Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Có rể là chiến vương - Chương 402
Rõ ràng bọn họ biết anh, hơn nữa mục đích bọn họ tới đây chính là để tìm mình.
“Lâm Bình hay là Hứa Giang tìm người đến thăm dò mình?” Trong lòng Lê Văn Vân khẽ động.
Trong lòng anh nghiêng về cảm thấy đây là Lâm Bình làm.
Bởi vì những người đến này là người bình thường. Hứa Giang vừa mới bị mình hành cho một trận, chắc chắn sẽ không tìm người bình thường đến đối phó với mình.
“Nhà họ Vương này… hình như có vẻ cao cao tại thượng.” Trong lòng Lê Văn Vẫn cười lạnh một cái.
Nhưng trên mặt lại không hề để ý, sau khi gọi món xong liền đưa menu cho nhân viên nhà hàng.
“Lâm Nhã!” Cùng lúc này, một giọng nói kinh ngạc vang lên cách chỗ bọn họ không xa.
Lê Văn Vân nhìn theo nơi phát ra tiếng nói. Ở chỗ cách bọn họ ngồi không xa,
Vương Ý đang ngồi ở bên đó. Ngồi ở phía đối diện Vương Ý là một người trẻ
tuổi mặc kiểu đường phố, trên tay anh ta đeo một chiếc đồng hồ, vừa nhìn đã biết là đồng hồ cực kỳ đắt tiền.
Sau khi bọn họ nhìn thấy mấy người Lê Văn Vân, Vương Ý liền cười âm hiểm một cái, sau đó nói vài câu gì đó với người đàn ông ngồi đối diện với anh ta.
Trên mặt người đàn ông kia lộ ra ánh nhìn có chút hứng thú, ánh mắt không hề kiêng kị quét một lượt qua người Lâm Nhã sau đó hài lòng gật đầu, đứng lên, đi về phía nhóm người Lê Văn Vân đang ngồi ở bên này.
Mãi đến khi đi đến bên bàn của nhóm Lê Văn Vân, người đàn ông đó mới cười tủm tỉm móc điện thoại ra, nói với Lâm Nhã: “Mỹ nữ, xin hỏi tôi có thể ngồi ở đây không?”
Ở bên cạnh Lâm Nhã, Phó Linh và Trần Thiên đều cau chặt mày.
“Không biết quý cô có thể cho phép tôi có cơ hội được thanh toán hay không?” Người đàn ông lại nói tiếp.
Không đợi Lâm Nhã đáp lời, Vương Ý liền cười lạnh một tiếng nói: “Mấy người các người đừng có không biết điều, tôi nói cho mấy người biết, người trước mặt mấy người chính là thiếu gia nhà họ Quách tập đoàn Phong Vân – Quách Chấn!”
Nhà họ Quách?
Thần sắc của Lê Văn Vân hơi thay đổi.
Dù cái tên này anh chưa từng nghe thấy những tập đoàn Phong Vân thì anh có biết. Trước đó Hoàng Gia Gia đã nhắc đến với anh, Quách Vĩ Thịnh nhà họ Quách với Hoàng Gia Gia cùng được xưng là bốn cậu chủ Yến Kinh.
Chỉ không biết là trong nhà họ Quách, Quách Chấn này với Quách Vĩ Thịnh, địa vị của ai cao hơn một chút.
Lâm Nhã nhất thời hình như mất chủ kiến, hơi không biết nên làm như thế nào, cô ta liền nhìn Lê Văn Vân.
Quách Chấn lại cười nói: “Đương nhiên lần đầu gặp mặt đã lập tức muốn mời cô ăn cơm thì quả thật có chút đường đột, không bằng chúng ta kết bạn Wechat trước, được không?”
Vương Ý vội vàng nói: “Lâm Nhã, cô làm cái gì vậy. Rút điện thoại ra đi, cậu Quách đây mốn thêm Wechat với cô, là để mắt đến cô rồi đó biết không?”
Lê Văn Vân xoa xoa mũi, nhìn Vương Ý một cái rồi nói: “Anh là con chó bên chân anh ta à? Cứ ở đây của gâu gâu gâu vậy!”
Vương Ý sửng sốt một chút, sau đó mắt Quách Chấn cũng hơi híp lại, nhìn Lê Văn Vân đầy hứng thú, hỏi: “Anh đang nói chuyện với tôi à?”
Lê Văn Vân xoa xoa mũi.
Lúc này Vương Ý mới nói: “Lê Văn Vân, cậu đừng có mà giả vờ. Không phải là cậu có quan hệ với người nhà họ Vương sao? Vẫn may là tên ngu họ Bành nghe theo khai trừ tôi và cậu tôi rồi. Bây giờ chúng tôi đều đến làm việc cho tập đoàn Phong Vận rồi.”
Anh ta nói câu này, trong mắt vẫn còn mang theo một tia đắc ý.
Quả thật đế quốc thương nghiệp siêu cấp như tập đoàn Phong Vân mà so với Trí Đạt thật sự không phải chỉ vượt hơn một cấp bậc.
“Lâm Bình hay là Hứa Giang tìm người đến thăm dò mình?” Trong lòng Lê Văn Vân khẽ động.
Trong lòng anh nghiêng về cảm thấy đây là Lâm Bình làm.
Bởi vì những người đến này là người bình thường. Hứa Giang vừa mới bị mình hành cho một trận, chắc chắn sẽ không tìm người bình thường đến đối phó với mình.
“Nhà họ Vương này… hình như có vẻ cao cao tại thượng.” Trong lòng Lê Văn Vẫn cười lạnh một cái.
Nhưng trên mặt lại không hề để ý, sau khi gọi món xong liền đưa menu cho nhân viên nhà hàng.
“Lâm Nhã!” Cùng lúc này, một giọng nói kinh ngạc vang lên cách chỗ bọn họ không xa.
Lê Văn Vân nhìn theo nơi phát ra tiếng nói. Ở chỗ cách bọn họ ngồi không xa,
Vương Ý đang ngồi ở bên đó. Ngồi ở phía đối diện Vương Ý là một người trẻ
tuổi mặc kiểu đường phố, trên tay anh ta đeo một chiếc đồng hồ, vừa nhìn đã biết là đồng hồ cực kỳ đắt tiền.
Sau khi bọn họ nhìn thấy mấy người Lê Văn Vân, Vương Ý liền cười âm hiểm một cái, sau đó nói vài câu gì đó với người đàn ông ngồi đối diện với anh ta.
Trên mặt người đàn ông kia lộ ra ánh nhìn có chút hứng thú, ánh mắt không hề kiêng kị quét một lượt qua người Lâm Nhã sau đó hài lòng gật đầu, đứng lên, đi về phía nhóm người Lê Văn Vân đang ngồi ở bên này.
Mãi đến khi đi đến bên bàn của nhóm Lê Văn Vân, người đàn ông đó mới cười tủm tỉm móc điện thoại ra, nói với Lâm Nhã: “Mỹ nữ, xin hỏi tôi có thể ngồi ở đây không?”
Ở bên cạnh Lâm Nhã, Phó Linh và Trần Thiên đều cau chặt mày.
“Không biết quý cô có thể cho phép tôi có cơ hội được thanh toán hay không?” Người đàn ông lại nói tiếp.
Không đợi Lâm Nhã đáp lời, Vương Ý liền cười lạnh một tiếng nói: “Mấy người các người đừng có không biết điều, tôi nói cho mấy người biết, người trước mặt mấy người chính là thiếu gia nhà họ Quách tập đoàn Phong Vân – Quách Chấn!”
Nhà họ Quách?
Thần sắc của Lê Văn Vân hơi thay đổi.
Dù cái tên này anh chưa từng nghe thấy những tập đoàn Phong Vân thì anh có biết. Trước đó Hoàng Gia Gia đã nhắc đến với anh, Quách Vĩ Thịnh nhà họ Quách với Hoàng Gia Gia cùng được xưng là bốn cậu chủ Yến Kinh.
Chỉ không biết là trong nhà họ Quách, Quách Chấn này với Quách Vĩ Thịnh, địa vị của ai cao hơn một chút.
Lâm Nhã nhất thời hình như mất chủ kiến, hơi không biết nên làm như thế nào, cô ta liền nhìn Lê Văn Vân.
Quách Chấn lại cười nói: “Đương nhiên lần đầu gặp mặt đã lập tức muốn mời cô ăn cơm thì quả thật có chút đường đột, không bằng chúng ta kết bạn Wechat trước, được không?”
Vương Ý vội vàng nói: “Lâm Nhã, cô làm cái gì vậy. Rút điện thoại ra đi, cậu Quách đây mốn thêm Wechat với cô, là để mắt đến cô rồi đó biết không?”
Lê Văn Vân xoa xoa mũi, nhìn Vương Ý một cái rồi nói: “Anh là con chó bên chân anh ta à? Cứ ở đây của gâu gâu gâu vậy!”
Vương Ý sửng sốt một chút, sau đó mắt Quách Chấn cũng hơi híp lại, nhìn Lê Văn Vân đầy hứng thú, hỏi: “Anh đang nói chuyện với tôi à?”
Lê Văn Vân xoa xoa mũi.
Lúc này Vương Ý mới nói: “Lê Văn Vân, cậu đừng có mà giả vờ. Không phải là cậu có quan hệ với người nhà họ Vương sao? Vẫn may là tên ngu họ Bành nghe theo khai trừ tôi và cậu tôi rồi. Bây giờ chúng tôi đều đến làm việc cho tập đoàn Phong Vận rồi.”
Anh ta nói câu này, trong mắt vẫn còn mang theo một tia đắc ý.
Quả thật đế quốc thương nghiệp siêu cấp như tập đoàn Phong Vân mà so với Trí Đạt thật sự không phải chỉ vượt hơn một cấp bậc.
Bình luận facebook