Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Có rể là chiến vương - Chương 445
“Thật thú vị.” Lê Văn Vân sờ mũi nói.
Từ Oánh Oánh cắn răng nói: “Sau này tôi sẽ không…”
Đúng lúc này, người đàn ông trung niên kia nhìn thấy Lê Văn Vân và Hoàng Thi Kỳ nên vội vàng đi tới.
Ánh mắt ông ta nhanh chóng lướt qua người của Lê Văn Vân và Hoàng Thị Kỳ.
Lê Văn Vân chú ý tới ánh mắt ông ta dừng ở cổ tay, thắt lưng của Lê Văn Vân và túi xách của Hoàng Thi Kỳ.
Sau đó trên mặt ông ta hiện lên vẻ thất vọng.
Đúng vậy, đối với nhân viên bán hàng mà nói, một người ăn mặc như thế nào chẳng hề quan trọng, muốn xem người đó có tiền hay không thì phải nhìn vào đồng hồ trên cổ tay, thắt lưng của người đó, rồi túi xách, đồ trang sức của người phụ nữ.
Nhưng trên người Lê Văn Vân và Hoàng Thi Kỳ chẳng có thứ gì cả.
Ông ta vừa nhìn đã biết rõ hai người chẳng phải người có tiền, nhất là Hoàng Thị Kỳ, là một người phụ nữ, mặc dù cực kỳ xinh đẹp, nhưng ngay cả túi xách cũng không đeo, thật sự quá kỳ lạ, thậm chí trên mặt cũng không trang điểm.
Ông ta cảm thấy chắc chắn Lê Văn Vân và Hoàng Thi Kỳ không phải là người có tiền, dù tới mua xe cũng chẳng mua nổi.
“Từ Oánh Oánh, cô qua đây chào hỏi hai vị khách này đi.” Ông ta ổn định đích thân đón tiếp, nhưng sau khi nhìn thấy Lê Văn Vân và Hoàng Thi Kỳ thì gọi Từ Oánh Oánh ở phía xa xa lại ngay.
Tất nhiên mọi hành động của ông ta đều không thể thoát khỏi cặp mắt của Lê Văn Vân, anh sờ mũi rồi nở nụ cười.
Ở phía xa xa, Từ Oánh Oánh lau nước mắt rồi đi tới trước mặt của Lê Văn Vân và Hoàng Thị Kỳ, cô ta ngẩng đầu lên, nở nụ cười chuyên nghiệp rồi nói với Lê Văn Vân: “Hoan nghênh anh…”
Cô ta còn chưa đi ra đã nhìn thấy gương mặt của Lê Văn Vân, nên nuốt lại mấy chữ cuối cùng, sau đó theo bản năng nói: “Sao lại là anh.”
Lê Văn Vân cười híp mắt nhìn cô ta: “Cô Từ Oánh Oánh, thật trùng hợp, không ngờ chúng ta lại gặp nhau nhanh như vậy.”
Từ Oánh Oánh tươi cười, nhất thời đỏ mặt.
Cô ta nhớ lại chuyện Lê Văn Vân gặp cô ta ở sòng bạc ngầm vào tối qua, lúc đó cô ta ăn mặc hở hang đứng trước mặt Lê Văn Vân, nên mím môi không khỏi nói nhỏ: “Anh Lê, hôm qua là lần đầu tiên tôi đến đó, cũng là lần đầu tiên đi làm, anh là người đầu tiên của tôi, hy vọng anh đừng nhắc đến chuyện này, sau khi anh mua xe tôi sẽ trả lại toàn bộ phần trăm hoa hồng cho anh.”
Hoàng Thi Kỳ đứng ở bên cạnh nghe cô ta nói vậy thì không nhịn được đá Lê Văn Vân.
“Thi Kỳ, cô đừng hiểu lầm, lát nữa tôi sẽ giải thích với cô, mọi chuyện không giống như cô nghĩ đâu.” Lê Văn Vân vội nói.
“Hừ, tôi chẳng thèm tin anh.” Hoàng Thi Kỳ bĩu môi nói: “Chúng ta đi mua xe trước đi.”
Lê Văn Vân thầm thở dài rồi nhìn Từ Oánh Oánh nói: “Cô cứ yên tâm, tôi sẽ không nói lung tung đầu.”
Lúc này Từ Oánh Oánh mới thở phào nhẹ nhõm nói: “Anh Lê, không biết anh định mua xe gì? Giá cả thế nào, bên chúng tôi có thể tiến hành giới thiệu toàn bộ phương diện cho anh.”
“Giá cả thế nào à?” Lê Văn Vân sờ mũi, rồi liếc nhìn người đàn ông trung niên đã rời đi lúc nãy, cười ha hả nói: “Tôi muốn mua chiếc đắt nhất.”
Người đàn ông trung niên đã bỏ đi xa nghe thấy câu này thì không khỏi nhíu mày, rồi quay đầu nhìn về phía Lê Văn Vân.
Từ Oánh Oánh cắn răng nói: “Sau này tôi sẽ không…”
Đúng lúc này, người đàn ông trung niên kia nhìn thấy Lê Văn Vân và Hoàng Thi Kỳ nên vội vàng đi tới.
Ánh mắt ông ta nhanh chóng lướt qua người của Lê Văn Vân và Hoàng Thị Kỳ.
Lê Văn Vân chú ý tới ánh mắt ông ta dừng ở cổ tay, thắt lưng của Lê Văn Vân và túi xách của Hoàng Thi Kỳ.
Sau đó trên mặt ông ta hiện lên vẻ thất vọng.
Đúng vậy, đối với nhân viên bán hàng mà nói, một người ăn mặc như thế nào chẳng hề quan trọng, muốn xem người đó có tiền hay không thì phải nhìn vào đồng hồ trên cổ tay, thắt lưng của người đó, rồi túi xách, đồ trang sức của người phụ nữ.
Nhưng trên người Lê Văn Vân và Hoàng Thi Kỳ chẳng có thứ gì cả.
Ông ta vừa nhìn đã biết rõ hai người chẳng phải người có tiền, nhất là Hoàng Thị Kỳ, là một người phụ nữ, mặc dù cực kỳ xinh đẹp, nhưng ngay cả túi xách cũng không đeo, thật sự quá kỳ lạ, thậm chí trên mặt cũng không trang điểm.
Ông ta cảm thấy chắc chắn Lê Văn Vân và Hoàng Thi Kỳ không phải là người có tiền, dù tới mua xe cũng chẳng mua nổi.
“Từ Oánh Oánh, cô qua đây chào hỏi hai vị khách này đi.” Ông ta ổn định đích thân đón tiếp, nhưng sau khi nhìn thấy Lê Văn Vân và Hoàng Thi Kỳ thì gọi Từ Oánh Oánh ở phía xa xa lại ngay.
Tất nhiên mọi hành động của ông ta đều không thể thoát khỏi cặp mắt của Lê Văn Vân, anh sờ mũi rồi nở nụ cười.
Ở phía xa xa, Từ Oánh Oánh lau nước mắt rồi đi tới trước mặt của Lê Văn Vân và Hoàng Thị Kỳ, cô ta ngẩng đầu lên, nở nụ cười chuyên nghiệp rồi nói với Lê Văn Vân: “Hoan nghênh anh…”
Cô ta còn chưa đi ra đã nhìn thấy gương mặt của Lê Văn Vân, nên nuốt lại mấy chữ cuối cùng, sau đó theo bản năng nói: “Sao lại là anh.”
Lê Văn Vân cười híp mắt nhìn cô ta: “Cô Từ Oánh Oánh, thật trùng hợp, không ngờ chúng ta lại gặp nhau nhanh như vậy.”
Từ Oánh Oánh tươi cười, nhất thời đỏ mặt.
Cô ta nhớ lại chuyện Lê Văn Vân gặp cô ta ở sòng bạc ngầm vào tối qua, lúc đó cô ta ăn mặc hở hang đứng trước mặt Lê Văn Vân, nên mím môi không khỏi nói nhỏ: “Anh Lê, hôm qua là lần đầu tiên tôi đến đó, cũng là lần đầu tiên đi làm, anh là người đầu tiên của tôi, hy vọng anh đừng nhắc đến chuyện này, sau khi anh mua xe tôi sẽ trả lại toàn bộ phần trăm hoa hồng cho anh.”
Hoàng Thi Kỳ đứng ở bên cạnh nghe cô ta nói vậy thì không nhịn được đá Lê Văn Vân.
“Thi Kỳ, cô đừng hiểu lầm, lát nữa tôi sẽ giải thích với cô, mọi chuyện không giống như cô nghĩ đâu.” Lê Văn Vân vội nói.
“Hừ, tôi chẳng thèm tin anh.” Hoàng Thi Kỳ bĩu môi nói: “Chúng ta đi mua xe trước đi.”
Lê Văn Vân thầm thở dài rồi nhìn Từ Oánh Oánh nói: “Cô cứ yên tâm, tôi sẽ không nói lung tung đầu.”
Lúc này Từ Oánh Oánh mới thở phào nhẹ nhõm nói: “Anh Lê, không biết anh định mua xe gì? Giá cả thế nào, bên chúng tôi có thể tiến hành giới thiệu toàn bộ phương diện cho anh.”
“Giá cả thế nào à?” Lê Văn Vân sờ mũi, rồi liếc nhìn người đàn ông trung niên đã rời đi lúc nãy, cười ha hả nói: “Tôi muốn mua chiếc đắt nhất.”
Người đàn ông trung niên đã bỏ đi xa nghe thấy câu này thì không khỏi nhíu mày, rồi quay đầu nhìn về phía Lê Văn Vân.
Bình luận facebook