Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Có rể là chiến vương - Chương 213
“Sao tôi biết được, vừa rồi Lê Văn Vân muốn xông vào, chúng tôi muốn ngăn anh ta lại, sau đó ông ta đến, tôi nào dám đắc tội ông ta.” Diệp Kỳ cũng nói không biết gì.
Sắc mặt Vưu Tường khó coi, anh ta xua tay nói: “Mẹ nó, bỏ đi, anh Trạch, chúng ta đổi nơi khác đi!”.
Lý Trạch sờ cằm nói: “Người phụ nữ vừa rồi khiến tôi nóng’ lắm rồi, cậu dẫn tôi đi dập lửa’ đi!”
“Được thôi!” Vưu Tường cười tủm tỉm nói: “Em mang anh đi hội sở cao cấp nhất thành phố Lâm Hải chúng ta!”
Ở cửa, Lê Văn Vân đang bế Đặng Hân Hân đi đến xe của Hoàng Lượng, Hoàng Lượng nhìn Đăng Hân Hân rồi lại nhìn Lê Văn Vân nói: “Nhà họ Vưu và những người đó cùng một chỗ nên tôi cũng không có cách nào.”
Lê Văn Vân sờ cái mũi nói: “Hiểu được, ông đưa Hân Hân về nhà trước đi.”
Đặng Hân Hân được Lê Văn Vân bế, nghe thấy lời của Lê Văn Vân, cô vô thức nắm lấy quần áo của Lê Văn Vân nói: “Không, anh đưa em trở về, em sợ lắm!”
Thân thể của cô ấy còn hơi run rẩy.
THA
Cô gái nào đã trải qua chuyện như vừa rồi thì tinh thần cũng đều trong trạng thái vô cùng sợ hãi và thiếu cảm giác an toàn.
Lê Văn Vân cau mày, cổ tay anh vỗ nhẹ lên cổ Đặng Hân Hân, hai mắt Đặng Hân Hân chậm rãi khép lại ngất đi!
Loại tình huống này thì nên ngủ một giấc thật ngon sẽ khiến cảm xúc của cô ấy bình tĩnh trở lại.
Lê Văn Vân mở cửa xe ra đặt Đặng Hân Hân vào rồi nói: “Ông kết bạn với tôi qua wechat đi, tôi gửi địa chỉ nhà cô ấy cho ông!”
Hoàng Lượng cau mày, ông ta nhìn Lê văn Vân hỏi: “Cậu định…”
Lê Văn Vân gật đầu.
“Được rồi, vậy cậu chú ý an toàn.” Hoàng Lượng nói: “Đúng rồi, ông cụ vẫn luôn nhắc đến cậu, nói cậu đã ba năm không có liên lạc gì với ông ấy.”
Lê Văn Vân cười nói: “Chờ có cơ hội đi Yến Kinh, tôi nhất định sẽ đến cửa thăm hỏi.”
“Được, tôi đưa Hân Hân về trước.” Hoàng Lượng cười nói.
Sau khi hai người kết bạn, Hoàng Lượng lái xe đưa Đặng Hân Hân rời khỏi quán bar, Lê Văn Vân sờ mũi, ánh mắt liếc về phía cửa quán bar Lưu Hỏa, một người đàn ông trẻ mặc áo len này vẫn luôn đi theo anh từ lúc anh bắt đầu tiến vào quán bar đến giờ.
“Không biết là ai phải đến đây.” Lê Văn Vân không để ý đến, đi đến một chỗ tối, sau đó rút ra một điếu thuốc, bật lửa châm thuốc, ánh mắt nhìn về phía cửa quán bar!
Vài phút sau, anh liền nhìn thấy Vưu Tường và Lý Trạch đi từ bên trong quán bar ra, nhìn thấy hai người, ánh mắt Lê Văn Vân lóe lên ánh sáng lạnh.
Hai người kia lên một chiếc xe thể thao màu trắng, ngay sau đó xe thể thao khởi động!
Mà phía sau, Lê Văn Vân cũng di chuyển giống như một con báo săn mồi, cả người Lê Văn Vân bỗng lao ra, tốc độ của anh còn nhanh hơn cả chiếc xe thể thao kia.
“Mẹ ơi, nhanh quá!” Sắc mặt Ngô Nghiêu vẫn đi theo bên cạnh Lê Văn Vân thay đổi, anh ta vội vàng muốn đi theo những phát hiện hoàn toàn không theo kịp.
Con đường này là một đường thẳng không có đường rẽ, Lê Văn Vân đi trước đến một đoạn đường không người, anh thấy được có một cái cột mốc đường đằng trước, dưới chân phát lực cả người nhảy lên dừng ở trên cột mốc.
ở đằng xa, chiếc xe thể thao màu trắng bật đèn pha đi đến, tốc độ không phải rất nhanh, chậm rãi chạy đến!
Trong xe, Vưu Tường còn đang nói hội sở kia tốt như thế nào với Lý Trạch!
Bọn họ không chú ý đến phía trước cột mốc đường, Lê Văn Vân đang đứng ở đó nhìn chằm chằm vào bọn họ.
Ngay lúc bọn họ đi ngang qua cột mốc đường, Lê Văn Vân nhảy xuống! Mày Vưu Tường bỗng nhiên nhíu lại nói: “Hử?”
Anh ta nhìn thấy ở trước xe có một bóng người vừa rơi xuống, anh ta muốn phanh xe lại thì đã không kịp rồi!
“Rầm!”
Lê Văn Vân rơi thẳng xuống, tay phải chợt đánh vào đầu xe thể thao màu trắng!
Đầu xe bỗng sụp xuống, đuôi xe vểnh lên, cả chiếc xe quay một vòng.
“Rầm!”
Sắc mặt Vưu Tường khó coi, anh ta xua tay nói: “Mẹ nó, bỏ đi, anh Trạch, chúng ta đổi nơi khác đi!”.
Lý Trạch sờ cằm nói: “Người phụ nữ vừa rồi khiến tôi nóng’ lắm rồi, cậu dẫn tôi đi dập lửa’ đi!”
“Được thôi!” Vưu Tường cười tủm tỉm nói: “Em mang anh đi hội sở cao cấp nhất thành phố Lâm Hải chúng ta!”
Ở cửa, Lê Văn Vân đang bế Đặng Hân Hân đi đến xe của Hoàng Lượng, Hoàng Lượng nhìn Đăng Hân Hân rồi lại nhìn Lê Văn Vân nói: “Nhà họ Vưu và những người đó cùng một chỗ nên tôi cũng không có cách nào.”
Lê Văn Vân sờ cái mũi nói: “Hiểu được, ông đưa Hân Hân về nhà trước đi.”
Đặng Hân Hân được Lê Văn Vân bế, nghe thấy lời của Lê Văn Vân, cô vô thức nắm lấy quần áo của Lê Văn Vân nói: “Không, anh đưa em trở về, em sợ lắm!”
Thân thể của cô ấy còn hơi run rẩy.
THA
Cô gái nào đã trải qua chuyện như vừa rồi thì tinh thần cũng đều trong trạng thái vô cùng sợ hãi và thiếu cảm giác an toàn.
Lê Văn Vân cau mày, cổ tay anh vỗ nhẹ lên cổ Đặng Hân Hân, hai mắt Đặng Hân Hân chậm rãi khép lại ngất đi!
Loại tình huống này thì nên ngủ một giấc thật ngon sẽ khiến cảm xúc của cô ấy bình tĩnh trở lại.
Lê Văn Vân mở cửa xe ra đặt Đặng Hân Hân vào rồi nói: “Ông kết bạn với tôi qua wechat đi, tôi gửi địa chỉ nhà cô ấy cho ông!”
Hoàng Lượng cau mày, ông ta nhìn Lê văn Vân hỏi: “Cậu định…”
Lê Văn Vân gật đầu.
“Được rồi, vậy cậu chú ý an toàn.” Hoàng Lượng nói: “Đúng rồi, ông cụ vẫn luôn nhắc đến cậu, nói cậu đã ba năm không có liên lạc gì với ông ấy.”
Lê Văn Vân cười nói: “Chờ có cơ hội đi Yến Kinh, tôi nhất định sẽ đến cửa thăm hỏi.”
“Được, tôi đưa Hân Hân về trước.” Hoàng Lượng cười nói.
Sau khi hai người kết bạn, Hoàng Lượng lái xe đưa Đặng Hân Hân rời khỏi quán bar, Lê Văn Vân sờ mũi, ánh mắt liếc về phía cửa quán bar Lưu Hỏa, một người đàn ông trẻ mặc áo len này vẫn luôn đi theo anh từ lúc anh bắt đầu tiến vào quán bar đến giờ.
“Không biết là ai phải đến đây.” Lê Văn Vân không để ý đến, đi đến một chỗ tối, sau đó rút ra một điếu thuốc, bật lửa châm thuốc, ánh mắt nhìn về phía cửa quán bar!
Vài phút sau, anh liền nhìn thấy Vưu Tường và Lý Trạch đi từ bên trong quán bar ra, nhìn thấy hai người, ánh mắt Lê Văn Vân lóe lên ánh sáng lạnh.
Hai người kia lên một chiếc xe thể thao màu trắng, ngay sau đó xe thể thao khởi động!
Mà phía sau, Lê Văn Vân cũng di chuyển giống như một con báo săn mồi, cả người Lê Văn Vân bỗng lao ra, tốc độ của anh còn nhanh hơn cả chiếc xe thể thao kia.
“Mẹ ơi, nhanh quá!” Sắc mặt Ngô Nghiêu vẫn đi theo bên cạnh Lê Văn Vân thay đổi, anh ta vội vàng muốn đi theo những phát hiện hoàn toàn không theo kịp.
Con đường này là một đường thẳng không có đường rẽ, Lê Văn Vân đi trước đến một đoạn đường không người, anh thấy được có một cái cột mốc đường đằng trước, dưới chân phát lực cả người nhảy lên dừng ở trên cột mốc.
ở đằng xa, chiếc xe thể thao màu trắng bật đèn pha đi đến, tốc độ không phải rất nhanh, chậm rãi chạy đến!
Trong xe, Vưu Tường còn đang nói hội sở kia tốt như thế nào với Lý Trạch!
Bọn họ không chú ý đến phía trước cột mốc đường, Lê Văn Vân đang đứng ở đó nhìn chằm chằm vào bọn họ.
Ngay lúc bọn họ đi ngang qua cột mốc đường, Lê Văn Vân nhảy xuống! Mày Vưu Tường bỗng nhiên nhíu lại nói: “Hử?”
Anh ta nhìn thấy ở trước xe có một bóng người vừa rơi xuống, anh ta muốn phanh xe lại thì đã không kịp rồi!
“Rầm!”
Lê Văn Vân rơi thẳng xuống, tay phải chợt đánh vào đầu xe thể thao màu trắng!
Đầu xe bỗng sụp xuống, đuôi xe vểnh lên, cả chiếc xe quay một vòng.
“Rầm!”
Bình luận facebook