Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-389
CHƯƠNG 367: VƯỜN HOA BÍ MẬT
CHƯƠNG 367: VƯỜN HOA BÍ MẬT
“Trước khi biết em đương nhiên là ở dưới đất chờ em, không thì sao anh có thể ra được?” Tô Mộc cười cười, đưa tay xoa má tôi một chút, mỉm cười nhìn tôi.
Mẹ, anh ấy quá đẹp trai! Đơn giản là nụ cười kia khiến tôi say mê, thế nhưng trong lòng tôi vẫn còn một nghi vấn.
“Tô Mộc!” Tôi gọi Tô Mộc một tiếng, nuốt xuống đồ ăn trong miệng, hỏi anh ấy: “Anh đã sớm biết người kết âm hôn với anh là em sao? Anh với Lâm Yến Nhi cùng là lệ quỷ, vì cái gì cô ta có thể ra sớm mà anh cần phải có âm hôn mới có thể đi ra ngoài?”
Vấn đề này tôi đã thắc mắc trong lòng rất nhiều lần, nhưng tôi cùng Tô Mộc ở gần nhau thì ít mà cách xa nhau thật nhiều, có rất ít thời gian thảnh thơi thoải mái cho nên tôi vẫn chưa có dịp hỏi.
“Đồ ngốc!” Tô Mộc thấy đồ ăn cũng không chặn miệng tôi lại được, mà hôm nay tôi luôn hỏi những câu ngu ngốc như vậy nên không nhịn được mắng tôi một câu, nhưng trong giọng nói của anh ấy không có chút tức giận nào mà tràn đầy cưng chiều. Sau đó anh ấy cúi đầu hôn khẽ lên trán tôi một cái, hai mắt chăm chú nhìn tôi, nói: “Em biết vì sao tên của anh gọi là Tô Mộc không?”
“Bởi vì anh họ Tô thôi.” Tôi mông lung nói, không viết vì sao đột nhiên anh ấy lại hỏi tôi về vấn đề này.
Sắc mặt Tô Mộc lập tức tối sầm, nhịn không được liếc mắt, khi nhìn tôi trong mắt anh ấy vừa tức vừa cười. Vừa rồi sự lãng mạn giữa chúng tôi bởi vì câu trả lời của tôi nên không còn sót lại chút gì. “Em có thể cứ im lặng để cho anh nói hết được không?”
“Là vừa rồi anh hỏi em mà…” Tôi bị Tô Mộc mắng có chút ấm ức, bộ dáng đáng thương nhìn anh ấy.
Anh ấy không nhìn bộ dáng đáng thương của tôi chỉ có thể thở dài, giọng trở nên dịu dàng, nói: “Bởi vì số mệnh.”
“Em đã khôi phục một chút ký ức kiếp trước hẳn có chút ấn tượng với gương mặt này. Chúng ta ở kiếp trước chính là người yêu của nhau, không hẳn, chính xác mà nói em ở kiếp trước cùng với người có gương mặt này chính là người yêu của nhau, cho nên chúng ta nhất định phải ở cùng một chỗ. Đây là số mệnh, nếu không trong hơn một trăm năm anh ở dưới đất đã có vô số cơ hội có thể lên.” Tô Mộc nói.
Ngữ khí của anh ấy đặc biệt chăm chú, khuôn mặt dịu dàng nhìn tôi đầy âu yếm.
Mặt tôi lập tức đỏ bừng.
Đây là anh ấy tỏ tình với tôi sao?
Tô Mộc, số mệnh.
Nghe đến đó lòng tôi như có một dòng nước ấm chảy qua, giống như toàn bộ thân thể đều được tắm dưới ánh mặt trời tháng hai, rất thoải mái.
“Về phần Lâm Yến Nhi…” Tô Mộc nhắc đến Lâm Yến Nhi, sự ấm áp trên mặt chậm rãi giảm bớt giống như đang nói đến một điều không quan trọng, hời hợt nói: “Cô ta cũng cần kết âm hôn, chỉ cần có thể tiếp xúc da thịt với người sống là quỷ hồn có được tư cách trở lại dương gian, cho dù lệ quỷ cũng không ngoại lệ. Chỉ là cô ta khác anh, cô ta chọn lợi dụng thân thể người sống, còn anh bị ràng buộc bởi con tim…”
“Tô Mộc…”
Tôi lúc đầu còn rất giật mình, không ngờ phương thức quay lại dương gian của Lâm Yến Nhi cũng giống hệt như Tô Mộc. Tôi cho rằng cô ta si tình với Tô Mộc như vậy tuyệt sẽ không cùng người khác làm chuyện kia, nhưng câu nói sau của Tô Mộc dù đơn giản vẫn khiến tôi không kịp chuẩn bị, bỗng nhiên mật trút xuống người, ngọt ngào muốn chết. Tôi nào đâu còn có tâm tư quản chuyện của người khác, khẽ gọi Tô Mộc một tiếng, nhào vào trong ngực anh ấy, ngay cả cơm cũng không cần ăn.
“Hừ hừ? Sao đột nhiên lại chủ động như vậy? Có phải em no say rồi nghĩ tới chuyện mờ ám?” Tô Mộc thấy mặt tôi đỏ bừng liền nhếch miệng cười xấu xa, cúi đầu nhìn tôi, hơi lạnh phả xuống đỉnh đầu khiến tôi tê dại như có dòng điện chạy qua.
“Nghĩ mờ ám thì sao? Em cùng chồng em làm chuyện kia còn phải báo cáo chuẩn bị à!” Tôi đã sớm không còn là Lộc Dương lúc trước bị Tô Mộc đùa giỡn mà thẹn thùng, giờ gặp Tô Mộc dám trêu tôi thì tôi cũng lập tức trêu lại.
Tô Mộc cúi đầu.
Đôi môi mềm mại mang theo mùi thơm ngát chạm vào môi tôi, không tiếp tục cùng tôi nói nửa câu nhảm, môi cùng môi quấn quýt lấy nhau giống như hai đầu linh xà mỹ diệu quấn lấy nhau, một đời một thế, vĩnh viễn không chia lìa.
Ngọn lửa trong cơ thể tôi trong nháy mắt bị Tô Mộc đốt cháy, chúng tôi đã quá lâu không được thân mật với nhau, lúc này chúng tôi tựa như củi khô gặp lửa, vừa khẽ chạm vào đã hừng hực cùng chung một chỗ.
Lần này Tô Mộc điên cuồng như chưa từng có, anh ấy lần lượt tiến vào, mỗi một lần đều giống như xung phong sau tiếng kèn lệnh, cho dù tôi hiện tại là thần cũng khó có thể chịu đựng được sự điên cuồng của anh ấy như vậy.
Hồi lâu sau anh ấy mới tỉnh táo lại nhưng vẫn không chịu rời cơ thể của tôi, liền để tôi nằm sấp trên người anh ấy, da thịt dính sát vào nhau khôn có gì cách trở.
CHƯƠNG 367: VƯỜN HOA BÍ MẬT
“Trước khi biết em đương nhiên là ở dưới đất chờ em, không thì sao anh có thể ra được?” Tô Mộc cười cười, đưa tay xoa má tôi một chút, mỉm cười nhìn tôi.
Mẹ, anh ấy quá đẹp trai! Đơn giản là nụ cười kia khiến tôi say mê, thế nhưng trong lòng tôi vẫn còn một nghi vấn.
“Tô Mộc!” Tôi gọi Tô Mộc một tiếng, nuốt xuống đồ ăn trong miệng, hỏi anh ấy: “Anh đã sớm biết người kết âm hôn với anh là em sao? Anh với Lâm Yến Nhi cùng là lệ quỷ, vì cái gì cô ta có thể ra sớm mà anh cần phải có âm hôn mới có thể đi ra ngoài?”
Vấn đề này tôi đã thắc mắc trong lòng rất nhiều lần, nhưng tôi cùng Tô Mộc ở gần nhau thì ít mà cách xa nhau thật nhiều, có rất ít thời gian thảnh thơi thoải mái cho nên tôi vẫn chưa có dịp hỏi.
“Đồ ngốc!” Tô Mộc thấy đồ ăn cũng không chặn miệng tôi lại được, mà hôm nay tôi luôn hỏi những câu ngu ngốc như vậy nên không nhịn được mắng tôi một câu, nhưng trong giọng nói của anh ấy không có chút tức giận nào mà tràn đầy cưng chiều. Sau đó anh ấy cúi đầu hôn khẽ lên trán tôi một cái, hai mắt chăm chú nhìn tôi, nói: “Em biết vì sao tên của anh gọi là Tô Mộc không?”
“Bởi vì anh họ Tô thôi.” Tôi mông lung nói, không viết vì sao đột nhiên anh ấy lại hỏi tôi về vấn đề này.
Sắc mặt Tô Mộc lập tức tối sầm, nhịn không được liếc mắt, khi nhìn tôi trong mắt anh ấy vừa tức vừa cười. Vừa rồi sự lãng mạn giữa chúng tôi bởi vì câu trả lời của tôi nên không còn sót lại chút gì. “Em có thể cứ im lặng để cho anh nói hết được không?”
“Là vừa rồi anh hỏi em mà…” Tôi bị Tô Mộc mắng có chút ấm ức, bộ dáng đáng thương nhìn anh ấy.
Anh ấy không nhìn bộ dáng đáng thương của tôi chỉ có thể thở dài, giọng trở nên dịu dàng, nói: “Bởi vì số mệnh.”
“Em đã khôi phục một chút ký ức kiếp trước hẳn có chút ấn tượng với gương mặt này. Chúng ta ở kiếp trước chính là người yêu của nhau, không hẳn, chính xác mà nói em ở kiếp trước cùng với người có gương mặt này chính là người yêu của nhau, cho nên chúng ta nhất định phải ở cùng một chỗ. Đây là số mệnh, nếu không trong hơn một trăm năm anh ở dưới đất đã có vô số cơ hội có thể lên.” Tô Mộc nói.
Ngữ khí của anh ấy đặc biệt chăm chú, khuôn mặt dịu dàng nhìn tôi đầy âu yếm.
Mặt tôi lập tức đỏ bừng.
Đây là anh ấy tỏ tình với tôi sao?
Tô Mộc, số mệnh.
Nghe đến đó lòng tôi như có một dòng nước ấm chảy qua, giống như toàn bộ thân thể đều được tắm dưới ánh mặt trời tháng hai, rất thoải mái.
“Về phần Lâm Yến Nhi…” Tô Mộc nhắc đến Lâm Yến Nhi, sự ấm áp trên mặt chậm rãi giảm bớt giống như đang nói đến một điều không quan trọng, hời hợt nói: “Cô ta cũng cần kết âm hôn, chỉ cần có thể tiếp xúc da thịt với người sống là quỷ hồn có được tư cách trở lại dương gian, cho dù lệ quỷ cũng không ngoại lệ. Chỉ là cô ta khác anh, cô ta chọn lợi dụng thân thể người sống, còn anh bị ràng buộc bởi con tim…”
“Tô Mộc…”
Tôi lúc đầu còn rất giật mình, không ngờ phương thức quay lại dương gian của Lâm Yến Nhi cũng giống hệt như Tô Mộc. Tôi cho rằng cô ta si tình với Tô Mộc như vậy tuyệt sẽ không cùng người khác làm chuyện kia, nhưng câu nói sau của Tô Mộc dù đơn giản vẫn khiến tôi không kịp chuẩn bị, bỗng nhiên mật trút xuống người, ngọt ngào muốn chết. Tôi nào đâu còn có tâm tư quản chuyện của người khác, khẽ gọi Tô Mộc một tiếng, nhào vào trong ngực anh ấy, ngay cả cơm cũng không cần ăn.
“Hừ hừ? Sao đột nhiên lại chủ động như vậy? Có phải em no say rồi nghĩ tới chuyện mờ ám?” Tô Mộc thấy mặt tôi đỏ bừng liền nhếch miệng cười xấu xa, cúi đầu nhìn tôi, hơi lạnh phả xuống đỉnh đầu khiến tôi tê dại như có dòng điện chạy qua.
“Nghĩ mờ ám thì sao? Em cùng chồng em làm chuyện kia còn phải báo cáo chuẩn bị à!” Tôi đã sớm không còn là Lộc Dương lúc trước bị Tô Mộc đùa giỡn mà thẹn thùng, giờ gặp Tô Mộc dám trêu tôi thì tôi cũng lập tức trêu lại.
Tô Mộc cúi đầu.
Đôi môi mềm mại mang theo mùi thơm ngát chạm vào môi tôi, không tiếp tục cùng tôi nói nửa câu nhảm, môi cùng môi quấn quýt lấy nhau giống như hai đầu linh xà mỹ diệu quấn lấy nhau, một đời một thế, vĩnh viễn không chia lìa.
Ngọn lửa trong cơ thể tôi trong nháy mắt bị Tô Mộc đốt cháy, chúng tôi đã quá lâu không được thân mật với nhau, lúc này chúng tôi tựa như củi khô gặp lửa, vừa khẽ chạm vào đã hừng hực cùng chung một chỗ.
Lần này Tô Mộc điên cuồng như chưa từng có, anh ấy lần lượt tiến vào, mỗi một lần đều giống như xung phong sau tiếng kèn lệnh, cho dù tôi hiện tại là thần cũng khó có thể chịu đựng được sự điên cuồng của anh ấy như vậy.
Hồi lâu sau anh ấy mới tỉnh táo lại nhưng vẫn không chịu rời cơ thể của tôi, liền để tôi nằm sấp trên người anh ấy, da thịt dính sát vào nhau khôn có gì cách trở.
Bình luận facebook