Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 4
Ngay sau đó, ngón tay đang vén màn của Lê Minh Dự đột nhiên dừng lại, anh không vén tấm màn che trên mặt cô nữa.
Anh nhìn xuống cô gái đang ngủ say trên giường, nếu như cô mở mắt ra thì sẽ thấy đôi mắt của cô rất đẹp, nó màu đen nhỏ như mắt của một con mèo sữa con, khi anh nhìn cô một lúc thì cô giống như con mèo con dùng móng vuốt cào anh.
Đó là sự kết hợp của ngây thơ và quyến rũ.
Lê Minh Dự nhìn vết đỏ trên cổ cô, làn da cô rất mềm, chỉ cần anh nhéo nhẹ một cái thôi là có thêm một vết đỏ.
Lê Minh Dự xoay người quay lại ghế sofa rồi nằm xuống.
Căn bệnh mất ngủ của anh càng ngày càng nặng hơn, chắc chắn không phải do cây trâm đó của cô có thể chữa trị được, nhưng mà cô rất giỏi y thuật, thực ra vừa rồi anh có nằm trong lòng bàn tay cô ngủ được một chút.
Tầm được mười phút.
Đã lâu rồi anh không được ngủ đến mười phút.
Lê Minh Dự nhìn bóng dáng mảnh mai của người đang nằm trên giường, trong lòng anh nghĩ tay của cô sao nhỉ vậy lại còn mềm nữa?
...
Buổi sáng hôm sau.
Hà Trinh An đang ngồi trong phòng ăn canh táo đỏ hạt sen mà người giúp việc nữ mang lên và bà nội của Lê Minh Dự mỉm cười đang ngồi bên cạnh nói chuyện với cô.
"An, bà vừa nhìn thấy cháu là thích ngay, nếu sau này Minh Dự dám bắt nạt cháu thì cháu cứ nói cho bà nội, bà nội sẽ giúp cháu đánh thằng nhóc đó...Cháu uống đi, đừng ngừng, cháu uống nhiều canh táo đỏ hạt sen một chút, canh này giúp cho sinh đẻ, nhất định bây giờ chúng ta phải sớm sinh con, bà nội muốn tay trái dắt bé Minh Dự và tay phải dắt bé Trinh An đi chơi..."
Tuy tóc bà nội đã có màu hoa râm nhưng bà vẫn năng động khỏe mạnh, hiền hậu và hòa nhã, nếu bỏ qua những câu trêu trọc của bà thì cô rất thích bà.
Lúc này giọng nói của người giúp việc nữ vang lên: "Chào cậu chủ."
Lê Minh Dự đi xuống tầng.
Hà Trinh An nhìn lên, cô nhìn thấy hôm nay Lê Minh Dự mặc áo sơ mi trắng và quần tây đen hiện rõ cách phối đồ của người đẹp trai, vải của quần áo này là loại vải thủ công được ủi không có một vết nhăn, anh thong thả bước từ trên thảm đỏ đó xuống với vẻ đẹp lịch lãm của mình.
Còn có bà Thu đã nhiều tuổi đi theo đằng sau xuống, trong tay bà ta cầm một tấm khăn trong đêm tân hôn, trên khăn có một đám máu đỏ như hoa mơ.
Bà Thu cười nói với bà nội: "Bà chủ, chúc mừng, chúc bà sớm được ôm cháu nội."
"Nói hay, quản gia, thưởng cho bà ta!"
Bà nội hết sức vui mừng bảo quản gia phát lì xì.
Hà Trinh An nhìn cũng biết tấm khăn bà Thu lấy xuống đây là tấm khăn trên giường tân hôn đêm qua của cô và Lê Minh Dự, người đàn bà lần đầu tiên làm sẽ chảy máu, nhưng đêm qua bọn họ không làm gì cả, vậy máu này ở chỗ nào ra vậy?
Lúc này Lê Minh Dự đi đến đứng bên cạnh cô, anh hạ thấp thân thể mình đút một tay vào trong túi quần, cúi đầu xuống bên tai cô nhỏ giọng nói: "Là tôi làm, việc này tôi làm không phải là làm chuyện thừa đi, hay la cô muốn bị đối xử sao?"
Anh hỏi quá thẳng thắn, ngay cả một mối tình Hà Trinh An cũng không có, bây giờ lỗ tai trắng như tuyết của cô lập tức đỏ bừng.
Bây giờ tư thế của hai người có chút thân mật, Lê Minh Dự cúi người nói nhỏ với Hà Trinh An, hai người giống như cặp vợ chồng mới cưới dính sát vào nhau.
Lúc này bà nội lấy hai tay che mắt của mình lại rồi nói: "Bà không có nhìn thấy gì đâu, bà không nhìn, các cháu cứ tiếp tục đi."
Bà nội Lê vừa nói vừa hé rộng kẽ ngón tay đang che trên mắt mình ra nhìn trộm.
Lê Minh Dự lặng lẽ nhìn lỗ tai nhỏ nhắn đỏ ửng của Hà Trinh An, anh khẽ nhếch lông mày kiếm lên, cả người anh toát ra vẻ quyến rũ xấu xa của một người đàn ông trưởng thành nói với cô: "Sinh nhật hai mươi tuổi của cô còn chưa đến, bây giờ mới mười chín tuổi, cô chưa có làm với đàn ông đúng không?"
Hà Trinh An còn rất nhỏ, bây giờ mới mười chín tuổi.
Năm nay Lê Minh Dự hai bảy tuổi, anh là một người đàn ông đẹp trai và trưởng thành đang ở độ tuổi tốt.
Anh kiên trì không bỏ qua tra hỏi như vậy, hai người dựa gần vào nhau, Hà Trinh An chỉ cảm thấy hơi thở ấm áp của anh phả vào bắp thịt mỏng manh nhạy cảm của cô, khiến cho cô chỉ muốn trốn tránh.
"Anh muốn ăn không?"
Hà Trinh An xoay người, cầm thìa nhỏ múc canh táo đỏ hạt sen trong bát lên rồi trực tiếp đút vào trong miệng anh, cô chuyên tâm muốn chặn miệng anh lại.
Quản gia đứng bên cạnh trực tiếp nói thành tiếng: "Mợ, đó là cái thìa của cô!"
Cậu chủ có bệnh sạch sẽ rất nghiêm trọng mà đó là cái muỗng mợ đã dùng qua, quản gia nhanh chóng chạy đi lấy nước súc miệng.
Cả người Hà Trinh An run lên một cái, vừa rồi cô chỉ chuyên tâm muốn chặn miệng anh lại nên cô trực tiếp dùng cái muống của mình đút cho anh, việc này...
Sau khi được đút một thìa canh Lê Minh Dự đứng thẳng người, anh nhíu đôi mày đẹp trai, sau đó ăn một muỗng canh táo đỏ hạt sen này trong ánh mắt của mọi người.
Quản gia như được mở rộng tầm mắt, cậu chủ chuyện này là như thế nào?
Cậu chủ anh mắc bệnh sạch sẽ mà, chẳng lẽ anh quên rồi?
Bà nội Lê hài lòng gật đầu, bà đã sống qua bảy mươi tuổi nên nhìn người rất chính xác, lúc đầu bà nhìn một cái là thích Hà Trinh An, cô gái này và cháu trai bà là người định mệnh mà ông trời đã xếp trước.
"Tốt lắm, hai người các cháu đều ăn canh táo đỏ hạt sen, vậy xem ra bà sắp có cháu nội đích tôn từ trong bụng Trinh An rồi." Bà nội Lê vui vẻ giống như một đứa trẻ.
Trong tay Hà Trinh An cầm cái thìa mà cô đút cho Lê Minh Dự, nhìn nửa chén canh táo đỏ hạt sen trên bàn cô có nên ăn tiếp hay không?
Lúc này Lê Minh Dự ngồi xuống, anh híp mắt nhìn sang, vô cùng quan tâm nói: "Sao cô lại không ăn vậy, cô ăn nhanh đi, không tý nữa nó nguội không ngon."
"..."
Hà Trinh An biết chắc chắn Lê Minh Dự cố ý, vừa nãy cô dùng cái thìa này đút anh ăn, bây giờ anh lại muốn cô tiếp tục dùng cái thìa này ăn.
Điều này không phải giống như hai người gián tiếp hôn môi à.
"Đúng vậy Trinh An, làm sao cháu không ăn vậy, cháu nhanh ăn đi, chờ tý nữa bà bảo người múc cho cháu thêm một bát." Bà nội Lê nói.
Hà Trinh An cầm thìa nhanh chóng ăn hết nửa bát canh táo đỏ hạt sen còn lại: "Cháu ăn no rồi bà nội, không cần múc bát nữa đâu ạ."
Nhìn dáng vẻ ngây thơ dễ thương và mềm mại của cô gái, Lê Minh Dự mím môi mỏng, trong lòng anh rất tốt.
...
Ăn sáng xong, bà nội Lê hỏi Hà Trinh An: "Trinh An, tý nữa cháu có định đi ra ngoài à?"
Hà Trinh An gật đầu: "Bà nội, cháu phải về nhà mẹ đẻ một chuyến".
"Về nhà mẹ đẻ là đúng, Minh Dự cháu đi cùng Trinh An về nhà mẹ đẻ đi, cầm theo quà, lễ phép này của một người con rể là không thể thiếu được." Bà nội Lê nhanh chóng nói với Lê Minh Dự.
Khi Hà Trinh An muốn ngăn cản thì đã muộn bởi vì Lê Minh Dự đã đi đến, anh nói: "Vâng, chúng ta cùng đi."
Hai người rời vườn Minh Lan, đến tới bãi cỏ, Lê Minh Dự chu đáo mở cửa bên cửa người lái xe nói: "Lên xe."
Hà Trinh An xua xua tay nói: "Bây giờ bà nội không nhìn thấy, anh đang bận công việc anh đi đi, tôi bắt xe về nhà mẹ đẻ cũng được."
Lê Minh Dự nhếch mày kiếm nói: "Không phải cô nói phải phối hợp diễn tốt với tôi trước mặt bà nội sao, lên xe đi, đừng để cho tôi nói câu này đến lần thứ ba."
Người đàn ông này đúng là mạnh mẽ độc đoán.
Nhưng mà trong lòng Hà Trinh An giật mình, anh đồng ý hiệp nghị cô nói trong tối hôm qua!
Hà Trinh An cũng không từ chối nữa, nghe lời lên xe sang.
Xe sang chạy nhanh trên đường, trong xe hai người không có nói chuyện gì nữa, vì để tránh cho xấu hổ, Hà Trinh An dứt khoát chuyển khuôn mặt nhỏ nhắn về phía cửa sổ.
Bóng của Lê Minh Dự được phản chiếu qua kính cửa sổ xe, người đàn ông đang tập trung tinh thần lái xe, hai bàn tay to ung dung cầm tay lái, thuần thục xoay cổ tay cho xe di chuyển sang làn đường cao tốc.
Hà Trinh An nhìn thấy chiếc đồng hồ làm bằng thép quý trên cổ tay cường tráng của người đàn ông, giá của nó hơn mười triệu.
Rốt cuộc anh có thân phận gì, Hà Trinh An không biết, cô chỉ biết bây giờ cô và anh ký kết hiệp nghị hòa bình, điều này thuận lợi cho việc cô ra tay với nhà họ Hà.
Hà Trinh An đưa mắt nhìn phong cảnh đang vút nhanh qua bên ngoài cửa sổ xe.
...
Nửa giờ sau, xe sang dừng lại trước của nhà họ Hà, Hà Trinh An cúi đầu tháo dây an toàn.
Nhưng mà cô không tháo được.
"Để tôi làm cho." Cơ thể cao to của Lê Minh Dự vừa lướt qua.
Hà Trinh An thả lỏng tay, để cho Lê Minh Dự giúp cô tháo dây.
Thật ra tối hôm qua lê Minh Dự đã ngửi thấy mùi thơm trên người Hà Trinh An, bây giờ hai người lại dựa sát vào như vậy, mùi hương cơ thể của cô gái quanh quẩn trên mũi anh.
Anh nhìn xuống cô gái đang ngủ say trên giường, nếu như cô mở mắt ra thì sẽ thấy đôi mắt của cô rất đẹp, nó màu đen nhỏ như mắt của một con mèo sữa con, khi anh nhìn cô một lúc thì cô giống như con mèo con dùng móng vuốt cào anh.
Đó là sự kết hợp của ngây thơ và quyến rũ.
Lê Minh Dự nhìn vết đỏ trên cổ cô, làn da cô rất mềm, chỉ cần anh nhéo nhẹ một cái thôi là có thêm một vết đỏ.
Lê Minh Dự xoay người quay lại ghế sofa rồi nằm xuống.
Căn bệnh mất ngủ của anh càng ngày càng nặng hơn, chắc chắn không phải do cây trâm đó của cô có thể chữa trị được, nhưng mà cô rất giỏi y thuật, thực ra vừa rồi anh có nằm trong lòng bàn tay cô ngủ được một chút.
Tầm được mười phút.
Đã lâu rồi anh không được ngủ đến mười phút.
Lê Minh Dự nhìn bóng dáng mảnh mai của người đang nằm trên giường, trong lòng anh nghĩ tay của cô sao nhỉ vậy lại còn mềm nữa?
...
Buổi sáng hôm sau.
Hà Trinh An đang ngồi trong phòng ăn canh táo đỏ hạt sen mà người giúp việc nữ mang lên và bà nội của Lê Minh Dự mỉm cười đang ngồi bên cạnh nói chuyện với cô.
"An, bà vừa nhìn thấy cháu là thích ngay, nếu sau này Minh Dự dám bắt nạt cháu thì cháu cứ nói cho bà nội, bà nội sẽ giúp cháu đánh thằng nhóc đó...Cháu uống đi, đừng ngừng, cháu uống nhiều canh táo đỏ hạt sen một chút, canh này giúp cho sinh đẻ, nhất định bây giờ chúng ta phải sớm sinh con, bà nội muốn tay trái dắt bé Minh Dự và tay phải dắt bé Trinh An đi chơi..."
Tuy tóc bà nội đã có màu hoa râm nhưng bà vẫn năng động khỏe mạnh, hiền hậu và hòa nhã, nếu bỏ qua những câu trêu trọc của bà thì cô rất thích bà.
Lúc này giọng nói của người giúp việc nữ vang lên: "Chào cậu chủ."
Lê Minh Dự đi xuống tầng.
Hà Trinh An nhìn lên, cô nhìn thấy hôm nay Lê Minh Dự mặc áo sơ mi trắng và quần tây đen hiện rõ cách phối đồ của người đẹp trai, vải của quần áo này là loại vải thủ công được ủi không có một vết nhăn, anh thong thả bước từ trên thảm đỏ đó xuống với vẻ đẹp lịch lãm của mình.
Còn có bà Thu đã nhiều tuổi đi theo đằng sau xuống, trong tay bà ta cầm một tấm khăn trong đêm tân hôn, trên khăn có một đám máu đỏ như hoa mơ.
Bà Thu cười nói với bà nội: "Bà chủ, chúc mừng, chúc bà sớm được ôm cháu nội."
"Nói hay, quản gia, thưởng cho bà ta!"
Bà nội hết sức vui mừng bảo quản gia phát lì xì.
Hà Trinh An nhìn cũng biết tấm khăn bà Thu lấy xuống đây là tấm khăn trên giường tân hôn đêm qua của cô và Lê Minh Dự, người đàn bà lần đầu tiên làm sẽ chảy máu, nhưng đêm qua bọn họ không làm gì cả, vậy máu này ở chỗ nào ra vậy?
Lúc này Lê Minh Dự đi đến đứng bên cạnh cô, anh hạ thấp thân thể mình đút một tay vào trong túi quần, cúi đầu xuống bên tai cô nhỏ giọng nói: "Là tôi làm, việc này tôi làm không phải là làm chuyện thừa đi, hay la cô muốn bị đối xử sao?"
Anh hỏi quá thẳng thắn, ngay cả một mối tình Hà Trinh An cũng không có, bây giờ lỗ tai trắng như tuyết của cô lập tức đỏ bừng.
Bây giờ tư thế của hai người có chút thân mật, Lê Minh Dự cúi người nói nhỏ với Hà Trinh An, hai người giống như cặp vợ chồng mới cưới dính sát vào nhau.
Lúc này bà nội lấy hai tay che mắt của mình lại rồi nói: "Bà không có nhìn thấy gì đâu, bà không nhìn, các cháu cứ tiếp tục đi."
Bà nội Lê vừa nói vừa hé rộng kẽ ngón tay đang che trên mắt mình ra nhìn trộm.
Lê Minh Dự lặng lẽ nhìn lỗ tai nhỏ nhắn đỏ ửng của Hà Trinh An, anh khẽ nhếch lông mày kiếm lên, cả người anh toát ra vẻ quyến rũ xấu xa của một người đàn ông trưởng thành nói với cô: "Sinh nhật hai mươi tuổi của cô còn chưa đến, bây giờ mới mười chín tuổi, cô chưa có làm với đàn ông đúng không?"
Hà Trinh An còn rất nhỏ, bây giờ mới mười chín tuổi.
Năm nay Lê Minh Dự hai bảy tuổi, anh là một người đàn ông đẹp trai và trưởng thành đang ở độ tuổi tốt.
Anh kiên trì không bỏ qua tra hỏi như vậy, hai người dựa gần vào nhau, Hà Trinh An chỉ cảm thấy hơi thở ấm áp của anh phả vào bắp thịt mỏng manh nhạy cảm của cô, khiến cho cô chỉ muốn trốn tránh.
"Anh muốn ăn không?"
Hà Trinh An xoay người, cầm thìa nhỏ múc canh táo đỏ hạt sen trong bát lên rồi trực tiếp đút vào trong miệng anh, cô chuyên tâm muốn chặn miệng anh lại.
Quản gia đứng bên cạnh trực tiếp nói thành tiếng: "Mợ, đó là cái thìa của cô!"
Cậu chủ có bệnh sạch sẽ rất nghiêm trọng mà đó là cái muỗng mợ đã dùng qua, quản gia nhanh chóng chạy đi lấy nước súc miệng.
Cả người Hà Trinh An run lên một cái, vừa rồi cô chỉ chuyên tâm muốn chặn miệng anh lại nên cô trực tiếp dùng cái muống của mình đút cho anh, việc này...
Sau khi được đút một thìa canh Lê Minh Dự đứng thẳng người, anh nhíu đôi mày đẹp trai, sau đó ăn một muỗng canh táo đỏ hạt sen này trong ánh mắt của mọi người.
Quản gia như được mở rộng tầm mắt, cậu chủ chuyện này là như thế nào?
Cậu chủ anh mắc bệnh sạch sẽ mà, chẳng lẽ anh quên rồi?
Bà nội Lê hài lòng gật đầu, bà đã sống qua bảy mươi tuổi nên nhìn người rất chính xác, lúc đầu bà nhìn một cái là thích Hà Trinh An, cô gái này và cháu trai bà là người định mệnh mà ông trời đã xếp trước.
"Tốt lắm, hai người các cháu đều ăn canh táo đỏ hạt sen, vậy xem ra bà sắp có cháu nội đích tôn từ trong bụng Trinh An rồi." Bà nội Lê vui vẻ giống như một đứa trẻ.
Trong tay Hà Trinh An cầm cái thìa mà cô đút cho Lê Minh Dự, nhìn nửa chén canh táo đỏ hạt sen trên bàn cô có nên ăn tiếp hay không?
Lúc này Lê Minh Dự ngồi xuống, anh híp mắt nhìn sang, vô cùng quan tâm nói: "Sao cô lại không ăn vậy, cô ăn nhanh đi, không tý nữa nó nguội không ngon."
"..."
Hà Trinh An biết chắc chắn Lê Minh Dự cố ý, vừa nãy cô dùng cái thìa này đút anh ăn, bây giờ anh lại muốn cô tiếp tục dùng cái thìa này ăn.
Điều này không phải giống như hai người gián tiếp hôn môi à.
"Đúng vậy Trinh An, làm sao cháu không ăn vậy, cháu nhanh ăn đi, chờ tý nữa bà bảo người múc cho cháu thêm một bát." Bà nội Lê nói.
Hà Trinh An cầm thìa nhanh chóng ăn hết nửa bát canh táo đỏ hạt sen còn lại: "Cháu ăn no rồi bà nội, không cần múc bát nữa đâu ạ."
Nhìn dáng vẻ ngây thơ dễ thương và mềm mại của cô gái, Lê Minh Dự mím môi mỏng, trong lòng anh rất tốt.
...
Ăn sáng xong, bà nội Lê hỏi Hà Trinh An: "Trinh An, tý nữa cháu có định đi ra ngoài à?"
Hà Trinh An gật đầu: "Bà nội, cháu phải về nhà mẹ đẻ một chuyến".
"Về nhà mẹ đẻ là đúng, Minh Dự cháu đi cùng Trinh An về nhà mẹ đẻ đi, cầm theo quà, lễ phép này của một người con rể là không thể thiếu được." Bà nội Lê nhanh chóng nói với Lê Minh Dự.
Khi Hà Trinh An muốn ngăn cản thì đã muộn bởi vì Lê Minh Dự đã đi đến, anh nói: "Vâng, chúng ta cùng đi."
Hai người rời vườn Minh Lan, đến tới bãi cỏ, Lê Minh Dự chu đáo mở cửa bên cửa người lái xe nói: "Lên xe."
Hà Trinh An xua xua tay nói: "Bây giờ bà nội không nhìn thấy, anh đang bận công việc anh đi đi, tôi bắt xe về nhà mẹ đẻ cũng được."
Lê Minh Dự nhếch mày kiếm nói: "Không phải cô nói phải phối hợp diễn tốt với tôi trước mặt bà nội sao, lên xe đi, đừng để cho tôi nói câu này đến lần thứ ba."
Người đàn ông này đúng là mạnh mẽ độc đoán.
Nhưng mà trong lòng Hà Trinh An giật mình, anh đồng ý hiệp nghị cô nói trong tối hôm qua!
Hà Trinh An cũng không từ chối nữa, nghe lời lên xe sang.
Xe sang chạy nhanh trên đường, trong xe hai người không có nói chuyện gì nữa, vì để tránh cho xấu hổ, Hà Trinh An dứt khoát chuyển khuôn mặt nhỏ nhắn về phía cửa sổ.
Bóng của Lê Minh Dự được phản chiếu qua kính cửa sổ xe, người đàn ông đang tập trung tinh thần lái xe, hai bàn tay to ung dung cầm tay lái, thuần thục xoay cổ tay cho xe di chuyển sang làn đường cao tốc.
Hà Trinh An nhìn thấy chiếc đồng hồ làm bằng thép quý trên cổ tay cường tráng của người đàn ông, giá của nó hơn mười triệu.
Rốt cuộc anh có thân phận gì, Hà Trinh An không biết, cô chỉ biết bây giờ cô và anh ký kết hiệp nghị hòa bình, điều này thuận lợi cho việc cô ra tay với nhà họ Hà.
Hà Trinh An đưa mắt nhìn phong cảnh đang vút nhanh qua bên ngoài cửa sổ xe.
...
Nửa giờ sau, xe sang dừng lại trước của nhà họ Hà, Hà Trinh An cúi đầu tháo dây an toàn.
Nhưng mà cô không tháo được.
"Để tôi làm cho." Cơ thể cao to của Lê Minh Dự vừa lướt qua.
Hà Trinh An thả lỏng tay, để cho Lê Minh Dự giúp cô tháo dây.
Thật ra tối hôm qua lê Minh Dự đã ngửi thấy mùi thơm trên người Hà Trinh An, bây giờ hai người lại dựa sát vào như vậy, mùi hương cơ thể của cô gái quanh quẩn trên mũi anh.
Bình luận facebook