• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Có rể là chiến vương (1 Viewer)

  • Có rể là chiến vương - Chương 214

Xe đâm mạnh vào vòng bảo hộ ven đường!





Đây chính là Người Gác Đêm Số Không! Là sát thần từng khiến thế giới ngầm sợ hãi! Là chiến thần của Người Gác Đêm!





Ánh mắt Lê Văn Vân lạnh lẽo nhìn xe thể thao bị vòng bảo hộ ngăn lại, ánh mắt anh lạnh lùng chậm rãi đi qua đó!





Trong xe, Vưu Tường và Lý Trạch đều đầu rơi máu chảy, Vưu Tường hoàn toàn không động đậy được, cả người anh ta cuộn lại, chỉ nhìn thấy một đôi chân đang đi đến.





“Cứu… Cứu!”





Anh ta muốn cầu cứu nhưng chữ mạng còn chưa nói ra, Lê Văn Vân đạp một cái vào gáy anh ta, Vưu Tường trực tiếp ngất đi.





“Rầm!”





Lúc này, cửa xe bên kia mở ra.





Lý Trạch giãy dụa muốn đi ra, Lê Văn Vân cười lạnh đi đến bên kia, sau đó ngồi xổm xuống.





Lý Trạch ngẩng đầu, ông ta cắn răng nhìn Lê Văn Vân nói: “Là cậu, tôi đã đánh giá sai cậu rồi, không nghĩ đến cậu lại là một cao thủ ẩn giấu”





Lê Văn Vân không để ý đến ông ta, tay đưa ra lục lọi rồi rút con dao găm bên hồng ông ta ra.





Trên trán Lý Trạch ứa mồ hôi lạnh nói: “Cậu vì một người phụ nữ bình thường mà giết tôi? Tôi là người của Hồng Nguyệt, cậu đã có thân thủ như vậy khẳng định biết Người Gác Đêm tồn tại. Cậu xác định muốn đối đầu với Hồng Nguyệt?”





“Hồng Nguyệt?” Lê Văn Vân cười nhạo nói: “Bởi vì một câu của tôi, lão già Bùi Nghênh Tùng kia đã trốn trên cao nguyên nhiều năm như vậy, tên Hồng Nguyệt này… cũng xứng uy hiếp tôi?”





“Cậu là…” Đồng tử của Lý Trạch bông co rụt lại!





Lê Văn Vân cười lạnh nói: “Đúng như ông nghĩ, tôi là… Số Không!”





Giọng của Lê Văn Vân lạnh lùng giống như tử thần.





Lý Trạch nghe thấy Lê Văn Vân xác nhận xong, tinh thần hoàn toàn căng chặt, ông ta vội vàng nói: “Tôi sai rồi, tha cho tôi, chỉ cần cậu tha cho tôi một mạng, tôi sẽ làm thịt tên Vưu Tường này, tôi sẽ xử cả nhà bọn họ, đều là Vưu Tường muốn làm như vậy, tôi…”





“Nhà họ Vưu?” Lê Văn Vân nhàn nhạt nhìn thoáng qua Vưu Tường nói: “Để anh ta chết dễ dàng như vậy đúng là không có ý nghĩa gì, có lúc người còn sống còn thống khổ hơn so với chết! Tôi sẽ chậm rãi chơi với anh ta!”





Lê Văn Vân nhìn Lý Trạch trước mặt: “Còn ông…”





Trong lúc nói chuyện, cổ tay anh chuyển động, nháy mắt cắt đứt yết hầu của Lý Trạch, máu tươi không ngừng chảy xuống dưới.





Sau khi làm xong tất cả, Lê Văn Vân lấy ra di động gọi cho Phạm Nhược Tuyết, đầu kia nhanh chóng nhận điện thoại, giọng của Phạm Nhược Tuyết truyền đến: “Alo, làm sao vậy?”





“Giết một người của Hồng Nguyệt, gọi người phụ trách của Người Gác Đêm đến đây xử lý đi.” Lê Văn Vân bình tĩnh nói: “Tôi gửi địa chỉ cho cô!”





Nói xong anh thở ra hơi nói: “Còn nữa, điều tra giúp tôi chỗ ở gần đây của Lê Hàng nhà họ Lê.”





Mày Phạm Nhược Tuyết nhăn lại hỏi: “Giọng của anh sao vậy, có chuyện gì à? Anh xảy ra chuyện gì ở Lâm Hải sao?”





Bởi vì chuyện của Đặng Hân Hân, trong lòng Lê Văn Vân lúc này vẫn còn hơi tức giận.





“Không có việc gì, tôi đã giải quyết xong rồi, tôi gửi địa chỉ qua wechat cho cô. Cô nhanh cử người đến đây xử lý đi, nếu bị người phát hiện sẽ không tốt lắm.” Lê Văn Vân bình tĩnh nói.





Kết thúc cuộc gọi, anh để dao găm bên cạnh Lý Trạch, sau đó quay đầu nhìn thoáng qua cuối đường cái rồi xoay người biến mất trong bóng đêm.


Mà cuối đường cái, Ngô Nghiêu đang chạy như không muốn sống về hướng đó, trong tâm mắt anh ta đã sớm mất đi bóng dáng Lê Văn Vân! “Má nó chứ, tại sao chạy nhanh như vậy được, anh cầm tinh con thở à?” Ngô Nghiêu viừa cố gắng đuổi theo viừa chời ẩm lên. “Tinh tinh tinh!”














 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom