Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 5
Lê Minh Dự từng phải ngửi đủ thứ mùi nước hoa của phụ nữ, những loại nước hoa đó có mùi khiến anh rất kinh tởm, nhưng mùi thơm trên người cô gái này lại khác, vô cùng dễ ngửi.
Lê Minh Dự tháo dây an toàn ra, thấp giọng hỏi: "Cô dùng nước hoa gì thế?"
Nước hoa?
Hà Trinh An lắc đầu nói: "Tôi không dùng nước hoa."
"Vậy tại sao cô lại thơm thế..."
Lê Minh Dự ngẩng đầu lên, nhưng ngay sau đó cả người anh đã chững lại, vì lúc ngước mắt lên, môi anh đã nhẹ nhàng đụng phải bờ môi đỏ mọng của Hà Trinh An. Cách một cái khẩu trang, hai người bất ngờ hôn nhau.
Hàng mi vừa dài vừa cong như quạt của Hà Trinh An khẽ rung động, đây chính là... nụ hôn đầu của cô!
Không lâu sau, Lê Minh Dự lùi lại ra sau, đôi mắt hẹp dài thâm thúy của anh nhìn lướt qua đôi môi đỏ thắm bị giấu sau khẩu trang của cô, hầu kết hơi nhúc nhích. Anh nói: "Tôi xin lỗi, hay là... tôi cho cô hôn lại nhé?"
Hà Trinh An nhìn lại anh: "Tôi nghĩ là... Tôi nên cho anh một cái tát."
Bờ môi mỏng của Lê Minh Dự khẽ nhếch lên, tiếng cười nghe từ tính mà tràn đầy vui vẻ vang lên từ trong cuống họng.
Hà Trinh An mở cửa xe bên cạnh ra, nói: "Tôi đi trước nhé."
"Tôi tên là Lê Minh Dự."
Đột nhiên nghe anh giới thiệu tên mình, Hà Trinh An cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ qua loa nói "Ừ" rồi đi. Bây giờ cô chẳng muốn quan tâm đến tên anh, cô chỉ muốn gặp ông nội.
"Tôi biết rồi, anh Dự, hẹn gặp lại." Hà Trinh An đứng ở ngoài xe, vẫy bàn tay nhỏ bé với Lê Minh Dự.
Hôm nay Hà Trinh An mặc một chiếc áo lông màu đỏ, lúc cô vẫy tay, áo lông hơi cuốn lên, lộ ra vòng eo mảnh khảnh như dương liễu. Ngón tay đang đặt trên vô lăng của Lê Minh Dự chậm rãi ma sát, thầm nghĩ: "Vòng eo của cô ấy có bằng vòng tay của mình không nhỉ?"
"Lát nữa tôi có cuộc họp, sẽ tới đón cô sau."
"Không cần..."
Hà Trinh An đang định từ chối thì chiếc xe sang trọng ấy đã vội vàng đi mất.
Cảnh tượng dưới này đã bị Hà Xuyên Khanh đang ở tầng trên nhìn thấy. Cô ta không khỏi cay cú nghĩ: "Được lắm, Hà Trinh An này bề ngoài thì ra vẻ nghiêm trang đứng đắn, tối hôm qua mới được gả cho một người mắc bệnh thời kỳ cuối để xung hỉ, thế mà hôm nay đã dụ dỗ người đàn ông khác rồi."
Hà Xuyên Khanh nhìn về phía chiếc xe kia, nhìn có vẻ nó có giá tiền rất đắt nhưng hình như lại không thuộc hàng cao cấp. Có điều, nhãn hiệu xe đó...
Cho tới nay, Hà Xuyên Khanh chưa bao giờ thấy nhãn hiệu xe nào như vậy, nhưng cô ta từng nghe bạn thân nói rằng nhãn hiệu này rất nổi tiếng, bất cứ người nào trong thành phố Hải Phòng đều mong muốn có được nó cả!
Gã đàn ông mà Hà Trinh An quyến rũ sao có thể có được loại xe này chứ?
Hà Xuyên Khanh cho là mình nhìn lầm, lúc cô ta dụi mắt để nhìn lại cho kĩ thì chiếc xe ấy đã đi mất. Chắc chắn là cô ta đã nhìn lầm rồi.
Hà Xuyên Khanh nhanh chóng chạy xuống lầu, đúng lúc gặp Hà Trinh An, cô ta bèn lớn tiếng cười: "Hà Trinh An, người đàn ông vừa đưa chị về là ai vậy, không ngờ chị lại thèm khát đàn ông mà nuôi một tên trai bao nữa chứ!"
Trai bao?
Lê Minh Dự?
Trong đầu Hà Trinh An hiện ra khuôn mặt anh tuấn cùng với khí thế trưởng thành mà bá đạo của Lê Minh Dự, cố gắng cách mấy cũng không thể liên tưởng được anh với hai từ "Trai bao". Không biết Trai Bao Lê Minh Dự sẽ có cảm tưởng thế nào khi trúng thưởng danh hiệu này nhỉ.
"Ông nội đâu, tôi muốn gặp ông nội." Hà Trinh An vòng qua Hà Xuyên Khanh mà đi thẳng lên tầng trên.
Trong phòng, ông nội Minh đang nằm trên giường, ông ấy ngủ mê man suốt mười năm ròng rã, trước đây bác sĩ đã tuyên bố ông ấy đã trở thành người thực vật.
Trong nhà họ Hà này, trừ mẹ Hà Trinh An ra, ông nội Minh là người hiểu Hà Trinh An nhất.
Mười năm trước, cô mới vừa tròn chín tuổi, mẹ qua đời sớm vì bệnh. Vào một ngày nào đó, cô tỉnh dậy thì đột nhiên phát hiện mình đang nằm ở cửa cầu thang, còn ông nội Minh thì lăn xuống, nằm sõng soài trong vũng máu. Lúc đó, Hà Văn Quốc và người giúp việc xông vào, bất kể cô giải thích thế nào, tất cả mọi người đều nhận định cô là người đã đẩy ông nội xuống.
Sau đó Hà Văn Quốc tìm một thầy tướng số về, thầy tướng số nói cô là một người xui xẻo, mệnh cách lại cứng, những ai chung sống với cô đều sẽ gặp tai ương có máu.
Vì vậy, Hà Văn Quốc đi suốt đêm để đưa cô về nông thôn khi cô mới được chín tuổi, từ đó không còn ngó ngàng gì đến cô nữa.
Sau này Hà Trinh An mới biết người bố này của mình đã ngoại tình từ lâu. Ông ta lên giường với nữ diễn viên xuất sắc là Vũ Ngọc Lan, sinh được cả hai cô con gái, con gái lớn Hà Yên Yên lớn tuổi hơn cả cô.
Lần này Hà Trinh An mượn việc gả thay mà trở lại đây để tra rõ chân tướng năm đó.
Hà Trinh An chẩn mạch cho ông nội Minh rồi lấy kim châm ra, đâm vào huyệt đạo của ông ấy...
Cất kim châm đi, Hà Trinh An đắp chăn cho ông nội Minh rồi nhẹ giọng nói: "Ông nội, ông đừng lo lắng, cháu nhất định sẽ chữa khỏi cho ông, ông sẽ tỉnh lại nhanh thôi."
Trong phòng bếp.
Hà Xuyên Khanh nói với Vũ Ngọc Lan: "Mẹ, để con kể cho mẹ một chuyện, vừa rồi Hà Trinh An được một người đàn ông đưa về, người đàn ông là trai bao Hà Trinh An nuôi đấy!"
Vũ Ngọc Lan đang chưng yến sào, nghe vậy thì bà ta giật mình, la lớn lên: "Hà Trinh An bao nuôi trai luôn à, đúng là cái thứ không biết xấu hổ!"
"Ủa mẹ, mẹ chưng yến cho ai ăn thế?"
"Cho Hà Trinh An."
"Cái gì? Mẹ! Con không nghe lầm đấy chứ?"
Vũ Ngọc Lan lấy một gói thuốc bột ra và rắc vào trong yến: "Vội vàng cái gì, mẹ bỏ thuốc mê vào trong chén yến đấy. Trong hôn lễ hôm qua, Tổng giám đốc Vương đã chấm Hà Trinh An rồi, mẹ thấy dáng người Hà Trinh An cũng không tệ, chắc cũng bán được với giá tiền cao đây. Dù sao nó bị gả cho một thằng chồng ma, không những thế còn có thể làm đồ chơi cho mấy ông lớn này, chờ đến ngày mẹ chụp hình khiêu dâm của nó, không sợ nó không nghe lời nữa."
Hà Xuyên Khanh giơ ngón tay cái lên, nói với vẻ sùng bái: "Mẹ ơi, mẹ thông minh quá! Giờ con đến tiệm bánh ngọt mua một cái bánh đây, lát nữa về xem trò vui!"
Vũ Ngọc Lan mang chén yến sào ra ngoài, trùng hợp lúc này Hà Trinh An cũng đang đi cầu thang xuống, Vũ Ngọc Lan nhanh chóng lên tiếng: "Trinh An, dì tự tay chưng yến cho con này, ăn đi nào."
Vũ Ngọc Lan chưng yến cho cô à, chén yến sào này có thể ăn được không?
Hà Trinh An nhếch mép, hào phóng đi vào phòng ăn, không những vật còn lấy muỗng ra ăn vài miếng yến sào, ngây thơ nở một nụ cười ngọt ngào: "Ngon quá, dì Lan, con cám ơn dì."
"Không cần cám ơn đâu, ngon thì con ăn hết đi." Vũ Ngọc Lan thầm mắng cô ngu xuẩn, ngoài mặt thì nở nụ cười không thể hiền hậu hơn.
Chẳng mấy chốc, Hà Trinh An đã cảm thấy khung cảnh trước mắt mình tối dần, hoang mang hỏi: "Dì, dì cho con ăn... Cái gì?"
Chưa kịp nói hết lời, Hà Trinh An nằm sụp trên bàn.
Vũ Ngọc Lan lạnh nhạt cười, gọi người đưa Hà Trinh An vào căn phòng ở tầng trên.
Không lâu sau, một gã đàn ông trung niên bụng phệ hưng phấn chạy tới, hào hứng nói: "Bà Ngọc Lan, cô gái đó đâu rồi, có thuận lợi không?"
"Tổng giám đốc Vương, Hà Trinh An đang nằm trong phòng đấy, thuốc này đủ mạnh để nó ngủ hai tiếng, ông hãy tận hưởng sung sướng nhé." Vũ Ngọc Lan cười nói.
"Bà Ngọc Lan, chuyện này bà làm quá nhanh gọn." Tổng giám đốc Vương vội vàng chạy vào phòng, dáng vẻ nhảy nhót hưng phấn ấy của ông ta không khỏi khiến người khác liên tưởng đến một con khỉ.
Vũ Ngọc Lan kéo Vương tổng lại, ẩn ý nói: "Tổng giám đốc Vương à, còn chuyện đầu tư cho bệnh viện nhà họ Hà chúng tôi..."
Trên tiệc cưới hôm qua, Tổng giám đốc Vương vừa nhìn thấy dáng người cao gầy hấp dẫn của Hà Trinh An đã ngứa ngáy trong lòng, thế là ông ta và Vũ Ngọc Lan giao dịch với nhau.
"Bà Ngọc Lan, bà cứ yên tâm đi, có khi nào tôi nói chuyện mà không giữ lời đâu." Tổng giám đốc Vương nhanh nhảu đi vào phòng.
Trong phòng, Tổng giám đốc Vương nhìn nằm Hà Trinh An đang nằm trên giường, thèm thuồng đến nỗi suýt chảy cả nước miếng. Ông ta nhanh chóng cởi quần áo xuống rồi nhào tới chỗ cô: "Người đẹp à, anh tới đây!"
Lê Minh Dự tháo dây an toàn ra, thấp giọng hỏi: "Cô dùng nước hoa gì thế?"
Nước hoa?
Hà Trinh An lắc đầu nói: "Tôi không dùng nước hoa."
"Vậy tại sao cô lại thơm thế..."
Lê Minh Dự ngẩng đầu lên, nhưng ngay sau đó cả người anh đã chững lại, vì lúc ngước mắt lên, môi anh đã nhẹ nhàng đụng phải bờ môi đỏ mọng của Hà Trinh An. Cách một cái khẩu trang, hai người bất ngờ hôn nhau.
Hàng mi vừa dài vừa cong như quạt của Hà Trinh An khẽ rung động, đây chính là... nụ hôn đầu của cô!
Không lâu sau, Lê Minh Dự lùi lại ra sau, đôi mắt hẹp dài thâm thúy của anh nhìn lướt qua đôi môi đỏ thắm bị giấu sau khẩu trang của cô, hầu kết hơi nhúc nhích. Anh nói: "Tôi xin lỗi, hay là... tôi cho cô hôn lại nhé?"
Hà Trinh An nhìn lại anh: "Tôi nghĩ là... Tôi nên cho anh một cái tát."
Bờ môi mỏng của Lê Minh Dự khẽ nhếch lên, tiếng cười nghe từ tính mà tràn đầy vui vẻ vang lên từ trong cuống họng.
Hà Trinh An mở cửa xe bên cạnh ra, nói: "Tôi đi trước nhé."
"Tôi tên là Lê Minh Dự."
Đột nhiên nghe anh giới thiệu tên mình, Hà Trinh An cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ qua loa nói "Ừ" rồi đi. Bây giờ cô chẳng muốn quan tâm đến tên anh, cô chỉ muốn gặp ông nội.
"Tôi biết rồi, anh Dự, hẹn gặp lại." Hà Trinh An đứng ở ngoài xe, vẫy bàn tay nhỏ bé với Lê Minh Dự.
Hôm nay Hà Trinh An mặc một chiếc áo lông màu đỏ, lúc cô vẫy tay, áo lông hơi cuốn lên, lộ ra vòng eo mảnh khảnh như dương liễu. Ngón tay đang đặt trên vô lăng của Lê Minh Dự chậm rãi ma sát, thầm nghĩ: "Vòng eo của cô ấy có bằng vòng tay của mình không nhỉ?"
"Lát nữa tôi có cuộc họp, sẽ tới đón cô sau."
"Không cần..."
Hà Trinh An đang định từ chối thì chiếc xe sang trọng ấy đã vội vàng đi mất.
Cảnh tượng dưới này đã bị Hà Xuyên Khanh đang ở tầng trên nhìn thấy. Cô ta không khỏi cay cú nghĩ: "Được lắm, Hà Trinh An này bề ngoài thì ra vẻ nghiêm trang đứng đắn, tối hôm qua mới được gả cho một người mắc bệnh thời kỳ cuối để xung hỉ, thế mà hôm nay đã dụ dỗ người đàn ông khác rồi."
Hà Xuyên Khanh nhìn về phía chiếc xe kia, nhìn có vẻ nó có giá tiền rất đắt nhưng hình như lại không thuộc hàng cao cấp. Có điều, nhãn hiệu xe đó...
Cho tới nay, Hà Xuyên Khanh chưa bao giờ thấy nhãn hiệu xe nào như vậy, nhưng cô ta từng nghe bạn thân nói rằng nhãn hiệu này rất nổi tiếng, bất cứ người nào trong thành phố Hải Phòng đều mong muốn có được nó cả!
Gã đàn ông mà Hà Trinh An quyến rũ sao có thể có được loại xe này chứ?
Hà Xuyên Khanh cho là mình nhìn lầm, lúc cô ta dụi mắt để nhìn lại cho kĩ thì chiếc xe ấy đã đi mất. Chắc chắn là cô ta đã nhìn lầm rồi.
Hà Xuyên Khanh nhanh chóng chạy xuống lầu, đúng lúc gặp Hà Trinh An, cô ta bèn lớn tiếng cười: "Hà Trinh An, người đàn ông vừa đưa chị về là ai vậy, không ngờ chị lại thèm khát đàn ông mà nuôi một tên trai bao nữa chứ!"
Trai bao?
Lê Minh Dự?
Trong đầu Hà Trinh An hiện ra khuôn mặt anh tuấn cùng với khí thế trưởng thành mà bá đạo của Lê Minh Dự, cố gắng cách mấy cũng không thể liên tưởng được anh với hai từ "Trai bao". Không biết Trai Bao Lê Minh Dự sẽ có cảm tưởng thế nào khi trúng thưởng danh hiệu này nhỉ.
"Ông nội đâu, tôi muốn gặp ông nội." Hà Trinh An vòng qua Hà Xuyên Khanh mà đi thẳng lên tầng trên.
Trong phòng, ông nội Minh đang nằm trên giường, ông ấy ngủ mê man suốt mười năm ròng rã, trước đây bác sĩ đã tuyên bố ông ấy đã trở thành người thực vật.
Trong nhà họ Hà này, trừ mẹ Hà Trinh An ra, ông nội Minh là người hiểu Hà Trinh An nhất.
Mười năm trước, cô mới vừa tròn chín tuổi, mẹ qua đời sớm vì bệnh. Vào một ngày nào đó, cô tỉnh dậy thì đột nhiên phát hiện mình đang nằm ở cửa cầu thang, còn ông nội Minh thì lăn xuống, nằm sõng soài trong vũng máu. Lúc đó, Hà Văn Quốc và người giúp việc xông vào, bất kể cô giải thích thế nào, tất cả mọi người đều nhận định cô là người đã đẩy ông nội xuống.
Sau đó Hà Văn Quốc tìm một thầy tướng số về, thầy tướng số nói cô là một người xui xẻo, mệnh cách lại cứng, những ai chung sống với cô đều sẽ gặp tai ương có máu.
Vì vậy, Hà Văn Quốc đi suốt đêm để đưa cô về nông thôn khi cô mới được chín tuổi, từ đó không còn ngó ngàng gì đến cô nữa.
Sau này Hà Trinh An mới biết người bố này của mình đã ngoại tình từ lâu. Ông ta lên giường với nữ diễn viên xuất sắc là Vũ Ngọc Lan, sinh được cả hai cô con gái, con gái lớn Hà Yên Yên lớn tuổi hơn cả cô.
Lần này Hà Trinh An mượn việc gả thay mà trở lại đây để tra rõ chân tướng năm đó.
Hà Trinh An chẩn mạch cho ông nội Minh rồi lấy kim châm ra, đâm vào huyệt đạo của ông ấy...
Cất kim châm đi, Hà Trinh An đắp chăn cho ông nội Minh rồi nhẹ giọng nói: "Ông nội, ông đừng lo lắng, cháu nhất định sẽ chữa khỏi cho ông, ông sẽ tỉnh lại nhanh thôi."
Trong phòng bếp.
Hà Xuyên Khanh nói với Vũ Ngọc Lan: "Mẹ, để con kể cho mẹ một chuyện, vừa rồi Hà Trinh An được một người đàn ông đưa về, người đàn ông là trai bao Hà Trinh An nuôi đấy!"
Vũ Ngọc Lan đang chưng yến sào, nghe vậy thì bà ta giật mình, la lớn lên: "Hà Trinh An bao nuôi trai luôn à, đúng là cái thứ không biết xấu hổ!"
"Ủa mẹ, mẹ chưng yến cho ai ăn thế?"
"Cho Hà Trinh An."
"Cái gì? Mẹ! Con không nghe lầm đấy chứ?"
Vũ Ngọc Lan lấy một gói thuốc bột ra và rắc vào trong yến: "Vội vàng cái gì, mẹ bỏ thuốc mê vào trong chén yến đấy. Trong hôn lễ hôm qua, Tổng giám đốc Vương đã chấm Hà Trinh An rồi, mẹ thấy dáng người Hà Trinh An cũng không tệ, chắc cũng bán được với giá tiền cao đây. Dù sao nó bị gả cho một thằng chồng ma, không những thế còn có thể làm đồ chơi cho mấy ông lớn này, chờ đến ngày mẹ chụp hình khiêu dâm của nó, không sợ nó không nghe lời nữa."
Hà Xuyên Khanh giơ ngón tay cái lên, nói với vẻ sùng bái: "Mẹ ơi, mẹ thông minh quá! Giờ con đến tiệm bánh ngọt mua một cái bánh đây, lát nữa về xem trò vui!"
Vũ Ngọc Lan mang chén yến sào ra ngoài, trùng hợp lúc này Hà Trinh An cũng đang đi cầu thang xuống, Vũ Ngọc Lan nhanh chóng lên tiếng: "Trinh An, dì tự tay chưng yến cho con này, ăn đi nào."
Vũ Ngọc Lan chưng yến cho cô à, chén yến sào này có thể ăn được không?
Hà Trinh An nhếch mép, hào phóng đi vào phòng ăn, không những vật còn lấy muỗng ra ăn vài miếng yến sào, ngây thơ nở một nụ cười ngọt ngào: "Ngon quá, dì Lan, con cám ơn dì."
"Không cần cám ơn đâu, ngon thì con ăn hết đi." Vũ Ngọc Lan thầm mắng cô ngu xuẩn, ngoài mặt thì nở nụ cười không thể hiền hậu hơn.
Chẳng mấy chốc, Hà Trinh An đã cảm thấy khung cảnh trước mắt mình tối dần, hoang mang hỏi: "Dì, dì cho con ăn... Cái gì?"
Chưa kịp nói hết lời, Hà Trinh An nằm sụp trên bàn.
Vũ Ngọc Lan lạnh nhạt cười, gọi người đưa Hà Trinh An vào căn phòng ở tầng trên.
Không lâu sau, một gã đàn ông trung niên bụng phệ hưng phấn chạy tới, hào hứng nói: "Bà Ngọc Lan, cô gái đó đâu rồi, có thuận lợi không?"
"Tổng giám đốc Vương, Hà Trinh An đang nằm trong phòng đấy, thuốc này đủ mạnh để nó ngủ hai tiếng, ông hãy tận hưởng sung sướng nhé." Vũ Ngọc Lan cười nói.
"Bà Ngọc Lan, chuyện này bà làm quá nhanh gọn." Tổng giám đốc Vương vội vàng chạy vào phòng, dáng vẻ nhảy nhót hưng phấn ấy của ông ta không khỏi khiến người khác liên tưởng đến một con khỉ.
Vũ Ngọc Lan kéo Vương tổng lại, ẩn ý nói: "Tổng giám đốc Vương à, còn chuyện đầu tư cho bệnh viện nhà họ Hà chúng tôi..."
Trên tiệc cưới hôm qua, Tổng giám đốc Vương vừa nhìn thấy dáng người cao gầy hấp dẫn của Hà Trinh An đã ngứa ngáy trong lòng, thế là ông ta và Vũ Ngọc Lan giao dịch với nhau.
"Bà Ngọc Lan, bà cứ yên tâm đi, có khi nào tôi nói chuyện mà không giữ lời đâu." Tổng giám đốc Vương nhanh nhảu đi vào phòng.
Trong phòng, Tổng giám đốc Vương nhìn nằm Hà Trinh An đang nằm trên giường, thèm thuồng đến nỗi suýt chảy cả nước miếng. Ông ta nhanh chóng cởi quần áo xuống rồi nhào tới chỗ cô: "Người đẹp à, anh tới đây!"
Bình luận facebook