Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Có rể là chiến vương - Chương 470
Thời gian điểm mười hai giờ trưa, Lê Văn Vân cùng với hai người Vương Giai Kỳ và Trần Hi cùng nhau ra khỏi studio. Đương nhiên, còn có Lâm Bình.
Kể từ khi nhận được tin tức, Lâm Bình gần như đi theo Vương Giai Kỳ không rời một tấc.
Bọn họ cũng không tìm nhà hàng cao cấp nào. Vương Giai Kỳ đưa bọn họ đến quán ăn rẻ tiền có hương vị khá là không tệ.
Sau khi ngồi xuống, Vương Giai Kỳ nói: “Còn nhớ rõ nơi này không, lúc trước cũng là cô dẫn tôi đến ăn.”
Cô ấy nói với Trần Hi.
Trần Hi gật đầu: “Yên Kinh vẫn không hề khác mấy, hồi học cấp ba là học ở đây, tiếc là bố và mẹ tôi…”
“Chuyện này thì thật đúng là không thể trách mẹ cô, bố cô vốn còn có vấn đề. Lúc trước ông nội cô cảm thấy mẹ cô là vì bám vào nhà giàu. Mẹ cô trực tiếp chạy đến Lâm Hải, mặc dù tập đoàn Hoàn Vũ kia là do bố cô đầu tư và quản lý, nhưng mẹ cô cũng hao tốn rất nhiều tâm huyết.” Vương Giai Kỳ nói: “Sau đó bố cô lại ngoại tình, hai người ly hôn rồi, tiếp đó vì cho cô có một hoàn cảnh giáo dục không tệ nên mới thỏa hiệp rồi phục hôn với bố cô. Rồi sau đó bố cô lại bị bắt được… Muốn trách chỉ có thể trách sinh hoạt cá nhân của bố cô quá hỗn loạn.”
Trần Hi thở dài một hơi: “Haiz, thời điểm trước kia tôi vẫn còn đang than vãn, hiện giờ thì hoàn toàn không để ý nữa rồi. Bố tôi chính là người như vậy, không thay đổi được. Mấu chốt là những người trong nhà bố tôi còn cảm thấy không sao cả, họ cảm thấy đây cũng không phải là vấn đề của bố tôi. Kẻ có tiền không đặt nặng những vấn đề này, hơn nữa tôi lại là một cô gái, ở nhà cũng không quá được người ta ưa thích.”
Bên trong thế gia quyền quý, đối với chuyện kế thừa của đàn ông thì vẫn còn khá đặt nặng.
“Dù sao thì tôi cứ sống là chính bản thân mình thật tốt là được.” Cô ấy lắc đầu nói: “Chuyện của đời trước, tôi cũng lười quản, về sau cũng không muốn đi tìm nhà quyền quý gì nữa, chỉ vẽ tranh bình thường, sống một cuộc sống mà tôi muốn.”
Hai sinh viên đại học bắt đầu đàm đạo nhân sinh ở đây.
Lê Văn Vân ở bên cạnh lắng nghe, không bình luận gì.
Thời gian chín năm anh ở trong Người Gác Đêm, khi chấp hành nhiệm vụ, quả thật là đã chứng kiến quá nhiều vấn đề như vậy.
Mấy loại chuyện nhà thế này, anh không tiện nhúng tay cho lắm.
“Thôi bỏ đi, đừng nói mấy thứ này nữa.” Vương Giai Kỳ nói: “Chúng ta nói mấy chuyện vui vẻ chút.”
Trần Hi gật đầu nói: “Đúng rồi, Tạ Vân cũng trở lại Yên Kinh rồi. Chắc là anh ta lại muốn đến đây dây dưa với cô đấy.”
Vương Giai Kỳ bĩu môi nói: “Kỳ thật quan hệ của Tạ Vân và tôi không xấu. Nếu không phải anh ta thổ lộ với tôi thì cũng không đến nỗi trở nên xấu hổ như vậy.”
Tạ Vân là người của nhà họ Tạ, mấy người Vương Húc và Lâm Bình không quan tâm chuyện Vương Giai Kỳ lui tới với anh ta, thậm chí còn khuyến khích!
Sau khi cơm nước xong, Trần Hi nhận được một cú điện thoại từ mẹ cô ấy. Cô ấy nói một tiếng với đám người Lê Văn Vân rồi rời đi.
Vương Giai Kỳ và Lê Văn Vân ăn cơm xong cũng về tới studio của Vương Giai Kỳ.
Vào buổi chiều, Lâm Nhã đến công ty, mọi thứ vẫn bình thường, Lê Văn Vân cũng nán lại ở trong phòng làm việc của Vương Giai Kỳ, thỉnh thoảng mở họp gì đó với một số người đầu tư khác của studio Vương Giai Kỳ.
Tất nhiên, đối với anh mà nói đều là làm qua loa thôi. Trên phương diện công việc, chủ yếu vẫn là Lâm Nhã làm.
Khả năng điều chỉnh của Lâm Nhã rất mạnh. Sau khi cô ấy đến studio đã hoàn toàn tiến vào trạng thái làm việc.
Năm giờ chiều, Vương Giai Kỳ đúng giờ rời khỏi studio, Hai người Lê Văn Vân và Lâm Nhã đều tự lái xe, trở về công ty quẹt thẻ.
Ngay lúc bọn họ trở về bộ phận tiêu thụ, Lê Văn Vân phát hiện sắc mặt của đám người Hầu Bảo Khôn có chút không được tự nhiên.
Biểu cảm bọn họ nhìn của Lâm Nhã có hơi kỳ lạ.
“Làm sao vậy?” Lâm Nhã hỏi.
“Cô không biết à?” Cạnh đó, một cô gái chạy ra nói: “Nửa giờ trước, bố cô chạy đến công ty, khóc lóc om sòm, lăn lộn ở công ty. Tổng giám đốc Bành tự mình ra mặt mới trấn an được. Bây giờ đang ở phòng họp của bộ phận tiêu thụ.”
“Cái gì!” Sắc mặt Lâm Nhã khẽ biến: “Ông ta đến công ty ư?”
Hầu Bảo Khôn gật đầu. Anh ta nhìn Lâm Nhã một cách kỳ quái, nói: “Hơn nữa… còn xách một con dao phay vọt vào…”
Lúc nói chuyện, Lê Văn Vân phát hiện người khác cũng nhìn về phía bọn họ, nghị luận điều gì đó một cách thận trọng.
Thậm chí có người lộ ra thái độ khinh thường trên mặt, bởi vì lần này Lâm Nhã đã nhận được dự án với nhà họ Vương, rất nhiều người của bộ phận tiêu thụ đều chanh chua với cô ấy.
“Không ngờ Lâm Nhã này là người như vậy.”
Kể từ khi nhận được tin tức, Lâm Bình gần như đi theo Vương Giai Kỳ không rời một tấc.
Bọn họ cũng không tìm nhà hàng cao cấp nào. Vương Giai Kỳ đưa bọn họ đến quán ăn rẻ tiền có hương vị khá là không tệ.
Sau khi ngồi xuống, Vương Giai Kỳ nói: “Còn nhớ rõ nơi này không, lúc trước cũng là cô dẫn tôi đến ăn.”
Cô ấy nói với Trần Hi.
Trần Hi gật đầu: “Yên Kinh vẫn không hề khác mấy, hồi học cấp ba là học ở đây, tiếc là bố và mẹ tôi…”
“Chuyện này thì thật đúng là không thể trách mẹ cô, bố cô vốn còn có vấn đề. Lúc trước ông nội cô cảm thấy mẹ cô là vì bám vào nhà giàu. Mẹ cô trực tiếp chạy đến Lâm Hải, mặc dù tập đoàn Hoàn Vũ kia là do bố cô đầu tư và quản lý, nhưng mẹ cô cũng hao tốn rất nhiều tâm huyết.” Vương Giai Kỳ nói: “Sau đó bố cô lại ngoại tình, hai người ly hôn rồi, tiếp đó vì cho cô có một hoàn cảnh giáo dục không tệ nên mới thỏa hiệp rồi phục hôn với bố cô. Rồi sau đó bố cô lại bị bắt được… Muốn trách chỉ có thể trách sinh hoạt cá nhân của bố cô quá hỗn loạn.”
Trần Hi thở dài một hơi: “Haiz, thời điểm trước kia tôi vẫn còn đang than vãn, hiện giờ thì hoàn toàn không để ý nữa rồi. Bố tôi chính là người như vậy, không thay đổi được. Mấu chốt là những người trong nhà bố tôi còn cảm thấy không sao cả, họ cảm thấy đây cũng không phải là vấn đề của bố tôi. Kẻ có tiền không đặt nặng những vấn đề này, hơn nữa tôi lại là một cô gái, ở nhà cũng không quá được người ta ưa thích.”
Bên trong thế gia quyền quý, đối với chuyện kế thừa của đàn ông thì vẫn còn khá đặt nặng.
“Dù sao thì tôi cứ sống là chính bản thân mình thật tốt là được.” Cô ấy lắc đầu nói: “Chuyện của đời trước, tôi cũng lười quản, về sau cũng không muốn đi tìm nhà quyền quý gì nữa, chỉ vẽ tranh bình thường, sống một cuộc sống mà tôi muốn.”
Hai sinh viên đại học bắt đầu đàm đạo nhân sinh ở đây.
Lê Văn Vân ở bên cạnh lắng nghe, không bình luận gì.
Thời gian chín năm anh ở trong Người Gác Đêm, khi chấp hành nhiệm vụ, quả thật là đã chứng kiến quá nhiều vấn đề như vậy.
Mấy loại chuyện nhà thế này, anh không tiện nhúng tay cho lắm.
“Thôi bỏ đi, đừng nói mấy thứ này nữa.” Vương Giai Kỳ nói: “Chúng ta nói mấy chuyện vui vẻ chút.”
Trần Hi gật đầu nói: “Đúng rồi, Tạ Vân cũng trở lại Yên Kinh rồi. Chắc là anh ta lại muốn đến đây dây dưa với cô đấy.”
Vương Giai Kỳ bĩu môi nói: “Kỳ thật quan hệ của Tạ Vân và tôi không xấu. Nếu không phải anh ta thổ lộ với tôi thì cũng không đến nỗi trở nên xấu hổ như vậy.”
Tạ Vân là người của nhà họ Tạ, mấy người Vương Húc và Lâm Bình không quan tâm chuyện Vương Giai Kỳ lui tới với anh ta, thậm chí còn khuyến khích!
Sau khi cơm nước xong, Trần Hi nhận được một cú điện thoại từ mẹ cô ấy. Cô ấy nói một tiếng với đám người Lê Văn Vân rồi rời đi.
Vương Giai Kỳ và Lê Văn Vân ăn cơm xong cũng về tới studio của Vương Giai Kỳ.
Vào buổi chiều, Lâm Nhã đến công ty, mọi thứ vẫn bình thường, Lê Văn Vân cũng nán lại ở trong phòng làm việc của Vương Giai Kỳ, thỉnh thoảng mở họp gì đó với một số người đầu tư khác của studio Vương Giai Kỳ.
Tất nhiên, đối với anh mà nói đều là làm qua loa thôi. Trên phương diện công việc, chủ yếu vẫn là Lâm Nhã làm.
Khả năng điều chỉnh của Lâm Nhã rất mạnh. Sau khi cô ấy đến studio đã hoàn toàn tiến vào trạng thái làm việc.
Năm giờ chiều, Vương Giai Kỳ đúng giờ rời khỏi studio, Hai người Lê Văn Vân và Lâm Nhã đều tự lái xe, trở về công ty quẹt thẻ.
Ngay lúc bọn họ trở về bộ phận tiêu thụ, Lê Văn Vân phát hiện sắc mặt của đám người Hầu Bảo Khôn có chút không được tự nhiên.
Biểu cảm bọn họ nhìn của Lâm Nhã có hơi kỳ lạ.
“Làm sao vậy?” Lâm Nhã hỏi.
“Cô không biết à?” Cạnh đó, một cô gái chạy ra nói: “Nửa giờ trước, bố cô chạy đến công ty, khóc lóc om sòm, lăn lộn ở công ty. Tổng giám đốc Bành tự mình ra mặt mới trấn an được. Bây giờ đang ở phòng họp của bộ phận tiêu thụ.”
“Cái gì!” Sắc mặt Lâm Nhã khẽ biến: “Ông ta đến công ty ư?”
Hầu Bảo Khôn gật đầu. Anh ta nhìn Lâm Nhã một cách kỳ quái, nói: “Hơn nữa… còn xách một con dao phay vọt vào…”
Lúc nói chuyện, Lê Văn Vân phát hiện người khác cũng nhìn về phía bọn họ, nghị luận điều gì đó một cách thận trọng.
Thậm chí có người lộ ra thái độ khinh thường trên mặt, bởi vì lần này Lâm Nhã đã nhận được dự án với nhà họ Vương, rất nhiều người của bộ phận tiêu thụ đều chanh chua với cô ấy.
“Không ngờ Lâm Nhã này là người như vậy.”
Bình luận facebook