• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Có rể là chiến vương (2 Viewers)

  • Có rể là chiến vương - Chương 170

Người ngã xuống mặt đất chính là người phụ nữ nở nang đứng ngoài cửa, cô ta vừa nện xuống mặt đất, há mồm nôn ra một ngụm máu.


“A!”


Ba người Nguyễn Vũ Đồng ở góc nhịn không được thét chói tai.


Ở cửa, Lê Văn Vân xoa xoa tay, đứng từ cửa híp mắt nhìn vào bên trong, ánh mắt anh chậm rãi nhìn đến ba người Nguyễn Vũ Đồng. Sau đó dừng lại ở trên người Điểu Nhân, sau đó lại ngừng lại trên thanh trường đạo của ông ta, ngay sau đó, chân mày anh ta cau lại.


“Không hổ danh từng là Người Gác Đêm số không, vốn đặt ra cho cậu thời gian ba ngày, không ngờ là tôi vừa tới Lâm Hải không bao lâu, cậu đã nhanh chóng tìm đến đây.” Điểu Nhân đứng dậy, nhét trường đao vào vỏ, sau đó lại nhấc lồng chim lên.


F


.


Lê Văn Vân sờ sờ mũi, khinh thường nhìn ông ta một cái, thản nhiên nói: “Nói đi, muốn chết như thế nào?”


ở trong góc, vừa nhìn thấy bóng dáng quen thuộc của Lê Văn Vân xuất hiện ở cửa, trong chớp mắt, ba người giống như nhìn thấy được hy vọng.


Nước mắt Nguyễn Vũ Đồng chảy ròng ròng, mà Ngô Thị Hương cũng bất chấp người trước mắt là người con rể bị bà ta ghét bỏ, đánh đập ba năm trước, bà ta mở miệng thét chói tại: “Lê Văn Vân, cứu mạng, mau cứu chúng tôi!”


Lê Văn Vân cau mày, chỉ liếc bọn họ một cái, sau đó lại tiếp tục nhìn sang Điểu Nhân.


“Bốp bốp bốp!” Điểu Nhân vỗ tay nói: “Không hổ từng là Người Gác Đêm số không, tự tin, ngạo mạn”


Nói xong, ánh mắt ông ta hơi híp lại: “Cậu chưa từng nghĩ tới, vì sao một kẻ đứng thứ mười chín trong bảng xếp hạng sát thủ như tôi lại có thể khiêu khích cậu, dám để cậu lại đây không?”


Lê Văn Vân SỜ sờ mũi: “Không có hứng biết.”


Câu nói vừa dứt, anh cũng lười phải nói nhiều với Điểu Nhân, dưới chân anh hơi động, giống như tên đã rời cung, vọt tới trước mặt Điểu Nhân! Nắm đấm phải vọt lên, gân xanh lộ ra, đấm thẳng vào trán của Điểu Nhân.


Đối mặt với người của Hồng Nguyệt, anh cũng không hề có ý định nhẹ tay!


Sắc mặt của Điểu Nhận thay đổi, hai chân ông ta đạp mạnh trên đất. Muốn thoát ra!


“Bich!”


Ngay đúng lúc này, Lê Văn Vân đá thêm một cước. Điểu Nhân vừa tránh thoát lại bị một cước kia của Lê Văn Vân đuổi theo, nên mạnh người vào một cây cột bên cạnh, sau đó lại ngã gục xuống mặt đất.


Xuất sắc!


Điểu Nhân phun ra một bảng máu, lồm cồm bò dậy từ mặt đất, gương mặt dữ tợn nói: “Thảo nào thủ lĩnh không dám lộ diện, không hổ danh là Người Gác Đêm số không!”


Nói xong, ông ta hét với bên ngoài: “Hoa Hồng Đỏ! Đến lúc xuất hiện rồi.”


Sắc mặt Lê Văn Vân hơi thay đổi, cùng lúc đó, âm thanh giày cao gót cũng vang lên.


Cộc cộc cộc…


Ngay sau đó, ở trước cửa, một bóng dáng đỏ rực xuất hiện, cô ta có vóc dáng xinh đẹp dung mạo tuyệt mỹ.


Cô ta đứng ở cửa, dựa vào vách tường, cười ha hả nhìn Điểu Nhân rồi nói: “Ai, thê thảm thế cơ à.”


Sắc mặt Điểu Nhân hơi biến đổi: “Sao chỉ có một mình cô? Những người khác đâu rồi?”


Sắc mặt Điểu Nhân khẽ biến, ông ta nhìn Hoa Hồng Đỏ nói: “Cô điên đấy à? Người chúng ta cần đối phó lần này là Người Gác Đêm số không đấy!”


Nụ cười của Hoa Hồng Đỏ càng trở nên mê hoặc, cô ta tức cười nhìn Điểu Nhân rồi nói: “Thằng ngốc, ông vẫn chưa nhìn ra sao? Tôi và anh ta là cùng một giuộc.”


Điểu Nhân ngây người, đầu óc ông ta như nổ tung ra, trong lúc đó, đột nhiên ông ta cẩn thận suy nghĩ lại rất nhiều chuyện, vì sao đêm qua ông ta mới lái xe đến Lâm Hải, mà Lê Văn Vân đã nhanh chóng tìm đến cửa, bây giờ xem ra tất cả là do Hoa Hồng Đỏ đã tiết lộ tung tích cho Lê Văn Vân.


Lê Văn Vân thoáng nhìn qua Hoa Hồng Đỏ, lòng phòng bị cũng hơi vơi bớt!


Thực ra thì, khi đến nơi này, anh vẫn luôn vô cùng lo lắng, lo lắng đây là cái bẫy mà Hoa Hồng Đỏ và Hồng Nguyệt giăng ra cho anh.


Nhưng bây giờ xem ra đều là lo lắng dư thừa rồi.


“Hoa Hồng Đỏ, cô điên rồi à? Cô làm như vậy, thủ lĩnh sẽ không tha cho cô đầu” Trên trán Điểu Nhân, mồ hôi lạnh lập tức chảy xuống.


“Đến bản thân lão già Bùi Nghênh Tùng còn không dám ra, chỉ dám trốn trong góc, tôi còn sợ ông ta làm cái gì.” Hoa Hồng Đỏ mở miệng nói.


“Vậy chúng nó cũng sẽ không tha cho cô đầu!” Điểu Nhân lại mở miệng.


Lê Văn Vân thở dài một hơi, anh lười nghe người này lảm nhảm, cả người lại nhằm về phía Điểu Nhân, nhân lúc đi qua cái bàn thuận tay cầm hai con dao găm trên bàn, thoắt cái hai con dao găm rời khỏi vỏ!


“Xoạt!”


Ánh dao lộ ra, trong nháy mắt cắt vào yết hầu của Điểu Nhân!


Máu tươi lập tức chảy ra từ cổ.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom