Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Có rể là chiến vương - Chương 198
Dứt lời, anh ta cầm một chiếc hộp lên từ bên cạnh, sau đó mở hộp ra rồi nói: “Đây là một chiếc vòng ngọc mà tôi dùng một tháng tiền lương để mua.”
Lê Văn Vân nhìn thoáng qua, chiếc vòng tay bằng ngọc này cũng không quý, kiểu dáng trông cũng khoảng mấy nghìn. Nhưng đối với gia đình bình thường mà nói, cái này đã xem như không tồi.
Ngay sau đó, Liễu Ngọc cũng lấy ra quà của mình!
Sự chú ý của bà cụ nhanh chóng bị thu hút, chủ đề cũng theo đó mà được dời đi.
Lê Văn Vân hơi bất đắc dĩ, anh vốn muốn lấy tấm ảnh ra để Tả Hạo hoàn toàn xuống đài, cũng có thể mượn cơ hội này để anh ta tách ra khỏi Liễu Ngọc!
Nhưng bây giờ chủ đề bị dời đi, đương nhiên anh cứ dây dưa mãi cũng không
hay.
Sắc mặt Tả Hạo cũng khó coi!
Trong lòng anh ta vẫn luôn cảm thấy Tập đoàn Hoàn Vũ không hợp tác với anh ta là do Lê Văn Vân giở trò quỷ. Trần Mỹ Huyên gặp anh ta chỉ để nhục nhã anh ta mà thôi.
Từ đầu đến cuối, anh ta đều cảm thấy hạng mục trò chơi của mình không có bất cứ vấn đề gì.
Mà nguyên nhân Lê Văn Vân làm như thế cũng bởi vì lúc bọn họ ở nhà Lê Văn Vân, nói chuyện hơi nặng lời khiến Lê Văn Vân ghi hận.
Cho nên vừa nãy anh ta muốn xé tan hình tượng của Lê Văn Vân với người trong nhà.
Có điều anh ta không thể ngờ được trong thời khắc quyết định, Liễu Ngọc lại nói giúp Lê Văn Vân.
Ngược lại, khiến anh ta và Tào Dung bị mất mặt, nhưng cũng may là Tào Trác Hào đã thành công dời sự chú ý.
Sau khi nhìn thấy mấy người đã lấy quà ra, Tả Hạo cũng cười nói: “Bà ngoại, đây là quà của con!”
Nói xong, anh ta mở một cái hộp dài ra, trong chiếc hộp dài có đặt một gốc nhân sâm.
Đôi mắt Tào Duyệt hơi sáng lên: “Đây là nhân sâm sao? Chắc cái này cũng không ít tiền.”
Tả Hạo xua tay nói: “Không đắt không đắt, mười mấy vạn mà thôi, vừa hợp cho bà ngoại bồi bổ cơ thể.”
Khuôn mặt đầy nếp nhăn của La Trinh Ngọc lộ vẻ sợ hãi. Ngày bé, bà ấy rất nghèo khổ, cho dù hoàn cảnh sống bây giờ có khá hơn một chút nhưng đối với bà cụ mà nói, mười mấy vạn cũng là một khoản tiền khổng lồ. Bà ấy vội vàng xua tay từ chối: “Cái này không được, cái này không được, quá quý giá.”
Tả Hạo mỉm cười nói: “Ôi chao, quý giá gì chứ, đợi sau này con cưới Liễu Ngọc thì mọi người chính là người một nhà. Quan tâm một chút cũng là chuyện nên làm, hơn nữa… chú Lê còn đồng ý với con, giới thiệu con với ông chủ lớn của công ty bọn họ, so với việc đó thì chút nhân sâm này chẳng đáng là bao.”
Sắc mặt Lê Cảnh An ở bên cạnh hơi thay đổi!
Ánh mắt Lê Văn Vân cũng chợt lạnh lùng hơn, Lê Cảnh An chắc chắn chưa từng đồng ý với Tả Hạo.
Sở dĩ Tả Hạo nói như vậy là để Lê Cảnh An không thể không đồng ý chuyện này ở trước bà ngoại anh.
Trước mặt nhiều người như vậy, với tính cách không muốn làm mất lòng họ hàng của Lê Cảnh An, chắc chắn sẽ không phủ nhận. Nếu như Lê Cảnh An thầm chấp nhận nhưng sau đó lại nói mà không làm, vậy thì Tả Hạo lại càng có chuyện để nói hơn!
Người này, quá âm hiểm!
Lê Văn Vân nhìn thoáng qua, chiếc vòng tay bằng ngọc này cũng không quý, kiểu dáng trông cũng khoảng mấy nghìn. Nhưng đối với gia đình bình thường mà nói, cái này đã xem như không tồi.
Ngay sau đó, Liễu Ngọc cũng lấy ra quà của mình!
Sự chú ý của bà cụ nhanh chóng bị thu hút, chủ đề cũng theo đó mà được dời đi.
Lê Văn Vân hơi bất đắc dĩ, anh vốn muốn lấy tấm ảnh ra để Tả Hạo hoàn toàn xuống đài, cũng có thể mượn cơ hội này để anh ta tách ra khỏi Liễu Ngọc!
Nhưng bây giờ chủ đề bị dời đi, đương nhiên anh cứ dây dưa mãi cũng không
hay.
Sắc mặt Tả Hạo cũng khó coi!
Trong lòng anh ta vẫn luôn cảm thấy Tập đoàn Hoàn Vũ không hợp tác với anh ta là do Lê Văn Vân giở trò quỷ. Trần Mỹ Huyên gặp anh ta chỉ để nhục nhã anh ta mà thôi.
Từ đầu đến cuối, anh ta đều cảm thấy hạng mục trò chơi của mình không có bất cứ vấn đề gì.
Mà nguyên nhân Lê Văn Vân làm như thế cũng bởi vì lúc bọn họ ở nhà Lê Văn Vân, nói chuyện hơi nặng lời khiến Lê Văn Vân ghi hận.
Cho nên vừa nãy anh ta muốn xé tan hình tượng của Lê Văn Vân với người trong nhà.
Có điều anh ta không thể ngờ được trong thời khắc quyết định, Liễu Ngọc lại nói giúp Lê Văn Vân.
Ngược lại, khiến anh ta và Tào Dung bị mất mặt, nhưng cũng may là Tào Trác Hào đã thành công dời sự chú ý.
Sau khi nhìn thấy mấy người đã lấy quà ra, Tả Hạo cũng cười nói: “Bà ngoại, đây là quà của con!”
Nói xong, anh ta mở một cái hộp dài ra, trong chiếc hộp dài có đặt một gốc nhân sâm.
Đôi mắt Tào Duyệt hơi sáng lên: “Đây là nhân sâm sao? Chắc cái này cũng không ít tiền.”
Tả Hạo xua tay nói: “Không đắt không đắt, mười mấy vạn mà thôi, vừa hợp cho bà ngoại bồi bổ cơ thể.”
Khuôn mặt đầy nếp nhăn của La Trinh Ngọc lộ vẻ sợ hãi. Ngày bé, bà ấy rất nghèo khổ, cho dù hoàn cảnh sống bây giờ có khá hơn một chút nhưng đối với bà cụ mà nói, mười mấy vạn cũng là một khoản tiền khổng lồ. Bà ấy vội vàng xua tay từ chối: “Cái này không được, cái này không được, quá quý giá.”
Tả Hạo mỉm cười nói: “Ôi chao, quý giá gì chứ, đợi sau này con cưới Liễu Ngọc thì mọi người chính là người một nhà. Quan tâm một chút cũng là chuyện nên làm, hơn nữa… chú Lê còn đồng ý với con, giới thiệu con với ông chủ lớn của công ty bọn họ, so với việc đó thì chút nhân sâm này chẳng đáng là bao.”
Sắc mặt Lê Cảnh An ở bên cạnh hơi thay đổi!
Ánh mắt Lê Văn Vân cũng chợt lạnh lùng hơn, Lê Cảnh An chắc chắn chưa từng đồng ý với Tả Hạo.
Sở dĩ Tả Hạo nói như vậy là để Lê Cảnh An không thể không đồng ý chuyện này ở trước bà ngoại anh.
Trước mặt nhiều người như vậy, với tính cách không muốn làm mất lòng họ hàng của Lê Cảnh An, chắc chắn sẽ không phủ nhận. Nếu như Lê Cảnh An thầm chấp nhận nhưng sau đó lại nói mà không làm, vậy thì Tả Hạo lại càng có chuyện để nói hơn!
Người này, quá âm hiểm!
Bình luận facebook