Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Có rể là chiến vương - Chương 154
Buôn bán ở chỗ này, mỗi ngày gặp qua quá nhiều người, đừng nói gì đến người chín năm trước.
“Chỗ làm ăn nhỏ lẻ, giá cao quá thì học sinh mua không nổi.” Người phụ nữ trung niên trả lời.
Lê Văn Vân im lặng một lát rồi lại nói: “Lấy cho con một cái đi!”
Lời vừa dứt, ở nơi kế bên anh cũng vang lên một giọng nói trong trẻo: “Dì Nguyệt, cho con một cái bánh nướng!”
Bởi vì giọng nói nghe rất hay, cho nên Lê Văn Vân nhịn không được mà quay sang nhìn. Vừa nhìn một cái, anh đã lập tức ngây ngẩn.
Ở phía sau, một người phụ nữ xinh đẹp vận chiếc đầm màu đen, tay ôm sách đang đi về phía anh. Lúc cô nhìn thấy Lê Văn Vân, nét mặt cô chợt ngơ ngác: “Là anh?”
DX
Giang Thành! Cư xá Hoa Viên! Trong nhà Nguyễn Vũ Đồng!
Lúc này, ba người phụ nữ Ngô Thị Hương, Nguyễn Vũ Đồng, Nguyễn Thị Lệ đang nằm trên sô pha, run cầm cập. Trên mặt bọn họ toát đầy mồ hôi lạnh, nét mặt của Nguyễn Vũ Đồng và Nguyễn Thị Lệ lại càng viết đầy vẻ sợ hãi.
Ngô Dương năm trước tivi trong phòng khách, ông ta ôm chặt đùi, không ngừng lùi về sau. Toàn thân ông ta lúc này đều là máu! Đặc biệt là chỗ bắp đùi, máu chảy lênh láng!
Cùng lúc đó, một người đàn ông trung niên vận áo khoác dài đang đứng trước mặt bọn họ, trên tay ông ta là con dao găm, bộ dạng trên mặt ông ta vẫn là vẻ hiền hòa bình tĩnh như cũ.
“Vẫn không chịu nói ra các người có được hai thanh đao đó bằng cách nào sao?” Ông ta cười híp mắt, hỏi.
Đúng vậy, khi về nhà Nguyễn Vũ Đồng, ông ta đã hỏi đám người Ngô Thị Hương có được hai thanh đao này bằng cách nào.
Ngô Thị Hương vì tiền, tất nhiên sẽ không khai ra tên Lê Văn Vân, luôn miệng khẳng định rằng đó là đồ gia truyền. Sau đó…người đàn ông trung niên đột nhiên rút con dao găm ra, thoắt cái đã đâm liên tục mấy nhát vào người Ngô
Dương.
Ba người Nguyễn Vũ Đồng bịt chặt miệng, bọn họ không dám nói chuyện, khi nãy lúc bọn họ thét lên, Ngô Dương lại bị đâm thêm một nhát!
Toàn thân Ngô Thị Hương đã lạnh run cầm cập, bà ta nói: “Ông muốn thanh đạo này vậy thì cứ lấy đi, chúng tôi không cần tiền nữa đâu.”
Giữa tiền và mạng, bà ta cuối cùng vẫn chọn mạng!
Trong lòng bà ta lúc này đã căm hận Lê Văn Vân đến chết rồi.
Bà ta không ngờ rằng, sau khi Lê Văn Vân rời đi, hai thanh đao này lại đem đến cho gia đình bà một tai họa lớn như thế.
“Hình như bà nghe không hiểu lời tôi nói thì phải, vậy tôi nói như này nhé? Các người có biết hai thanh đao này thuộc về ai không?” Người đàn ông trung niên kéo một chiếc ghế sang, ngồi xuống, sau đó vừa đùa giỡn con chim dưới sàn, vừa hỏi.
“Chúng tôi…không biết.” Toàn thân Nguyễn Vũ Đồng đều đang lạnh run.
Người đàn ông trung niên hơi mỉm cười, không biết cũng được, ông ta tiếp tục hỏi: “Hỏi các người một lần cuối, hai thanh đao này làm sao mà các người có được nó, nếu như không nói thì ông ta sẽ chết đấy nhé!”
Ngô Thị Hương cắn răng, bà ta vội vàng đáp: “Là lấy từ chỗ của con rể trước kia của tôi, Lê Văn Vân. Ba năm trước cậu ta bị thương, được chồng tôi cứu, sau đó hai thanh đạo này bị chồng tôi giấu đi. Nhưng cậu ta và con gái tôi đã ly hôn rồi, thật sự không còn dính líu gì đến chúng tôi nữa.”
“Con rể à!” Người đàn ông trung niên đứng dậy, lại cầm hai thanh đao một dài một ngắn trên bàn trà lên, nói: “Tôi còn thắc mắc sao cậu chủ lại chết ở cái Giang Thành nhỏ bé như này được, hóa ra Người Gác Đêm số 0 đang ở chỗ này.”
Dứt lời, ông ta híp mắt cười: “Ba người các người, đi theo tôi!”
Ông ta chỉ vào ba người Nguyễn Vũ Đồng, nói: “Ồ, đúng rồi, tỏ vẻ bình thường không biết thương hoa tiếc ngọc đâu nhé.”
“Cậu ta thật sự không còn quan hệ gì với chúng tôi nữa rồi, hiện giờ tôi cũng không biết cậu ta đang ở chỗ nào, thật sự không thể liên lạc được với cậu ta
Người đàn ông trung niên vui vẻ liếc bọn họ một cái, sau đó nhìn xuống Ngô Dương đang nằm dưới đất, nói: “Nghĩ cách liên lạc với chủ nhân của hai thanh đao này, nói cậu ấy đến Lâm Hải tìm tôi. Cho cậu ấy ba ngày, nếu như không tìm được tôi, thế thì chỉ đành nhận về ba cái xác vậy!”
Vẻ mặt ba người Nguyễn Vũ Đồng nháy mắt trắng bệch không còn một giọt máu.
Bọn họ chỉ muốn bán thanh đao, nhưng không ngờ lại bị tai bay vạ gió!
Lúc này, người đàn ông trung niên một lần nữa cầm hai thanh đao kia lên, lại nheo mắt cười, nhìn về phía ba người Ngô Thị Hương, nói: “Chúng ta đi nào, các người đẹp.”
“Chỗ làm ăn nhỏ lẻ, giá cao quá thì học sinh mua không nổi.” Người phụ nữ trung niên trả lời.
Lê Văn Vân im lặng một lát rồi lại nói: “Lấy cho con một cái đi!”
Lời vừa dứt, ở nơi kế bên anh cũng vang lên một giọng nói trong trẻo: “Dì Nguyệt, cho con một cái bánh nướng!”
Bởi vì giọng nói nghe rất hay, cho nên Lê Văn Vân nhịn không được mà quay sang nhìn. Vừa nhìn một cái, anh đã lập tức ngây ngẩn.
Ở phía sau, một người phụ nữ xinh đẹp vận chiếc đầm màu đen, tay ôm sách đang đi về phía anh. Lúc cô nhìn thấy Lê Văn Vân, nét mặt cô chợt ngơ ngác: “Là anh?”
DX
Giang Thành! Cư xá Hoa Viên! Trong nhà Nguyễn Vũ Đồng!
Lúc này, ba người phụ nữ Ngô Thị Hương, Nguyễn Vũ Đồng, Nguyễn Thị Lệ đang nằm trên sô pha, run cầm cập. Trên mặt bọn họ toát đầy mồ hôi lạnh, nét mặt của Nguyễn Vũ Đồng và Nguyễn Thị Lệ lại càng viết đầy vẻ sợ hãi.
Ngô Dương năm trước tivi trong phòng khách, ông ta ôm chặt đùi, không ngừng lùi về sau. Toàn thân ông ta lúc này đều là máu! Đặc biệt là chỗ bắp đùi, máu chảy lênh láng!
Cùng lúc đó, một người đàn ông trung niên vận áo khoác dài đang đứng trước mặt bọn họ, trên tay ông ta là con dao găm, bộ dạng trên mặt ông ta vẫn là vẻ hiền hòa bình tĩnh như cũ.
“Vẫn không chịu nói ra các người có được hai thanh đao đó bằng cách nào sao?” Ông ta cười híp mắt, hỏi.
Đúng vậy, khi về nhà Nguyễn Vũ Đồng, ông ta đã hỏi đám người Ngô Thị Hương có được hai thanh đao này bằng cách nào.
Ngô Thị Hương vì tiền, tất nhiên sẽ không khai ra tên Lê Văn Vân, luôn miệng khẳng định rằng đó là đồ gia truyền. Sau đó…người đàn ông trung niên đột nhiên rút con dao găm ra, thoắt cái đã đâm liên tục mấy nhát vào người Ngô
Dương.
Ba người Nguyễn Vũ Đồng bịt chặt miệng, bọn họ không dám nói chuyện, khi nãy lúc bọn họ thét lên, Ngô Dương lại bị đâm thêm một nhát!
Toàn thân Ngô Thị Hương đã lạnh run cầm cập, bà ta nói: “Ông muốn thanh đạo này vậy thì cứ lấy đi, chúng tôi không cần tiền nữa đâu.”
Giữa tiền và mạng, bà ta cuối cùng vẫn chọn mạng!
Trong lòng bà ta lúc này đã căm hận Lê Văn Vân đến chết rồi.
Bà ta không ngờ rằng, sau khi Lê Văn Vân rời đi, hai thanh đao này lại đem đến cho gia đình bà một tai họa lớn như thế.
“Hình như bà nghe không hiểu lời tôi nói thì phải, vậy tôi nói như này nhé? Các người có biết hai thanh đao này thuộc về ai không?” Người đàn ông trung niên kéo một chiếc ghế sang, ngồi xuống, sau đó vừa đùa giỡn con chim dưới sàn, vừa hỏi.
“Chúng tôi…không biết.” Toàn thân Nguyễn Vũ Đồng đều đang lạnh run.
Người đàn ông trung niên hơi mỉm cười, không biết cũng được, ông ta tiếp tục hỏi: “Hỏi các người một lần cuối, hai thanh đao này làm sao mà các người có được nó, nếu như không nói thì ông ta sẽ chết đấy nhé!”
Ngô Thị Hương cắn răng, bà ta vội vàng đáp: “Là lấy từ chỗ của con rể trước kia của tôi, Lê Văn Vân. Ba năm trước cậu ta bị thương, được chồng tôi cứu, sau đó hai thanh đạo này bị chồng tôi giấu đi. Nhưng cậu ta và con gái tôi đã ly hôn rồi, thật sự không còn dính líu gì đến chúng tôi nữa.”
“Con rể à!” Người đàn ông trung niên đứng dậy, lại cầm hai thanh đao một dài một ngắn trên bàn trà lên, nói: “Tôi còn thắc mắc sao cậu chủ lại chết ở cái Giang Thành nhỏ bé như này được, hóa ra Người Gác Đêm số 0 đang ở chỗ này.”
Dứt lời, ông ta híp mắt cười: “Ba người các người, đi theo tôi!”
Ông ta chỉ vào ba người Nguyễn Vũ Đồng, nói: “Ồ, đúng rồi, tỏ vẻ bình thường không biết thương hoa tiếc ngọc đâu nhé.”
“Cậu ta thật sự không còn quan hệ gì với chúng tôi nữa rồi, hiện giờ tôi cũng không biết cậu ta đang ở chỗ nào, thật sự không thể liên lạc được với cậu ta
Người đàn ông trung niên vui vẻ liếc bọn họ một cái, sau đó nhìn xuống Ngô Dương đang nằm dưới đất, nói: “Nghĩ cách liên lạc với chủ nhân của hai thanh đao này, nói cậu ấy đến Lâm Hải tìm tôi. Cho cậu ấy ba ngày, nếu như không tìm được tôi, thế thì chỉ đành nhận về ba cái xác vậy!”
Vẻ mặt ba người Nguyễn Vũ Đồng nháy mắt trắng bệch không còn một giọt máu.
Bọn họ chỉ muốn bán thanh đao, nhưng không ngờ lại bị tai bay vạ gió!
Lúc này, người đàn ông trung niên một lần nữa cầm hai thanh đao kia lên, lại nheo mắt cười, nhìn về phía ba người Ngô Thị Hương, nói: “Chúng ta đi nào, các người đẹp.”
Bình luận facebook