• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Có rể là chiến vương (1 Viewer)

  • Có rể là chiến vương - Chương 401

Sau đó cô ta lại bắt đầu hỏi thăm đến những chuyện của Người Gác Đêm.


Ở bên này đến tận giờ tan tầm buổi chiều, kể cả cơm trưa cũng là ăn ở đây với Vương Giai Kỳ.


Sau khi tan làm, Vương Giai Kỳ vốn muốn gọi Lê Văn Vân đi ăn cơm nhưng lại bị Lâm Bình lôi đi mất. Lê Văn Vân vừa hay muốn đi ăn cơm với Lâm Nhã, thế nên cũng chẳng để ý làm gì.


“Chúng ta đi đâu ăn cơm?” Đợi đến khi Vương Giai Kỳ và Lâm Bình đi rồi, Lê Văn Vân mới nhìn Lâm Nhã rồi hỏi.


“À, tôi đặt một nhà hàng rồi. À đúng rồi, tôi còn có hai người bạn cũng qua đó, anh không để ý chứ nhỉ. Cái chính là tôi ít khi mời ai ăn cơm, lần này mời anh đi ăn cơm nên muốn mời bọn họ đi cùng nữa.” Lâm Nhã nói.


Bình thường cô ta khá tiết kiệm, điều kiện gia đình cũng không tốt lắm.


Lê Văn Vân đương nhiên không phản đối: “Không sao.”


Hai người ngồi lên xe đi về phía nhà hàng đã đặt. Trên xe, Lâm Nhã quay đầu lại nhìn Lê Văn Vân, hỏi anh: “Lê Văn Vân, anh với tổng giám đốc Vương Giai Kỳ rất thân thiết nhỉ?”


“Tổng giám đốc Vương… Cô ta đúng là một đứa trẻ ngốc. Bây giờ vẫn còn đang đi học, cô gọi cô ấy như vậy cứ cảm thấy là lạ.” Lê Văn Vân cười nói: “Nhưng quả thật có quen nhau. Trước đây tôi ở Lâm Hải, cô ấy học ở Lâm Hải, sau đó quen biết nhau.”


Lâm Nhã nói thêm một câu: “Ra thế!”.


Hai người họ nhanh chóng đến trước một quán ăn nhìn có vẻ khá cao cấp. Sau khi đỗ xe xong, hai người liền đi vào cửa quán ăn.


Lúc này ở trước cửa có hai người, một nam một nữ.


Người đàn ông kia cắt đầu cua nhưng dáng vẻ lại đẹp trai, còn cô gái lại có khuôn mặt bình thường.


“Anh chính là Lê Văn Vân mà dạo gần đây ngày nào Lâm Nhã của chúng tôi cũng léo nhéo bên miệng đó à.” Vừa mới bước vào, cô gái kia đã vui vẻ hỏi anh: “Anh không biết đấy thôi, đợi Lâm Nhã mời một bữa khó khăn thế nào. Lần này kiếm được hơn một bộn tiền, vốn chỉ định mời chúng tôi ăn cơm, nhưng cô ấy cứ kéo dài mãi, phải đợi bằng được anh về mới chịu.”


Khuôn mặt Lâm Nhã ngáy mắt đỏ bừng, cũng không biết là bởi vì Lê Văn Vân hay vì cô gái kia đang đùa cô keo kiệt nữa.


“Cậu đừng có nói linh tinh!” Lâm Nhã vội vàng nói: “Lê Văn Vân, giới thiệu với anh một chút, bọn họ đều là bạn thân của tôi, đây là Phó Linh, đây là anh bạn thân của tôi – Trần Thiên.”


“Anh bạn thân?” Trong lòng Lê Văn Vân hơi động.


Đối với loài sinh vật mang tên “anh bạn thân”, trước giờ Lê Văn Vân đều không có ấn tượng tốt đẹp gì.


Nhưng đây là cuộc sống riêng tư của Lâm Nhã, anh với Lâm Nhã cũng còn lâu mới được tính là thân thiết, nhiều lắm cũng chỉ là quan hệ công việc. Cuộc sống riêng tư của cô ta như thế nào, Lê Văn Vân cũng chẳng can thiệp vào.


Anh bước đến phía hai người, gật đầu giới thiệu: “Lê Văn Vân!”


“Được rồi, chúng ta đi vào trước đã.” Lâm Nhã nói.


Bốn người bước vào trong nhà hàng, đây là một nhà hàng kiểu Tây, sau khi bước vào cửa, bọn họ tìm một bàn ngồi xuống, nhân viên nhà hàng đưa menu lên.


Phó Linh cười ha ha nói: “Lần này cậu kiếm được bộn tiền, bọn mình phải “làm thịt” cậu một trận ra trò mới được.”


“Cứ gọi món tùy ý đi!” Lâm Nhã cười ha ha nói.


“Ái chà, trước giờ chưa từng thấy cậu hào phóng như vậy đâu.” Phó Linh cười nói.


Lê Văn Vân liếc nhìn Phó Linh một cách thích thú. Cô gái này mặc dù ngoại hình không phải quá đẹp nhưng tính cách hình như không tồi, có cảm giác giống như con trai vậy. Còn anh bạn thân kia, lại trầm mặc ít nói.


Lê Văn Vân vừa nhìn menu, đột nhiên ánh mắt anh hướng về phía cách đó không xa, đầu lông mày hơi cau lại.


Ở cửa, anh nhìn thấy có mấy người đàn ông bước vào. Sau khi bước vào, bọn họ không hề tìm chỗ ngồi mà đánh mắt tìm kiếm khắp nơi, sau đó ánh mắt cuối cùng dừng lại trên người của Lê Văn Vân.


Lê Văn Vân cảm giác được rõ ràng, ánh mắt của bọn họ dừng lại nhìn khoảng hai giây.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom