấy rất nóng. Sau khi rụt tay về anh ấy liền dừng chốc lát rồi đưa tay ra sau gáy tôi nhẹ nhàng xoa bóp, hỏi tôi như vậy có cảm thấy thoải mái hơn chút nào không?
Tôi gạt cảm giác không vui mà Blake mang tới, vui vẻ nằm trong lòng Tô Mộc, vừa nũng nịu vừa nói tôi đói, hỏi Tô Mộc có mua đồ ăn gì cho tôi không.Vừa hỏi mặt Tô Mộc liền hiện lên nụ cười, nói anh ấy đã sớm đoán tôi chỉ ăn vặt sẽ mau đói cho nên đã mua không ít đồ ăn cho tôi. Nói xong anh ấy mở hộp trong túi ra, trong nháy mắt một mùi thơm thoang thoảng phiêu tán trong không khí.
“Tô Mộc, anh thật tốt.” Tôi không nhịn được nói.
Nói xong tôi liền nhận lấy cái muỗng Tô Mộc đưa, một bên xúc cơm đưa vào miệng một bên như vô tình hữu ý hỏi Tô Mộc: “Đúng rồi, Tô Mộc, sau khi anh chết hồn phách đã đi qua những nơi nào?”
“Sao đột nhiên em lại hỏi điều này?” Tô Mộc sửng sốt một chút, có chút bất ngờ nhìn tôi.
“Không có gì, chỉ là ngày hôm qua trong động đom đóm thấy hình ảnh cũ của chúng ta nên em có chút tò mò. Những cảnh kia đều là sau khi chúng ta quen nhau, em cũng muốn biết trước khi ta biết nhau anh làm những gì?”
CHƯƠNG 366: THẦN SA ĐỌA
Từ lầu hai truyền tới tiếng lật sách nhanh chóng, có cả tiếng cười điên cuồng của mục sư Blake.
Tôi liền chạy nhanh lên lầu hai, quả nhiên trên đó có Blake, ông ta ngồi trước một chiếc bàn lớn đang đọc sách, xung quanh đều chất đầy sách rất bừa bộn.
Vốn là một người rất thanh lịch nhưng chỉ mấy ngày không gặp lúc này mục sư Blake đã giống như một kẻ mười năm lang thang vậy.
“Người…” Thấy tôi vô căn vô cứ xuất hiện trước mặt, ánh mắt Blake chăm chăm nhìn tôi giống như trông thấy quỷ.Nhìn tôi nửa ngày ông ta mới cười lớn, lảo đảo lắc lư đi tới gần tôi, một tay nắm chặt tay tôi, nói: “Thần phương Đông, ngài phải nhanh rời khỏi thiên sứ sa đọa đó, nhanh lên!”
“Ông nói ai là thiên sứ sa đọa? Tô Mộc sao?” Tôi cau mày nói.
Mục sư Blake gật đầu mạnh, vốn ông ta còn đang cười, nghe thấy tên Tô Mộc toàn thân ông ta liền run một cái, biểu tình trên mặt biến thành hoảng sợ tột độ giống như nghe thấy tên ác ma.
Tôi sợ ông ta lại chạy trốn liền đưa tay nắm lấy cổ tay ông ta, hỏi: “Ông có ý gì? Tại sao Tô Mộc lại là thiên sứ sa đọa? Còn có tại sao Tô Mộc lại vượt qua 21 gram, không phải ông nói anh ấy chỉ có 3 gram hay sao? Rốt cuộc là thế nào?”
“Tới đây, tự ngài xem, nơi này đều có.” Mục sư Blake thấy tôi tóm được ông ta lại càng kinh sợ hơn, thậm chí chân cũng không đứng thẳng. Miệng vừa nói vừa lục lọi trong đống sách trên bàn lấy ra một quyển sách có bìa bằng da trâu trông rất cổ, đưa cho tôi: “Đây là tài liệu quý hiếm trong giáo hội, năm xưa chỉ có giáo hoàng mới có thể kiểm tra, bây giờ tôi đều giao cho ngài. Mong ngài mang thiên sứ sa đọa đi, đừng tiếp tục ở lại đất nước chúng tôi. Cầu xin ngài.”
“Ông cứ bình tĩnh trước đã.” Tôi thấy ông ta càng điên cuồng hơn, không thể làm gì khác hơn là rút một tia yêu khí trong cơ thể ra quấn lấy ông ta, cưỡng chế ông ta tỉnh táo lại.
Sau đó tôi mở cuốn sách cổ mục sư Blake đưa cho, bên trong đều là những chữ viết cổ quái tôi không hiểu được.
Ở bên cạnh còn hình minh họa, may mắn là tôi miễn cưỡng xem có thể hiểu được một chút. Hình vẽ một người đàn ông thời nhà Thanh, đầu để đuôi sam, hẳn là chỉ một người đàn ông Trung Quốc. Người đàn ông Trung Quốc sau khi chết hồn phách chia làm hai phần, một phần cường tráng và một phần nhỏ yếu, cả người đầy khói mù màu đen giống như được mọc ra từ mặt đất.
Bên cạnh phần hồn phách nhỏ yếu màu đen kia ghi rõ số 3, hẳn là ghi chú phần hồn phách này chỉ có 3 gram, nhưng ở chỗ đó lại có phần ghi ghi chép chép rồi được gạch chân bằng mực màu đỏ.
Các hình vẽ phía sau như một câu chuyện, hồn phách đen kia thấy hồn phách cường tráng liền phát sinh biến hóa, bắt đầu đại khai sát giới, trở nên đặc biệt kinh khủng.
Vẽ đến nơi này liền hết, phía sau hẳn vẫn còn những những tờ sau đó đã bị người khác xé.
Tôi khép sách lại, nhìn mục sư Blake lúc này đã tỉnh táo một chút, liền hỏi: “Ý của ông là, Tô Mộc chính là hồn phách đen trong bức tranh này? Hồn phách của anh ấy bị chia làm hai cho nên hồn phách không hoàn chỉnh?”
“Phải, phải!” Mục sư Blake chăm chú nhìn tôi rồi gật đầu.
“Cho nên ông mới nói hồn phách anh ấy chỉ có 3 gram? Nhưng trong bức tranh này 3 gram kia bị gạch đi, đây là tại sao?” Tôi hỏi.
“Hắn là Thượng Đế, không, hắn là thần, là thần phương Đông như ngài, nhưng hắn là thần xấu xa.” Mục sư Blake kích động nói.
Tôi nhất thời bối rối, hỏi mục sư Blake: “Ông không lầm chứ? Ông nói Tô Mộc là thần? Còn là hồn phách không hoàn chỉnh của một thần xấu xa?”
“Không sai!” Mục sư Blake lại gật đầu một cái.
“Không thể nào, nếu Tô Mộc là hồn phách không hoàn chỉnh thì anh ấy không thể nào tu luyện được thành lệ quỷ, huống chi anh ấy không hề thích giết chóc. Từ khi tôi biết anh ấy chưa từng thấy anh ấy giết lung tung dù chỉ một người, thậm chí còn đã cứu người khác.” Tôi nhất thời không bình tĩnh, tức giận nói.
Tôi không cho phép người khác nói Tô Mộc như vậy, vừa rồi dáng vẻ mục sư Blake cầu xin tôi mang Tô Mộc đi giống như cầu tôi mang tai họa đi vậy.
Còn có, ông ta dựa vào cái gì mà chỉ xem mấy bức hình này đã khẳng định Tô Mộc là thần xấu xa, ông ta có chứng cứ gì?
Blake không nghĩ tới tôi đột nhiên nổi giận, dọa đến ngơ người, cso điều được yêu khí của tôi nâng đỡ, tâm tình của ông ta coi như ổn định, sửng sốt một lát nói: "nguyên nhân anh ta không giết người thìbây giờ tôi còn không rõ, nhưng là ghi chép của giáo hội sẽ không sai, anh ta là sát thần, chỉ cần nhìn thấy một nửa hồn phách còn lại, tinh thần của anh ta liền sẽ bị khống chế, sau đó giết người không gớm tay, mà hồn phách của anh ta sẽ còn bị một nửa hồn khác chiếm đoạt, cuối cùng biến thành một ác ma từ đầu đến chân , đem hủy diệt đến cho nhân gian."
Nói xong ông ta rung mình một cái.
Ta bị ông ta làm phát bực, ông ta sốt sắng gọi điện thoại cho tôi là vì nói với tôi Tô Mộc là mối họa lớn?
Mà ông ta cũng sắp điên rồi, quả thực là lời nói vô căn cứ!
Thái độ của tôi lạnh đi mấy phần, đem thu hồi lại yêu khí đang chống đỡ cho ông ta, nói: “Tô Mộc có phải ác ma hay không tôi càng rõ ràng hơn ông. Anh ấy chỉ dẫn tôi tới đây chơi mấy ngày, sẽ không mang tai họa đến cho New Zealand các ông. Chờ ba ngày sau tôi nhất định sẽ đem anh ấy rời đi, không cần ông nói nhiều. Mục sư hãy tự bảo trọng, cáo từ!”
Nói xong người tôi lóe lên, sẽ phải rời khỏi đây.
Trong khoảnh khắc tôi rời đi đó tôi còn nghe được tiếng Blake nói vội vàng bằng tiếng Anh, hình như nói ác ma rời khỏi bản thể sẽ không sống qua được mười ngày.
Có điều lời của ông ta tôi cũng không để ý tới, một giây kế tiếp tôi đã ở trong phòng khách sạn.
Còn đứng chưa vững, cửa phòng truyền tới tiếng vang nhỏ, Tô Mộc tay cầm một túi lớn đẩy cửa đi vào, trong túi chứa đầy các loại thuốc men.“Anh mua rất nhiều thuốc, em xem loại nào sẽ có tác dụng. Hoặc anh giúp em xoa bóp một chút?” Tô Mộc đi nhanh tới, đưa tay sờ vào trán tôi muốn đo nhiệt độ một chút.
Chỉ là tay anh ấy vừa chạm vào thì mặt anh ấy liền lộ ra vẻ lúng túng, cười một tiếng rồi thu hồi lại.
Bởi vì tay anh ấy quá lạnh, sờ vào tôi nhất định sẽ cảm thấy rất nóng, cho dù nhiệt độ cơ thể tôi là bình thường thì anh ấy sờ cũng sẽ cảm thấy rất nóng. Sau khi rụt tay về anh ấy liền dừng chốc lát rồi đưa tay ra sau gáy tôi nhẹ nhàng xoa bóp, hỏi tôi như vậy có cảm thấy thoải mái hơn chút nào không?
Tôi gạt cảm giác không vui mà Blake mang tới, vui vẻ nằm trong lòng Tô Mộc, vừa nũng nịu vừa nói tôi đói, hỏi Tô Mộc có mua đồ ăn gì cho tôi không.Vừa hỏi mặt Tô Mộc liền hiện lên nụ cười, nói anh ấy đã sớm đoán tôi chỉ ăn vặt sẽ mau đói cho nên đã mua không ít đồ ăn cho tôi. Nói xong anh ấy mở hộp trong túi ra, trong nháy mắt một mùi thơm thoang thoảng phiêu tán trong không khí.
“Tô Mộc, anh thật tốt.” Tôi không nhịn được nói.
Nói xong tôi liền nhận lấy cái muỗng Tô Mộc đưa, một bên xúc cơm đưa vào miệng một bên như vô tình hữu ý hỏi Tô Mộc: “Đúng rồi, Tô Mộc, sau khi anh chết hồn phách đã đi qua những nơi nào?”
“Sao đột nhiên em lại hỏi điều này?” Tô Mộc sửng sốt một chút, có chút bất ngờ nhìn tôi.
“Không có gì, chỉ là ngày hôm qua trong động đom đóm thấy hình ảnh cũ của chúng ta nên em có chút tò mò. Những cảnh kia đều là sau khi chúng ta quen nhau, em cũng muốn biết trước khi ta biết nhau anh làm những gì?”
Bình luận facebook