Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Có rể là chiến vương - Chương 463
Long Ưng Đài khẽ mỉm cười, sau đó gật đầu nói: “Đúng rồi, cậu ở Yên Kinh có gặp phiền phức gì thì cứ đến tìm tôi. Tôi ở Yên Kinh vẫn còn có tiếng nói lắm, hầu hết các dòng họ hay là các thế lực khác vẫn nghe lời tôi lắm.”
Lê Văn Vân gật đầu.
Họ nói chuyện một lúc rồi mới bước ra khỏi sảnh tiệc.
Sau khi chào tạm biệt đám người Long Ưng Đài, Lê Văn Vân ra cổng chào tạm biệt Vương Giai Kỳ và Lâm Bình rồi tự mình lái xe về nhà.
Sau khi trở về nhà, Lê Văn Vân kể lại mọi chuyện của Long Ưng Đài cho đám người Hoàng Thi Kỳ nghe.
Sau đó anh tắm rửa rồi lăn ra ngủ, dù sao thì hôm sau anh cũng bắt đầu đi làm rồi.
Ngay khi Lê Văn Vân đang ngủ thì ở thành phố Lâm Hải có một chiếc ô tô đang từ từ di chuyển.
Có bốn người trên xe! Người lái xe là Ngô Nghiêu!
Anh ta vừa lái xe vừa huýt sáo.
Bên cạnh anh ta, thân thể Khương Vĩ khẽ run rẩy, không biết có phải do xe chạy không em hay không mà hàm răng của anh ta va chạm không ngừng, phát ra tiếng kêu lạch cạch.
Hai người ngồi phía sau là Trần Hiếu Nguyệt và Đỗ Tịch Tịch.
Lúc này Trần Hiểu Nguyệt đang ôm Đỗ Tịch Tịch, sắc mặt cũng bình tĩnh hơn.
Nhưng Đỗ Tịch Tịch thì khác, cô ấy liên tục cầm một cái túi to và nôn mửa.
“Nhìn mấy người không có tiền đồ gì cả, chẳng phải chỉ mới giết hại người thôi sao? Thế mà đã sợ đến mức này rồi.” Ngô Nghiêu liếc nhìn Đỗ Tịch Tịch nói: “Ôi, sao Lê Văn Vân lại đưa người vô dụng như mấy người vào Người Gác Đêm chứ, hơn nữa còn nhanh như vậy đã để mấy người đi theo tôi chấp hành nhiệm vụ rồi”
“Đương nhiên, mấy người không cần phải ghen tị với tôi, dù sao chúng ta vẫn khác nhau. Khi tôi vừa gia nhập Người Gác Đêm thì đã đứng thứ năm trên bảng xếp hạng của thế giới ngầm rồi.” Ngô Nghiêu tự hào nói: “Mấy người cần phải học hỏi thêm nữa mới được, bà nội cha nó, tự nhiên lại xếp mấy người vào chung một nhóm với tôi, lại còn cho thực hiện nhiệm vụ nhanh như vậy nữa chứ.”
Đúng vậy, vừa rồi Đỗ Tịch Tịch đi theo Ngộ Nghiêu thực hiện một nhiệm vụ là giết hại tên cao thủ.
Trên thực tế, ban đầu, họ vào Người Gác Đêm là để được huấn luyện với chương trình dành cho người mới.
Nhưng bởi vì Lê Văn Vân trực tiếp tiến cử nên bốn người bọn họ đã được mấy ông già bà già thu nhận.
Bởi vì đội của Lê Văn Vân hiện đang thiếu người, sau này sẽ được tổ chức lại chắc chắn phải thêm người mới nên mới muốn mấy người này đạt tới trình độ để theo kịp đội quân tiên phong càng sớm càng tốt.
Vì vậy, phương pháp hướng dẫn bọn họ hoàn toàn khác với những người mới bình thường, bởi vì có mặt Ngô Nghiêu nên họ được xếp vào tiểu đội của Ngô Nghiêu, để anh ta tạm thời làm đội trưởng rồi dẫn họ đi thực hiện nhiệm vụ.
Những người lớn lên trong thời kỳ hòa bình như Trần Hiểu Nguyệt thì sao có thể nhìn thấy những chuyện như giết người được chứ.
Trần Hiểu Nguyệt còn may vì còn có gốc gác, hai người Khương Vĩ và Đỗ Tịch Tịch mới đi theo mấy ông già bà già luyện được được vài ngày, sau đó bị kéo đi rồi tận mắt chứng kiến Ngô Nghiêu chém chết người của Hồng Nguyệt mà sắc mặt không hề thay đổi, khiến họ suýt chút nữa thì ngất đi.
Ngô Nghiêu nhìn ba người bọn họ, khôông khôi thở dài nói: “Oi, khoàng cách vẫn còn xa lắm. “Nói con mẹ anh ấy!” Khương Vĩ mắng: “Luận vai vế, anh là học trò của số hai, số hai là đồng lửa với Lê Văn Vân, mà tôi lại là anh em với Lê Văn Vân, tính ra thì anh phải gọi tôi một tiếng | bác đấy.”
Lê Văn Vân gật đầu.
Họ nói chuyện một lúc rồi mới bước ra khỏi sảnh tiệc.
Sau khi chào tạm biệt đám người Long Ưng Đài, Lê Văn Vân ra cổng chào tạm biệt Vương Giai Kỳ và Lâm Bình rồi tự mình lái xe về nhà.
Sau khi trở về nhà, Lê Văn Vân kể lại mọi chuyện của Long Ưng Đài cho đám người Hoàng Thi Kỳ nghe.
Sau đó anh tắm rửa rồi lăn ra ngủ, dù sao thì hôm sau anh cũng bắt đầu đi làm rồi.
Ngay khi Lê Văn Vân đang ngủ thì ở thành phố Lâm Hải có một chiếc ô tô đang từ từ di chuyển.
Có bốn người trên xe! Người lái xe là Ngô Nghiêu!
Anh ta vừa lái xe vừa huýt sáo.
Bên cạnh anh ta, thân thể Khương Vĩ khẽ run rẩy, không biết có phải do xe chạy không em hay không mà hàm răng của anh ta va chạm không ngừng, phát ra tiếng kêu lạch cạch.
Hai người ngồi phía sau là Trần Hiếu Nguyệt và Đỗ Tịch Tịch.
Lúc này Trần Hiểu Nguyệt đang ôm Đỗ Tịch Tịch, sắc mặt cũng bình tĩnh hơn.
Nhưng Đỗ Tịch Tịch thì khác, cô ấy liên tục cầm một cái túi to và nôn mửa.
“Nhìn mấy người không có tiền đồ gì cả, chẳng phải chỉ mới giết hại người thôi sao? Thế mà đã sợ đến mức này rồi.” Ngô Nghiêu liếc nhìn Đỗ Tịch Tịch nói: “Ôi, sao Lê Văn Vân lại đưa người vô dụng như mấy người vào Người Gác Đêm chứ, hơn nữa còn nhanh như vậy đã để mấy người đi theo tôi chấp hành nhiệm vụ rồi”
“Đương nhiên, mấy người không cần phải ghen tị với tôi, dù sao chúng ta vẫn khác nhau. Khi tôi vừa gia nhập Người Gác Đêm thì đã đứng thứ năm trên bảng xếp hạng của thế giới ngầm rồi.” Ngô Nghiêu tự hào nói: “Mấy người cần phải học hỏi thêm nữa mới được, bà nội cha nó, tự nhiên lại xếp mấy người vào chung một nhóm với tôi, lại còn cho thực hiện nhiệm vụ nhanh như vậy nữa chứ.”
Đúng vậy, vừa rồi Đỗ Tịch Tịch đi theo Ngộ Nghiêu thực hiện một nhiệm vụ là giết hại tên cao thủ.
Trên thực tế, ban đầu, họ vào Người Gác Đêm là để được huấn luyện với chương trình dành cho người mới.
Nhưng bởi vì Lê Văn Vân trực tiếp tiến cử nên bốn người bọn họ đã được mấy ông già bà già thu nhận.
Bởi vì đội của Lê Văn Vân hiện đang thiếu người, sau này sẽ được tổ chức lại chắc chắn phải thêm người mới nên mới muốn mấy người này đạt tới trình độ để theo kịp đội quân tiên phong càng sớm càng tốt.
Vì vậy, phương pháp hướng dẫn bọn họ hoàn toàn khác với những người mới bình thường, bởi vì có mặt Ngô Nghiêu nên họ được xếp vào tiểu đội của Ngô Nghiêu, để anh ta tạm thời làm đội trưởng rồi dẫn họ đi thực hiện nhiệm vụ.
Những người lớn lên trong thời kỳ hòa bình như Trần Hiểu Nguyệt thì sao có thể nhìn thấy những chuyện như giết người được chứ.
Trần Hiểu Nguyệt còn may vì còn có gốc gác, hai người Khương Vĩ và Đỗ Tịch Tịch mới đi theo mấy ông già bà già luyện được được vài ngày, sau đó bị kéo đi rồi tận mắt chứng kiến Ngô Nghiêu chém chết người của Hồng Nguyệt mà sắc mặt không hề thay đổi, khiến họ suýt chút nữa thì ngất đi.
Ngô Nghiêu nhìn ba người bọn họ, khôông khôi thở dài nói: “Oi, khoàng cách vẫn còn xa lắm. “Nói con mẹ anh ấy!” Khương Vĩ mắng: “Luận vai vế, anh là học trò của số hai, số hai là đồng lửa với Lê Văn Vân, mà tôi lại là anh em với Lê Văn Vân, tính ra thì anh phải gọi tôi một tiếng | bác đấy.”
Bình luận facebook