Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-390
CHƯƠNG 368: MÓN QUÀ TÂN HÔN THẦN BÍ
CHƯƠNG 368: MÓN QUÀ TÂN HÔN THẦN BÍ
Tô Mộc ôm tôi ngủ say.
Đến khi chúng tôi lần nữa tỉnh lại thì đã là xế chiều ngày hôm sau, còn cách thời gian chúng tôi kết hôn chỉ còn một ngày rưỡi.
Tô Mộc bảo tôi thu thập quần áo chuẩn bị đi tới nông trường nơi chúng tôi dự định kết hôn xem một chút.
Thật ra tôi đã sớm tò mò chết, lúc trước chẳng qua Tô Mộc chỉ lấy hình ảnh cho tôi chọn, tôi không biết cụ thể địa điểm kết hôn như thế nào, bây giờ đi xem một chút tôi liền rất hào hứng, vừa nói được vừa nhanh chóng thu xếp hành lý của mình, sau đó kéo Tô Mộc chạy ra bên ngoài.
“Chậm một chút, làm sao đột nhiên hào hứng như vậy, cứ như con nít ấy, em không mệt mỏi sao?” Tô Mộc mang nụ cười thản nhiên nhìn tôi đầy dịu dàng.
Nghe anh ấy nhắc đến khiến tôi nhớ tới eo vẫn còn đau nhức lợi hại, trợn mắt lộ vẻ tức giận lườm Tô Mộc, giả vờ giận dỗi nói còn không phải đều do anh, nếu như không phải anh hung bạo như thế thì em đâu mệt muốn chết.
Vừa nói tôi cũng hỏi Tô Mộc: “Anh không thấy mệt sao? Ngày hôm qua ra sức như vậy… hôm nay cơ thể anh đã như rồng như cọp, có phải anh đã bắt đầu khôi phục?”
Vừa nói tôi cũng nghiêm túc quan sát hồn phách Tô Mộc, dường như thân thể anh ấy đã ngưng tụ được rắn chắc hơn nhưng hàm lượng âm khí lại không hề tăng trưởng, đều vẫn như vậy.
Nghĩ tới đây tôi đột nhiên nhớ tới một chuyện!
“Tô Mộc, hôm nay là ngày thứ mấy chúng ta đi rồi?” Tôi khẽ lay Tô Mộc, hỏi.
Nếu như tôi nhớ không lầm, phật bài tăng nhân Khôn cho Tô Mộc chỉ có thể dùng trong một tuần lễ, nếu như vượt qua bảy ngày thì phật bài sẽ mất đi hiệu lực, mặc dù mười ngày Blake kia nói tôi không tin nhưng thời hạn bảy ngày này là thật.Thấy tôi đột nhiên lo lắng như bị thần kinh, mặt Tô Mộc hiện lên vẻ bất đắc dĩ, cười khổ nói: “Em lại nghĩ tới cái gì, hôm nay là ngày thứ năm chúng ta ra ngoài, sao nào?”
Vừa nói anh ấy vừa ngoắc ngoắc tay, bảo tôi lên xe, anh ấy ngồi vào ghế lái hết sức tự nhiên. Trước kia anh ấy rất ghét lái xe, những ngày qua khắp nơi du ngoạn cũng phần lớn là tôi lái xe. Vậy mà hôm nay anh ấy lại chủ động lái xe, có lẽ là lo lắng tôi vẫn còn đau nhức không thoải mái.
Nhìn dáng vẻ rất bình tĩnh của anh ấy, tôi không thể làm gì khác hơn là thu lại tâm tình kích động, đi theo anh ấy lên xe, sau đó vừa đi vừa hỏi chuyện phật bài.
Hôm nay đã là ngày thứ năm, tới ngày mốt thì phật bài sẽ đi hiệu lực, nhưng không phải ngày mốt chính là ngày chúng tôi kết hôn sao?
Tôi hỏi Tô Mộc phật bài mất đi hiệu lực thì phải làm thế nào, rất sợ Tô Mộc bận rộn chuyện kết hôn mà quên đi mất chuyện này. Nhưng tôi càng cuống cuồng thì Tô Mộc lại càng thờ ơ, vừa lái xe vừa cười trộm, cuối cùng thấy tôi sắp bốc hỏa mới đưa tay xoa đầu tôi, cưng chiều nói: “Sao sau khi em thành thần đầu óc lại ngốc đi như vậy. Ngày mốt không phải bọn họ sẽ đến tham dự hôn lễ sao, đến lúc đó tất nhiên cũng đem phật bài mang đến. Những thứ này em không cần phải quan tâm, chỉ cần nghỉ ngơi cho khỏe, giữ tâm tình thoải mái chờ ngày một làm cô dâu đẹp nhất.”
“Chẳng phải em luôn đẹp hay sao.” Thấy Tô Mộc đã sớm sắp xếp xong xuôi những chuyện vụn vặt này nhưng vẫn cố ý để tôi cuống cuồng nãy giờ tôi liền giả bộ tức giận đánh một cái lên vai anh ấy.
Tô Mộc vẫn chỉ lặng lẽ cười, không lên tiếng.
Trên đường đi tôi cùng Tô Mộc thảo luận về chi tiết buổi lễ cưới cùng các loại chuyện như ba mẹ tôi tới lúc nào. Tô Mộc chuẩn bị rất cặn kẽ, mọi chuyện tôi có thể lo lắng anh ấy đều đã chuẩn bị xong. Ba mẹ tôi tối mai tới, sẽ ở nông trường nghỉ ngơi một đêm, tới ngày mốt sẽ tham dự hôn lễ. Không chỉ ba mẹ tôi, thậm chí cậu mợ tôi Tô Mộc cũng gọi tới, còn bà nội tôi bởi vì tuổi đã cao không thích hợp ra nước ngoài nên Tô Mộc đã mua máy chiếu mang về quê, có thể bà nội tôi xem trực tiếp hôn lễ của tôi.
Dường như mọi chuyện đều đã được an bài, tôi chỉ cần thoải mái chờ đợi tới ngày đó là được.Nhưng không biết tại sao trong lòng tôi lại có chút bất an mơ hồ.
Loại bất an này giống như cọng tóc quấn lấy tôi vậy, không khiến tôi đau nhưng rất khó chịu.
Chẳng lẽ đây là hội chứng sợ hãi trước khi kết hôn?
Tôi biết nhiều người trước khi kết hôn đều gặp vấn đề này, trước kia chị hàng xóm nhà tôi trước khi cưới cũng lo được lo mất suốt một thời gian.
Có điều là không nghĩ tới tôi kiếm được một người chồng hoàn mỹ như vậy mà trước khi cưới vẫn gặp cảm giác này.“Dương Dương?” Khi tôi đang thất thần, Tô Mộc đột nhiên gọi tôi.
Anh ấy vừa mới nói xong chương trình hôn lễ, thấy tôi cúi đầu không nói lời nào liền nhíu mày nhìn tôi.
Tôi bị kéo trở về với thực tế, ừ hử hai tiếng, nói hôn lễ rất tốt, tôi không thấy có bất cứ vấn đề gì, mọi chuyện cứ theo sắp xếp của anh ấy.
Tô Mộc cười gật đầu một cái, sao đó ánh mắt nhìn tôi dịu dàng, nói tôi mệt thì ngủ một chút, nhìn mặt tôi đầy mệt mỏi khiến anh ấy đau lòng.
“Cũng được, vậy sau khi đến anh gọi em dậy nhé.” Tôi gật đầu một cái.
Thật ra thì tôi không mệt mỏi chút nào, nhưng nhìn Tô Mộc bây giờ dịu dàng như ngọc, sự khó chịu trong lòng tôi lại không nói ra được.
Có lẽ chính là hội chứng sợ hãi tiền hôn nhân, cũng có thể do thời hạn mười ngày hay thiên sứ sa đọa gì đó mà mục sư Blake đã nói gây ảnh hưởng tới tôi. Tôi lắc đầu mạnh một cái để những suy nghĩ này văng đi. Dù sao ngày mai cũng là hôn lễ giữa tôi và Tô Mộc, chờ sau khi kết hôn là tôi và Tô Mộc có thể trọn đời bên nhau không chia cách!
Ngay khi tôi muốn ngủ một giấc, muốn nghỉ ngơi một chút thì điện thoại tôi lại đột nhiên vang lên.
Cầm điện thoại lên nhìn một cái, là Đường Dũng gọi tới.
“A lô!” Tôi nhận điện thoại.
Nhưng đầu bên kia lại truyền tới tiếng của Thuồng luồng tiên: “Dương Dương, xong rồi, chúng ta mới từ trong núi đi ra, mệt chết ông đây. Ngươi chờ đó, ông đây thu xếp nốt mấy chuyện vụn vặt rồi sẽ đi ngay tới cái gì New đó tìm ngươi.”
“Làm xong cái gì?” Tôi kỳ quái hỏi.
Lúc trước tôi tìm ông ta thì ông ta nói ở trong núi, bây giờ lại đột nhiên gọi điện thoại cho tôi nói làm xong rồi, sao ông ta không liên lạc trực tiếp với tôi?
Nghe tôi hỏi Thuồng luồng tiên đột nhiên hào hứng, ngay sau đó từ đầu bên kia truyền tới một trận tiếng ồn giống như ông ta đang kéo thứ gì đó, qua một hồi lâu mới nói: “Ta đi tìm lễ vật kết hôn cho ngươi, ở trong núi đợi thật lâu mới giải quyết xong lễ vật. Ngươi chờ đó, đến sáng sớm ngày mai ta cùng Đường Dũng sẽ cho ngươi một phần đại lễ!”
Nói xong Thuồng luồng tiên cười to sảng khoái, cũng không để ý phản ứng của tôi mà cúp ngay điện thoại.
Lão Thuồng luồng tiên này… thật đúng là khó hiểu.
Tôi có chút im lặng, có điều cú điện thoại của Thuồng luồng tiên khiến sự muộn phiền lúc trước trong lòng tôi trong nháy mắt tan thành mây khói, trong đầu đều nghĩ đến lễ vật Thuồng luồng tiên đã chuẩn bị cho tôi.
Ông ta nói là đại lễ, lại tìm ở trong rừng sâu núi thẳm, sẽ là thứ gì?
CHƯƠNG 368: MÓN QUÀ TÂN HÔN THẦN BÍ
Tô Mộc ôm tôi ngủ say.
Đến khi chúng tôi lần nữa tỉnh lại thì đã là xế chiều ngày hôm sau, còn cách thời gian chúng tôi kết hôn chỉ còn một ngày rưỡi.
Tô Mộc bảo tôi thu thập quần áo chuẩn bị đi tới nông trường nơi chúng tôi dự định kết hôn xem một chút.
Thật ra tôi đã sớm tò mò chết, lúc trước chẳng qua Tô Mộc chỉ lấy hình ảnh cho tôi chọn, tôi không biết cụ thể địa điểm kết hôn như thế nào, bây giờ đi xem một chút tôi liền rất hào hứng, vừa nói được vừa nhanh chóng thu xếp hành lý của mình, sau đó kéo Tô Mộc chạy ra bên ngoài.
“Chậm một chút, làm sao đột nhiên hào hứng như vậy, cứ như con nít ấy, em không mệt mỏi sao?” Tô Mộc mang nụ cười thản nhiên nhìn tôi đầy dịu dàng.
Nghe anh ấy nhắc đến khiến tôi nhớ tới eo vẫn còn đau nhức lợi hại, trợn mắt lộ vẻ tức giận lườm Tô Mộc, giả vờ giận dỗi nói còn không phải đều do anh, nếu như không phải anh hung bạo như thế thì em đâu mệt muốn chết.
Vừa nói tôi cũng hỏi Tô Mộc: “Anh không thấy mệt sao? Ngày hôm qua ra sức như vậy… hôm nay cơ thể anh đã như rồng như cọp, có phải anh đã bắt đầu khôi phục?”
Vừa nói tôi cũng nghiêm túc quan sát hồn phách Tô Mộc, dường như thân thể anh ấy đã ngưng tụ được rắn chắc hơn nhưng hàm lượng âm khí lại không hề tăng trưởng, đều vẫn như vậy.
Nghĩ tới đây tôi đột nhiên nhớ tới một chuyện!
“Tô Mộc, hôm nay là ngày thứ mấy chúng ta đi rồi?” Tôi khẽ lay Tô Mộc, hỏi.
Nếu như tôi nhớ không lầm, phật bài tăng nhân Khôn cho Tô Mộc chỉ có thể dùng trong một tuần lễ, nếu như vượt qua bảy ngày thì phật bài sẽ mất đi hiệu lực, mặc dù mười ngày Blake kia nói tôi không tin nhưng thời hạn bảy ngày này là thật.Thấy tôi đột nhiên lo lắng như bị thần kinh, mặt Tô Mộc hiện lên vẻ bất đắc dĩ, cười khổ nói: “Em lại nghĩ tới cái gì, hôm nay là ngày thứ năm chúng ta ra ngoài, sao nào?”
Vừa nói anh ấy vừa ngoắc ngoắc tay, bảo tôi lên xe, anh ấy ngồi vào ghế lái hết sức tự nhiên. Trước kia anh ấy rất ghét lái xe, những ngày qua khắp nơi du ngoạn cũng phần lớn là tôi lái xe. Vậy mà hôm nay anh ấy lại chủ động lái xe, có lẽ là lo lắng tôi vẫn còn đau nhức không thoải mái.
Nhìn dáng vẻ rất bình tĩnh của anh ấy, tôi không thể làm gì khác hơn là thu lại tâm tình kích động, đi theo anh ấy lên xe, sau đó vừa đi vừa hỏi chuyện phật bài.
Hôm nay đã là ngày thứ năm, tới ngày mốt thì phật bài sẽ đi hiệu lực, nhưng không phải ngày mốt chính là ngày chúng tôi kết hôn sao?
Tôi hỏi Tô Mộc phật bài mất đi hiệu lực thì phải làm thế nào, rất sợ Tô Mộc bận rộn chuyện kết hôn mà quên đi mất chuyện này. Nhưng tôi càng cuống cuồng thì Tô Mộc lại càng thờ ơ, vừa lái xe vừa cười trộm, cuối cùng thấy tôi sắp bốc hỏa mới đưa tay xoa đầu tôi, cưng chiều nói: “Sao sau khi em thành thần đầu óc lại ngốc đi như vậy. Ngày mốt không phải bọn họ sẽ đến tham dự hôn lễ sao, đến lúc đó tất nhiên cũng đem phật bài mang đến. Những thứ này em không cần phải quan tâm, chỉ cần nghỉ ngơi cho khỏe, giữ tâm tình thoải mái chờ ngày một làm cô dâu đẹp nhất.”
“Chẳng phải em luôn đẹp hay sao.” Thấy Tô Mộc đã sớm sắp xếp xong xuôi những chuyện vụn vặt này nhưng vẫn cố ý để tôi cuống cuồng nãy giờ tôi liền giả bộ tức giận đánh một cái lên vai anh ấy.
Tô Mộc vẫn chỉ lặng lẽ cười, không lên tiếng.
Trên đường đi tôi cùng Tô Mộc thảo luận về chi tiết buổi lễ cưới cùng các loại chuyện như ba mẹ tôi tới lúc nào. Tô Mộc chuẩn bị rất cặn kẽ, mọi chuyện tôi có thể lo lắng anh ấy đều đã chuẩn bị xong. Ba mẹ tôi tối mai tới, sẽ ở nông trường nghỉ ngơi một đêm, tới ngày mốt sẽ tham dự hôn lễ. Không chỉ ba mẹ tôi, thậm chí cậu mợ tôi Tô Mộc cũng gọi tới, còn bà nội tôi bởi vì tuổi đã cao không thích hợp ra nước ngoài nên Tô Mộc đã mua máy chiếu mang về quê, có thể bà nội tôi xem trực tiếp hôn lễ của tôi.
Dường như mọi chuyện đều đã được an bài, tôi chỉ cần thoải mái chờ đợi tới ngày đó là được.Nhưng không biết tại sao trong lòng tôi lại có chút bất an mơ hồ.
Loại bất an này giống như cọng tóc quấn lấy tôi vậy, không khiến tôi đau nhưng rất khó chịu.
Chẳng lẽ đây là hội chứng sợ hãi trước khi kết hôn?
Tôi biết nhiều người trước khi kết hôn đều gặp vấn đề này, trước kia chị hàng xóm nhà tôi trước khi cưới cũng lo được lo mất suốt một thời gian.
Có điều là không nghĩ tới tôi kiếm được một người chồng hoàn mỹ như vậy mà trước khi cưới vẫn gặp cảm giác này.“Dương Dương?” Khi tôi đang thất thần, Tô Mộc đột nhiên gọi tôi.
Anh ấy vừa mới nói xong chương trình hôn lễ, thấy tôi cúi đầu không nói lời nào liền nhíu mày nhìn tôi.
Tôi bị kéo trở về với thực tế, ừ hử hai tiếng, nói hôn lễ rất tốt, tôi không thấy có bất cứ vấn đề gì, mọi chuyện cứ theo sắp xếp của anh ấy.
Tô Mộc cười gật đầu một cái, sao đó ánh mắt nhìn tôi dịu dàng, nói tôi mệt thì ngủ một chút, nhìn mặt tôi đầy mệt mỏi khiến anh ấy đau lòng.
“Cũng được, vậy sau khi đến anh gọi em dậy nhé.” Tôi gật đầu một cái.
Thật ra thì tôi không mệt mỏi chút nào, nhưng nhìn Tô Mộc bây giờ dịu dàng như ngọc, sự khó chịu trong lòng tôi lại không nói ra được.
Có lẽ chính là hội chứng sợ hãi tiền hôn nhân, cũng có thể do thời hạn mười ngày hay thiên sứ sa đọa gì đó mà mục sư Blake đã nói gây ảnh hưởng tới tôi. Tôi lắc đầu mạnh một cái để những suy nghĩ này văng đi. Dù sao ngày mai cũng là hôn lễ giữa tôi và Tô Mộc, chờ sau khi kết hôn là tôi và Tô Mộc có thể trọn đời bên nhau không chia cách!
Ngay khi tôi muốn ngủ một giấc, muốn nghỉ ngơi một chút thì điện thoại tôi lại đột nhiên vang lên.
Cầm điện thoại lên nhìn một cái, là Đường Dũng gọi tới.
“A lô!” Tôi nhận điện thoại.
Nhưng đầu bên kia lại truyền tới tiếng của Thuồng luồng tiên: “Dương Dương, xong rồi, chúng ta mới từ trong núi đi ra, mệt chết ông đây. Ngươi chờ đó, ông đây thu xếp nốt mấy chuyện vụn vặt rồi sẽ đi ngay tới cái gì New đó tìm ngươi.”
“Làm xong cái gì?” Tôi kỳ quái hỏi.
Lúc trước tôi tìm ông ta thì ông ta nói ở trong núi, bây giờ lại đột nhiên gọi điện thoại cho tôi nói làm xong rồi, sao ông ta không liên lạc trực tiếp với tôi?
Nghe tôi hỏi Thuồng luồng tiên đột nhiên hào hứng, ngay sau đó từ đầu bên kia truyền tới một trận tiếng ồn giống như ông ta đang kéo thứ gì đó, qua một hồi lâu mới nói: “Ta đi tìm lễ vật kết hôn cho ngươi, ở trong núi đợi thật lâu mới giải quyết xong lễ vật. Ngươi chờ đó, đến sáng sớm ngày mai ta cùng Đường Dũng sẽ cho ngươi một phần đại lễ!”
Nói xong Thuồng luồng tiên cười to sảng khoái, cũng không để ý phản ứng của tôi mà cúp ngay điện thoại.
Lão Thuồng luồng tiên này… thật đúng là khó hiểu.
Tôi có chút im lặng, có điều cú điện thoại của Thuồng luồng tiên khiến sự muộn phiền lúc trước trong lòng tôi trong nháy mắt tan thành mây khói, trong đầu đều nghĩ đến lễ vật Thuồng luồng tiên đã chuẩn bị cho tôi.
Ông ta nói là đại lễ, lại tìm ở trong rừng sâu núi thẳm, sẽ là thứ gì?
Bình luận facebook