• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Có rể là chiến vương (1 Viewer)

  • Có rể là chiến vương - Chương 197

“Hình như Lê Văn Vân có chút giao tình với chủ tịch Trần.” Tả Hạo nói: “Anh ta đã gọi điện thoại cho chủ tịch Trần để chủ tịch Trần không hợp tác với tôi.”


Lê Văn Vân nhướng mày.


Ở bên cạnh, sắc mặt Liễu Ngọc vô cùng khó coi, cô ấy vừa định nói gì đó thì Tào Dung đã dùng thái độ quái gở mà mở miệng: “Đoán chừng là Lê Văn Vân này vừa mới ra ngoài, đời này cũng không thể kiếm được nhiều tiền gì nên khi nhìn thấy Liễu Ngọc của chúng ta tìm được một người bạn trai tốt như vậy thì sinh lòng đố kỵ ấy mà!”


La Trinh Ngọc sửng sốt, bà ấy lập tức nhìn về phía Lê Văn Vân.


Ở bên cạnh, Tào Trác Hào cũng nhìn Lê Văn Vân: “Lê Văn Vân, cậu như vậy là hơi ác rồi đó!”


Tả Hạo vẫy tay áo nói: “Không sao, hợp tác mấy trăm triệu mà thôi, hạng mục của tôi cứ để ở đó, muốn tìm đối tác cũng rất dễ, chẳng qua tôi vẫn muốn nói với Lê Văn Vân rằng anh làm như vậy thật sự không được hay cho lắm.”


“Thật sao?” La Trinh Ngọc cau mày nhìn về phía Lê Văn Vân.


Lê Văn Vân nhướng mày, sau đó nhìn Tả Hạo: “Tả Hạo, hôm nay là đại thọ tám mươi tuổi của bà ngoại nên tôi không muốn cãi nhau với anh, có một số việc đừng nên nói trước mặt bà cụ, tôi sợ anh sẽ bị bẽ mặt. Hơn nữa cái công ty nát kia của anh vẫn chưa đủ tư cách khiến tôi đố kỵ”


Ở bên cạnh, Tào Duyệt cười gằn nói: “Sao nào, cậu cho mình quyền được làm nhưng lại không cho phép người khác nói ư? Chín năm trước còn ngại trong nhà chưa đủ mất mặt à? Bây giờ mãi Liễu Ngọc mới tìm được một người bạn trai có tiền, có lẽ người một nhà chúng ta sẽ được dính chút vẻ vang. Sao nào, cậu lại không ngồi yên nữa rồi? Còn phá công ty? Nếu không nhờ dượng thì cậu nghĩ cậu có thể tìm được việc chắc?”


Lê Văn Vân sờ mũi!


Lê Văn Vân không ngờ người nhà này lại nghĩ đến quyền lợi của người khác chứ không nghĩ cho người nhà, phỏng chừng việc Liễu Ngọc yêu đương với Tả Hạo đã mang lại khá nhiều lợi ích cho bạn họ!


Mà mặc dù mình là em họ nhưng chuyện chín năm trước đã hoàn toàn phá hỏng ấn tượng trong lòng mấy người đó rồi.


Lê Văn Vân mím môi, nhìn chằm chằm vào Tả Hạo và Tào Dung, sau đó lấy điện thoại trong túi ra.


Lúc này Liễu Ngọc mới mở miệng: “Tả Hạo, mẹ, hai người đừng nói nữa, khi đó con và Tả Hạo có thể gặp được Trần Mỹ Huyên đều là nhờ Lê Văn Vân ở giữa làm trung gian.”


“Hả?” Tào Dung và Tả Hạo đều ngẩn ra. Hiển nhiên bọn họ không ngờ Liễu Ngọc lại nói giúp cho Lê Văn Vân!


Sắc mặt Tả Hạo hơi khó coi, anh ta nhìn chằm chằm vào Liễu Ngọc!


Liễu Ngọc mím môi nói: “Ngày đó lúc con và Tả Hạo đi gặp Trần Mỹ Huyên thì bà ấy đã nhắc đến chuyện này, có thể do khi ấy đang mải nghĩ về hạng mục nên Tả Hạo mới không nghe được!”


Đột nhiên La Trinh Ngọc nhìn về phía Tào Dung và Tả Hạo, sau đó mở miệng: “Lê Văn Vân giúp các anh các chị mà các anh các chị còn vu oan nó như vậy, thật sự không còn gì để nói.”


Khuôn mặt Tả Hạo và Tào Dung đầy vẻ lúng túng.


Tào Dung vội vàng kéo Liễu Ngọc sang một bên: “Con nói linh tinh cái gì đấy!”


“Việc nào ra việc đấy” Liễu Ngọc lắc đầu: “Qủa thật Lê Văn Vân đã giúp chúng ta chuyện này, chúng ta không thể vu oan cho anh ấy một cách bừa bãi được.”


Lời nói xác định của cô ấy lại khiến bầu không khí trở nên hơi lúng túng.


Tào Trác Hào vội vàng nói: “Được rồi được rồi, nói rõ ràng là được, cũng không cần phải cắn mãi không buông, hôm nay là đại thọ tám mươi tuổi của bà nội, đừng nói những chuyện không vui này nữa, đúng rồi bà nội, đây là quà sinh nhật cháu chuẩn bị cho bà!”


Trong lòng Lê Văn Vân thật sự không biết phải làm sao, vừa rồi khi Tả Hạo nhắc tới chuyện này, Tào Trác Hào còn giúp anh ta châm biếm mình, vậy mà bây giờ thấy tình hình không ổn thì anh ta lại chủ động giúp chuyển đề tài.


“Quả nhiên thành kiến vẫn quá lớn.” Trong lòng Lê Văn Vân yên lặng thở dài.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom