Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Có rể là chiến vương - Chương 171
Ba người Ngô Thị Hương ở bên cạnh chưa bao giờ nhìn qua cảnh tượng như vậy.
Lê Văn Vân mà ba năm trước nhẫn nhục chịu khó, mặc kệ để bọn họ vừa đánh vừa chửi, vậy mà bây giờ lại giết người trước mặt bọn họ.
Trong thời đại có vẻ như yên bình này, hầu hết bọn họ đều xem cảnh chém giết trên TV, nhưng tình cảnh chân thực như vậy xuất hiện trước mặt ba người bọn họ, còn đương căng thẳng như vậy, bọn họ không chịu đựng được cú sốc này, tinh thần suy sụp trong nháy mắt.
Điểu Nhân xụi lơ trên mặt đất, mà con chim ở trong lồng chim bên cạnh không ngừng vùng vẫy.
Lê Văn Vân không thèm để ý, nhét dao vào lại vỏ, sau đó anh nhìn về phía Hoa Hồng Đỏ rồi nói: “Tự rời đi đi, Người Gác Đêm sắp đến rồi!”
Trong phòng, sau khi tiếng hét thất thanh vang lên, toàn thân ba người Ngô Thị Hương càng thêm run rẩy kịch liệt. Ánh mắt bọn họ nhìn Lê Văn Vân chứa đầy vẻ sợ hãi.
Đây là kẻ giết người!
Kẻ giết người gây án ngay trước mặt bọn họ.
Lúc này trong mắt họ, Lê Văn Vân và người mà họ từng quen biết đã hoàn toàn như hai người khác nhau.
Trong sự hiểu biết của họ, Lê Văn Vân là một người đàn ông yếu đuối, lúc nào cũng khám núm trước họ, thậm chí còn không dám nói chuyện lớn tiếng.
Cho dù sau này anh giàu có lên thì nhiều lắm cũng chỉ là cư xử quyết liệt hơn với bọn họ mà thôi.
Thế nhưng khi nãy, Lê Văn Vân nháy mắt đã ra tay quyết đoán, ánh mắt lạnh lùng. Giết người xong còn vô cùng bình tĩnh, rõ ràng đây không phải là lần đầu anh làm chuyện này.
Nhớ lại những việc trong quá khứ, ba người không nhịn được mà run rẩy, lo rằng ngay sau đó Lê Văn Vân sẽ đâm luôn bọn họ.
Nhưng rõ ràng là họ đã nghĩ nhiều rồi. Lê Văn Vân không có hứng thú với bọn họ, chỉ nhìn về phía Hoa Hồng Đỏ.
Đôi mắt xinh đẹp của Hoa Hồng Đỏ mang theo vẻ kinh ngạc, cô ta nói: “Chậc chậc, quả không hổ là người đã từng làm Người Gác Đêm số không. Mặc dù ba năm trước đã nhìn thấy anh ra tay một lần rồi, thế nhưng bây giờ xem lại một lần nữa, vẫn cứ khiến cho người ta phải kinh ngạc.”
Trận chiến ba năm trước đó, nhóm Người Gác Đêm đi mười về ba, một người hy sinh ngay tại chỗ, hai người còn lại thì mất tích!
Hoa Hồng Đỏ cũng là một trong số những người tham dự vào trận chiến đó. Hồng Nguyệt khi đó gần như dốc toàn bộ lực lượng ra, tuy nhiên, chẳng qua cũng chỉ có thể khiến cho Lê Văn Vân và Số Hai mất tích mà thôi!
Lê Văn Vân vừa cười vừa nhìn về phía Hoa Hồng Đỏ, nói: “Cô đi trước đi, Người Gác Đêm sắp đến rồi đấy.”
Hoa Hồng Đó bĩu môi, nhìn mấy người Nguyễn Vũ Đồng một chút rồi hỏi: “Còn vợ cũ của anh và người nhà cô ta thì sao? Tôi dám chắc, bọn họ vừa ra ngoài, kiểu gì cũng sẽ chạy đi báo cảnh sát.”
“Đây là chuyện của tôi.” Lê Văn Vân nhàn nhạt đáp lời.
“Được thôi!” Hoa Hồng Đỏ nhếch miệng nói: “Tôi tiếp tục đi lừa Bùi Nghênh Tùng ra đấy, có tin tức gì tôi sẽ báo cho anh ngay!”
Dứt lời, cô ta uốn éo xoay người bỏ đi. Để lại cho bốn người Lê Văn Vân một bóng lưng đầy quyến rũ!
Lê Văn Vân nhìn đồng hồ, vẫn còn hai mươi phút trước cuộc hẹn với Phạm Nhược Tuyết lúc mười một giờ. Anh thở phào một hơi, ngồi xuống trước bàn, nhìn ba người Nguyễn Vũ Đồng đang run rẩy một cái, không nói bất cứ câu nào, cũng chẳng hề rời đi!
Chỉ là cầm hai thanh đao trên tay, nét mặt lộ ra vẻ hồi tưởng.
Ba người Nguyễn Vũ Đồng thấy Lê Văn Vân không có ý muốn trả thù bọn họ, tâm trạng của họ dần dần ổn định hơn rất nhiều!
“Lê Văn Vân!” Băng qua một lúc, Nguyễn Vũ Đồng mới cắn răng, cố lấy hết dũng khí mà lên tiếng: “Rốt cuộc anh là ai.”
Lê Văn Vân xoay đầu sang liếc nhìn cô ta một cái, không trả lời.
Chuyện phải giải quyết sau đó không chỉ là xử lý thi thể mà còn cả việc xử lý vấn đề của ba người Nguyễn Vũ Đồng nữa, anh giao hết cho Người Gác Đêm sắp đến.
Bọn họ sẽ nghĩ cách ổn định cảm xúc của ba người kia, đồng thời cũng nghĩ cách để họ quản lý cái miệng của mình. Giống như lúc Lê Văn Vân cứu Đỗ Thương Bắc trước kia vậy.
“Anh đến cứu chúng tôi phải không?” Nguyễn Vũ Đồng lại hỏi.
Lê Văn Vân đặt đao xuống, nhìn về phía ba người Nguyễn Vũ Đồng, sau đó bình tĩnh trả lời: “Cứ cho là thế đi. Chủ Nguyễn đã cứu tôi một lần, tôi không thích nợ ơn người khác, bây giờ coi như đã trả hết nợ rồi đi.”
Nguyễn Thị Lệ cuộn mình nằm trong lòng Nguyễn Vũ Đồng, tóc tai hơi rối, Ngô Thị Hương ở kế bên thì nhìn Lê Văn Vân, nghiến răng nghiến lợi.
Bà ta vẫn cảm thấy tất cả mọi chuyện ngày hôm nay gặp phải, đều là do Lê Văn Vân đem đến.
Chỉ là bà ta không dám mắng chửi Lê Văn Vân như trước kia nữa. Cảnh tượng Lê Văn Vân giết người khi nãy, giống hệt như đang xem phim võ hiệp vậy. Đối với bà mà nói thì thật sự đã quá đáng sợ rồi.
Nguyễn Vũ Đồng muốn hỏi rất nhiều vấn đề, ví dụ như rốt cuộc Lê Văn Vân là ai, tại sao lại xuất hiện ở Giang Thành. Lại ví dụ như…bọn họ còn có thể tái kết hôn không.
Lê Văn Vân mà ba năm trước nhẫn nhục chịu khó, mặc kệ để bọn họ vừa đánh vừa chửi, vậy mà bây giờ lại giết người trước mặt bọn họ.
Trong thời đại có vẻ như yên bình này, hầu hết bọn họ đều xem cảnh chém giết trên TV, nhưng tình cảnh chân thực như vậy xuất hiện trước mặt ba người bọn họ, còn đương căng thẳng như vậy, bọn họ không chịu đựng được cú sốc này, tinh thần suy sụp trong nháy mắt.
Điểu Nhân xụi lơ trên mặt đất, mà con chim ở trong lồng chim bên cạnh không ngừng vùng vẫy.
Lê Văn Vân không thèm để ý, nhét dao vào lại vỏ, sau đó anh nhìn về phía Hoa Hồng Đỏ rồi nói: “Tự rời đi đi, Người Gác Đêm sắp đến rồi!”
Trong phòng, sau khi tiếng hét thất thanh vang lên, toàn thân ba người Ngô Thị Hương càng thêm run rẩy kịch liệt. Ánh mắt bọn họ nhìn Lê Văn Vân chứa đầy vẻ sợ hãi.
Đây là kẻ giết người!
Kẻ giết người gây án ngay trước mặt bọn họ.
Lúc này trong mắt họ, Lê Văn Vân và người mà họ từng quen biết đã hoàn toàn như hai người khác nhau.
Trong sự hiểu biết của họ, Lê Văn Vân là một người đàn ông yếu đuối, lúc nào cũng khám núm trước họ, thậm chí còn không dám nói chuyện lớn tiếng.
Cho dù sau này anh giàu có lên thì nhiều lắm cũng chỉ là cư xử quyết liệt hơn với bọn họ mà thôi.
Thế nhưng khi nãy, Lê Văn Vân nháy mắt đã ra tay quyết đoán, ánh mắt lạnh lùng. Giết người xong còn vô cùng bình tĩnh, rõ ràng đây không phải là lần đầu anh làm chuyện này.
Nhớ lại những việc trong quá khứ, ba người không nhịn được mà run rẩy, lo rằng ngay sau đó Lê Văn Vân sẽ đâm luôn bọn họ.
Nhưng rõ ràng là họ đã nghĩ nhiều rồi. Lê Văn Vân không có hứng thú với bọn họ, chỉ nhìn về phía Hoa Hồng Đỏ.
Đôi mắt xinh đẹp của Hoa Hồng Đỏ mang theo vẻ kinh ngạc, cô ta nói: “Chậc chậc, quả không hổ là người đã từng làm Người Gác Đêm số không. Mặc dù ba năm trước đã nhìn thấy anh ra tay một lần rồi, thế nhưng bây giờ xem lại một lần nữa, vẫn cứ khiến cho người ta phải kinh ngạc.”
Trận chiến ba năm trước đó, nhóm Người Gác Đêm đi mười về ba, một người hy sinh ngay tại chỗ, hai người còn lại thì mất tích!
Hoa Hồng Đỏ cũng là một trong số những người tham dự vào trận chiến đó. Hồng Nguyệt khi đó gần như dốc toàn bộ lực lượng ra, tuy nhiên, chẳng qua cũng chỉ có thể khiến cho Lê Văn Vân và Số Hai mất tích mà thôi!
Lê Văn Vân vừa cười vừa nhìn về phía Hoa Hồng Đỏ, nói: “Cô đi trước đi, Người Gác Đêm sắp đến rồi đấy.”
Hoa Hồng Đó bĩu môi, nhìn mấy người Nguyễn Vũ Đồng một chút rồi hỏi: “Còn vợ cũ của anh và người nhà cô ta thì sao? Tôi dám chắc, bọn họ vừa ra ngoài, kiểu gì cũng sẽ chạy đi báo cảnh sát.”
“Đây là chuyện của tôi.” Lê Văn Vân nhàn nhạt đáp lời.
“Được thôi!” Hoa Hồng Đỏ nhếch miệng nói: “Tôi tiếp tục đi lừa Bùi Nghênh Tùng ra đấy, có tin tức gì tôi sẽ báo cho anh ngay!”
Dứt lời, cô ta uốn éo xoay người bỏ đi. Để lại cho bốn người Lê Văn Vân một bóng lưng đầy quyến rũ!
Lê Văn Vân nhìn đồng hồ, vẫn còn hai mươi phút trước cuộc hẹn với Phạm Nhược Tuyết lúc mười một giờ. Anh thở phào một hơi, ngồi xuống trước bàn, nhìn ba người Nguyễn Vũ Đồng đang run rẩy một cái, không nói bất cứ câu nào, cũng chẳng hề rời đi!
Chỉ là cầm hai thanh đao trên tay, nét mặt lộ ra vẻ hồi tưởng.
Ba người Nguyễn Vũ Đồng thấy Lê Văn Vân không có ý muốn trả thù bọn họ, tâm trạng của họ dần dần ổn định hơn rất nhiều!
“Lê Văn Vân!” Băng qua một lúc, Nguyễn Vũ Đồng mới cắn răng, cố lấy hết dũng khí mà lên tiếng: “Rốt cuộc anh là ai.”
Lê Văn Vân xoay đầu sang liếc nhìn cô ta một cái, không trả lời.
Chuyện phải giải quyết sau đó không chỉ là xử lý thi thể mà còn cả việc xử lý vấn đề của ba người Nguyễn Vũ Đồng nữa, anh giao hết cho Người Gác Đêm sắp đến.
Bọn họ sẽ nghĩ cách ổn định cảm xúc của ba người kia, đồng thời cũng nghĩ cách để họ quản lý cái miệng của mình. Giống như lúc Lê Văn Vân cứu Đỗ Thương Bắc trước kia vậy.
“Anh đến cứu chúng tôi phải không?” Nguyễn Vũ Đồng lại hỏi.
Lê Văn Vân đặt đao xuống, nhìn về phía ba người Nguyễn Vũ Đồng, sau đó bình tĩnh trả lời: “Cứ cho là thế đi. Chủ Nguyễn đã cứu tôi một lần, tôi không thích nợ ơn người khác, bây giờ coi như đã trả hết nợ rồi đi.”
Nguyễn Thị Lệ cuộn mình nằm trong lòng Nguyễn Vũ Đồng, tóc tai hơi rối, Ngô Thị Hương ở kế bên thì nhìn Lê Văn Vân, nghiến răng nghiến lợi.
Bà ta vẫn cảm thấy tất cả mọi chuyện ngày hôm nay gặp phải, đều là do Lê Văn Vân đem đến.
Chỉ là bà ta không dám mắng chửi Lê Văn Vân như trước kia nữa. Cảnh tượng Lê Văn Vân giết người khi nãy, giống hệt như đang xem phim võ hiệp vậy. Đối với bà mà nói thì thật sự đã quá đáng sợ rồi.
Nguyễn Vũ Đồng muốn hỏi rất nhiều vấn đề, ví dụ như rốt cuộc Lê Văn Vân là ai, tại sao lại xuất hiện ở Giang Thành. Lại ví dụ như…bọn họ còn có thể tái kết hôn không.
Bình luận facebook