Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Có rể là chiến vương - Chương 472
Có một chỗ dựa là bối cảnh gia thế của nhà họ Vương, thương hiệu của Vương Giai Kỳ, trong thời gian ba đến năm năm có thể sẽ đưa ra thị trường, vả lại đạt được thành công rực rỡ.
Mà người phụ trách của dự án này được lựa chọn ở bộ phận tiêu thụ, hơn nữa chỉ là một nhân viên bán hàng bình thường, điều này khiến cho toàn bộ bộ phận tiêu thụ thấy mà thèm vô cùng!
Phụ trách chuyện này cũng không phải đặc biệt khó khăn, tương đương với việc lấy không một khoản tiền thưởng cùng với cơ hội tiến vào nhóm lãnh đạo cấp cao của công ty sau này.
Mọi người đều muốn có được nó.
Nhưng dự án này là do Lê Văn Vân mang đến. Còn Lâm Nhã là do Lê Văn Vân đích thân lựa chọn, bọn họ không tiện nói thêm gì cả.
Mà hôm nay, cơ hội này đang đến.
Bố Lâm Nhã đến đại náo trong công ty, gây sự chú ý rất lớn cho công ty.
Bây giờ Lâm Nhã vẫn là một nhân viên bình thường, vừa rồi chỉ vì mối làm ăn trước đó nên được chuyển chính thức mà thôi, bọn họ có đủ lý do để sử dụng chuyện này nhằm đuổi việc Lâm Nhã. Về phần sau khi sa thải, ai đi lên thì đó là điều bọn họ hy vọng nhìn thấy. Nhóm người với tư cách là tổ trưởng tiêu thụ hẳn là có cơ hội lớn nhất.
Cho nên bọn họ đã lén thông đồng với nhau, nhất trí quyết định đuổi Lâm Nhã đi trước rồi nói sau!
Bộ phận tiêu thụ của tổng bộ tập đoàn Trí Đạt tổng cộng có chín tổ tiêu thụ. Mặc dù Lê Văn Vân không hài lòng, không đồng ý, cũng không dám đồng thời làm gì bọn họ.
Cho nên bọn họ căng da dầu đưa ra một ý tưởng như vậy.
Phó Vân San cau mày, sau đó nói: “Chuyện này xử lý cụ thể như thế nào, bên công ty sẽ cung cấp câu trả lời chính xác.”
Tại thời điểm này, tổ trưởng của tổ tiêu thụ số một có một người tên là Đặng Ngải nói: “Quản lý, tôi thật sự không muốn làm việc với người như thế, ngộ nhỡ bị bố cô ta vạch trần trên truyền thông, đến lúc đó thanh danh của tập đoàn Trí Đạt đều đã bị hao tổn. Nếu… Lâm Nhã được giữ lại, tôi sẽ tạm rời cương vị công tác!”
“Tôi cũng thế!”
Trong khoảng thời gian ngắn, tất cả các tổ trưởng tiêu thụ gần như đồng thời tiến lên trước một bước.
Cùng lúc đó, có một số người khác trong bộ phận tiêu thụ cũng đứng lên theo. Lê Văn Vân nhìn một chút, ước chừng có ba mươi bốn người.
Những người khác đều im lặng ngồi một bên, không nói gì.
Lâm Nhã mà cũng có thể phụ trách được chuyện này, đại đa số mọi người cũng nghĩ rằng bản thân có cơ hội, cùng lắm thì lấy lòng Lê Văn Vân một chút mà thôi.
Một miếng thịt béo bở như vậy, bọn họ thật sự là không muốn vứt bỏ hy vọng.
Đây gần như là có thể là cơ hội phát nhanh trong một ngày cũng không chừng.
Đối với việc Lâm Nhã bị sa thải trở nên thê thảm thế nào?
Liên quan gì đến bọn họ?
Đây là nơi làm việc, phải tranh giành!
Phó Vân San nhíu mày nói: “Các người muốn làm gì thế này, ép cung sao? Tôi cũng đã nói rồi, bên công ty sẽ có một phương thức xử lý! Đừng cho là tôi không biết các người đang có chủ ý gì. Tôi nói rõ, ngay cả khi Lâm Nhã không lấy được dự án này thì cũng không tới phiên các người đầu! Lê Văn Vân còn đang đứng đây này!”
Hầu Bảo Khôn bất chấp nói: “Cái đó và dự án gì không liên quan đến nhau. Tôi chỉ không muốn làm việc với người có vấn đề về nhân phẩm mà thôi. Đây là nguyên tắc của tôi!”
“Đúng, vấn đề nguyên tắc!” Đặng Ngải cũng nói theo.
Lê Văn Vân cười to. Anh phát hiện nhóm người này thật sự rất thú vị, còn liên lụy đến vấn đề nguyên tắc nữa chứ. Đặc biệt là Hầu Bảo Khôn kia, bày ra dáng vẻ khí tiết chính trực lẫm liệt. Mẹ nó, Lê Văn Vân cũng sắp tin tưởng vào ý tứ trong lời nói của anh ta rồi ấy chứ.
Phó Vân San cũng không nghĩ tới sẽ có nhiều người như vậy. Cô ta không nhịn được nhìn về phía Lê Văn Vân theo bản năng.
Bất luận như thế nào, bọn họ đều cảm thấy là chính Lê Văn Vân mang lại mối làm ăn của nhà họ Vương này.
“Còn có ai hy Vọng Lâm Nhã từ chức nữa không?” Lê Văn Vân SỜ mũi, nhìn tất cả mọi người
trong bộ phận tiêu thụ hỏi.
Những người khác ngẩn người, đám người Hầu Báo Khôn nghe thấy Lê Văn Vân hỏi như vậy, trong khoảng thời gian ngắn chợt thấy áp lực trong lòng!
Nhưng bây giờ mọi thứ đã xảy ra, bọn họ chỉ có thể cắn răng gánh vác tiếp.
Xung quanh, những người nên đứng lên đã đứng lên rồi. Những người không đứng lên thì vẫn ngồi đó, không có hành động gì.
Nói bọn họ không ganh tị Lâm Nhã là điều không có khả năng. Nhưng bọn họ cũng không muốn đắc tội Lê Văn Vân.
Mà người phụ trách của dự án này được lựa chọn ở bộ phận tiêu thụ, hơn nữa chỉ là một nhân viên bán hàng bình thường, điều này khiến cho toàn bộ bộ phận tiêu thụ thấy mà thèm vô cùng!
Phụ trách chuyện này cũng không phải đặc biệt khó khăn, tương đương với việc lấy không một khoản tiền thưởng cùng với cơ hội tiến vào nhóm lãnh đạo cấp cao của công ty sau này.
Mọi người đều muốn có được nó.
Nhưng dự án này là do Lê Văn Vân mang đến. Còn Lâm Nhã là do Lê Văn Vân đích thân lựa chọn, bọn họ không tiện nói thêm gì cả.
Mà hôm nay, cơ hội này đang đến.
Bố Lâm Nhã đến đại náo trong công ty, gây sự chú ý rất lớn cho công ty.
Bây giờ Lâm Nhã vẫn là một nhân viên bình thường, vừa rồi chỉ vì mối làm ăn trước đó nên được chuyển chính thức mà thôi, bọn họ có đủ lý do để sử dụng chuyện này nhằm đuổi việc Lâm Nhã. Về phần sau khi sa thải, ai đi lên thì đó là điều bọn họ hy vọng nhìn thấy. Nhóm người với tư cách là tổ trưởng tiêu thụ hẳn là có cơ hội lớn nhất.
Cho nên bọn họ đã lén thông đồng với nhau, nhất trí quyết định đuổi Lâm Nhã đi trước rồi nói sau!
Bộ phận tiêu thụ của tổng bộ tập đoàn Trí Đạt tổng cộng có chín tổ tiêu thụ. Mặc dù Lê Văn Vân không hài lòng, không đồng ý, cũng không dám đồng thời làm gì bọn họ.
Cho nên bọn họ căng da dầu đưa ra một ý tưởng như vậy.
Phó Vân San cau mày, sau đó nói: “Chuyện này xử lý cụ thể như thế nào, bên công ty sẽ cung cấp câu trả lời chính xác.”
Tại thời điểm này, tổ trưởng của tổ tiêu thụ số một có một người tên là Đặng Ngải nói: “Quản lý, tôi thật sự không muốn làm việc với người như thế, ngộ nhỡ bị bố cô ta vạch trần trên truyền thông, đến lúc đó thanh danh của tập đoàn Trí Đạt đều đã bị hao tổn. Nếu… Lâm Nhã được giữ lại, tôi sẽ tạm rời cương vị công tác!”
“Tôi cũng thế!”
Trong khoảng thời gian ngắn, tất cả các tổ trưởng tiêu thụ gần như đồng thời tiến lên trước một bước.
Cùng lúc đó, có một số người khác trong bộ phận tiêu thụ cũng đứng lên theo. Lê Văn Vân nhìn một chút, ước chừng có ba mươi bốn người.
Những người khác đều im lặng ngồi một bên, không nói gì.
Lâm Nhã mà cũng có thể phụ trách được chuyện này, đại đa số mọi người cũng nghĩ rằng bản thân có cơ hội, cùng lắm thì lấy lòng Lê Văn Vân một chút mà thôi.
Một miếng thịt béo bở như vậy, bọn họ thật sự là không muốn vứt bỏ hy vọng.
Đây gần như là có thể là cơ hội phát nhanh trong một ngày cũng không chừng.
Đối với việc Lâm Nhã bị sa thải trở nên thê thảm thế nào?
Liên quan gì đến bọn họ?
Đây là nơi làm việc, phải tranh giành!
Phó Vân San nhíu mày nói: “Các người muốn làm gì thế này, ép cung sao? Tôi cũng đã nói rồi, bên công ty sẽ có một phương thức xử lý! Đừng cho là tôi không biết các người đang có chủ ý gì. Tôi nói rõ, ngay cả khi Lâm Nhã không lấy được dự án này thì cũng không tới phiên các người đầu! Lê Văn Vân còn đang đứng đây này!”
Hầu Bảo Khôn bất chấp nói: “Cái đó và dự án gì không liên quan đến nhau. Tôi chỉ không muốn làm việc với người có vấn đề về nhân phẩm mà thôi. Đây là nguyên tắc của tôi!”
“Đúng, vấn đề nguyên tắc!” Đặng Ngải cũng nói theo.
Lê Văn Vân cười to. Anh phát hiện nhóm người này thật sự rất thú vị, còn liên lụy đến vấn đề nguyên tắc nữa chứ. Đặc biệt là Hầu Bảo Khôn kia, bày ra dáng vẻ khí tiết chính trực lẫm liệt. Mẹ nó, Lê Văn Vân cũng sắp tin tưởng vào ý tứ trong lời nói của anh ta rồi ấy chứ.
Phó Vân San cũng không nghĩ tới sẽ có nhiều người như vậy. Cô ta không nhịn được nhìn về phía Lê Văn Vân theo bản năng.
Bất luận như thế nào, bọn họ đều cảm thấy là chính Lê Văn Vân mang lại mối làm ăn của nhà họ Vương này.
“Còn có ai hy Vọng Lâm Nhã từ chức nữa không?” Lê Văn Vân SỜ mũi, nhìn tất cả mọi người
trong bộ phận tiêu thụ hỏi.
Những người khác ngẩn người, đám người Hầu Báo Khôn nghe thấy Lê Văn Vân hỏi như vậy, trong khoảng thời gian ngắn chợt thấy áp lực trong lòng!
Nhưng bây giờ mọi thứ đã xảy ra, bọn họ chỉ có thể cắn răng gánh vác tiếp.
Xung quanh, những người nên đứng lên đã đứng lên rồi. Những người không đứng lên thì vẫn ngồi đó, không có hành động gì.
Nói bọn họ không ganh tị Lâm Nhã là điều không có khả năng. Nhưng bọn họ cũng không muốn đắc tội Lê Văn Vân.
Bình luận facebook