Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Có rể là chiến vương - Chương 152
Khóe miệng Lê Văn Vân khẽ giật, trong lòng thầm cảm thán: “Mẹ nó cái chứng cuồng em gái này đỉnh thật sự!”
Diệp Mộng cắn răng, nói: “Anh, anh quá đáng lắm rồi đấy.”
“Anh quá đáng, vậy thì em chạy đi gặp nó, em có từng nghĩ đến cảm nhận của Diệp Hinh sẽ như thế nào chưa? Nó gây ra bao nhiêu vết thương lòng cho Diệp Hinh, em có biết không? Em làm như vậy, em không thấy có lỗi với Diệp Hinh hay sao?” Diệp Kỳ quát đỏ cả mắt!
Sắc mặt Diệp Mộng thoáng run rẩy, cô tin Lê Văn Vân, nhưng những người khác thì thế nào? Có được mấy người tin tưởng Lê Văn Vân đây?
Về mặt này, quả thật Diệp Kỳ nói rất có lý!
Diệp Mộng nghiên chặt hai hàm răng, nhìn về phía Diệp Kỳ, đáp: “Em về nhà với anh, nhưng mà…anh cũng phải để cho Lê Văn Vân đi.”
Diệp Kỳ nhìn chằm chằm vào Lê Văn Vân: “Thằng nhóc, lần này tao tha cho mày, nhưng tốt nhất là mày nên tìm một nơi mà trốn đi, cả đời này đừng thó mặt ra nữa. Nếu không thì sớm muộn gì tao cũng sẽ tìm ra mày đấy!”
Lê Văn Vân nhún vai, đáp lời: “Diệp Kỳ, tôi không rảnh mà giải thích với anh, nếu như anh muốn đối đầu với tôi, thì anh cũng nên tự gánh lấy hậu quả do tôi mang lại.”
Đúng vậy. Nếu là Diệp Mộng thì anh còn giải thích một câu, nhưng về phần Diệp Kỳ thì lại khác. Anh thậm chí còn chả muốn nhiều lời với anh ta làm gì.
Anh chỉ ước gì Diệp Kỳ đến gây chuyện với anh, như vậy thì anh mới có lý do để đánh trả.
Lê Văn Vân nhìn Diệp Mộng một lát, sau đó hơi mỉm cười, nghênh ngang đi xuyên qua đám người ở đây, vừa đi vừa nói: “Tránh ra nào, tránh ra nào, đừng chắn đường như thế!”
Diệp Kỳ đứng bên cạnh đã tức đến nổi gân xanh, thế nhưng anh ta vẫn còn một ưu điểm. Đó là một khi đã đồng ý với em gái mình điều gì thì thường sẽ thực hiện được hết. Mặc dù trong lòng vô cùng tức giận đi chăng nữa thì anh ta cũng sẽ không ra tay.
Lê Văn Vân đi thẳng về phía cổng trường, không bao lâu sau, anh đã nhìn thấy vài chiếc xe con màu đen và xe của Diệp Mộng đi lướt qua người anh. Xuyên qua cửa sổ xe, anh thấy Diệp Mộng ngồi trên ghế phó lái, Diệp Kỳ đang lái xe của Diệp Mộng. Anh ta điều khiển tay lái, miệng vẫn đang nói cái gì đó với cô.
Lê Văn Vân chợt nhớ lại chuyện khi nãy Diệp Mộng lấy thân chắn gây cho anh, khóe miệng lại hơi mỉm cười.
Anh lấy điện thoại ra, tìm số của Đặng Hân Hân rồi bấm gọi.
Rất nhanh sau đó, Đặng Hân Hân đã bắt máy: “Alo, sao thế?”
“Tra giúp tôi một chút xem sản nghiệp hợp tác của ngân hàng Tân Hải ở Lâm Hải bên này và gia đình nhà họ Vưu có nhiều hay không. Sau đó lại điều tra thêm quyền hạn của tôi có thể cắt đứt hợp tác giữa nhà họ Vưu với ngân hàng Tân Hải hay không.” Lê Văn Vân dò hỏi.
Đặng Hân Hân vui vẻ hỏi: “Anh muốn giúp Diệp Mộng sao?”
Lê Văn Vân gật đầu, đáp: “Ừ!”
“Được, tôi đi điều tra ngay đây!” Đặng Hân Hân gật đầu.
Lê Văn Vân sờ mũi, lại gọi cho Lôi Bán thêm một lần nữa. Điện thoại cũng được tiếp nhanh chóng, Lôi Bán mở lời: “Sao vậy?”
“Chuyện hôm qua tôi nói chú đi giành mổi làm ăn của nhà họ Vưu như thế nào rồi?” Lê Văn Vân hỏi.
“Tôi đang làm đây, chúng ta có năm hạng mục buôn bán có va chạm với bọn họ, hiện giờ tôi vẫn đang dốc sức lấy về. Hôm nay tôi đã hẹn đối tác đến nhà hàng để đàm phán rồi.” Lôi Bân lại nói: “Chỉ có điều đang là cuối tuần mà tôi lại phải tăng ca!”
“Nắm chặt cơ hội!” Lê Văn Vân bình tĩnh lên tiếng: “Trước buổi lễ đính hôn của Diệp Mộng vào ngày mai, nhất định phải giành được tất cả mọi thứ của anh ta!”
Sau khi cúp máy, khóe miệng Lê Văn Vân bỗng nhoẻn ra một nụ cười.
Đây vốn là kế lớn nhất mà anh làm để khiến cho Vưu Tường và Diệp Mộng không phải đính hôn với nhau.
Nhà họ Diệp bắt Diệp Mộng kết hôn với Vưu Tường là bởi vì muốn bước lên chiếc xe sản nghiệp của gia tộc Vưu Tường.
Việc làm ăn của bọn họ đã xuất hiện vài vấn đề, hoặc có thể nói là do nhà họ Vưu giành mối của họ. Vì vậy nên bọn họ không thể không tiến hành hợp tác với nhà họ Vưu. Và đám cưới đã trở thành biện pháp giải quyết tốt nhất.
Nếu như sản nghiệp của nhà họ Vưu bây giờ đốc còn không mang nổi mình ốc”, khi hợp tác với ngân hàng xảy ra vấn đề cực lớn, vậy thì bọn họ sẽ còn có tâm trạng mà tổ chức lễ đính hôn này hay sao? Câu trả lời tất nhiên là không rồi.
Diệp Mộng cắn răng, nói: “Anh, anh quá đáng lắm rồi đấy.”
“Anh quá đáng, vậy thì em chạy đi gặp nó, em có từng nghĩ đến cảm nhận của Diệp Hinh sẽ như thế nào chưa? Nó gây ra bao nhiêu vết thương lòng cho Diệp Hinh, em có biết không? Em làm như vậy, em không thấy có lỗi với Diệp Hinh hay sao?” Diệp Kỳ quát đỏ cả mắt!
Sắc mặt Diệp Mộng thoáng run rẩy, cô tin Lê Văn Vân, nhưng những người khác thì thế nào? Có được mấy người tin tưởng Lê Văn Vân đây?
Về mặt này, quả thật Diệp Kỳ nói rất có lý!
Diệp Mộng nghiên chặt hai hàm răng, nhìn về phía Diệp Kỳ, đáp: “Em về nhà với anh, nhưng mà…anh cũng phải để cho Lê Văn Vân đi.”
Diệp Kỳ nhìn chằm chằm vào Lê Văn Vân: “Thằng nhóc, lần này tao tha cho mày, nhưng tốt nhất là mày nên tìm một nơi mà trốn đi, cả đời này đừng thó mặt ra nữa. Nếu không thì sớm muộn gì tao cũng sẽ tìm ra mày đấy!”
Lê Văn Vân nhún vai, đáp lời: “Diệp Kỳ, tôi không rảnh mà giải thích với anh, nếu như anh muốn đối đầu với tôi, thì anh cũng nên tự gánh lấy hậu quả do tôi mang lại.”
Đúng vậy. Nếu là Diệp Mộng thì anh còn giải thích một câu, nhưng về phần Diệp Kỳ thì lại khác. Anh thậm chí còn chả muốn nhiều lời với anh ta làm gì.
Anh chỉ ước gì Diệp Kỳ đến gây chuyện với anh, như vậy thì anh mới có lý do để đánh trả.
Lê Văn Vân nhìn Diệp Mộng một lát, sau đó hơi mỉm cười, nghênh ngang đi xuyên qua đám người ở đây, vừa đi vừa nói: “Tránh ra nào, tránh ra nào, đừng chắn đường như thế!”
Diệp Kỳ đứng bên cạnh đã tức đến nổi gân xanh, thế nhưng anh ta vẫn còn một ưu điểm. Đó là một khi đã đồng ý với em gái mình điều gì thì thường sẽ thực hiện được hết. Mặc dù trong lòng vô cùng tức giận đi chăng nữa thì anh ta cũng sẽ không ra tay.
Lê Văn Vân đi thẳng về phía cổng trường, không bao lâu sau, anh đã nhìn thấy vài chiếc xe con màu đen và xe của Diệp Mộng đi lướt qua người anh. Xuyên qua cửa sổ xe, anh thấy Diệp Mộng ngồi trên ghế phó lái, Diệp Kỳ đang lái xe của Diệp Mộng. Anh ta điều khiển tay lái, miệng vẫn đang nói cái gì đó với cô.
Lê Văn Vân chợt nhớ lại chuyện khi nãy Diệp Mộng lấy thân chắn gây cho anh, khóe miệng lại hơi mỉm cười.
Anh lấy điện thoại ra, tìm số của Đặng Hân Hân rồi bấm gọi.
Rất nhanh sau đó, Đặng Hân Hân đã bắt máy: “Alo, sao thế?”
“Tra giúp tôi một chút xem sản nghiệp hợp tác của ngân hàng Tân Hải ở Lâm Hải bên này và gia đình nhà họ Vưu có nhiều hay không. Sau đó lại điều tra thêm quyền hạn của tôi có thể cắt đứt hợp tác giữa nhà họ Vưu với ngân hàng Tân Hải hay không.” Lê Văn Vân dò hỏi.
Đặng Hân Hân vui vẻ hỏi: “Anh muốn giúp Diệp Mộng sao?”
Lê Văn Vân gật đầu, đáp: “Ừ!”
“Được, tôi đi điều tra ngay đây!” Đặng Hân Hân gật đầu.
Lê Văn Vân sờ mũi, lại gọi cho Lôi Bán thêm một lần nữa. Điện thoại cũng được tiếp nhanh chóng, Lôi Bán mở lời: “Sao vậy?”
“Chuyện hôm qua tôi nói chú đi giành mổi làm ăn của nhà họ Vưu như thế nào rồi?” Lê Văn Vân hỏi.
“Tôi đang làm đây, chúng ta có năm hạng mục buôn bán có va chạm với bọn họ, hiện giờ tôi vẫn đang dốc sức lấy về. Hôm nay tôi đã hẹn đối tác đến nhà hàng để đàm phán rồi.” Lôi Bân lại nói: “Chỉ có điều đang là cuối tuần mà tôi lại phải tăng ca!”
“Nắm chặt cơ hội!” Lê Văn Vân bình tĩnh lên tiếng: “Trước buổi lễ đính hôn của Diệp Mộng vào ngày mai, nhất định phải giành được tất cả mọi thứ của anh ta!”
Sau khi cúp máy, khóe miệng Lê Văn Vân bỗng nhoẻn ra một nụ cười.
Đây vốn là kế lớn nhất mà anh làm để khiến cho Vưu Tường và Diệp Mộng không phải đính hôn với nhau.
Nhà họ Diệp bắt Diệp Mộng kết hôn với Vưu Tường là bởi vì muốn bước lên chiếc xe sản nghiệp của gia tộc Vưu Tường.
Việc làm ăn của bọn họ đã xuất hiện vài vấn đề, hoặc có thể nói là do nhà họ Vưu giành mối của họ. Vì vậy nên bọn họ không thể không tiến hành hợp tác với nhà họ Vưu. Và đám cưới đã trở thành biện pháp giải quyết tốt nhất.
Nếu như sản nghiệp của nhà họ Vưu bây giờ đốc còn không mang nổi mình ốc”, khi hợp tác với ngân hàng xảy ra vấn đề cực lớn, vậy thì bọn họ sẽ còn có tâm trạng mà tổ chức lễ đính hôn này hay sao? Câu trả lời tất nhiên là không rồi.
Bình luận facebook